Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải thẳng thắn rằng, Furuya Rei thực sự tận hưởng sự yêu quý của nhóm bạn

Dọn dẹp xong nhà ở, Furuya Rei quyết định làm một bữa tiệc lớn để chúc mừng.

Lúc bắt tay vào việc nấu ăn, Hiro bay vào, nhìn Furuya đang nấu ăn, chỉ huy việc mình muốn cho thêm cái gì, bỏ đi cái gì.

Được… Furuya Rei đối với yêu cầu Hiromitsu đều  đáp ứng, chỉ trừ việc ——

“Zero, cần phải cân đối dinh dưỡng, không thể chỉ ăn rau cần tây!”

“ Nhưng mà đây mới là lần đầu tớ ăn rau cần tây trong hôm nay.” Furuya Rei cảm thấy hơi ủy khuất.

“Hiện tại mới là giờ cơm trưa, chẳng lẽ bữa sáng của cậu có thể ăn rau cần hả?”

Đón ánh mắt đáng sợ của Hiro, Furuya Rei bẽn lẽn gật gật đầu.

“3, 2, 1” Hagiwara đếm ngược ba tiếng, trong khoảng khắc Jinpei-chan trưng ra ánh mắt nghi hoặc, lấy tay che lên lỗ tai.

“Zero——!”

Matsuda Jinpei cảm thấy bản thân trong nháy mắt không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Ở bối cảnh Furuya liên thanh nói tớ sai rồi t sai rồi, Matsuda mờ mịt nhìn về phía nhà mình osananajimi: “Hagi, Morofushi cậu ấy…”

Tính khí lớn như vậy sao ?

Thời điểm còn ở học viện, Morofushi dạy Furuya nấu cơm, Furuya thiếu chút nữa sẽ làm phòng bếp nổ tung, Morofushi không phải cũng chỉ cười ha hả an ủi, sau đó còn đem phòng bếp dọn dẹp lại ?

“Bởi vì, Morofushi-chan đã nhịn Furuya-chan thật lâu đó, ha ha ha ha.” Vui sướng khi người gặp họa Hagiwara cười ôm bụng lăn lộn, cười xong, mới tiếp tục giải thích nghi ngờ cho Matsuda đang chưng ra vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, “Hiện tại Hiro đã phát hiện Furuya-chan rõ ràng có thể nghe được, lại làm bộ nghe không được, nhất định sẽ bùng nổ đó ~”

Sau khi Hagiwara giải thích, Matsuda Jinpei tỏ vẻ thì ra là thế, sau đó cùng Hagiwara ngồi xổm xuống, nhìn một người bị một con quỷ đuổi chạy khắp phòng.

Thời gian ra ngoài chọn mua nhu yếu phẩm, tất nhiên cả bọn không cùng đi theo, chỉ phái lớp trưởng đi cùng, còn lại ba người kia, Furuya không quá muốn biết bọn họ ghé vào tai nhau cùng thương lượng việc gì đâu.

Nên nói thế nào nhỉ, Furuya nhìn xe đẩy đã chất đầy đồ mua sắm.

Lớp trưởng, không hổ là con ách chủ bài của khoá điều tra !

Chỉ trong một buổi sáng, liền hiểu rõ nhà của mình như lòng bàn tay.

“Furuya, kem đánh răng của cậu sắp dùng hết rồi, mua tuýp mới về đi.”

Nó đã hết sao?

Thôi, nghe theo lớp trưởng vậy.

“ Được ”

“Furuya, khăn lông của cậu cũng nên đổi cái mới, đã để nó gần hai tháng không sử dụng rồi. "

Thật ra tớ có thể tự mình giặc sạch lại, nhưng mà…

“Nghe theo cậu”

“Trứng gà trong tủ lạnh không còn nhiều, lại mua thêm đi.”

“ Vâng vâng.”

“Trái cây hình như cũng chưa có.”

“ Vậy liền lấy thêm.”

……
Lúc đem bốn túi trong suốt đựng toàn vật dụng hàng ngày về nhà, làm ba con ma kia đều sợ đến ngây người.

Lớp trưởng, cậu mới mang theo Furuya đi cướp bóc siêu thị hả?

Cất đi vật phẩm mới cùng lớp trưởng mua, Furuya Rei lại sử lý một số nhiệm vụ mới được giao.

Công an văn kiện có hơi nhiều, còn có vụ án tồn đọng của lúc Amuro Tooru làm thám tử cũng cần xử lý một ít.

Bất tri bất giác liền tới đúng mười hai giờ, nếu là thời điểm này vào lúc trước chỉ mới là bắt đầu làm việc, nhưng là hôm nay ——

“ Tên đầu vàng kia, nếu còn không ngủ, tôi lập tức đi kêu Morofushi?”

“Matsuda, cậu bao lớn rồi mà còn mách lẻo vậy ?!” Furuya Rei vốn định nghĩ, hôm nay là Matsuda canh chừng, vấn đề này không lớn.

Matsuda Jinpei nhận được câu trả lời này, đột nhiên hét một âm thanh thật lớn: “Morofushi ——”

Đã quên người không thể chạm vào được hồn ma, Furuya Rei dựng người nhảy lên, màu chóng che đi cái miệng của tên Matsuda.

“ Tôi ngủ, tôi ngủ, tôi lập tức đi ngủ! Tên nhóc này cậu đừng hét nữa!”

Furuya Rei nằm trong ổ chăn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Matsuda Jinpei ung dung bay ra ngoài.

Ngày mai, Kazami: anh Furuya thế mà chưa xử lý xong văn kiện?! Chẳng lẽ là mình còn chưa tỉnh ngủ?

Buổi sáng ngày hôm sau, Furuya sau khi kết thúc quá trình chạy bộ buổi sớm, hướng bồi thẩm đoàn ở nhà thuyết minh mình muốn đi xem quán Poirot xem một tí.

Chỉ là đi quán cà phê một chút, thả lỏng một chút, xác định không có gì nguy hiểm, bồi thẩm đoàn cũng không kề kề đi theo Furuya nữa, chỉ có Hagiwara Kenji muốn cùng đi theo ra ngoài hít thở không khí.

Trên đường trở về, trùng hợp đụng phải nhóc thám tử.

“ Chào, nhóc thám tử.” Hướng tới nhóc con vẫy vẫy tay, Hagiwara đã sớm gặp qua cậu nhóc vì đã theo Furuya từ lâu, đó là một đứa trẻ vô cùng thông minh.

Nhưng mà hình như may mắn không tốt lắm.

Đừng nói là, hôm nay lại gặp được án mạng chứ.

Không nghĩ tới, nghi phạm sau khi bị tố giác muốn chó cùng rứt giậu, có ý định chạy trốn.

“ Anh Amuro ——”

Cái này nghi phạm chạy về hướng nào không chạy, một hai phải chọn chạy về hướng  của Furuya-chan, Hagiwara Kenji giả ý tiếc hận, thật ra lại vui vẻ xem kịch hay.

Nghi phạm đã bị bắt trói đến khó mà động đậy,   còn có thể dùng cánh tay trái còn hoạt động được trái rút ra còn dao, lập tức chém tới tay Furuya.

“Cẩn thận, có dao!”

……

" Cảm ơn anh Amuro.”

“Không có gì.”

Đem nghi phạm giao cho cảnh sát, Furuya Rei cùng Hagiwara tiếp tục đi về nhà.

“Furuya-chan bắt hung thủ cũng cần phải chú ý chứ, nếu không phải cậu phản ứng mau, đã bị con dao của hắn ta chém bị thương.”

“ Được, được, được lần sau tớ nhất định sẽ chú ý. ” Furuya bảo đảm với Hagiwara.

Lại chắp tay trước ngực, làm vẻ thỉnh cầu: “Hagi xin cậu ngàn vạn lần đừng có nói với Hiro nha.”

“ Thật là, cơ bản Furuya-chan chỉ bởi vì sợ bị Morofushi rầy la cho nên mới bảo đảm với tớ sao?” Híp mắt, Hagiwara Kenji khoanh tay ôm ngực, đem khí thế osananajimi nhà mình học được cả mười phần.

“Đương nhiên không phải!” Furuya vội vàng kép bốn ngón tay phải lại, làm ra trạng thái thề thốt,.“ Tớ đã nhận thức sâu sắc sai lầm của bản thân !”

“ À, vậy cậu sai chỗ nào ta?”

Furuya Rei cứng người, không phải chứ, Hagiwara, cậu hình như có chỗ nào không đúng ?

“ A, quả nhiên ha, Furuya-chan căn bản không có nhận ra sai lầm của chính mình "

Biện pháp của tiểu thư Natalie dùng thật tốt, không hổ là người con gái có thể thu phục được lớp trưởng!

Furuya đuổi theo Hagiwara vòng vòng ở trên đường về nhà, suốt cả ba vòng, mới thuyết phục được Hagiwara không nói cho Hiro.

Nhưng mà, thời điểm sắp đi ngủ.

Hiro đột nhiên vút tiến vào: “Zero, đưa tay cho tớ nhìn xem có bị thương gì không ?”

Furuya Rei trợn tròn đôi mắt nhìn về đám đang ghé vào cửa, ba cái đầu treo lủng lẳng.

Furuya Rei: Ngươi, cái tên phản bội này !

Hagiwara chớp chớp mắt: Tớ chỉ bảo đảm không nói cho Hiro, nhưng chưa từng  bảo dám không nói cho Jinpei-chan nha, đến việc Jinpei-chan chạy tới nói cho Hiro, việc đó có liên hệ gì với người vô tội, là Hagi tớ đâu?

Matsuda cười khiêu kích nhìn Furuya Rei: Tôi đâu có  đồng ý với cậu sẽ không nói cho Hiro nha.

Vừa định dùng ánh mắt đáp trả Furuya đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Sao Hiro cười lên có trăm triệu phần dọa người vậy?

“Khụ, Hiro, tớ không có chuyện gì, cậu xem, tớ không bị một chút thương tổn gì cả .”

Xì, nụ cười của Furuya thật nịnh nọt đó.

Vẻ mặt ba người đang ghé vào cửa hiện lên sự ghét bỏ.

Furuya Rei: Các cậu câm miệng đi ! Không, Hiro, tớ không có nói cậu !

Quay lại phòng thí nghiệm để lấy số liệu thân thể mới nhất, Tâm trí Furuya Rei lúc này mới âm thầm buông xuống, anh không có nói cho mọi người, chính mình gần đây dường như càng ngày càng dễ cảm thấy mệt mỏi

Nhưng quá trình kiểm tra sức khỏe của cục cảnh sát đã sắp xếp cũng không gì đặt biệt.

Hiện tại nhà khoa học của tổ chức cũng nói không có vấn đề, có lẽ là chỉ ảo giác của bản thân. Furuya Rei phỏng đoán, đại khái là bị nhóm bạn chiều hư, trước kia mình chỉ ngủ có ba giờ vẫn có thể chịu được mà.

“Zero, cậu sao lại bị chảy máu mũi kìa?”

“A, vậy hả ?” Furuya Rei vừa rút ra khăn giấy rửa sạch, vừa trả lời: “ Chắc là hai ngày này thời tiết quá khô ráo, tớ vẫn luôn tập trung làm nhiệm vụ, không chú ý uống nước.”

“ Ông chú 29 tuổi rồi, phải chú ý thân thể đó.”

“Ha? Matsuda cậu đang nói cái gì?”

“ Tôi nói —— ông chú Zero.”

“Matsuda Jinpei, cậu muốn đánh nhau hả?”

“Chẳng lẽ tôi sợ cậu sao?”

Sau khi cãi cọ ầm ĩ, ai cũng không đem chuyện này để vào bụng.

À, còn có Hiro, Matsuda, lớp trưởng, sau khi chuyện này xảy ra đều đưa anh ly nước to như cái thùng, đường như cứ cách mỗi nữa tiếng lại thay phiên nhắc nhở anh chuyện uống nước.

Cuối cùng, ở lần thứ năm bị cắt ngang lúc đang xử lý văn kiện, Furuya Rei nổi khùng: “Các cậu  một vừa hai phải thôi, tớ đã là người trưởng thành rồi, tớ có thể tự chăm sóc bản thân mà!”

“Đúng vậy, đúng vậy, là một người trưởng thành thường xuyên làm việc suốt đêm.” Matsuda đang xem TV, là cái thứ nhất quay đầu lại xỉa xói.

Gương mặt Furuya Rei cứng lại rồi.

“ Đúng rồi, đúng rồi, là một người trưởng thành mỗi buổi sáng đều hoàn thành vượt mức lượng vận động tiêu chuẩn, Furuya-chan.” Hagiwara Kenji đánh một đòn, tiếp bước sát sao osananajimi nhà mình.

Furuya Rei dần dần chột dạ.

“ Lại còn sẽ kén ăn, là người trưởng thành lúc nào cũng chỉ ăn cần tây nha, Furuya.”

Lớp trưởng cậu như thế nào cũng học được cái xấu!

“Là một người trưởng thành hoàn toàn sẽ không chiếu cố chính mình, Zero.” Morofushi Hiromitsu giải quyết dứt khoát.

Furuya Rei hoàn toàn thất bại, vì thế chỉ có thể tiếp tục dưới những ánh mắt chằm chằm theo dõi mình, duy trì nghỉ ngơi và làm việc theo quy luật, mỗi ngày ít nhất phải có giấc ngủ đủ 8 tiếng và ăn đồ ăn cân đối dinh dưỡng —— không thể mỗi bữa chỉ ăn cần tây không!

“Thật tình, rõ ràng tớ mới là người lớn nhất, như thế nào lại bị các cậu quản lý giống như trẻ con.” Furuya Rei rầu rĩ mà oán giận.

“Còn không phải vì cậu không thèm để ý đến bản thân hả?!” Morofushi Hiromitsu cong ngón tay, gõ gõ đầu Furuya Rei.

Tuy rằng linh hồn không chạm được con người, nhưng là đối mặt với Hiro khí thế tràn đầy, Furuya Rei vẫn rụt rụt cổ, ngoan ngoãn uống xuống nước hoa quả theo yêu cầu của Hiro, lúc này mới được chấp thuận đi xử lý tiếp công việc

Nhưng mà bên cạnh còn có một con ma mang kính râm làm người khác chán ghét, nhìn chằm chằm anh.

Vì phòng ngừa tên khốn tóc vàng tham công tiếc việc, quên nghỉ ngơi, đột ngột chết khi đang xử lý công việc, sau đó chạy tới đoàn tụ với chúng ta, cho nên chỉ có thể cố theo dõi chằm chằm hắn một chút ——by Matsuda Jinpei

Thật là một tuyên bố khiến người ta nổi khùng.

Một bên cùng Matsuda cãi nhau, một bên mở ra laptop.

Màn hình máy tính khi chưa khởi động phản chiếu thần sắc bình yên của Furuya Rei.

Nhóm bạn ngày càng thấm dự nhiều vào sinh hoạt hằng ngày của anh, kéo theo đó là Furuya Rei ở trong mắt công an cùng tổ chức cũng dần trở nên bí ẩn, sâu không lường được.

Ví dụ như,

“Zero, văn kiện của công an giao cho tớ đi, cậu nên đi nghỉ ngơi một chút.”

Sau đó Furuya Rei chỉ có thể bị biến thành máy đánh chữ không có cảm xúc, theo chỉ huy của Hiromitsu hoàn thành báo cáo của trụ sở công an.

Công an đồng nghiệp: Dù anh Furuya phải hoàn thành lượng công việc thật lớn, nhưng tinh thần vẫn rất tràn đầy, thật, thật là lợi hại!

Lại ví dụ như.

“Furuya-chan đang muốn thăm dò tổ chức thành viên kia sao? Kenji-chan có thể hỗ trợ nhaa ~”

Thành viên tổ chức có danh hiệu A: ngài Bourbon gần đây trở nên rất dễ nói chuyện ha.

Thành viên tổ chức danh hiệu B chỉ muốn làm người dự xem: Ngươi thật ngu ngốc, ngươi đã bị thu thập thông tin, ngươi không biết sao?!

Lại lần nữa ví dụ,

Cùng gia đình ngài Mori ra ngoài đi dạo, thế mà lại đụng phải tên FBI đáng ghét.

Ngay lúc Furuya Rei tận dụng mọi thứ mà nghiên cứu Okiya Subaru, Matsuda Jinpei bay lại đây.

“ Ê, tòa cao ốc này có bom.”

Furuya Rei:???

Quả nhiên nơi nào mà có FBI nới đó liền xảy ra chuyện xấu!

Lặng lẽ chạy đến  nơi mà Matsuda đã phát hiện bom, Furuya Rei lấy ra công cụ đã sớm chuẩn bị tốt.

……

Lúc một giây trước khi đóng lại cửa xe cảnh sát, tội phạm vẫn không cam lòng lớn tiếng gào thét: “Sao có thể, sao có thể! Không ai có thể gỡ được bam ta làm bom, chuyện này không có khả năng!”

Quả thật là một quả bom rất phức tạp, Furuya Rei đứng ở một bên (là đối tượng Okiya Subaru phóng tới ánh mắt nghiên cứu) gương lên một nụ cười khiêu khích.

Mặt đơ Shuichi: Bourbon cậu ta có thể hủy đi một quả bom phức tạp như vậy sao?

Furuya Rei: Tôi không thể, nhưng chuyên gia gỡ bom kế bên tôi có thể đó.

“ Này, cậu mà làm như vậy, bom sẽ nổ mạnh.”

Dừng đôi tay, cuối cùng ở dưới sự chỉ đạo của Matsuda, Furuya Rei gỡ xong quả bom mà mình chưa từng thấy qua.

Akai Shuichi: Cậu ta từ trước đến giờ vẫn che giấu thực lực của mình sao ?

Lại lại làm một cái ví dụ nữa.

Một lần gặp nhóc thám tử ở hiện trường vụ án, đối mặt lớp trưởng đinh nói gì đó, Furuya Rei nghiêng đầu, lập tức nghe thấy: “Furuya, hung thủ là cái thợ làm bánh kem kia.”

Furuya Rei: ?

“ Tớ vừa mới bay ngang qua, thấy hắn ta đang xử lý hung khí.”

Furuya Rei bị làm sợ ngây người chớp xuống phố đôi mắt: Như vậy cũng có thể sao?

Conan đang tự hỏi thì bị Furuya Rei nhắc nhở : Thì ra đây mới là thực lực chân chính của anh Amuro sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro