Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau chúng tôi vẫn tiếp tục thực hiện chương trình phỏng vấn, tuy trong khoảng thời gian đó có xảy ra một số khó khăn, nhưng chúng tôi đã vượt qua được, vẫn không quên ước nguyện ban đầu "trở thành một nhóm phỏng vấn đường phố nổi tiếng trên mạng xã hội".

Hôm nay là một buổi tối cuối thu, trời đã se se lạnh, nhưng đường phố thì vẫn náo nhiệt như trước, dường như sự luân chuyển của mùa thu sang đông vẫn không làm ảnh hưởng đến bầu không khí nơi đây, vẫn mãi náo nhiệt, vẫn mãi phồn vinh. Từ xa đôi mắt tinh tường của tôi đã nhìn thấy người quen cũ, An Vũ Phong đang đứng cạnh hồ phun nước nhìn bộ dáng của cậu ấy rất cô đơn, tôi tìm kiếm xung quanh nhưng không trông thấy Thẩm Thanh Di. Tôi vội chạy tới

-Chào cậu An Vũ Phong cậu vẫn còn nhớ chúng tôi chứ.

An Vũ Phong quay lại nhìn tôi sau đó mỉm cười

-Tất nhiên là nhớ

Không hiểu sao tôi lại thấy nụ cười của cậu ấy có chút gì đó buồn bã và cô đơn.

-Thẩm Thanh Di đâu rồi, cậu ấy không đi cùng cậu sao?

Biểu tình trên mặt An Vũ Phong ngưng lại một chút sau đó nói

-Anh ấy không có ở đây, anh ấy đi rồi, đến một nơi rất xa...

Tôi rất bất ngờ, vội vàng hỏi bằng giọng điệu nôn nóng

-Cậu ấy đi đâu, chẳng lẽ là....cậu đừng nói với tôi là cậu ấy...

Tôi chưa kịp nói hết câu An Vũ Phong đã xen vào

-Cô đừng suy nghĩ lung tung, anh ấy chỉ là ra nước ngoài thôi, nhưng ...nơi đó cách tôi nửa vòng trái đất.

An Vũ Phong cười khẽ

-Anh ấy đi du học, theo đuổi giấc mơ của anh ấy, anh ấy nói anh ấy phải đi 3 năm, nếu tôi cảm thấy không thể tiếp tục tình yêu này với thời gian và khoảng cách như vậy thì hai chúng tôi chia tay đi, haha làm sao có thể chứ, tôi yêu anh ấy lâu như vậy, kìm nén lâu như vậy, yêu đến như vậy, làm sao có thể chỉ vì chút thời gian này mà buông tay được. Trước khi anh ấy rời đi chúng tôi đã hứa với nhau đợi đến 3 năm sau khi xuân về, hoa nở, chúng tôi dùng dáng vẻ trưởng thành của bản thân, dáng vẻ tự tin và vui vẻ nhất bước đến bên nhau, mãi mãi về sau cũng không xa rời nữa.

An Vũ Phong nói xong, khuôn mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, cậu ấy đang nghĩ về một tương lai tuyệt vời bên người mình yêu, dáng vẻ này tôi muốn lưu giữ lại, để sau này khi đã bước qua thanh xuân tươi đẹp của mình cậu ấy sẽ nhìn lại và thấy bản thân mình khi ấy đã dũng cảm theo đuổi hạnh phúc cuộc đời mình, không ngại chông gai, trắc trở.

-Cả hai vẫn còn giữ liên lạc chứ- Tôi hỏi

-Tất nhiên rồi, tối nào tôi cũng gọi điện thoại cho cậu ấy, mặc dù đôi khi chỉ có thể im lặng nhìn cậu ấy chăm chú nhìn vào máy tình với những nghiên cứu của mình, nhưng dáng vẻ nhiệt huyết theo đuổi đam mê của cậu ấy làm tôi chìm đắm đến mức không dừng lại được. Mới chỉ hơn một năm mà tôi cảm thấy mình nhớ anh ấy đến mức già đi vài chục tuổi rồi, đợi khi nào anh ấy về phải bắt anh ấy đền bù lại khoảng thời gian này mới được.

-Từ khi đi du học Thanh Di đã quay về lần nào chưa, cậu ấy du học ở đâu vậy?

-Cậu ấy du học ở Mỹ, một năm qua chỉ về duy nhất một lần, ở lại 3 ngày là anh ấy lại đi tiếp rồi, việc học rất bận, nhưng trông anh ấy rất vui vì được làm việc mà mình thích.

-3 năm a, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, không gặp được nhau thật sự rất khó khăn –Tôi cảm thán nói.

-Ai bảo là không gặp được nhau, nếu cậu ấy không có thời gian trở về thì tôi sẽ đi gặp cậu ấy, tôi tốt nghiệp đại học rồi đấy, đã kiếm được tiền rồi, phải nổ lực vì người mình yêu chứ, đâu thể cứ ngây ngốc mà ngồi yên chờ đợi. Tèn ten, đây là vé đi Mỹ, tôi vừa mới lấy, ba ngày sau sẽ khởi hành, tôi sắp gặp được bảo bối rồi – An Vũ Phong khoe chiếc vé máy bay trên tay, sau đó nhìn nó cười rất hạnh phúc.

Lúc đó tôi thật sự rất cảm động, thì ra tình yêu có sức mạnh to lớn như vậy, tôi thấy khóe mắt cay cay, Thẩm Thanh Di à, cậu thật sự đã gặp được một người rất tốt đấy, một người yêu cậu rất nhiều.

-Cậu làm tôi cảm động đó An Vũ Phong, tôi khóc mất rồi.

An Vũ Phong nhìn tôi mỉm cười

-Haha, tôi cũng tự cảm thấy tình yêu của tôi rất cảm động nha, Thẩm Thanh Di nếu anh xem được clip này thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, em sắp đến chỗ anh rồi đó.

Lúc này một biển quảng cáo trên quảng trường đột nhiên tắt đi, sau đó một bài hát mà tôi rất thích được bật lên, một bài hát nhẹ nhàng len lỏi khắp nơi trên quảng trường ồn ào náo nhiệt này

"Bầu trời trong lòng chúng ta như đổ tuyết

Còn em vẫn lặng yên ở cạnh anh

Đêm đã khuya mà em vẫn thao thức

Chỉ muốn nghe bản nhạc mà anh đã dành tặng em

Âm thanh ấy, thật khiến người nhớ nhung

Tâm tình ngủ yên bấy lâu chợt bừng tỉnh

Là sự ấm áp của anh đã tháo gỡ nút thắt trong lòng em

Những việc tưởng chừng như không quên được

Đều xem như chưa từng xảy ra

Chỉ bởi vì nỗi nhớ nhung về anh

Rất muốn ở bên cạnh anh

Để tình yêu ngập tràn khắp thế gian

Vì anh nguyện lòng vượt qua mọi khoảng cách thời gian

Chỉ muốn được ở bên cạnh anh

Em không sợ đường xa cách trở

Vì anh em nguyện làm tất cả

Dù là trời nam hay đất bắc"

...........................................

Chúng tôi tạm biệt An Vũ Phong, trên đường quay về lòng tôi vẫn còn lâng lâng, tôi không rõ cảm giác đó là buồn hay vui nữa, nhưng tôi thật sự rất muốn gặp lại 2 người họ sau 2 năm sau, muốn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ hạnh phúc nắm tay nhau sanh bước của cả hai.

Khi về đến nhà, ngay tối hôm đó tôi đã tự tay eđit video, và đăng lên mạng ngay lúc đó. Video nhận được lượt quan tâm rất lớn, rất nhiều bình luận ở phía dưới.

Một số bình luận tiêu biểu:

-A tình yêu này thật đúng là cảm động trời xanh mà, tôi bắt đầu có niềm tin vào tình yêu rồi đó.

-An Vũ Phong, thật sự khâm phục cậu, từ bây giờ cậu chính thức trở thành tượng đài tình yêu trong tôi, tôi phải đi gặp người yêu của tôi mới được, tôi nhớ anh ấy rồi.....

-Thẩm Thanh Di thật may mắn khi gặp được người yêu mình nhiều đến vậy

-Thẩm Thanh Di theo đuổi ước mơ của mình, An Vũ Phong vẫn luôn bên cạnh, còn gì hạnh phúc hơn nữa.

-Thẩm Thanh Di đến Mỹ du học chắc hẳn là học rất giỏi, không biết cậu ấy học chuyên ngành gì nhỉ?

Trả lời:

+Tôi cũng tò mò

+Chắc là học về khoa học

+Cậu ấy nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo nhé, tôi là bạn học đại học của cậu ấy đây, cậu ấy không chỉ học giỏi mà thể thao cũng rất giỏi.

-An Vũ Phong đúng chất si tình, u mê Thẩm Thanh Di không lối thoát, nếu đổi lại là tồi thì tôi..........cũng sẽ u mê Thẩm Thanh Di như vậy thôi, huhu nhan sắc này ai mà đỡ cho được huhu...

-Hạnh phúc nhé Thẩm Thanh Di, An Vũ Phong, tôi tin tưởng vào tình yêu của 2 cậu.

-Yêu xa thật sự rất khó nhưng khi thật sự vượt qua rồi thì sẽ là thiên trường địa cửu, chúc hai người mãi mãi không rời.

-Tôi cũng yêu xa, nhưng cuối cùng vẫn là buông tay, nhìn An Vũ Phong như vây tôi cmn cảm động đến khóc rồi.

-Tôi vẫn nhớ lần đầu An Vũ Phong đã nói sẽ không để Thẩm Thanh Di thoát khỏi mình, l năm sau cậu ấy đã làm được haha, Thẩm Thanh Di thật sự không thoát được, sau đó cậu ấy cũng đã nói là sẽ không buông tay, lần thứ ba là 2 năm sau, lần này một người tự nhận mình là vô cảm như tôi thật sự cảm động rồi. Cậu ấy thật sự không buông tay, tôi thật ngưỡng mộ tình yêu ấy, không cần đơi Thẩm Thanh Di trở về, cậu ấy có thể đi đến chỗ của người mình yêu, không có tiền thì làm ra tiền, không si ngốc chờ đợi rồi dằn vặt trong đau khổ, đúng là tình yêu của nam nhi. Chúc cả hai hạnh phúc.

-Một khi đã yêu dù có là chuyện gì An Vũ Phong cũng cân tất haha tốt lắm chàng trai.

..............

Sau khi đọc xong bình luận, tôi lục lại đoạn clip trước của hai người ngồi xem tỉ mỉ một lần nữa. Tôi quyết định phải tỏ tình với crush của tôi ngay mới được, không thể ngại ngùng nữa. Tình yêu không chờ đợi ai, có rất nhiều sự chờ đợi, trong đó có vài sự chờ đợi là hạnh phúc nhưng rất nhiều sự chờ đợi là hối tiếc. An Vũ Phong dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, cậu ấy không chấp nhận để sự cô đơn gặm nhấm bản thân, cậu ấy đi tìm hạnh phúc, tìm đến bên người mà cậu ấy sẽ thật hạnh phúc khi ở bên.

Hy vọng cho mỗi một tình yêu trên thế giới này sẽ có những kết thúc thật đẹp, dù là nước mắt hay nụ cười nhưng đừng để lại những hối tiếc sau này.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro