Chương 9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9

Sai một ly, đi ngàn dặm

Trường trung học quốc dân Tín Phong ở thành phố Đài Bắc.

Trên cột đá sừng sững ngay trước cổng, mấy từ được chạm trổ bằng chữ Khải màu vàng làm cho tâm tình của An Cúc Nhạc nặng như chì.

*Chữ Khải là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

"Trung học cơ sở à..." Ánh mắt của An Cúc Nhạc mê man, y rời khỏi nơi này, rốt cuộc bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Cuối cùng cũng không nhớ ra nổi, y để lại giấy chứng nhận ở chỗ bảo vệ cổng, sau khi đăng ký giấy tờ xong, y bước vào sân trường đã lâu không đặt chân vào.

Kế hoạch ban đầu là ném bao đựng thẻ cho nhân viên quản lý rồi xong việc, nhưng sau mấy đêm suy tư sâu xa, cộng thêm bị Kiều Khả Nam trù ẻo, chỗ đó đau thiệt, y quyết định nói chuyện đàng hoàng với... bạn học họ Đỗ này.

Đỗ Ngôn Mạch.

Trên chứng minh nhân dân và thẻ học sinh đều là tên này.

Ngày tháng năm sinh, lệch một tháng là đủ mười sáu, đúng là sai một ly, đi ngàn dặm ── danh ngôn của tổ tiên quả là chính xác.

An Cúc Nhạc móc bao đựng thẻ ra lần nữa, kiểu dáng bình thường, bảo quản tốt, sạch sẽ gọn gàng, giống như cảm giác mà cậu thiếu niên cho người ta vậy, cẩn thận vô cùng.

Y dựa theo số phòng học ghi trên thẻ học sinh, tìm kiếm từng nơi.

Trong sân trường luôn có một luồng khí thoang thoảng đặc trưng, yên ắng mà dễ chịu. Gần đến giờ tan học, bầu không khí lặng lẽ như loáng thoáng ẩn chứa tiếng đánh trống reo hò. An Cúc Nhạc liếc nhìn di động, còn mười phút nữa, phòng học không khó tìm, nằm ở góc khuất nhất trong trường. An Cúc Nhạc nhìn lướt qua xung quanh, bồn rửa tay thấp bé làm y sửng sốt, nhất thời có ảo giác như đang lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Tựa như lạc vào một thế giới khác vậy.

Mà thế giới này, rõ ràng là nơi y từng đi qua.

An Cúc Nhạc đi đến trước phòng học, tiết cuối hình như là số học, trên bảng đen chi chít những công thức toán, dưới bục giảng một đống đứa ngủ gật. Đỗ Ngôn Mạch ngồi ở dãy cuối cùng, cậu ấy ngồi thẳng lưng, nét mặt chăm chú, nhìn chằm chằm bảng đen.

An Cúc Nhạc không khỏi nghĩ đến hôm đó, cậu thiếu niên ngồi ở mép giường, chờ y đi ra... cũng là dáng vẻ ngồi ngay ngắn này.

Giống như một chú chó Berger đã qua huấn luyện nghiêm ngặt.

Cậu ấy thật sự rất cao, nhất là so với bạn cùng lứa, cứ như hạc trắng lạc giữa bầy gà, An Cúc Nhạc vốn dĩ còn kinh ngạc với việc bọn trẻ thời nay phát triển tốt vậy sao? Bây giờ xem ra... là trường hợp đặc biệt.

Trong trường không thường có người lạ qua lại, huống hồ người như An Cúc Nhạc ── y thề, y đã cố làm mình chìm lắm rồi, không có mặc quần áo màu sắc lòe loẹt, dưới áo khoác dài có thêm một lớp áo len rũ mỏng, trên người là một chiếc áo thun trắng cổ V, quần jeans xanh vừa người, thêm một đôi All Star màu đen.

Y thậm chí không dám vuốt tóc, chỉ chải qua loa vài cái, đáng tiếc không thể che hết khí chất sành điệu của mình, thầy giáo trên bục ngừng giảng, nghi ngờ ngó sang hướng này, các học sinh cũng phát hiện điều không ổn, nhìn qua đây ──

"Bang" một tiếng, ngay khoảnh khắc phát hiện An Cúc Nhạc, Đỗ Ngôn Mạch vịn bàn, đứng dậy. Động tác của cậu ấy quá lớn, khiến cho chiếc ghế ngã xuống đất, thu hút tầm mắt của bạn học cả lớp, thầy giáo trẻ tuổi nói: "Đỗ Ngôn Mạch, phụ huynh của trò hả?"

Sắc mặt cậu thiếu niên không có gì thay đổi, nhưng chí ít xem hành động thì, cậu ấy có vẻ... bất ngờ lắm.

Nói thừa, tình nhân tìm tới trường học luôn còn gì.

An Cúc Nhạc dụi dụi mũi, lập tức bỏ đi, trốn trong góc, tựa vào tường chờ đợi.

Tiếng chuông vang lên, bốn phía mừng như hội, tiếng hoan hô vang ầm ầm, giống như thủy triều ngập đầy sân trường vậy.

An Cúc Nhạc thở ra một hơi, y đứng ở đây, nếu có người trong lớp đi ra, chắc hẳn sẽ nhìn thấy.

Trước tiên, y trông thấy thầy giáo kia ôm sách đi ra, thầy giáo dùng ánh mắt ngờ vực liếc y vài cái, An Cúc Nhạc làm bộ không biết gì, tiếp theo là mấy học sinh cầm công cụ quét dọn. Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng xuất hiện, thấy An Cúc Nhạc, cậu bước lên trước, nói một câu: "Chờ em."

"Hả?"

Giọng cậu ấy trầm thấp mà bình tĩnh, An Cúc Nhạc thì chẳng hiểu mô tê gì, còn chưa kịp hỏi chờ cái chi? Chờ kiểu nào? Đỗ Ngôn Mạch đã quay trở vào phòng học.

An Cúc Nhạc tặc lưỡi, đành phải đuổi theo.

Y đứng bên ngoài phòng học, thấy Đỗ Ngôn Mạch đang dọn thùng rác ── hình như đây là nhiệm vụ của cậu ấy.

Trong phòng học có người đang quét dọn, có người đang đùa giỡn, một đám nhóc choai choai, bầu không khí ngập mùi trung nhị*, duy chỉ có Đỗ Ngôn Mạch, cậu ấy rất yên tĩnh, không bắt chuyện với mọi người, lặng lẽ nhặt chai nhựa lon nhôm trong thùng, đạp từng cái từng cái, phát hiện chai nào uống chưa hết, cậu không để ý mùi hôi, cầm đến bồn rửa đổ, chẳng lười biếng chút nào.

*Trung nhị: xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị", là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự coi mình là trung tâm.

Đỗ Ngôn Mạch dọn dẹp đâu vào đấy, mặc dù có người đang chờ, cậu cũng không cố bước đi nhanh hơn, chỉ là trượt tay vài lần, cậu liếc về phía An Cúc Nhạc, cúi đầu nhặt lên, rồi lại làm cho đống chai lọ rơi xuống đất...

"Phì." An Cúc Nhạc mỉm cười, thật sự không nhìn ra cậu ấy đang căng thẳng.

Lúc cậu ấy căng thẳng sẽ không đếm được tiền, không cầm được đồ, thế nhưng sắc mặt lại trước sau như một không có gì thay đổi.

An Cúc Nhạc phất tay một cái, ý bảo Đỗ Ngôn Mạch cứ từ từ.

Đỗ Ngôn Mạch tự hiểu. Cậu hít thở đều, làm tốt công việc thu gom phân loại, cột từng túi một, thoáng cái xách lên ba chiếc túi lớn, bước ra khỏi phòng học.

Cậu đi tới trước mặt An Cúc Nhạc, trên người không tránh được việc bốc mùi rác hôi rình.

Nhưng mà, An Cúc Nhạc lại không cảm thấy ghét bỏ.

Có lẽ do gương mặt cậu ấy quá bình tĩnh, hoặc có lẽ do từ đầu đến giờ cậu ấy cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, mỗi động tác đều không hề qua loa: bản thân cậu ấy còn không chê công việc của mình, vậy thì người ngoài càng không có tư cách ghét bỏ.

Nhớ đến vẻ mặt nghiêm nghị, thái độ chẳng hề oán trách lẳng lặng làm việc của cậu thiếu niên, đáy lòng An Cúc Nhạc không khỏi dao động.

Đỗ Ngôn Mạch: "Em đi đổ rác."

An Cúc Nhạc: "Ồ."

Đỗ Ngôn Mạch: "Chúng ta đi chung đi."

An Cúc Nhạc nghẹn họng. Đồng ý thì kỳ cục quá, không đồng ý còn kỳ cục hơn ── y cũng đâu thể đứng ở đây một mình? Bị xem nhầm là ông chú quái đản thì phiền phức.

Huống chi, kế hoạch thật sự của y là muốn nói chuyện với cậu ấy một chút.

Thế là y nghe lời đi theo, chẳng qua đã quen thói tự mình làm chủ, hiếm khi bị dắt mũi và nắm trong tay như vậy, khó tránh trỗi dậy ý định phản kháng, nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết. Trên người cậu thiếu niên như có một luồng năng lượng lôi kéo y, làm y mơ màng không rõ.

Hai người một trước một sau, đi đến chỗ đổ rác.

Lon nhôm rỗng trong túi va vào nhau, lách cách lách cách, ánh nắng chiều đầu đông nhợt nhạt, rọi lên thân mình, không hẳn ấm cũng không quá lạnh.

Đặc biệt là An Cúc Nhạc trời sinh thân thể phú quý, không có năng lực chống đỡ cái lạnh, nhưng lại thích nước mặc kệ chảy nước mũi, y ăn mặc phong phanh, vừa đi vừa run, Đỗ Ngôn Mạch quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt một cái, nói: "Quần áo của anh mỏng quá, có phải chất lượng không tốt không?"

An Cúc Nhạc: "......" Tuy rằng nhãn hiệu không đi kèm với chất lượng, nhưng bị người ta nói như vậy, đúng là dở khóc dở cười. "Tôi cầm một túi giúp cậu."

Y lười giải thích với cậu thiếu niên, bọn họ khác biệt về giá trị quan và lối sống.

Xem ra cậu ấy rất quý trọng mỗi một vật hay một việc, giày vẫn là cái đôi đêm hôm đó, bây giờ nhìn dưới ánh mặt trời, càng thấy rõ vết tích dốc lòng bảo quản. Chẳng như y đây, chán bộ nào vứt bộ nấy, cả tủ nhét đầy quần áo giày dép, thỉnh thoảng nổi hứng thu dọn cũng không biết mình từng mua.

Đỗ Ngôn Mạch lắc đầu. "Không cần." Dứt lời, cậu ấy nắm chặt túi, cất bước đi về phía trước.

An Cúc Nhạc luôn cảm thấy bản thân mình nói năng hay tuyệt vời, nhưng vừa gặp phải cái cậu... thiếu niên mặt tê liệt, một bụng lời muốn nói, bất kể tốt xấu, đang định trào ra thì nghẹn ứ, trình độ bình tĩnh của cậu ấy quả là không ai địch nổi, hơn nữa trông như đang nằm trong thế giới của chính mình, hưởng thụ nhịp bước của chính mình.

Lúc này, ngay cả trên đường đến chỗ đổ rác, cậu ấy cũng giống như đang dạo bước ngắm thắng cảnh, xung quanh không phải là trường học đổ nát cũ kỹ mà là một mảnh non sông tươi đẹp.

Một đường không ai nói gì.

An Cúc Nhạc thế mà lại hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh hiếm thấy này.

Đỗ Ngôn Mạch ném túi rác, sau đó đi tới chỗ thu gom sát vách, túi của một nữ sinh bị rách, chai lọ rơi lộp bộp dưới đất, bốc đầy mùi tanh hôi. Nữ sinh kia sắp khóc, muốn nhặt nhưng lại không dám nhặt. An Cúc Nhạc đứng bên cạnh xem thường, trái lại Đỗ Ngôn Mạch chủ động bước tới, nhặt lên giúp nhỏ.

Thánh mẫu.

Y âm thầm đưa ra đánh giá về cậu thiếu niên, nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm, tròng mắt xoay chuyển, chẳng thèm lượm luôn. An Cúc Nhạc hừ một tiếng, lững thững bước lên. "Đằng ấy không nhặt à?"

"A... có chứ." Miệng thì nói có, nhưng không có hành động gì thực tế, An Cúc Nhạc liếc nhìn ngón tay xinh đẹp và vẻ mặt tủi thân của cô nàng, bất giác đưa tay ra, kéo Đỗ Ngôn Mạch.

"Đi thôi."

"Ồ." Đỗ Ngôn Mạch mới nhặt được phân nửa, nghe xong lời này thì thật sự không nhặt nữa, đi theo An Cúc Nhạc, chẳng buồn liếc nữ sinh kia một cái.

Nữ sinh nọ đứng phía sau dậm chân, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói. An Cúc Nhạc biết cậu thiếu niên không thiếu mấy thứ này, nhưng nói sao cũng có chút không hài lòng. "Đừng nhúng tay vào chuyện không liên quan tới mình, người ta chưa chắc cảm kích đâu."

"Hả?" Đỗ Ngôn Mạch mê man nháy mắt mấy cái, lập tức nói: "Nhìn thấy nên thuận tay làm thôi, còn về việc cảm kích hay không là chuyện của nhỏ, em không quan tâm."

Giọng cậu ấy hờ hững, cứ như thật sự cảm thấy làm hay không cũng như nhau, không muốn làm thì không cần phải làm, dù sao chỉ là chìa tay ra thôi.

An Cúc Nhạc giật mình, lập tức nhếch miệng cười, thì ra không phải thánh mẫu, mà là làm chính mình, thẳng thắn không giả tạo.

Y nghĩ, điểm này của cậu ấy, trái lại còn khiến người khác yêu thích.

_______________________

Spoil chương sau...

Đỗ Ngôn Mạch: "Hôm đó vừa nghe được tuổi của em, anh sợ chạy mất dạng, em về nhà Google, quan hệ tình dục với người chưa đủ 16 tuổi, bất luận thế nào, anh cũng phạm pháp."

"......" An Cúc Nhạc đứng hình trong gió rét, sững sờ thật lâu mới hoàn hồn.

Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp?!

Có lộn không vậy!

Ai uy hiếp anh đâu Cúc nghĩ oan cho em nó không à =))))


Chương 10

Đạo lý làm người

Đỗ Ngôn Mạch đi tới bồn rửa để rửa tay.

An Cúc Nhạc không huyên thuyên được nên bắt đầu ngứa miệng, muốn hút thuốc, nhưng đang đứng trong sân trường cấp hai thần thánh, làm vậy tội lỗi quá ── Mặc dù tại góc tường cách đó không xa, một đám thiếu niên hư hỏng miệng còn hôi sữa đang ngồi chồm hổm ở đấy, dùng điệu bộ già đời hít lấy hít để, vui sướng như thần tiên.

Đỗ Ngôn Mạch lắc lắc tay, An Cúc Nhạc tranh thủ móc ra bao đựng thẻ. "Nè, của cậu."

Đỗ Ngôn Mạch nhìn thấy, cậu hơi trợn mắt, giống như thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn anh." Cậu nhận lấy, không thèm liếc cái nào đã bỏ vào túi áo đồng phục.

An Cúc Nhạc há hốc mồm. "Cậu không kiểm tra lại sao?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Kiểm tra cái gì?"

"Ờ thì, có... thiếu cái gì không?"

Đỗ Ngôn Mạch suy nghĩ một chút. "Phiền lắm."

An Cúc Nhạc: "......" Vua bình tĩnh nha vua bình tĩnh! Phú quý như phù vân, vinh nhục đều chẳng màng, thật ra là thiếu gân đúng không????

Y tặc lưỡi, đúng là khác loài mà, giống người như cậu ấy thật khó xơi, nghiêm túc quá mức, không trêu chọc được, làm người ta nghẹn chết lên chết xuống. Nếu không phải chỗ đó bịt lâu quá, cộng thêm nhìn trúng con rắn bên dưới của ai kia, đời nào y lại phát sinh quan hệ với cái cậu này!

May là bây giờ bứt ra kịp, chưa đến nỗi muộn. "Được rồi, đồ đạc trả lại cho cậu, từ nay về sau... cậu đi con đường xán lạn thênh thang của cậu, tôi phóng như bay lên cầu độc mộc của tôi, thiếu niên trẻ tuổi, hãy cố gắng tận hưởng cuộc đời học sinh hoàn hảo của cậu, hôm đó... cậu cứ xem là giấc mộng, sau khi tỉnh lại không nhớ gì hết, ngoan."

Cẩn thận ngẫm lại, cậu thiếu niên mới 15 tuổi đầu, làm gì không làm lại đi "làm" người ta, nuôi được một cây "trụ cột" như thế, y cũng muốn khóc thay nước nhà.

Nhưng thật ra bản thân y lại hạnh phúc rơi lệ: cuộc sống có hy vọng rồi!

Tuy rằng rất muốn bổ sung một câu chừng nào đủ 18 tuổi hẵng đến tìm ông, ông sẵn sàng theo hầu, nhưng ai mà biết được sau ba năm thế sự xoay vần thế nào, lúc đó tình hình ra sao, thôi thôi, nếu có duyên thì sẽ "dục" tiếp.

"Bye." An Cúc Nhạc phất tay, xoay người định rút, nhưng mà cổ tay... lại bị nắm lấy.

Vẫn là cổ tay trái, vẫn là vị trí đó, vẫn là độ lực đó, vẫn... nóng đốt người như thế.

Lưng y tê rần, tê đến độ da đầu lẫn ngón tay cùng run rẩy. An Cúc Nhạc không tài nào nhận định được cảm giác này do đâu mà có, y quay đầu lại, chỉ thấy cậu thiếu niên chăm chú nhìn mình.

Dưới ánh hoàng hôn dần nhạt, con ngươi đen nhánh của cậu ấy càng thêm sáng loáng, làm cho lòng người thắt lại, đó là ánh mắt còn chưa trải nghiệm thế đời hiểm ác, chưa bị đám con buôn vấy bẩn, chưa vứt bỏ những gì đơn thuần sạch sẽ, chỉ như vậy mới có được ánh mắt trong suốt đến thế.

An Cúc Nhạc nghẹn họng, sức lực của cậu ấy quá lớn, lớn đến độ y không thể tránh nổi.

Cậu thiếu niên nhìn y chằm chằm, ánh mắt thản nhiên vô vị, trong sạch như tấm gương, nhưng rồi đột nhiên thốt ra một câu: "Em điều tra rồi."

An Cúc Nhạc: "Hả?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Hôm đó vừa nghe được tuổi của em, anh sợ chạy mất dạng, em về nhà Google, quan hệ tình dục với người chưa đủ 16 tuổi, bất luận thế nào, anh cũng phạm pháp."

"......" An Cúc Nhạc đứng hình trong gió rét, sững sờ thật lâu mới hoàn hồn.

Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp?!

Có lộn không vậy!

Đỗ Ngôn Mạch cảm giác được y hẳn đã nghe lọt tai, vì thế nói tiếp: "Em sẽ không tố cáo anh."

"Vớ vẩn!" An Cúc Nhạc tức giận hất tay ra, giãy khỏi kìm cặp. "Mẹ nó muốn tố cáo thì tố đi, dù sao ông đây điếc không sợ súng, lợn chết không sợ nước nóng, nếu thật sự phải vào tù thì coi như phát triển con đường mới, đi về phía mục tiêu cuộc đời mới ──" Đợi khi nào ra tù, cùng lắm thì ra nước ngoài tị nạn, y đây một thân đầy bản lĩnh, lời đồn đãi không tước đi được, nhưng còn cậu thiếu niên thì khó mà sống như lúc trước.

Rốt cuộc ai nên sợ ai?

An Cúc Nhạc tiếp tục tưởng tượng cảnh mây mưa với mấy vị đại ca hung thần ác sát xăm rồng xăm hổ trong tù, y có niềm tin.

Y nhướn mắt, đang định dạy cậu thiếu niên cái gọi là "đạo lý làm người", Đỗ Ngôn Mạch lại nói: "Em muốn tiếp tục làm với anh."

"Làm? Làm cái gì?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Làm tình."

An Cúc Nhạc: "......"

Biểu cảm của cậu thiếu niên bình thản vô cùng, hệt như nói đêm đó chúng ta tản bộ ở bờ sông, ha ha ha ha tới bắt em đi chơi vui quá à, mình làm lần nữa nha.

An Cúc Nhạc vừa hồi tưởng đêm đó rốt cuộc mình dùng kỹ xảo cao siêu cỡ nào mới làm cho cậu thiếu niên thực tủy biết vị như vậy, vừa nhịn không được sửa lời: "Đêm đó chúng ta... không gọi là làm tình, gọi là giao hợp."

*thực tủy biết vị: ăn một lần biết vị rồi muốn nếm thêm lần nữa.

Đỗ Ngôn Mạch nháy nháy mắt. "Có gì khác ư?"

Có, kém hơn.

"Làm tình là cho hai người... muốn làm ra tình yêu, chúng ta không có, ở mặt sinh vật học, cái này gọi là giao phối, hoặc giao cấu, tiếng Anh gọi là sex. Nếu cậu muốn làm tình, vậy thì tìm người... à, người trong lòng của cậu ấy."

Đỗ Ngôn Mạch suy nghĩ một chút. "Ừ, nhưng mà anh ấy sẽ không thích em."

Chỉ vẻn vẹn một câu, ngoài ra không có thêm phản ứng gì nữa.

Dáng vẻ của cậu ấy hết sức thản nhiên, mắt rũ xuống nhìn vào góc khuất, giấu không được khí tức cô độc của mình. Rốt cuộc chỉ là cậu thiếu niên 15 tuổi, cho dù bình tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu cảm xúc thật sự trong lòng. An Cúc Nhạc nhìn cậu ấy, trong đầu vốn dĩ có một góc cứng rắn, từng chút bị nắn mềm.

"Uầy, trung nhị..."

"?" Đỗ Ngôn Mạch: "Có liên quan tới chuyện kia không?"

"Phụt." An Cúc Nhạc bật cười, cái kiểu phản ứng tự nhiên của cậu ấy trông thật ngốc, nhưng lại... đáng yêu làm sao.

Tuy rằng "yêu cầu" mà cậu ấy nói không có xíu nào liên quan đến đáng yêu cả, còn bậy bạ nữa là khác.

Thẳng thắn mà nói, đêm đó với cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc rất thích, có thể nói thuộc top 3 lần lên giường tuyệt nhất đời y, nhất là đợt trước khô cạn quá cỡ, da dẻ sắp nứt nẻ hết, sự xuất hiện của Đỗ Ngôn Mạch hệt như mưa rào ngày nắng hạn, tưới mát khắp mọi nơi, thiếu điều ngập nước luôn. Nếu không phạm pháp, An Cúc Nhạc rất sẵn lòng làm thêm vài lần với cậu ấy.

Dù sao người ta cũng mới 15 tuổi, lần đầu tiên là không biết, còn ráng ăn lần thứ hai, y thật sự sợ báo ứng, thằng nhỏ nát hoa cúc tàn.

Nhớ đến lời "trù ẻo" của bạn tốt, An Cúc Nhạc ra vẻ đứng đắn, lắc ngón tay. "No, tôi là người lớn, không thể đồng ý với chuyện này."

Trái lại, Đỗ Ngôn Mạch không để tâm. "Tháng sau em đủ 16 rồi."

An Cúc Nhạc: "?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Sau khi đủ 16 tuổi, em có quyền tự chủ về tình dục, anh... giao phối với em, không phạm pháp."

An Cúc Nhạc: "......"

Hơn 28 năm cuộc đời, cuối cùng y đã lĩnh hội được cái cảm giác miệng há to đùng, không phản bác được. Thằng nhóc này... ngốc chỗ nào chứ, rõ ràng gian xảo muốn chết!

Thế nhưng cậu ấy gian xảo một cách thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta không thể sinh lòng chán ghét.

An Cúc Nhạc đỡ trán. "Cậu nghe cái này ở đâu?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Em Google."

An Cúc Nhạc: "......"

Google ác ôn, dạy hư trẻ nhỏ!

Đỗ Ngôn Mạch lấy di động ra từ túi áo. "Số điện thoại của anh bao nhiêu?"

An Cúc Nhạc liếc mắt nhìn cậu, thuận miệng đọc vài số.

Đỗ Ngôn Mạch bấm gọi, ấn nút mở loa ngoài. "Dãy số bạn nhấn không tồn tại, vui lòng kiểm tra kỹ rồi gọi lại sau, cảm ơn."

An Cúc Nhạc: "......" Quả nhiên không dễ bị dụ.

Cậu thiếu niên nhìn y chằm chằm.

An Cúc Nhạc trừng ngược lại, bước này quá then chốt, bước nhầm là tiêu đời.

Mặc dù y căm ghét xã hội đen, nhưng nếu có thể lưu lại vết cào trên hình xăm rồng hổ, chắc cũng khêu gợi lắm, vấn đề là trong tù bắt cạo đầu húi cua, làm vậy tóc y không được đẹp, may là lúc nhập ngũ được làm nghĩa vụ quân sự thay thế, từ khi còn nhỏ y đã quyết phải đẹp, không đẹp chi bằng chết cho xong!

Đỗ Ngôn Mạch rất nhẫn nại, cậu không thúc giục, chờ y trình diễn đủ loại kịch trường trong đầu. Cái trò trẻ con có gan anh nhìn tôi tôi nhìn anh xem ai cười trước là thua, chắc chắn cậu thiếu niên đánh khắp thiên hạ không đối thủ... Có một số người, chỉ cần dùng ánh mắt là đủ làm bạn sợ đứng hình, trừ phi người đó buông tha, nếu không bạn chỉ đành bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

Mà những người có ánh mắt như thế, thông thường đều có ý chí kiên định khác với người thường.

An Cúc Nhạc thậm chí bắt đầu nghi ngờ, phải chăng để lại bao đựng thẻ là một loại thủ đoạn của cậu thiếu niên?

Tóm lại nếu hôm nay y không dâng tới cửa, cậu ấy cũng sẽ nghĩ cách tìm được y.

... Suy nghĩ sâu xa hơn, y quả thật có ảo tưởng mình bị hại.

An Cúc Nhạc thở hắt ra, phiền muộn gãi gãi đầu. Thôi thôi, quên đi.

Y giật lấy điện thoại di động của cậu thiếu niên, cam chịu ấn số của mình, bấm gọi.

Bài Love Game của Lady Gaga vang lên giữa hai người: Chúng ta chơi trò chơi tình ái đi, chơi trò chơi tình ái đi. Bạn muốn yêu, hay muốn danh vọng? Bạn có tham gia trò chơi này không? Tham gia trò chơi tình ái...

Trong từ điển của đóa cúc nhà y không có từ chơi không nổi.

Chỉ có chơi đến mức cậu dậy không nổi.

Y lấy di động ra, tắt chuông, ấn cái di động kiểu cũ của Đỗ Ngôn Mạch lên ngực cậu, từ dưới nhìn lên hung hăng nói: "Cậu muốn chơi, tôi hầu. Trong thời gian này, chính cậu tự hiểu rõ, trước khi đủ 16, đừng tới phiền tôi."

Dứt lời, xoay người bỏ đi.

Đi được vài bước, điện thoại di động reo lên, y trở tay nhìn một cái, số lạ hoắc, An Cúc Nhạc không cần đoán cũng biết là ai.

Y mắng thầm một tiếng, bắt máy. "Muốn gì?"

Giọng Đỗ Ngôn Mạch đều đều, trong điện thoại nghe càng đều hơn. "Em có thể gửi tin nhắn cho anh không?"

Tin nhắn... ở thời đại smartphone quá mức phổ biến, y chợt nghĩ đến chiếc điện thoại cũ rích dởm đời rớt không bể có thể dùng làm vũ khí của cậu thiếu niên....

Bước chân An Cúc Nhạc không chậm lại, y thở hắt ra một hơi từ phổi. "Được, nhưng tôi không chắc mình sẽ trả lời đâu."

Đỗ Ngôn Mạch: "Không sao."

Hai chữ hết sức đơn giản và bình tĩnh, An Cúc Nhạc dừng bước, lờ mờ nghe ra điều khác biệt.

Không sao, chỉ cần có người bằng lòng nghe em nói, không sao cả.

Khoang miệng An Cúc Nhạc đắng chát, y quay đầu, trông thấy thân ảnh thu nhỏ của cậu thiếu niên vẫn đứng ở nơi đó.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi mát mùa đông, tiếng lá cây lay động xào xạc bên tai, dường như cũng làm cho dòng suy nghĩ của y rối loạn.

Cảm giác dưới đáy lòng khó mà diễn tả, cổ tay trái mới vừa bị nắm nhoi nhói đau, chọc vào dây thần kinh yếu ớt, gương mặt bị gió thổi lạnh ngắt, An Cúc Nhạc tặc lưỡi một tiếng, cúp điện thoại, châm điếu thuốc hút vài hơi, mãi đến khi vị đắng trong miệng thuyên giảm, lúc bấy giờ mới không quay đầu lại mà bước đi.

________________

Spoil chương sau...

"Cảm ơn, ngoài ra, một ngày chỉ được gửi nhiều nhất ba tin."

Cậu thiếu niên hồi âm hỏi: "Năm tin được không?"

An Cúc Nhạc: "Không."

"Ồ."

"Vậy cũng tính là một tin."

"Hôm nay không tính, vừa nãy em gửi nhiều lắm rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro