32. Nhà vợ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*4h30 Chiều*

Jennie buông cây bút trên tay, lướt mắt qua chiếc điện thoại do dự một giây, mới chậm rãi cầm lên nhắn tin.

"Tôi tan sở rồi, cô đến đi"- Lại do dự thêm một lúc mới bấm gởi. Người luôn quyết đoán như nàng, từ lúc nào đã bắt đầu chần chừ?

Vài chục giây liền có tin nhắn trả lời, giống như bên kia đang đợi nàng nhắn để trả lời ngay.

"Đang đợi dưới công ty chị đây, bao giờ xong thì xuống."

Nàng nhíu mày bước đến cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm đủ khoảng rộng quan sát phía dưới, quả là có chiếc Bentley màu trắng đỗ chễm chệ.

- Em về trước đi, tôi và Lil... À không, Lisa... đến nhà ba tôi ăn tối.

Nàng quay lại nói với Boram, rồi bằng một dáng vẻ hơi vội vàng vơ nhanh chiếc áo khoác bước khỏi phòng chưa kịp nghe câu trả lời.

Bước chân khẩn trương, nhưng càng xuống gần dưới sảnh càng tiết chế lại, chậm chạp hơn, nhẹ nhàng hơn, như thể chủ nhân đôi cao gót không muốn nó hoạt động nhiều gây tiếng vang, để người ta không biết có ai đó gấp gáp rời công ty, đồng thời để người đợi chờ không biết mình sớm xuất hiện.

Một bóng dáng cao thẳng tựa lưng vào chiếc siêu xe bóng loáng, khoanh tay trầm mặc, nhẫn nại đợi chờ, đẹp tuyệt! Đôi mắt sạch sẽ rơi dài lên bồn hoa đua nở trước công ty như đang thư thả thưởng hoa. Mái tóc đen mun suôn dài nửa cột hờ nửa chải hết ra sau gọn gàng ngăn nắp. Mọi thứ đều chỉnh chu như thế...

Ánh tịch dương xiên xiên qua những tán cây trên cao, mềm mại phất phơ rọi lên thân thể hơi gầy nhưng săn chắc. Lisa chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng đơn giản, ấy vậy nhờ sự giản đơn tinh khôi của chiếc áo, mới bật lên hết khí chất toát ra từ chính bên trong con người.

Hẳn công ty vẫn chưa đến giờ tan sở, dưới sảnh chỉ lác đác vài người ra vào. Có vẻ tổng giám đốc lạnh lùng đang "lạm dụng chức quyền", tham ô thời gian của công ty, tự ý về sớm.

Tất cả những ai có dịp đi ngang giờ phút này, khó tránh phải chăm chú nhìn ngắm hình ảnh "ngự tỷ đứng cạnh siêu xe", không khỏi bàn tán bô ba rằng người ấy đẹp, người ấy tiêu soái, người ấy đang đợi ai? người ấy là gì mà đứng đây?.... bla bla bla.. Dĩ nhiên những lời xì xầm bay ngay theo gió, lọt đến tai vị lãnh đạo đang từ từ sải bước ra cửa. 

Họ không rõ ánh mắt băng lãnh của tổng giám đốc ném về phía mình có ý nghĩa gì? Chỉ biết cúi đầu chào khi Jennie đi ngang qua.

Nhịp chân nàng có khi nhanh hơn, có khi chậm chạp hẳn, tựa chính tâm trạng của nàng giờ phút này, trồi sụt khôn lường. Khung cảnh bất phàm ngoài kia truyền đến con ngươi nâu thẫm, bất giác khiến trái tim đập vài nhịp thôi thúc.

Ánh mắt Jennie ngập ngừng muốn dời đi nhưng không thể rời nơi ấy, nơi ai đó trầm tĩnh đợi mình. Đúng lúc Lisa thu hồi tầm nhìn... mắt chạm vào trong mắt...

Jennie khựng bước chân, Lisa cũng nhỏm lưng khỏi thân xe, đứng thẳng. Không gian và thời gian đột ngột đông cứng vài chục giây. Qua một thời gian, Jennie mới trấn tâm lấy lại bình thường, tiếp tục bước, thân thể mảnh khảnh uyển chuyển lả lướt, tựa cánh sen lay động theo cơn gió trên mặt hồ mùa thu.

Ánh mắt lơ đãng ngắm hoa bây giờ tập trung về nàng chăm chú, Jennie thoáng chốc có cảm giác hơi ngượng ngùng, ngượng vì điều gì nàng chẳng hiểu, ngẩng đầu lên lần nữa, liền lần nữa mắt chạm mắt.

Ánh nhìn trong suốt như thể có lực hút, nàng từng bước chậm rãi, tiến về phía đó. Bất giác một tiếng reo vang lên phía sau nàng, như là phát hiện ra chân lý.

- A! Tôi nhớ ra rồi, "vị soái ca" kia chính là chồng của giám đốc, chủ tịch Manoban Gia, lần trước tôi có thấy hình cưới, hoá ra bên ngoài đẹp hơn nhiều.

- Vậy sao, chà, coi bộ rất xứng đôi với giám đốc, chị ta thật đẹp. - Một người khác xuýt xoa khen ngợi.

Trong lòng Jennie đột ngột dâng lên một sự kiêu ngạo mơ hồ, dù bình thường đã vô cùng kiêu ngạo. Vì người đó sao? Thôi không nghĩ nữa.

Thoáng chốc nàng đã đứng trước mặt Lisa.

- Chị, sớm thế?

Jennie nheo mắt ngước lên, bắt gặp trong đôi mắt trong suốt của Lisa loé nhẹ một ánh sáng, sau đó nhanh chóng điềm tĩnh, cánh môi đẹp đẽ chỉ khe khẽ cong, rất mau lại bình thường. Nàng còn nghĩ Lisa sẽ phải rất vui sướng khi gặp mình chứ? Không phải đã đứng đây đợi sẵn từ lâu à?

- Hôm nay tan làm sớm, mọi người về hết rồi. - Đôi mày Jennie động đậy không tự nguyện, đôi má thoáng phiếm hồng quay nơi khác.

Lisa mở cửa cho nàng, không có thêm tiếng nào, cả hai yên vị bên trong, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Thật ra tổng giám đốc không cần biện hộ dối trá như thế, vì ai không thấy trong bãi vẫn đầy ấp xe?!!

Jennie thả ánh mắt ra ngoài cửa xe, bỗng thấy hơi tĩnh lặng, quay mắt lại muốn lên tiếng gì đó, nhưng lại bắt gặp gương mặt nghiêm túc lái xe, liền cụp mắt... Đột nhiên mấy lời nói ban sáng của mấy gia nhân ở Manoban Gia ùa về, tức khắc trở nên khó chịu, giống như phải chịu nỗi uỷ khuất dị thường lớn. Qua một thời gian, có vẻ không thể tiếp tục kiềm nén, hằn hộc lên.

- Cô đi ra ngoài ăn vụng thế nào tôi không cần biết, nhưng cũng đừng dẫn về tận nhà như hôm qua, để người ta bôi tro trét trấu vào mặt tôi.

Lời nói làm Lisa thoáng sững sờ, động tâm quay lại nhìn nàng... Đúng lúc nhìn thấy biểu cảm tựa như không quan tâm từ nàng. Chỉ trách cô vợ này băng lãnh đến nỗi: nét mặt lúc nào cũng hờ hững phẳng lặng, dẫu rằng đang hờn dỗi.

- Ừ! Biết rồi - Bất lực thở dài, một sự bất lực thường trực trước cô ấy, là không muốn đôi co với nhau, sắp phải ăn cơm với ba mẹ mà!

Không có lời phản bác hay giải thích, một tiếng ừ tỏ ra ngoan ngoãn làm Jennie khó chịu hơn, như vậy không phải đang thừa nhận bản thân ăn vụng bên ngoài rồi sao?

Cười nhạt, Lalisa, em như vậy mà còn luôn miệng nói yêu tôi? Dối trá, trơ trẽn... Mắt bất giác long lanh. (Hợp đồng cho tự do mà má).

Không có thêm bất kì tiếng nói trong xe hết đoạn đường, nàng chẳng quay lại nhìn thêm lần nào.

...

- Ba, mẹ!

Jennie có chút vui vẻ, gác mọi buồn phiền sang bên, vừa đến sân, đã thấy ba mẹ đứng đón trước cửa. Con gái cưng trước đây vốn đã bận rộn công việc ít về nhà, từ khi lấy chồng càng ít về nhà hơn, khó trách ba mẹ trông mong.

- Con chào ba, mẹ.

Lisa tay ôm giỏ trái cây ngoại nhập rất to, cúi đầu chào ba mẹ, "chồng" chuẩn bị thứ này từ lúc nào Jennie còn không hay. Kể ra có thể gọi là chu đáo.

- Trời đất, hai đứa về nhà ba mẹ ăn cơm là được rồi, còn quà cáp làm gì? - Ba Jennie niềm nở đón con rễ. Đúng là nó hơi vô năng khờ khạo một chút, nhưng lại là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, dĩ nhiên con gái ông sẽ dễ dàng nắm quyền.

Hai đứa theo ba mẹ vào trong, bất ngờ có ai đó nhảy bổ ra từ cánh cửa, tay ôm 99 bông hồng Ecuador đỏ thắm.

- SURPRISE???

Một anh chàng Tây lai cao to, nở nụ cười đầy nam tính chìa bó hoa ra trước mặt Jennie.

- Seho! - Jennie cười nhẹ, hình như chẳng có cái surprise nào ở đây như anh tưởng. Nàng vỗ nhẹ vai anh một cái, thậm chí không nhận lấy bó hồng mà bước đi lướt ngang qua luôn.

Seho có lẽ quá quen thái độ băng lãnh này, không chút ngượng ngùng, lẽo đẽo theo bước Jennie vào trong, mọi tâm tưởng tập trung lên nàng, nên không nhận ra ánh mắt khó chịu mang một bụng "dao kéo" chăm chăm hướng về phía mình.

Bà Kim tinh ý nhận ra sự khó chịu trên nét mặt "chàng rể" liền thanh minh giới thiệu.

- Đó là Kang Seho con trai của bạn ba mẹ, hai gia đình thân nhau nên hai đứa nó chơi chung nhau từ bé. Cậu ấy vừa trở về từ Pháp.

- À dạ. - Lisa cười, diễn viên giỏi nên diễn vai nào cũng giỏi, trưng ngay nụ cười thánh thiện làm mẹ vợ yên tâm. - Bạn Jennie cũng là bạn của con thôi mẹ.

...

Bữa cơm diễn ra trong không khí có phần đầm ấm, nếu không có cái thằng Tây lai nhắng nhích loi nhoi kia, Lisa nén bực bội khi nó liên tục gắp đồ ăn cho Jennie.

Tui chết rồi chắc, lúc nãy trên xe ai đã nhắc phải nể mặt nhau mà giờ lại vậy?

Ba mẹ vì quá vui việc con gái về dùng cơm chung nên cũng không để ý đến chuyện Seho ân cần với Jennie. Vốn trước nay, từ bé đến lớn đã thân thiết, như thanh mai trúc mã, nếu không có chuyện của Manoban Gia, chắc Jennie cũng đã được gả cho cậu ấy. Lần này nó lâu ngày trở về, còn ở hẳn nhà ba mẹ, xem như con cháu.

Có ai đó đang bấm bụng ăn từng đũa cơm khô khốc vì phải chứng kiến người ta liên tục gấp thức ăn vào chén cơm vợ mình. Rõ ràng là giao kèo, rõ ràng hợp đồng, rõ ràng đã nói không được động tâm, vậy mà nào có dễ. Trong lòng vẫn bồn chồn nôn nao, ruột gan vẫn cồn cào.

- Seho, để em tự gắp. - Cuối cùng Jennie đã không chịu được liền lên tiếng, không thể nào tự nhiên nổi với sự thái quá của anh chàng ngồi bên phải, còn cái người bên trái vẫn nhất mực im lặng ăn từng đũa cơm chẳng nói tới ai.

- Lâu lắm anh mới gặp em mà, bé Mèo dạo này xinh đẹp hẳn ra.

- Ăn cơm đi. - Jennie nhắc nhở anh chàng, nàng không thích mấy lời khen ngợi kiểu đó, cho dù đã lâu không gặp cũng không nên quá niềm nở, ở đây còn có... còn có... Ưm... Còn có chồng nàng.

Trái ngược với Seho luôn miệng "em ăn nhiều vô", "dạo này em ốm quá", "ăn thêm cái này đi em"... Lisa làm như câm như điếc, không hay không biết, cật lực tiết chế để không đấm thẳng vào mặt cái thằng đó ngay trên bàn ăn.

...

Cuối cùng cái bữa ăn "chua lè" cũng trôi qua, không khí giãn hơn, cả gia đình ra sofa ăn trái cây.

- Jen, con lên phòng làm việc ba có chuyện nói một chút.

- Dạ.

- Con đi nữa. - Seho đứng lên theo.

- Chú có chuyện nói riêng với Jen. - Ông Kim nhẹ nhàng ngăn chặn, Seho không còn cách nào đành không vui ngồi xuống.

- Sa, con cứ tự nhiên như ở nhà. - Mẹ Jennie đặt tay lên bàn tay "chàng rể" một cách thâm tình, bà thương cái nước ngoan hiền của đứa con gái này ghê gớm, không biết có bị con gái bà ăn hiếp không?

- Dạ dĩ nhiên rồi mẹ, đây là nhà vợ con mà, nhà vợ cũng là nhà con, sau này có con thì mấy đứa nhỏ cũng thường xuyên ở nhà ngoại, lúc đó tụi con có khi về mỗi ngày. - Câu nói dài nhất của Lisa từ khi về đây, lại còn nhấn nhá hai ba lần "nhà vợ", thậm chí thoải mái nhắc chuyện con cái, điềm đạm trả lời mẹ vợ mà mắt chăm chăm liếc xéo cái thằng Tây lai.

Haizzz, nếu có "ai kia" ở đây, liệu có dám nhắc chuyện này?

Sắc mặt tên kia dĩ nhiên tối sầm, ánh mắt bà Kim thì sáng rỡ.

- Đúng đúng... Nên như vậy, có mấy đứa về đây mẹ cũng giữ hết. - Bà mong cháu lắm rồi, nghe rể ngoan nói vậy càng phấn khởi. Bà thương đứa nhỏ này quả thật không uổng, nếu Jennie ngoan ngoãn tình cảm trò chuyện với bà bằng nửa nó thôi đã tốt. (Ngoan lắm mẹ, con mẹ đi hai hàng kìa. 😒)

Bỗng điện thoại reo.

- Hai đứa ngồi chơi, mẹ lên nghe điện thoại.

- Dạ

- Dạ...

Vậy là ở phòng khách, trên sofa to lớn còn lại hai người, ánh nhìn nhau càng lúc càng tăm tối lại.


...

P/s: các cậu đọc truyện vote cho mình với nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro