an cut

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho em làm vợ anh nhé

--------------------------------------------------------------------------------

A Feng là một cô gái vốn dĩ có khó đi lại do chân của cô bị tật nguyền. Những năm tháng tuổi thơ cô thường ngồi ở ngoài cửa sổ ngắm lũ trẻ khác nô đùa. Cô luôn bị cô hoạnh một mình do tậ bẩm sinh mà trời đã trao cho cô. Có một mùa hè vào năm cô

lên tám khi bên nhà làng xóm của cô có người thân từ trên thành phố xuống chơi. Đi theo họ còn có một cậu bé, cậu bé này lớn hơn cô bé năm tuổi. Do đối với trẻ con thì tuổi tác không quan trọng mấy vì vậy mà hai người nô đùa rất hồn nhiên và vui

vẻ bên nhau. Cả hai người đã cùng trèo đèo lội suối, cùng nhau vui đùa từ sáng đến tối. Những lúc bất đồng cậu bé không hề nói những lời thô tục vì cậu ta niệm rằng luôn nhường đường cho con gái.

Cậu bé là người đấu tiên đem một con chuồn chuồn đến tặng và đặt vào lòng bàn tay cô bé, là người đầu tiên trong đời đưacô bé đến ven sông, là người đầu tiên kể chuyện cho cô bé, là người đầu tiên nói rằng chân cô bé có thể chữa khỏi.Có thể coi

là người đầu tiên quan tâm đến cô và cũng là người cuối cùng. Mọi việc khó nói nhất của cô bé đều được bày tỏ thoải mái với cậu bé. Mùa hè đó trôi qua và gia đình cậu bé phải trở về thành phố. Cô bé tràn đầy nước mắt tiễn đưa cậu bé. Và trong lúc đó cô bé thì thầm nhỏ bên tai cậu bé : "Nếu chân em lành rồi, em sẽ gả về nhà anh nhé". Cậu bé gật gật đầu.

Thoáng chốc đã được mười hai năm trôi qua. Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành một đấng nam nhi. Cậu ta là chủ một quán cafe và đã có đính ước.Cuộc sống cũng bình thường và rất ảm đạm. Có một ngày nọ cậu nghe được trong điện thoại giọng nói mộtcô gái chân cô đã chữa được lành rồi. Cô ta đã đến thành phố được một thời gian rồi nhưng cậu bé vẫn không nhận ra cô gái đó là ai. Cậu ta đã sớm quên đi cậu chuyện đồng thoại của mùa hè năm đó, đã quên đi bộ mặt trắng xanh của cô bé ngày nào. Càng quên đi lời hẹn ước ngày nào với cô bé. Nhưng cậu ta vẫn giữ cô bé ở lại và để cô bé giúp đỡ trong tiệm cafe. Anh ta phát hiện ra rằng cứ mỗi khi trời trở đông hầu như cô gái đó rất trầm lặng nhưng cậu ta không có nhiều thời gian để quan tâm cô gái. Vị hôn thê anh ta có con với ngườikhác. Anh ta vừa giận dữ vừa xấu hổ,hai cái đan xen lẫn nhau. Anh ta buông xuôi mọi việc, vứt bỏ những đồ đạc chuẩn bịcho hôn lễ, suôt ngày say xỉn, hay cau có và nóng tính. Mọi người thân trong gia đình đếu tránh xa với cậu khiến cuộc sốngcàng trở nên vô nghĩa với cậu ta. Không lâu sau cậu ta bị ốm nặng.Trong thời gian này, cô gái luôn nhất mực bên cạnh anh ta, chăm sóc cho anh ta.Khoan dung cho những lúc anh ta say xỉn đánh nhau.Mộtmình gánh vác công việc ở quán cafe. Cô đã học được nhiều điều, cô gấy hốc hác hẳn đi nhưng trong mắt mọi thứ vẫn như làvui vẻ.

Nửa năm sau, cuối cùng sức khỏe anh ta cũng hồi phục. Anh ta chỉ biết cảm kích trước tất cả những gì cô gái đã làm. Anh ta tặng cửa tiệm đo cho cô gái. Nhưng cô gái chỉ nhận có một nửa cửa hàng và để một nửa cho anh ta làm chủ. Cô sẽ giúp

chăm coi tiệm.Tinh thần anh ta dần dần phấn khởi lên, toàn tâm coi cô gái như người bạn tốt vậy, tâm sự với cô gái,vẫn như xưa cô gái trầm lặng lắng nghe những gì anh ta nói. Anh ta đâu biết cô gái nghĩ gì,anh ta chỉ muốn có bạn để lắng nghe những gì anh ta nói. Cứ như thế vài năm trôi qua, anh ta cũng có kết thêm vài cô bạn gái nhưng đều không thành.Anh ta không còn cảm giác nữa. Cô gái cũng vậy, nhất mực độc thân. Anh ta phát hiện ra rằngcô gái rất trang nhã, thanh lịch, dáng thướt tha trời phú cho. Và không thiếu người theo đuổi cô gái, anh ta cười cô gái và nói cô đòi hỏi cao quá. Cô gái chỉ cười lại.

Vào một ngày Đông nọ, anh ta cảm thấy chán với cái không khí bình thản này và quyết định ra đi, đem theo hộ chiếu, giao lại toàn bộ cửa hàng cho cô gái. Cô gái không hề phản đối, chỉ nói sẽ bảo quản cửa tiệm giúp anh ta đợi anh ta quay về.

Những ngày phiêu bạt nơi đất khách quê người thật gian nan nhưng cũng trong những ngày tháng gian nan đó anh ta tìm được niềm vui khi được rộng mở đôi mắt trước thế giới, trải qua đủ mọi thứ buồn đau. Anh ta bỗng nhiên phát hiện bất kể khi ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo cùng hay giàu sang, như ý hay không như ý người luôn bên cạnh anh ta chỉ có cô gái. Những lúc hành tung anh ta không rõ ràng thì những bức thư của cô luôn là niềm hậu thuẫn cho anh.Từng câu từng chữ thật là ấm áp biết bao.Anh ta nghĩ đã đến lúc quay trở về.

Về nhà anh ta cảm động trước tấm lòng chịu khó của cô gái trong chuyện nhà cửa cũng như cửa hàng. Những vật dụng của anh ta đều được bảo quản cẩn thận để chờ đợi ngày anh về. Anh ta gọi to tên cô gái nhưng không ai trả lời.Tiệm đã được sang tên chủ khác, người chủ nói với anh ta rằng cô ta đã qua đời do bệnh được nửa năm. Ông chủ chuyển ý của cô gái rằng cô đã cố tìm tung tích anh ta và đưa cho anh ta vài trăm bức thư. Vì anh ta quản lý mọi sự việc ở cửa hàng vì anh ta chăm non nhà cửa đợi anh ta về. Ông ta đưa cho anh ta một hộp quà trong đo có một con chuồn chuồn và còn một cuộn băng ghi âm ghi giọng cô gái lúc hấp hối. Giọng nói vang lên hình ảnh giọng nói cô bé hồi nhỏ : "Em làm vợ anh được không?"

Trôi qua mười hai năm cuộc đời cô ta vẫn giống cô bé nhỏ hồi đó, tiếng khóc thút thít. Không ai biết rằng có những lúc một cô gái dùng cả đời mình để nói một câu đơn giản như thế này

2/Phải rồi mình đã chia tay!!!mn

--------------------------------------------------------------------------------

Em mĩm cười một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra đấu vết của nó, nhưng anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy. Những cơn gió lạnh lẽo cuối mùa đông năm ấy đã mang em đến bên anh, anh đã có em suốt ba tháng mùa xuân ấm áp và những cơn mùa đầu mùa hạ đã mang em đi xa... xa anh mãi mãi.

Anh yêu em và có em đó là khoảng thời gian rất dài trong cuộc đời nhanh. Chính xát là 3 tháng 15 ngày. Nhanh quá em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho lời chia tay thật nhanh chóng. Nhanh và choáng váng đến nổi một buổi chiều nhìn sang bên cạnh, nhìn vào ánh mắt em, anh biết mình đã không còn là của nhau. Ai đó từng nói khi yêu chỉ cần một lý do nhưng chia tay bao nhiêu lý do cho đủ. Ngày anh yêu em cũng thế, em hay hỏi anh " tại sao anh yêu em" ? Anh thường lúng túng mỗi khi em hỏi câu đó.

Lúng túng thật sự, không phải vì anh không yêu em mà là anh không biết yêu em bằng cái gì, chỉ đơn giản là một buổi chiều đầu tiên gặp mặt, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nổi anh không nhận ra.

Anh và em ở chung một con đường cũng không khó khăn cho những buổi hẹn hò đầu tiên, anh và em hẹn hò không cần nói trước, anh cũng không phải nhắc nhở hay hỏi em điều chi, chỉ biết vào giờ đó em sẽ ở nơi đó chờ anh và anh sẽ luôn xuất hiện đúng lúc và nở trên môi nụ cười thất tươi cho mỗi lần gặp em. Em cũng thế đúng không.

Em mang đến cho anh một cái gì đó khác với nhưng cô gái trước đây. Em hài hước và khoảng này em giống anh nhất. Còn lại em khác anh hoàn toàn thật thế, em trẻ con nhiều khi khiến anh phát bực, em nhạy cảm và hay lo vẩn vơ, em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em , anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để lấp đi những lo toan trong em. Nhưng bao nhiêu cho đủ.

Nhưng rồi mình cũng đã chia tay, chia tay không ai rơi nước mắt. Hôm ấy em nói anh không đánh mất em, anh chỉ để cho em ra đi thôi. Và từ hôm đó anh nhận ra rằng em không yêu anh. Anh nghỉ mình thật ngốc, khi ngộ nhận và xác định nhiều cái tưỡng những cái ấy là một tình yêu đẹp một tình yêu có thể mang cho mình hạnh phúc. Yêu thì phải xác định, nhưng xác định được gì nữa chứ khi tất cả đều sai ý nghỉ của anh.

Em mệt mõi, thì đúng thôi em không có lòng tin vào tình yêu này, anh trở nên yếu đuối lúc nào anh cũng không biết nữa. Hôm nay anh lại gặp em, em vẫn như bình thường không thay đổi gì cả. Vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn những bộ trang phục như ngày trước.

Anh nhận ra một điều em càng ngày càng xinh, bất giác anh muôn đến nắm tay em và ôm em thật chặt, nhưng sựng lại, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không còn là của mình nữa rồi. Em đang lơ đảng tìm một cái gì đó để cố tình không nhìn thấy anh. Suy nghỉ một hồi lâu anh định mở miệng trò chuyện với em, cái cảm giác như hai người xa lạ làm anh cảm thấy khó chịu. Anh chưa kịp hỏi em điều gì, thì nghe tiếng em trò chuyện rất vui và hình như em đã có bạn trai mới.

" Bạn trai mới " sao lại thế, mà cũng đúng thôi, mình chia tay rồi mà, em có bạn trai mới cũng bình thường thôi, không có gì cả .Bình thường thôi !

Tới giờ em cũng phải về, bất giác anh muốn chạy tới níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực và ngu ngốc như thằng 1 tháng trước đã để em ra đi....

và bất giác em quay về phía anh,chính xát là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, một nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.

Em đi rồi còn lại một mình anh, lại bất giác anh tự hỏi:

" Không biết em thi có tốt không "

Và bất giác anh nhìn lại vào blog, những bài blog anh viết cho em nhưng đâu mất rồi?

Phải rồi mình đã chia tay!

3/chuyện tình bồ công anh

--------------------------------------------------------------------------------

Ngày xưa, có một mảnh Đất yên bình yêu một bông Bồ Công Anh bé nhỏ . Nhưng Đất chưa bao giờ nói ra. Chỉ lặng lẽ, âm thầm chăm sóc và chờ đợi BCA lớn.

Bạn của Đất là Gió thường ghé qua chơi. BCA từ đó mà quen biết Gió. Một hôm, Đất đau đớn phát hiện ra rằng:bông BCA bé nhỏ và Gió đã yêu nhau.

***

Bồ Công Anh vẫn thường bảo với Gió :

"Em là Bồ Công Anh vì anh là Gió. Em sẽ theo anh đi đến cuối phương trời..."

"Vậy thì Bồ Công Anh ơi, em phải hứa...ko bao giờ trách hờn anh..."

Rồi Gió đưa bồ công anh bay đi.

Bay đi xa...

Xa mãi...

Xa...

BCA lâng lâng trong hạnh phúc.

BCA nào có còn nhớ tới miền đất yên bình nơi cũ.

Gió đã đưa BCA đi xa lắm lắm rồi...

***

BCA chỉ nhớ cái tát của đất.

Bỏng rát...

"Cậu ấy là Gió. Em đi theo hoài vậy dc sao?"

"Cuộc đời của em ko liên quan gì đến anh!!!"

BỐP!!!

Đau đớn và hối hận.

Đất mờ dần trong đêm mù sương...

Một ngày kia.

BCA thấy mình chới với.

Khi tỉnh lại thì Gió đã đi đâu mất rồi.

Chỉ cảm thấy hơi ấm và êm êm, dìu dịu.

Chẳng biết tự khi nào BCA đã trở về chốn cũ.

Ngẩn ngơ...

***

"Ta ra đi mang theo bóng hình nơi cũ

Em hãy tin rằng: anh yêu em...

Em là em

và anh là anh..."(*)

Lời bài hát ngân nga.

Gió ko vô tình.

Nhưng Gió muôn đời vẫn là Gió.

***

Đất đã bao lần bắt gặp BCA hát bài này.

Chỉ một mình bên nhà thờ cổ.

Mắt BCA nhìn ra xa lắm...

Có thể tìm gặp Gió ko BCA ơi...?

***

Chiều buông nắng.

Hoàng hôn khuất xa chân trời...(**)

Đất đến bên BCA.

"Bé khóc đi!"_Đất nói giản dị, cho BCA mượn đôi vai để ngả vào.

Nhưng BCA ko khóc. BCA mơ thấy mình bay chơi vơi.

Chơi vơi. Vô định.

Trong cơn ngơ ngẩn đó, BCA nghe tiếng Đất thì thầm, chậm và đều:

"Hãy nghe thật kĩ này bé nhé, vì anh ko có can đảm lặp lại đâu! Anh âm thầm như một dòng nước sâu, trong cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em trước cửa quán cà phê mù sương đó. Một là bây giờ, khi anh sắp sửa nói ra rằng: BCA bé nhỏ ơi, hãy ở lại với anh đi, anh hứa sẽ là một mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt...".

***

Mỗi sáng BCA thức dậy là một ngày mới an lành và hạnh phúc.

BCA nhìn ra vườn_nơi trước kia đã từng hẹn hò với Gió. Đất đang nâng niu, chăm sóc những luống cây bé tí hin mà BCA rất thích.

BCA chợt mỉm cười...Hạnh phúc mà BCA hằng tìm kiếm ko ở đâu xa mà chính là đây, là mỗi ngày dc nhìn thấy Đất, là dc nũng nịu trong vòng tay ấm áp của Đất...

Hoa cỏ rung rinh lá như hòa cùng niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới

4/Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.

Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.

Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."

Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.

Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."

Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.

Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:

- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?

- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời

- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?

Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"

...

"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.

Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.

Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.

5/Tháng năm, châu chấu hát khắp đồi. Những bông hoa dại ù mình như muốn chờ nở bung cùng mùa phượng mới. Em quay cuồng, em đau đớn, em thắp nến đưa tiễn cuộc tình đầu. Sân ga mới toanh, em đón chuyến tàu đầu tiên anh ngang qua thời thiếu nữ. Rồi lặng lẽ, tàu đi mãi mãi chẳng quay về. Còn em? Nước mắt khô hốc cuộn tròn trong trái tim chai sạn vì mong đợi. Mùa hạ rồi. Chia tay anh. Anh Khắc Hạ. Hai cây nến trắng. Cho em và cho anh. Ðám tang cuộc tình chỉ có mình em và giun dế hát. Lửa hạ nhu nhú ở góc trời, chưa bật ra để đốt cháy tim em. Ve con đã bắt đầu thử giọng.

Hai cây nến quầng lên một vệt sáng. Em nhớ ngày ta quen nhau....

Chào anh - gia sư của em. Những bài toán dỗi hờn không bao giờ em giải nổi. Còn anh, nghiêm nghị, lạnh lùng. Thế mà có ai biết đâu, lòng anh nổi từng đợt sóng, lòng anh rạo rực như cành phượng đầu mùa anh hái tặng em. Con bướm phượng còn nguyên sơ trong trang vở - nơi bài em đang học dang dở: Ðịnh luật Newton. Em nhớ khi anh dạy đến đây, anh cười: "... Còn tình yêu không có định luật". Con bé mười bảy tuổi ngô nghê - em chỉ biết nhoẻn miệng cười. Kỷ niệm vụt ngang qua nỗi nhớ, dâng dâng, mênh mênh. Mười bảy tuổi, mẹ ơi, khi chiều anh dạy con, vô tình lật vở, ngón tay anh chạm phải bàn tay con rất nhẹ, rất mơ, con đỏ rần mặt, đỏ cả cánh tay. Anh vội vàng xin lỗi. Có sao không hở mẹ? Mười bảy tuổi, vầng trăng cổ tích của em chứa hình dáng một người dưng, là anh.

Hai cây nến quầng lên một vệt sáng. Em nhớ ngày ta yêu nhau.

Chào anh - người đầu tiên chắp cánh bay vào tim em. Em nhớ, ngày đó, em đứng ở "bậc cửa tình yêu", e thẹn cúi đầu chào anh. Anh dắt tay em vào vùng Ðất Mơ - anh đặt tên cho miền đất tình yêu như vậy. Ðó là một ngày tháng năm ve ve khản cổ hát bài tình ca. Phượng lách tách những chùm nụ để nhô ra một màu đỏ nguyên sơ và nồng nàn. Ngọn đồi đầy cỏ hoa lau trắng và tách cà phê đắng ấm. Em vừa bỡ ngỡ, vừa vui sướng, vừa lạ lùng, vừa tin yêu... Tất cả những cảm xúc đó làm em chớp lên một nụ cười thay tiếng lòng mình. Em cứ săm soi tấm thiệp bé xíu bằng bàn tay. Trong đó, đỏ rực, kêu sa một đoá hồng nhung với những lời yêu thương anh dành cho em. Thời gian... thời gian trôi qua... Bao nhiêu niềm nhớ, nỗi buồn, bao nhiêu giận hờn, năn nỉ, nước mắt, nụ cười... đong đầy, sóng sánh tràn vào vùng kỷ niệm, len vào vùng ký ức. Những cơn mơ chấp chới, hoài vọng, u mê, những cơn mơ em không thể nào phai phôi hình dáng anh đã đầy trong tâm khảm.

Hai cây nến quần lên một vệt sáng. Nước mắt em tràn khi nhớ ngày chia tay.

Chào anh. Chào tạm biệt. Anh rũ bỏ hành trang là những kỷ niệm ngọt ngào để ra đi. Ðể lại mình em với nỗi đau trần thế và sự ngạc nhiên tột đỉnh. Ðêm chia tay ấy trời đầy sao. Và hoa phượng. Hoa phượng rơi tan tác lối về, rơi vào tóc em, cổ em. Anh nhẹ nhàng nhặt ra như vứt từng kỷ niệm. Kỷ niệm lăng lông lốc ở vỉa hè, rồi cuộn tròn với hoa cúc nở về khuya, bên vệ đường. Em nhìn, em khóc, em nín, em nghe lặng người, em nghe nặng nhịp thở, như có ai bóp chặt tim mình. Em không đi nổi nữa. Vô tình, ta dừng lại dưới một góc phượng, ve lỗi nhịp bàng hoàng, hoa trên cành thức giấc, gọi nhau lao xao. Trên đầu, trăng suông sáng vằng vặc, em thổn thức: em vĩnh viễn mất anh. Cô gái ấy. Vâng! Cô gái ấy của anh, bờ vai thon thả, tóc mềm, bờ eo trò nhỏ xíu. "Cô ấy chẳng yêu phượng vĩ đâu em!" Em về, khóc ướt gối mềm trong cơn đau đầy mê hoặc.

Hai ngọn nến quần lên một vệt sáng và phụt tắt. Chỉ còn trơ lại đêm đen. Trơ lại tháng năm với trìu trĩu nỗi buồn. Ngày mai, phượng bật ra màu đỏ như máu túa ra từ trái tim non. Sắc phượng vẫn rục lên, nguyên vẹn một màu nhưng lòng người đã là màu phượng nhạt nhòa của tháng tư hiện tại. Xin anh cứ hãy dong ruỗi đường đời, khi nào thật buồn hoạc chồn chân, hãy nhớ có một người vẫn dõi bước anh đi, nỗi nhớ ấy mong manh như sợi chỉ hồng vắt ngang trời chiều đầy sắc phượng!

6/Một buổi sáng ngày chủ nhật khi ông bà nội còn chưa tỉnh giấc thì nó đã rón rén trở dậy dắt con Pôn mon men ra cổng và phóng vọt ra vỉa hè. Một người một cún con tha hồ tung tăng nhảy nhót cười đùa và sủa gây gây âm vang góc phố. Đang trong khi vui vẻ ấy chợt có tiếng nói trầm trầm vang lên : "Này cô nhỏ, em đừng nhảy chân sáo nữa được không ?

Tôi nhìn thấy buồn cười lắm nên chẳng làm được gì cả". Nó thôi nhảy nhót, quay ngoắt lại phía người ấy. Đó là một anh thanh niên đang ngồi ở dưới gốc cây sấu già cạnh đó. Anh nói xong nhìn nó mỉm cười thân thiện. Nó không hề cảm thấy giận vì bị người lạ phá đám, chỉ thấy hơi xấu hổ một chút thôi. Đang định phóng vút đi kiểu bỏ chạy thì anh vẫy vẫy tay gọi nó lại. Hơi rụt rè một chút rồi nó cũng quyết định tiến lại gần. Con Pôn lẽo đẽo theo sau vẻ cáu kỉnh. Nó hỏi : "Anh làm gì mà ngồi ở đây sớm vậy ạ?". Chỉ vào màn hình của chiếc máy vi tính xách tay đang đặt trên đùi anh bảo : "Tôi đang dò tìm số liệu những cô nhỏ đã khiến tôi không làm được việc". Nó gật gật đầu vẻ đồng tình : "Vâng, con cún con này ồn quá!?". Anh nghe nó nói phát phì cười và nhìn vào cái trán dô bướng bỉnh của nó, mái tóc tém tơ mềm, cái quần jean bạc thụng và cả cái áo phông đỏ chót rộng thùng thình nữa - tự nhiên anh thấy mình quí cô nhỏ này. Không thèm để ý đến chuyện anh đang quan sát mình, nó điềm nhiên ngồi xuống cạnh anh, đưa mắt ngó vào màn hình. Ở đó toàn là chữ với ba hình ảnh đẹp đầy mới lạ. Nó xuýt xoa khen rồi buột miệng đọc lên vài chữ tiếng Anh và lẩm nhẩm dịch ra tiếng Việt. Anh ngạc nhiên thốt lên : "Chà, nhỏ giỏi quá ta! Em học lớp mấy rồi?". Nó nhìn anh và hai bàn tay ra, vẻ ngộ ngĩnh : "Lớp mười tròn trỉnh!". Anh thấy vui vui : "Chuyên ngữ phải không?". Nó lắc đầu :"không phải!". Anh khẳng định :"Vậy chắc nhỏ toàn đứng đầu lớp?". Không trả lời, nó chỉ khẽ gật đầu nhẹ, rồi không để anh hỏi, nó chỉ ngay vào màn hình : "Anh lấy số liệu của nước ngoài này để làm gì ạ?". "À, để viết báo cáo thực tập ấy mà!". Nó lẩm nhẩm đọc thêm vài từ nữa rồi nói vẻ chẳng ăn nhập gì với câu hỏi trước: "Anh không phải là người ở đây!" - "Ừ, sao nhỏ biết!". Nó cười đầy tự tin :"Trông anh lạ, em quen mặt tất cả mọi người ở phố!". Anh chặt lưỡi: " Ghê nhỉ! Vậy chắc ham đi chơi rồi!". Nó thanh minh : "Không, nộI hay bảo em ngoan, chỉ mỗi tội..." Chưa nói hết câu thì bất ngờ con Pôn đang nằm dài dưới chân nó nhỏm dậy sủa ầm ĩ - bà nội nó từ trong nhà mở cổng bước ra gọi : "Khoai, con có về nhà ngay không đấy?" Nó líu ríu : "Có ạ" rồi chào anh và chạy vụt đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, đang trên đường đi từ nơi ở trọ ra chỗ thực tập, khi ngang qua chỗ cây sấu già bất ngờ anh thanh niên nhận ra cô nhỏ hôm qua. Lần này vẫn là cái quần jean thụng nhưng áo không còn là màu đỏ chót rộng rinh mà thay vào là áo phông sọc xanh gọn gàng thanh nhã. Anh bước nhanh và hướng phía đó. Ngay từ ca cô nhỏ đã ôm con cún trên tay nhìn anh mỉm cười vẻ chờ đợi. Anh bước lại gần hơn :"Chào cô nhỏ! Em là Khoai lang hay Khoai tây vậy?" Cô nhỏ cườI bẽn lẽn : "Tên em không phải vậy! Tại nội thích ăn khoai nên hay gọi thế, chắc là khoai lang đấy!". Nó trả lời anh xong rồi rụt rè : "Giờ anh có bận không ạ?". Thấy vẻ nghiêm trang của nó anh thôi đùa, nhìn đồng hồ xong anh bảo ; "Còn dư 30 phút nữa. Sao, có chuyện gì vậy?". Nó tần ngần trong giây lát xong đề nghị : "Anh cho em xem lại cái hôm qua ở máy có được không?". Lần này anh thực sự ngạc nhiên : "Em thích thật sao?". Nó gật gật đầu liền mấy cái. Thấy thế, không ngần ngại, anh kéo nó lại sát vỉa hè và ngồi xuống. Vừa mở máy ra anh vừa hỏi :"Nhà em không có máy phải không?" - "Ở nhà không có nhưng ở trường thì có. Tuy vậy bọn em chỉ được học soạn thảo trên Word thôi, dễ èng nên chán lắm!". "Vậy hả?". Anh hỏi lại tay vẫn ấn con chuột để mở các chương trình. Nó nhìn như dán mắt vào màn hình rồI hỏi lại cho chắc chắn : "Máy anh có nối mạng đấy chứ?". Anh gật đầu : "Em thích hả?" - "Vâng!" - "Thì đây!" Anh nói xong, đưa máy sang cho nó. Khẽ hít một hơi thật sâu, nó đưa tay rút dép ra kê xuống đất ngồi và duỗi thẳng chân ra. Khi đã yên vị, một tay nó đặt lên bàn phím, tay kia cầm chuột, bằng vẻ háo hức, nó suỵt cho con Pôn nằm xuống sát cạnh rồi quay sang anh "dụ khị" vẻ đầy thân mật : "Nào, anh dạy em cách sử dụng đi!".

Thành phố của nó là một thành phố nhỏ nhưng lại đẹp và yên tĩnh. Ở đây đường sá nằm im lìm trong vắng lặng bởi người dân vốn hiền hòa, chỉ thích đi xe đạp. Nó tự hào giải thích cho anh nghe điều đó và đưa anh đi khắp mọi nơi để tham quan. Bắt đầu là từ bên tả con sông Đào men theo đò dọc để đi sang làng hoa. Từ làng hoa lại rong ruổI trên một con đường đất nhỏ để hướng ra cầu treo trở về thành phố. Có những buổI sáng tinh sương nó hay trèo cổng trốn ông bà cùng anh hướng về phía ga để nghe tiếng tàu từ Nam ùa tới. Khi tiếng xình xịch của con tàu dần xa khuất nó lại dẫn anh đi về khu phố Dệt - ở nơi đó, tiếng còi tầm báo hiệu giờ làm đã thực sự vào ca. Đâu đó trong khu phố vẫn còn một vài nhà làm thêm nghề dệt thủ công để tiếng thoi đưa lách cách vang lên đầy rộn rã. Trong những lần đi đó, nó say sưa giảng giải tận tình cho anh về những nét đẹp cổ sơ và bình dị nơi nó được sinh ra, lớn lên.

Còn anh sau những giờ đi điều tra, lấy số liệu, nạp vào máy, xử lý và viết báo cáo, khi rảnh rỗi anh như thường mong được gặp cô nhỏ nhiều hơn. Chỉ hơn có hai tuần kể từ ngày hai anh em làm quen với nhau, anh thanh niên chợt thấyymình đã hiểu và đã yêu thành phố nhỏ này đến tha thiết. Với anh là như thế, còn với nó, ngoài những lúc thích thú được đi chơi bên anh, được nghe anh kể và được kể anh nghe mọi chuyện thì nó còn có thêm một niềm vui, một niềm say mê khác đó là : được lang thang trên mạng. Hàng loạt những trang Web về kinh tế, chính trị, xã hội, khoa học kỹ thuật được nó lần lượt mở ra, tập tọng đọc và tập tọng khai thác. Trong khi nó cắm cúi và những thông tin trên mạng ấy thì anh hay ngồi bên ìm lìm và chờ đợi, để trả lời những câu hỏi mà nó thường đưa ra - ấy chính là những câu hỏI khi thì lắt léo thông minh đến kỳ lạ, khi thì vui vơ trẻ con đến buồn cười.

Gần hai tháng thực tập ở thành phố đã nhanh chóng trôi qua. Nó nhanh đến ngỡ ngàng khi một sáng kia anh bất ngờ bảo : "Này nhỏ, mai anh phảI về rồI! Em ở lại học cho giỏi nhé! Nhớ đừng đi chơi nhiều hiểu không?". Nó nhìn anh nói xong lờI chia tay ấy, khẽ gật đầu và phóng vụt đi. Nó không muốn để anh thấy là nó đang buồn. Một tuần sau đó có một nhân viên bưu điện đột ngột đến gọi cổng nhà nó và chuyển cho nó một phong thư. Ông bà nội nhìn nhau phấp phỏng : "Chắc là cha mẹ của con Khoai từ bên kia gởi về?". Chú bưu điện cầm phong thư và đọc to lên tên người gửi. Nó ngỡ ngàng đến sững sờ khi nhận ra đó chính là anh. Anh chẳng viết gì nhiều, chỉ ghi cho nó một dòng địa chỉ email cùng một lời dặn : "Phải học cho thật giỏI! Bao giờ thấy có đủ tự tin mới được gửi thư cho anh!".

Cuộc sống vẫn chảy trôi như thời gian vốn chưa khi nào biết dừng lại. Nó đã được ba mẹ từ nước ngoài gửi tiền về mua cho một dàn vi tính. Nếu như cây sấu già bên vỉa hè - nơi đã từng chứng kiến lần đầu nó được gặp anh - nay vẫn còn đang im lìm đứng đó dù đã trải qua bao mùa thay lá, đâm chồi, ra hoa, kết quả để rồI đêm đêm từng quả chín một cứ lác đác rụng rơi và lòng phố vắng; Thì nó - mộc con nhóc lớp 10 ngày xưa cũng đã dần theo thời gian mà lớn lên để rồi một ngày kia khi cái giấy báo đỗ thủ khoa vào khoa Công nghệ thông tin trường ĐHTH được đưa tới, nó mới ngỡ ngàng nhận ra : mình đã 18 tuổi.

Trước hôm nhập trường một ngày nó dường như trở trăn và mong nhớ về điều gì nhiều lắm! Cứ bần thần dạo quanh gốc sấu, bần thần tìm về một vài nơi chống thuở trước đã vô tình cùng anh đi qua. Khi về được đến nhà cũng đã gần nửa đêm. Khe khẽ ôm con Pôn vào phòng nó lục tìm ở dưới tận sây trong đáy tủ một dòng địa chỉ email đã có mùi ẩm mốc. Day dứt mãi rồi cuối cùng nó cũng quyết định đi về phía bàn học và bật máy lên. Lách cách gõ cho chính xác từng dòng địa chỉ trước rồi nó ngập ngừng gõ bức thư với đại ý rằng : "Em đã chịu khó học tập như lời anh dặn, dù thấy mình chưa giỏi lắm nhưng cũng có khá đủ tự tin để ngày mai bước vào ngôi trường mới!". Khi thư vừa được ấn đúp vào "Send" để gửi đi, nó chưa vội tắt máy ngay mà bỏ ra thu dọn đồ đạc. Chỉ một loáng sau quay lại, theo thói quen, nó kiểm tra hộp thư trước khi đi ngủ, rồi nó bỗng như run lên khi câu chào quen thuộc từ đâu đó hiện ra : "Chào cô nhỏ!". Đấy chính là anh! "Anh xin chúc mừng thủ khoa nhé! Anh đã từng chờ đợi đến một ngày được nhìn thấy hồ sơ xin thi tuyển của nhỏ ở Văn phòng khoa và quả là anh đã không bị phụ. Kể từ ngày mai nhỏ lên đây nhập học, ở trên lớp nhỏ phải gọi anh bằng thầy đấy hiểu không?". Nó ngạc nhiên đến không tưởng tượng nổi - cứ ngồi bên ghế, mắt dán vào màn hình, đọc đi đọc lại đến thuộc lòng từng câu chữ. Khi đó chừng như đêm đã về quá khuya bà nội có vẻ lo lắng sốt ruột khi phòng nó điện vẫn còn le lói sáng - Nội lạch cạch gõ cửa phòng hỏi nhẹ : "Đừng hồi hộp quá Khoai ơi! Ngủ đi con, để sáng mai ra tàu sớm!". Nó bất giác "dạ" ran kiểu vui vẻ đến không ngờ rồI lao ra ôm choàng lấy nội - Nó khẽ thủ thỉ : "Ngày mai con đi, nội ở nhà đừng lo nhiều cho con nội nhé " !

7/Đám Tang Bông Hồng Của Tôi

:: Copyright by Nguyễn Đình Bách Khoa ::

Tôi bật hết cỡ đèn pha trên đường trở về nhà , sau buổi diễn tập tối. Làn gió bên ngoài êm ả vuốt ve má tôi qua cánh cửa sổ mở rộng. Bất chợt nghe được một bài hát hay, tôi vặn radio to hơn. Bài hát đưa tôi tới một nơi xa lạ. Tôi bắt đầu mơ màng về mối tình say đắm của tôi. Thấy một cửa hiệu bán thực phẩm bên tay mặt, tự nhiên tay lái tôi quẹo vào chỗ đậu xe. Đêm nay mới thật là đêm. Bước qua các cánh cửa tự động, tôi đi thẳng đến gian hàng bán hoa. Tôi chọn một bông hồng đỏ rất đẹp. Tôi gói nó trong tấm giấy màu xanh và quay trở lại xe. Tim tôi bắt đầu đập mạnh khi tôi nhẩm định kế hoạch. Dù vậy, tối nay dường như mọi việc khác hẳn. Kế hoạch đã được sắp đặt, giờ đây tôi đang có một động lực, ắt hẳn đó là một dấu hiệu.

Sau khi chạy được một lúc, tôi quẹo xe vào một trong những khu dân cư cao cấp của vùng North Augusta. Tôi liếc nhìn đồng hồ: 9 giờ tối. Chắc giờ lành đây. Hai tay bắt đầu đổ mồ hôi nhưng tôi vẫn nắm chặt vôlăng. Tôi đậu xe ở lối đi cạnh một ngôi nhà trông khá bắt mắt. Tôi hít một hơi thật sâu và ra khỏi xe, để lại đóa hồng trên ghế sau xe hơi, tự nhủ rằng tôi sẽ quay trở lại lấy nó sau. Đôi chân tôi đã sẵn sàng rồi. Tôi nhanh chóng bước đến cửa trước. Hơi căng thẳng, tôi bấm chuông:"Reng...". Cửa xịch mở.

- Chào Derek , một khuôn mặt quen thuộc chào tôi

- Cháu chào bác Johson. Lauren có ở nhà không ạ ? - Tôi ngập ngừng hỏi.

Đôi má tôi nóng ran lên khi bác Johnson xoay vô gọi con gái. Thời gian tưởng chừng vô tận, nhưng chẳng mấy chốc tôi nghe tiếng cửa mở. Lauren từ cầu thang bước xuống, bước chân thình thịch, và tim tôi đập muốn vỡ ra khỏi lồng ngực.

Tôi nhìn vào cặp mắt nâu to của em, và quên mất cả tên mình. Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối về chuyện giao tiếp, cho đến khi quen một cô tiên ấn hiện trong dáng hình em. Đôi môi em hé mở để lộ hàm răng trắng , nụ cười rạng rỡ của em làm căn phòng như sáng hẳn lên.

- Chào anh Derek, có chuyện gì vậy? - Em hỏi ,hơi ghé đầu sang một bên, lúng túng. Đôi mắt em nhìn tôi như thể đang đặt một câu đố. Tôi cố mở miệng nhưng chẳng thốt ra được một lời nào.

- Anh nói chuyện với em ở ngoài hiên được không?

Cuối cùng thì tôi mới nói ra được . Tôi mở cửa và để em ra trước. Chúng tôi ngồi trên những bậc thềm trước cửa nhà và tôi xoay người lại phía em. Tôi cố chọn lọc từng từ trong câu nói.

- Dạo này, em đang hẹn hò với Kevin hả?- Tôi buộc miệng, nhát gừng và chợt thấy hối tiếc.

Ngạc nhiên, em xoắn xoắn một lọn tóc rồi từ từ trả lời:

- ừ em nghĩ thế.

Tôi đã mất nhiều thời gian để điều tra mối quan hệ của họ. Tôi chắc rằng Kevin cuối cùng cũng sẽ làm em tổn thương, và tôi biết mình phải làm gì.

- Anh ta không xứng với em đâu , Lauren - Tôi bảo em bằng giọng quả quyết.

- Sao anh lại nói như thế?- Em hỏi, lại lúng túng.

- Vì xem nào . . . - Tôi cố diễn giải và cuối cùng quay trở lại vấn đễ

- Vì anh thích em, Lauren. Anh thích em lắm.

Tôi xoay đi. Tôi đã làm gì? Tại sao tôi đã nói điêu đó? Tôi lại nhìn vào mất em, bối rối hơn bao giờ hết. Đôi mắt em có vẻ bị tổn thương, và tôi rất muốn chạy đến, ôm em trong cánh tay và cùng em chia sẻ hạnh phúc.

- Ồ, Kevin vui tính lắm, đáng yêu lắm . Anh ta không tệ như anh nói đâu.

Tâm trí tôi quay cuồng. Cái gì vừa mới xảy ra vậy? Tôi thổ lộ chung tình yêu của tôi dành cho em.Tôi vừa mới bảo cô gái trong mơ rằng tôi thích cô ấy. Cô có nghe tôi nói gì không? Tôi lại nhìn vô mắt em , cặp mắt của cô gái tôi cảm mến. Đôi mắt đã khiến trái tim tôi đập rộn rã mỗi khi em đi ngang qua tôi ở hành lang. Chỉ là sự si mê đơn phương. Tôi biết rằng đã đến lúc phải ra đi, phải chạy khỏi nơi này. Tôi đã tiết lộ cái điều đã giày vò tôi nhiều hôm, giờ đây toàn thân tôi như co lại, nhăn nhúm trong sự bối rối cực độ. Tạm biệt em, tôi ngồi vào xe hơi và lái ra khỏi nhà em. Trên đường từ trường trở về nhà hôm sau, tôi chợt dừng xe lại, ngồi trong xe một lúc lâu, hồi tưởng những gì đã làm hồi hôm. Đột nhiên, tôi để ý đến bông hồng bỏ quên trên xe tối hôm qua. Đóa hồng xinh tươi, đỏ thắm giờ đây đã biến thành cành cây màu đen, khô cứng gai góc. Tôi nâng nó lên, ngắm nghía hồi lâu và một giọt nước mắt chảy dài xuống má. Đã đến lúc phải đi thôi. Tôi nhận ra rằng mình đã hành động đúng. Dù tôi đã không đạt được điều mà mình mong muốn, tôi đã học được một bài học vô giá : Bạn không thể bắt ai yêu mình được, bạn chỉ có thể làm cho mình đáng yêu hơn mà thôi

8/Ly bước dọc theo hành lang. Khắp hành lang là một màu trắng tới loá mắt.Một màu trắng tang tóc.Mấy mảnh vải màn trắng phấp phới bay như những hồn ma.Ly từng không tin vào cái chết,vào hồn ma.Đã từng không tin như thế.Dọc theo lan can có mấy chùm hoa lưu ly tím ngắt.Ly đã từng thắc mắc vì sao mẹ đặt tên cô là Hồng Lưu ly-lưu ly đỏ.Chưa bao giờ cô thấy một bông lưu ly đỏ.Lưu ly chỉ thế,một màu tím ngắt buồn buồn. Có một điều gì đó không tên đè nặng trong tâm trí Ly. Thoảng đâu đây bản Sonate mà Đàn thường chơi.Điệu nhạc cũng buồn buồn như tâm trạng bây giờ của Ly .Chắc không bao giờ Ly còn được nghe lại bản nhạc ấy nữa.Đúng là tiếng đàn của Đàn thật.Đàn thường bỏ một khúc nhạc giữa của bản Sonate.Ly chưa kịp nghe Đàn giải thích nguyên nhân.Và đoạn giữa ấy sẽ mãi mãi là một điều bí mật của Ly. Ly khẽ chạm vào đoá hoa cô mang tên. Đàn vẫn thích hoa lưu ly. Đàn bảo hoa lưu ly là lưu giữ những kỉ niệm về nhau,những kỉ niệm không phai nhạt được. Ly thường cười nói rằng Đàn chẳng hiểu gì về ngôn ngữ loài hoa. Lưu ly đâu chỉ là lưu giữ kỉ niệm. Lưu ly còn là tâm trạng,là tình yêu,là những điều mà trái tim luôn cất giữ không thể mất đi, là sự luyến tiếc người ta giành cho nhau khi chia tay,là lời hẹn ước "Forget me not".Đàn lại cười,nụ cười ấm áp.Nhưng sẽ chẳng bao giờ trong cuộc đời Ly thấy lại nụ cười ấy nữa.

Đàn đang nằm đó trong không gian tĩnh mịch. Một mùi hương không tên nhè nhẹ lan toả trong không khí.Những tấm vải màn vẫn tung lên trong gió,in vào màn đêm một dải trắng xoá lung linh. Trên khuôn mặt Đàn còn đọng lại một giọt nước mắt chưa kịp khô hết. Và trong tay Đàn là đoá hoa lưu ly. Ly ngắm Đàn. Vẫn như thế. Đàn chẳng thay đổi gì. Hình như cái chết không làm đôi mắt người ta thay đổi.Ly khẽ chạm vào bàn tay Đàn.Bàn tay lạnh ngắt. Một giọt nước mắt rớt xuống má Ly. Cô tưởng mình đã mất đi nước mắt từ lâu rồi.Nhưng hôm nay giọt nước mắt quay trở lại. Nó tuôn xuống rồi lại vút lên cao về phía những đám mây...

Ly muốn cúi xuống ôm Đàn một lần cuối. Nhưng cô lại xuyên qua Đàn .Cô chẳng thể chạm vào Đàn được nữa rồi.Đoá hoa trên tay Đàn bất chợt rớt xuống sàn.Từng cánh hoa rời cành bay xuống sàn như một khúc phim quay chậm.Hôm nay là 49 ngày. Cô đã nghe tiếng nhạc điệu gọi linh hồn trở về từ trên cao.Ly muốn thét lên "Không !" nhưng cô không thể hét nổi nữa.Mảnh hồn cô đang từ từ biến mất.Qua cầu Nại Hà những kỉ niệm về Đàn sẽ mất đi.Những kỉ niệm ấy ùa về trước mắt Ly một lần cuối.Những bông hoa lưu ly,bản đàn thiếu đi đoạn giữa.Ly đưa tay ra bắt lấy những kỉ niệm nhưng chúng cứ trôi tuột đi khỏi tay Ly. Ly buông xuôi tay. Những cánh hoa lưu ly tím rớt trên sàn biến thành màu đỏ.Ly cuối cùng đã hiểu ý nghĩa của lưu ly đỏ.Đó là sự vĩnh biệt mãi mãi.Là những kí ức sẽ mãi trôi đi không trở lại bao giờ.

Linh hồn cô đã ta biến gần hết. Chiếc chuông đồng hồ đã kịp điểm 11 tiếng và đang ngân lên âm thanh cuối cùng.Ly thở dài,nhắm chặt đôi mắt,buông một lời "Vĩnh biệt " rồi như nàng tiên cá trong câu chuyện cổ linh hồn Ly tan thành sương khói. Đàn tỉnh dậy và trong tay là một cánh hoa lưu ly đỏ duy nhất. Anh bất thần dụi mắt nhìn lại. Trên sàn vẫn là những bông lưu ly tím rơi tản mác. Nhưng trong lòng bàn tay anh là một cánh lưu ly đỏ. Cánh hoa chợt rời lòng bàn tay anh, xoay xoay bay theo chiều gió.Đàn vươn tay ra bắt nhưng đều hụt. Cánh hoa cứ thế trôi hững hờ trong không gian rồi vụt biến mất.

9/Cathy mở của sổ. Những cơn gió mùa xuân chạy qua. Gốc cây dưới cửa sổ như thể vẫn còn Brad yêu thương của cô đứng đó và mỉm cười. Họ đã không gặp nhau từ mùa Valentine xa xôi lắm. Nỗi nhớ chạy quẩn quanh như gió trong căn phòng im lặng khủng khiếp của Cathy. Cô bước như phiêu du trên tấm thảm đỏ phía dưới chân mình. Cathy đến gần kệ sách với tay lấy quyển tập Pauxtopxki lại thấy nhói lòng về câu chuyện người quét rác và bông hồng vàng hạnh phúc dành cho Zuzi yêu dấu. Câu chuyện mà một chiều thứ bẩy của quá khứ Brad đã từng đọc cho cô nghe . Nước mắt Cathy chạy vòng quanh khi cô đến bên chiếc ghế Brad đã từng ngồi. Chỗ ấy giờ vẫn còn ấm lắm. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi làm tung tờ lịch ... Cathy bàng hoàng, nó vẫn là tờ lịch của ngày 14 tháng 2 năm ấy ....

Cả căn phòng chỗ nào cũng có hình Brad. Trong tâm trí của Cathy, nỗi nhớ, tình yêu dày vò làm cho cô nghiêng ngả. Họ đã từng có những giây phút hạnh phúc ... Cathy đến bên gần chiêc máy điện thoại, không thể không gọi cho Brad, không thể để lòng mình trống trải thêm một phút nào nữa ... Ngón tay Cathy bấm những con số thân quen. Cô nghe thấy hơi thở của mình dồn nén và thổn thức trong ống nghe. Chuông reo và vẫn cái giọng mà một nghìn năm nữa cũng không tài nào cô có thể quên được : " Hello " . Đầu dây bên này, Cathy cũng đáp lại Brad bằng một âm thanh tương tự. Và cứ như thế Brad đang gào lên :" Cathy đấy phải không ? " .Nước mắt giàn giụa, Cathy mỉm cười hạnh phúc :" Anh ấy vẫn không hề quên giọng nói của mình " . Giọng của Cathy nghe như hư vô :" Em đây , Brad à, Anh hẹn em cuối buổi chiều thành lễ ... " . Brad quên cả việc dập ống nghe, Anh với lấy chìa khóa xe rồi lao như bao trên đường cao tốc. Cảm giác sung sướng hân hoan của Brad chẳng khác nào với lúc Anh đến nhà Cathy trong buổi hẹn đầu tiên. Anh cứ sợ, chỉ cần chậm một tích tắc thôi, người ta sẽ đem Cathy của Anh đi mãi mãi. Và đến lúc ấy thì làm sao Anh có thể sống trên cõi đời này. Brad chạy ba bước một trên cầu thang nhà Cathy, ùa vào phòng cô như một cơn lốc và cuốn lấy Cathy bằng một nụ hôn.

Cathy bước về phía của sổ, nơi chứng kiến tình yêu ngọt ngào của một Anh chàng đứng dưới gốc cây và cô nàng xinh đẹp trên lầu hai. Brad vòng tay ôm lấy eo của Cathy và gục đầu vào vai cô :" Anh mang quà Valentine đến cho em đây " . Cathy nhoẻn miệng cười :" Lại món quà giống quà năm trước chứ gì ? " " Món quà cao 1m79 nặng 60 cân và có trái tim biết yêu em tha thiết ... ". Cathy đến bên bàn đốt nến. Những ngọn nến lung linh minh chứng cho một tình yêu vĩnh hằng . Dường như không có gì chia cắt nổi tình yêu của họ. Cứ như thể trên cuộc đời này, họ sinh ra là để yêu nhau và biến tất cả ngày tháng thành ngày Valentine's Day hạnh phúc ...

Mẹ Cathy choàng tỉnh dậy trong một buổi sáng ngày 15 tháng 2. Bà vừa mơ thấy một giấc mơ lạ lùng. Bà choàng vội chiếc khăn màu lam rồi đi về phía căn phòng tầng hai đầu hồi của căn nhà. Căn phòng ấy đã một năm rồi bà khóa trái lại và không để một ai đến đó. Căn phòng tiếc thương, căn phòng tưởng niệm, căn phòng cất giấu kỉ niệm và nỗi nhung nhớ của bà ... Bà hồi hộp mở khóa và bước vào . Chúa ơi, đầu gối bà như nhũn ra. Cửa sổ vẫn mở cuốn sách Pauxtopxki vẫn để trên mặt bàn và mở những trang có câu chuyện mà đứa con gái yêu dấu của bà thường đọc. Trên mặt bàn, những ngọn nến hồng vẫn đang còn cháy dở ... Bà đổ sụp xuống máy điện thoại và gọi cho cảnh sát. Bà hoang mang và để nước mắt lăn trên gương mặt nhăn nheo vì khóc thương con gái. Đúng ! Đây là căn phòng của Cathy, con gái bà, người đã mất cách đây 1 năm rồi.

10/Hôm nay là ngày sinh nhật của em, và cả của tôi nữa. Em tròn 25 tuổi còn tôi 24. Tôi đã bao lần trách trời. Đáng lẽ mình phải hoán vị cho nhau mới phải. Ngày này, năm nào cũng vậy, kể từ 5 năm nay, tôi cũng ngồi vào bàn viết. Tôi chỉ viết, vì có những điều người ta viết dễ hơn nói. Nhớ ngày nào cách đây 8 năm, mình cùng bước vào mái trường PTTH. Tôi, thằng bé đẹp trai, học giỏi lại con nhà khá giả, trông cũng "tử tế" nên được cử ngay làm lớp trưởng. Ngày ấy, tôi tự cao lắm, dù đó là tính tự cao rất trẻ con đi chăng nữa cũng chẳng làm tôi thấy xấu hổ, tôi hãnh diện về mình mặc dù rất quý mến bạn bè và luôn tìm cách giúp đỡ họ. Tôi còn coi thường bọn con gái nữa "một bọn hay ăn vặt, khóc nhè và học dốt..."- tôi nghĩ vậy.

Em - xa lạ và bướng bỉnh. Người thì nhỏ mà ngồi tít sau cùng, trong góc lớp. Tôi vẫn nhớ hình ảnh em ngày đó: một cái bóng nhỏ nhoi với cái áo phin hoa cũ, cái quần xanh công nhân và đôi dép đứt mất một quai. Trông em quê quê so với lũ con gái cùng lớp. Nhưng chẳng vì điều đó mà em tỏ vẻ buồn. Tôi không biết em nghĩ gì nhưng nét buồn nếu có em cũng giấu kín ở đâu đó rồi. Vào học một thời gian tôi hiểu ngay là mình có đối thủ. Em trông hiền lành, nhút nhát nhưng học giỏi, mặc dù thầy cô không biết vì lẽ gì vẫn quý tôi hơn em. Lớp mình ngày ấy cũng thật vui. Mười đứa con gái với hơn hai chục thằng con trai ngô nghê lẫn láu lỉnh. Tuy vậy, cũng biết quý thương nhau thật lòng, dù có không biết cách thể hiện đi chăng nữa.

Tôi thân thiết với chín bạn gái trong lớp, trừ em. Và em làm như chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Cũng vì thế tôi biết hoàn cảnh từng đứa trong lớp mình, riêng em thì không, tôi chỉ biết là nhà em hơi nghèo, em còn 3 đứa em nhỏ còn đi học. Ngày ấy, mình đâu có những buổi dã ngoại, picnic .. vui vẻ, nhưng đổi lại cả lớp hay đến nhà nhau. Mở đầu cho cuộc tìm hiểu gia đình vĩ đại của lớp là đến nhà Vinh còi. Trong lớp mình nó là thằng bé nhất, bé hơn cả em nhưng lém lỉnh và lanh lợi, chỉ có nó thường làm cho em cười được, đồng xu trên má em xoáy tròn thật ngộ nghĩnh. Vào nhà nó, vì có một vườn ổi thật ngon, cũng vì những trái ổi ấy mới biết được nhà Vinh cũng thật hoàn cảnh, bố nó là thương binh nặng, đau yếu luôn. Mẹ nó cặm cụi làm lụng nuôi 5 anh em nó đi học. Nó là lớn nên phải giúp mẹ nhiều. Vất vả quá nên nó bé là phải. Hôm đó, tôi còn nhớ, em đã lặng lẽ tách khỏi đám bạn gái của mình, không xuýt xoa, không tỏ vẻ an ủi, nhưng mắt em ngấn nước và vời vợi buồn (nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ tất cả những gì tạo hoá ưu ái cho em đều tập trung vào đôi mắt nâu to và thông minh của em). Chẳng đứa nào trong lớp để ý đến em lúc đó, chỉ có tôi, làm như vô tình bắt gặp em mà thôi.

Rồi cũng có hôm tôi dẫn cả bọn đến nhà, tôi hãnh diện với mọi người về nhà mình. Có gì tôi đem ra thết đãi cả. cả lũ được phen hả hê sung sướng. Em cũng cười nói, nhưng tâm trí để tận đâu đâu; tôi thấy tự ái và chẳng đứa nào quan tâm tới điều ấy cả. Từ đó, tôi âm thầm để ý em, quan tâm tới em nhiều hơn. Tất nhiên chẳng ai trong lớp biết được dù tinh quái đến đâu chăng nữa. Em chơi nhiều và học cũng nhiều. Nếu em chăm chỉ như những cô bạn trong lớp mình, chắc gì tôi đã hơn được em. Em không cắt tóc ngắn, không muốn làm người đặc biệt, nhưng tất cả những gì em nghĩ và làm đều toát lên vẻ quyết đoán đầy nghị lực. Có lẽ vì thế mà một số bạn bè không quý em. Trẻ con mà, chúng nó ghen tị và không thích sự bướng bỉnh của em. Em như thanh nam châm hút hết suy nghĩ của tôi về mình. Nhưng bên ngoài tôi lại tỏ ra là thằng dị ứng với em nhất. Tôi công khai châm chọc và gây sự với em. Rồi thỉnh thoảng, lúc vắng em mang những nét tính cách đặc biệt của em ra bình phẩm, cân đong đo đếm và cười khoái trá. Tôi đã rất sai lầm khi đã tìm cách biểu lộ tình cảm như vậy. Nhiều đứa trong lớp rất quý mến em. Còn lại cũng như tôi, phê phán, phản đối. Khoảng cách cứ vậy mà xa dần. Tôi còn đốn mạt đến mức mang cả sự nghèo của em ra để cười. Tôi đâu hiểu được rằng em là cô gái có lòng tự trọng rất lớn, lớn đến mức tự ti và bất cần. Em nuôi dưỡng lòng tự ái khủng khiếp. Em chỉ có hai bộ quần áo thay đổi. Như người ta thì đã cho chúng vào hòm khoá lại. Còn em vẫn mặc bình thường. Con gái phải mặc áo dài vào thứ hai, bọn lớp mình đứa nào cũng có vài cái và rất đẹp. Còn em, chỉ duy nhất một chiếc mẹ em để lại. Thâm tâm tôi thấy em mặc gì cũng đẹp. Nhưng khổ nỗi tôi lại thể hiện khác. Sự lố bịch là ở đó. Có điều mặc cho sự công kích của tôi và một số bạn khác, nhiều thằng vẫn thích em ra mặt. Tôi không chịu nổi điều đó. Tôi đã tìm đủ mọi cách để chúng nó hiểu rằng: em không xinh, rằng em quê mùa quá, mộc mạc quá. Đã thế lại ra vẻ kênh kiệu nữa(!) chứ đâu giống những đứa con gái khác trong lớp dịu dàng, đằm thắm và chăm chỉ. Em có biết không? Hay em làm ra vẻ không biết những điều đó? Mà có lí giải được thì chắc em cũng chỉ hiểu rằng: tôi ghét em vì em học giỏi, em hay tranh giành với tôi; vì tôi và em cách xa nhau quá chứ em đâu hiểu rằng chỉ vì tôi đã biết thương em và thương em thực lòng nên mới làm như vậy. Điều ngu dại của tôi là thể hiện tình cảm theo cách đó. Như kẻ thù, chúng mình cứ cách xa nhau mãi, dăm ba câu đổi trao nhạt nhẽo, vu vơ, còn lại toàn gây sự và cãi lộn. Em thì làm như không chấp tôi, chỉ có đôi mắt to là có vẻ giận và buồn. Nhưng chẳng bao giờ em khóc trước tôi cả dù có lúc em giận run người. Đồng xu trên má em đang tròn vo, thấy tôi lập tức nó biến mất. Trời ơi tôi đã bao lần ngơ ngác vì đồng xu đó. Tôi vẫn vênh váo với ưu điểm của mình, mà lại chỉ vênh váo với riêng em, thể hiện sự hơn hẳn của mình chỉ với em mà thôi. Ba năm trung học không biết tôi đã nói với em được mấy câu nhưng tên em thì dày đặc trong nhật kí của tôi. Cuốn nhật kí chỉ mình tôi viết và đọc nó.

Có lần em ốm, tôi thấy hụt hẫng hẳn. Em nghỉ học 3 hôm, đó là 3 hôm tôi không thu được chữ nào vào đầu. Chẳng ai biết điều đó vì tôi có biệt tài giấu kín tình cảm thật của mình. Em ốm, tôi cũng chẳng đến thăm cùng bè bạn, mặc dù lúc đó tôi như lồng lên, chỉ muốn một mình đến chăm sóc em mà thôi. Tôi đang không biết làm thế nào thì hôm sau em có mặt, trông em gầy và xanh, nhưng quầng mắt mệt mỏi của em lại nở nụ cười tươi rói khiến tôi buồn phát khóc. Hôm đó tôi ấm ức suốt buổi chiều, ngồi lì một chỗ và cắn cảu vô cớ với Thành khiến nó ngạc nhiên suốt buổi chiều.

Tôi không hiểu nổi mình nữa, thật nhút nhát và bệnh hoạn phải không. Và tôi còn đau khổ hơn, bức bối hơn khi thấy em cứ nhường nhịn tôi trong học tập. Mà chỉ có tôi mới biết được điều đó. Có một lần, bài toán khó quá, cả lớp ngồi ngây cắn bút thì tôi hăng hái xung phong lên bảng. Trình bày xong một cách hào hứng, tôi đưa nhanh mắt về phíc em, thấy em ngồi tư lự nhìn ra cửa sổ "ái chà, không làm được, lại còn..." Giờ ra chơi, Hồng cô bạn ngồi cạnh em nói:

- Cách của Kì Anh dài hơn của Trúc Anh nhiều, nó làm đơn giản lắm, xem này.

Tôi vồ lấy tờ giấy. Hay thật, và thông minh nữa, tự dưng tôi thấy mình sao mà vô vị đến thế!!!

Tình trạng của tôi và em cứ kéo dài như vậy. Lạnh lẽo và thờ ơ. Sự lạnh lùng của tôi với em ai cũng biết nhưng vì sao thì chúng nó chẳng quan tâm. Với chúng nó điều đó đâu quan trọng. Chỉ có tôi là lùng bùng trong mớ hỗn độn đó khiến suốt ngày tôi nghĩ đến em và viết về em. Có những lúc vùi đầu vào sách vở tôi vẫn vô tình đặt bút viết tên em. Em lúc nào cũng ngời ngợi trong tâm trí tôi. Vì em, tôi cố sức học, cố sức hoàn thiện mình. Vìem, tôi muốn trở thành người giỏi giang và được nhiều người mến phuc. Tôi ao ước sẽ có một ngày, em mỉm cười thân thiện với tôi. Em sẽ tặng tôi vô vàn những đồng xu trên má em, bất cứ lúc nào tôi muốn. Rồi một ngày nào đó, em ngoan ngoãn và nhỏ bé trong cuộc đời tôi. Lúc đó tôi sẽ nói tất cả, sẽ thú tội với em, cho em biết tôi yêu em đến mức nào. Đối với mọi người tôi là người "hấp dẫn". Tôi biết mình có thể chơi với nhiều bạn gái và tôi có rất nhiều bạn gái. Tôi cố sức học để hơn bất cứ thằng con trai nào xung quanh em và cũng cố sức galăng với bạn bè, tôi tốt với bạn chỉ để em ngưỡng mộ tôi, em muốn làm thân với tôi. Chỉ cần thế thôi tôi sẽ khác hẳn, tôi sẽ chỉ có em, quan tâm đến em thật nhiều, hơn tất cả những người bạn khác chứ không lạnh lẽo, thờ ơ như trước nữa. Em nào có biết điều đó, hay em làm như không biết? Em dửng dưng với những gì tôi có, những gì xung quanh tôi. Em mặc tôi đi hết với bạn gái này đến bạn gái khác. Chỉ có một điều duy nhất an ủi tôi, khiến tôi đỡ thấy tuyệt vọng là em tôn trọng sự học của tôi. Em tôn trọng thực lòng.. Cứ như vậy đến khi mình như trẻ con vậy!

Không biết chuyện sẽ đi đến đâu nếu không có sự xuất hiện của Long, bạn trai của em. Tôi có biết Long, hắn học trên tôi một khoá. Một chàng trai chân thật và tốt bụng. Hắn học rất giỏi và vì thế tôi, em và hắn thi thoảng gặp nhau trong những buổi sinh hoạt ngoại khoá học tập hay thi học sinh gioỉ hồi phổ thông. Hắn hát hay, trông lại rất điển trai nữa. Tôi ghen, ghen ghê gớm và tự mình đỏ mặt về điều đó. Tôi chẳng hề nghĩ đến một điều tất yếu rằng, rồi em cũng sẽ có bạn trai và có nhiều bạn, họ là những người hiểu em vì họ hiểu biết, họ biết quý tâm hồn được trùm lấp bởi vẻ ngoài giản dị của em. Tôi cứ mãi nghĩ về em, nhưng lại không biết tìm cách đón lấy em vào vòng tay mình. Để cho người khác kéo em về phía họ. Tôi biết, em và Long vẫn chưa có gì đặc biệt nhưng tôi ngấm ngầm ghe tuông, hậm hực đau khổ và buồn nữa. Em hãy nghĩ xem, tôi là kẻ đau khổ hay sung sướng khi yêu em đến vậy.Tôi khờ dại quá, vì chẳng biết làm gì cho tình yêu của mình. Tôi không có gan quên em bằng cách yêu người khác. Bây giờ, viết cho em có lẽ cũng là quá muộn, nhưng tôi vẫn viết. Vì tôi biết chắc rằng, tôi rất cần em trong cuộc đời mình. Thiếu em, suốt đời tôi thiếu vắng và không yên ổn. Năm năm, chưa phải là nhiều nhưng tôi lúc nào cũng nghĩ về em.Mặc dù giữa tôi và em vẫn chẳng có gì là kỉ niệm ngọt ngào. Có lẽ với em tôi còn là chút gì cay đắng nữa chứ! Nhưng, tình yêu của tôi giành cho em là thật, rất thật.

Sẽ chẳng có người nào yêu em như tôi đã yêu em đâu. Tình yêu đau khổ và vĩnh hằng của tôi- hãy cho phép tôi gọi em như vậy. Cuối cùng thì tôi đã có gan giãi bày được lòng mình. Dẫu có muộn màng. Tôi ao ước, em sẽ chấp nhận tình yêu của tôi, tình yêu đau khổ mà tôi đang ấp ủ. hãy tha thứ cho tôi!.

o0o

Tôi quen biết chị đã lâu, và dần dần còn thân thiết với chị nữa, nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao chị chẳng lấy chồng dù chị có thừa khả năng làm điều đó. Chỉ đến khi có bức thư này trên tay tôi mới thực sự hiểu tất cả. Anh ấy, đã không còn nữa vì một tai nạn bất ngờ. Bức thư tình anh viết cho chị đã không kịp gửi ...

- Chị yêu anh ấy !

Chị yêu anh ấy. Chị ngồi lặng lẽ, nét mặt tái xanh đau đớn. Tôi cuống quýt.

- Chị ơi!

- Đừng an ủi chị vì có nói cũng thừa thôi. Bao lần chị chờ anh ấy, bao lần chị mong anh ấy đến nhà. Vậy mà 5 năm trời chỉ vài lần bọn chị gặp nhau: xa cách và lạnh lẽo. Chị đã từng căm giận anh ấy, vì anh ấy làm khổ chị, chị cũng đã khóc quá nhiều vì tình yêu vô vọng của mình. Anh ấy thành đạt quá, còn chị, chỉ là cô giáo làng bé nhỏ, giản đơn. Khi người ta mang đến cho chị bức thư này... Chị đã hôn như mưa khao khát lên khuôn mặt anh ấy và hét lên :

- Kì Anh, em yêu anh, rồi khuỵu xuống.

11/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro