dfg ddfgdfg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 592: Nếu Điện hạ chết thì ta theo ai?

Đỗ Duy nhìn ánh mắt sợ hãi của các học viên, thấy quá nửa những học viên ở đây tròn mắt lên nhìn, không một ai nói chuyện. Đỗ Duy cười khẽ.

Hây! Xem ra các ngươi không hoan nghênh ta quay lại nhỉ.... Sao không ai nói gì thế này...

Lời này vừa nói ra, các vị học viên lập tức hướng tới, dồn dập kính chào. Có người còn liều mạng chen lên trước, vẻ mặt cười tươi. Một lúc sau, trên thao trường nhiệt liệt tiếng hoan nghênh viện trưởng đại nhân quay về, cảnh tượng khá náo nhiệt, chỉ là những người này rất sợ Đỗ Duy đến, đến mức không dám thể hiện ý nghĩ ra ngoài, tất cả đều mang một bộ dạng cung kính... tất cả cùng một loại...

- Tốt rồi.

Đỗ Duy khoát tay...

- Ngưng những lời khen tặng ta lại... tập tức đi xuống chỉnh đốn hàng ngũ.

Đỗ Duy nhìn những đệ tử chậm rãi nói.

- Ta nghe nói mấy ngày này, các ngươi được giải phóng, rất thoải mái, rất khoái hoạt... phải không? Hắc ... hắc... tốt. Mọi người đều trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, cần phải phát tiết, ta hiểu, nhưng ta nghĩ, các ngươi không nên đem chính sự vứt qua một bên. ... Bây giờ, ta đã trở lại,... phải cẩn thận khảo hạch sự tiến bộ của các ngươi. Như vậy đi, từ hôm nay, buổi tối, cấm ra ngoài. Bỏ chế độ nghi ngơi, huấn luyện hoàn tất, tất cả tập trung vào sảnh đường. Để ta xem xem, ta không tin, mấy ngày này, trong các ngươi không có ai là kẻ lười biếng, ta khẳng định lại là không bỏ qua bất kỳ ai đấy nhé...

Nói tới đây, ngữ điệu Đỗ Duy khẽ trầm xuống.

- Nhiều ngày không thấy các ngươi, ta không muốn vừa thấy mặt đã phải xử phạt nha, hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng đấy.

Nói xong, Đỗ Duy ra hiệu, tùy tùng hai bên tập tức đẩy xe lăn, rời khỏi thao trường.

Sau khi Đỗ Duy ly khai một lúc lâu, các học viên mới hoàn hồn, mặt mày ủ dột, có rất nhiều người tìm đến Gabri tìm hiểu:

- Gabri này, ngươi là đệ đệ của viện trưởng, chắc quen thuộc tính tình của viện trưởng, đến khi khảo hạch, sẽ khảo hạch những phần nào? Vạn nhất chọc giận viện trưởng. Mọi người đều gặp xui xẻo nhé...

Gabri cũng cười khổ:

- Ca ca ta mấy ngày trước ở nhà đều không đề cập đến sự tình học viện, ta cũng không biết anh ấy sẽ khảo hạch chúng ta mục nào. Ngươi hỏi ta, ta cũng không dám đi hỏi hắn... Mà lại ...

Hắn làm ra vẽ mặt cam chịu:

- Các vị huynh đệ, mọi người tự tin lên một chút đi, với cả ca ca ta, trước đây chuyên trách hậu cần, không chuyên trách những vấn đề khác. Ca ca ta thường nói, đánh nhau, quyết định là hậu cần, Anh trai ta rất quan tâm đến hậu cần, nghĩ đến quá nửa là sẽ có khảo hạch ở phương diện này. Trước đây vài ngày, Chúng ta chơi bời quá, quên cả tham gia khóa học về điều động quân nhu, chỉ sợ ca ca ta cũng biết tình huống đó.

Hắn không nói còn tốt, hắn nói như vậy khiến mọi người đều biến sắc.

Những người này đều là từ quân đội tinh nhuệ cử đến, mỗi người đều kiêu ngạo, mắt để trên đầu. Nhưng đối với Đỗ Duy lại kính sợ đến tận xương tủy.

Đỗ Duy đã giao việc ra, chỉ việc làm theo, cấm ý kiến, nhất nhất tuân theo...

Tính ra thì mấy ngày qua cũng thật thống khoái. Viện trưởng trở lại, chỉnh đốn kỷ luận, giả như viện trưởng muốn đánh ta. Ta cũng không thể không phục...

Những lời này lập tức được hưởng ứng, toàn trường không thấy bóng học viên đi chơi, ... nhất loạt trở về doanh trại, cầm sách học...

Đỗ Duy trở về phòng hiệu trưởng, đem mấy giáo quan hỏi rõ các sự tình. Sau đó trong lòng tính toán lại, đem những gã đội trưởng Knight gọi tới, hỏi kỹ các tình huống. Hắn nghe nói các đệ tử hiện tại đã trở về đọc sách, muốn đối phó với khảo hạch của mình... nên cũng dở khóc dở cười... những binh lính của các đại gia tộc này muốn quản thúc cũng thật không dễ a...

Lúc trời sẩm tối, Đỗ duy triệu tập các đệ tử, trong mấy ngày mình vắng mặt đã vi phạm kỷ luật, tùy tiện tìm ra một cái cớ, kéo ra đánh cho một trận đòn.

Những học viên này không phục, chỉ là đối với Đỗ Duy sợ đến tận xương tủy, chỉ thấy vị viện trưởng đại nhân này, tuy bệnh nặng, ngồi xe lăn, tưởng là yếu đuối. Nhưng đối với chính mình, ngay cả một tia phản kháng cũng không dám đưa ra.

Uy tín Đỗ Duy trong đám đệ tử cực lớn, sau khi đánh xong trận đòn, buổi tối lại đến tận doanh trại, tự tay cấp cho những đệ tử kia thuốc trị thương tốt nhất, cái này gọi là tát một cái, lại cấp cho một quả táo ngọt để ăn. Những chiêu này, Đỗ Duy sớm đã thập phần thuần thục, những đệ tử bị đánh kia không những không hận Đỗ Duy, ngược lại vì mấy câu vỗ về nhẹ nhàng của hắn, cảm động đến nước mắt rưng rưng, trách mình đã không nghe lời viện trưởng dạy bảo. Đã tối thế này, thân thể bệnh tật, ngồi xe lăn đến xem bệnh cho chính mình, thật sự trong lòng rất hối hận, chỉ hận là sao không bị đánh thêm mấy lần nữa, đánh thêm một lần mới có thể giảm tội lỗi của mình đi.

Sau khi cáo bệnh nhiều ngày, công tước Hoa Tulip cũng ra khỏi nhà, không nói một tiếng, cũng không cùng hoàng thất tranh đấu gì, cũng không thông tri quân bộ. Cứ như vậy nghênh ngang đến học viện quân sự, tiếp tục huấn luyện. Những hành động cổ quái này khiến nhiều người ở đế đô không hiểu tâm tư.

Càng cổ quái là, rõ ràng trước đó vài ngày, Đỗ Duy cùng hoàng thất muốn trở mặt, nhưng hiện tại dường như chưa có chuyện gì xảy ra, có vẻ như trường phong ba kia chưa từng xảy ra.

Thậm chí, ngày thứ hai, sau hôm về học viện quan sự, Đỗ Duy trình công văn yêu cầu về các vật dụng. Camille Ciro cười khổ, trình công văn lên Nhiếp Chính vương, Nhiếp Chính vương nhìn qua, ném lại Camille Ciro, bộ dạng có chút bực mình.

- Ta đã nói với ngươi rồi, phàm là trong học viện quân sự, những gì Đỗ Duy cần, không quản là quân giới, lương giới, việc gì cũng đồng ý, sao ngươi lại trình ta cái này?

Trong tâm ý Camille Ciro có chút buồn bực: "Điện hạ à .... Lúc trước là lúc trước, lúc đó người và Đỗ Duy quân thần tín nhiệm, quan hệ thân mật, cón hiện tại ... tình huống không như vậy a..."

Hắn chỉ làm việc cẩn thận, không nghĩ ngược lại bị Nhiếp Chính vương mắng cho, tâm lý có chút oan uổng, cầm công văn về quân bộ, trực tiếp phê chuẩn.

Buổi tối về nhà, Camille Ciro mới cung kính thỉnh giáo tể tưởng Rabosil, cha vợ của mình.

Đối với lão tể tướng đã ngoài tám mươi này, tiết trời mùa đông, lại bị bệnh kinh niên, gần đây bệnh tình mới tốt lên mấy phần, người trong phủ cũng biết, lão tể tướng sợ rằng cũng không sống được lâu nữa.

Mấy ngày hôm nay, trời ấm hơn, lão tể tướng mới có thể rời giường xuống đất, đi lại vài vòng trong phòng, chỉ là lúc đi đứng, phải có người bên cạnh dìu dắt.

Camille Ciro đến lúc bố vợ đã ăn xong bữa chiều, nằm trên ghế, sưởi nắng, ngủ gật. Camille Ciro hướng bố vợ thức tỉnh, sau đó đem tâm lý buồn bực cùng nghi hoặc trong lòng nói ra. Chờ mong vị bố vợ, một cao thủ cả đời tắm mình trong vũng nước đục chính trị, chỉ rõ tình hình cho mình những điểm nghi vấn.

Lão tể tướng nhãn thần vẫn đục, đôi mắt híp lại. Nghe Ciro nói xong, lão đầu tử ho dữ dội, nhỏ cục đờm trong họng ra, thở dốc mấy cái, rồi than thở:

- Ngươi a... tuy là một người thông minh, nhưng có lúc, lại là thể hiện ra quá thông minh... Ai, chỉ đáng tiếc là ta sống không lâu nữa, sau này không có nhiều cơ hội chỉ bảo ngươi. Sự tình này, ngươi sai, ngươi sai rồi, sao ngươi không giả hồ đồ?

- Giả hồ đồ?

Camille nghi hoặc.

Lão tể tướng, cười nhạt, đôi mắt vẫn đục của lão mới lộ sáng lên, chỉ là lập tức sau đó lại biến mất, cười khẽ bảo:

- Ngươi không hiểu, trên quan trường, càng biểu lộ chính mình, chết càng nhanh, giả hồ đồ, mới là con đường bảo vệ mình cao minh nhất! Hừ, ngươi đừng nên cho rằng giả hồ đồ là dễ dàng, cái này không phải là học một hai ngày có thể lĩnh hội được đâu.

Nói đến đây, tể tướng ngồi hẳn lên, nhìn con rễ rồi chậm rãi nói:

- Ta hỏi ngươi, Nhiếp Chính vương đối với ngươi nói qua, sau này không quản chuyện trong học viện quân sự, Đỗ Duy có yêu cầu gì, đều đáp ứng, không có từ chối điều gì.

- Đúng, Nhiếp chính vương đã nói như thế. Nhưng hiện tại, tình huống bất đồng, lúc đó Đỗ Duy cùng Nhiếp chính vương chưa trở mặt...

- Ngốc!

Lão tể tướng xuất ra một ngón tay, tại trán của Camille Ciro dụng lực điểm một cái, lành lạnh nói:

- Hiện tại có phải Đỗ Duy và Nhiếp chính vương trở mặt? Làm sao ngươi biết được? Ngươi khẳng định được chăng? Ngươi thông minh? Ngươi đã minh bạch? Còn những kẻ khác đều là ngu ngốc?

Camille Ciro hoàn toàn á khẩu.

- Giả hồ đồ a.

Lão tể tướng hơi khẽ cười, cười đến cao thâm khó lường:

- Hiện tại Nhiếp Chính vương có lời như vậy, ngươi cứ trực tiếp mà làm theo là được rồi! Đỗ Duy muốn gì... cấp. Cho dù ngươi tính toán sai, chịu truy cứu lên. Ngươi đáp trả lại mình chính là thuận theo mệnh lệnh của đích thân Nhiếp Chính vương mà làm a, ai cũng không thể nói ngươi sai! Ngươi muốn tỏ ra mình thông minh, nghĩ trước mặt Nhiếp Chính vương muốn tranh công? Hừ... ngươi phải biết, tất cả hoàng đế từ xưa đến giờ, không ưa thích nhất cái gì?

- Không ưa thích nhất cái gì?

Camille Ciro thành thực hỏi.

Lão tể tướng hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt ngưng trọng, nhìn sâu vào mắt của Camille Ciro:

- Không ưa thích nhất... thần tử phỏng đoán tâm tư của quân vương!

- Hừ, tâm ý đế vương, há có thể để thần tử đi suy đoán? Quả như tâm tư đế vương đều bị những thần tử các ngươi nhìn thấu, như vậy đế vương còn cái gì thần bí đáng nói? Còn có cái gì uy nghiêm?

Camille Ciro không lên tiếng, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, cẩn thận suy nghĩ những lời lão tể tướng nói.

Nghe cho rõ!!! Ta đối với ngươi sớm nói qua, ngươi hiện tại thân là quân vụ đại thần, phải giả như cùng Đỗ Duy vứt sạch quan hệ... Cái "vứt sạch" này, ta không phải nói ngươi cùng Rowling gia tộc đứng ở vị trí đối địch. Cái gì gọi là "vứt sạch"? Tức là không địch, cũng không bạn. Đây mới là chân chính "sạch". Việc công vụ mà làm. Nên làm thế nào, phải làm thế nào! Hết thảy án theo quy củ của quân bộ mà làm. Không quản sự tình kết quả như thế nào. Ai cũng không thể nói ngươi đã sai! Đừng phí thời gian mà đoán tâm tư của Nhiếp Chính vương, ngươi hiện tại hỏa hầu không đủ, cứ thành thực dựa theo án chương mà làm. Thành thật vào, việc giao cho ngươi, nỗ lực làm cho tốt. Ngươi nên suy nghĩ sự tình trước! Không suy nghĩ được, phải chăng ngươi nên hỏi qua!

Nói xong những lời này, lão tể tướng mới lại hạ xuống, giọng trầm đi:

- Nhiếp Chính vương hiện tại đối với Đỗ Duy đến cùng là tâm tư gì, ai cũng không biết, trong đế đô nhiều thế gia quyền quý đều là đang phỏng đoán, nhưng ai cũng không minh bạch. Vào lúc này, ngươi hồ đồ mang điều đó đi thỉnh Nhiếp Chính vương? Ngươi muốn làm cái gì? Tưởng thăm dò đến cùng Nhiếp Chính vương đối với Đỗ Duy là thái độ gì ư?

- Ta ... .Không có a!

Camille Ciro cười khổ:

- Ta chỉ là cảm giác được ...

- Không có chuyện "cảm giác được"! Loại sự tình này tốt nhất không nên nghĩ tới. Không có chuyện của ngươi. Ngươi làm như vậy, ta hiểu tâm tư ngươi là vì Nhiếp Chính vương mà lo nghĩ, muốn làm tốt công việc. Tưởng đối với hắn biểu thị lòng trung thành. Nhưng hắn ngược lại sẽ nghi ngờ ngươi nhân chuyện này, thăm dò hắn đối với Đỗ Duy thế nào, ngươi hiểu chưa?

Camille Ciro trầm tư trong chốc lát, sắc mặt ngưng trọng, gật đầu, sau đó đứng dậy hành lễ cáo từ.

Nhưng hắn mới đi hai bước tới cửa, bỗng khựng chân. Xoay người, nhìn chăm chăm lão tể tướng. Giờ phút này, thần sắc của Camille Ciro loáng thoáng có chút đấu tranh, cuối cùng thì biến sắc. Mặt trầm tự nước, thở dài thườn thượt, cắn răng mở miệng:

- Trong lòng ta còn có một nghi vấn quan trọng, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể thỉnh giáo ngài thôi.

-... Nói đi.

Lão tể tướng thở dài một hơi.

Camille Ciro bước về, lại không ngồi xuống, mà bỗng quỳ một gối xuống trước mặt tể tướng. Vị quân vụ đại thần trẻ tuổi của đế quốc này vẻ mặt ngưng trọng, cắn răng nói:

- Ta muốn hỏi chính là... tương lai, nếu như... ta là nói nếu như! Nếu như công tước Tulip và hoàng thất trở mặt, ta nên tự xử thế nào?

Lão tể tướng rùng mình. Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Camille Ciro rất lâu, sắc mặt lão đầu tử hơi lộ ra vẻ uể oải, y trầm tư trong chốc lát. Thấp giọng nói:

- Ta chỉ e là không được nhìn thấy ngày đó. Có điều, dựa theo xu thế hiện tại, điều ngươi nói cũng chưa chắc sẽ không xảy ra.

Dừng một lát, ánh mắt lão tể tướng lấp lóe:

- Nếu Nhiếp Chính vương còn, vậy thì ngươi khỏi phải do dự. Đương nhiên là đứng bên Nhiếp Chính vương.

Camille Ciro nghe xong bỗng gục đầu, mắt cũng không nhìn lão tể tướng, lại buồn bã hỏi một câu:

- Nếu... Nhiếp Chính vương không còn nữa thì sao?

Lão tể tướng nghe xong, bàn tay bỗng run rẩy, quải trưởng vốn dĩ hai tay nắm bỗng 'cạch' một tiếng, rơi xuống đất.

Lão đầu tử run người, trái lại ì ạch hơi đứng dậy. Y đầu đầy tóc bạc, da mặt như vỏ cam phơi khô, khóe mắt chi chít nếp nhăn lại phảng phất như giựt giựt vài cái.

Ánh mắt y trong nháy mắt trở nên sắc bén vô tả, như một con hùng sư lạnh lùng nhìn chòng chọc Camille Ciro ở trước mặt.

- Sao ngươi biết?

Chương 593: Đông bộ khói lửa

Lão già đang ốm yếu như sắp chết, trong nháy mắt lại thể hiện ra uy thế có thể chấn nhiếp lòng người.

Nhưng Carmille Ciro vẫn cúi đầu, tuyệt không đón lấy ánh mắt đó, khẽ nói:

- Ngài quên rằng... ta là cháu rể của ngài... cái nhà này... tương lai cũng là của ta... Nhưng phàm là người, phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.

Thanh âm không lớn, nhưng từng chữ vang vào tai lão tể tướng lại khiến sắc mặt lão biến đổi.

Cuối cùng, Rabus Richer chậm rãi ngồi xuống, vỗ đầu gối mình, nhìn Carmille Ciro một hồi, mới ung dung cười:

- Tốt rồi, ngươi đứng dậy đi.

Carmille Ciro lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt lão tể tướng:

- Ta cũng vô ý biết được, không ngờ ngài vài chục năm cố sức giữ mình, hóa ra cũng đã sớm cài người vào trong hoàng cung.

- Cẩn thận từ ngữ.

Lão tể tướng liếc Carmille Ciro 1 cái.

Carmille Ciro cười, có chút giễu cợt:

- Ngài dạy ta giả hồ đồ, vứt sạch đi, không phỏng đoán tâm tư quân vương. Chỉ là chính ngài đã sớm an bài nội gián trong cung... cái này cùng những gì ngài dạy hình như khác nhau a.

- Hoàn toàn khác nhau.

Lão tể tướng cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm hiếm thấy:

- Thân phận hiện tại của ngươi là gì? Quân vụ đại thần? Hừ... ngươi tuổi còn trẻ, lí lịch không đủ. Trong quân bộ, những lão đại ngầm ở đó, ngươi hẳn là chưa động vào họ được. Lấy địa vị của ngươi hiện giờ, cũng có thể tính là 1 trong nhất đẳng trọng thần của đế quốc. Nhưng nếu thật sự nói đến quyền lực trong tay ngươi... Sợ là không bằng 1 viên quan cấp 2! Địa vị cao, quyền không cao. Thân phận này của ngươi, ta dạy ngươi không đi đoán tâm tư quân vương, chính là vì thế, vì tốt cho ngươi mà thôi.

Nói xong, lão có chút mệt mỏi than thở:

- Ta thì khác. Ta từ lúc 20 tuổi đã chui vào vũng nước tại đế đô này. Từ bộ tài chính, lên bộ lễ nghi, bộ giám sát (thanh tra), quân vụ thống soái. Một đường đi lên đánh đấm loạn xạ, còn đi làm tổng đốc bốn năm lần. Có thể nói, các bộ, các chức tại đế quốc, ta hầu như đều đã làm cả! Sau cùng mới làm tể tướng. Ta tốn nửa đời mới lên được vị trí này. Nói dễ nghe là dưới 1 người trên vạn người, nói khó nghe...

Lão già đột nhiên mặt cười có chút chế nhạo:

- Nếu quả thật là 1 hoàng đế dốt nát tại vị lúc ta nắm quyền, ta bảo quạ màu trắng hắn cũng tin! Đương nhiên, tâm tư bất phục thì ta không có, nhưng mà... thần tử bình thường, có thể không phỏng đoán tâm tư đế vương, có thể chân chính làm 1 "thần tử". Nhưng mà, ta không được! Tể tướng đế quốc không được! Thân là kẻ dưới 1 người trên vạn người, tuyệt không thể làm như thế! Cho nên, ta dạy ngươi việc không nên làm là vì lập trường, địa vị của ngươi. Chỉ là, ở địa vị của ta, đó lại là việc tất yếu nên làm!

Lão già như đã muốn nói dốc lòng, thản nhiên tiếp tục:

- Ta đã sớm rõ ràng, vị trí tể tướng đế quốc này, 1 tay nắm chính vụ, đã không còn tính là thần tử nữa rồi, mà là.... nửa vua nửa thần! Cho nên, tâm tư người trong hoàng cung kia, ta tuyệt đối phải hiểu rõ. Kỳ thật loại việc này thời nào chả có. Ta an bài nội gián trong cung, bình thường cũng chả yêu cầu làm đại sự gì. Chỉ cần 1 đưa tin tức một cách an toàn, không được bại lộ.

Nói đến đây, lão nhìn Carmille Ciro:

- Chỉ là, không nghĩ những người này cũng biết ta sắp chết, nên đi quy phục ngươi.

Carmille Ciro cười khan 2 tiếng:

- Chỉ cần là người, đều phải chuẩn bị đường lui cho mình. Cái nhà này tương lai cũng là của ta, ngài định giấu diếm ta 1 đời ư?

Carmille Ciro cũng không giấu diếm, trực tiếp nói:

Vài ngày trước, lúc trời chuyển đông ngài sinh bệnh không thể ra ngoài. Việc trong nhà khi đó đều là ta quản lý, kết quả nội bộ gia tộc hàng ngày, có ít văn tự kỳ quái đưa tới. Ta không biết là thế nào, nảy lòng hiếu kỳ tra xét, phát hiện đống văn tự ấy đều dùng mật mã viết ra. Người bình thường dù xem được cũng không rõ nội dung - có điều ngài quên rằng, ta vì nhiếp chính vương nằm vùng ở bên đại hoàng tử 10 năm. Loại mật mã như thế ta cũng đã quen thuộc. Mà hơn nữa, nội gián trong cung của ngài chất lượng cũng không cao, ta tốn chút công sức cũng phá giải được mật mã, lúc đó mới biết trong thư là tin tức hoàng cung. Hơn nữa, vài năm nay, ngài đã sớm an bài như thế. Trong thư chỉ là chút việc gà con vụn vặt, kiểu như nhiếp chính vương gần đây ăn uống thế nào, Charles tính tình ra sao, công chúa Karina đọc cái gì, nhiếp chính vương bận chính vụ có hay không đi gặp phi tần...

- Hừ, ta không muốn làm phản, cũng không cần dò tìm đại sự gì. Chỉ cần biết những sực việc vụn vặt đó là được, nắm tình hình trong cung được chừng nào hay chừng ấy.

Lão tể tướng lắc đầu:

- Nếu quả thật ta thám thính chuyện lớn, chỉ sợ nội gián đã bị lộ từ vài chục năm trước!

- Chỉ là, việc vụn vặt ấy lại có giá trị không nhỏ.

Carmille Ciro cười khổ:

- Trong cung gần đây thay không ít thầy thuốc, sự tình này khiến là lưu ý.

Lão già trầm mặc:

- Nếu ngươi đã biết, xem ra nội gián của ta đã bị ngươi thu phục. Cũng được, những người này, sớm muộn cũng sẽ giao cho ngươi...

Nói xong, lão già quay người, lấy bút viết vài chữ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Carmille Ciro:

- Nội gián của ta ở trong hoàng thành mấy chục năm, cũng không có thám thính cái gì to tát. Nhưng với vài việc nhìn như phổ thông bình thường, ngươi phải biết, rất nhiều việc nhìn như nhỏ bé, lại có thể nói cho ngươi rất nhiều bí mật!

Hắn đưa tờ giấy ra:

- Trước đây, việc nội vụ hoàng cung, y sư trong cung sẽ định kỳ thu mua tài liệu. Trong hoàng cung dùng cái gì, bao nhiêu năm mua cái gì, tiêu hết bao nhiêu tiền đều ghi chép lại. Còn có những ma pháp sư cung đình... hừ, nhất là ma pháp dược tề sư. Nguyên bản họ mua từ ma pháp công hội, nhưng ma pháp sư cung đình cũng thường qua bộ nội vụ hoàng cung mà thu mua định kỳ. Từ năm ngoái, danh sách hoàng cung thu mua đã có biến hóa, mỗi lần mua vào đều có vài dược tài đặc biệt. Nhưng thứ đồ này chẳng qua cũng chỉ cần viết thêm 1 cái tên là xong, cũng không kỳ quái, coi như ma pháp sư tiến hành nghiên cứu cũng bình thường. Từ năm ngoái đến giờ, mỗi tháng đều có mua thêm 1 ít đồ, tuy phẩm chất số lượng ngẫu nhiên có chút biến hóa, nhưng có vài loại thuốc y nguyên không đổi.

Hắn phủ trang giấy trong tay:

- Theo tờ giấy này, gần nhất là mấy tháng nay, loại thu mua vào so với bình thường còn nhiều hơn. Ta thực ra cũng không để ý, chẳng qua theo lẽ, ta vẫn phái người đi phương nam xa xôi nghe ngóng, hiểu rõ hiệu lực cùng tác dụng mấy loại thuốc này, từ đó mới suy ra nhiếp chính vương của chúng ta...

Lão già nhăn mày, không nói, thở dài.

Carmille Ciro nhìn 1 lần, tâm lý vẫn vững vàng, cầm tờ giấy đi đến bên lò sưới ném vào, thiêu thành tro.

Hắn đứng đó, ánh lửa chiếu lên mặt. Khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối:

- Nếu đã như vậy, ngài phải cho ta 1 đáp án chính xác... Vạn nhất 1 ngày điện hạ không còn, mà công tước hoa Tulip trở mặt cùng hoàng thất, ta nên làm thế nào?

Lão già nhắm mắt:

- Ta sợ là không qua được mùa xuân này. Nếu như ngươi nói có ngày như vậy, khi đó, ngươi...

Cửa phòng khép chặt, 2 trọng thần của đế quốc, 1 già 1 trẻ đối thoại với nhau, không ai nghe thấy. Mà bên ngoài gió bão nổi lên, thổi qua ngọn cây phát ra tiếng sàn sạt, tựa hồ che đi toàn bộ nội dung cuộc đàm thoại này.

Năm 966 của đế quốc, ngày 31 tháng 3

Phòng tuyến phía đông Kaspersky!

Nhân công đang tu sửa bờ sông phía nam. Vào mùa đông, những doanh trại gần bờ này cũng triệu tập lao động đi ra và còn có mấy doanh bộ binh gần đấy đi ra đảm bảo sông không bị đóng băng.

Chỉ là mùa đông năm nay lại ấm, những chuẩn bị đó đều thành vô dụng. Lúc qua xuân, nhân công ở bờ đều rút về, mà những doanh trại gần bờ cũng đang chuyển xẻng, cuốc phá băng về hậu phương.

Không xa về phía nam là toà thành phòng tuyến phía đông, quy mô nhỏ hơn trung tâm 1 chút. Chẳng qua cũng là thành lớn hiếm có trên đại lục, trong thành gồm 6 sư đoàn quân đội đế quốc, bao gồm 3 sư đoàn chủ chiến Bạo Phong, cộng thêm 3 sư đoàn triệu tập quân dự bị các nơi, còn có chừng 6 vạn dân phu cùng hậu cần.

Trên sườn đông tường thành lộ ra 1 lỗ thủng. Ở đó nối với 1 tòa thành cao cao gần mặt nước. Phía dưới là sông vận tải, đội thuyền vận chuyển có thế trực tiếp từ đó vận chuyển vật tư vào trong thành.

Sau khi ra xuân, khí trời ngày càng ấm áp. Bởi vì có sông lớn, trên sông còn có hải quân tuần tiễu, thậm chí còn có vài chiến thuyền đóng tại đây. Cho nên, thám báo kỵ binh đế quốc mỗi ngày sẽ tuần tra theo bờ sông.

Ngoài điểm đó mà nói, tình hình phòng tuyến ở đây so với trung tâm không những không nhẹ nhàng hơn, mà thậm chí còn ác liệt hơn.

Tuy năm ngoái những chủng tộc dã man kia tập kích đội thuyền, những chẳng qua sau này không còn xuất hiện việc đó nữa, đội thuyền sau tăng cường phòng bị, cẩn thận đi tới lại không hề gặp tình huống đó nữa, cuối cùng cũng dần dần buông lỏng.

Một buổi sáng, 1 đội trăm kỵ binh từ của bắc phòng tuyến đi ra, trước hết là đi tuần 1 vòng, sau đó là phân làm 2 đội, 1 đường theo bờ sông, chia 2 bên trái phải tuần tra.

Toàn bộ đều là kỵ binh tinh nhuệ thuộc Bạo Phong quân đoàn, thân mặc áo giáp dày, mang kiếm hình chữ thập, còn cầm phủ thương.

Do trời ấm, nước chảy chậm, từ sáng sớm ánh mặt trời đã nhuộm toàn bộ nước sông thành 1 mảnh vàng nhạt.

Thần sắc kỵ binh còn có vẻ nhẹ nhàng. Phòng tuyến phía đông, từ lúc khai chiến chưa gặp chiến sự gì lớn. Những chủng tộc dã man kia có lẽ cũng biết vượt sông rất khó, cho nên vẫn không tập trung tiến đánh. Nghe nói ở trung tâm còn đánh 2 trận lớn, cả ma pháp sư lẫn cường giả thánh cấp của đế quốc cũng xuất hiện trợ chiến.

Đội trưởng kỵ binh chậm rãi thúc ngựa, ánh mắt trông về phương bắc. Bình thường ngẫu nhiên cũng gặp lang kỵ binh tuần tra, chỉ là cách nhau 1 con sông lớn, những lang kỵ binh cũng không cách nào qua được, 2 bên nhiều nhất là cách sông nhìn nhau 1 chút rồi bỏ đi.

Đội kỵ binh hôm nay đi ra, chừng 1 bữa cơm thời gian, đột nhiên đội trưởng kỵ binh nhấc tay, đội ngũ lập tức dừng lại.

Đội trưởng kỵ binh quay đầu, sắc mặt khó coi:

- Các ngươi nghe xem!

Kỵ binh đông đúc cũng dừng lại, quả nhiên nghe thấy phía bắc ẩn ẩn truyền đến 1 loạt âm thành hồn hậu mà có tiết tấu:

- Rầm rập! Rầm rập! Rầm rập!

Thanh âm kia lúc đầu còn xa, nhưng dần dần càng đến gần.

Nhìn bờ sông, mặt nước cũng hơi bị chấn động theo âm thanh này từng nhịp, từng nhịp.

Đột trưởng kỵ binh lập tức lấy kính viễn vọng ra, nhìn vê bờ bắc. Chỉ nhìn 1 cái, hắn lập tức thân hình kịch chấn, sắc mặt đại biến!

Trong kính viễn vọng xuất hiện hình ảnh: trên bờ bắc, từ xa nhìn lại, đầy trời đầy đất không bờ bến. Phương trận đen nghịt như kiến, tháp lâu dày đặc, đao thương như rừng! Ngàn vạn đôi chân giẫm lên mặt đất, mang theo tiết tấu chỉnh tề! Tiếng bước chân như sấm rền đánh vào lòng người, còn có tiếng áo giáp va chạm đinh đinh đang đang, khiến người ta không rét mà run.

Chương 594: Sụp đổ!

Đến trưa, thủ quân phòng tuyến phía đông cũng có phản ứng, 2 sư đoàn bộ binh đế quốc ra khỏi thành đi tới bờ sông, sau đó hạm đội cỡ nhỏ đóng gần đó cũng đi ra.

Nghi ngờ hay ngạc nhiên cũng không quan trọng, sự thật trước mặt là: những chủng tộc dã man kia thực sự cử đại quân tấn công phòng tuyến phía đông! Chúng nó... muốn cường hành vượt sông ư?

Vừa quá trưa, chiến đấu lập tức bắt đầu. Tiếng thét vang lên, 2 đội cảm tử quân của thú nhân mặc kệ mưa tên của nhân loại, vác từng khối gỗ cực lớn, thử đắp 1 cây cầu qua sông.

Bọn chúng để hoạt động linh hoạt hơn, dứt khoát không mặc áo giáp, mà chỉ giơ lên 1 tấm khiên gỗ để chắn.

Bờ nam, cung thủ nhân loại cũng xếp hàng luân phiên bắn sang ngăn trở đối phương đắp cầu. Bờ bắc, khắp nơi trên mặt đất đầy tên. Đội cảm tử của thú nhân dưới mưa tên lao lên, thỉnh thoảng bị bắt trúng, chỉ kịp kêu gào vài cái, đã bị những đồng bạn phía sau dẫm đạp lên, đất đen đã dần dần bị nguộm đỏ.

Sau 1 canh giờ, thú nhân trả giá vài trăm sinh mạng, cuối cùng cũng thành công đắp thành 1 cái cầu đơn giản rộng chừng 10 thước.

Lúc này, cung thủ bờ nam cũng đã lùi lại. Mà thống lĩnh nhân loại là phó quân đoàn trưởng Bạo Phong quân đoàn, thống soái tối cáo phía đông - Gus trướng quân.

Lúc này, vị tướng quân 46 tuổi tự mình mang theo 2 sư đoàn ra nghênh chiến, mà phòng tuyến sau lưng đang khẩn trương đem quân giới vận chuyển qua. Một dãy xe ném đá cũng đã được đẩy ra bờ, bắt đầu tiến hành công kích.

Sau đó, chiến thuyền đế quốc cũng đến, 8 chiến thuyền cấp hải hồn khẩn trương dùng nỏ pháo đối phó với thú nhân bờ bắc.

Có chiến thuyền gia nhập, tổn thất của thú nhân 1 lần nữa đại tăng. Trong chưa đến nửa canh giờ, công binh thú nhân cơ hồ cạn sạch, mà thi thể chúng nó cũng đã phủ đầy mặt đất. Mà thủy quân trên thuyền cũng đã cầm nỏ bắn lên bờ bắc.

Hiện tại, nhân loại đang chiếm thế thượng phong.

Cây cầu thú nhân kiến tạo được, đã 2 lần bị xe bắn đá ném đổ, nhưng có vẻ thú nhân quyết tâm qua sông ở chỗ này, sau 2 lần bị oánh sập vẫn chấp nhận tử thương, phái đội cảm tử đi lên sửa lại. Bờ sông nơi nơi đều là thi thể, mũi tên, tấm chắn...

Thấy chiến thuyền nhân loại phong tỏa đường sông, trong lòng tướng quân Gus rất nghi ngờ. Xem tình hình này, địch nhân muốn sang sông ở đây căn bản là không được... chẳng lẽ chúng nó thích đi tìm chết ư?

Từ xa nhìn lại, đại quân thú nhân bên kia ít nhất cũng mười vạn, nhiều quân như vậy, rõ ràng là muốn đánh chủ công ở đây.

Trên chiến thuyền, thủy quân điên cuồng phát động nỏ pháo bắn vào đám đông thú nhân. Mũi tên cực lớn, lực xuyên thấu mạnh mẽ có thể 1 lần xuyên qua cả dăm ba thú nhân như xiên kẹo.

Thủy quân hưng phấn gầm rú, nhìn địch nhân đế quốc liên tiếp ngã xuống, cũng ra sức buông tên bắn ra. Có không ít binh sĩ vì quá hưng phấn, dùng sức qua mạnh đến mức ngón tay cũng bị cắt, máu tươi đầm đìa.

Thú nhân vẫn không có dấu hiệu bỏ cuộc, hơn ngàn thù nhân hướng phía cầu như tự sát lao tới, mang theo vô số tấm chắn lao lên chịu công kích điên cuồng của nhân loại.

Mà lúc này, Gus đã phái người đi triệu tập không quân trong thành.

Phòng tuyến phía đông có 1 đại đội chừng 150 phi thuyền, lúc này thấy đại quân thú nhân áp sát, Gus tướng quân lập tức nghĩ tới chỗ tốt của những phi thuyền này - đội ngũ thú nhân ở chỗ bằng phẳng rộng rãi trống trải thế này, còn không oach tạc thì đợi đến lúc nào?

Chiến sự cứ thế duy trì đến chiều, nhìn thú nhân không tiến thêm được 1 bước, binh sĩ nhân loại vô cùng cuồng nhiệt hưng phấn, đa số mọi người cho rằng đám thú nhân này ngu ngốc, chạy đến đây tìm chết.

Nhưng lúc này, tình huống đột biến!

Trên sông, 8 chiến thuyền cấp hải hồn nguyên bản dàn hàng ngang mà bắn, chỉ là nguyên bản đây là sông đào, tuy đế quốc tiêu phí lượng lớn tiền tài nhân lực nạo vét vài lần, nhưng dù sao chiến hạm quá lớn, đi trong sông có chút miễn cưỡng. Từ lúc khai chiến đến giờ, đại chiến thuyền cấp hải thần hay hải vương chưa từng tiến vào, chỉ có chiến hạm cỡ nhỏ như hải hồn mới có thể bơi ở trên sông - dù vậy, 8 cái chiến thuyền cấp hải hồn cũng có chút chen chúc.

Đội tuyền chen chúc, cơ hồ là dính sát vào nhau, thủy quân miệt mài khai tên, hoàn toàn không biết tai họa đã đến gần!

Tình huống phát sinh biến cố là cực kỳ bất ngờ!

Đội hình dàn hàng ngang, kỳ hạm là chiếc thứ 3 từ phía sau đếm lên, tướng chỉ huy là 1 lão tướng hải quân từng dự 2 lần viễn chinh Nam Dương. Mà thủy quân đang cuồng nhiệt bắt tên, đột nhiên nghe dưới nước 1 tiếng bụp!

- Bụp!

Âm thanh này nghe như dùng chùy lớn đập lên tấm gỗ, sau đó thân thuyền đung đưa vài cái, còn không đợi mọi người phản ứng, thuyền đã lệch sang bên trái một cách nghiêm trọng.

Sau đó, chỉ thấy dưới nước vang lên tiếng động không ngừng, còn có tiếng gỗ vỡ đáng sợ. Thuyền nghiêng rồi, thủy quân mới kinh hoàng đào tẩu. Có người nhảy xuống nước báo lên, thân thuyền phía dưới đã bị đập tan!

- Phía dưới! Chúng nó dưới nước!

Thuyền trưởng lập tức phát lệnh, thủy quân cầm cung tên vội vã bắn xuống nước. Chỉ là gặp nước, cung tên mất đi đại bộ phận uy lực. Còn có người quay nỏ pháo xuống dưới bắn.

Thủy chiến thời đại này thiếu hụt cách phản kích dưới nước. Mà có vài thủy quân dũng cảm, nghe được lệnh của trưởng quân, không kịp cởi quần áo, ngậm 1 thanh đoản đao vội vã nhảy xuống nước.

Một loạt thủy quân nhảy xuống nước, trong chớp mắt, khung cảnh như im lặng hoàn toàn. Thân thuyền vẫn nghiêng, chỉ là thanh âm va đạp dừng lại, không ít người vọt tới mép thuyền nhìn xuống.

Chỉ là, những thủy quân nhảy xuống, không có ai nổi lên được.

Sau khoảng khắc, có người kinh hô 1 cái, một luồng máu tươi từ dưới phun lên! Sau đó đến lượt vô số bong bóng khí, khiến người trên thuyền vừa kỳ dị vừa khẩn trương.

Càng lúc càng có nhiều thủy quân dũng cảm cởi giày, ngậm đoản đao nhảy xuống.

Sau đó, dưới nước phát ra 1 tiếng va chạm kịch liệt, đột nhiền 1 luồng nước bắn thẳng lên! Trong luồng nước còn vô số máu me, lẫn 1 cái thi thể tan nát khiến người ta sợ hãi!

Đột nhiên 1 tiếng kinh hô. Nguyên bản thủy quân dưới khoang còn chưa kịp thoát ra, chỉ nghe 1 tiếng rầm, rồi thấy thân thuyền đột nhiên nứt gãy làm đôi!

Nước lạnh điên cuồng tràn vào, tức thì chôn vùi toàn bộ thủy quân bên dưới.

Sau khi thân thuyền gãy ra, đầu thuyền lập tức dâng lên cao, thủy quân trên đầu cùng quan quân kêu gào rơi xuống nước.

Lúc này, địch nhân cũng lộ mặt ra. Người nó toàn da lông, ẩn ẩn thịt màu đỏ. Trong cái miệng cự đại của nó, máu phun ra ào ào.

Lũ quái vật này có mười mấy con, mỗi con ít nhất cũng 5 thước, chính là hà mã tộc thuộc thú nhân, cực kỳ mạnh về thủy chiến.

Những thú nhân hà mã này trời sinh có thân hình to lớn, lực lượng khủng bố, mỗi lần xuống nước, mỗi hà mã thú nhân còn cầm theo 1 cái chùy sắt khổng lồ.

Kỳ hạm của hạm đội nhân loại bị mấy hà mã thú nhân tập kích, gãy làm đôi!

Kỳ hạm đột nhiên gãy làm đôi, khiến cả đội hình kinh hoàng. Vị tướng lĩnh kia còn không kịp phát ra mệnh lệnh sau cùng đã rơi xuống nước. Còn hà mã thú nhân vẫn tiềm phục phía dưới, tùy ý chém giết thủy quân nhân loại.

Tuy thủy quân này đều là thủy thủ ưu tú từng qua sóng biển rèn luyện, nhưng thủy tính của nhân loại vẫn là kém nếu so với hà mã tộc trời sinh. Chưa kể thân hình khổng lồ, lực lượng khủng bố, từng thủy quân dưới nước bị giết chết, thậm chí bị kéo chết chìm.

Đây chính là mưu kế của tội dân, bờ bắc cố ý sai phái lượng lớn thú nhân cảm tử giả bộ đắp cầu hấp dẫn đội thuyền của nhân loại tới. Mà hà mã thú nhân theo dòng nước xuôi xuống ẩn mình, phục kích đội thuyền nhân loại.

Nhân loại trên chiến thuyền lập tức làm ra phản ứng, thủy quân dũng cảm không chút sợ hãi nhảy xuống, thậm chí còn có vài quan quân võ kỹ cường hãn cởi bỏ quần áo, xách đao nhảy xuống.

Chỉ là trên mặt nước không ngừng nổi lên thi thể tan nát của binh sĩ nhân loại, sau 1 lúc, mặt sông toàn là màu máu.

Chiến sự vẫn tiếp tục. Chiến thuyền nhân loại chịu tập kích, tướng sĩ chịu thương vong lớn, cuối cùng đành chịu nhận ra - mình đối với những quái vật này không có biện pháp đánh trả, sau khi kỳ hạm bị chìm, lại có 1 chiếc nữa bị đánh đắm.

Sau đó, đội thuyền phát ra 1 cờ hiệu: rút lui!

Lưu lại trên sông đã không ý nghĩa gì, chỉ có thể tống chiến sĩ vào chỗ chết thôi.

Chỉ là lúc này, bọn họ muốn lui cũng không được!

Sông dù sao cũng là có chút hẹp, đội thuyền lại còn dàn hàng ngang, lúc này đội hình chen chúc hỗn loạn, cả quay đầu cũng không được! Mấy chiếc thuyền lớn chen cứng 1 chỗ, thậm chí còn phát sinh va chạm, mà hà mã thú nhân phía dưới vẫn điên cuồng cắn nuốt sinh mạng thủy quân, thậm chí còn có tên hăng máu thử nhảy lên công kích nhân loại trên thuyền - chẳng qua loại hành động này cũng mang lại cho chúng chút thương vong.

Nếu nó ở dưới nước, chiến thuyền nhân loại thực là hết cách, nhưng lên mặt nước rồi, thủy quân lại lập tức dùng cung tên hoặc nỏ pháo đánh trả.

Cho dù hà mã thú nhân da dày, nhưng cũng không chịu nổi nỏ pháo công kích, chém giết 1 lúc, mấy hà mã thú nhân bị nỏ pháo bắn xuyên, thân thể ùm ùm rơi xuống nước.

Trên sông là 1 mảnh hỗn loạn, chiến thuyền nhân loại không nhúc nhích nổi, tiến không tiến được, lùi không lùi được. Kỳ hạm chìm nghỉm, chỉ huy hỗn loạn, sông thì hẹp, nước sâu mấy cũng kém xa biển lớn!

Thậm chí có chiến thuyền chìm 1 nửa, nửa kia vẫn còn trên mặt nước - chỉ là sông đã bị lấp kín.

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 595: Tiếng rống của sồ sư

Chương 595: Tiếng rống của sồ sư

Sau chừng 1 canh giờ khổ chiến, chiến thuyền nhân loại toàn bộ sụp đổ, mỗi chiếc bị đánh đắm mang theo xuống nước vô số thủy thủ - lúc này cũng không phải chủ động nghênh địch nữa rồi - đại bộ phận thủy quân mắt thấy nguy cơ tràn ngập không thể không nhảy xuống cầu đường sống. Nhất thời, trên mặt sông vô số đầu người, những thủy quân này vung tay cố sức bơi đến bờ nam.

Nhưng lúc này, trong cảnh hỗn loạn, hà mã thú nhân lại tùy ý bắt giết nhân loại. Có người bị cắn xé, có người bị thương chết chìm, càng có người vì hoảng loạn mà quên mất phương hướng, bơi tới bờ bắc. Kết quả là vừa lên bờ, đã thấy lang kỵ binh nhìn mình chằm chằm.

Gus tướng quân trên bờ tức giận sắc mặt trắng bệch, nhưng đối với tình huống này hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Thấy đội thuyền bị chìm, mặt sông vô số mảnh xác thuyền vỡ nát cùng tử thi, máu tươi đem cả khúc sông này nhuộm đỏ!

Tiếng kêu gào thê lương của thủy quân, khiến binh sĩ trên bờ cũng phải biến sắc.

Tuy cũng có binh sĩ trên bờ thông thạo thủy chiến nhảy xuống thử cứu giúp đồng đội, nhưng những người này đại đa số đều táng mạng trong tay hà mã thú nhân bên dưới. Trên mặt nước, nơi nơi đều thấy bóng hà mã thú nhân tràn ngập.

1 trận chiến này, trong thú nhân, nguyên bản tộc hà mã cũng chỉ là tộc nhỏ, toàn tộc không có tới 8000 người, mà lần này đã cấp ra 3000. Tức thì biến vùng mặt nước này thành địa ngục tử vong.

Lúc chạng vạng, mặt trời chỉ còn le lói, cuộc chiến trên mặt sông cũng đã tạm dừng. Đội thuyền đóng ở phòng tuyến phía đông, 8 chiến thuyền cấp hải hồn toàn bộ bị đánh đắm!

Hơn 3000 thủy quân hy sinh, mặt nước đầy thi thể, nước sông đỏ ngầu khiến người ta không rét mà run.

Lúc chiến đấu kết thúc, trên sông chi chít từng cái đầu hà mã thú nhân đáng sợ, vài ngàn tên điên cuồng kêu gào dọa nạt nhân loại.

Binh sĩ nhân loại trên bờ sa vào cảnh im lặng chết chóc. Không ít binh sĩ cắn rách môi, sắc mặt thê thảm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội bị giết, mà Gus tướng quân nắm tay, đầu ngón tay đâm vào da tới bật máu!

Lúc chạng vạng, nhân loại thử phản công 1 lần, triệu tập 1 đại đội 150 phi thuyền tới. Dưới lệnh của Gus tướng quân tham gia chiến trường. Chỉ là chờ đợi bọn họ là 1 kết quả còn thê thảm hơn cả thủy quân trên mặt nước! Khi từng cái phi thuyền tới, đã khiến binh sĩ tinh thần đại tăng. Những phi thuyền mang phù hiệu hoa bụi gai của đế quốc tạo đội hình bay về phía bắc, dưới thuyền treo đầy đạn tạc.

Chỉ là, mặt bắc, trên không, rất nhanh xuất hiện chi chít cái bóng, từ xa trông như 1 bầy chim.

Khi chúng nó đến gần mới lộ ra diện mạo vốn có.

Nhóm lớn tinh linh tộc bay tới, những tinh linh kia lợi dụng thiên phú bay lượn trên không, đến gần phi thuyền lập tức chia nhỏ ra tấn công!

Từng tinh linh chiến sĩ bay múa, cầm trường cung trong tay bắt đầu tấn công phi thuyền. Tinh linh tộc sở trường về cung tiễn thủ cùng ma pháp, hơn ngàn tinh linh chiến sĩ gia nhập, lập tức hủy diệt đội phi thuyền!

Trước mặt tinh linh tộc, phi thuyền tải nặng, bay chậm chạp, thiếu hụt khả năng không đối không, toàn bộ những nhược điểm này lộ ra ngoài!

Mỗi phi thuyền phảng phất như sa vào vũng bùn, thông thường bị vài chục tinh linh bao vậy như ruồi, mũi tên mang ma lực bắn loạn xạ vào. Tuy phi thuyền được bọc da dày, nhưng dưới mũi tên của tinh linh tộc vẫn y nguyên yếu ớt.

Trên trời liên tiếp hiện ra từng vụ nổ. Từng khí cầu bị cung tên ma pháp bắn trúng, sau đó nổ tung, biến thành 1 đám lửa.

1 nhóm không quân này đều từng tại tây bắc trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhiều người dũng cảm cầm cung tên thử đánh trả, nhưng mà.... Tinh linh tộc bay múa đầy trời, nào có dễ dàng bắn trúng như vậy? Có ngẫu nhiên bắn trúng, chỉ là tinh linh tộc trời sinh có ma pháp mạnh mẽ, khải giáp hoa lệ của chúng thoạt nhìn giòn yếu, thực tế đều được ma pháp gia trì bảo vệ. Cung tên phổ thông rất khó tạo thành thương tổn hữu hiệu với chúng nó.

Đại đội phi thuyền như sa vào biển mây, từng chiếc phi thuyền rất nhanh bị đánh rơi xuống, trên không có vô số phi thuyền sau khi nổ tung bùng cháy rồi mới rơi xuống.

Chỉ có 1 số rất ít phi thuyền trong lúc vội vã ném tạc đạn xuống oanh kích, chỉ tiếc loại oach tạc loạn xạ này độ chính xác lại càng thấp, cơ hồ không tạo thành bao nhiêu sức sát thương với thú nhân bên dưới.

Cùng mặt nước so sánh, trên không nhân loại thua càng thảm!

Một trăm năm mươi phi thuyền toàn bộ bị hạ, không 1 cái nào bay về được!

Hơn 1000 không quân bỏ mình, những chiến sĩ tử vong này hơn phân nửa là chết dưới cung tên sắc nhọn của tinh linh tộc, mà nửa kia là chết lúc phi thuyền của mình nổ tung. Còn có 1 ít ngã từ trên không xuống mà chết. Có người dù may mắn được cành cây giữ lại, cũng rất nhanh bị lang kỵ binh tóm được...

Đến lúc mặt trời hoàn toàn lặn, chiến trường toàn bộ im lặng!

Đội thuyền trên sông toàn bộ chìm, đội phi thuyền toàn bộ tan thành tro bụi.

Ngây ngốc nhìn 1 màn vừa phát sinh, thống soái đông bộ Gus tướng quân sắc mặt trắng bệch, phun ra 1 ngụm máu tươi sau đó ngã xuống, thân binh bên cạnh vội chạy tới đỡ lấy hắn.

Lúc này, thú nhân bờ bắc bắt đầu qua sông!

Trên sông, những thú nhân hà mã tộc đã thành công bắt đầu đắp cầu nổi. Bọn chúng dựa vào thân hình và khí lực của mình, trực tiếp cầm khúc cây nhảy xuống đến đắp vào từng khúc cầu.

Quân đội bờ nam bắt đầu đánh trả, cung thủ xạ kích, xe ném đá bắn ra. Chỉ là sau khi giải quyết đội phi thuyền, những tinh linh đầy trời kia lại hung hăng nhằm tới quân đội loài người bờ nam!

Những tinh linh này đi lại như gió, tên bắn cực kỳ chính xác, tùy ý tước đoạt sinh mạng binh sĩ nhân loại.

Mà đối mặt với địch nhân trên không, quân đội nhân loại cuối cùng tự mình thử nghiệm sự khủng bố của "không quân"!

Trên sông, cầu của thú nhân đắp càng lúc càng nhanh. Dưới tốc độ của hà mã tộc, rất nhanh từng khúc cây bị chuyển tới sừng sững trên mặt nước.

Quân đội nhân loại cố chết đề kháng, cung thủ 1 mặt đối phó tinh linh tập kích, một mặt hướng bờ sông bắn tới. Bộ binh giơ khiên lên hợp thành đội hình, chống lại mưa tên đang rơi xuống.

Thỉnh thoảng có tên xuyên qua khe hở của khiên, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm của binh sĩ.

Xe bắn đá cùng nỏ pháo của nhân loại trở thành mục tiêu ưu tiên công kích của tinh linh. Từng chiếc xa bắn đá bị đánh sụp. Mà binh sĩ nhân loại, càng cố gắng bảo vệ nỏ pháo hơn. Có người đứng luôn cạnh đó, lấy thân thể làm khiên che chắn, càng có người trực tiếp bị tên bắn dính lên nỏ pháo mà chết!

Bất chấp khó khăn, thú nhân trả giá lớn, cầu nổi hoàn thành, hà mã tộc cũng nhảy lên khỏi mặt nước khiến vô số cung thủ nhân loại chấn kinh. Nhìn cơ thể nó to lớn như vậy, nếu không phải có nước che chắn, như vậy chúng nó tuyệt đối là mục tiêu cực kỳ dễ bắn.

Những hà mã khổng lồ ấy, thường thường thân thể cắm vài chục vài trăm mũi tên, đầy người máu tươi, la hét dưới nước...

Lúc màn đêm buông xuống, cầu nổi hoàn thành, khi cầu vừa chạm bờ nam, bộ binh nhân loại lập tức mặt kệ mưa tên, điên cuồng nhằm phía bờ sông lao tới, thậm chí còn lội dưới nước chém giết hà mã.

Tại bãi cạn, nước sông chỉ tới eo chiến sĩ, binh lính dùng toàn lực, một mặt giơ khiên đỡ tên, một mặt vung kiếm nhằm hà mã chém tới.

Bãi cạn tranh đoạt thảm khốc, lập tức biến thành 1 cái máy xay thịt! Hơn 1 canh giờ ngăn cản, vô số bộ binh chết thảm, thi thể nổi trên mặt nước, cảnh tượng thảm liệt vô cùng. Mà hà mã tộc lần đầu tiên tham chiến, trong 1 canh giờ tử vong hơn 300. Đối mặt với hà mã thú nhân khổng lồ, nhân loại tuy nhỏ hơn hẳn, nhưng giống như con kiến cứ thế lao vào, trường mâu đao kiếm cố hết sức đâm vào đối phương.

Thi thể tích lũy cao dần, bãi sông cơ hồ thành 1 cái nghĩa địa cực lớn!

Trên bãi cạn, khi đội thú nhân đầu tiên vượt qua cầu lên được bờ nam, cơ hồ mặt đất đã bị thi thể lấp đầy, chỗ đặt chân cũng không có.

Mất đi chiến thuyền trên mặt nước, kế sách "đánh cầm chừng" của nhân loại hoàn toàn không thực hiện được. Thú nhân lúc sang sông chỉ phải đối mặt với uy hiếp từ cung thủ - mà lực bắn cung thủ loài người càng lúc càng yếu, thậm chí còn phải phân tâm đối phó tinh linh tộc.

Đội thứ nhất, thứ hai, thứ 3...

Từng đội thú nhân cuối cùng xông lên bờ nam. Trong quá trình, nhân loại 2 lần liều chết phản công đoạt lại bờ nam, nhưng dưới phản kích của hà mã tộc, thú nhân lại đoạt về được đầu cầu. Mà số lượng thú nhân càng lúc càng lớn, phá hủy mọi ý đồ phản kháng của nhân loại.

Cuối cùng, khi mặt trăng hiện lên, sĩ khí nhân loại bắt đầu giảm sút.

Từ chạng vạng đến nửa đêm chém giết, nhân loại có 3 doanh bộ binh toàn diệt, 2 doanh khác bị tổn thất nghiêm trọng. Trên bãi cạn bờ nam đầy thi thể binh sĩ, thú nhân, hà mã. Không ít thi thể lúc đổ xuống vẫn bảo trì tư thế như cũ.

Thú nhân cuối cùng đứng vững trên bờ nam, từng đội hình sát sao nghiêm ngặt, phía sau càng nhiều thú nhân vẫn tiếp tục qua cầu, chạy tới!

Gus tướng quân đã rút trong thành đi 2 đội dự bị, chỉ là nhìn qua là biết: phòng tuyến trên sông đã thất thủ!

Trên thực tế, từ lúc đội thuyền bị đánh chìm, sự thực này đã không cách nào sửa đổi! Mất đi chiến thuyền, nhân loại mất đi ưu thế trên mặt nước. Mặt sông dài như vậy, cho dù hôm nay ngăn thú nhân vượt sông được, như vậy những hôm khác... cũng không chống đỡ được!

Gus 2 mắt đỏ hồng, khóe miệng có vết máu. Lúc này, trong lòng hắn tuy vô cùng bi phẫn, nhưng không thể không hạ lệnh quân đội lui về sau - thừa lúc hiện tại còn có cơ hội phải lui về phòng tuyến, sau này dựa vào phòng tuyến mà thủ!

Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, một khi thú nhân vượt sông càng lúc càng nhiều, bờ nam hoàn chỉnh rồi đuổi giết, sợ rằng toàn quân cả cơ hội về thành cũng không có!

Khi đêm xuống, tinh linh tộc cũng bắt đầu rút lui. Những chủng tộc đáng sợ này qua 1 phen chém giết cũng lui về phía sau nghỉ ngơi. Bởi vì kế hoạch sang sông đã hoàn thành, không cần chúng nó tiếp tục gây áp lực cho nhân loại nữa.

Mà chủ soái nhân loại hạ 1 lệnh dù trong lòng hắn ngàn vạn lửa giận, nhưng cũng không thể không cho quân lui lại phía sau.

Mà lúc này, thấy nhân loại rút về, mấy đội hình thú nhân đã qua sông lại thử tiến lên!

Xem ra thú nhân miệng rất lớn, chiếm được sông rồi còn thử muốn xơi gọn toàn bộ nhân loại gần đó!

Gus thấy nguy cơ, buộc phải làm ra quyết định: phái 1 đội ở lại chặn hậu, sau đó mới có thể cho đại quân rút về được. Không thì sợ là toàn quân chết hết ở đây! Chỉ là... đội chặn hậu tuyệt đối là thập tử vô sinh, không còn cơ hội sống sót!

Lúc này, không đợi Gus hạ mệnh lệnh gian nan này, 1 tướng quân khác đã sớm hiểu rõ tình huống, hắn phát ra 1 cờ lệnh, sau đó giơ cao trường kiếm, hét lớn 1 tiếng, vô số dũng sĩ thủ hạ hướng tới bãi sông vọt tới!

Gus quay đầu nhìn lại cờ hiệu kia, nội dung của nó là: Vì đế quốc mà chết!

Vị này là chủ soái phòng tuyến phía đông, tướng quân tiền tuyến, chỉ huy doanh bộ binh thứ 6 thuộc Bạo Phong quân đoàn, Finke thiếu tướng! Vị này cũng là dũng tướng ở Bạo Phong quân đoàn, hắn cùng con trai quân đoàn trưởng Louyantaer có biệt danh là "Ấu hổ sồ sư", trong đó Luoyantaer là "Ấu hổ", còn Finke là "Sồ sư"!

Hai người là tướng lĩnh trẻ tuổi kiệt xuất, 1 cặp Song Tử tinh của tướng lĩnh!

Mà trận chiến này, lúc tranh đoạt bãi sông, sư đoàn sồ sư của Finke đã bị đánh tan, tổn thất thảm trọng...

Thấy cờ hiệu kia, Gus đã biết, sồ sư Finke chủ động đi chặn hậu! Hắn... hắn muốn cầu được chết!

Lúc này không có thời gian bi thương, Gus là tướng lĩnh, phải mang quân rút về trong thành!

Sau 1 tiếng lệnh, toàn quân bắt đầu rút về, mà sồ sư Finke ngang nhiên gầm rú khích lệ thủ hạ, chỉ huy đám tàn binh bên thân hướng tới đội hình thú nhân mà lao vào!

Lúc này, không có nước mắt! Nước mắt đã bị đốt thành nhiệt huyết.

1 đội dự bị cuối cùng cũng đã vọt lên, vị thiếu tướng phụ trách đoạn hậu này đứng lặng, phía trước binh sĩ bộ hạ đang dùng máu của mình kéo dài thời gian giằng co với thú nhân ở đây!

Nhìn trái nhìn phải, chỉ còn không đến 200 thân vệ.

Thân vệ này toàn bộ là kỵ binh - tuy Finke là sư đoàn trưởng bộ binh, nhưng hắn cũng là thiếu tướng, thân vệ là kỵ binh là đặc quyền của hắn

Lúc này không do dự, hắn vung tay gọi 1 thân vệ đội trưởng, 2 mắt đỏ ngầu ra 1 mệnh lệnh cuối cùng:

- Ngươi mang mười người .... Đi đến chỗ nỏ pháo, xe bắn đá của ta... toàn bộ hủy đi! Phóng hỏa! Một mẩu gỗ cũng không lưu lại cho địch nhân!

Thân binh đội trưởng cũng biết hôm nay chết chắc, trên mặt không chút sợ sệt, lặng lẽ cắn răng nuốt lệ dẫn mười người cầm đuốc đi.

Sồ sư Finke nhìn phía sau, đại đội nhân mã do Gus dẫn đầu đã thoát ly chiến trường, xa xa lui về phòng tuyến. Trong lòng hắn cũng nới lỏng.

Tướng quân Finke tuổi trẻ trên mặt đầy kiên nghị, hắn rõ ràng hôm nay mình chết chắc - hứ, cái thằng Luoyantaer kia, sau này không còn đánh lộn cùng hắn được nữa! Đáng tiếc, đến giờ vẫn chưa phân cao thấp với hắn được!

Tuổi trẻ song kiệt? Hừ! Luoyantaer, sồ sư Finke ta so với ngươi càng mạnh hơn! Càng dũng cảm hơn!

- Xoạt!

Hắn rút đao ra, gầm nói với đám thân vệ:

- Các huynh đệ! Hôm nay là ngày chết của chúng ta! Chúng ta dù chết hết, như sư đoàn 6 tuyệt không bị sỉ nhục! Có chỉ là vinh quang! Các ngươi có sợ chết không!

200 người kêu gào, lúc này có khí thế giống như vạn con hùng sư:

- Không sợ!

- Tốt! Lên cùng ta!

Tướng quân tuổi trẻ cười lớn 2 tiếng, thúc ngựa lao tới, thân vệ của hắn không chút do dự lao theo, không ai có nửa phần chần chừ!

Đông bộ, trận tuyến bờ sông thất thủ, toàn bộ phi thuyền cùng hạm đội bị đánh chìm. 1000 không quân cùng 3000 thủy quân bỏ mình, 1 tướng sư đoàn trưởng bộ binh anh dũng hy sinh!

Sồ sư Finke trở thành vị tướng sĩ cao cấp đầu tiên lâm nạn bỏ mình từ lúc khai chiến đến giờ.

Một trận chiến này, toàn bộ doanh bộ binh của hắn không còn 1 ai, bao gồm cả tướng quân! Một trận chiến duy trì suốt 1 ngày 1 đêm đến rạng sáng mùng 1 tháng tư!

Mà trên chiến trường, khẩu hiệu cuối cùng cũng là do sồ sư Finke gào lên 1 tiếng:

- Lên cùng ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro