Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay có chút khác biệt, tiêm vào người mình là nước thuốc màu trong suốt.

Ở trước thời điểm hôm mê, Furuya Rei phỏng đoán, có lẽ hôm nay chính là ngày cuối cùng của anh ở khu thí nghiệm.

Quả nhiên, vừa mở mắt ra, Furuya Rei liền phát hiện anh bị bày biện ở trên đài thử nghiệm, bị đai lưng trói lại, giam đôi tay một cách gắt gao, lấy một thư thái trần trụi đối mặt với nhân viên thí nghiệm, loại mùi vị này, cho dù là Furuya Rei đã chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Càng làm cho người ta cảm thấy bị sỉ nhục, chính là việc nhân viên thử nghiệm đối đãi với anh như với động vật ko có tri giác, bọn họ không kiêng nể gì những lời bình về thân thể của anh, cuộc đối thoại là về dùng phương pháp gì giết anh, lại dùng cách gì cứu sống lại.

Cho tới bây giờ, Furuya Rei mới rốt cuộc đã biết mục đích đáng sợ của tổ lại có thể buồn cười đến mức nào.

Bọn họ vậy mà muốn muốn khống chế cả thời gian và cái chết.

Con người sao mà có thể chết đi rồi sống lại !?

Nhắm mắt, Furuya Rei hiểu rõ, hôm nay là thời điểm sinh mạng của mình kết thúc.

Anh cũng không sợ hãi việc tử vong, chẳng qua có chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn là không thể nhìn thấy được khoảng khắc tổ chức bị huỷ diệt, nên ăn nói như thế nào với Hiro nhỉ?

Mang theo mình tâm sự như vậy, Furuya Rei hoàn toàn rơi vào màn đen.

“Tích tích tích, tâm suất khôi phục bình thường!”

“Sống lại, cậu ta sống lại!”

“Kỳ tích, đây là kỳ tích! Tim cậu ta đã ngừng đập trong hai giờ liền!”

Đã tốt sao, Furuya Rei nghe âm thanh bên tai mình, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.

Xem ra thí nghiệm thành công, chịu đựng sự kiệt quệ,  đầu óc Furuya Rei lại xoay cuồng.

“ Cậu tỉnh rồi, nghỉ ngơi tốt đi, chờ thân thể của cậu được điều chỉnh, chúng tôi lại cho cậu làm thí nghiệm.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng lại không chút do dự gì rút một ống máu to, những nhân viên thí nghiệm khác cũng bắt đầu thu thập các mẫu thử khác bên ngoài cơ thể.

Hoàn toàn không được đối xử như con người, có lẽ anh đã hiểu được cảm giác của mấy con chuột bạch thí nghiệm?

Furuya Rei cười khổ, nhưng không phải mà vẫn nhận lại tin tốt sao?

Anh trở thành vật thí nghiệm thành công, 2 giờ trái tim bị dừng đập rồi lại sống lại, đủ để anh thâm nhập càng sâu vào tổ chức.

Giống như —— Vermouth, người sẽ không già đi.

“Zero, cậu tỉnh!” _  Furuya khiếp sợ nhìn người xuất hiện trước mắt

Không, không thể nói đây là người.

Bán trong suốt, thậm chí trên đầu Hiro còn có một cái vòng sáng ?!

Cùng với “Furuya cậu ấy thế nào?”

Lớp trưởng Date?

“Furuya-chan thật là quá xằng bậy!”

Hagiwara Kenji?!

“Nghiên cứu viên đáng chết, không cần lại rút máu chứ !”

Matsuda Jinpei!!

Furuya Rei khiếp sợ nhìn bốn người lơ lửng trên người nhân viên thí nghiệm, thậm chí cũng chưa khống chế được biểu cảm của bản thân.

“ Số 79, cậu có cảm giác gì kì lạ không ?” Nhìn người trên bàn thí nghiệm thay đổi sắc mặt, lên tiếng dò hỏi.

Đây chính là vật thí nghiệm thành công duy nhất trong tổng 300 vật thí nghiệm, nhất định phải cận trọng.

“Hả, không, tôi chỉ cảm giác trước mắt có chút mơ hồ, thấy mọi thứ không rõ lắm .”

“ Rõ rồi, vật thí nghiệm số 079 sau khi sống lại khoảng mười phút, xuất hiện tình trạng thị giác mơ hồ.”

“Đình chỉ thu thập mẫu vật, cơ thể của vật thí nghiệm hiện tại quá yếu ớt, trước tiên phải tiến hành ổn định cơ thể."

“Thị giác?" Hồn ma của Hiro ở trước mắt anh quơ quơ tay.

“Morofushi-chan, cậu làm như vậy cũng không có tác dụng, cậu ấy vốn dĩ không thể nhìn được chúng ta.”

Furuya Rei tự điều chỉnh lại thật nhanh, tùy tiện lấy một cái lý do qua loa để qua mắt nhân viên thực nghiệm, trầm mặc cùng bốn người kia mắt to trừng mắt nhỏ.

“ Nhưng mà, cậu không cảm thấy zero hiện tại giống như đang nhìn chúng ta sao?”

“……!” ×4

Nhìn chằm chằm……

Vì tránh cho camera khắp phòng thí nghiệm theo dõi thấy điều gì bất thường, Furuya gian nan dời đi ánh mắt.

Việc này là do thí nghiệm thành công sao?

Anh thật sự còn sống sao?

Hoặc là khoa học một chút, anh thật sự không có xuất hiện ảo giác chứ?

Tất cả vấn đề đang xảy ra này đều không thể nói ra ngoài, anh không thể nhìn thấy mọi người ở học viện cảnh sát, họ vốn dĩ đã hi sinh, càng không thể ở trong ảo giác mà nhìn thấy Scotch - người cùng anh thâm nhập vào tổ chức.

“Đây là mẫu máu đã phân tích của Furuya sao?” Hồn ma Matsuda bay tới kế bên máy tính.

“ Những cái kí hiệu kia là có nghĩa gì?” Nghe được Matsuda nói, Hagiwara Kenji, nhìn chằm chằm máy tính nhìn một hồi, nhíu mày.

“ Mình coi cũng không hiểu, Morofushi cậu có thể hiểu không?” Lớp trưởng cũng chen vào. Còn Hiro thì vây quanh trên đầu Furuya bay tới lui.

“ Mình cũng chỉ biết, đầu tiên là số liệu bạch cầu, tiếp theo là ý nghĩa của các trị số trung bình các tế bào, nhưng chắc chắn zero hiện tai không có vấn đề, ít nhất chúng ta có thể nhìn số liệu mà biết được zero thật khỏe mạnh.”

Furuya Rei nhìn nhóm bạn lơ lửng trên đầu nghiên cứu viên, đột nhiên có suy nghĩ kì lạ, Nếu cứ như vậy, nghiên cứu viên có khi nào sẽ bị bệnh xương khớp?

Còn không đợi Furuya Rei tiếp tục dòng suy nghĩ kì lạ.

“ Đưa số 079 đến phòng quan sát, trong 24 giờ tiếp theo thay phiên ghi lại sự biến hoá của cậu ta.”

Bốn bề của phòng quan sát đều dùng pha lê trong suốt.

“Bọn họ muốn cậu ta ở đây sao ?!” Matsuda vừa vào cửa, liền dạo vòng quanh phòng một vòng, rất khó chịu đối với cái hộp pha lê to lớn dùng để giam chuộc bạch này.

Sắc mặt Hagiwara cũng khó đến mức đây là lần đầu tiên Furuya nhìn thấy được.

“Đây là kính một chiều, sau tấm kính là phòng thí nghiệm, bọn họ có thể nhìn mọi động tĩnh của Furuya, nhưng Furuya lại không thể nhìn được nghiên cứu viên ở đâu.” Nữa thân thể của lớp trưởng nửa xuyên qua tấm kính, thấy được bên kia.

Hiro không nói chuyện, chỉ là bay tới trước mặt anh, đôi mắt nặng nề mà nhìn anh, lồng ngực phập phồng có chút lớn, tay cũng gắt gao mà nắm chặt thành quyền.

Furuya Rei có chút không dám đối mặt với Hiro đang trong tình trạng như vậy, vội vàng cúi đầu, làm bộ sửa sang lại giường đệm.

Bọn họ dường như rất tò mò với nơi này, ở trong phòng bay tới bay lui, chọc chọc phía đông, chạm chạm phía tây, Matsuda cùng Hagiwara thậm chí bay trên trần nhà một vòng.

Hiro vẫn luôn đi theo anh lúc sửa sang lại phòng, thường thường còn sẽ nhắc nhở anh vài câu: “Zero, khuỷu tay của cậu sẽ đụng trúng làm rơi cái ly"

Sửa sang lại xong, anh ngồi ở mép giường.

Furuya Rei ngơ ngác nhìn bốn cái thân kẹt ở vác tường.

Các bạn của anh hình như thích ứng sinh hoạt của hồn ma một cách bất thường, không có cảm thấy nữa người trên của mình ở ngoài phòng kính, nửa người dưới ở trong phòng kính, thì có điều gì không ổn.

Ngược lại, lấy phương thức này sáp lại gần nhau, chọc ghẹo nhau đến mức vui vẻ.

“Đây là những cái gì vậy, Jinpei-chan?”

“Hagi, tại sao cậu cảm thấy, tớ sẽ hiểu những thứ này?” Matsuda cảm thấy cạn lời.

“Hagi cũng chỉ là quá lo lắng cho Furuya-chan thôi, mà bọn người kia tại sao không quan tâm  đến tình trạng của Furuya-chan chút nào vậy?”

“Đại khái là số liệu chưa hoàn chỉnh, cho nên hiện tại không có quan tâm ?” Lớp trưởng suy đoán.

“ Vật thí nghiệm số 079 tình trạng trước mắt tốt đẹp, tạm thời không có dị thường.”

“ Này Này Này, Morofushi-chan tới nơi nào xem vậy !? ”

“ Mình mới đi xem xung quanh, nơi này hẳn là phòng quan sát, nhưng nhóm người phụ trách làm thí nghiệm trước kia chúng ta đã thấy, lại không tập trung nhiều ở nơi này. "

“ Nhưng mà, nói đến vật thí nghiệm thành công, người phụ trách không phải nên quan sát Rey gắt gao sao?” Matsuda vừa nói, vừa đột nhiên đem toàn bộ cơ thể bay lên.

“Có nhân vật quan trọng đến! Cho nên phần lớn người phụ trách mới có thể mặt kệ Furuya-chan!” Hagiwara cũng kịp thời nối tiếp suy nghĩ ở trên của Matsuda, bay đi kiểm tra.

" Zero, tớ cũng đi xem một chút.” Hiro quay đầu hướng Furuya Rei nói một tiếng, cũng rời đi.

“……” Suýt nữa phát ra tiếng trả lời, Furuya Rei đem lời nói nuốt trở vào.

Rõ ràng cậu sẽ không nhận được lời đáp của mình mà, Hiro.

Nhìn về phía Hiromitsu, đôi mắt của Furuya Rei phảng phất một chút nước mắt.

Furuya Rei: !

Ý thức được có phần không ổn, Furuya Rei thoáng nhìn lớp trưởng có vẻ suy tư.

Ngón tay lớp trưởng vuốt ve cằm: Furuya cậu…
Hình như biểu hiện hiện tại thật khác với lúc trước?

Chậm rì rì bay tới trước mặt Furuya, lớp trưởng duỗi tay chào hỏi.

“ Hù, Furuya.”

Lớp trưởng, cậu khi nào có tính trẻ con như vậy?

Dĩ nhiên câu hỏi này không thể có được câu trả lời, cũng không ảnh hưởng đến hành động của lớp trưởng.

“Furuya, lần này quyết định của cậu cũng quá tùy tiện! Nói cái gì mà danh tiếng của lớp số một không thể bị đánh bại, cậu cảm thấy mình như vậy rất lợi hại đúng không?! Mình cùng Hagiwara thì không nói đến, sự việc sảy ra quá bất ngờ, chúng mình cũng không nghĩ chuyện sẽ phát sinh ngoài ý muốn như thế. Matsuda cũng là nan giải trong việc xử lý bom, cuối cùng phải lựa chọn hy sinh bản thân. Morofushi cũng là bị sau khi bị bại lộ thân phận khó có thể chạy trốn, nhưng mà còn cậu thì sao?! Rõ ràng có đường lui, cậu vì cái gì lại coi nhẹ sinh mạng của bản thân ?!”

Lớp trưởng càng nói càng giận, nói xong lời cuối cùng liền khó thở, giơ nắm đấm, nắm đấm linh hồn đập vào trên đầu Furuya Rei. Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, vậy mà lại cảm thấy có chút đau.

Không, không phải như vậy, Furuya Rei muốn phản bác.

Chỉ là nghĩ tới quan sát viên ở bên kia tấm kính, chỉ có thể kiềm chế ở trong lòng.

Mình không có coi rẻ sinh mệnh của bản thân, mình cũng không có bởi vì sự việc của Hiro mà làm như vậy, suy nghĩ mang theo tổ chức cùng đồng quy vu tận, mình chẳng qua là cảm thấy —— như vậy đáng giá!

Furuya Rei muốn hủy diệt tổ chức, mang lại một ngày bình yên, tánh mạng cá nhân của mình bé nhỏ như vậy, thật sự không đáng kể.

Anh nằm vùng ở tổ chức 7 năm, nghe thấy mọi chuyện, nhìn mọi thứ đến ghê người.

Mỗi một ngày, tại tại góc nào đó của thế giới, đều có vô số vô tội sinh mạng chết ở trong tay tổ chức, chỉ là gián tiếp hay trực tiếp mà thôi.

Tổ chức cố tình che giấu một số thông tin rất sâu, vì phòng ngừa tổ chức lúc cuối cùng tìm được cách sống sót, càng tiến sâu vào vũng bùn để che giấu, sợ rằng dù đã nắm giữ danh sách của những người đã hợp tác với tổ chức làm điều xấu, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tổ chức cấu kết với những nhà chính khách kia, làm ra những hoạt động khiến người ta ghê tởm.

Mà hiện tại, rốt cuộc đã có một cái cơ hội, có một cái khả năng, có thể tiếp cận tới được người thật sự phía sau màn giật dây, điều khiển tổ chức. Sao mình có thể vì tính mạng nhỏ bé, không đáng kể của bản thân mà lựa chọn từ bỏ?

Cho nên, lớp trưởng, mình cũng chỉ là đưa ra lựa chọn giống như các cậu mà thôi.

“Lớp trưởng, cậu đang làm cái gì vậy?” Matsuda vừa mới trở về, liền nhìn về phía lớp trưởng đứng trước mặt Furuya mà gõ đầu cậu ta, có chút khó hiểu.

“ Lại là giáo dục Furuya-chan đúng không?” Hagiwara trêu chọc nói, “Lớp trưởng, lời nói của linh hồn không thể nghe thấy được, vậy mà cậu cùng Hiro vẫn luôn thích nói chuyện với cậu ấy.

Mình nghĩ rằng, theo ý tưởng của Jinpei-chan là tốt nhất —— chờ cậu ấy chết già, sau khi biến thành quỷ hồn, chúng ta sẽ đánh cậu ta một trận, lúc ấy Furuya-chan nhất định sẽ đánh không lại chúng ta.”

Nói xong, Hagiwara Kenji còn hướng về phía Furuya Rei chớp chớp mắt.

Trong nháy mắt này, Furuya Rei đột nhiên vô cùng mún nói với Hagiwara, tôi nghe thấy!

“ Người này muốn tìm đường chết như vậy, còn không biết được có thể sống đến già không" Matsuda Jinpei hừ một tiếng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, chỉ là nếu có thể thu liễm bớt một chút ánh mắt lo lắng, có lẽ sẽ có lực thuyết phục hơn.

“ Thật là, zero cậu phải giữ mạng của mình thật chặt vào.” Hiromitsu thổi tới, xoa xoa đầu Furuya.

Furuya Rei chớp chớp mắt, có chút khiếp sợ nhìn động tác của Hiro.

Hiro cậu……

Không đúng, là tất cả mọi người !!?

Trong thời điểm mình không nhận thức được, đã làm những hành động gì đối với mình vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro