One Shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một thằng bạn, lối sống của nó cực kì giản đơn một lối sống cực kì bình thường. Thế mà tính cách của của tôi lại khác hoàn toàn... Nhưng mà ấy, lúc đầu nhìn nó thì cũng có vẻ hơi lạ đấy

Cứ nghĩ rằng nó là một thằng im lặng ít nói không hề có một tí muối nào trong người. Lạ đời cái là hôm ấy tôi lại bắt chuyện với nó và thân tới bây giờ.

Hồi ấy trầm tính, ít nói như nào thì bây giờ nó lại thành ra một thằng vừa nhây vừa khùng như này đã thế lúc nào cũng rủ đi ăn mì. Và nếu như kêu nó không nói gì đi thì chỉ cần nhìn cách nó cười thì chắc chắn cũng sẽ bị chọc cho cười theo vậy đấy.

Năm nào cũng vậy tôi và thằng bạn luôn đi học trễ, và hôm nay cũng vậy. hài thật đấy đã đi học trễ mà nó còn cười rất tươi nữa cơ đấy và rồi với những câu chọc cười của nó tôi vẫn không kiềm chế được mà phá lên cười theo .
.
.
.
Ngu thật chứ cười cho nhiều nó rồi hai đứa té xe hết...

" Ê này đứng dậy chạy tiếp đi trước khi bị ông thầy Long la nhanh lên " tôi đứng dậy phủi quần áo

" haha..Xin lỗi được chưa. Mà mém nữa thì bị truck-kun đâm phải rồi hahaha " Nó vừa nói vừa cười

" Mé thằng này nói chuyện xui vãi . Ê duma đừng có ngồi đó nữa "

Trời ơi đang học cấp 3 không phải cấp 2 nữa đâu mà ngồi đó nhây. Không nói nhiều tôi đã dùng tay kéo nó lên rồi hai đứa đạp xe như điên tới trường... Cuối cùng vẫn bị phạt..

Tôi nhìn sang thằng bạn, tôi cũng không hiểu sao giờ này nó còn tấu hài được nữa bị bắt đứng mà còn cười cười kìa... Nhưng mà mắc cười thiệt...

Cũng là buổi chiều ngày hôm ấy tôi và thằng bạn xuống căn tin mua đồ ăn.

" Cô ơi cho cháu cái này" tôi chen vào đám đông để mua 1 ly mì

Thằng bạn tôi thì nó không đem theo tiền nên nó bây giờ sẽ ăn ké tôi. Nó thì đứng ở bên ngoài chờ tôi đi mua mì để hai đứa ăn, tôi thì vẫn phải chen chúc vào đám đông để mua mì

Sau một hồi tôi cuối cùng đã giành được ly mì cuối cùng. Và cũng may thật chậm một chút nữa thôi là đem tay không về.

" Ê mày ơi, tao mua được rồi nè" tôi chạy tới chỗ của Nó

" hehe đồ ăn đồ ăn" Nó cầm ly mì trên tay rồi ăn một phát luôn

" Thằng ranh con này, đưa tao ăn nữa coi "

Vậy thôi một ngày bình thường cho đến khi... Nó bắt đầu ói ra những thứ vừa ăn. Tôi đang ăn thì bắt đầu hoảng, làm rớt cả ly mì.

Trò đùa này không vui tôi không thích mong đồng chí đừng đùa như vậy chứ. Tôi cũng chả hiểu sao, tại sao nó lại ói chứ bị gì à. Mọi người bắt đầu nhìn tôi và thằng bạn.

Một hồi sau thằng bạn tôi được đưa vào phòng y tế của trường. Tôi lo lắm luôn ấy tới nổi cả người tôi bắt đầu run lên vì nó, ngồi thẩn thờ nhìn nó.

Bác sĩ đã vào để kiểm tra cho nó... Tôi đã được kêu ra ngoài đứng. Lại một hồi sau nữa có một chiếc xe cấp cứu đi tới, tôi đã nhìn ra ngoài và hỏi tại sao. Các bác sĩ lần lượt đi vào phòng y rồi vác thằng bạn tôi đi...

" Ch- chuyện gì vậy..! Họ mang Hiếu đi bệnh viện lớn sao..??!" Tôi hốt hoảng chạy vào hỏi cô ý tá

" À ừm" cô ý tá trả lời

Vào lúc này tôi bắt đầu hoảng hơn nữa nhưng cũng chả thể đi theo được nên tôi phải chờ ngày mai qua hỏi xem sao. Nó bị gì mà phải đi tới bệnh viện lớn chứ.

Tối tôi đã cố gắng để ngủ nhưng không thể không nhớ tới cái buổi chiều ấy, nó đã ói... Đã ói ra máu... Cuối cùng tôi đã phải thức trắng đêm.

Đáng lẽ ra nay tôi phải đi học nhưng giờ tôi chẳng còn tâm trí để học nữa rồi. Lập tức đạp chiếc xe đạp qua tới nhà của nó và rồi tôi gặp ba của nó đang tính tới bệnh viện.

Tôi đã được bác mời đi theo, làm sao mà từ chối được chứ cái việc này quá ư là ôke tôi nhảy lên xe và tới bệnh viện nó nằm trèo queo ở đó thôi.
.
.
.
.
" Thằng bé... Bị ung thư " bác sĩ nói

" T-T-Thằng bé nào cơ T-Tôi nghe không rõ" Ba của nó vừa nghe xong như tiếng xét ngang tai lập tức hoảng nói lại với giọng lắp bắp

" **** *** Hiếu Bị ung thư..." bác sĩ cuối mặt xuống đất

Ba của nó không ngờ tới đựoc việc này, khuôn mặt thất thần ngụy xuống đất. Rưng rưng nước mắt miệng thì cứ lầm bầm "Ba Xin lỗi,Ba xin lỗi"...

Đương nhiên tôi đã chứng kiến tất cả... Tôi không khóc đâu. Nhất định sẽ không khóc, tôi chạy thẳng vào phòng của nó.

" Ah mày tớ- " Nó vừa nhìn là vẫy tay chào tôi

" Mày- Mày sao có thể chứ" Tôi nắm áo của nó

" SAO MÀY LẠI BỊ NHƯ VẬY HẢ ...!"

"... Tao xin lỗi..."

" Mày câm đi không có xin lỗi gì hết. Mày mà chết thì tao sẽ đấm mày" vừa dứt câu tôi chạy thẳng ra ngoài mắt thì cứ rưng rưng

Vội chạy đi không quay đầu lại. Có vẻ như nó đã nhìn tôi rồi chầm ngâm suy nghĩ...

Những ngày hôm sau như muốn khiến tôi phát điên. Từ khi nào một đứa như tôi lại có thể phát điên bất cứ lúc nào, ai đó vừa lỡ động vào tôi, phát điên lên vào đập liên tục vào người đó tới nổi tôi không thể kiểm soát được hành động của mình

Mọi người liều mình vào can nếu không người bị tôi đập sẽ chết. Tôi đã bị đình chỉ học và ở nhà...tôi đã sống khép kín trong phòng 1 thời gian...

Và rồi mẹ tôi đã nói rằng.. " Hiếu sẽ rất buồn nếu nhìn thấy con như này đấy. Vẫn chưa có khả năng Hiếu sẽ chết mà... *

Đấy là một lời nói dối sao... Làm sao có khả nắng đó được chứ
.
.
.
.
Tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Chỉ có thế này thôi cũng chả thể làm được gì..." Bây giờ có nên.... gặp nó...?"

Tôi đã đạp xe đạp để tới thẳng bệnh viện. Tim bắt đầu đập nhanh dần vì cảm thấy tội lỗi khi không gặp Nó... Nó sẽ rất buồn, làm sao  có thể để một thằng hay cười như thế mà lại buồn được.

Tôi phải khiến nó cười như nó từng làm với mình

" Mày...? " Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi

" Tao.. Tao xin lỗi, hôm bữa tao quá lời rồi..." Tôi không thể ngẩng đầu lên nhìn nó được nữa..

" Ha.. Haha mày tới rồi tao vui lắm"

Nó... Đang cười, nụ cười này rất đẹp đừng mất nhé. Tao mong mày sẽ ra bệnh sớm lắm nên là ăn uống đầy đủ vào...

Và rồi hằng ngày hằng ngày tôi đều tới bệnh viện để kể cho nó biết ngày hôm nay như thế nào. Và tôi đã luôn thành công làm nó cười mỗi ngày.

" Này nhé, Ra viện sớm đi rồi chúng ta sẽ đi ăn mì cái chỗ Bà ba ấy nhé" tôi ngẩng đầu lên nói với nó

" Chỗ ấy ngon lắm cực kì cực kì ngon luôn nên ấy mày phải thậtttt ra viện sớm đấy"

" Được được, mà sao mày không đem lên đây" Nó nhìn tôi rồi đặt câu hỏi

" Không được ăn ở tiệm mới là số dách, đem lên ngụi rồi ăn gì nữa"

" Ừm được thôi, vậy đi nhé"

Tôi và nó đã móc nghéo với nhau hứa rằng sẽ cùng đi ăn mì
.
.
.
.
.
Như thường lệ tôi lại tới để thăm nó. Nhưng tôi không thấy nó đâu cả, nó xuất viện rồi sao..! Chạy đi chạy lại trong bệnh viện rộng lớn vẫn không thấy nó đâu cả.

Bộ đi về nhà rồi à. Tôi đã đạp xe đạp tới thẳng nhà Nó với khuôn mặt cười cười...
.
.
.
" C-cô...ơi sao cô khóc vậy..." tôi hỏi

Chuyện gì thế này cô ấy khóc rất lớn luôn ba của nó thì cũng chẳng khác gì mắt cứ rưng rưng ngồi một góc... Vậy nó đâu rồi...

"Nó... Nó đâu rồi " tay nắm chặt lại nước mắt tuôn ra

Lại một lần nữa... Tôi chìm vào bóng tối

Đã hứa là sẽ cùng đi ăn mì rồi mà

.
.
.
.
.
.
Sau vài tháng tôi bắt đầu đi lại ngôi mộ của nó...

" Đồ thất hứa, không thèm chơi với mày nữa"

" Mày á suốt ngày nhay nhay rồi rủ tao đi ăn mì rồi chẳng hiểu sao tao lại nghiện theo mày luôn"

" Mà bây giờ mà ăn mì không có mày ăn chung cứ cấn cấn sao ấy"

" nên là..... tao đã đem theo mì để hai đứa ăn chung nè"

Đáng ra hai đứa phải ăn rất vui vẻ chứ nhỉ... Sao tao lại khóc thế này...

"Xin lỗi nha tao tự nhiên cát bay vô mắt ấy mà"
.
.
.
_Vài năm sau_

Năm nào cũng vậy cứ đến ngày giỗ là tao lại đem mì tới. Tao biết mày sẽ không thích ăn mấy cái đầu hủ kia mà.

" Ê mà mày nhìn này, đồ phỏng vấn của tao đẹp không. Tao chuẩn bị đi phỏng vấn một công ty lớn đấy haha "

Mà mì của Bà ba bán vẫn ngon nhỉ...
___________________________________________     —End—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro