Con đỉnh đu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần trước, dãy nhà trọ này đón hai người đến thuê dài hạn, Lệ Thi và Lệ Hằng, nhà trọ có hai dãy với sáu phòng đối xứng nhau, phòng nào cũng đếu có tầm nhìn ra triền núi rất đẹp. Ngày chuyển đồ vào, chủ nhà trọ thăm hỏi hết sức ân cần. Hai người muốn ở căn số 4, tuy nhiên chủ trọ bảo phòng đó không ai ở được, giờ đã thành cái kho rồi, khuyên hai người chọn phòng số 3 bên cạnh. Tuy phòng này tầm nhìn đẹp, không khí mát mẻ, vật dụng còn khá mới, nhưng nhìn vào họ vẫn thấy phòng kế bên to rộng hơn. Nhưng chủ trọ đã nói thế thì biết làm sao, họ đành chịu vậy.

Nói về hai cô gái khác thường này cũng rất thú vị, vốn dĩ họ không phải chị em ruột, mà là đồng nghiệp ở ty bưu chính trên tỉnh, hai người cùng họ, nhìn giống nhau, ai cũng cho rằng có quan hệ máu mủ, họ cũng về điều tra kỹ càng nhưng quả thực không có liên hệ. Hai người lấy làm lạ bèn xem nhau như chị em. Lệ Thi thích nghiên cứu văn học theo kiểu Âu Châu, Lệ Hằng thích vẽ, cả hai cùng nhắm đến những thứ huyền bí, lần nọ bức tranh của Lệ Hằng làm Thi có cảm hứng viết một cuốn sách về Cô Lỗ, loài quái vật biển có xúc tu hình các thiếu nữ, dụ ngư dân rồi ăn thịt. Sách bán khá chạy, hai người gom một khoản tiền, bỏ việc ở ty bưu chính, lên vùng này thuê căn nhà ở lâu dài, nghiên cứu và sáng tác. Cả hai đều có sự tìm tòi học hỏi đáng nể, vượt hẳn nhiều kẻ tự xưng học giả nhưng suốt ngày đầu óc không vượt khỏi định kiến bàn giấy. Thiết nghĩ nhân loại thiếu đi sự tưởng tượng, tìm tòi ấy thì không biết có đạt thành tựu như hôm nay hay không.

Lệ Thi dáng người mảnh dẻ, tóc để ngang vai, đôi mắt đượm buồn, toát lên dáng vẻ tao nhân mặc khách; Lệ Hằng thì mạnh mẽ, quyết đoán. Cả hai đều kiều diễm, lại dễ gần dễ mến, khiến những nhà hàng xóm luôn kiếm cớ qua bắt chuyện rồi bày tiệc rất tương hợp. Lúc này, Hằng và Thi đem chuyện phòng 4 hỏi thử, mọi người bỗng nhìn nhau, có vẻ khó nói, lát sau thì có người kể, phòng đó trước giờ cho thuê rất nhiều người, ai ở cũng không được bao lâu rồi tự sát, người treo cổ, người nhảy từ cửa sổ xuống vực chết thảm. Mới đây, tháng rồi có cặp vợ chồng, ở được ba ngày cũng tự sát chết cả, trước đó thì đêm nào cũng la hét, bảo có người về đòi mạng. Hằng nghe đến đó, hỏi rằng sao mấy người ở các phòng khác không dọn đi, họ đáp rằng nơi này thoải mái dễ chịu, phần vì chỉ có phòng đó là ma quỷ, phòng họ thì không sao, nên ở lâu thành ra quen, không định dọn đi nữa.

Hôm đầu vào ở, Hằng tò mò mở cửa sổ phòng mình rồi ngó sang cửa sổ bên kia, sau đó bất giác nhìn xuống vực núi bên dưới. Ông chồng nhảy xuống đó cảm giác ắt phải kinh khủng lắm, rơi rồi va đập phải đến chục giây mới chết. Lệ Thi thì bị sợ độ cao nên cô đẩy cái giường mình ra xa cửa sổ, Lệ Hằng mới nói thêm là hình như cửa hơi nhỏ so với cửa phòng của mình, phải dùng lực đẩy mạnh lắm mới chui ra ngoài được, Lệ Thi bảo chắc do ông chồng nhỏ người thôi, khuyên Hằng chớ nên suy nghĩ nhiều. Cả hai đồng ý là những chuyện nghe kể có thể chỉ là trùng hợp, để ý thì thấy phòng này mát mẻ và luôn có một mùi hương dễ chịu, đặc biệt lúc nằm ngủ mùi ấy thoang thoảng, khiến tâm trí nhẹ nhàng thanh thoát, Hằng đoán có lẽ do rừng cây bên dưới có hoa lạ.

Mấy ngày đầu quen dần, những cuộc nói chuyện dần thưa lại, ông chủ trọ cũng ít thấy ghé qua, ban đầu Hằng và Thi còn có cảm giác rợn người, ở được chừng mươi ngày thì không thấy nữa, cho là lời đồn không có căn cứ, không để ý đến. Thời gian này, Hằng có nhận thêm việc giúp chuyện nhà cho ông Nam, người ở phòng 1, công việc khá nhàn hạ thu nhập không cao nhưng cũng giúp ít nhiều. Đêm đó, khi Lệ Thi đang cặm cụi viết, Hằng đang phác thảo một con quái vật mới minh họa cho sách của Thi thì cả hai nghe tiếng "RẦM" rõ to vang lên trong đêm đen, lúc này là mười hai giờ đêm, âm thanh vọng đến có lẽ là từ phòng 4 bên cạnh.

"Mày nghe không Hằng?"

"Có, chắc ai đi ngoài hành lang chứ gì."

"Mày khùng hả, giờ này ai mà thức, với lại đi thì đâu có phát ra tiếng rầm!"

KẼO KẸT.
CẠCH.

"Không lẽ..."
"Ừ," Lệ Hằng không dám nói lớn. "Tiếng cửa sổ đóng lại."

Vì trời tối, vực núi gió thổi lên khá lạnh nên cửa sổ phòng Thi và Hằng lúc nào cũng đóng. Giữa đêm khuya tĩnh mịch không thể nào nhầm lẫn được: tiếng động chính là phát ra từ phòng tự sát.

RẦM.

"Ai vậy?" - Lệ Thi ngồi trên ghế, gọi vọng ra ngoài.

"Thằng nào dám chơi hai chị mày đúng không, chị mà biết được là chết nghe chưa."

KẼO KẸT

"Mẹ, nó còn chưa chịu bỏ kìa. Ai vậy trời?"

"Mày hỏi tao, tao hỏi ai?"

RẦM (lần này thì nghe như tiếng cửa đóng lại).

"Chị Dần đúng không? Tụi em sợ rồi, chị đừng có hù tụi em nữa!"

"Thi ơi, mày hơi ngu rồi đó, chị Dần đi làm mấy trò này làm gì, bả nhát gan chết được."

"Vậy thì ai làm, mày đi qua phòng bên đó nói tụi nó dừng lại đi, rảnh quá trời!"

"Tại sao lại là tao? Sao mày không đi đi!"

RẦM. KẼO KẸT.

"Thôi đi, tao không có đi đâu."

"Mày là nhà nghiên cứu quái vật còn gì, mày gan hơn tao."

"Thôi, thôi, thôi, thôi."

"Vậy gọi ông Nam kế bên phòng mình đi, không lẽ ổng không nghe tiếng động nãy giờ?"

"Mày đi mà gọi, tao không có bước ra ngoài đâu!"

RẦM.

"Được thôi. Vậy tao với mày phớt lờ đi, hồi cũng hết chứ gì!"

"Mai tao phải thức sớm nấu đồ ăn sáng cho ông Nam nữa..."

"Thấy chưa, mày có việc, mày đi là đúng rồi."

KẼO KẸT.

Hằng than khổ rồi bước xuống giường, cô đẩy cửa ra, hành lang được soi sáng bằng một cây đèn bão duy nhất, cây đèn này bị gió thổi lắc lư, làm bóng của những cây cột như đang nhảy một điệu múa rùng rợn nào đó. Hằng nuốt nước miếng, phòng tự sát nằm kế bên phòng của cô thôi, chỉ cần bước ba bước là tới. Nghĩ đến đấy, Hằng lấy hết can đảm, bước qua rồi dọng vào cửa vang lên những tiếng "Ầm, ầm" trong đêm khuya tĩnh mịch. Giờ cô mới để ý trên cửa còn có một tấm bảng nhỏ ghi "Nhà Kho".

Hằng hét: "Để yên cho người ta ngủ coi."

Không có tiếng trả lời.

KẼO KẸT.

Hằng vẫn cố la lên trong tuyệt vọng: "Thiệt vậy đó hả trời, giỡn nhây vừa thôi!"

Hằng bước một bước về sau, lúc đó cô mới để ý một chuyện, cánh cửa phòng này bị khóa trái bên ngoài, ổ khoá còn nguyên vẹn. Nhiêu đó cũng đủ đánh tan hết mọi can đảm cô thu gom nãy giờ, cô phóng hết tốc lực về phòng.

Thi bất ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Hằng thở dốc, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, cô nói: "Tao không có trở lại cái phòng chó chết đó nữa đâu. Nó bị khóa, mày hiểu không. Làm gì có chuyện ai vô đó chọc mình được!"

Thi nói: "Vậy ý mày là, trong đó... có ma?" Đoạn, cô bật cười như đang chọc ghẹo Hằng.

Hằng bảo: "Ý tao là trong phòng đó có thứ gì đó ghê ghê, năm người tự sát trong đó mà mày quên rồi sao. Phòng đó bị ám cũng là chuyện dễ hiểu..."

Thi khịt mũi: "Mày nên đi làm diễn viên hát tuồng thì đúng hơn, bịa chuyện vừa thôi."

Chiều đến, khi Thi đang ngồi viết lách trong lúc Hằng còn đang loay hoay với đống chén của ông Nam thì cô nghe tiếng gõ cửa. Cô nói người đó cứ vào đi, mắt thì vẫn đăm đăm tập trung nhìn vào bản vẽ. Tiếng gõ cửa cứ dồn dập, lúc này cô đâm bực, liền đứng dậy đi ra xem thì mới tá hỏa, thật ra cánh cửa đâu có đóng, vì cô cố tình để cửa cho Hằng về, tiếng gõ cửa lại phát lên, thì ra tiếng động phát ra từ sau lưng cô. Cô quay đầu lại, là cái tủ đựng quần áo. Cô chửi thầm, nghĩ là Hằng chọc mình nên cô gọi, cái tủ vẫn im lìm. Tâm trạng bực tức dâng cao, Thi lên tiếng chửi rất lớn, lại nghe tiếng gõ cộc cộc mấy lần, bỗng nhiên nghe tiếng Hằng từ cửa bước vào.

Thi hết sức hoảng hốt, liền quay lại nhìn, cái tủ trở lại bình thường, không còn nghe gì nữa, Thi chạy đến mở tung ra, bên trong chỉ toàn là quần áo. Hằng cảm thấy lạ lùng, bèn hỏi chuyện, Thi kể lại thì Hằng bán tín bán nghi, bảo là bạn mình bị ảo giác. Bỗng Hằng nhớ lại chuyện, kể rằng lúc giúp việc cho nhà ông Nam có nghe ông ta kể phòng kế bên đã có rất nhiều người tự sát rồi, người đầu tiên ông Nam chỉ nhớ là thân hình rất vạm vỡ to khoẻ, cũng nhảy từ cửa sổ, rơi xuống vách núi chết tan xác. Kể đến đây, cả hai đều bất giác nhớ lại, cửa sổ phòng bên ấy nhỏ xíu, người mảnh mai như phụ nữ còn nhảy được, chứ hai người đàn ông chui qua chỗ ấy đã khó, việc gì phải chọn cách chết lạ lùng như vậy. Tưởng tượng đến việc kỳ lạ đó không khỏi làm hai cô gái thấy rùng mình, cảm giác như có ai đó nhìn chòng chọc vào gáy.

Tối hôm đó, khi đang nằm lim dim không ngủ được, đột ngột Thi nghe tiếng động giống như tiếng giọt nước rỉ xuống sàn nhà làm cô bừng tỉnh, sau đó là tiếng đá lăn từ bên ngoài cửa sổ như có gì đang chầm chậm bò qua lại. Lát sau âm thanh đó ngưng bặt, thì tiếng lạch cạch như có ai đó đang dọn dẹp căn phòng kế bên vang lên. Lúc Thi mở mắt hoàn toàn, nhìn sang Hằng thì thấy Hằng cũng đang trừng mắt nhìn mình, cả hai cùng nghe thấy tiếng động.

Thi bước sang giường Hằng, lúc này đang cố ép lỗ tay vào tấm ván nghe ngóng, vì màn đêm tĩnh mịch nên tiếng con kiến bò cũng nghe. Đột nhiên từ phòng bên cạnh vang lên tiếng nói lí nhí, giọng của một người phụ nữ, có vẻ đã già: "Dưới vực có con mắt, dưới vực có thiên đường, dưới vực là giải thoát...", Hằng và Thi chú tâm hết sức để nghe rõ câu cuối, nhưng giọng người kia như khàn đặc lại, không nghe được nữa. Còn đang tập trung, bỗng bức tường bị cái gì đó tác động vào rất mạnh, tựa như bên kia dùng búa đập, vang lên một tiếng "Rầm" làm Thi và Hằng bị giật mình, phải lùi về sau nên té luôn xuống giường.

Hằng nổi cơn lôi đình, nhất thời nộ khí xung thiên, phen này gặp ma giết ma gặp quỷ chém quỷ, cô vớ ngay cây chổi cán tre, chạy sang đập cửa phòng 4 thêm lần nữa, quyết làm cho ra lẽ. Dĩ nhiên cửa vẫn khóa ngoài, bên trong không có động tĩnh gì khác. Hằng gom hết can đảm, đưa mắt nhìn qua khe cửa, thấy căn phòng để cửa sổ mở nên ánh trăng rọi vào, đồ vật đã cũ kỹ hết, cánh cửa đúng là quá nhỏ không chui ra được, nhưng rõ ràng hôm trước nhìn sang thấy cửa còn đóng chặt, sao giờ lại mở ra.

Hằng run sợ dần, hoang mang tột độ. Chợt một ánh mắt đỏ ói xuất hiện, trừng mắt nhìn lại Hằng từ phía khe cửa bên trong, cách nhau chỉ chừng một, hai phân. Hằng la toáng lên, cả dãy nhà thức giấc, nháo nhác chạy ra xem có chuyện gì, thấy Hằng bò trên đất, nước mắt dàn dụa, nói không ra tiếng. Cô kể cho mọi người nghe, tuy nhiên ai cũng lắc đầu, bởi vì họ đã ở đây lâu ngày, chẳng hề bị hù dọa như vậy, kể cả những người từng ở hai bên phòng tự sát đó.

Lúc này thấy Thi trong nhà bước ra, trông vẻ mệt mỏi, hằng bèn bảo Thi kể lại những gì gặp lúc nãy, Thi nghe đến đó thì tròn mắt ngạc nhiên, bảo nãy giờ cô ngủ say, nghe tiếng Hằng hét lên nên đi ra xem! Khỏi nói cũng biết Hằng lúc này hoàn toàn suy sụp, có người nói do ban ngày cô tưởng tượng nhiều quá, ban đêm gặp ác mộng mà thần hồn nát thần tín rồi ai kéo về nhà nấy, đếm ấy Hằng không thể nào ngủ lại nổi.

Đến trưa hôm sau, Hằng vừa chợp mắt thì nghe bên tai có tiếng thì thầm: "Nhảy đi", mở mắt ra thì thấy trên trần nhà có một bà lão mặt mày nhăn nhúm khó coi, đang bò trên ấy nhìn mình chằm chằm, tức thì đạp cửa chạy ra ngoài, vừa lúc Cửu đến. Bóng người con gái kia nhìn Cửu rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, đến lúc người ta đẩy được cửa ra thì mới phát hiện ra người đó chính là Thi, xác Thi tìm ra không lâu sau đó.

Do đang ngay đợt hội nên có rất nhiều người ở dưới làng trông thấy Thi nhảy ra khỏi cửa sổ bèn hô hoán lên, đội cảnh sát đóng gần đó liền đến nơi thụ án. Tên cai đội là một người phốp pháp, nói oang oang, làm việc hết sức cẩu thả, vừa đến nơi nghe những người sống cùng nhà trọ kể lại những chuyện kỳ lạ nơi này, liền nghi ngờ Hằng là người hại Thi, còn hại bằng cách nào thì khi Cửu hỏi y chỉ cứng miệng, không nói được, thẹn quá ra lệnh bắt người tống giam, ba ngày sau giải lên ty cảnh sát trên tỉnh giải quyết!

Cửu nghĩ thầm trong bụng, thế nào cũng lôi tên này ra hạch tội, để hắn ở lâu ngày nào thì dân chúng còn khổ ngày đó, nhưng trước mắt phải giải quyết xong cái phòng tự sát kỳ lạ này đã, Cửu bèn gặp chủ trọ, lúc này còn dáo dác, hỏi: "Phòng đó trống rồi đó, tôi dọn vào nhé!", không đợi y trả lời thì đã xăm xăm vào phòng, gom hết đồ của Hằng và Thi ra để một bên, chỉ dọn trống cái giường để ngủ.

Ông chủ trọ chạy vào, sợ hãi nói: "Tiên sinh à, gì thì gì chứ phòng mới có người chết, ngài ngủ lại không sợ gì thì cũng lo cho tôi với chứ? Chết thêm mạng nữa thì làm sao tôi làm ăn được đây?"

Cửu ngồi dậy, vỗ vỗ vào tay nải, nói: "Nếu tôi chết, ông cứ lấy hết gia tài của tôi cũng đủ để sống thoải mái cả đời, lo gì", nói đoạn liền hé nhẹ ra, bên trong lấp lánh toàn vàng!

Lão chủ trọ thấy vậy thì cũng không khuyên giải nữa, đành quay trở ra. Cửu tuy nằm nhưng rảo mắt quan sát khắp nơi một lượt, sau đó đứng dậy, nhìn thật kỹ trong góc phòng, dưới gầm giường, góc tường, lát sau tỏ vẻ thất vọng rồi đứng dậy đi vòng quanh.

Đêm, bấy giờ đã là canh ba, bỗng dưng cả nhà trọ bị tiếng hét của Cửu làm thức giấc, mọi người chạy đến nơi thì thấy Cửu đã chạy tót ra ngoài, để lại cả tay nải, miệng cứ kêu: "Nó đến bắt tôi, nó đến bắt tôi!" không ngớt, ông chủ trọ thấy cũng không phải cản, chỉ lắc đầu ngán ngẩm, lại treo lên bảng còn phòng phía trước.

Lâu sau, lúc trăng gần tàn, gà gáy vang dậy một phương, căn phòng số 3 bỗng mở toang cửa, một nhóm bốn người tiến vào, lật nệm giường lên, lấy một thứ gì đó to bằng cổ tay từ thanh giường ra, đang ngắm nghía thì bỗng từ phía vách núi, âm thanh đá lăn như có tiếng con gì đó đang bò qua lại làm bọn họ bất giác giật mình. Một người thắp đèn lên, thì ra là ông chủ trọ cùng mấy người ở các phòng xung quanh, ông chủ trọ nói: "Tụi mày nghe mà đúng không?", bọn kia gật đầu, cả đám nghĩ là do mấy con khỉ núi làm, nên cũng không quan tâm nữa, lấy thêm mấy cái từ giường, bỗng nhiên một trận gió thổi tới lạnh ngắt, đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy bóng người đang ngồi vắt vẻo ở đó, không ai khác chính là Dương Thiên Cửu.

Đám người kia ban đầu giật mình, sực nhớ ra chuyện chưa có gì cả, nên đứng đó, chủ trọ hỏi: "Tưởng ông chạy đi rồi chứ!"

Cửu không nói không rằng, leo uống, đến gần đám người đó, rút kim lệnh ra giơ cao, lúc này nghiêm nét mặt nói: "Bọn ác nhân, còn không mau quỳ xuống chịu tội!", tức thì tựa như có một bàn tay vô hình khổng lồ, ấn đám người kia nằm sát đất, bọn họ chưa kịp hiểu gì cả thì tội trạng đã được Cửu kể ra.

Thực ra căn phòng tự sát, chính là phòng số 3 này. Phòng 4 kỳ thực là kho từ xưa tới giờ, ban chiều Cửu chỉ có nghi ngờ thoáng qua, với cái cửa sổ bé tí như vậy, ai lại làm khó chui qua để tự sát làm gì, Cửu quan sát góc phòng, thấy có nhiều sợi tóc đủ kiểu nam nữ, dự đoán là của những nạn nhân trước còn sót lại, người sau vào ở dọn không hết. Suy luận của Cửu chỉ đơn giản là: tất cả những người ở dãy trọ này đều cùng một phe, tìm cách hại chết những người mới vào ở, khiến họ tự sát vì bị ám ảnh.

Còn những chuyện kinh dị xảy ra, nằm ở mùi hương kỳ dị trong phòng này, cũng chính là thứ bọn người kia lấy ra khỏi giường, nó là Nấm Ma Hương, loại nấm phát ra mùi hương khiến người khác gặp ảo giác, hít lâu thì chiếm lấy tinh thần nạn nhân, khiến họ chọn cách tự tử, kỳ thực nơi này chẳng có ma quỷ gì cả, tất cả đều do ảo giác mà ra. Cả Hằng và Thi đều chịu đựng cảm giác đó, tuy nhiên người này thì nghĩ người kia bỏ lơ mình, tương tự như chuyện Hằng phủ nhận lời của Thi. Loại Nấm Ma Hương đó, mỗi khi có nạn nhân tự tử thì linh khí trong nó dâng đầy, có thể thu hoạch, Cửu cho rằng đám người trong nhà trọ chỉ là bọn phàm phu, ắt hẳn sau lưng có kẻ chủ mưu khác.

Cửu lấy cây nấm lên, bảo: "Ai sai bọn mi trồng?"

Tay chủ trọ khai: "Một tên đạo sĩ họ Phùng, quê ở Long Xuyên!"

Cửu hỏi: "Có biết nó lấy làm gì không?"

Lão đáp: "Không biết!"

Cửu nhìn thì đoán có lẽ không biết thật, cầm trên tay cây nấm ma, ánh mắt Cửu lộ vẽ tức giận lắm, như gặp lại cừu thù, liền lấy lại đồ đạc, bỏ đi Long Xuyên. Hôm sau, bên ty cảnh sát ở huyện xuống thì đã thấy tờ án thư đặt cạnh mấy cái xác chết co quắp, sùi bọt mép, mắt trợn trắng, gã cai đội ở chợ thì từ đó hoá điên, ra chợ lượm đồ xú uế ăn, ai nhìn cũng thấy mủi lòng.

Cửu đến Long Xuyên, liền theo những manh mối tìm đến một căn nhà bốn phía kín bưng, ai cũng bảo có một người họ Phùng sống ở đó, theo quan sát của Cửu thì người ở trong nhà này hẳn phải là đạo sỹ luyện ma con, âm binh. Trước nhà có cái miễu ông địa nhỏ, bên trong có một bức tượng đất sét đắp hình người, Cửu cho rằng tên này đang luyện ma xó chăng, đành rút kim lệnh ra, tam giới đều sợ uy của nó một phép, miễn là Cửu đi tìm công lý, tất cả thế lực siêu nhiên chẳng thể đả động gì đến y được, y bèn đẩy cửa bước vào nhà.

Ma khí nơi này rất lớn, trước cửa chính dày đặc một lớp màu đen tựa nho tro bụi, kỳ thực chính là oán khí tích tụ, giữa trưa mà Cửu cảm thấy như xung quanh băng tuyết phủ đầy, lạnh đến xương tuỷ. Cửa chính không khoá, đã rất cũ kỹ, mở ra mạnh chút cũng có thể làm nó hư hỏng, bên trong căn phòng bình thường, không gì khác lạ. Cửu không cảm nhận được tên họ Phùng đó ở đây, liền rảo bước tìm kiếm xung quanh, thấy chỗ bức vách sau hương án có lối dẫn xuống địa đảo đang mở hờ, liền kéo bàn rộng ra, đốt một cây đèn rồi bước vào.

Địa đạo vừa tối vừa lạnh, mùi tử khí rất nặng, đoán là có chuyện xảy ra, Cửu vội chạy đến cuối đường, cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: khắp nơi là những thứ phục vụ cho việc luyện ma thuật của tay đạo sĩ, xác người bị chặt lìa, da người, đầu lâu treo lên, lưỡi, mắt và mũi được ngâm trong những bình thuỷ tinh đục ngầu, trên tường còn treo những người bị y lột da lúc còn sống, khuôn mặt đang còn vất vưởng biểu hiện của sự đau đớn lúc chết.

Trong góc phòng, một người mặc áo đạo, tóc búi củ hành nằm vật ra, nhìn thì như chết hơn tháng nay, người khô đét chỉ còn lớp da đen mốc bám vào xương, trên đó còn mọc ra những cây nắm thân đen, chấm đỏ, hình thù kỳ dị. Cửu thấy tay đạo sĩ đã chết thì không giấu nỗi thất vọng, đến xem xét kỹ, thấy y bị bóp cổ, dấu tay vẫn còn hằn trên lớp da nhăn nhúm ấy, điều đáng ngờ là, thủ phạm chỉ dùng một tay, tay trái để giết gã đạo sỹ.

Trong lúc sờ vào thi thể, Cửu thêm phen ngạc nhiên, tay này chỉ vừa chết mới đây mà thôi, vậy thì sao thân xác lại biến ra như thế này? Như có suy nghĩ lóe lên, Cửu hít một hơi tìm mùi trong phòng, sau đó dùng tay bóc một mảnh da có vết hằn ở cổ, ngửi xong thì nói thầm: "Sao lại toàn mùi hành tím?"

Cửu đứng dậy, lấy án thư ra, phê: "Vạn kiếp bất phục sinh", dán lên trán của cái xác rồi quay trở ra, cảm thán nói: "Tử Vỹ Hồ, suýt chút nữa ta bắt được ngươi rồi!", tay bất giác siết chặt nắm đấm, ra vẻ bực lắm.

Cửu lại bến tàu, tìm một chiếc đi Sóc Trăng, Cửu nhớ kỹ mùi hành tím đó rồi, hy vọng ở Vĩnh Châu sẽ tìm được thông tin. Ngày ấy, hành chính chia ra, quận Vĩnh Châu thuộc tỉnh Bạc Liêu, có một tổng là Thạnh Hưng và năm làng. Ghe vừa chạy, gần ra khỏi địa phận tỉnh An Giang (ngày ấy địa phận tỉnh An Giang rất lớn, dài đến cả Hậu Giang) thì va chạm với một ghe chở lúa, cả hai đều bị lật, nhân mạng không thiệt hại nhưng lúc ấy trời đã tối, mọi người bèn ý định ở lại, Cửu thấy tốn thời gian, bèn một mình rảo bước, đến một ngã ba, một nhánh đường lớn, một nhánh đường nhỏ có lát đá.

Cửu đang đi thì kim lệnh rớt ra, lăn về phía con đường nhỏ, mặc dù rất gấp, nhưng đây là ý trời nên Cửu cũng chỉ còn cách đi về hướng ấy mà thôi. Con đường băng qua hai bên ruộng đồng và nhiều rẫy trồng đậu, đang đi thì thấy phía sau có ánh đèn, nhìn lại thì thấy có một chiếc xe ngựa kéo đang đi lại. Người trên xe thấy Cửu đi một mình, liền hỏi sao lại vào làng này, Cửu vờ nói đi lạc, tìm chỗ tá túc, người ấy khẳng khái mời lên xe, trò chuyện hỏi han, thoạt đầu tưởng người ấy là nam, nhưng khi không bị chói đèn nữa mới biết là phụ nữ, còn khá trẻ nhưng giọng nói khàn khàn làm Cửu hiểu lầm. Cô ta giới thiệu mình họ Phạm, tên Thi Bình, quê ở Cái Bè, làm việc chở gạo và lương thực vào làng này cho một số bác sĩ người Pháp. Làng này vốn dĩ không có tên, một số nhà khoa học bên tây qua, chọn nơi này để tập trung nghiên cứu một số loại thuốc, hàng tuần Thi Bình đều đánh xe ngựa chở gạo vào, hôm nay do lên gạo trễ mà phải đến giờ này mới đến nơi được.

Nhìn Cửu không giống người ở đây, lát sau Bình dặn, trong làng đó thoải mái thì có, nhưng khuyên Cửu ở xong đến sáng mai đi theo cô ta về, đừng thấy làng đẹp mà ở lại, hết sức nguy hiểm. Cửu bèn hỏi nguyên cớ, Bình tặc lưỡi, bảo là trong làng có một khu rừng, những người ở của mấy gia đình Pháp gọi nó là rừng ăn thịt người, sau này có người mất tích, người sống không nổi bèn trốn đi. Cửu nghe xong, trầm ngâm giây lát rồi hỏi thêm, Bình đem chuyện mình biết được, kể ra hết.

Hơn mười năm trước, khu này là một rừng sao rất lớn, có một đoàn khoa học người Pháp đến đây, thấy thích hợp để nghiên cứu mới xin lệnh cho xây dựng một làng nhỏ sâu bên trong, ban đầu có hơn bốn mươi hộ là gia đình của các nhà khoa học, bác sĩ, cả Việt và tây ở chung trong ấy. Dần dần, những người ở khi đi ra chợ kể lại, năm đầu tiên thì không sao, sang năm thứ hai ở, đêm nào họ cũng nghe từ phía cánh rừng vọng lại những âm thanh "gừ gừ", nghe như con gì đang nhai vậy, lúc đó cũng là lúc bắt đầu xuất hiện các vụ mất tích, ban đầu là một người ở, sau là hai, ba rồi nhiều hơn.

Hễ ai đi vào rừng tìm cũng chịu kết cục tương tự, đêm nào nghe tiếng rên hừ hừ vọng về là sáng hôm sau, những mảnh thịt băm vằm được rải ra dọc theo bìa rừng, nhìn hết sức kinh khủng. Từ đó về sau, các vụ mất tích vẫn tiếp diễn, tiếng động kỳ lạ sâu trong rừng sao vẫn còn nhưng chẳng ai dám bén mảng vào đó nữa. Lần lượt từng người từng nguời biến mất, một số nhà khoa học sợ quá bỏ chỗ ở. Cứ tưởng trốn đi thì không sao, ai ngờ vài bữa sau đã thấy cái đầu bị gặm nham nhở của những người đó nằm lăn lốc ở đầu làng. Hiện giờ trong làng chỉ còn năm hộ của năm bác sĩ người Pháp và một gia đình người Việt, nghiên cứu về thực vật.

Cửu gặng hỏi, thoạt đầu Bình chỉ lắc lắc đầu bảo không biết, nhưng cửa miệng lại thốt ra hai chữ "Con Đỉnh Đu". Cửu thấy khó hiểu hết sức, muốn nói chuyện thêm nhưng Bình lại tỏ ra bối rối, có hỏi chuyện cách mấy cũng chỉ lo im lặng đánh xe.

Sau gần ba mươi phút thì ngôi làng đã thấp thoáng phía trước. Cổng làng thiết kế theo kiểu Pháp rất đẹp, đường lát đá xanh, hai bên trồng cây sao, nhà cửa đều xây theo kiểu châu u, phần lớn đều bỏ hoang, chỉ còn vài nhà sáng đèn. Một người đàn ông ngoại quốc, dáng cao to tóc vàng, đang đứng đợi trước căn nhà lớn. Bình thấy vậy thì dừng ngựa lại, xuống chào người kia. Cửu thấy vậy cũng xuống theo, tiến đến bên cạnh. Người kia thấy Cửu, chào bằng tiếng Việt rất sõi: "Chào anh, tôi là Gustave, nghe Bình nói anh cần chỗ ngủ, có thể ngủ ở nhà tôi, không sao đâu."

Cửu chỉ cười, bắt tay lại. Họ khuân các kiện hàng vào kho, chút sau đã xong, Bình ngủ lại, còn Gustave dẫn Cửu về nhà anh ta, một căn nhà gỗ xinh đẹp, phía trước có tượng một con cú rất to, có một chân. Vừa vào đến cổng, Gustave bỗng đổi giọng, khá nghiêm trọng, nói: "Đêm nay hy vọng anh ngon giấc, có nghe tiếng động gì cũng chớ nên ra mà xem!"

Nói đoạn, Gustave nhẹ nhàng đóng cửa, trước khi quay đi còn ném ánh nhìn rất khó hiểu về phía Cửu. Đêm đó Cửu đang nằm ngon giấc thì bị âm thanh kỳ lạ từ phía rừng sau làm cho bừng tỉnh, Cửu tốc chăng chạy ra khi xung quanh nổi lên những ánh đuốc và tiếng truy hô vang trời: cô gái đánh xe tên Phạm Thi Bình mất tích rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro