Chương 2. Chạy đâu cho thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường khi về đến biệt thự đã là hơn mười một giờ, nhưng bên trong vẫn còn sáng đèn chờ chủ nhân của nó.

Váy dài thật sự bất tiện, Triệu Thiêm ở phía sau không nghỉ tay giúp cô kéo đuôi váy. Người hầu từ bên trong đi ra thay cô tháo từng món trang sức trên người xuống, mái tóc đen tuyền vài giây đã gọn gàng thành một chùm đuôi ngựa. Triệu Tiểu Đường là như vậy, vẫn không thích rườm rà nhưng thứ lễ nghi bắt buộc cô đành phải tuân thủ đi.

"Thiếu phu nhân đã ngủ?"

Giọng nói cô rất trầm, trầm đến độ người ta có thể nghe ra cảm xúc lạnh nhạt trong đó.

" Vẫn chưa thưa  tiểu thư."

Một nữ hầu cung kính bước đến ở sau lưng Triệu Tiểu Đường nhỏ giọng thông báo. Thật ra nàng luôn như vậy, sẽ đợi Triệu Tiểu Đường trở về mới an tâm mà đi ngủ. Có lẽ đây đã hình thành thói quen, Ngu Thư Hân mặc một chiếc váy ngủ nhung tím từ trên cầu thang bước xuống.

Nàng ấy nở nụ cười, nụ cười rực rỡ như đóa hoa hướng dương tràn đầy niềm vui. Thế nhưng Triệu Tiểu Đường không rãnh rỗi nhìn đến, chỉ nhàn nhạt liếc mắt rồi bước qua.

Triệu Thiêm đến đây đã không còn nhiệm vụ nữa, sinh hoạt cá nhân của tiểu thư hắn không có quyền can thiệp vào. Chỉ là nhìn thấy Ngu Thư Hân hắn có chút đau lòng, người phụ nữ này hắn mấy năm qua hảo cảm không ít. Nàng ấy vẫn luôn ở trước mặt mọi người tươi cười, bất quá bí mật của nàng bị hắn nhìn thấy. Nàng vẫn hay thường trốn ở một góc khóc thật nhiều, khóc đến ngất đi. Từ đó hắn đối với vị phu nhân này thực kính trọng cùng đồng cảm, chỉ tiếc Triệu Tiểu Đường là khúc gỗ nhàm chán tuy nhiên cũng có đôi lúc ấm áp kỳ lạ.

"Thiếu phu nhân, đây là cô chủ căn dặn tôi đưa cho cô."

Một hộp thuốc mỡ, Triệu Thiêm ban đầu còn nghi hoặc Triệu Tiểu Đường làm sao bị thương không nói cho hắn biết. Nhưng nghe rõ người kia nói, hắn rõ ràng người bị thương là Ngu Thư Hân, nàng ấy vì cô làm bánh mà bỏng một mảng ở cánh tay.

Ngu Thư Hân nhận được một lúc mới kinh hỷ, Triệu Tiểu Đường quan tâm nàng sao, đây là thực không phải mơ. Nàng hướng Triệu Thiêm dò xét, sau một hồi kết luận đúng là cô căn dặn liền cười đến vui vẻ. Khúc gỗ đó không hẳn khó sưởi ấm.

Không còn việc, Triệu Thiêm thu dọn liền trở về nhà, cô và hắn cũng có một vài nguyên tắc. Sau 12h đêm bất cứ cái gì cô cũng sẽ không gọi hắn, xem như là thời gian riêng tư của Triệu Thiêm đi, điểm này hắn đôi phần hài lòng.

...

Triệu Tiểu Đường tắm rửa xong, thay một chiếc áo thun cùng quần thể thao dài và rộng. Đơn giản cô không thích mặc váy đi ngủ, vẫn muốn kín đáo đôi chút.

Vừa mở cửa đã thấy người nọ ngoan ngoãn nằm trên giường đợi, bất quá ánh mắt thập phần vui vẻ cùng hạnh phúc không che dsaay được mà nhìn cô. Triệu Tiểu Đường dĩ nhiên biết cái gì, bất quá cô chỉ xem đó là đền đáp lại số bánh nàng làm cho mình không hơn không kém.

Đi đến bên cạnh giường, Triệu Tiểu Đường đã bị cánh tay thon thả kia kéo xuống. Khuôn mặt càng sát gần nhau, hơi thở ấm nóng của nàng như hòa tan cái lạnh vừa tắm xong của Triệu Tiểu Đường. Môi lưỡi đan xen, quần áo vươn vãi trên sàn nhà yên ắng.

Hai người là như vậy, không yêu không có tình cảm nhưng mỗi khi gần nhau đều sẽ nảy sinh chuyện bất đắc dĩ,nhưng điều này chỉ mỗi mình Triệu Tiểu Đường nghĩ như thế đi.

Ngu Thư Hân ngón tay vuốt tóc người đang nằm trong lòng mình, thân thể bạch ngọc đang mềm mại nằm ngoan ngoãn ở bụng nàng. Nàng vô thức lại nở nụ cười, Triệu Tiểu Đường nàng thực sự đã yêu cô rất nhiều. Nhiều đến mức nàng dù chết đi vẫn sẽ chấp niệm. Nhưng người này cơ bản là một chút tình cảm cũng không cho nàng, nàng phải làm sao đây?

Ngu Thư Hân tỉnh dậy, bên cạnh nàng đã trống không. Cô luôn sớm hơn nàng đến công ty, chỉnh lại góc chăn Ngu Thư Hân lúc này mới để mắt đến bộ quần áo đặt ngay ngắn ở phía đầu giường bên kia. Tâm nàng lại âm ỉ cháy lên ngọn lửa ấm áp, Triệu Tiểu Đường miệng vẫn không thật bằng lòng.

Vẫn là một ngày nhàm chán, Triệu Tiểu Đường ngày hôm qua lên hotsearch cùng Lâm Ý Nhàn đã làm nên động thái không nhỏ. Mà nữ nhân kia cũng thật biết cách khiến người ta cảm thông sâu sắc. Đại khái fan mù quáng của Lâm Ý Nhàn đều đã quay mũi dùi sang chỉ trích thái độ của cô.

Triệu Tiểu Đường là ai, vốn dĩ những lời lẽ kia thực không làm cô sợ hãi. Nhưng bọn người kia cũng thật dũng cảm, bôi nhọ tổng tài họ Triệu quả thật gan rất lớn cũng không sợ chết. Triệu Thiêm nhanh chóng liên lạc với luật sư làm việc với đám người đã mắng chửi Triệu Tiểu Đường đi. Hiệu quả rất tốt, đều đã nhận mức bồi thường thõa đáng.

...

Phòng họp diễn ra căng thẳng tới mức không ai dám làm ra một hành động gì gây ra âm thanh quá lớn. Chính là Triệu tổng hôm nay có gì đó lạnh lẽo hơn thường ngày.

Một trong những giám đốc bộ phận sau khi trình bày xong báo cáo, lại tiếp nối vài người đưa ra giải pháp. Cuối cùng Triệu Tiểu Đường một chữ cũng không nghe lọt tai.

"Tân Tinh mỗi tháng trả cho các người bao nhiêu tiền?"

Triệu Tiểu Đường trầm giọng, loại kế hoạch đơn giản dễ bị bắt thóp như vậy, người của Tân Tinh lại có trình độ kém như vậy sao. Cô muốn hỏi xem mấy năm qua họ tuyển ra loại cặn bã gì cho công ty.

"Vấn đề cần giải quyết lại không thỏa đáng, để lại nhiều hậu hoạn khó lường. Các người tại sao không nghĩ một chút lãnh lương hưu?"

Xoạch, tài liện đều bị Triệu Tiểu Đường ném thẳng vào cửa kính. Lập tức người trong phòng rít một hơi lạnh, người phụ nữ này sao lại cường thế như vậy. Cũng không phải chỉ là một người phụ nữ sao? Chính là Triệu Tiểu Đường ánh mắt đều có thể giết người.

Triệu Thiêm đứng bên cạnh ngược lại rất vui vẻ, vì sao, vì Triệu Tiểu Đường sinh khí không phải vì bản kế hoạch nông cạn kia mà vị ở nhà đi. Thiếu phu nhân của hắn, trực tiếp đem ba con mèo yêu quý của Triệu tổng ra cạo lông sạch sẽ. Lý do, thời tiết có chút nóng.

Cô nhìn ảnh người hầu gửi đến liền lâm vào trầm mặt, ba con mèo đó được chăm sóc rất tốt, lông có thể nói sờ vào đặc biết không muốn buông bỏ. Chỉ là nhìn đi, đều trơ trọi đến đáng thương, thân hình được nuôi dưỡng đầy đủ đều phơi bày ra, đều là ngấn mỡ xấu xí.

Triệu Thiêm vui vẻ là vì tiểu thư của hắn sinh khi bởi hành động thiếu suy nghĩ của Ngu Thư Hân, là cô rất đen ý nàng mới hỏi nàng đang làm gì. Không nghĩ người kia lại mang cho Triệu Tiểu Đường kinh hỉ lớn như vậy.

...

Lúc Triệu Tiểu Đường trở về đã là hơn 10 giờ tối, đèn cũng đã tắt, đúng là kỳ lạ. Không phải Ngu Thư Hân đều đợi cô trở về  mới đi ngủ sao.

Đưa áo vest bên ngoài cho Triệu Thiêm, Triệu Tiểu Đường quét mắt tìm không thấy Ngu Thư Hân. Một lúc liền rõ nàng ấy là ở đâu, bước chân có chút vội vã, muốn tìm nàng tính sổ.

Khe cửa vẫn còn sáng đèn, không có tiếng động gì khác. Triệu Tiểu Đường nắm ở tay cửa thật lâu, vẫn đang đấu tranh với bản thân. Thở dài một tiếng, hay là thôi đi.

Mũi chân đổi hướng đi lên trên, quay lại càng không, Triệu Tiểu Đường nào biết bên trong Ngu Thư Hân vì sợ cô sinh khí liền ôm hết ba con mèo bị cạo lông đến trơ trọi giấu đi. Rốt cuộc nàng ở bên trong cùng chúng ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt đã là sáng ngày hôm sau.

Vẫn như thường lệ, lúc nàng xuống Triệu Tiểu Đường vừa vặn lên xe rời khỏi biệt thự, nàng thực muốn mỗi sáng đưa tiễn cô đi làm nhưng có vẻ liền không được thành toàn. Mềm mại bao phủ hai chân, cúi đầu là tiểu miêu hôm qua để yên cho nàng cạo lông đây mà, ánh mắt Ngu Thư Hân đột nhiên nổi lên cưng chiều ôm lấy nó xoa xoa.

Ngu Thư Hân đứng trên cầu thang, ánh nắng từ cửa sổ hoe hoe vàng rọi lên người nàng. Trong chiếc váy ngủ màu trắng ngà, Ngu Thư Hân lúc này có bao nhiêu thuần khiết làm người nổi lên kích động.

Triệu Tiểu Đường cũng vậy, đáy mắt đều là nàng đang đứng đó ôm hôn thú cưng của mình. Cảnh tượng này thật kỳ diệu, trái tim Triệu Tiểu Đường buốt giá từ lâu nay lại âm ỉ ngọn lửa xanh nhỏ bé, nhưng vẫn là bị chủ nhân của nó thẳng thừng dập tắt.

Vốn dĩ trở về lấy thứ cần lấy nhưng như vậy liền không muốn vào nữa. Triệu Tiểu Đường xoay người rời khỏi, Triệu Thiêm bên cạnh cong cong khóe môi. Tiểu thư cũng thật có lúc phải chạy trốn như thế, khiến hắn có bao nhiêu hả hê đây. Thật ra hắn còn muốn bồi thêm một chút gia vị cho đôi chim cu đang tập yêu này.

" Tiểu thư, còn một tháng nữa là sinh nhật phu nhân."

"Là ?"

Gì chứ, ngay cả ngày sinh của vợ mình còn không nhớ. Hắn âm thầm mỉa mai cùng thất vọng người này, may mắn hắn vốn đã lên kế hoạch dùm cô. Sự thành hắn liền đòi một ít thù lao.

"18 tháng 12, là vào thứ tư tháng sau."

"....tháng sau, tôi có lịch trình gì không?"

"Tiểu thư muốn cùng phu nhân đi hẹn hò sao, tôi đã..."

"Đem toàn bộ công việc sắp xếp kín tháng sau đi."

Lời này chính là chọc hắn tức chết, nữ nhân chết tiệt Triệu Tiểu Đường kia là vả hắn đau chết đi được. Này không phải muốn mượn công việc chạy trốn sao, Triệu Thiêm đáy mắt ỉu xỉu, kết hoạch tác chiến thất bại thảm hại.

...

Khoảng thời gian một tháng thực ra trôi qua rất nhanh, thoáng đã gần đến sinh nhật Ngu Thư Hân. Triệu-khó ưa-Tiểu- mặt than-  Đường nhát gan vẫn đang miệt mài chôn chân ở bàn làm việc. Triệu Thiêm ngón tay gõ bàn phía tựa như muốn phá nát nó, tức chết hắn.

Cũng không hẳn Triệu Tiểu Đường bận giả, thật ra cô có chút đau đầu vì công ty đối thủ. Mảng điện ảnh của Tân Tinh lần này đụng độ một công ty giải trí có tiếng không nhỏ, lại còn cạnh tranh gay gắt ở hạng mục trao thưởng ở Kim Khê lễ lần này. Quảng bá Tân Tinh mặt này không thể thua, chỉ có nữ chính bộ phía kia là Lâm Ý Nhàn. Dư luận liền đào lại chuyện cũ, ra sức lần nữa mỉa mai cô cùng Tân Tinh, hiện tại cán cân đã hơn một nửa nghiêng về bên kia. Mà lần này bằng cách nào đó loại sự tình kia bị chặn lại nổi lên, cứ như vậy không có cách nào đập tắt.

Triệu Tiểu Đường xoa mi tâm, đôi mắt không ngại giấu đi sự mệt mỏi của mình. Cô hiện tại thật khó nghĩ ra giải pháp.

Đột nhiên Triệu Thiêm bên cạnh mặt mày hớn hở hẳn lên, hắn gật gật đầu rồi lại đối với người bên kia điện thoại cười tươi, là lão bà sao? Hắn có, cô còn không có sao. Thật ra nhắc tào tháo, tào tháo liền tới rồi.

Chuông điện thoại từ nhân viên lễ tân bên dưới sảnh lớn gọi đến, Triệu Thiêm lần này khôi phục bộ dạng nghiêm túc trả lời. Được một nửa liền xoay sang hướng cô phóng ra ánh mắt giảo hoạt. Nói nói vài câu rồi yên tâm cúp máy.

" Mặt tôi có dính cái gì sao?"

Hắn vội lắc đầu, lại hướng cô vui vẻ cười.

...

Cạch, cánh cửa mở ra. Triệu Thiêm ngay lập tức chạy đến đón lấy, đem người nhanh chóng đẩy vào bên trong.

" Tiểu thư, bộ phận thu chi có một chút rắc rối tôi liền đi xem thử. Cô yên tâm, tôi đã cho người thật để ý mang cô ấy lên đây."

Nói xong đã chạy đi mất dạng, còn người bị đẩy vào cứ một mực cúi đầu rụt rè không động đậy.

Nhìn xem là ai đi, không phải là Ngu Thư Hân vợ cô sao. Triệu Tiểu Đường lần này là sinh khí, vì cái gì nàng lại đến đây. Đôi mắt lại liếc đến cái túi nàng đang cầm trên tay. Lại thở dài cam chịu.

Ngu Thư Hân nấu ăn rất ngon, rất dễ nuốt, hơn hết nàng thật sự là tuân theo chế độ ana và sở thích của cô mà nấu. Dỗ dành xong cái bụng của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân lại cả gan cầm tay cô kéo đến ghế làm việc đẩy ngồi xuống. Nhìn thấy tay nàng tiến về phía mắt mình, Triệu Tiểu Đường lập tức cảnh giác gạt ra.

" Muốn làm gì?!"

Ngu Thư Hân nheo mắt ngây thơ quơ quào hai tay.

'Làm em thoải mái, được không Tiểu Đường ?'

Cô biết cái thoải mái này là gì, Triệu Tiểu Đường không trả lời lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt. Dường như là chấp nhận nàng.

Thái dương một mảng lành lạnh đánh tới, cảm giác thoải mái lũ lượt kéo đến. Làm cho Triệu Tiểu Đường như mèo nhỏ vì thư thái mà gừ gừ đôi tiếng. Quả thật ngón tay của Ngu Thư Hân là có ma thuật, một chút đầu óc Triệu Tiểu Đường đã thư giãn hơn đi.

Bất quá, Triệu Tiểu Đường đột nhiên mạnh mẽ kéo lấy cổ tay nàng, mất thăng bằng Ngu Thư Hân ngay lập tức ngồi thẳng lên đùi Triệu Tiểu Đường.

Hô hấp trì trệ, Ngu Thư Hân sau đó cũng không dám nhúc nhích, là sợ người nọ sinh khí. Nhưng sau đó, liền không có sau đó. Chỉ có tiếng thở đều đều của Triệu Tiểu Đường, rốt cuộc là đã ngủ trên ngực nàng.

Bên ngoài mặt trời đã lặng, ánh sáng từ đường phố bên dưới hắt lên. Làm da Triệu Tiểu Đường lại càng đẹp đến mê mị muốn chiếm hữu.

Triệu Thiêm từ khe hở chứng kiến tất thẩy, âm thầm trong lòng mở hội.

" Tiểu thư a, cô chạy đâu cho thoát sợi chỉ đỏ này."











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro