ÂN TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÂN TÌNH

Tác giả: Lê Duy Phương Thảo

Chương 1

Cô bé vẫn đứng nép sau rèm của lặng nghe câu chuyện của người lớn ở phòng khách . Cô lơ mơ hiểu được là cha mẹ mình đang cố gắng xinh hai người khác gia hạn nợ . Chừng như họ không đồng ý, cô bé mủi lòng khi thấy mẹ vừa khóc vừa nói :

- Chị Ngọc ! Xin chị nói với anh Sĩ Đông giùm một tiếng . Ơn nghĩa của chị, vợ chồng chúng tôi suốt đời không bao giờ quên đâu.

Người đàn ông không biểu lộ chút xúc động nào trước vẻ thống khổ của mẹ cô bé . Bà ta lạnh nhạt :

- Chúng tôi làm việc có nguyên tắc của mình và không bao giờ thay đổi . Hai người có nói, có khóc bao nhiều cũng vô dụng mà thôi.

Cô bé nghe thấy giọng nói của người đàn ông, vết sẹo dài vắt ngang cằm ông ta khẽ động đậy :

- Thời hạn cuối cùng là ngày kia, nếu ông ba không trả hết nợ thì buộc lòng chúng tôi sẽ lấy đi công ty Hoàng Gia và cả ngôi nhà này để trừ nợ . Nếu quý vị có khả năng thì một tháng sau tới phòng bán đáu giá mau lại tài sản của mình

Tiếng cha cô :

- Một tháng... chẳng khác gì anh chị đưa vợ chồng chúng tôi vào con đường chết rồi.

- Không cần phải nói dông dài nữa, hai người hãy tự mà thu xếp lấy . - Người đàn ông có vết sẹo dài trên cằm đứng dậy - Ánh Ngọc ! Mình về.

Cô bé thấy mẹ hốt hoảng kêu lên :

- Chị Ngọc ! Xin anh chị...

- Hạ Quyên ! Em không cần phải xin xỏ họ nữa.

- Nhưng mà chúng ta...

- Bọn người đó không có tình cảm đâu, chúng ta có nói nhiều cũng vô ích mà thôi.

Có tiếng xe máy nổ bên ngoài, hai vị khách khó chịu đã ra đi rồi . Thiếu phụ gục trên tiếng khóc nghẹn ngào . Bên trong, cô bé khoát rèm cửa bước ra. Cô rụt rè nhìn mẹ rồi nhìn cha, vẻ thống khổ hằn sâu trên gương mặt hai con người thân yêu ấy

Từ hơn một tháng nay, cô bé cứ thấy cha mẹ âu sầu, thỉnh thoảng lại khóc . Cô không hiểu rõ chuyện gì, nhưng cũng biết rằng có một món nợ cha mẹ buộc lòng phải trả, nếu không thì tình cảnh sẽ bi đát lắm.

- Mẹ ! - Cô bé khẽ khàng nắm lấy tay thiếu phụ - Mặc họ đi ! Mẹ cứ khóc hoài, con... con khóc theo bây giờ

Và cô bé bật khóc thật . Mẹ cô vùng dậy ôm con vào lòng . Cả hai mẹ con cùng khóc, còn người đàn ông thì ngồi im như một pho tượng, gương mặt thống khổ càng thêm thống khổ.

- Anh Thanh ! - Mẹ cô nói khi nước mắt đã rơi thật nhiều - Chúng ta phải làm gì đây ? Còn tương lai của Tiểu Vân nữa, mình đâu thể để mất đi công ty và ngôi nhà này.

- Xin lỗi . - Tiểu Vân thấy cha cô đứng lên - Anh xin lỗi em, Hạ Quyên và cả Tiểu Vân nữa . Hai người đã chọn lầm một người chồng, một người cha.

Sau đó, người đàn ông hãy còn rất trẻ bỏ đi, dáng đi và gương mặt trong phút chốt bỗng già như năm, sáu mươi tuổi

Hạ Quyên chỉ hỏi như vậy thôi chứ bản thân nàng, nàng hiểu rất rõ ràng họ chẳng còn con đường nào khác nữa . Đứa con gái bé bỏng trong vòng tay này khẽ cực cựa rồi nói :

- Mẹ Ơi ! Thật ra là chuyện gì thế mẹ ? Từ xưa tới giờ, đâu có khi nào con thấy ba lạnh lùng như lúc nãy

- Tiểu Vân ! Con không hiểu được đâu.

- Dĩ nhiên rồi . - Con bé phụng phịu - Bởi mẹ có bao giờ nói với con đâu.

Bình thường . Hạ Quyên đã ôm con và cười bởi cái vẻ trách móc ngây thơ kiểu trẻ con ấy rồi, nhưng lúc này thì không thể:

- Mẹ không nói là bởi vì con còn quá nhỏ . Thôi được rồi, bây giờ mẹ đưa con vào ngủ.

- Nhưng còn ba ? Trời tối thế này mà ba còn bỏ đi đâu vậy mẹ ?

- Ba có công việc, mẹ con mình không nên thắc mắc làm gì.

Nói rồi mẹ đứng lên đưa Tiểu Vân vào phòng ngủ . Phải rất lâu sau đó, cô bé mới từ từ khép kín đôi mi.

Trước đó, cô cứ nghĩ miên man xem làm thế nào để cha mẹ trả hết nợ . Cuối cùng cô quyết định ngày mai sẽ lấy tiền từ con heo đất của mình trao cho cha mẹ . Tiểu Vân chỉ ngủ sau khi đã quyết định như thế.

Hạ Quyên ngắm con gái của mình, bất giác nước mắt lại đổ dài trên má :

- Tiểu Vân ơi ! Ánh mây nhỏ của ba mẹ... rồi đây không biết con phải sống ra sao ?

Nàng chợt nhớ tới chồng . Tội nghiệp ! Giờ đây chắc hẳn anh đang đau khổ lắm.

Quyên bắt gặp đốm sáng lập lòe của khói thuốc được cội mai già . Nàng từ từ bước đến bên chồng, khẽ khàng nói :

- Cứ mỗi lần có chuyện gì buồn, anh lại ra đây.

- Bởi vì nơi này lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

- Anh nhớ kỹ đến thế à ?

- Nhớ chứ ! Tất cả những gì thuộc về kỷ niệm của chúng ta, anh đều nhớ . Lần đầu tiên anh đến đây với cương vị một người xin việc làm . Sau đó chúng ta yêu nhau và rồi ba mẹ em đã tin tưởng, giao cho anh đứa con gái duy nhất của mình và cả cơ nghiệp này . Nhưng tiếc thay, hai người đã chọn nhầm kẻ bất tài.

- Có thể trên phương diện doanh nghiệp, anh đã không thành công, nhưng ba mẹ có quyền tự hào vì đã chọn cho con gái của mình một người chồng xứng đáng.

Trong bóng tối, gương mặt Thanh xúc động :

- Cho đến bây giờ, em vẫn còn tin tưởng anh sao ?

Quyên nói bằng giọng chắc nịch :

- Em lúc nào cũng tin và yêu anh, bây giờ và vĩnh viễn.

Thanh ồm chầm lấy vợ vào lòng, khẽ gọi :

- Quyên ơi !

Và lần đầu tiên chàng rơi nước mắt :

- Anh hại chết em và con mất rồi.

Quyên cũng khóc, tiếng nàng hòa lẫn nước mắt :

- Anh Thanh ! Nếu có chết, chúng ta cùng chết.

- Nhưng còn Tiểu Vân ?

- Tiểu Vân ư ?

Họ buông nhau ra. Trong bóng tối, hai gương mặt nhìn nhau bần thần.

Thanh quỳ trước mộ cha mẹ vợ, bên cạnh chàng là Hạ Quyên. Thanh nhìn di ảnh hai con người mà chàng rất quý mến ấy :

- Ba mẹ ! Đứa con bất tài này hôm nay quỳ trước mặt hai người... để tạ tội . Ngày mai đây, người ta sẽ lấy đi sản nghiệp suốt mấy mươi năm khó nhọc gầy dựng của ba mẹ . Và cũng chỉ ngày mai này thôi, dưới suối vàng con sẽ quỳ trước mặt ba mẹ để mà nhận lấy lỗi lầm của mình.

Quyên cũng nói :

- Ba mẹ đã gã con cho anh Thanh, chúng con là vợ chồng của nhau dù sống hay chết, ngày mai này... cả gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ.

Sau đó họ đứng lên quay trở về nhà, lòng đã quyết định chọn cho mình một con đường.

Tiểu Vân đếm lại một lần nữa . Cô bé biết rằng mình đang có trong tay 72 nghìn đồng . Cô bé đặt chú heo đất xinh xắn trở lại bàn học, thì thầm :

- Heo con ! Xin lỗi bạn nhạ Bởi vì ba mẹ đang gặp khó khăn, số tiền này ta mượn tạm của bạn, sau này sẽ trả lại

Cô bé đứng lên đi ra phòng khách, cũng vừa lúc cha mẹ cô trở về . Vân nhìn thấy đôi mắt thâm quằng của cha mẹ, cô bối rối :

- Ba mẹ...

Mẹ Ôm cô vào lòng, Tiểu Vân như cảm thấy bàn tay mẹ run rẩy, và cả giọng nói cũng thế, nó run run làm sao ấy :

- Tiểu Vân ! Sao con thứ sớm thế ?

- Ba mẹ còn dậy sớm hơn cả con nữa mà

Thanh đau xót nhìn con, đứa con gái rất xinh đẹp và thông minh của vợ chồng chàng...

- Ba mẹ.

Hạ Quyên dịu dàng hỏi, chính cái vẻ dịu dàng rất ở bất cứ hoàn cảnh nào của nàng đã làm cho Thanh yêu đắm đuối :

- Con có chuyện gì muốn nói với ba mẹ ư ?

- Con... con biết là ba mẹ đang gặp khó khăn. Ngày mai, cái ông mặt sẹo kia sẽ lại tới đây. - Con bé dúi tiền vào tay mẹ - Tiền này con lấy từ con heo đất của mình, mẹ hãy trả nợ cho người ta, mẹ nhé.

Vợ chồng Thanh sững sờ nhìn đứa con gái mười ba tuổi đầu của mình, Hạ Quyên xúc động bật khóc, còn Thanh thì đau khổ quay mặt đi.

Tiểu Vân hốt hoảng :

- Mẹ ! Mẹ làm sao thế ? Hay là con không đúng ?

- Không phải đâu Tiểu Vân. - Quyên siết con vào lòng, nước mắt đổ dài trên má nàng - Con ngoan lắm ! Ba mẹ không trách con đâu.

- Vậy thì mẹ đừng có khóc nữa, cả ba cũng vậy . Nhìn ba mẹ khóc, con... con cứ muốn khóc theo.

Theo đột ngột quay lại, giọng chàng rắn rỏi, bởi trong lòng Thanh đã có một quyết định :

- Tiểu Vân ! Con theo ba.

Ba người đi ra vườn, Thanh dừng lại dưới cội mai già, chàng từ từ nói :

- Con có biết vì sao ba mẹ đặt tên cho con là Tiểu Vân không ?

Cô bé tròn mắt hỏi :

- Con không biết . Thế vì sao vậy ba ?

- Tiểu Vân là áng mây nhỏ . Con là ánh mây nhỏ của ba mẹ . Con nhìn xem, mây thì ở tít trên cao, dịu dàng và thanh khiết . Ba mẹ muốn con sau này cũng vậy, sống một cuộc sống thanh cao như những ánh mây trên trời.

- Nếu ba mẹ đã muốn thì nhất định con sẽ làm được.

- Vậy thì con hãy ghi nhớ những gì ba vừa nói.

- Anh Thanh ! Chúng ta...

- Anh và em không có quyền bóp chết tuổi thơ của con. Hãy để giọt máu của chúng ta lại . Đứa bé thông minh thế này, chắc là không có kết cục bị thảm như cha mẹ nó đâu.

- Nhưng mà con chúng ta còn nhỏ quá, em sợ là nó sẽ khô?

- Còn anh thì tin tưởng Tiểu Vân. Anh tin tưởng con chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp ngay từ khi đặt tên cho nó.

Tiểu Vân ngơ ngác nhìn cha mẹ nói . Cô bé không hiểu, nhưng cô ghi nhớ tất cả vào lòng.

o00o

Chưa bao giờ Tiểu Vân thấy mẹ làm thức ăn sáng nhiều như thế này . Thế mà mẹ cứ mải ngồi nhìn cha rồi lại nhìn Vân, không màng để ý đến việc ăn uống.

Bữa ăn rồi cũng trôi qua, cha gọi Tiểu Vân ra phòng khách, người nói :

- Con ra phố mua cho 3 cái dao cạo, Tiểu Vân nhé.

- Dao cạo của ba còn mà, nó để trong tủ, để con đi lấy cho ba.

Tiểu Vân nhận tiền từ tay cha, ngạc nhiên khi thấy mẹ rơi lệ.

- Mẹ có sao không mẹ ?

- Ồ không ! Mẹ đâu có sao.

Tiểu Vân ngập ngừng :

- Con đi mua dao cạo cho ba đây.

- Ừ, con đi đi.

Mẹ chợt gọi khi Vân đã ra đến cửa :

- Tiểu Vân ! Lại mẹ dặn nè.

Vân quay lại, mẹ Ôm cô vào lòng, giọng mẹ nghẹn ngào :

- Sau này con phải tự lo cho mình nha.

Tiểu Vân ôm cổ mẹ :

- Có phải là con đã làm gì cho ba mẹ buồn lòng không ?

Hạ Quyên xúc động ôm chặt con vào lòng rồi bật khóc

Giờ phút chia ly này, nàng dù cố gắng vẫn không ngăn được lê . Đức con bé bỏng lại thủ thỉ bên tai nàng :

- Mẹ đừng có khóc nữa . Tiểu Vân hứa từ nay sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ . Nếu con có làm điều gì sai trái, mẹ cứ đánh đòn, Tiểu Vân nhật định là không khóc.

- Con ngoan lắm, nhưng mà...

Cha bỗng chen vào :

- Hạ Quyên ! Em hãy để con đi mua dao cạo cho anh.

Hạ Quyên cố ngăn lệ :

- Cẩn thận nghe con.

Rồi nàng từ từ tháo sợi dây chuyền trên cổ đeo vào cho con. Hạ Quyên vuốt tóc con âu yếm :

- Vật này ông ngoại con cho mẹ lúc mẹ vừa tròn mười tám tuổi . Con hãy giữ nó, có cả ảnh ba mẹ trong cái mặt này.

Dừng lại một chút, mẹ tiếp :

- Còn đây là tiền của ba mẹ cho con, hãy để dành mà mau sắm.

Vân nhận tiền từ con heo đất của mình và còn rất nhiều tiền khác nữa . Cô bé linh cảm như có điều gì khác lạ Ở đây.

- Sao mẹ lại cho con nhiều tiền đến như vậy ?

- Con cứ giữ lấy, đừng có hỏi mẹ nữa.

Quyên ôm con, khẽ hôn lên vầng trán thanh cao của nó

- Thôi, con đi đi.

Cha bỗng bước lại gần, người cũng ôm hôn Vân. Cô bé nhìn thấy điều khác thường hiện rõ trong mắt cha.

Tiểu Vân ngập ngừng bước đi, chợt cô bé quay lại :

- Sao mẹ không để tiền này trả cho ông mặt sẹo ?

Lúc này đây, bất cứ lời nói nào của con cũng có thể làm Quyên bật khóc . Phải cố gắng lắm, nàng mới kiềm chế được :

- Ba mẹ đã có tiền rồi, tiền ấy là để cho con.

- Hay là con gởi mẹ, sau này cần gì, con sẽ xin me.

Quyên quay mặt đi chỗ khác, nàng giấu lệ :

- Con đi đi, về rồi hẵng tính.

Tiểu Vân đi, lần này cô bé đi thật sự, tuy nó ngập ngừng, nhưng rồi bóng cô cũng khuất dần rồi mất hút.

Vợ chồng Hạ Quyên nhìn theo con gái cùng khóc . Hạ Quyên nghẹn ngào gọi tên con

- Tiểu Vân ơi... Anh Thanh ! Em sợ để con lại rồi nó sẽ khổ.

- Em hãy tin anh. Con chúng ta, nó không phảI là đứa trẻ bình thường đâu.

Quyên úp mặt vào ngực chồng nức nở.

oOo

Tiểu Vân không biết mình tỉnh dậy khóc rồi ngất xỉu cho đến lần thứ mấy . Cô chỉ nhớ là cuối cùng cô đã lê gót ra khỏi khu vườn chết chóc của mình, đi một đoạn rồi lại ngất xỉu, mệt nhọc, đói khát . Vân còn nhớ là dường như cô không còn khóc thành tiếng được nữa

Chiếc xe du lịch dừng lại cạnh cô bé . Từ trên xe, một người đàn ông và một người thiếu phụ bước xuống . Họ vội vàng chạy đến, quỳ xuống cạnh cô bé, giọng người thiếu phụ thương cảm :

- Trời ơi ! Sao lại ra nông nỗi này chứ ?

Ông ta ôm xốc Tiểu Vân lên, người vợ vội vàng mở cửa sau rồi giúp chồng đưa cô bé đáng thương vào xe. Trong xe còn một cô bé khác, ăn mặc sang trọng và suýt soát như tuổi Tiểu Vân. cô bé dịch người ra xa, vẻ không hài lòng :

- Ai thế mẹ ?

Thiếu phụ đùa :

- Là em gái con đấy, Thảo Nhi a.

- Con không thích có em.

Chiếc xe lăn bánh, hai con người tốt bụng không để ý giọng nói hằn học của con mình

oOo

Trong bệnh viện, Tiểu Vân lúc này đã được thay đồ và lau rửa cẩn thận . Hai vợ chồng đã cứu cô bé lúc này đang đứng ngắm Tiểu Vân. Người chồng quay sang vợ :

- Em xem, có phải là con bé rất xinh đẹp không ?

Thiếu phụ đồng tình :

- Dạ, nó rất đẹp . Đeo nhiều đồ trang sức và mang theo nhiều tiền thế này, chắc hẳn là con nhà giàu.

Người đàn ông chép miệng :

- Em không còn sinh nở được nữa . Giá như mà có thêm một đứa con dễ thương như thế này thì hay biết mấy.

Thiếu phụ lườm chồng :

- Anh lại tìm cách trách móc em nữa rồi

Người đàn ông xua tay :

- Anh thật lòng mà nói như vậy . Không hề có ý trách em đâu.

Cửa mở, y tá và bác sĩ cùng nhau bước vào . Ông Tùng, người đàn ông đưa Tiểu Vân vào viện nói :

- Nhờ bác sĩ xem xét giùm con bé.

- Dường như hai vị còn một đứa con ở bên ngoài, phải không ? Cô bé đang khóc đấy

- Chết ! Chúng ta quên mất con của mình rồi

Ông Bách Tùng bảo vợ :

- Em ra với Thảo Nhi đi, mình anh ở đâu được rồi.

Ngoài hang lang, Thảo Nhi đang khóc thật . Cô bé giận hờn hất tay mẹ ra khỏi vai mình :

- Ba mẹ lo cho người ta mà hổng có thương con.

- Thôi nào Thảo Nhị Sao con lại ganh tị với người ta ? Cô bé đó mắc nạn, hoàn cảnh đáng thương lắm mà.

- Con không biết . Con không có muốn ba mẹ thương ai ngoài con.

Bích Lâm chiều con :

- Thôi được rồi, dĩ nhiên là ba mẹ chỉ thương có mỗi mình con thôi.

Trong phòng, bác sĩ sẽ khám cho Tiểu Vân. Ông ngẩng lên nói trước có vẻ chờ đợi của Bách Tùng :

- Không sao, con bé chỉ ngất xỉu vì qúa mệt mỏi và đói khát . Ông bà là cha mẹ của cô bé ?

Bách Tùng đáp :

- Cảm ơn bác sĩ . Con bé này, chúng tôi nhặt ở ngoài đường trong lúc nó ngất xỉu.

- Vậy thì chúng ta phải chờ con bé tỉnh dậy để mà hỏi.

- Đành phải vậy thôi.

Họ cùng nhau ra ngoài . Bách Tùng bước đến bên vợ và con.

- Bích Lâm ! Bây giờ chúng ta giao con bé cho bệnh viện hay là chờ nó tỉnh dậy ?

Bích Lâm nhìn chồng, nàng cười :

- Dường như anh vẫn có ý định nhận con nuôi ?

Bách Tùng gật đầu :

- Nếu có thể.

- Vậy chúng ta hãy chờ cho đến khi nó tỉnh lại.

oOo

Cô bé mở mắt nhìn khung cảnh quanh mình . Cô nhận ra đây là bệnh viện, bởi trước đó, ngày cha mẹ còn sống, cô từng bị bệnh và đã tới một nơi tương tự như thế này . Nghĩ đến cha mẹ, Tiểu Vân lại thương tâm bật khóc . cô ngạc nhiên khi thấy tiếng khóc và cả tiếng gọi mẹ của mình tắc nghẹn trong cổ.

Hình ảnh kinh hoàng và cái chết thảm thương của cha mẹ hiện về làm Tiểu Vân hoảng loạn . Cô bé vùng dậy, loạng choạng té quỵ để rồi nhận ra mình qúa yếu đuối . Tiểu Vân ôm mặc khóc, không có tiếng nấc nghẹn nào, chỉ có những giọt lệ long lanh lăn đều trên má.

Cửa mở, vợ chồng Bách Tùng và đứa con gái bước vào . Bích Lâm dịu dàng nói :

- Cháu tỉnh rồi à ?

Tiểu Vân gạt lệ nhìn họ, cô bé mấp máy môi, kinh hoàng khi nhận thấy giọng nói quen thuộc của mình không tài nào thốt ra khỏi cô?

- Sao, cháu muốn nói gì ?

Môi Vân lại mấp mấy, Thảo Nhi đột nhiên nói :

- Nó bị câm, ba mẹ a.

Câm ư ? Tiểu Vân hoảng hốt khi thấy dường như mình không thể nói thành lời được.

- Cháu không thể nói được à ?

Bách Tùng lại hỏi, Tiểu Vân muốn nói là không phải, nhưng cuối cùng cô bé đành lắc đầu để biểu thị ý nghĩ của mình.

- Cháu nói được, vậy cháu tên gì ?

"Tiểu Vân" - Tiếng nói ấy nghẹn trong cổ . Tiểu Vân bắt đầu khóc vì sợ hãi . Bích Lâm nói với chồng :

- Anh đi gọi bác sĩ đi.

Bách Tùng đi, lát sau ông trở về với nhân viên y tế . Người đàn ông mặc áo trắng khám cho Tiểu Vân rồi chăm chú nhìn cô bé, hỏi :

- Tại sao cháu không nói ?

Tiểu Vân chỉ vào cổ hộng mình, mặc hiện rõ nét lo âu.

- Cháu bị bệnh à ?

Tiểu Vân lắc đầu, vị bác sĩ hỏi tiếp :

- Thế cháu có viết được không ?

Cô bé vội vàng gật đầu . Lát sau, giấy bút được đặt trước mặt cô, trên một cái bàn viết . Bác sĩ hỏi :

- Cháu không nói được từ bao giờ ?

Tiểu Vân cầm viết, nước mắt rơi trên má cô :

- Ba mẹ cháu chết cả rồi, hai người chết rất thê thảm.

Vợ chồng Bách Tùng nhìn nhau, có một chút thương cảm trong lòng họ . Bách Tùng đặt câu hỏi :

- Thế cháu không nói được từ bao giờ ?

- Cháu không biết . Cháu chỉ cảm thấy có cái gì nghẹn trong cổ, giọng nói không thể phát ra được.

- Có phải trước đây, lúc ba mẹ còn sống, cháu vẫn nói chuyện bình thường ?

- Dạ, vâng.

Vị bác sĩ đứng lên giải thích với vợ chồng Bách Tùng :

- Cô bé này có thể vì chứng kiến cái chết thương tâm của cha mẹ ruột, kinh hoàng quá độ nên làm thương tổn đến thanh quản hay một hệ thần kinh nào có liên quan đến giọng nói . Vấn đề này, chúng ta cần phải có bác sĩ chuyên khoa. Ông bà nghĩ sao ?

Bách Tùng chưa vội trả lời, ông tiếp tục hỏi Tiểu Vân :

- Cháu có còn thân nhân nào khác không ?

Tiểu Vân lắc đầu, những giọt nước mắt trên má cô bé làm Bích Lâm xúc động . Bà quay sang chồng :

- Có lẽ giờ đây chúng ta là người thân duy nhất của con bé này, anh Tùng a.

Bách Tùng hiểu ý vợ, ông nói với bác sĩ :

- Thôi được, chúng tôi sẽ lo lắng cho nó

Thảo Nhi nắm tay mẹ :

- Mình về đi mẹ, con đói bụng quá đi !

Hai vợ chồng dặn dò Tiểu Vân ở lại bệnh viện nghỉ ngơi. Trước khi về, họ còn trao cho cô bé gói tiền của cô và mấy lưỡi dao cạo, trong đó có một lá thự Tất cả những thứ ấy trở thành kỷ vật thiêng liêng suốt đời của Tiểu Vân cùng với sợt dây chuyền có lồng ảnh của cha và mẹ cô.

Sau buổi ăn tối, Thảo Nhi đã đi ngủ, vợ chồng họ ngồi lại nói chuyện với nhau ở phòng khách . Bách Tùng hỏi vợ :

- Ý em định thế nào, chuyện của con bé Tiểu Vân ấy ?

- Thế còn anh ?

Bách Tùng suy nghĩ một chút rồi nói :

- Thảo Nhi nó chỉ có một mình, em thì không thể sinh được nữa

- Nhưng không thể vì vậy mà chúng ta nhận một đứa con nuôi có khuyết tật.

- Con bé đáng thương quá !

- Đồng ý là nó đáng thương thật . Nhìn nó khóc, em cũng muốn khóc theo vậy

Bách Tùng nắm lấy cơ hội :

- Vậy thì chúng ta hãy nuôi nó, cương vị là một người bạn hay là một người thân để giúp đỡ, săn sóc cho Thảo Nhi của chúng ta và để làm phước nữa . Em cũng thấy đó, Thảo Nhi càng ngày càng tỏ ra cô độc, có con bé làm bạn với nó cũng là một điều tốt

Bích Lâm vẫn còn băn khoăn :

- Em chắc chắn sẽ không phải đối, nếu như...

- Anh thấy rằng Tiểu Vân là một con bé rất thông minh, xinh đẹp và ngoan ngoãn nữa . Bấy nhiêu đó cũng đủ để bù đắp khuyết tật của nó.

Bích Lâm buông xuôi :

- Thế thì em không ngăn cản anh nữa

- Nhưng mà em không hề cảm thấy gượng ép chứ ?

- Anh hỏi vậy là sao ?

- Có nghĩa là sau này... - Ông Tùng ngập ngừng một chút rồi đáp - Em chắc chắn là mình sẽ thương yêu con bé chứ ?

Bích Lâm lườm chồng một cái :

- Anh coi tướng em giống một bà mẹ ghẻ khắc nghiệp lắm sao ?

Bách Tùng cười giòn :

- Cho anh xin lỗi vậy . Bắt đầu từ ngay mai, Tiểu Vân sẽ là thành viên trong gia đình của chúng ta.

Chẳng hiểu sao Bách Tùng cảm thấy rất hứng thú trong chuyện này, có lẽ hoàn cảnh của cô bé làm ông xúc động.

oOo

"Tiểu Vân thương yêu !

Mẹ đoán rằng lúc này đây, con đang khóc vì thương nhớ me cha, vì nỗi trống vắng cô đơn, vì những khó nhọc mà con đang trải qua, có phải không ? "

Nước mắt cô bé rơi theo từng dòng chữ . Mẹ Ơi ! Có một điều mẹ đâu thể nào biết được là con gái của mẹ đã không còn nói được nữa.

Vân đọc tiếp, những dòng chữ thân thương của mẹ :

"... Con có biết vì sao ba mẹ ra đi mà để con ở lại không ? Bởi vì ba thường nói, con là áng mây nhỏ của ba mẹ, là niềm hy vọng, là giọng máu cuối cùng của dòng họ chúng ta.

Ba mẹ biết những ngày tháng sắp tới đối với con sẽ rất là khó nhọc . Nhưng Tiểu Vân thương yêu ! Vì niềm tự hào của ba mẹ, con hãy ngẩng cao đầu mà sống, hãy đoạt lấy tương lai và làm chủ định mệnh của mình . Ba mẹ hoàn toàn tin tưởng ở con, Tiểu Vân a.

Ba mẹ ra đi không để lại tài sản gì cho con bởi vì tất cả sản nghiệp đã bị người ta gán nợ hết rồi . Tiểu Vân ! Xin lỗi con, cả ba và mẹ cùng xin lỗi con... Cầu chúc con gái yêu gặp nhiều may mắn...

Ba và mẹ "

Mẹ Ơi, ba ơi ! Hai người sao không cho con theo với chứ ?

Cô bé ép thư vào ngực khóc thật nhiều, khóc như chưa từng được khóc bao giờ . Chỉ có những giọt nước mắt câm lặng . Nỗi đau khổ tận cùng đã bóp chết giọng nói thơ trẻ của cô mất rồi

Tiểu Vân khóc đến mệt mõi rồi thiếp đi lúc nào không biết . Khi tỉnh dậy, cô thấy hai người đã cứu mình đứng bên giường bệnh . Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt dịu hiền:

- Chúng ta đã xem thư của ba mẹ cháu, cháu không giận chứ ?

Vân gật đầu, ánh mắt biểu lộ cho biết là cô không hề giận họ . Người đàn ông từ từ nói tiếp :

- Theo như trong thư thì ba mẹ cháu bị phá sản ?

- Vâng.

Cô bé tiếp tục nói bằng ngôn ngữ của mình...

- Và cháu không còn thân nhân nào khác để nương tựa ?

- Vâng ạ - Mắt cô rướm lệ.

- Đừng khóc nữa, cháu ạ.

- Vậy cháu nghĩ sao nếu chúng tôi đề nghị cháu cùng sống chung ? Cháu có thích làm con nuôi của chúng tôi không ?

Tiểu Vân bất ngờ trước lời đề nghị tốt đẹp này . Thiếu phụ đặt giấy bút vào tay Tiểu Vân :

- Tôi tên là Bích Lâm. Cháu hãy viết những gì mình muốn nói.

Phân vân một chút rồi Tiểu Vân viết :

- Có phải cháu đã câm thật sự rồi ?

Bách Tùng phân vân, ông quyết định phải an ủi cô bé đáng thương này, không nên để cho nó quá tuyệt vọng :

- Vấn đề này chưa chắc chắn, sau này chúng tôi sẽ tìm bác sĩ chạy chữa cho cháu.

- Sao hai bác tốt với cháu như vậy ? Cháu biết rằng hỏi như vậy là không phải, nhưng mà...

Chương 2

- Không sao. Cháu thắc mắc cũng đúng thôi. Đơn giản là vì chúng tôi hiếm hoi và thương cảm cho hoàn cảnh của cháu

Nước mắt ứa trên mi cô bé, cô viết :

- Cháu cảm ơn hai bác.

Bách Tùng nhìn vợ như muốn nói rằng :

"Em thấy chưa ? Anh đâu có quyết định sai bao giờ ". Ông cười hiền hòa nói :

- Thế cháu có nhận lời chúng tôi không ?

- Cháu muốn về thăm nhà cũ.

- Được, nhưng cháu cần phải nghĩ ngơi một thời gian nữa . Thế cháu có biết đường về nhà không ?

- Cháu nghĩ là mình sẽ tìm được.

- Vậy thì hai ngày sau, chúng ta sẽ cùng đi.

oOo

Tiểu Vân đứng chết lặng nhìn khung cảnh điêu tàn của gia đình mình . Từng mảnh cháy nham nhở xoáy và lòng cô gái đau buốt, nước mắt rơi lả tả trên má Tiểu Vân. Bên cạnh cô, ông Bách Tùng nói khẽ với vợ :

- Thảo nào cô bé thương tâm đến không nói được nữa

Bích Lâm cũng xúc động :

- Tội nghiệp quá ! - Rồi thiếu phụ bước lên ôm lấy vai cô bé - Con đã khóc nhiều quá rồi, Tiểu Vân ạ . Nếu con bằng lòng thì từ nay có thể gọi chúng ta là ba me.

Cô bé viết vào tấm bảng mà Bách Tùng vừa sắm cho cô :

- Con cảm ơn ba me.

- Bây giờ con theo ba mẹ về nhà mới của mình chứ ?

Cô bé lưu luyến nhìn cảnh cũ một lúc rồi ra xe theo vợ chồng Bách Tùng . Từ đây, cô bắt đầu cuộc đời mới của mình với những con người mới . Phải chăng tất cả đều tốt với cô ?

Xe vừa dừng lại, Thảo Nhi đã từ trong nhà chạy ùa ra . Cô bé ríu rít :

- Ba mẹ về, ba mẹ về rồi . - Cô nắm ngay lấy tay ông Bách Tùng vừa trong xe bước ra - Ba có mua quà cho con không ?

Bách Tùng xoa đầu con gái :

- Ba không có mua, nhưng đem về cho con một món quà vô giá . Thảo Nhi ! Con nhìn xem ai trong xe kìa.

Ánh mắt họ nhìn nhau, ngay lập tức Thảo Nhi khó chịu :

- Ba đem người câm về nhà à ?

- Thảo Nhi ! - Bách Tùng nghiêm khắc - Tại sao con lại ăn nói bừa bãi như vậy chứ ? Tiểu Vân từ nay ở trong gia đình chúng ta và nó sẽ là em của con.

Thảo Nhi giậm chân :

- Nhưng con không thích có em. Con chỉ thích ba mẹ có mỗi mình con và thương một mình con mà thôi.

Tiểu Vân đã cùng mẹ nuôi của mình bước ra xe. Cô bé hý hoáy viết rồi chìa tấm bảng cho Thảo Nhi :

- Chị Thảo Nhi hãy yên tâm. Em không dám tranh giành tình thương của ba mẹ chị đâu.

Thảo Nhi đọc, lừ mắt nhìn Tiểu Vân rồi giậm chân đùng đùng trở vào nhà . Bách Tùng than :

- Bấy lâu nay cưng chiều nó quá rồi hư hỏng . Từ nay có Tiểu Vân, để nó biết không phải chỉ có nó là tuyệt đối

Tiểu Vân chừng như xúc động lắm . Cô bé đâu thể ngờ được trên đời này ngoài tình thương của cha mẹ dành cho cô lại còn có thứ tình cảm bao la, kỳ diệu của những con người không ruột thịt này...

oOo

Ba mẹ nuôi dành cho Tiểu Vân căn phòng rộng và đẹp không thua gì phòng của cô ở nhà cũ . Gia đình còn có thêm một người giúp việc lo nấu nướng và quết dọn trong nhà . Khi đã quen với nết sinh hoạt ở đây, Tiểu Vân ngày ngày thường dành nhiều thời gian chăm sóc vườn hoa, học nấu ăn, may vá và thêu thùa ở ngoài giúp việc thường gọi là chị Hai.

Cô bé vốn hiền lành, nết na và chăm chỉ nên nhanh chóng chiếm được tình cảm của người thành viên trong gia đình . Chỉ có Thảo Nhi là không hài lòng, bởi lẽ từ khi có Tiểu Vân, tình cảm của cha mẹ dành cho Nhi bị san sẻ, cô bé ganh tỵ rồi sinh ra ác cảm với Tiểu Vân.

Ông Bách Tùng là một doanh nghiệp, thường hay vắng nhà đi công tác ở xạ Lần nào cũng vậy, lúc trở về ông luôn có quà cho các con của mình.

Thảo Nhi nhảy hai nấc một xuống thanh lầu, cô bé ôm chầm cổ cha :

- Ba mới về ! Ba có mua quà cho con không ?

- Cái con bé này, không hỏi thăm sức khỏe của ba mà đã vòi vĩnh rồi

Tiểu Vân bước ra, cô bé đặt ly đá lạnh vào tay cha rồi ra dấu bằng taỵ Cô bé đã quen dần với cách nói chuyện bằng cử chỉ của mình.

- Mời ba uống nước

- Sao rồi, ở nhà có vui không Tiểu Vân ?

- Dạ vui, thưa ba.

- Mẹ các con đâu rồi ?

Thảo Nhi đáp :

- Mẹ đi làm tóc rồi ba.

Bách Tùng mở va li lấy ra mấy xấp vải :

- Cái này ba mua cho Tiểu Vân. Con đưa mẹ để mẹ dẫn đi may vài bộ đồ mới mà mặc

Thảo Nhi xịu mặt :

- Còn con, ba không có mua quà cho con à ?

- Có chứ . Phần của con là đĩa băng vidéo để học tiếng Anh đây này.

- Tại sao ba mua quần áo cho Tiểu Vân, còn con lại phải nhận cái của nợ này ?

- Con ăn nói cái gì vậy Thảo Nhi ? Chẳng phải là con đã có quá nhiều quần áo đẹp rồi sao ?

Thảo Nhi hờn giận :

- Con không biết, con chỉ thấy là ba không công bằng mà thôi.

- Thôi được rồi, lần sau ba sẽ mua cho con hai tá vải, tha hồ mà mua sắm

Thảo Nhi vẫn không hài lòng, cô nhìn Tiểu Vân bằng ánh mắt ganh tỵ :

- Con không chịu - Nhi giậm chân - Con muốn có ngay bây giờ.

Tiểu Vân bỗng cầm tay Thảo Nhi, đặt xấp vải của mình cho Nhị Tiểu Vân ra dấu :

- Chị hãy giữ lấy, mấy thứ này em không cần đâu.

Thảo Nhi vớ lấy xấp vải định bỏ đi, ông Tùng gọi lại :

- Thảo Nhi !

Ánh mắt người cha nghiêm khắc :

- Con hãy trả vải cho em con !

Tiểu Vân xua tay, cô bé không muốn làm mất lòng Thảo Nhi.

- Đừng ba, quần áo mẹ đã may cho con rồi . Chị Thảo Nhi thích thì ba cứ để chị ấy may sắm.

- Không được . Con tưởng ba không biết là Thảo Nhi có quá nhiều quần áo rồi sao ?

Thảo Nhi giậm chân rồi khóc :

- Nhưng mà con thích loại vải này.

- Con đừng có viện cớ . Con chỉ là muốn tranh với Tiểu Vân mà thôi. Hãy trả vải lại cho em đi con.

Thảo Nhi khóc lớn hơn :

- Con không trả.

Ông Tùng thét :

- Con dám cãi lời ba sao ?

Thảo Nhi sợ hãi nhìn cha, cô bé cảm thấy tức tối trong lòng . Rõ ràng là ba không còn thương Nhi nữa mà . Ném xấp vải vào ghế xa lông, Nhi chạy nhanh ra ngoài, vứa gặp lúc Bích Lâm trở về, bà giữ lấy con gái :

- Chuyện gì vậy ? Chuyện gì mà khóc tức tuổi thế này, hả Thảo Nhi ?

Được thể, Thảo Nhi khóc lớn hơn :

- Mẹ xem đó, ba không có thương con, ba bênh vực con nhỏ câm ấy rồi mắng con.

- Thảo Nhi ! Im miệng lại !

Bách Tùng hét lớn, ông trừng mắt giận dữ nhìn con gái . Lúc ấy ở góc phòng, Tiểu Vân quay mặt nhìn đi nơi khác, vài giọt nước mắt rơi trên má cô bé.

Bà Bích Lâm nhẹ nhàng hơn :

- Tại sao con lại ăn nói hồ đồ như vậy chứ Thảo Nhi ?

- Mẹ cũng mắng con nữa ư ?

Nhi vùng vằng khỏi tay mẹ:

- Bởi vì con ăn nói hư hỏng quá mà.

Nhi bưng mặt khóc lớn :

- Được rồi, ba mẹ cứ thương người ta đi, mặc kệ con. Từ nay không cần lo cho con nữa.

Sau đó, Thảo Nhi chạy về phòng của mình . Còn lại ba người, ông Bách Tùng thở dài :

- Con cái được nuông chiều thái quá nên đã hư hỏng mất rồi.

Ông nhìn sang đứa con nuôi :

- Con làm sao vậy Tiểu Vân ?

- Không có, bụi bay vào mắt con. Ba vừa mới đi xa về, hãy nghĩ ngơi cho khoẻ, đừng lo cho con.

Vân gom mấy xấp vải lên tay, cúi chào cha mẹ rồi mới trở về phòng riêng. Ông Bách Tùng nhìn vợ :

- Em thấy đó, có muốn cũng không thể nào ghét đứa bé này được.

- Nhưng anh đừng có vì thế mà ghét bỏ con ruột của mình đấy nhé.

- Em nói bậy . Tuy nhiên, chúng ta cần phải dạy dỗ Thảo Nhi trở lại mới được.

- Khó lắm ! Bấy lâu nay chúng ta có mỗi mình Thảo Nhi, bao nhiêu tình thương dành hết cho nó . Bây giờ có thêm Tiểu Vân, chẳng trách gì con mình nó ganh ty.

- Anh sẽ nói chuyện với chúng nó về vấn đề này.

- Chúng ta phải khéo léo xử sự, nếu không thì tai họa sẽ xảy ra đó . Thôi được rồi, anh không cần phải lo lắng nữa, hãy nghe lời đứa con gái nuôi cưng yêu mà đi nghỉ ngơi đi.

Tiểu Vân gõ cửa rồi bước vào phòng . Trên giường, Thảo Nhi đang úp mặt vào gối, giọng cô bé vẫn còn ướt nước . Rõ ràng là Thảo Nhi tức tưởi lắm

- Con không thèm đâu, mẹ đừng có vào đây.

Vân rụt rè bước lại gần, đặt tay lên vai Thảo Nhị Có bé hất ra :

- Mẹ đâu có thương con thì vào đây làm gì

Vân lắc vai mạnh hơn. Thảo Nhi ngạc nhiên quay lại và biết mình đã lầm . Tức giận lẫn xấu hổ, mắt Nhi trợn tròn thét :

- Vào đây làm gì ?

Tiểu Vân đặt tất cả vải vào tay con bé rồi viết lên tấm bảng lúc nào cũng đeo theo bên mình :

- Nếu chị thích thì hãy giữ lấy

Nhi giằng tất cả vào tay mình :

- Vải này là của ba mẹ tôi mua, người ngoài không có quyền giữ lấy - Rồi Nhi ngẩng cao mặt nói - Cô tưởng được ba tôi bênh là tốt lắm sao ? Nói cho cùng, cô cũng chỉ là người dưng khác họ mà thôi.

Đôi mắt tròn đen láy của Tiểu Vân ướt lệ, cô bé lặng lẽ quay bước ra ngoài, dáng buồn thiểu não:

- Nè...

Thảo Nhi bỗng gọi, con bé dường như có một chút hối hận trong lòng khi thấy Tiểu Vân khóc . Thật ra Thảo Nhi đâu có cố ý, chỉ vì nghĩ cha đối xử không công bằng mà thôi.

Nhi chọn một xấp vải rồi ấn vào tay Tiểu Vân :

- Cái này tôi không thích, hãy đem về mà xài đi.

Tiểu Vân mủi lòng, người ta hành động như một sự bố thí . Cuối cùng, cô bé đã không nhận món quà từ "lòng hảo tâm" ấy.

Mọi người chỉ nhận ra Tiểu Vân mất tích khi đến giờ ăn tối mà không thấy cô bé . Ông Bách Tùng hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, trong nhà ngoài vườn nhưng không gặp . Ông càng lo âu hơn khi nghe chị giúp việc nói :

- Lúc năm giờ, tôi còn thấy Tiểu Vân... dường như cô ấy khóc.

- Thôi chết rồi ! Con bé nào có họ hàng gì đâu chứ.

Bich Lâm cũng từ ngoài vườn trở về :

- Sao rồi, có tìm được không anh ?

- Anh không thấy . Còn em ?

Bích Lâm lắc đầu, ánh mắt bà dường như muốn khóc :

- Không lẽ con bé nỡ lòng bỏ mình đi sao chứ ? Tội nghiệp nó ! Một thân một mình trơ trọi, lại tật nguyền nữa, biết làm gì để mà sống chứ ?

- Tất cả chỉ tại con bé Thảo Nhi hư hỏng mà ra. Thảo Nhi đâu rồi ? Ra đây ba bảo coi.

- Đừng anh, đừng làm con nó sợ.

- Em chiều chuộng qúa đáng nên bây giờ con nó hư hỏng mất rồi . Thảo Nhi !

Cô bé bước ra, nhìn cha rụt rè :

- Dạ, ba kêu con.

Nhìn gương mặt sợ hãi của con, giọng Bách Tùng dịu lại, cơn giận cũng vơi đi :

- Bây giờ con có thấy lỗi lầm của mình chưa ?

Thảo Nhi thút thít khóc, sợ hãi, thẹn thùng và cả tức uất nữa . Gía như không có Tiểu Vân thì cô đâu mỗi lúc mỗi bị mắng thế này . Nhưng mà nghĩ lại cũng tội, trời tốt thế này, không biết là Tiểu Vân đi đâu ? Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu cô bé :

- Sao ba mẹ không đi tìm ở nhà cũ của Tiểu Vân ?

- Ừ nhỉ - Bách Tùng vỡ lẽ - Sao mình lại đãng trí như vậy chứ . Bích Lâm ! Em ở nhà với con, anh đi tìm Tiểu Vân đây.

- Không, em cũng muốn đi nữa . Thảo Nhi ! Con ở nhà với chị hai nhé

Thảo Nhi gật đầu, cô bé mủi lòng đến phát khóc . Khi cha mẹ tất bật ra đi, Thảo Nhi không kềm được lòng :

- Mẹ... con cũng muốn đi nữa

Bích Lâm nhận ra mình thật vô lý khi để con ở nhà một mình, thiếu phụ dang tay đón Thảo Nhi :

- Được rồi . Cả ba chúng ta cùng đi vậy.

Trong người không có tiền, Tiểu Vân phải cuốc bộ hết sức vất vả mới trở về được nhà cũ của mình . Vẫn là khung cảnh hoang tàn sau vụ cháy, và dường như cỏ dại bắt đầu mọc len lỏi vào thế giới đầy ắp kỷ niệm tuổi thơ này của cô bé

Tro tàn của cha mẹ cô đã được đưa vào chùa, ở đây chỉ có gốc mai già là kỷ niệm sống động, là nơi cha cô đã đưa cô ra đó với những lời dặn dò sau cuối . Tiểu Vân vẫn còn nhớ rõ mòn một từng lời của cha.

"Tiểu Vân là áng mây nhỏ . Con là áng mây nhỏ của ba mẹ . Con nhìn xem, mây thì ở tít trên cao, dịu dàng và thanh khiết . Ba mẹ muốn con sau này cũng vậy, sống một cuộc sống thanh cao như những áng mây trên trời...

... Anh và em không có quyền bóp chết tuổi thơ của con... "

Bây giờ thì Tiểu Vân đã hiểu những lời nói của cha lúc ấy rồi . Thì ra cha quyết định ra đi để Tiểu Vân một mình trên cõi đời này ngay từ lúc đó

- Ba ơi, mẹ Ơi ! - Tiểu Vân ôm mặt, nước mắt luồn qua kẽ tay cô bé - Áng mây nhỏ của hai người không biết rồi đây sẽ sống ra sao ? Ở tít mãi trên cao hay rồi sẽ tan như bọt biển

cô nhớ giọng nói của Thảo Nhi :

"Cô tưởng được ba tôi bênh vực là tốt lắm sao ? Nói cho cùng, cô cũng chỉ là người dưng khác họ mà thôi".

Và còn cái cử chỉ bố thí của Thảo Nhi nữa chứ . Tất cả đang là áp lực tâm lý nặng nề bóp nghệt tâm hồn thơ trẻ của cô bé. Tiểu Vân tức uất muốn hét lên thật to, nhưng cuối cùng cô cũng không làm được cái điều đơn giản ấy . Thế mới biết người ta không nói được là khổ sở đến ngần nào

Bây giờ đây, Tiểu Vân chỉ có khóc, những giọt nước mắt không thành tiếng càng làm cô đau khổ hơn gấp ngàn vạn lần của sự đau khổ.

Trăng đã lên cao, vệt sáng kéo dài trên thảm cỏ, loang lổ lổ ở nền nhà điêu tàn, soi lên mặt Tiểu Vân, phản chiếu những giọt lệ lấp lánh như châu ngọc, đẹp đến vô ngần nhưng sao mà thê lương, u uất quá !

Có bàn tay ai đó đặt lên vai Tiểu Vân. Cô bé ngẩng lên nhìn, nhận ra những giọt châu dưới áng trăng :

- Ba mẹ... - Trong thâm tâm Tiểu Vân gọi như thế

Giọng Bích Lâm nghẹn ngào :

- Con làm cho mẹ khóc lây rồi đây này Tiểu Vân. Tại sao lại tới đây ngồi một mình chứ ?

Dưới ánh trăng mờ ảo . Tiểu Vân không thể viết được . Cô bé đành lấy mắt nhìn cha mẹ nuôi.

Bách Tùng nói :

- Có phải con muốn nói xin lỗi ba mẹ không ?

Tiểu Vân gật đầu :

- Con không cần phải áy náy bởi vì ba thành thật nói với con rằng . Ba đã xem con như là đứa con ruột thịt của mình

Tiểu Vân cảm động đến rơi lệ . Phải rồi, chỉ có tình thương sâu đậm và chân thành mới khiến người đọc được ý nghĩ trong mắt cô.

- Cám ơn ba - Vân biểu thị bằng ánh mắt và cử chỉ - con rất đội ơn ba.

- Thôi được rồi - Bích Lâm gạt nước mắt, tươi cười, nói - Chúng ta không nên đứng đây thi gan cùng sương đêm, không khéo ngày mai cả bốn người cùng nhau ngã bệnh nữa đấy.

Trên đường về, Bách Tùng nói :

- Tiểu Vân con xem, Thảo Nhi nó lo lắng cho con và nằng nặc đòi theo cho bằng được đấy

Ánh mắt hai đứa trẻ chạm vào nhau. Dường như cái tình thương chất ngất của cha mẹ nuôi dành cho Vân đã xóa đi sự đố kỵ.

oOo

Mẹ nuôi chăm sóc Vân rất tận tình khi về nhà . Người pha nước nóng cho cô tắm, người chọn áo quần rồi lấy khăn lông đặt vào tận tay cô :

- Con đừng có khóc nữa . Hãy vui vẻ lên để mà sống, con có biết chưa ?

Tiểu Vân chỉ biết cảm động đón nhận tình thương bao la ấy . Cuối cùng, họ quây quần bên bàn ăn tối . Dường như ánh mắt Thảo Nhi nhìn Tiểu Vân đã dịu đi, không còn vẻ hằn học và đố kỵ nữa

Bách Tùng không giấu tình thường của mình, dù là trước mặt Thảo Nhị Ông nói :

- Thảo Nhi, Tiểu Vân ! Các con đâu là những đứa con bé bỏng thương yêu của ba mẹ - Ánh mắt ông nhìn từ đứa này sang đứa khác - Thảo Nhi may mắn sinh ra trong sự đầy đủ vật chất và cả tình thương của ba mẹ nữa, riêng Tiểu Vân thì ngược lại

Dừng một lúc, ông tiếp :

- Vừa rồi đi nước ngoài, ba có trình bày và đưa cả hồ sơ bệnh án của Tiểu Vân cho một bác sĩ nổi tiếng xem xét . Cuối cùng, ông ta nói là trường hợp của con cần phải chờ đợi... một kỳ tích.

Đôi mắt Tiểu Vân cụp xuống, nhưng cô bé không khóc . một bàn tay mẹ nuôi đặt lên vai cô an ỉu, động viên.

Ông Tùng tiếp tục nói :

- Thảo Nhi ! con thấy đó, em con nó có quá nhiều bất hạnh, đến độ không tưởng là Tiểu Vân sẽ chịu đựng được, vậy mà em con nó đã vượt quạ Tuy rằng Tiểu Vân nó có nghị lực, nhưng mà nếu gia đình chúng ta ngược đãi thì chắc chắn là em con nó sẽ vô cùng bất hạnh . thảo Nhi ! Tất cả những lời ba vừa nói là mong muốn con từ nay vì những bất hạnh của Tiểu Vân đã chịu đựng, con, ba và mẹ... ba người chúng ta phải đối xử tốt, thật tốt với Tiểu Vân, không phải vì lòng thương hại mà vì tình thương ruột thịt, con có hiểu không ?

Thảo Nhi cúi đầu, những lời nói của cha làm cho Nhi xúc động . Cô chưa kịp nói gì thì giọng cha lại vang lên :

- Con Tiểu Vân, làm người không nên ảo vọng . Sở dĩ hôm nay ba nói chứng bệnh của con khó chữa là vì ba muốn con nhận thức được sự thật ngay từ bây giờ, lập tức chuẩn bị cho mình một tâm lý để thích ứng với hoàn cảnh của mình . Có thể những điều ba vừa nói, nó cao xa quá với lứa tuổi các con, nhưng rồi một hai năm sau, những lời nói vừa rồi sè giúp ích cho các con.

Gian phòng ngập chìm trong bầu không khí ấm áp của tình thương bao lạ Vợ chồng Bách Tùng nhìn hai đứa con âu yếm, Thảo Nhi cảm thấy ân hận và Tiểu Vân thì xúc động đến rơi lệ . Lúc chia tay, Thảo Nhi bỗng nói :

- Tiểu Vân có muốn vào phòng của chị chơi không ?

Thế rồi hai đứa trẻ nắm tay nhau cùng đi, vẻ thân thương như là chị em ruột thịt . Bích Lâm có vẻ tự hào :

- Anh nhìn xem, thảo Nhi nó cũng ngoan lắm đấy chứ

- Thì ngoan, nhưng mà phải tội hơi ích kỷ, ganh tỵ và dường như có một chút cao ngạo

Khi hai đứa đã ở trong phòng, Thảo Nhi muốn nói một tiê"ng xin lỗi, nhưng không hiểu sao cô bé lặng thinh luôn. Nhi cầm tất cả vải đặt vào tay Tiểu Vân :

- Vân đêm về may sắm đi, bây giờ tôi không thích chúng nữa

Tiểu Vân viết lên bảng :

- Nếu chị thích thì cứ giữ lấy đi.

Thảo Nhi kéo tay Vân đi về phía tủ quần áo của mình, mở cửa ra, cô bé nói :

- Vân thấy không ? Tôi đã có quá nhiều rồi.

Cô bé nghĩ dù cho Tiểu Vân có may hết số vải này cũng không thể nào sánh được với tủ quần áo đồ sộ của mình . Thảo Nhi đóng cửa lại rồi nói :

- Thôi, Vân về nghỉ đi, chắc là đã mệt mỏi lắm rồi

Phải rất lâu sau đó Vân mới chợp mắt được . Trước đó, cô mân mê mặt sợi dây chuyền của mẹ cô, trên đó là hình ảnh của cha và mẹ . Dường như hai người đang nhìn Vân mỉm cười

- Ba mẹ Ơi ! hai người có nhìn thấy con lúc này không ? Tiểu Vân của ba mẹ đang cầu chúc cho hai người ở thế giới xa xôi kia được nhiều hạnh phúc

oOo

Mùa hè

Bởi vì Thảo Nhi học rất kém nên Bách Tùng phải thuê thầy về dạy kèm cho con. Lúc đầu Tiểu Vân chỉ đứng nhìn thôi, nhưng sau đó cô bé tham gia vào lớp học . Ngày xưa Tiểu Vân vốn là một cô học trò thông minh và bây giờ cũng vậy . Vân tỏ ra xuất sắc hơn hẳn Thảo Nhi, mặc dù cô bé không nói được . Kể từ đó, Bách Tùng thuê hẳn một giáo viên ở trường dành cho trẻ khuyết tật về dạy cho Tiểu Vân kiến thức và cử chỉ biểu thị ngôn ngữ của người câm, và Tiểu Vân tỏ ra rất xuất sắt trong việc học

Mùa thu năm sau, Bách Tùng thuê về một thầy giáo dạy đàn cho cả hai đứa, dường như ông trời rất công bằng . Ông đã cướp đi giọng nói thanh tao của Tiểu Vân, bù lại cho cô bé một bộ Óc thông minh tuyệt vời và đôi bàn tay ngà ngọc . Chẳng bao lâu sau đó, Tiểu Vân đã có thể đàn được rất nhiều loại nhạc cũ và đàn rất hay.

Sau đó Tiểu Vân còn tập vẽ . Thấy con mình có khiếu, Bách Tùng khuyên con đi học ở trường mỹ thuật, nhưng vì mặc cảm, Tiểu Vân không đồng ý . Mặc dù vậy, cô bé cũng vẽ khá đẹp . Chân dung của cha mẹ ruột được cô phác họa qua trí nhớ, hình ảnh ấy lúc nào cũng được đặt trên đầu giường ngủ của cô và cả chân dung của cha mẹ nuôi nữa.

Tiểu Vân bây giờ biết thêu, biết may, biết đàn, biết vẽ... và rất đỗi dịu hiền . Giá như mà cô có thể nói được thì có lẽ trên thế gian này không có người phụ nữ nào đẹp hoàn thiện hơn thế nữa

Thảo Nhi lớn lên cũng rất xinh đẹp . Tuy không còn ác cảm với Tiểu Vân một cách rõ rệt nữa, nhưng dường như Thảo Nhi không thích lắm sự có mặt của đứa em nuôi ở bên cạnh mình . Cũng phải thôi, bởi vì Tiểu Vân luôn luôn vượt qua Thảo Nhi về mọi mặt . Nếu như sau này vợ chồng Bách Tùng không khéo léo xử sự, thì có lẽ mọi chuyện đã không êm thắm như cho đến bây giờ

Họ không bao giờ khen Tiểu Vân mà bỏ quên Thảo Nhi, không bao giờ cho Vân món đồ gì mà Nhi không có . Nói tóm lại, trong suốt thời gian sau đó, Thảo Nhi không có cơ hội biểu lộ sự ganh tỵ của mình . Và như thế, cuộc sống cứ bình lặng trôi qua

Có một điều đáng buồn là Tiểu Vân sống rất khép kín, vì mặt cảm khuyết tật của mình, cho nên Vân không bao giờ đi ra ngoài hay tham gia những buổi tiệc trong gia đình

Thời gian sau đó, Bích Lâm thường hay bệnh, hậu quả của lần sinh Thảo Nhi khó khăn và là nguyên nhân sự có mặt của Tiểu Vân trong gia đình này.

Có một điều không thể phủ nhận được là vợ chồng Bách Tùng rất mực thương yêu Tiểu Vân, đứa con nuôi của mình.

oOo

Tội nghiệp cha nuôi, người lúc nào cũng muốn Vân hòa nhập vào thế giới sôi động của loài người . Và Vân, bản thân nàng nào muốn sống cách biệt đâu. Nhưng khổ nổi, ở thế giới tươi đẹp ấy, đâu có ai dùng cử chỉ thay lời nói như nàng.

Hai mươi mốt tuổi, lứa tuổi có rất nhiều ước mơ dệt thành mộng đẹp . Tiểu Vân thèm khát khi thấy bạn bè vây quanh Thảo Nhi, đau khổ khi thấy trong số họ, không ai muốn gần gũi, thân thiện với người con gái câm như nàng.

Dường như mẹ hiểu rất rõ tâm trạng của Tiểu Vân. Có lần người nói :

- Con là niềm tự hào của ba mẹ, ở con có tất cả những ưu điểm mà những cô gái tầm thường không có được . Và không phải ai cũng nhìn thấy ưu điểm của con. Rồi sẽ có lúc con gặp được hoàng.

- Con là niềm tự hào của ba mẹ, ở con có tất cả những ưu điểm mà những cô gái tầm thường không có được . Và không phải ai cũng nhìn thấy ưu điểm của con. Rồi sẽ có lúc con gặp được hoàng tử của mình . Người đến với con chắc chắn sẽ là một chàng trai xuất sắc, bởi vì cậu ta đã nhìn thấy ưu điễm thầm kín của con.

Mẹ quả thật là một người me đáng kính nhất trên đời này . Kể từ đó, Tiểu Vân sống bình lặng . Không còn nhìn bạn bè Thảo Nhi với vẻ thèm khát nữa và phớt lờ khi họ không muốn gần gũi . Nhưng hình như mỗi lúc, Tiểu Vân càng sống khép kín hơn.

Chương 3

Hôm nay, cha nói là cả nhà sẽ dự mừng thọ một người bạn . Cả buổi chiều, ông cố công thuyết phục Tiểu Vân, nhưng nàng vẫn nhất định từ chối, không tham dự . Cho đến khi chuẩn bị ra xe, cha nhìn Tiểu Vân nghiêm túc nói :

- Ba biết con vì mặc cảm nên không muốn xuất hiện trước đám đông. Nhưng mà Tiểu Vân, ba nói cho con biết là ba mẹ sẽ rất lấy làm tự hào nếu như được giới thiệu con với bạn bè . Sở dĩ ba nói như thế là để con hiểu rằng, con hoàn toàn có quyền tự hào về mình

- Con xin lỗi bạ - Tiểu Vân có vẻ rất buồn - Nhưng mà con không biết rằng những con người xa lạ Ở đó, họ có hiểu được khi mà con hươ tay múa chân không ? Hay là họ sẽ cười ầm lên khiến ba mẹ phải xấu hổ vì con ?

- Tại sao con lại tự xem thường mình như vậy chứ ? Con hãy tin ba đi, vẻ đẹp thánh thiện của con khiến người đứng trước mặt sẽ không dám nói, dù là một câu chữ khiếm nhã nào

Thảo Nhi cũng nói :

- Đi đi Tiểu Vân. Tôi không có để cho Tiểu Vân thiệt thòi đâu mà sơ.

Tiểu Vân bối rối, cuối cùng nàng nói :

- Xin cho con khất một lần đi ba ạ.

- Thôi được, ba nghĩ rằng con cần phải chuẩn bị tâm lý . Lần sau con không có quyền khất nữa đâu nhé.

Bích Lâm dặn dò :

- Con ở nhà với chị hai, có mệt thì ngủ trước, không cần phải chờ ba mẹ.

Vân đưa họ ra cửa, ánh mắt nàng nhìn theo thật buồn . Tiểu Vân ước ao biết bao tiếng nói của con người . Thứ tiếng nói mà ngày xưa, Tiểu Vân vẫn còn nhớ rất rõ là nàng thường hay gọi mẹ.

Cô trở vào nhà, nắm tay người gíup việc ra dấu :

- Chị hai dạy em đan nốt chiếc khăn lên cho mẹ quàng cổ, mùa đông sắp đến rồi.

oOo

Đình Kha dịu mẹ ngồi xuống chiếc ghế xa lông dài ở một góc khuất trong phòng, không khí sôi động ở đây làm mẹ chàng không được khỏe . Kha ân cần hỏi :

- Hay là để con đưa mẹ về nghĩ nha mẹ ?

Bà Ngọc Phượng vỗ lên tay con, nhẹ giọng :

- Mẹ không sao đâu. - rồi bà thở dài - Giá như ba con còn sống, hôm nay cũng là thọ lục tuần của ông ấy

Đình Kha nhìn mẹ mỉm cười :

- Con nghĩ mẹ là người vợ chung thủy nhất trên thế gian này, không lúc nào mẹ quên ba cả.

Thiếu phụ thở dài

- Ta không chết theo ba con đã là hành vi phản bội người rồi

- Sao mẹ lại nói vậy ? Không lẽ những người đàn bà chung thuỷ đều phải chết theo chồng hết sao ?

- Con không hiểu đâu, mẹ và ba không thể nào sống thiếu nhau được . Nếu như mà không có con, chắc là mẹ không thiếu sống nữa . Con là hiện thân của Đình Văn ngày xưa đó

Đình Kha cười, nụ cười đôi môi dày gợi cảm và rất đàn ông

- Cũng may là như vậy

Bà Phượng nhìn ra trung tâm của buổi tiệc . Ở đó, các cặp nam nữ đang dìu nhau nhảy, rất sôi động và vui vẽ . Bà bỗng nhớ đến con trai của mình

- Sao con không ra ngoài đó với người ta, Đình Kha ?

Kha đùa :

- Bởi vì con là hiện thân của ba mà . ngày xưa có bao giờ ba bỏ mẹ ngồi một mình đâu, có phải không ?

Bà Ngọc Phượng vẫn không vui :

- Nhưng rồi có lúc con sẽ bỏ ta mà thôi.

- Không bao giờ đâu me.

- Thế con không muốn cưới vợ à ?

Đình Kha bật cười lớn :

- Xem kìa ! Con chỉ là hiện thân của ba thôi đấy nhé . Nhưng mà yên tâm đi, ít ra là trong lúc này, con chưa chọn được cô nào vừa lòng

Dường như bà Phượng rất không vui khi nói về chuyện hôn nhân của con.

- Nhưng rồi cũng đến khi con chọn được người vừa ý

- Người con vừa ý, sẽ là người đầu tiên biết lo lắng và thương yêu mẹ như là con thương mẹ vậy.

Bà Ngọc Phượng thở dài :

- Trên thế gian này, không có chuyện con dâu thương mẹ chồng như ruột thịt đâu con a.

- Để rồi mẹ xem, con sẽ tìm được một người như thế

Câu chuyện của mẹ con họ bị cắt đứt bởi hai người khách - Đó là vợ chồng Bách Tùng, Bích Lâm - Họ nhìn người đàn bà vui vẻ nói :

- Chị Ngọc Phượng ! Lâu quá rồi chúng ta không gặp nhau.

Bà Phượng đứng lên xã giao :

- Phải, lâu lắm rồi . Thế hai người có khoẻ không ?

- Chúng tôi vẫn bình thường . Vị này là...

- Nó là con trai của tôi, tên Đình Khạ Nó thay thế ba nó làm việc ở công ty từ này ông ấy mất

Đình Kha cúi đầu :

- Chào hai bác

Bách Tùng khen :

- Rất giống anh Đình Văn ngày xưa, đẹp trai và phong độ . Hèn gì mấy năm nay công ty Đại Lộc của chị phát triển rất tốt

Bà Ngọc Phượng không giấu vẻ tự hào :

- Nó là niềm tự hào của tôi đấy

Bất giác Bách Tùng nghĩ đến Tiểu Vân cũng là niềm tự hào của ông. Nhưng mà khổ nổi, con bé không vươn lên được vì mặc cảm

Sau đó họ trao đổi với nhau về công việc làm ăn, về kinh nghiệm thương trường . Bách Tùng nhận ra chàng trai 27 buổi trước mình rất thông minh, hiểu biết và khiêm tốn:

- Mong là từ nay, bác Tùng chỉ vẽ cho cháu nhiều hơn.

Ông Tùng quay sang bà Phượng :

- Chị có một đứa con rất là đích đáng đấy chị Phượng a.

Thảo Nhi tách khỏi đám đông chạy về phía họ làm cắt đứt câu chuyệu . Cô gái ăn mặt rất sang trọng và cũng rất đ.p . Giọng Thảo Nhi liến thoắng :

- Ba mẹ không nhảy với nhau một bảN à ?

Bách Tùng nghiêm trang :

- Thảo Nhi ! Con không thấy ba đang bận nói chuyện với người lớn sao ? - Ông quay sang thiếu phụ - Chị Phượng ! Xin lỗi chị, đứa con của tôi nó rất là hời hơt

- Ô ! đâu có sao. Nó xinh đẹp và dễ thưong lắm đấy chứ . Thế cháu tên gì ?

Thảo Nhi nhanh nhảu :

- Dạ, cháu tên là Thảo Nhị Bác biết không ? Ba lúc nào cũng mắng cháu là cháu hư hỏng, thế nhưng cháu thấy mình có hư hỏng gì đâu.

Bà Ngọc Phượng và Đình Kha cùng cười . Lúc này Thảo Nhi mới nhìn thấy Đình Kha, cô sững sờ vì vẻ đẹp quá ư là đàn ông của Khạ Đôi mày rậm, đôi môi dày gợi cả, sống mũi cao, và cái cằm cương nghị, vầng trán thanh thoát biểu lộ sự thông minh và đôi mắt sâu đậm đa tình cảm . Kha đẹp, đẹp hơn bất cứ người bạn nào của Nhi trong đám bạn hàng mấy mươi người

Thảo Nhi đã đọc nhiều tiểu thuyết, và cô biết đây chính là tiếng sét ái tình

- Tôi tên Đình Khạ - chàng trai chìa tay ra vẻ thân thiện - rất hân hạnh được biết cô Thảo Nhi.

Lần đầu tiên Thảo Nhi thấy mình bối rối trước đàn ông. Bàn tay nàng rụt rè bắt lấy tay Khạ Chàng trai tiếp tục nụ cười quyết rũ của mình . Kha thấy Thảo Nhi cũng xinh đẹp lắm

- Cô Thảo Nhi dễ thương và không có hư hỏng chút nào

Nhi trở lại vẻ hồn nhiên của mình :

- Đó ! Ba thấy chưa ? Có mỗi mình ba là bảo con hư hỏng mà thôi.

- Thôi được rồi, được rồi... Con thì không có hư, nhưng mà bây giờ hãy để cho người lớn trò chuyện.

- Ba...

Bích Lâm chen vào :

- Con đừng có mà vòi vĩnh ở đây đó nha, Thảo Nhi.

Đình Kha lên tiếng, giọng nói rất nhã nhặn :

- Xin được mời cô Thảo Nhi bản nhạc này . Ở đây không có đề tài của chúng ta đâu.

Chốt lát sau, họ đã dìu nhau trên sàn nhảy, Thảo Nhi nhận ra chàng trai nhảy điêu luyện như một vũ công vậy . Cô gái thấy mình không còn có thể tự chủ được nữa

Giọng Đình Kha lại êm đềm vang lên :

- Cô Thảo Nhi hiện đang làm gì, hay là còn đi học ?

- Em học ở đại học Kinh tế

- Cô định nối nghiệp cha à ?

- Có lẽ, bởi vì cha mẹ em không có con trai.

- Thế cô...

- Anh có thể bỏ tiếng "cô" ấy được không ? Nghe nó có vẻ tây phương quá

- Được chứ, Thảo Nhi.

Nhi mỉm cười hài lòng . Còn Kha, chàng thấy rằng cô gái này rất dễ thương nhưng có vẻ bồng bột và hơi xốc nổi, hình như có một chút ương bướng nữa . Kha thì thích một thiếu nữ dịu dàng, hiền thục hơn.

- Còn anh ? - Thảo Nhi bước gần đến sự thân thiện - Anh cũng phải nói về mình chứ

- Tôi...

- Khoan đã !

- Chuyện gì vậy Thảo Nhi ?

- Em muốn xin luôn tiếng "tôi" đó của anh, được chứ ?

Kha cười xoà, rồi nghiêm nghị nói :

- Anh đã ra trường và hiện đang làm việc công ty của ba anh.

Nhi cắc cớ hỏi :

- Thế anh làm đến chức gì lận ?

Kha cũng trả lời một cách lập lờ :

- Anh chuyên ký giấy tờ

- Thế ba anh, nhiêm vụ ấy không phải là của người sao ?

- Ba anh đã qua đời rồi

- Xin lỗi... - Nhi bối rối - Em không biết là chuyện đáng buồn như vậy

- Không có gì . Thỉnh thoảng anh cũng muốn có người nhắc đến ba để mà tự hào

Thảo Nhi lập tức tươi tỉnh trở lại, cô gái thấy là chàng trai này ngoài vẻ hào hoa ra, còn có cách nói chuyện rất có duyên và lôi cuốn

Bản nhạc chấm dứt, Nhi còn muốn nhảy nữa, nhưng Đình Kha đã nói :

- Xin lỗi Thảo Nhi, anh phải trở lại, kẻo mẹ anh mong.

Có một chút luyết tiếc trong mắt Nhi, rồi nàng nói :

- Anh có thích đến chơi nha em không ?

Kha bằng lòng :

- Được rồi, anh sẽ sắp xếp thời gian để tới thăm nhà em.

Họ cùng nhau trở lại chỗ cũ . quả thật bà Phượng đang mong con trai của mình, đứa con chưa bao giờ xa bà từ khi chồng cùng hai đứa con lớn chết đi trong một lần tai nạn . Và cũng chưa bao giờ bà nghĩ là nó sẽ xa bà, sẽ san sẽ tình cảm cho bất cứ một con người nào khác, ngoài bà.

Trên đường trở về nhà, bà Phượng có vẻ không vui. Đình Kha ân cần hỏi :

- Mẹ làm sao vậy ? Không được khỏe ư ?

- Không có . - Rồi bà hỏi, làm ra vẻ như vô tình - Con và con bé gì đó, có vẻ hợp nhau lắm hả ?

- Mẹ muốn nói Thảo Nhi ?

- Ừ, Thảo Nhi.

- Chúng con chỉ nhảy với nhau một bản nhạc thôi mà

- Vậy mà mẹ cứ tưởng...

Thiếu phụ giấu tiếng thở dài . Đình Kha tinh ý :

- Mẹ không thích con có bạn gái à ?

- Sao con lại hỏi vậy ?

Thiếu phụ nhíu mày, bà tự hỏi :

"Chẳng lẽ ta không thích thật ư ? Không phải . Ta đâu có ích kỹ như vậy chứ " Bà tự bào chữa :

- Chỉ vì thấy con bé ấy không được đứng đắn lắm

- Nói như vậy thì có vẻ nặng nề quá mẹ ạ . Cô ta chỉ hơi sôi nổi một tí.

Ngọc Phượng thở dài, cảm thấy rằng mình không thể giữ con trai cho riêng mình lâu hơn được nữa.

oOo

Không có gì làm Thảo Nhi vui hơn lúc này . Hình ảnh thần tượng vừa gặp cứ lởn vởn trong đầu nàng không tài nào xót đi được . Con người ta lúc quá vui thì cần phải làm cái gì đó để bộc lộ, san sẻ . Trong lúc này, Thảo Nhi đã tìm đến Tiểu Vân khi thấy đèn trong phòng nàn còn sáng

Vân đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng mịn màng và rất quyến rũ . Thảo Nhi cũng tự biết mình không đẹp bằng Tiểu Vân. Nhưng trong lúc vui vẻ, Nhi không để ý đến những chuyện hẹp hòi ấy

- Tiểu Vân ! Chưa ngủ à ?

Vân gật đầu . Nhi tiếp, nàng chưa bao xưng hô ngọt ngào với Vân :

- Hôm nay, Vân không đi chơi với chúng tôi, thật là tiếc

- Có gì vui lắm sao, chị Thảo Nhi ?

Tiểu Vân nói bằng cử chỉ của mình, Thảo Nhi háo hức kể :

- Vân có khi nào nghĩ đến thần tượng của mình chưa ?

-...

- Không à ? hôm nay tôi đã gặp được thần tượng . - Đôi mắt Thảo Nhi sáng long lanh, rõ ràng là nàng đã yêu rồi - Anh ấy và tôi đã cùng nhảy với nhau.

- Chắc hẳn là người đó đẹp trai lắm ?

- Còn phải nói nữa, đẹp trai và phong độ . Anh ấy sẽ tới đây chơi, lúc đó tôi giới thiệu cho hai ngưòi biết nhau.

Tiểu Vân lẳng lặng không nói . Nhi hỏi :

- Sao vậy ? Vân không thích à ?

- Liệu người ta sẽ nghĩ sao khi biết chị có một đứa em câm ?

- Nghĩ sao à ? Người ta sẽ khen là Tiểu Vân rất đẹp

- Em không đùa

- Tôi cũng không có đùa . Tiểu Vân thật đẹp mà

Tiểu Vân vẫn không hưởng ứng . Thảo Nhi nói :

- Thôi được rồi, chúng ta sẽ bàn bạc sau. Bây giờ tôi đi ngủ đây.

oOo

Thảo Nhi háo hức đến độ không ngủ được . Thần tượng cứ chập chờn trước mắt nàng và đến cả trong giấc mơ nữa . Sáng hôm sau, Thảo Nhi đi học trong trạng thái lơ lững . Cho đến giờ ăn trưa, cô gái không còn kèm được lòng mình nữa, Nhi bèn hỏi, có một chút ngập ngừng :

- Bà à ! Cái người gặp hồi tối này, quen thế nào vậy ba ?

Bách Tùng ngẩng lên ngạc nhiên hỏi :

- Con muốn hỏi ai ? Hồi tối này chúng ta gặp quá nhiều người, làm sao mà ba biết được

Thảo Nhi đỏ mặt nàng lúng túng :

- Người ấy... Người ấy...

- Là ai ? Sao mà con không nói ?

Nhi quay sang mẹ nũng nịu :

- Mẹ ! Mẹ có biết người đó không ?

Bích Lâm ngơ ngác :

- Mẹ cũng như ba thôi. Làm sao mà biết được.

Tiểu Vân bỗng che miệng cười phì, càng làm cho Bách Tùng ngạc nhiên hơn :

- Con cười cái gì thế, Tiểu Vân ?

Vân càng buồn cười hơn, gương mặt nàng lúc này cũng đỏ không kém gì Thảo Nhi.

Bách Tùng nghi ngờ hỏi :

- Chẳng lẽ con biết người đó là ai sao, Tiểu Vân ?

Tiểu Vân làm dấu :

- Đó là một người con trai rất đẹp, hào hoa và phong đô.

Bích Lâm vỡ lẽ :

- À ! Thì ra là...

Bách Tùng vẫn còn chưa hiểu

- Em muốn nói ai thế, Bích Lâm ?

Bích Lâm nhìn con hài hước :

- Là Đình Kha, có phải không Thảo Nhi tiểu thơ ?

Nhi mắc cỡ đến không dám ngẩng đầu lên.

- Mẹ đã biết rồi, còn hỏi làm gì ?

Bách Tùng vỡ lẽ :

- Thì ra là chàng trai đó

- Có phải là con đã để ý người ta rồi không ?

Giọng Bích Lâm hỏi càng làm cho Thảo Nhi ngượng ngùng hơn. Cô cúi gằm không dám nói lời nào nữa . Bích Lâm quay sang chồng :

- Anh trả lời cho tiểu thơ nhà mình đi, xem chàng trai ấy là ai.

- Anh đâu có biết cậu ta.

Thảo Nhi lập tức ngẩng đầu lên :

- Ba biết mà . Chẳng phải...

Bách Tùng không đợi con gái hết lời, ông đùa :

- Em xem kìa Bích Lâm. Cuối cùng Thảo Nhi của chúng ta cũng không giấu được gương mặt đỏ như hoa hồng của mình

Thảo Nhi biết mình mắc lừa nên giãy nảy :

- Ba xấu quá đi. Bá xí gạt con..

Cả gia đình cùng cười ồ lên. Chợt Bách Tùng nghiêm giọng :

- Kể ra con cũng biết nhìn người lắm . Đình Kha quả thật là một chàng trai xuất sắc . Cách đây hai năm, cha cậu ta và hai người anh trai cùng chết trong một vụ tai nạn . Từ đó, Đình Kha thay lên làm tổng giám đốc Công ty Đại Lộc . Có tài, có hiểu và rất đứng đắn

Bích Lâm nhìn con hỏi :

- Thế con có muốn ba mẹ mời cậu ta về dùng cơm không ?

- Sao mẹ lại hỏi con vậy ?

- Nghĩa là con không có ý kiến ?

- Con không biết

- Thế thì thôi vậy

Nhi nũng nịu :

- Mẹ...

Cả gia đình cùng cười trước vẻ ngượng ngùng của Thảo Nhi làm cô phải bỏ dở bữa ăn.

- Mọi người xấu quá đi, con không có thèm ăn nữa

Bóng Nhi khuất sau cầu thang, cô gái chạy về phòng của mình . Còn lại ba người, Bích Lâm nghiêm nghị hỏi :

- Anh thấy thế nào ?

- Em hỏi thế là sao ?

- Anh còn giả vờ nữa . chẳng lẽ anh hkông biết là con mình nó đã thương người ta.

- Thảo Nhi cón xốc nổi quá . Anh e rằng không có hợp với mẫu người đứng đắn của Đình Kha.

Bích Lâm không đồng ý :

- Anh lại xem thường Thảo Nhi nữa rồi

- Sự thật là như vậy

- Nhưng mà chúng ta cũng nên tạo điều kiện cho chúng nó gặp nhau, biết đâu...

- Thôi được, anh sẽ lấy danh nghĩa của mình mời hai mẹ con họ tới dùng cơm. Làm ra vẻ như là muốn giao dịch làm ăn vậy

Bách Tùng chợt nhìn gương mặt đăm chiêu của Tiểu Vân :

- Con đang nghĩ gì thế, Tiểu Vân ?

Cô gái lắc đầu phủ nhận . Bách Tùng nói :

- Đã đến lúc con cần phải có bạn trai rồi đó, Tiểu Vân a.

Vân đỏ mặt, nàng lắc đầu nguầy nguậy

Bách Tùng thở dài :

- Không biết cho đến bao giờ ba mới xóa bỏ được mặc cảm trong lòng con nữa.

oOo

Chẳng lẽ con người đến lứa tuổi này cần phải có bạn trai mới sống được sao chứ ? Điều đó chỉ đúng với những người bình thường mà thôi. Còn ta, ta là một người câm. Đâu có ai muốn làm bạn với một cô gái như tạ Ta thật sự có những ưu điểm như lời mẹ nói không ? Liệu trên thế gian này có chàng trai xuất sắc ấy và liệu chàng có đến không ?

Tiểu Vân khó nhọc đi vào giấc ngủ . Từ ngày tai họa xảy ra, Tiểu Vân thấy được một điều rằng, nàng có rất ít vận may, trừ một lần ông trời dun dủi cho Vân gặp hai con người tốt bụng và rất đáng kính, đó là cha mẹ nuôi.

OOo

Thảo Nhi hôm nay bận bộ đồ đẹp nhất của mình, dùng loại nước hoa ưa thích nhất . Và con rất nhiều cái nhất nữa nàng dành để đón tiếp thần tượng duy nhất trong lòng mình

Trước đó, Thảo Nhi đã ghé phòng Tiểu Vân bàn bạc :

- Vân thấy tôi bận bộ đồ này có đẹp không ?

Tiểu Vân nghiêng đầu ngắm nghía :

- Đẹp chứ ! Chắc chắn là người ta sẽ lóa mắt

- Thật chứ ?

- Thật một trăm phần trăm

- Thế còn Tiểu Vân ? Vân định mặc bộ đồ nào ?

Tiểu Vân cụp mắt :

- Em sẽ không có mặt

- Sao kỳ vậy ?

Tiểu Vân tiếp tục viết lên bảng :

- Em không muốn tham dư.

- Đừng có bảo thủ như vậy nữa . Tiểu Vân đâu thể nào sống suốt đời trong căn nhà này chứ

- Em không có oán trách số phận

- Như mà...

Tiểu Vân ra dấu ngăn lại :

- Chúng ta không nên nói về vấn đề này nữa

- Thôi được - Thảo Nhi đồng ý - Bây giờ tôi phải về phòng mình đậy - Lúc bước ra tới cửa, Nhi còn quay lại - Vậy mà tôi cứ nghĩ là hôm nay Tiểu Vân sẽ nhìn thần tượng của tôi để cho vài lời nhận xét

Thảo Nhi đi rồi, căn phòng trở lại vắng lặng . Êm ả quá ! Tiểu Vân nghĩ :

- Đúng là không khí vắng lặng của gian sơn một người câm.

Dường như ý nghĩ tủi hổ ấy làm Tiểu Vân xúc động, có vài giọt lệ rơi trên má nàng, óng ánh, long lanh như những hạt châu . Tiểu Vân gỡ sợi dây chuyền trên cổ mình xuống cầm trên tay, ngắm nghía một lúc rồi mở cái nắp ở mặt dây chuyền, hình ảnh tươi cười của cha mẹ hiện ra trước mắt nàng . Tay nàng nhẹ vuốt lên hai hình ảnh thân thương ấy.

- Cha mẹ ! Có nghe lời con nói không ? Phải rồi, cha mẹ làm sao mà nghe được, bởi vì...

Chương 4

Đình Kha đến vào lúc bảy giờ tối . Chị hai hướng dẫn chàng vào nhà, qua con đường trãi sỏi, dưới ánh sáng mập mờ của những ngọn đèn mắc trong vườn.

Bách Tùng và Bích Lâm ngồi sẵn ở trong phòng chờ đợi . Thấy chàng, Bách Tùng nhìn lên đồng hồ mỉm cười :

- Xem nào, còn hai phút nữa là bảy giờ . Đúng là tác phong của một nhà doanh nghiệp : đúng hẹn và biết giữ chữ tín.

Đinh Kha cúi đầu :

- Dạ, chào hai bác . Cháu đâu dám để hai bác phải chờ đợi

Thảo Nhi cũng vừa ra tới, Bách Tùng nói ngay :

- Chúng tôi thì không, nhưng tiểu thơ nhà này rất mong cậu

Thảo Nhi giãy nảy :

- Ba... bà kỳ quá hà

Bách Tùng không đùa nữa:

- Đinh Kha ! Cậu ngồi xuống đi. Thế mẹ cậu sao không đến ?

- Mẹ cháu rất muốn tới đây dùng cơm với gia đình, như mà mấy lúc gần đây, sức khỏe mẹ cháu yếu, nên đành phải ở nhà nghĩ ngơi. Mẹ cháu gởi lời xn lỗi hai bác

- Ồ ! không sao. Cho chúng tôi gởi lời hỏi thăm sức khỏe của bà ấy

- Cháu thay mặt mẹ cám ơn hai bác

- Tôi cũng vậy . Dường như đàn bà chúng tôi luôn phải chịu thiệt thòi . Nhất là từ sau khi con bé Thảo Nhi này, tôi cứ phải ốm đau hoài

Đình Kha mỉm cười nhìn Thảo Nhi làm cô gái gượng đỏ mặt . Nhi cấu tay mẹ :

- Mẹ này...

Chị hai từ sau bước ra :

- Cơm đã dọn xong rồi . Mời ông bà, cô Thảo Nhi và cậu Kha qua phòng ăn.

Bách Tùng hỏi :

- Chị lên gọi Tiểu Vân giùm tôi một tiếng . Phòng khách tiếp tục câu chuyện, giọng Đình Kha :

- Thảo Nhi còn mấy năm nữa thì tốt nghiệp ?

Nhi đáp với vẻ rất nghiêm chính :

- Dạ, em còn hai năm nữa

- Thế thì cần phải cố gắng nhiều lắm mới được

- Em biết, nhưng mà không có ai chỉ vẽ cho em những khi cần thiết

- Anh cũng từng học ở Kinh tế, nếu như có gì không hiểu, Thảo Nhi cứ hỏi anh.

Mắt thảo Nhi rạng rỡ :

- Thật chứ ?

Đình Kha cười :

- Không có đùa tí nào ca?

Rõ ràng là chàng trai ăn nói hết sức lịch thiệp, Thảo Nhi dường như đã bị chinh phục hoàn toàn.

- Nhưng mà em làm sao để gặp anh chứ ?

Bách Tùng chen vào :

- Vấn đề đó thì ba có thể giúp con. Nhưng mà cậu Kha cần phải suy nghĩ kỹ lại, con bé này luôn đem rắc rối đến cho người ta đấy

Nhi phụng phịu :

- Ba lại chọc con nữa rồi

Vừa lúc đó, chị hai từ trên lầu đi xuống :

- Ông chủ ! Cô Tiểu Vân bảo là cô nhức đầu nên không có xuống.

Vợ chồng Bách Tùng nhìn nhau, rồi ông Tùng nói :

- Xin lỗi cậu Kha nhạ Cậu ở đây trò chuyện với Thảo Nhi, để chúng tôi lên xem Tiểu Vân một chút.

- Dạ, không sao. Bác cứ tự nhiên, cháu ngồi ở đây được rồi.

Sau đó, Đình Kha thắc mắc :

- Tiểu Vân là ai vậy Thảo Nhi ?

- Là em của em.

Ngập ngừng một chút, thảo Nhi nói :

- Buổi tối, anh Kha có rảnh không ?

- Thỉnh thoảng anh làm việc cả ban đêm, nhưng nói chung là lúc nào cũng có ở nhà

Nhi hỏi với một chút ngập ngừng :

- Thế anh không đi chơi với bạn gái à ?

Đình Kha lắc đầu :

- Tiếc là chưa có cô nào đồng ý đi với anh.

- Chắc tại anh quá kén chọn ?

- Ngược lại, các cô gái bây giờ không có chọn anh.

- Em không tin đâu.

- Quen nhau một thời gian, Thảo Nhi sẽ thấy những gì anh nói là thật.

- Vậy thì em phải kiểm chứng mới được.

- Bằng cách nào ?

- Bằng cách mời anh đi chơi. Nếu anh viện dẫn lý do này nọ, có nghĩa là nãy giờ anh nói dối với em.

Đình Kha cười giòn :

- Thảo Nhi thông minh quá ! Rồi em sẽ thấy là anh nói thật.

- Có nghĩa là anh đã nhận lời ?

- Còn phải xem Thảo Nhi định đưa anh đến thiên đàng nào mới được.

Nhi ra vẻ bí mật :

- Rồi anh sẽ biết.

Sau đó họ im lặng nhìn nhau. Thảo Nhi rạo rực trong lòng, nhưng Đình Kha vẫn bình thản . Dường như đấy chưa phải là tiếng sét ái tình của chàng.

oOo

Tiểu Vân nằm cuộn tròn trong chăn. Tay nàng mân mê tờ giấy đã ngã màu vàng, đó là lá thư cuối cùng của cha mẹ, Tiểu Vân đã giữ đến tận bây giờ

Cha mẹ nuôi bước vào làm Tiểu Vân giật mình . Nàng gật đầu chào rồi yên lặng chờ đợi.

Bách Tùng nhìn con đăm đăm, còn Bích Lâm thì ngồi xuống bên cạnh cô gái . Vân ngạc nhiên :

- Có chuyện gì vậy ba ?

Ông Tùng nghiêm trang hỏi :

- Tại sao con không xuống dùng cơm ?

- Con... con không được khỏe

- Con không cần phải nói dối nữa . Ba biết là con mặc cảm

Bích Lâm nhẹ nhàng hơn :

- Tiểu Vân ! Con nên biết là con không thể sống suốt đời trong căn phòng này được

Vân cúi đầu, tay nàng mâm mê tấm bảng và cây viết đặc biệt của nàng . Giọng mẹ nuôi đầm ấm

- Thôi, con hãy theo ba mẹ xuống nhà ăn cơm đi.

Tiểu Vân lắc đầu, Bách Tùng có vẻ giận :

- Tại sao vậy ? Vì mặc cảm à ? Tại sao con không thấy rằng trên đời còn có hàng triệu người khuyết tật, thậm chí còn nặng nề hơn con nữa, vậy mà hàng ngày họ vẫn thản nhiên sống, thản nhiên làm việc để mưu sinh. Tại sao con không nghĩ rằng đối với họ, con còn may mắn hơn gấp trăm lần chứ, hả Tiểu Vân ?

Tiểu Vân bỗng ôm mặt khóc . Bích Lâm nhăn mặt với chồng :

- Anh làm gì mà lớn tiếng như vậy ?

Bách Tùng dịu giọng trở lại :

- Không phải ba mắng con. Ba chỉ muốn nói cho con biết là không có gì phải mặc cảm hết

Tiểu Vân từ từ viết vào bảng :

- Con không chịu được cái cảnh người lạ nhìn mình với ánh mắt tò mò và háo hực, ngạc nhiên khi thấy con nói chuyện bằng ngôn ngữ kỳ quặc của mình.

- Ba bảo đảm là không hề có chuyện ấy xảy ra.

Tiểu Vân vẫn còn phân vân, Bách Tùng nói tiếp :

- Con cứ để bảng viết của mình ở đây, xuống dưới đó, ba sẽ là người trả lời thay cho con tất cả các câu hỏi, cũng chẳng có ai ngoài Đình Kha.

Tiểu Vân vẫn chưa đồng ý, Bách Tùng quyết định dùng hiện pháp cuối cùng của mình :

- Ba mẹ không ngại có một đứa con khuyết tất về thể xác, chỉ ngại tâm hồn của con bị khuyết tật mà thôi.

Ánh mắt Tiểu Vân lúc này trônng buồn và mọng nước . Ánh mắt ấy làm Bích Lâm xúc động :

- Thôi được rồi . Nếu như mà con không muốn thì thôi vậy, ba mẹ không ép con nữa

Tiểu Vân bỗng ngồi dậy, nhìn ba mẹ nàng gật đầu . Bách Tùng hớn hơ?

- Có thể chứ . Như vậy mới xứng đáng là con của ba mẹ . Bích Lâm ! Em ở đây giúp con chúng ta sửa sọan, anh xuống tiếp Đình Kha, kẻo Thảo Nhi nó làm người ta giận.

Đình Kha ngồi quay lưng về phía cầu thang. Chàng chỉ biết sự có mặt của Tiểu Vân qua ánh mắt Thảo Nhị Một chút hiếu kỳ khiến Kha quay lại nhìn . Và lần đầu tiên chàng đã nhìn thấy Tiểu Vân. Đình Kha có cảm giác như ánh mắt họ chạm vào nhau một giây, chỉ duy nhất một giấy rồi đôi mắt đẹp kia không thèm nhìn chàng nữa . Ngay lập tức, Kha xác định rằng đây mới là mẫu người chàng ưu thích.

Cô gái đó đôi chân dài thon mảnh, thân hình quyến rũ bởi vòng eo và ngược nhô cao, mái tóc phủ dài trên lưng nàng, cái miệng chúm chím càng đẹp hơn bởi làn môi tự nhiên. Và đôi mắt, tất cả vẻ đẹp của nàng đã tập trung về đây, một đôi mắt đẹp kỳ diệu mà Kha lần đầu tiên chiêm ngưỡng . Nét đẹp dịu dàng ấy càng được hoàn hảo hơn bởi vẻ buồn u uất vẫn có ở Tiểu Vân từ khi cha mẹ nàng qua đời.

Đình Kha nghe tim mình đập mạnh khác thường . Sao mà trên đời lại có cô gái đẹp như thế này chứ ? Kha nghe loáng thoáng như có tiếng ông Tùng nói, dường như là ông giới thiệu . Chàng giật mình vội vàng đứng lên. Kha nhớ cô gái được mọi người gọi là Tiểu Vân.

- Xin chào cô Tiểu Vân.

Chàng thấy cô gái khẽ gật đầu, Kha chờ mong giọng nói của nàng . Chắn hẳn giọng nói của người đẹp như thế này phải thanh tao và trong sáng lắm . Nhưng chàng đã thất vọng . Kha cũng không dám bắt tay như chàng đã làm với Thảo Nhị Dường như chính gương mặt khép kín của nàng đã làm cho Đình Kha ngần ngại

Tiếng ông Bách Tùng vang lên :

- Mời cậu Kha qua phòng bên. Hy vọng chúng ta sẽ có một bữa ăn ngon miệng và vui vẻ.

Mọi người đứng lên, Thảo Nhi đi rất gần Đình Kha.

- Chỉ sợ là anh Kha kén ăn.

- Ồ! Không có đâu. Mẹ anh thường nói anh rất dễ nuôi.

Đôi mắt Đình Kha thỉnh thoảng lại nhìn sang Tiểu Vân. Ở phòng ăn, Thảo Nhi ngồi cạnh chàng, đối diện chàng là Tiểu Vân, cô gái ngồi giữa ba và mẹ của mình . Suốt bữa ăn, Tiểu Vân không một lần ngẩng lên. Kha nhận thấy đây không phải là sự lạnh lùng cao ngạo mà dường như trong mắt nàng có cái gì u uất lắm.

Kha không kèm được lòng mình, chàng cố gắng bắt chuyện :

- Gia đình hai bác hạnh phúc quá ! Thảo Nhi thì học Đại Học, còn Tiểu Vân, cô đang làm gì ?

Kha ngạc nhiên thấy ngay lập tức, ông Bách Tùng đáp thay cho con.

- Tiểu Vân của chúng tôi không làm gì cả . Nhưng mà nếu này cậu có dịp tới đây thường.

- Tiểu Vân của chúng tôi không làm gì cả . Nhưng mà nếu này cậu có dịp tới đây thường xuyên, cậu sẽ thấy nó biết làm tất cả mọi thứ, rất là khéo léo

- Không khí ở đây đầm ấm và vui vẻ thế này, cháu dĩ nhiên là rất muốn đến chơi. Nhưng mà hai bác, Thảo Nhi và Tiểu Vân cũng phải đến chơi nhà cháu một lần chứ

Như một phản ứng tự nhiên, Tiểu Vân lập tức lắc đầu từ chối . Đình Kha hỏi ngay :

- Sao vậy ? Tiểu Vân không thích đến nhà tôi chơi à ?

Vân lúng túng trông rất tội nghiệp, cũng may là cha kịp thời cứu nguy cho nàng

- Tiểu Vân nó ít ra ngoài, nhưng nếu có dịp, chúng tôi nhất định sẽ tới thăm gia đình cậu

Suốt thời gian còn lại . Kha không tìm được cách gợi chuyện nữa . Sự im lặng đáng ngạc nhiên của Tiểu Vân làm chàng cứ phải suy nghĩ mông lung.

"Chẳng lẽ cô ấy cao ngạo đến độ không xem ta ra gì cả sao ?"

Sau khi ăn xong, Tiểu Vân lẳng lặng trở về phòng . Nàng chỉ dành cho Đình Kha một cái gật đầu, một nửa tin nhìn thoáng qua rồi bóng nàng mất hút sau cầu thang. Kha bỗng thấy thời gian còn lại vô vị và tẻ nhạt quá . Những lời nói của Thảo Nhi không còn làm cho Kha chú ý nữa . Tiểu Vân bỏ đi như một mất mát mà người chịu thiệt thòi chính là chàng . Sau đó, chàng cáo từ ra về . Thảo Nhi đưa chàng ra cổng.

- Anh Kha cảm thấy thế nào ?

- Thảo Nhi hỏi thế nào là sao ? Anh không hiểu.

- À thì... Anh nhật xét thế nào về ba mẹ em... và và em ?

Kha lập tức nắm lấy cơ hội :

- Ngoài sự lạnh nhạt của Tiểu Vân ra, anh cảm thấy mình có một buổi tối tuyệt vời . Anh không hiểu mình dùng từ lạnh nhạt dành cho Tiểu Vân có đúng hay không nữa ?

Câu trả lời của Kha không làm Nhi hài lòng . Nàng phụng phịu :

- Còn em, chẳng lẽ anh không có nhận xét gì về em sao ?

- Em ư ? Em là cô gái rất tuyệt vời, anh trả lời như thế có được chưa ?

- Ừm, tạm được . Tha cho anh đó.

Họ đã ra đến cổng, Đình Kha lên tiếng :

- Thôi, tạm biết em.

Thảo Nhi vòi vĩnh :

- Chỉ có thế thôi à ?

- Chúc em ngủ ngon !

- Còn gì nữa không ?

Thảo Nhi tiếp tục hỏi bằng giọng tinh nghịch . Đình Kha ngơ ngác :

- Anh không biết phải nói gì nữa đây.

- Hừm ! Có đôi lúc anh vô cùng lịch thiệp, nhưng cũng có lúc anh khờ khạo quá, hay là anh giả vờ ?

Kha nhìn sâu vào mắt cô gái, chàng nào đóan được tâm trạng Thảo Nhi lúc này . Cô gái bạo dạn và xốc nổi quá . Sự sôi nổi của một nàng tiểu thơ quen được chiều chuộng và săn đón . Đình Kha không dám tiến xa hơn nữa, chàng dè dặt :

- Thì em cứ cho là anh cù lần đi.

- Anh không có cù lần chút nào cả . Thôi được vậy thì em mời anh chủ nhật này đi chơi, có được không hở anh chàng cù lần ?

Kha định từ chối, nhưng chàng chợt nghĩ đến Tiểu Vân :

- Được chứ, nhưng đi chơi hai người thì không vui lắm . Nếu có thể, em "kéo" theo cả Tiểu Vân nhé ?

Thảo Nhi không khờ khạo đến độ chẳng nhận ra Kha một điều Tiểu Vân, hai điều Tiểu Vân. Nhưng nàng tự tin vào mình và càng tin hơn khi Tiểu Vân chỉ là một cô gái câm.

- Cũng được - Nhi đáp - Em sẽ mời Tiểu Vân, nhưng không chắc chắn đâu nhé . Thôi, tạm biệt . Chúc anh ngủ ngon !

- Tạm biệt !

Chương 5

Bà Ngọc Phượng buồn bã nhìn lên đồng hồ . Đứa con trai thương yêu của bà đi đã ba giờ đồng hồ rồi . Suốt ba giờ trôi qua, bà yên lặng ngồi đây, nhìn duy nhất vào một điểm và chờ đợi.

Từ ngày chồng và hai đứa con cùng chết, niềm vui, lẽ sống... tất cả những gì còn lại bà bây giờ là Đình Khạ Đứa con trai, niềm hy vọng, sự tự hào duy nhất còn lại của dòng họ bà.

Từ lâu rồi, hai mẹ con họ gắn bó với nhau đến độ bà Ngọc Phương không nghĩ rằng sẽ có một ngày Kha bỏ nhà mà đi cưới vợ . Hôm nay, ý nghĩ ấy đã đến, bà Phương tưởng tượng như đó là một mất mát, như hai năn trước đây bà đã mất cùng một lúc ba con người thương yêu nhất . Bây giờ thì ý nghĩ ấy đã đến . Con bé kia có vẻ thích con trai bà lắm . Nhìn vào mắt nó, bà đã đọc được vẻ đam mê lồ lộ . Thiếu phụ cảm thấy buồn bã lạ lùng, cảm thấy rằng đã đến lúc con trai không còn duy nhất của mình nữa

Nó ra đi đã hơn ba tiếng rồi mà vẫn chưa về . Đình Kha ơi ! Chẳng lẽ con coi con bé ấy quan trọng hơn mẹ của con sao chứ ?

Từ phía sau bước ra người đàn bà khác, bà có vẻ già hơn cả bà Ngọc Phương, mặt dù trong còn tinh anh hơn.

Người đàn bà đến sau nói :

- Đã khuyan lắm rồi, để tôi đưa bà chủ lên phòng nghỉ ngơi.

Bà Phượng vẫn không rời cái đồng hồ :

- Vú không cần phải lo cho tôi.

- Bà đã ngồi đây suốt ba giờ đồng hồ rồi, không khéo bệnh cũ lại tái phát

- Tôi muốn chờ Đình Kha

- Cậu sẽ về ngay sau khi tan tiệc, bà chủ đâu cần phải chờ đợi như thế này

Bà Phượng khẽ gắt :

- Tại sao lại không chứ ? hai năm trước tôi đã không ngồi chờ anh Văn, cho đến bây giờ, tôi mãi mãi không còn cơ hội ấy nữa

Bà vú già thương cảm nhìn thiếu phụ . Nỗi đau mất mát quá lớn lúc ấy làm thay đổi tâm tính bà bây giờ . Hiện giờ đây, tất cả đối với bà là Đình Kha, và chỉ có Đình Kha mới có thể khuyên nhủ được bà mà thôi.

Sau đó họ tiếp tục chờ đợi . Giọng thiếu phụ bỗng vang lên, buồn u uất :

- Đứa con này nó ham vui và quên cả me.

Cũng đúng vào lúc đó chuông reo, bà vú già lật đật đứng lên, miệng cười móm mém :

- Đó... đó... Bà đã trách oan cậu tư rồi

Đôi mắt bà Phượng sáng lên :

- Vú mau mau ra mở cửa cho nó đi.

Lát sau, Đình Kha ùa vào phòng như một cơn lốc . Đứng trước mặt me, giọng Đình Kha nghiêm trang :

- Con nghe vú Lan nói là mẹ ngồi ở đây ba tiếng đồng hồ chỉ với mỗi công việc là chờ đợi con ?

- Hừ ! Bây giờ là ta trách mắng hay con có quyền hạch sách ta ?

Kha giả vờ sợ hãi :

- Nếu vậy thì con đã có lỗi rồi ư ?

- Con còn nói nữa, tại sao mà đi lâu đến như vậy ?

Đình Kha bật cười, chàng sà đến bên mẹ rồi nói :

- Mẹ đâu cần phải lo lắng cho con thái quá như vậy chứ

- Ta không có cái quyền đó sao ?

Kha thấy là mẹ không đùa nên chàng không dám cười nữa :

- Con không có ý như vậy, con chỉ muốn mẹ giữ gìn sức khỏe mà thôi.

Bà Ngọc Phượng nhìn con một lúc rồi hỏi bằng giọng nghi ngờ :

- Có phải con bé ấy đã hớp hồn con rồi không ?

Kha ngơ ngác :

- Con bé ấy ? Mẹ muốn nói ai thế ? Con không hiểu.

- Thì con bé Thảo Nhi ấy . Vừa mới nhìn thấy, ta đã biết ngay là nó mê con.

Kha thấy lo lọ Chàng biết là Thảo Nhi có cảm tình với mình, nhưng không lẽ nàng mê đến độ ra mặt hay sao chứ ?

- Sao con không trả lời mẹ ?

- À ! Mẹ muốn nói Thảo Nhi ấy à ? Cô bé ấy không có thèm thương con trai của mẹ đâu.

Bà Ngọc Phượng bĩu môi :

- Con nghĩ rằng mẹ không biết bọn con gái bây giờ sao ? Cái hạng đẹp trai và giàu có như con, ra đường là bị bọn nó "bắt sống" ngay.

- Nhưng Thảo Nhi cũng đẹp và giàu vậy mẹ . Và mẹ cũng đừng bao giờ đánh giá họ một cách thấp như vậy.

- Con bênh vực cho nó, có phải là con đã thích nó rồi không ?

Kha lạ lùng nhìn mẹ . Sao mà mẹ ác cảm với Thảo Nhi đến như vậy chứ ? Chàng thăm dò :

- Thế mẹ không thích à ?

Bà Ngọc Phượng sa sầm mặt :

- Có phải là con đã muốn vợ rồi không ?

Kha bật cười :

- Chưa đến lúc đâu, mẹ a.

Vú Lan nhắc nhở :

- Cậu Kha đưa bà chủ đi nghỉ đi, đã khuya lắm rồi đó

- Phải rồi đó mẹ à . Để con đưa mẹ lên phòng nghĩ

Bà Phượng nhìn con ánh mắt trìu mến :

- Còn con sao cứ để nguyên đồ veston thế này, để mẹ giúp một tay.

Kha ngoan ngoãn đứng im để mẹ tháo cà vạt rồi cởi áo khoác . Sau đó chàng đưa mẹ vào phòng ngủ, tự tay Kha mắc màn, mẹ nằm vào giường rồi Kha mới trở ra ngoài . Kha nói trước khi đi :

- Chúc mẹ ngủ ngon.

Chàng bước đi, ra tới cửa, Kha chợt quay lại hỏi, có một chút đùa nghịch trong giọng nói, và lúc ấy, chàng nghĩ đến Tiểu Vân :

- Nếu con muốn cưới vợ, mẹ nghĩ sao hả mẹ ?

Thiếu phụ nhắm mắt vẻ ơ hờ :

- Ta nghĩ đến đã lâu rồi . Chuyện ấy đến là lẽ dĩ nhiên. Thôi, con đi ngủ đi, mẹ mệt lắm rồi.

Đình Kha bước về phòng mình, lát sau chàng ở phòng tắm bước ra, trên người đã thay bộ đồ ngủ . Lúc này, Kha bắt đầu nghĩ về bữa cơm ở gia đình Bách Tùng, nghĩ về con gái Tiểu Vân xinh đẹp với vẻ im lặng lạ lùng của nàng

Một Tiểu Vân sống động hình thành trong đầu óc Đình Khạ Bất giác một ý nghĩ thú vị đến với chàng . Kha ngồi dậy, khoác thêm vào người chiếc áo ấm, chàng bước ra khỏi phòng ngủ . Láts sau, đứng giữa căn phòng có rất nhiều tranh ảnh và dụng cụ vẽ . Căn phòng này đã lâu rồi Kha không đến nữa, kể từ ngày thay cha quản lý công ty và công việc thì quá bề bộn

Chàng họa sĩ nghiệp dư bắt đầu phác họa hình ảnh Tiểu Vân qua trí nhớ của mình . Gần một giờ sau, chàng đã có bên mình một Tiểu Vân cực kỳ xinh đẹp . Kha nhìn tác phẩm của mình, bất giác mỉm cười một mình rồi nói :

- Tiểu Vân ! Cô đẹp lắm ! Rồi tôi sẽ có cách nghe được tiếng nói của cộ Chắc hẳn là thanh tao lắm.

Ngồi nhà có vẻ âm u bởi rất nhiều bàn thờ và hương khói . Bà Ngọc Phượng đứng trước di ảnh chồng . Tấm hình chụp lúc ông còn khá trẻ . Quả thật Đình Kha rất giống người trong ảnh

Bà Ngọc Phượng đã đứng đây lâu lắm rồi, kể từ lúc Đình Kha rời nhà đi làm vào buổi sáng . Đôi mắt người đàn bà nhìn chồng trong tranh trĩu nặng u buồn ;

- Anh Văn ! Con của chúng ta nó đã lớn rồi, nó muốn rời vòng tay chăm sóc của mẹ rồi anh có biết không ? Nó muốn cưới vợ . Vậy là sau khi mất anh và hai đứa con, bây giờ em lại sắp mất đi một người con nữa.

Nghe có vẻ to tát quá, nhưng mà đối với em, chuyện Đình Kha cưới vợ thật sự là một mất mát . Mẹ con em đã gắn bó với nhau từ bấy lâu nay như hình với bóng, vậy mà rồi đây cái tình thương, cái sự gắn bó ấy nó sẽ san sẻ cho một người khác, em nghe sao mà đau xót quá.

Em ích kỷ quá, phải không anh ? Nhưng mà xin anh hãy hiểu cho, người mẹ, người vợ này đã chịu quá nhiều mất mát rồi.

Bà dùng tay vụng về gạt lệ, những giọt nước mắt hiếm hoi của người già vậy mà cũng rơi trên má của bà trong lúc này, đủ chứng tỏ tình cảm của bà dành cho Đình Kha xiết bao là to lớn.

Sau đó, người đàn bà từ từ rời ngôi nhà thờ tự của dòng họ trở về nhà lớn . Ở đó, bà gặp vú Lan, bà hỏi :

- Vú ở nhà trông nhà giùm, tôi qua bên ông Sáu Trà một tí

- Bà chủ có chuyện gì ư, hay bà chủ muốn đi chơi ?

Giọng bà Phượng yếu ớt :

- Đình Kha nó muốn cưới vợ . Nếu mà con tôi cưới vợ thì may ra chỉ có con bé Nhã Trúc, con chị Sáu mới xứng vớ nó . Thôi, tôi phải đi đây.

oOo

Đình Kha không ngờ là mình trông chờ ngày chủ nhật đến như vậy . Không phải vì cái hẹn với Thảo Nhi, vì chàng háo hức muốn gặp lại Tiểu Vân, người con gái đẹp với vẻ băng sương, lạnh lẽo của mình.

Chị giúp việc đưa chàng vào phòng khách, chưa kịp ngồi thì Thảo Nhi ra tới, trong nàng rất rạng rỡ :

- Xin chào buổi sáng.

Nhi nói với một chút tinh nghịch . Kha đáp lại bằng nụ cười quyến rũ của mình :

- Xin chào.

- Anh thật là đúng hẹn.

- Như bác trai nói, đó là tác phong của một doanh nghiệp - Chàng làm ra vẻ sực nhớ hỏi - À ! Hai bác đâu rồi Thảo Nhi ?

- Ba mẹ em chủ nhật nào cũng đưa nhau đi dạo . Anh có thấy chích thói quen đó không ?

- Dĩ nhiên là thích . Có như vậy mới hạnh phúc, phải không ?

- Thế còn anh, sau này anh sẽ như thế nào ?

Thảo Nhi nghiêng đâu hỏi, trông nàng rất quyến rũ, nhưng cũng có vẻ trẻ con quá:

- Anh ấy à ? - Kha đáp - Anh dĩ nhiên muốn làm tất cả những gì để cho vợ mình cảm thấy hạnh phúc.

- Vậy thì may mắn cho người đó quá.

Kha lại làm ra vẻ tình cờ hỏi :

- Còn Tiểu Vân, sao anh không thấy cô ấy ?

- Vân ở trên lầu . Bây giờ chúng ta đi chơi được chưa ?

- Đồng ý.

- Anh chờ em 15 phút.

Kha vờ trợn mắt :

- Những 15 để trang điểm cơ à ?

Nhi chạy đi, nàng còn ngoảnh lại nói :

- Thế là nhanh lắm rồi đó . Đối với những người bạn khác em bắt chờ cho dến dài cổ luôn đó.

Đình Kha mỉm cười không nói . Quen biết chẳng bao lâu, chàng đã hiểu quá rõ tính tình của Thảo Nhi rồi . Nàng là một cô gái đơn giản, thích cuộc sống sôi nổi của những tiệc tùng, những lần vui chơi hẹn hò . Còn Tiểu Vân, cô gái bí ẩn kìa thích gì và nàng nghĩ gì về ta ?

Kha đứng lên đi quanh phòng khách . Chàng dừng lại trước bức tranh vẻ một cành hoa hồng bị gãy . Đề tài lạ lùng này làm Kha chú ý . Trong tranh là một cách hoa đỏ rực, nhưng đã bị gãy . Nên tranh với những gam màu tối sẫm trong rất u ám, nét cọ tuy chưa phảI là xuất sắc, nhưng cách pha màu rất phù hợp với chủ đề, làm nổi bật cái dáng vẻ buồn bã, thê lương của một cành hoa bị gãy

Đình Kha còn đàng choáng váng vì sức hút kỳ lạ của bức tranh thì đột nhiên có tiếng đàn Piano vang lên. Tiếng nhạc dường như vọng xuống từ trên lầu . Kha nhận ra đó là tình khúc "Trên đỉnh mầy sầu" quen thuộc . Tâm trạng Kha lúc này như bay bổng, chơi vơi giữa đỉnh sương mù, tâm trạng mà chàng vẫn có mồi khi chơi bản nhạc này.

- Ai thế nhỉ ? Tiếng đàn kỳ diệu này là của ai thế ?

Kha say sưa đến độ không hay Thảo Nhi đã ra tới, mãi đến khi nàng lắc vai gọi làm Kha giật mình . Chàng quay lại, nhận ra gương mặt phụng phịu vì hờn giận của Thảo Nhi.

- Anh làm gì mà người ta gọi đến ba lần vẫn không nghe vậy ?

Kha có vẻ giận vì bị quấy rầy, chàng nhíu mày :

- Anh nghe đàn.

- Anh say mê đàn đến như vậy sao ?

Kha không đáp, chàng hỏi lại :

- Ai đàn bản nhạc này vậy, Thảo Nhi ?

Nhi không muốn nhưng đành phải nói :

- Là Tiểu Vân.

Là nàng ư ? Mắt Kha vụt sáng lấp lánh . Người con gái ấy lại có thể chơi đàn một cách thế này sao ? Kha bỗng nhận ra rằng, chàng đã si mê Tiểu Vân mất rồi, bắt đầu từ vóc dáng mỹ miều và bây giờ là tiếng đàn kỳ diệu.

Đứng bên cạnh Đình Kha, Thảo Nhi bỗng thấy giận là tại sao mình không thích học đàn để bây giờ không đàn được như Tiểu Vân.

Cố dẹp bỏ ý nghĩ trong đầu , Nhi hỏi :

- Mình đi được chưa anh ?

- Thế Tiểu Vân không cùng đi với chúng ta à ?

Nhi mím môi, cố nén ganh tỵ vào lòng :

- Dạ không . Tiểu Vân không muốn đi.

Nhi nhận ra tiếng thở dài dù rất kín đáo của Đình Khạ Nàng bắt đầu cảm thấy sự có mặt của Tiểu Vân trong ngôi nhà của mình không còn bình thường chút nào.

oOo

Thảo Nhi nện mạnh gót giày, nàng bước vào nhà đầy vẻ tức bực . Phòng khách có mặt đầy đủ mọi người . Bích Lâm nhìn con hỏi :

- Đi chơi sao về sớm vậy con ?

Ánh mắt Nhi bỗng nhìn Tiểu Vân dữ dội, đầy vẻ oán hờn và trách móc . Nàng ném mạnh xách tay rồi khẽ ngồi xuống ghế, không trả lời câu hỏi của mẹ . Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng bích Lâm phì cười :

- Sao lạ vậy kìa ? Chẳng lẽ lần đầu đi chơi với nhau mà lại giận hờn sao ?

Thảo Nhi lớn giọng :

- Mẹ đừng có đùa nữa, con đang tức đầy bụng đây nè.

Tiểu Vân vội càng viết vào bảng rồi đưa tới trước mặt Thảo Nhi :

- Anh ta chọc giận chị, phải không Thảo Nhi ?

Nhi thậm chí không thèm nhìn lấy một tí, mặt nàng ngoảnh đi hướng khác làm Tiểu Vân bối rối . Cô gái ngập ngừng xóa rồi lại viết :

- Em đã làm điều gì không phải với chị ư ?

Lần này Thảo Nhi hất mạnh làm tấm bảng đen văng khỏi tay Tiểu Vân, kèm theo tiếng gắt gỏng :

- Cô dẹp đi ba cái trò phiền phức của mình - Rồi nàng rắn giọng - Tiểu Vân ! Cô có biết là mình làm phiền người ta lắm không ?

Tiếng Bách Tùng hét lớn :

- Thảo Nhi ! Con ăn nói cái gì kỳ vậy ?

Thảo Nhi đứng bật dậy :

- Chẳng phải sao ba ? Chẳng phải là nó làm phiền gia đình mình bảy, tám năm nay rồi sao ?

- Câm miệng lại ! Con không có quyền ăn nói với Tiểu Vân như vậy.

Thảo Nhi hét lớn :

- Tại sao con không có quyền chứ ? Bây giờ con hay nó là con đẻ của ba mẹ ?

Tiểu Vân nãy giờ sững sờ vì bất ngờ, bây giờ bất giác nàng khóc vì mủi lòng . Những giọt nước mắt của Tiểu Vân càng làm Bách Tùng giận dữ . Ông rắn giọng :

- Ta chỉ chấp nhận đứa con nào ngoan ngoãn và biết điều mà thôi.

- Thế có phả là con không ngoan ngoãn và không biết điều ?

- Con tự biết lấy mình đấy.

Thảo Nhi tức uất . Cô gái mím chặt môi, nói :

- Con biết mà, con biết ba mẹ đâu có thương con, đâu có coi con như là con ruột của mình . Vậy thì... để con đi cho khuất mắt ba me.

Nói rồi Thảo Nhi bỏ chạy vào phòng của mình . Tiểu Vân bối rối nhìn rồi định bước theo, ông Tùng gọi lại :

- Tiểu Vân ! Con không cần phải đi theo nó . Quen được nuông chiều nên nó đã hư hỏng mất rồi

Bích Lâm nhẹ nhành hơn :

- Chắc là có uẩn khúc gì đây, nếu không Thảo Nhi đâu có vẻ uất ức như vậy . - Bà nhìn sang Tiểu Vân - Tiểu Vân ! Mẹ hỏi con, hai đứa gần đây có gân gổ vì với nhau không ?

Tiểu Vân buồn bã lắc đầu . Người mẹ nuôi hiểu tâm trạng của con gái lúc này nên từ từ vuốt vai nàng nói :

- Con không nên giận Thảo Nhi làm gì . Chắc nó có nguyên do gì đó, để mẹ đi hỏi nó xem sao.

Mẹ đi rồi, Tiểu Vân cũng trở vê phòng . Bách Tùng bỗng nói vọng theo :

- Tiểu Vân !

Nàng từ từ quay lại nhìn ba, mắt dượm buồn . Ông Bùng tiếp tục nói.

- Làm người không nên ghim guốc những chuyện không đáng vào lòng, được như vậy con sẽ thanh thản, nhẹ nhàng hơn.

Vân từ từ gật đầu, nàng cảm thấy thương yêu xiết bao người đàn ông đánh kính này . Ba nuôi nàng lại ôn tồn nói tiếp :

- Thôi, con đi đi, ba không có chuyện gì để nói nữa . Chỉ muốn con biết là ba mẹ lúc nào cũng thương yêu con như con ruột vậy

- Thưa ba, con biết . Con biết điều ấy từ tám năm trước, lúc ba mẹ nhặt con từ ngoài phố đem về đây nuôi dưỡng . Và tám năm qua, sự săn sóc tận tình của ba mẹ càng làm con tin tưởng vào cảm thấy mình hạnh phúc nhiều hơn.

Ông Tùng nhìn theo con, cảm thấy quãng đời con lại của mình, chắc chắn sẽ được đền bù xứng đáng

Thảo Nhi vừa khóc vừa nhét vàng quần áo của mình vào chiếc túi du lịch . Mẹ nàng vào tới, bà vội vàng ngăn lại :

- Con làm gì vậy, Thảo Nhi ?

- Mẹ đừng có cản con. - Thảo Nhi vẫn còn khóc, giọng nàng hòa lẫn nước mắt - Ba mẹ đâu có thương con thì cản làm gì chứ ?

- Sao ba mẹ không thương con chứ ? Thảo Nhi này ! Con đừng có ganh tỵ một cách hẹp hòi như vậy có được không ?

Thảo Nhi giãy nảy :

- Bây giờ mẹ còn mắng con là con hẹp hòi nữa ư ? Mẹ có biết là Tiểu Vân nó... nó...

- Tiểu Vân làm sao nào ? nếu Tiểu Vân thật sự có lỗi với con, mẹ sẽ bắt nó xin lỗi con, được chưa ?

- Con không cần xin lỗi, chỉ cần nó trả Đình Kha lại cho con mà thôi.

- Cái gì ? - Bích Lâm sửng sốt - Con nói gì mà kỳ lạ vậy Thảo Nhi ?

Nhi ôm mặt khóc nất lên. Bà Bích Lâm nghiêm nghị :

- Con hãy bình tĩnh kể cho mẹ nghe xem nào.

Nhi ngoảnh mặt nhìn chỗ khác, kể với gọng tức tối :

- Anh Đình Kha không có thương con. Ảnh lúc nào cũng Tiểu Vân thế này, Tiểu Vân thế nọ . Ảnh khen nó vẽ đẹp, đàn haỵ Con không thể nào chịu được khi đi chơi với con mà ảnh cứ nhắc đến Tiểu Vân hoài.

Bà Bích Lâm ngỡ ngàng :

- Có chuyện như vậy sao chứ ?

- Mẹ còn hỏi nữa . Rõ ràng là Tiểu Vân cướp mất Đình Kha của con.

Bích Lâm bắt đầu cảm thấy lo ngại, nếu thật sự có chuyện éo le thì mối bất hòa giữa Thảo Nhi và Tiểu khó mà phân giải được . Bà cố bình tĩnh hỏi con :

- Nhưng mà con và Đình Kha mới gặp nhau làm gì có chuyện yêu đương, thế làm sao gọi là Tiểu Vân cướp người yêu của con được ?

- Mẹ còn bênh vực cho nó nữa . Rõ ràng là anh Kha thích con, nhưng vì có Tiểu Vân nên ảnh không còn muốn thương con nữa.

- Thảo Nhi à ! Chuyện tình yêu không phải đơn giản như vậy đâu con. Hơn nữa, trên đời này đâu chỉ có mỗi Đình Khạ Con của mẹ xinh đẹp và dễ thương thế này, thiếu chi người đeo đuổi, cần gì đến tên Đình Kha khờ khạo đó chứ ?

- Nhưng con chỉ thích mồi mình anh Kha mà thôi.

Bích Lâm nhìn con ái ngại . Bà biết vấn đề không đơn giản chút nào hết, nếu không muốn nói là vô cùng phức tạp . Người mẹ cố gắng dàn xếp :

- Thôi được rồi, chuyện này ba mẹ sẽ bàn bạc lại . Bây giờ con hãy tắm rửa, ăn cơm rồi nghỉ cho khỏe đã.

- Con không biết . Con muốn Tiểu Vân phải nhường Đình Kha cho con, nếu không thì nó phải đi khỏi nhà này lập tức, hay là chính con sẽ là người ra đi.

Bà Bích Lâm thở dài nhìn đứa con đã quen muốn gì được nấy của mình . Rõ ràng con bà không phải cố tình ác ý với Tiểu Vân. Chuyện tình yêu mà, đâu thể nào ngăn cấm được con tim của mình chứ . Cuối cùng, người mẹ hỏi :

- Thế Đình Kha có biết khuyết tật của Tiểu Vân chưa ?

- Con còn chưa nói, như thế đã là tốt với nó lắm rồi đó

- Con thật là khờ quá ! Thử nghĩ xem, nếu Đình Kha biết sự thật, liệu cậu ta có thương Tiểu Vân không ? Mà sự thật thì chắc chắn là cậu ta phải biết

Thảo Nhi lúc này mới cảm thấy nguôi ngoai, gương mặt nàng không còn khó đăm đăm nữa . Bà Bích Lâm thăm dò :

- Con thương Đình Kha lắm, hả Thảo Nhi ?

- Mẹ cũng thấy mà . Anh ấy đâu có chỗ nào để mà chê chứ.

Người mẹ kín đáo giấu tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinh#ăn