Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng ban mai xuyên qua bức rèm lụa chiếu lên mặt Cao Quỹ, cậu trừng mất, thật tự nhiên tỉnh lại. Hoàn cảnh bốn phía có chút lạ lẫm, cậu suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra mình đang ở trong phòng Đới Thanh, nằm trên giường của Đới Thanh.

Chăn mềm mại thoải mái mang theo hương vị ánh mặt trời. Nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, Cao Quỹ đột nhiên phát hiện không biết chủ nhân cái giường đã đi đâu?

Xoay người ngồi dậy, cửa phòng nhẹ nhàng mở, Đới Thanh mỉm cười đứng chào cậu "Tỉnh rồi sao? Tôi làm bữa sáng rồi, muốn ăn trên giường hay vào bếp ăn?"

Thủ trưởng mỉm cười mặc chiếc áo lông màu vàng nhạt cùng quần dài màu cà phê, trên người còn có khăn quàng cổ. Chỉ là trang phục đơn giản như vậy nhưng lại mang theo cảnh đẹp ý vui, đối với người yêu xuất hiện chỉnh tề, Cao Quỹ đột nhiên cảm thấy vô cùng bất mãn. Cậu ngoắc ngón tay với Đới Thanh, "Hôn chào buổi sáng đâu?"

Đới Thanh lắc đầu cười, trên mặt mang theo cưng chiều không che dấu, như Cao Quỹ mong muốn cúi người hôn lên trán cậu. Trong nháy mắt chạm vào trán Cao Quỹ, cả người đã gục lên giường.

Cao Quỹ lần theo vạt áo lông vuốt ve da thịt ấm áp của Đới Thanh, kéo áo hôn lên ngực anh giống như một con thú nhỏ cáu kỉnh.

Hô hấp của Đới Thanh rất nhanh dồn dập lên, có điều anh vẫn vuốt tóc Cao Quỹ, nhẹ nhàng niết lỗ tai cậu, nhắc nhở "Hôm nay em còn phải đi họp lớp mà. Ăn sáng rồi còn phải thay quần áo."

Đối với quyết định nhất thời đó, Cao Quỹ quả thực hối hận đến cực điểm, thở phì phì buông tay.

Đới Thanh được thả tự do đem quần áo Cao Quỹ đặt lên trên giường, giống như dỗ trẻ con mà bảo cậu "Đi rửa mặt nha? Tôi đã lấy cho em bàn chải và khăn mặt sạch rồi."

Có tức giận, cố tình gây sự đi chăng nữa mà đối mặt với Đới Thanh không hề khủng hoảng thì Cao Quỹ chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên, cầm quần áo vào phòng tắm. Bóp chút kem đánh răng lên bàn chải rồi cho vào cốc nước, khăn mặt vắt trên vai. Hiển nhiên là Đới Thanh đã làm hết thảy.

Rửa sạch xong Cao Quỹ đi ra ngoài, ôm lấy Đới Thanh đang ở trong nhà ăn, nhẹ nhàng hỏi anh "Anh vì sao phải tốt như thế?"

Bị Cao Quỹ thình lình hỏi, Đới Thanh hơi chút sửng sốt, sau đó mỉm cười, thực tự nhiên mà trả lời cậu "Em không phải biết rồi sao?"

Thích một người tự nhiên sẽ đối tốt với người đó, chỉ là Cao Quỹ chưa bao giờ biết rằng lại tốt đến mức đó. Vẫn muốn có một người ôn nhu yêu mình, lần đầu tiên thực có cảm giác kinh ngạc vì được cưng chiều như vậy.

Trước kia khi chia tay người yêu, Cao Quỹ sẽ chẳng mảy may hối hận hay không đành lòng. Nhưng mà với Đới Thanh, cậu lần đầu tiên cảm thấy tim mình thực mềm thực mềm. Một loại tình tự chưa từng có tràn đầy trong lòng cậu – quý trọng! Cậu muốn nắm thật chặt người đàn ông này. Ngàn vạn lần không để cho anh bay mất.

Nghĩ như vậy Cao Quỹ cúi đầu, hai người ở trong nhà ăn tràn đầy ánh sáng mà ôm hôn thật sâu. Sau đó giống như trẻ con mà đút cho nhau ăn, trao nhau ánh mắt triền miên cùng những nụ hôn ngắn ngủi. Hết thảy đều tuyệt vời như đang ở trên thiên đường.

Nếu không có hội họp kia, hai người chắc sẽ dính một chỗ mà hôn thắm thiết. Lúc đi xuống lầu, Cao Quỹ nhìn thấy Đới Thanh vẫn đứng trên cửa sổ nhìn cậu ra đi, trong lòng xúc động chỉ muốn chạy lên, mặc kệ lũ bạn kia.Thầm nghĩ hai người ở một chỗ, làm gì cũng được.

Không chỉ như thế, lúc ngồi vào xe, vì không mang được Đới Thanh đi mà cậu còn oán hận rất lâu, thậm chí cảm xúc này đến lúc gặp bạn học cũng không biến mất.

Lúc học đại học, Cao Quỹ không phải chưa từng nhìn thấy những đôi yêu nhau dính lấy nhau như sam. Đối với loại tình yêu này, cậu luôn luôn khinh thường. Thậm chí có người yêu muốn bên cậu hai tư trên hai tư mà cậu không chịu nổi phải chia tay.

Chỉ là đột nhiên có một ngày, cảm giác cậu từng khinh thường lại đột nhiên xuất hiện. Thật sự rất muốn ở cùng Đới Thanh, Cao Quỹ có cảm giác luyến tiếc buông tay.

Đột nhiên nghĩ vậy làm Cao Quỹ có chút hoảng sợ. Cứ như vậy thì không ổn a! Tuy rằng Đới Thanh là một tình nhân tốt, nhưng nếu cậu bị cảm giác này khống chế thì cậu sẽ hãm sâu vào tình cảm này. Như vậy quá nguy hiểm!

Nghĩ đến đây, Cao Quỹ nhanh chóng thu hồi suy nghĩ. Chỉ là không quá mấy phút lại bắt đầu thất thần, bộ dáng Đới Thanh ôn nhu đứng bên cửa sổ nhìn cậu rời đi lại hiện ra, làm cậu không khỏi suy nghĩ lung tung, đứng ngồi không yên. Ngay cả lúc nói chuyện cùng bạn học cũng không để tâm. Nhưng bởi vì Cao Quỹ vốn là một người không nhiệt tình lắm nên mọi người cũng không để ý cậu thất thần.

Tiếu Thiện đi chào hỏi một vòng rồi quay lại chỗ Cao Quỹ ngồi một mình bên cửa sổ ngẩn người. Đẩy đẩy Cao Quỹ một cái "Ê, thủ trưởng của ông nhìn được phết nha."

Nếu Tiếu Thiện nói đến chuyện khác thì chưa chắc Cao Quỹ đã để ý đến cậu ta, nhưng là nhắc đến Đới Thanh, Cao Quỹ liền như người bị tiêm thuốc kích thích, thần kinh lập tức khẩn trương lên.

Cậu quay ra nhìn Tiếu Thiện, trên mặt hiện ra địch ý "Thì sao?"

Tiếu Thiện nhìn bốn phía thấy mọi người đang bận rộn chuyện phiếm, không ai chú ý đến nơi này liền hạ giọng nói với Cao Quỹ "Ông chắc là chưa biết cái này phải không?"

Đối với thái độ của Tiếu Thiện, Cao Quỹ vô cùng không kiên nhẫn, cậu nhíu mày "Có cái gì thì nói luôn đi, ấp a ấp úng làm gì?"

"Tôi là có ý tốt nhắc nhở ông a, còn tỏ thái độ với người ta." Tiếu Thiện oán giận, có điều vẫn là ngoan ngoãn kể tiếp, "Tôi nghe chủ quản nói rằng quản lý của cậu là đồng tính luyến ái nha. Ông không nên quá thận cận thì tốt hơn."

"Chủ quản của ông sao lại biết chuyện này?" nghe xong lời của Tiếu Thiện, phản ứng đầu tiên trong đầu Cao Quỹ là nhớ đến lời mà Đới Thanh đã từng nói với cậu "Tôi giống như chiếc đàn dương cầm hỏng này, ở trong mắt cha tôi đều là rác rưởi." Cảm giác tiếp theo là tức giận

"Đồng tính luyến ái thì sao? Chủ quản của ông cũng không cần phải nhiều chuyện như vậy. Liên quan gì đến hắn?" nói xong quay đầu trừng mắt với Tiếu Thiện, giọng điệu vô cùng không khách khí, "Mà cũng liên quan gì đến ông?"

"Ý tôi không phải là khinh thường đồng tính luyến ái nha!" Tiếu Thiện vội vàng giải thích, "Tôi cũng có hảo cảm với thủ trưởng của ông mà, chủ quản của tôi cũng thích anh ấy, nói anh ấy là thủ trưởng tốt. Ý của tôi là, anh ấy là đồng tính luyến ái, còn cậu thì không. Tiểu tử cậu nhìn mặt mũi cũng được, anh ấy tốt, nhưng cậu cũng đừng thân cận quá. Nhỡ đâu có chuyện gì. Ông là bạn của tôi, thủ trưởng của ông lại có ơn với chủ quản của tôi, chủ quản của tôi lại có ơn với tôi. Quan hệ phức tạp, nếu xảy ra chuyện kia tôi biết giúp ai a?"

Tiếu Thiện nói một đống vô nghĩa, vào lỗ tai Cao Quỹ lại càng chẳng hiểu gì. Tuy rằng cậu cũng không có ý định công khai tình yêu của mình với Đới Thanh nhưng nếu không được chúc phúc trắng trợn như vậy thì thực sự chói tai, thậm chí là nguyền rủa.

"Chủ quản của tôi nói, thủ trưởng của ông thực sự tốt lắm, chỉ là vì đồng tính luyến ái nên không được thuận lợi." Tiếu Thiện không phát hiện sắc mặt Cao Quỹ càng ngày càng tối sầm.

"Chủ quản của ông sao lại biết thủ trưởng của tôi là đồng tính luyến ái? Đới Thanh nói với hắn?" Cao Quỹ bình tĩnh hỏi. Cho dù là quan hệ bạn bè cũng không thể mang tính hướng của mình nói ra, điều này khiến cho cậu mất hứng, trên thực tế không chỉ là mất hứng mà còn bất mãn.

"Không phải! Loại chuyện này đâu thể tùy tiện nói cho người khác biết?" Tiếu Thiện thở dài, "Chủ quản của tôi vô tình phát hiện anh ấy đến quán bar đồng tính luyến ái."

"Quán bar đồng tính luyến ái?"

"Đúng vậy!" Tiếu Thiện gật đầu, "Chủ quản của tôi còn nói, thủ trưởng của ông thông minh lại có năng lực, trước kia ở công ty có rất nhiều người cứng đầu đều là do anh ấy thu phục. Đặc biệt bộ dáng xinh đẹp khác người, tính tình tốt, quả thực là không còn gì tốt hơn. Chỉ là bộ dáng uống rượu ở quán bar lại cô độc đến thê thảm. Sau đó có người đến gần, chủ quản của tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy cùng người đàn ông xa lạ ra khỏi quán bar, ở bên cạnh con hẻm tối tăm hôn môi..."

Mỗi câu của Tiếu Thiện đều giống như đập mạnh vào lòng Cao Quỹ. Hai tay cậu nắm chặt, cảm thấy như trái tim đang bị ngâm trong thùng axit, đau muốn chết, cũng tức đến muốn chết.

Tình yêu là một thứ rất kỳ lại. Ngọt ngào với chua xót thường tồn tại cùng nhau. Mà độ chua xót lại tỉ lệ thuận với độ hãm sâu của tình yêu.

"Chủ quản của ông còn nói gì nữa?" lúc nói câu này, Cao Quỹ hoàn toàn nghiến răng nghiến lợi.

Đới Thanh là một người đàn ông ba mươi hai tuổi, Cao Quỹ cũng là đàn ông. Cậu đương nhiên biết dục vọng của đàn ông. Cậu cho đến giờ cũng không nghĩ đến việc truy hỏi tình sử của người yêu. Đây là một chuyện cực kỳ mất phong độ, nhưng mà, làm cho cậu kinh hãi chính là nghe được Đới Thanh cùng nam nhân xa lạ hôn môi nơi góc hẻm tối tăm, câu liền tức đến độ hận không thể quay ngược thời gian, xuất hiện trước cái tên người qua đường giáp kia.

"Sắc mặt ông khó coi quá, có sao không? Thân thể không thoải mái à?" Tiếu Thiện nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người của Cao Quỹ liền hoảng sợ.

"Tôi không sao, ông cứ nói tiếp đi." Cao Quỹ miễn cưỡng cong khóe miệng, nghĩ muốn cười một cái nhưng hiển nhiên là thất bại.

Cái này cũng không thể trách cậu, đối với Tiếu Thiện và chủ quản lắm mồm kia của cậu ta, Cao Quỹ quả thật là giận cá chém thớt chán ghét đến cực điểm rồi.

Tiếu Thiện sờ sờ đầu, hiển nhiên là còn chút do dự. Có điều cậu là một người thẳng ruột ngựa chẳng giấu được bí mật gì, Cao Quỹ hỏi cậu, cậu cũng liền ăn ngay nói thật, "Chủ quản của tôi nói, anh ấy nhìn thấy thủ trưởng của cậu hôn nam nhân kia, hôn một nửa liền tái nhợt mặt rồi chạy mất. Bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu đáng thương."

Là như thế thật sao? Cao Quỹ hoài nghi nhìn Tiếu Thiện, "Nghe nói" Tiếu Thiện là nghe chủ quản kia nói, mà chính cậu thì ngồi đây "nghe nói nghe nói". Sự tình thực sự như thế nào chỉ có Đới Thanh rõ ràng nhất. Cậu nếu đi truy hỏi anh chẳng phải là hành động ngu ngốc sao, tuyệt đối cậu sẽ không làm. Nhưng vì không làm nên cảm thấy khó chịu muốn chết.

"A, còn một câu quan trọng nhất tôi chưa nói." Tiếu Thiện vỗ trán hét một tiếng, sau đó nói "Chủ quản của tôi nói, Đới Thanh là một người giàu tình cảm nên mới sống vất vả như thế. Nói cho cậu cũng là vì cậu thân cận với anh ấy như vậy. Cũng không nên vì nhất thời chơi vui mà tùy tiện trêu chọc anh ấy. Trên thế giới này có người trêu được, có người không nên. Đừng làm chuyện nhàm chán lại nhẫn tâm như vậy. Thật quá đáng."

Nam nhân kia cố ý, hắn cố ý nói cho Tiếu Thiện tất cả, trong đó có ý cảnh cáo rõ ràng. Nhưng chẳng qua chỉ là cấp dưới của Đới Thanh trước kia, cư nhiên lại ra vẻ bảo vệ người như vậy, vô cùng kỳ quái, còn làm cho người ta khó chịu.

Sự kiện người qua đường giáp kia không thể đối chứng, cấp dưới có thái độ kỳ quái này lại làm cho Cao Quỹ như gặp địch thủ. Sớm biết Đới Thanh là một người tốt, chỉ là không nghĩ tới tốt tính cũng sẽ rước lấy phiền toái này. Không phải Thường Dịch say rượu nói muốn kết hôn với anh thì là cấp dưới không rõ ràng này. Cảm giác này làm cho Cao Quỹ đau đầu đến cực điểm.

Thật giống như trong lúc vô ý cậu nhặt được một viên đá xinh đẹp, vốn chỉ là muốn giữ lại để trang trí, ai ngờ trong lúc đó lại phát hiện ra giá trị của viên đá. Hơn nữa người khác như hổ rình mồi nhìn chằm chằm viên đá. Ở trong tình huống còn chưa chuẩn bị tinh thần, Cao Quỹ đột nhiên cảm thấy thị phi điên đảo. Trong đầu xuất hiện 'nguy cơ', thậm chí là nghiêm trọng.

Lần họp lớp này thật sự thành công! Thành công làm cho người ta buồn bực muốn chết!

Buổi tối rất lạnh, gió táp vào mặt có chút rát. Cao Quỹ cầm điện thoại lên thuần thục bấm số của đối phương. Sau khi tút tút hai tiếng liền nghe thấy tiếng của Đới Thanh.

"Họp lớp xong rồi à?"

"Xong rồi." Cao Quỹ thở ra một hơi mang theo sương trắng.

"Vậy thì về sớm một chút đi, buổi tối lạnh có tiện không? Muốn tôi đi đón không?" âm thanh từ đầu dây bên kia phá lệ mềm mại làm cho người ta động tâm. Chỗ họp lớp cách nhà Đới Thanh rất xa, hơn nữa cũng khuya rồi. Nhưng chỉ cần Cao Quỹ gật đầu thì với tính cách của Đới Thanh sẽ thật sự đến. Hơn nữa cũng sẽ không có nửa câu oán hận. Chỉ nghĩ như vậy tâm tình của Cao Quỹ liền trở nên tốt hơn. Nửa đùa nửa thật nói "Muốn, nhưng trong lòng lại có điểm không đành lòng."

Đới Thanh ở đầu bên kia nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nói ngốc gì thế? Lái xe qua đâu có gì phiền toái."

"Vậy cũng không cần đâu, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm mà, quản lý." Cao Quỹ tắt máy, nhìn thấy ngã tư đường vắng tanh ngẫu nhiên có một chiếc xe chạy như bay qua, nhanh chóng vẫy tay chặn lại rời đi.

Đới Thanh tùy tiện đặt tay lên chiếc dương cầm đồ chơi đánh vài phím, đàn phát ra mấy âm thanh lệch lạc. Cửa thủy tinh trong đêm giống như chiếc gương, soi lên khuôn mặt mỉm cười lại mười phần cô đơn của anh. Buông chìa khóa xe trong tay ra, anh mỉm cười lắc đầu, "Nói gì cũng không phải là trẻ con."

Cởi áo khoác đã mặc chỉnh tề ra, Đới Thanh nằm trên giường, nhắm mắt lại nhẹ giọng than thở "Đợi mãi điện thoại như vậy thật giống một đứa ngốc."

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, loáng thoáng nghe được tiếng chuông cửa. Đới Thanh ngẩng đầu nghe kỹ trong chốc lát, thật sự là chuông cửa nhà anh đang vang lên cùng với âm thanh Cao Quỹ gọi cửa "Quản lý, anh ở nhà không?" hiển nhiên là Cao Quỹ.

Đới Thanh mở cửa ra liền nhìn thấy Cao Quỹ đang tựa cửa, "Quản lý, đêm nay em ở lại được không?"

Cười đến thật tự tin rồi lại có chút trẻ con làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Đới Thanh thở dài mỉm cười, mở cửa rộng để Cao Quỹ vào. Khi đi qua người anh, Cao Quỹ ôm lấy anh rồi đóng cửa lại, hai người ở cửa ôm hôn nhau.

"Sao tự nhiên lại tới?" Đới Thanh sờ sờ tóc Cao Quỹ, hỏi cậu.

"Anh đang đợi em!" ngữ khí Cao Quỹ rất chắc chắn.

"Như vậy sao?" giãn khoảng cách giữa hai người, Đới Thanh nhìn vào mắt Cao Quỹ, tiếp tục hỏi cậu.

"Chính là như vậy." Cao Quỹ lôi kéo Đới Thanh tiếp tục hôn, né tránh ánh mắt như nhìn rõ hết thảy của anh.

Kéo tay Cao Quỹ xuống, Đới Thanh nhìn Cao Quỹ trong chốc lát rồi thở dài, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chủ động hôn cậu, không hề hỏi thêm nữa.

Nhìn thấy người yêu ngoan ngoãn phục tùng, Cao Quỹ vừa lòng nở nụ cười, đưa tay cởi áo anh. Nhưng lúc này, lời nói của Tiếu Thiện đột nhiên lại vang lên.

"Quản lý, trước đây anh đã từng thích ai chưa?" lúc hỏi câu này, chính Cao Quỹ cũng hoảng sợ, tự nhiên lại hỏi loại vấn đề này, thật sự là nhàm chán lại kỳ lạ.

Đới Thanh mở to mắt nhìn cậu, hiển nhiên cũng bị vấn đề đột ngột của Cao Quỹ làm hoảng sợ.

Nhìn bộ dáng Đới Thanh giật mình, Cao Quỹ vốn đang hối hận muốn chết ngược lại càng quyết tâm tìm ra đáp án.

"Không thể nói sao? Ngay cả em cũng không nói được sao?" ngụ ý, kẻ điếc cũng hiểu được: không nói cho ta biết là không xong đâu.

"Quá khứ của tôi thật nhàm chán, vì sao lại muốn hỏi cái này." Đới Thanh đứng lên, kéo cao Cao Quỹ dậy. "Tắm rửa sạch sẽ rồi nói được không?"

Mục đích đã đạt được nhưng Cao Quỹ không có nửa điểm cao hứng. Rốt cục là Đới Thanh rất thích cậu nên cậu muốn sao cũng được hay là không thích cậu nên nói cho cậu cũng chẳng làm sao? Nghi vấn, không cam lòng, thậm chí còn có oán giận không hiểu vì sao.

Vì thế, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt nhàn nhã hỏi anh "Làm sao vậy? Nói bây giờ luôn được không?"

Nhất định phải nói ngay bây giờ sao? Nếu vậy thì cậu cũng giống như ác bá lưu manh liều mạng. Cao Quỹ trừng Đới Thanh một lúc, quay đầu đi "Không thèm. Em đi tắm rửa."

"Tôi lấy quần áo cho em. Hôm nay ở nhà rảnh rỗi không có việc gì nên tôi mua áo ngủ mới cho em rồi." Đới Thanh đi phía sau chậm rì rì nói.

Mua áo ngủ mới, chắc là biết cậu sẽ đến phải không? Trong lòng Cao Quỹ âm thầm nghĩ. Nhận lấy áo ngủ và quần lót còn thơm hương mặt trời Đới Thanh đưa cho, nhìn là biết đã được giặt và là cẩn thận.

"Sao thế?" thấy cậu yên lặng không nói gì, Đới Thanh không biết xảy ra chuyện gì, hỏi.

"Không có gì." Xoay người vào phòng tắm, đóng cửa lại. Cởi quần áo, mở nước ấm. Lúc quyết định đi đến nơi này, trong lòng rõ ràng nghĩ trước là cho Đới Thanh một niềm vui bất ngờ, sau đó là một hồi triền miên ái tình. Sau đó chờ lúc tất cả cùng thả lỏng thì lơ đãng nhắc lại một ít chuyện cũ, sau đó lại chậm rãi hỏi chút tình sử quá khứ.

Chỉ là lúc hôn nhau lại đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa người thay đổi không phải ai khác chính là cậu, thực sự giống như bị trúng tà. Lắc đầu, Cao Quỹ nói với bản thân, không thể để cảm xúc chi phối như vậy. Đới Thanh tính tình thành thật dịu ngoan như vậy, chỉ cần mình nắm giữ thật tốt là ổn. Khuyên giải bản thân như vậy, tâm tình Cao Quỹ mới tốt lên một chút.

Vội vàng tắm, lúc lấy khăn lau người, Cao Quỹ phát hiện Đới Thanh đã chuẩn bị khăn mới, nhìn kỹ thì bàn chải đánh răng và cốc đánh răng cũng là mới. Chỉ là ở lại ban đêm mà chuẩn bị tốt như vậy, xem ra trong lòng Đới Thanh thực sự luyến tiếc cùng cậu tách ra. Phát hiện điểm này, Cao Quỹ nhịn không được nở nụ cười.

Đáng tiếc cậu lại xem nhẹ những điềm báo nguy hiểm. Thứ nhất, tâm tư của cậu dao động quá nhanh. Thứ hai, mỗi lần Đới Thanh đối xử tốt với cậu, bản thân Cao Quỹ liền cảm thấy mỹ mãn cùng cao hứng.

Nếu Cao Quỹ bình tĩnh suy nghĩ: tâm tình của một người luôn bị người khác chi phối biểu hiện cho điều gì, thì có lẽ cậu đã đưa ra được kết luận. Đáng tiếc rằng đối với loại cảm giác xa lạ này cậu không hề có kinh nghiệm. Hơn nữa thói quen tự tin đến tự đại càng làm cho cậu xem nhẹ cảm giác đó.

Khi Cao Quỹ mở cửa ra thì Đới Thanh đã thay áo ngủ xong, nằm trong chăn tùy tiện đọc một quyển sách. Thấy Cao Quỹ tiến vào, anh bỏ kính ra rồi tươi cười ngoắc tay "Lại đây, cẩn thận bị lạnh."

Dưới ngọn đèn nhu hòa, bộ dáng ôn nhu, hai người giống như hai vợ chồng đã lấy nhau thật lâu, không có chút không hài hòa hoặc xấu hổ, hết thảy đều tự nhiên mà thân thiết.

Cao Quỹ xốc chăn nằm bên cạnh Đới Thanh, tựa vào trên gối đầu mềm mại nghiêng đầu hỏi anh "Anh biết em nhất định sẽ đến sao? Mua khăn cùng áo ngủ mới."

"Không, tôi chỉ là muốn em ở lại đây."

Muốn sao? Cao Quỹ mỉm cười, thân thủ ôm lấy thắt lưng Đới Thanh, kéo cao áo ngủ sờ vào da thịt bóng loáng của anh. Theo lưng áo mềm mại hướng đến trước ngực, nhìn anh nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động. Xoay người hôn anh "Làm nhé?"

"Được."

Sau đó là động tác kịch liệt, quần áo nhanh chóng bị vứt sang một bên, bộ phận vừa được khai phá ngày hôm qua rất dễ dàng tiếp nhận Cao Quỹ. Động tác tiến nhập so với ngày hôm qua thô lỗ rất nhiều, có điều cảm giác của hai người cũng thoải mái hơn hôm qua. Đặc biệt sau đó Cao Quỹ còn không biết tiết chế, lôi kéo Đới Thanh làm rất nhiều tư thế khác nhau.

Sau khi đối mặt tiến nhập, lại để cho Đới Thanh quỳ gối trên giường, sát nhập từ đằng sau, một bên hôn lưng anh, một bên đâm chọc. Nhìn thấy anh không duy trì được làm bắn ra ra giường sạch sẽ mới rút *** ra bắn lên lưng anh. Còn cố ý nói anh "thật gợi cảm lại dâm đãng". Sau đó thể lực không chống đỡ được liền nằm xuống giường, thở hổn hển ôm và hôn môi.

Cuối cùng hai người cảm giác như đang trên thiên đường, có chút điên cuồng ôm nhau làm tình. Biết rõ rằng ngày mai còn phải đi làm nhưng vẫn làm đến kiệt sức. Lúc ngã vào trên giường nghỉ ngơi, Đới Thanh bật đèn, quay đầu nói với Cao Quỹ "Đi rửa sạch đi, tôi đổi ra giường."

Rõ ràng mệt hơn cậu mà còn nói như vậy, người lòng dạ cứng rắn cũng phải áy náy huống chi Cao Quỹ không phải. Vì thế cậu nói "Em đổi cho, anh đi tắm đi."

"Em không biết ra giường ở đâu."

"Anh nói cho em không phải là được sao?" Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cao Quỹ không cho là đúng, sờ sờ lưng Đới Thanh, xấu xa cười nói "Chỗ này dinh dính."

"Ai bảo em bắn ở đó?"

"Vậy còn không mau đi?"

Đới Thanh nhìn Cao Quỹ trong chốc lát rồi gật đầu "Vậy phiền em, tôi sẽ lấy ra giường cho em."

"Không cần, anh cứ bảo em ở đâu là được rồi, đi rửa ráy rồi về nghỉ ngơi, không cần tranh với em." Cao Quỹ bá đạo thay Đới Thanh quyết đinh, Đới Thanh mỉm cười đồng ý, nhẹ nhàng nói cám ơn. Sau đó nói cho Cao Quỹ chỗ để ra giường sạch, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên đi vào phòng tắm.

Cao Quỹ nhìn thấy thân thể lõa lồ của Đới Thanh, làn da trắng nõn phát ra ánh sáng nhu thuật dưới ánh đèn, phi thường mê người. Hơn nữa dáng người anh thon dài, khung xương cân xứng, tuy rằng vừa mới làm xong nhưng vẫn có điểm muốn nữa. Làm hai lần xong đều có cảm giác này, thật sự giống như nghiện thuốc phiện, không chỉ nghiện mà lần sau phải nặng liều hơn lần trước.

Tắm xong nằm trên ra giường sạch sẽ, thời gian đã khoảng hai giờ sáng. Rõ ràng là mệt vô cùng nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Cao Quỹ trở mình sờ sờ mặt Đới Thanh. Đới Thanh vốn nhắm mắt liền quay đầu mở mắt nhìn cậu "Không ngủ được?"

"Đúng vậy! Em muốn anh nói cho em biết trước đây anh đã từng thích ai chưa?" nếu Đới Thanh cũng không ngủ thì chi bằng tiếp tục kế hoạch của mình.

Đới Thanh nhìn cậu một lúc không nói chuyện, "Nhất định muốn biết?"

"Nếu em nói là nhất định?"

Đới Thanh lắc đầu cười khổ một tiếng.

"Lúc học trung học tôi từng thích thầy giáo của mình." Âm thanh trong trẻo của Đới Thanh vang lên trong đêm nghe thật rõ ràng, tuy rằng nói rất nhẹ nhưng mỗi một câu một chữ đều rơi vào tai của Cao Quỹ.

"Nam?"

"Ừ, là thầy giáo tiếng anh."

"Sau đó?" đối với câu hỏi không chủ định này, Cao Quỹ có chút tâm phiền ý loạn. Nhưng không dám toát ra ý gì, sợ ngộ nhỡ làm cho Đới Thanh biết cậu không kiên nhẫn liền không nói nữa.

"Sau đó bị người ta phát hiện. Thầy giáo từ chức đi nơi khác, sau đó xuất ngoại. Tôi bị người trong nhà phát hiện cho nên bị chán ghét, liền bỏ nhà."

"Cha anh đuổi anh đi?"

"Ừ."

"Lúc học trung học liền bị đuổi ra ngoài đến giờ sao?"

"Ừ."

Cao Quỹ càng hỏi, âm thanh Đới Thanh càng nhẹ. Có thể thấy rằng chuyện này tuy anh nói đơn giản nhưng khẳng định lúc đó rất nghiêm trọng. Trong lòng như có mũi kim đâm, không phải là một cây mà là rất nhiều, ê ẩm khó chịu.

"Vậy có từng trở về không?"

"Có, lần trước là sinh nhật cha tôi, tôi có về. Nhưng ông ấy không muốn gặp tôi. Ngay cả quà cũng không nhận. Lần trước mẹ tôi trộm đem cất đi cũng bị cha ném ra ngoài." Nói đến đây, Đới Thanh dừng lại, "Lần trước tôi nói sinh nhật người thân, chính là cha tôi."

Là cha? Không phải là tình nhân cũ sao? Cao Quỹ nhịn không được cao hứng.

"Lần này ông ấy cũng không gặp anh sao? Vì sao anh không nói với em? Nếu biết sớm em sẽ đi cùng anh.Anh sẽ không phải một mình đối mặt, thật ngốc!"

Nghe như thế, Đới Thanh nhẹ cười ra tiếng, "Tôi sợ em lo lắng cho nên chưa nói. Em đi theo tôi không phải sẽ bị ăn mắng cùng sao. Thực ra tôi cũng không đi nhiều năm nay, bởi vì nghe mẹ nói thân thể cha không tốt lắm nên nhịn không được muốn gặp một lần. Vốn tưởng thời gian trôi qua cha sẽ nguôi ngoai, ai ngờ vẫn như trước đây không thèm nhìn tôi một cái."

"Tính hướng trời sinh cũng không phải là do anh muốn."

"Cũng không phải chỉ là như vậy. Bởi vì lúc ấy thầy giáo đổ hết trách nhiệm lên người tôi, nên người ta bàn tán có chút khó nghe. Cho nên cha tôi mới..." nói tới đây Cao Quỹ cũng hiểu được. Theo như Đới Thanh nói thì vì thầy giáo mang hết trách nhiệm đổ lên đầu Đới Thanh nên cha anh mới chịu đả kích như vậy.

"Tên hỗn đản đó mà anh còn gọi là thầy? Vì sao không nói thật?"

"Lúc gặp nguy người ta sẽ nghĩ muốn tự bảo vệ mình, cũng là thực bình thường. Hơn nữa tôi đồng ý với hắn sẽ không nói, không thể trách hắn toàn bộ."

"Anh đáp ứng chịu tiếng xấu cho người khác? Nói thế nào anh cũng là học trò, hắn là thầy, hắn là người lớn không chịu trách nhiệm lại để cho hài tử chịu, như thế nào lại như vậy? Nếu để em gặp được, khẳng định sẽ mắng hắn mất mặt, cho dù em không hay ho nhưng cũng phải lôi hắn đi theo, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ?"

"Đều là quá khứ, còn mắng hắn làm gì?"

Vốn muốn nghe Đới Thanh cùng mắng tên thầy giáo hỗn đản, kết quả lại là một câu bâng quơ như vậy, hoàn toàn không phải là câu nói mà Cao Quỹ muốn nghe. Mọi người đều ích kỷ. Đới Thanh trọng tình nghĩa đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà đối với mình tốt là được rồi, còn tình nhân trước kia để ý làm gì. Chẳng lẽ trong lòng Đới Thanh còn nhớ tới tên hỗn đản đó, cho nên đỡ lời cho hắn? Nghĩ như vậy, tâm tình Cao Quỹ trầm xuống.

Mà Đới Thanh lại nói tiếp làm cho tâm tình của cậu chìm xuống đáy vực.

"Nếu như có ngày nào đó chuyện của chúng ta bị phát hiện, em cũng không cần lo lắng, đem trách nhiệm đổ lên người tôi là được. Em rất có năng lực, thông minh lại chăm chỉ, tương lai nhất định rất có tiền đồ. Tôi sẽ không ảnh hưởng đến em."

"Anh nói gì?" Cao Quỹ xoay người một cái nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đới Thanh "Ở trong lòng anh, em là người giống như loại hỗn trướng kia?"

"Không, không phải..."

"Hóa ra là anh ôm ý nghĩ như vậy cùng em kết giao. Thật sự là lo xa mà!" nói xong Cao Quỹ một tay bật đèn, nhanh tay túm lấy quần áo của mình, nhìn Đới Thanh sắc mặt xanh mét, hừ lạnh một tiếng "Cám ơn quản lý đã suy nghĩ hộ em như vậy, chiếu cố em như vậy. Hôm nay em có việc về trước. Có chuyện gì chúng ta đến công ty nói sau."

Sau khi đóng cửa, Cao Quỹ tức giận đến ứa gan. Đến chỗ vắng người liền đấm đá lên tường xi măng. Nếu không phải lúc đó sắc mặt Đới Thanh khó coi đến đáng thương thì cậu sẽ không ngần ngại nói ra lời chia tay. Nào có người nào lại nói như vậy? Vừa mới gần gũi xong, hai người đang tình nồng ý mật nằm, tuy rằng vấn đề mình hỏi có chút dở hơi nhưng cũng không thể trả lời như vậy nha?

Cậu giống người không có trách nhiệm lắm sao? Cái gì kêu là "Nếu như có ngày nào đó chuyện của chúng ta bị phát hiện, em cũng không cần lo lắng, đem trách nhiệm đổ lên người tôi là được." Nói gì "Sẽ không ảnh hưởng em?" chẳng lẽ mình thật sự cho đối phương cảm giác như vậy khi yêu nhau sao?

Tuy rằng việc cùng Đới Thanh kết giao sẽ giúp tương lai của cậu có lợi, nhưng mà, nhưng mà đó chỉ là ý nghĩ trước đây thôi. Hơn nữa, nếu gặp loại chuyện này, chẳng lẽ cậu một cước đá bay anh. Nếu thật sự như lời cậu, đem trách nhiệm đổ hết lên người Đới Thanh, còn cậu chuyển công ty khác bắt đầu lại được sao?

Nghĩ đến đây, Cao Quỹ giống như quả bong bóng căng hơn, nghẹn cả họng. Trong đầu nghĩ đến những lời chủ quản của Tiếu Thiện nói qua với cậu ta. Chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì người ngoài thì sáng người trong thì quáng, cậu làm cho người ta cảm giác chỉ quan tâm đến hiệu quả và lợi ích, nên mới có thể được nhắc nhở sao?

Như vậy Đới Thanh cũng sẽ nghĩ thế đi, nếu cùng mình một chỗ, hẳn là ôm ý tưởng tùy thời sẽ bị cậu phản bội, bị câu chia tay đi? Hay là nói, chính cậu nghĩ rằng mình đang hãm sâu trong tình yêu, kỳ thật không tồn tại, chẳng qua là tự mình đa tình?

Ở trong lòng Đới Thanh, cậu rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ chỉ là người qua đường Giáp tùy tiện để giải sầu trong lúc cô đơn thôi sao? Đới Thanh có thể bình tĩnh nói ra lời nói như vậy khẳng định đã có chuẩn bị từ trước, mà chính cậu lại giống như tên ngốc, nghĩ là mình được yêu say đắm. Nghĩ rằng được người yêu ngoan ngoãn phục tùng như vậy. Hóa ra chẳng phải như vậy, quả thực là chó má! Người yêu thoạt nhìn ôn nhu kia hóa ra lại máu lạnh đến cực điểm.

Cao Quỹ nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không có cảm giác đau. Trong lòng tức giận như có thể nổ tung, như thế nào lại có thể đem một người thành trò hề để đùa giỡn như vậy? Quả thực là quá đáng!

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro