Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến phòng, Mina vẫn lo lắng không yên, một phần không muốn  Nayeon ở một mình trong căn nhà đó, phần còn lại, mà thực ra phần chính nhất là không muốn Tzuyu có nhiều cơ hội để tiếp cận Nayeon thêm nữa. Không hiểu sao, càng ngày, Mina càng cảm nhận rõ rệt cảm giác sợ một người nào đó sẽ cướp mất Nayeon ra khỏi vòng tay mình. Dù, với cô, cậu chẳng là gì cả.

Nayeon không biết, từ lâu, Mina đã không còn coi cô là bạn thân nữa, cậu để cô thoải mái đi vào trái tim mình, coi cô là một phần quan trọng trong cuộc đời mình. Cậu chưa bao giờ thừa nhận với bản thân rằng cậu yêu cô, nhưng, tự thân trái tim cậu đã làm việc đó. Mina yêu Nayeon từ quãng nào đó trong mười năm thân nhau cậu cũng chẳng rõ, chỉ biết, khi cậu nhận ra điều đó thì hình bóng cô đã ở quá sâu trong lòng cậu rồi. Chỉ có điều, cậu sẽ không nói cho cô biét, cậu nghĩ cô không có gì ngoài tình bạn với cậu, cậu không muốn mình mở lời rồi chỉ nhận lại lời từ chối. Cậu càng không muốn vì nói ra điều đấy mà cả Nayeon và cậu sẽ không thể thoải mái mà thân, mà thương nhau như trước nữa. Cậu thà làm một người bạn để được ở bên cạnh cô dài lâu còn hơn là đẩy cô ra xa mình. Bởi, ngoài Nayeon ra, cuộc đời này, có còn ai thực sự ở bên cậu đâu?

Mina nhổm dậy, nhất định phải tìm ai đó có thể "giữ chân" được Nayeon, để cô ấy không có nhiều cơ hội gặp gỡ Tzuyu hay bất kể người đàn ông nào khác! Trời ạ, cậu biết mình vô cùng quá đáng khi nghĩ vậy, nhưng có sao đâu, thực tình, trong thâm tâm, Mina muốn con heo suy dinh dưỡng kia chịu kiếp ế chồng suốt đời và cậu cam tâm chịu cảnh...ế chung với cô ấy! Dù, thi thoảng, cậu cũng có tiếc nuối cho vẻ đẹp trai lồng lộng của mình.

Tự nhiên, trong đầu Mina chơt lóe lên một ý nghĩ, cậu vui sướng cầm điện thoại lên và gọi cho bố của Nayeon... hỏi thăm sức khỏe.

Không biết, cuộc điện thoại "hỏi thăm sức khỏe" ấy diễn ra thế nào, nhưng ngay tối hôm sau, Nayeon đã phải đón hai "vị khách" bất đắc dĩ là bố và mẹ cô ở trong ngôi nhà mới thuê rồi. Nayeon biết là Mina đã bắn tin cho bố mẹ mình khoe nhà mới nên "hỏa khí" bốc lên ngùn ngụt, nếu cậu ta ở đây, cô sẽ xắn tay áo lên mà cho cậu ta vào phát vả cho biết thế nào là hậu quả của việc "cầm đèn chạy trước ô tô"! Tất nhiên, Mina phải khôn chứ! Cậu ta không hề xuất hiện vào lúc đó để lĩnh đòn. Cậu ta chọn cách ngồi ở nhà và tủm tỉm cười khi nghĩ đến viễn cảnh Tzuyu và Nayeon bị bố mẹ cô ấy "kìm kẹp" thế nào! Ôi chao! đời này, kiếm đâu ra đứa nào vừa đẹp lại ích kỷ, xấu tính như Mina nữa chứ!!!

Bố mẹ Nayeon sung sướng ngắm nghía ngôi nhà rộng rãi mà con gái vừa thuê được với giá hời. Mẹ cô cứ hỏi đi hỏi lại mãi về giá thực sự của nó, tất nhiên, Nayeon trả lời bằng cách... hạ giá xuống vài trăm nữa cho mẹ cô đỡ xót ruột. Mấy bà nội trợ ở quê là thế, cái gì cũng nghĩ đến phải... rẻ đầu tiên, mà rẻ hơn được so với mặt bằng chung thì càng sướng. Vì thế, mẹ cô lại một lần nữa hớn hở "tái khẳng định" với bố cô rằng, con gái ông bà là một người vô cùng may mắn, thế nên kiểu gì nó chẳng lấy được chồng! Không việc gì phải xoắn quẩy lên cả. Haizzz! Quanh đi quanh lại, vẫn quay về chuyện lấy chồng, Nayeon biết, không có điều gì có thể khiến bố mẹ cô quên đi nỗi "uất ức" vì con gái vàng ngọc của họ sắp bước sang tuổi "băm" rồi mà chưa thằng nào chịu rước. Và cô dự cảm rằng, chắc sẽ còn...rất lâu nữa, nỗi "uất ức" ấy mới giải tỏa được, mà cũng có thể là không bao giờ!!! Trời ạ, cô thương mình thì ít mà thương bố mẹ thì nhiều!

Bố mẹ Nayeon lên, ngôi nhà đương nhiên ấm cúng hơn bao giờ hết, nhưng cô con gái quý hóa của họ cũng đương nhiên bị tra tấn lỗ tai liên tục về chuyện lấy chồng, đến nỗi, có lần không nhịn được, Nayeon gắt lên.

- Sao cứ phải lấy chồng? Con thấy con sống thế này rất ổn mà

Mẹ cô vung tay, gõ một phát lên trán cô.

- Ổn cái đầu mày! Làm thân con gái thì phải có tấm chồng cho nó sang chứ, không lẽ, mày bắt bố mẹ mày mang tiếng nuôi gái ế trong nhà mãi!"

- Đâu phải cứ lấy được chồng là sang hả mẹ? Con tự thấy mình thế này là sang chảnh lắm rồi đấy!

Bố cô nãy giờ dán mắt vào ti vi, đột ngột quay lại quát lên.

- Ngụy biện! Mày không lấy chồng, sau này mày già, bố mẹ mày thành thiên cổ thì mày nhờ cậy vào ai hả?"

Ờ nhỉ! Kể ra bố mẹ cô cũng suy nghĩ xa xôi đấy chứ! Nếu mình cứ sống một mình mãi thì lúc già yếu biết nhờ vả ai bây giờ? Chả nhẽ, hễ có chuyện gì lại gọi Mina như bây giờ? Không ổn rồi, cậu ta còn có vợ, có con còn lo cho cuộc sống riêng của gia đình cậu ta chứ, ai theo mình cả đời được! Nghĩ đi nghĩ lại cũng nan giải phết đấy!

Mấy ngày bố mẹ ở cùng, ngoài việc vui vì được chăm sóc chiều chuộng ra, Nayeon còn thường xuyên cảm thấy ức chế vì...chuyện lấy chồng! Cái chuyện đó, nó như được cài đặt sẵn trong đầu bố mẹ cô vậy, tua đi tua lại bao nhiêu ngày không biết chán! Nayeon muốn được ra ngoài cho thư thái đầu óc, nhưng cô nhất quyết không gọi cho Mina, vì vẫn còn tức vụ "tự ý" gọi cho bố mẹ lên "tra tấn" tinh thần cô.

Nayeon cầm điện thoại, gọi cho Phi Nga, cô ấy là đồng nghiệp thân thiết nhất của cô ở công ty. Hai người có hai thân hình hoàn toàn đối lập nhau, Phi Nga mũm mĩm, tròn quay còn Nayeon gầy giơ xương như quỷ đói. Tuy vậy, hai người đều có điểm chung là thích ăn, ăn gì cũng được, ăn bao nhiêu cũng được và được ăn là cảm thấy đời...cũng được rồi! Nayeon thích chơi với Phi Nga vì cô ấy là một cô gái tự tin, yêu đời vô đối! Phi Nga thường không bao giờ khó chịu hay giận dỗi khi ai đó đưa thân hình quá khổ của mình ra trêu đùa, thậm chí, cô còn tự trào phúng về cái sự thừa cân của mình nữa cơ! Cô thường nói với Nayeon rằng, "Béo chả sao, xấu chả hề gì, miễn bản thân mình thấy vui là được rồi". Nayeon sau này cũng tự "cải biên" thành phương châm của mình là "Có chồng cũng được, không chồng cũng được, miễn tự thấy hạnh phúc là được".

Khi đã "chốt" xong địa điểm "hẹn hò" với Phi Nga, Nayeon lật đật đi ra ngoài. Cô thấy nhìn thấy bố mẹ đang ngồi xem thời sự, bèn lên tiếng.

- Bố mẹ ơi! Con đi ra ngoài một tí

Nayeon đi thẳng ra cửa, bố mẹ cô đồng loạt ngoái nhìn. Bố cô cất giọng.

- Quay lại! Con đi đâu đấy?

- Con đi chơi ạ?

Mẹ cô liếc con gái từ đầu đến chân, vẻ không hài lòng.

- Chơi bời gì mà ăn mặc lôi thôi thế hả? Phải đầu tóc, trang điểm vào chứ, mày làm thế thì bao giờ mới lấy được chồng?

- Mẹ có thể thôi nói về chuyện lấy chồng một ngày được không? Con chán lắm rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu, phụng phịu của con gái, bố cô vội dịu giọng.

- Ừ, sao bà cứ mở mồm ra là giục nó lấy chồng thế? Để yên cho nó đi! Mà này, thế còn đi chơi với ai đấy?

- Với bạn con!

- Trai hay gái?

- Trai gái thì liên quan gì đâu ạ?

- Sao lại không liên quan! Bố hỏi thế để xem con đi chơi rốt cục có mang lại kết quả gì không thôi!

Ôi, thật là... chỉ muốn chết thôi! Nayeon phẩy tay, tỏ vẻ chán nản rồi bước ra khỏi nhà. Cô vừa đóng sập cửa, bố mẹ cô vội nhìn nhau, bố cô đá đá chân mẹ.

- Này, liệu có phải nó đang hẹn hò với thằng nào không nhỉ?

- Không phải đâu, hẹn hò không ai ăn mặc lôi thôi như nó hết!

- Biết đâu đấy! Mình còn lạ gì tính con gái mình, có bao giờ nó hết lôi thôi đâu, giống hệt mẹ mà

Mẹ Nayeon lườm chồng một cái rõ dài rồi vớ điều khiển chuyển kênh. Nayeon dắt xe máy, phóng đi mà trong đầu chỉ nghĩ đến mấy món hải sản thơm ngậy ở quán mà cô và Phi Nga hẹn nhau. Ôi, cuộc đời, nhiều khi niềm vui chả xuất phát từ cái gì cao siêu, chỉ cần được ăn một món ăn ngon là đủ!

Lúc này, ở nhà, Đông Phong bắt đầu đứng ngồi không yên, biết chắc là Nayeon giận mình, nhưng ít nhất, cô ta cũng nên... biết điều mà mời mình đến nhà chơi nhân dịp bố mẹ cô ta lên chứ! Người đâu mà có vừa tham ăn vừa vô tình đến thế nhỉ? Mấy ngày rồi, không thèm í ới lấy một cú điện thoại chứ! Thật là... điên hết chỗ nói.

Thôi, nếu cô ta không mời thì mình sẽ tự đến vậy, dù gì, mình cũng đã gặp mặt hai bác rồi, có gì để ngại nữa đâu! Mà đến, nếu con heo suy dinh dưỡng kia không thèm nói chuyện với mình thì mình... nói chuyện với bố mẹ cô ấy! Nhỉ?

Mina thẳng tiến đến nhà Nayeon với tinh thần "làm lành" dâng cao chất ngất. Nhưng, khác với mong đợi của cậu, Nayeon đã bỏ rơi cậu để đi chơi với Phi Nga rồi! Giờ không lẽ, cậu lại chạy đến chỗ hai con người "tham ăn" kia ngồi thì còn ra thể thống gì nữa, không khéo lại mất hết giá trị của một trai đẹp mất.

Mina ngồi khép nép trước bốn con mắt nhìn như quan tòa muốn phán xét phạm nhân của bố mẹ Nayeon, thực tình, cậu hoảng đến nỗi chỉ muốn...bỏ chạy!!! Mà cậu sẽ bỏ chạy thật nếu như bố mẹ Nayeon vẫn tiếp tục nhìn mà không thèm tiếp lời cậu. May sao, sau một hồi "luyện mắt" chấm điểm nhan sắc của Mina, bố Nayeon mới nhẹ nhàng cất lời.

- Này, tôi hỏi thật, cậu chỉ là bạn thân của Nayeon thật hả?

- Vâng ạ! Chúng cháu...chơi với nhau mười năm rồi ạ!

Qua điện thoại, giọng Nayeon vẫn hớn hở, phởn phơ mới ức chế chứ ! Mina vừa mới rủ đi ăn đã ngay lập tức đồng ý, kêu cậu đến nhà chở đi gấp. Mina hí hửng định đi, chợt nhớ ra, chẳng phải hôm trước mình là nguyên nhân khiến hai vị phụ huynh nhà ấy cãi nhau sao ? Giờ mà thò mặt đến đấy e rằng chưa tiện ! Mina đành phải giả vờ rằng mình đang ngồi ở quán quen để bắt Nayeon đến đó luôn. Con heo suy dinh dưỡng ấy lại lèm bèm mấy câu cũ rích nhưng khi nghe cậu nói sẽ thanh toán tiền taxi thì đột nhiên "Okie" một cái rõ to rồi tắt máy. Đôi khi, Mina chạnh lòng nghĩ, ngoài việc lôi đồ ăn làm mồi nhử để được gặp cô ấy ra thì chẳng lẽ cậu chẳng có gì đáng giá để quyến rũ một con heo suy dinh dưỡng như Nayeon nữa chăng ? Cậu tự nhận thấy, mình chưa hẳn đã tài giỏi bằng ai, nhưng ít ra, cũng đẹp trai lai láng, cũng vui tính, dễ gần, cũng tốt bụng...hiền từ đấy chứ ! Thế mà, cái con heo suy dinh dưỡng kia không biết mắt mũi để đi đâu mà không nhận ra cái sự thật hiển nhiên đó ! Thật là buồn lòng quá đi !

Mina chỉ mất năm phút để ngồi chờ Nayeon đến quán, vừa mới bước vào, ngồi phịch xuống ghế, cô nàng đã cầm ngay cái Menu, chúi mũi vào lật từng trang một.

- Bà gọi món chưa

- Chưa, tôi đang chờ bà !

- Giời ạ ! Chờ gì chứ, bà phải gọi trước đi, tôi đến ăn là vừa chứ, đỡ phải mất công ngồi đợi

- Ai biết bà ăn gì mà gọi !

-  Lần nào chẳng thế, cứ món gì nhìn hấp dẫn là được ! Tôi dễ tính mà

-  Ừ nhỉ ! Bà thì cái gì bà chả ăn ! Nếu cái ốc vít mà nhai được chắc bà cũng ăn luôn ấy nhỉ ?

Nayeon thả Menu lườm Mina. Thôi chết ! Lúc này, cậu mới nhớ ra mục đích của buổi gặp gỡ hôm nay là xin lỗi cơ mà, sao cứ mở miệng ra là cạnh khóe cô ấy thế nhỉ ? Mina dí Menu lên tay Nayeon.

- Bà gọi đi, tôi mời !

- Đương nhiên rồi !

Nayeon hồn nhiên đáp, mặt lại hớn hở tiếp tục lật từng trang ngắm nghía. Đôi lúc, Mina chỉ muốn tóm lấy hai cái má mà cấu cho bõ ghét thôi.

Sau một hồi nghiên cứu, Nayeon cuối cùng cũng chọn được những món ăn mà cô thích. Mina chờ đến khi Nayeon bắt đầu thưởng thức ẩm thực mới dịu giọng nói nhỏ.

- Này, cho tôi xin lỗi !

Diệu Lam đang nhai, đột ngột dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn thân.

- Vì cái gì thế ?

Khổ quá, chắc Nayeon vẫn còn giận nên mới nói thế, Mina đâm ra lo lắng, không ngờ, con heo suy dinh dưỡng này ngoài ăn nhiều ra còn biết giận dai nữa. Cậu cố "nặn" ra vẻ mặt hối lỗi và thành tâm nhất.

- Thì chuyện tôi làm cho bố mẹ bà cãi nhau ấy ! Thật tình, tôi chỉ đùa thôi

- À, chuyện đó hả ? Có gì đâu, chuyện thường ấy mà

- Thế bố mẹ bà kể hết cho bà nghe rồi à ?

- Ừ, tất nhiên ! Sau khi bà từ chối lấy tôi, các cụ thất vọng nên về quê lấy lại tinh thần rồi ! Các cụ nhắn nhủ tôi, nếu cứ dính lấy bà thì chẳng có đứa nào thèm tán, lại ế, mà bà thì không sẵn lòng chống ế cho tôi

- Nếu tôi sẵn lòng chống ế cho bà thì sao ?

Mina đột nhiên rụt lưỡi lại, không hiểu tại sao cậu lại buột miệng nói ra câu đó, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng đôi mắt thì không rời khỏi khuôn mặt của Nayeon. Nayeon bình thản nhìn Mina.

- Ý bà là bà nhắm được đứa nào để làm mối cho tôi rồi hả ?

Trời ơi ! Suýt nữa thì Mina đập đầu xuống bàn mà chết mất ! Sao lại có đứa con gái đơ đơ như con thỏ suy dinh dưỡng này nhỉ ? Phải khó khăn lắm người ta mới tuôn được một câu trào dâng ý tứ như thế mà cô ta lại nghĩ xẹo sang chuyện khác là sao ? Mina như người vừa trèo lên ngọn cây lại bị kéo tụt xuống vậy, cậu cúi xuống, vẻ cáu kỉnh.

- Chẳng có thằng nào xứng với bà đâu !

- Ha ha ! Thế hả ? Tại tôi xinh quá phải không ? Xinh cũng khó chọn chồng mà !

- Ai bảo bà thế ! Người ta nói nồi tròn úp vung tròn, nồi méo úp vung méo, nhưng, thời hiện đại này, chả tìm thấy cái vung méo nào úp vừa cái nồi méo như bà cả

Nayeon chẳng lạ gì với kiểu ăn nói phũ phàng của Mina nên nhẹ nhàng nhếch mép trong khi mồm vẫn nhai đồ ăn như bình thường.

- Ra thế ! Thế chắc bà là nồi tròn nhỉ ? Thế vung của bà đâu rồi ?

Mina cứng họng, thật tình, đấu lý với con heo suy dinh dưỡng này quả không phải dễ dàng gì. Cậu chẳng còn cách nào khác, bèn quay sang giục Nayeon ăn nhanh lên để còn thanh toán. Nayeon chả buồn tăng tốc, cứ thủng thẳng gắp và nhai, vì cô quá quen với cái kiểu đuối lý rồi tìm cách lấp liếm của Mina rồi.

Thực ra, có thể nói thú vui của Mina là ăn, còn thú vui của Đông Phong là...ngắm Nayeon ăn và trả tiền cho bữa ăn đó. Trong thâm tâm, Mina luôn mong rằng, nếu có thể, cậu sẽ làm việc đó cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro