Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đế Tử Nguyên luôn nắm chặt tay Hàn Diệp, đến khi thái y nấu xong thuốc mang tới.

"Bệ hạ, thuốc của Điện hạ đã nấu xong rồi."

"Bưng tới đây."

Thái y cung kính đưa bát thuốc cho Đế Tử Nguyên.

"Lui xuống trước đi, có trẫm ở đây là được."

"Vâng."

Một chiếc bát ngọc phỉ thúy trong suốt, nhưng thuốc bên trong lại đen đục, tỏa ra vị đắng.

Đế Tử Nguyên cau mày, mím thử một muỗng thử nhiệt độ.

Nhiệt độ vừa phải, nàng đút một muỗng vào miệng Hàn Diệp.

Chỉ là thuốc không vào được, đều chảy theo khóe miệng.

Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp, rồi nhìn bát thuốc trong tay, nghĩ ra một cách.

Nàng bỏ cái muỗng ra ngoài, trực tiếp uống một ngụm nhỏ, ngậm trong miệng, sau đó nhanh chóng cúi người, hôn lên đôi môi nứt nẻ của Hàn Diệp, từng chút đút cho Hàn Diệp, kế đó lặp lại nhiều lần cho đến khi hết bát thuốc.

Nhưng nàng không biết, lúc đút thuốc cho Hàn Diệp, tay hắn hơi nhúc nhích.

"Cuối cùng cũng đút xong."

Đế Tử Nguyên thở dài một tiếng, vị thuốc đắng ngắt vẫn còn vương trong miệng.

Đế Tử Nguyên đặt bát thuốc sang một bên, rồi xoay người nhìn kỹ Hàn Diệp, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Đế Tử Nguyên không khỏi mỉm cười, đây xem như là nàng chiếm hời rồi nhỉ.

"Ai bảo ngày thường chàng gàn bướng như vậy, đụng một chút cũng không được, lần này tốt rồi, cuối cùng có thể ngắm kỹ chàng." Đế Tử Nguyên cười nói với Hàn Diệp, nhưng tâm trạng trong mắt lại nhanh chóng ảm đạm đi.

"Hàn Diệp, chàng phải mau chóng khỏe lại, nếu không sẽ bị ta ăn sạch đó."

Vừa nói, nàng vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bên cạnh khuôn mặt của Hàn Diệp, thấy sắc mặt Hàn Diệp đã hồng hào hơn một chút.

Xem ra thuốc có tác dụng rồi, Đế Tử Nguyên nhẹ nhõm được đôi chút.

Nàng đắp lại chăn cho Hàn Diệp rồi mới đứng dậy rời đi.

Đế Tử Nguyên trở về thượng thư phòng, hôm nay nàng vẫn chưa phê duyệt tấu chương nữa.

Đế Tử Nguyên thở dài, không ngờ làm Hoàng đế lại mệt như vậy, bận không tối mắt tối mũi, người xưa đúng là không gạt ta.

Tuy nhiên, nàng đã đoạt hoàng vị này rồi thì phải làm cho tốt, đây là trách nhiệm của nàng.

Trời về khuya, thượng thư phòng vẫn sáng đèn, lúc này Đế Tử Nguyên đang phê duyệt tấu chương cuối cùng.

"Bệ hạ, Thống lĩnh Trường Thanh cầu kiến."

"Cho vào."

"Bệ hạ." Trường Thanh chắp tay.

"Tra được tin tức rồi?"

"Bẩm Bệ hạ, hôm nay thần đã tra hỏi cung nhân trong ngoài điện Hoa Ninh, không thấy có gì khả nghi. Thần điều tra hành tung hôm qua của Điện hạ, chỉ tra được có người từng thấy Điện hạ xuất hiện trong một quán rượu cũ ở thành Đông, mua một vò Nữ Nhi Hồng, sau đó Điện hạ đi đâu thì không thể tra được."

"Quán rượu? Tra kỹ quán rượu này. Còn cả nơi Thái tử đã đi, nhất định phải tra rõ cho trẫm."

"Vâng."

Đế Tử Nguyên đóng tấu chương lại, cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng nhìn về phía điện Hoa Ninh, cuối cùng không yên tâm về Hàn Diệp, nhất định phải đến xem một lát mới an tâm nghỉ ngơi được.

Đế Tử Nguyên đi không bao lâu thì Hàn Diệp tỉnh lại, hắn cảm thấy trong miệng có vị đắng của thuốc, trên môi có một cảm giác khó tả.

Hắn khó khăn ngồi dậy trên giường. Hơi nhắm mắt, cảm nhận cơ thể của mình một chút.

Chẳng mấy chốc hắn lại mở mắt ra.

Thân thể này thật ngoan cường, thế mà cũng không chết được. Hàn Diệp thầm cười nhạo chính mình.

Hàn Diệp ngồi trầm tư trên giường, nghĩ cách nhanh chóng chấm dứt cơn đau.

Khi Đế Tử Nguyên bước vào, tình cờ nhìn thấy Hàn Diệp đang ngồi trên giường, trong lòng tràn đầy vui mừng.

"Sao chàng lại ngồi dậy?" trong lời nói có chút trách cứ.

"Nhanh, nằm xuống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro