Không đáng nói đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Ân Tôn) Không đáng nói đến.

Tác giả: Quân Hề

Edit: Mộc

Beta:Chim

Lấy được dũng khí năm đó, kiêu ngạo xưng hùng, không đáng nói đến, - "Kim Niên Dũng"

Kim Niên Dũng - bài hát - ca sĩ Hứa Tung

Nếu như ngươi nghe thấy mình bị chụp cho cái mũ "Giáo chủ ma giáo" hay "Chưởng môn chính đạo", ngươi sẽ phản ứng như thế nào? Nếu như trở lại trăm năm trước, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, khẳng định mình sẽ không giống như ông ngoại mình có lẽ là Thiên Tôn.

Triển Chiêu như con mèo nhỏ, ngồi xổm trên cái cây trong sân xem ông ngoại hắn và Thiên Tôn chơi cờ, lặng lẽ đánh giá lúc Ân Hậu và Thiên Tôn khoảng chừng chừng hai mươi tuổi. Nói thật thì Triển Chiêu cũng không xác định được hai người họ rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, dù sao nội lực thâm hậu, nên dung mạo lão hoá chậm hơn người khác, càng chưa nói hai người này còn được trời cao ưu sủng ái.

Nhưng mà cũng may, dù như vậy Triển Chiêu vẫn có thể nhận ra, cầm cờ đen chính là ông ngoại, cầm cờ trắng chính là Thiên Tôn

Ân Hậu liếc nhìn hai mảnh lá khô đang rơi xuống ở trên bàn cờ, khóe miệng cong lên thành, cảm thấy vui vẻ còn có chút ngoài ý muốn, lắc đầu, từ trong hộp cờ lấy lên một quân cờ, hạ xuống bàn cờ. Thiên Tôn thuận theo động tác lắc đầu cười của Ân Hậu phất lá cây bay đi, không nhanh không chậm hạ xuống hạ xuống quân cờ trắng, mở miệng nói:

"Này? Lão quỷ, bản tọa thân là chưởng môn chính đạo lại không có thay trời hành đạo diệt ngươi, có phải ngươi nên báo đáp ta không?"

Ân Hậu nghe vậy, khinh thường cười một tiếng, liền hạ xuống một con cờ.

"Ngươi xem bản tôn không có diệt ngươi, ngươi hẳn phải mang ơn. Còn hạ cờ được nữa không? Hay là bản tôn đại phát từ bi nhường ngươi ba quân?"

"Ai khiến ngươi nhường? Rõ ràng ta mới là đệ nhất thiên hạ, bọn họ thấy ngươi đáng thương mới để ta và ngươi đuổi cùng một chỗ, tạm thời bản tọa hiến ái tâm". Thiên Tôn một bên nói nhỏ, một bên ra vẻ đoan chính bỏ ba quân cờ của Ân Hậu ra ngoài, "bang" một tiếng hạ xuống quân cờ trắng của mình.

n Hậu nghe hắn nói nhỏ, ngoài miệng lười cãi cọ, trong lòng lại không khỏi lầm bầm vài câu, nghĩ thầm "Đúng là chơi cờ vô lại thiên hạ đệ nhất, thật không biết xấu hổ."

Thiên Tôn chờ Ân Hậu thật lâu còn chưa đi thêm quân cờ, cuối đầu sững sờ, biết trong lòng hắn đang nói xấu mình liền nói với hắn:

"Lão quỷ làm sao vậy? Muốn nhận thua?" Dứt lời, quơ quơ tay trước mặt Ân Hậu.

Ân Hậu một tay đẩy móng vuốt không an phận của Thiên Tôn , một tay hạ một quân cờ. Nhìn Ân Hậu hạ quân cờ, Triển Chiêu phát ra một tiếng kinh hô, thầm nghĩ không ổn. Liền nhanh chóng cúi thấp đầu.

"Ngươi thua". Ân Hậu cười sảng khoái, nhìn Thiên Tôn. Thiên Tôn lúc này mới hoàn hồn ngồi xuống, nhìn thế cuộc đã định và ánh mắt hàm chứa nụ cười của n lão quỷ. Thiên Tôn bực mình nói với hắn.

"Ân mập mạp, ngươi giỏi lắm! Ngươi gian lận! Nếu không phải là ta rút đi ba quân cờ, ta không có khả năng thua." Thiên Tôn như cố ý lại như vô tình lớn tiếng ồn ào.

"Ngươi mới là mập mạp! Ngươi không phải mập mạp ngươi là kẻ ngốc, rõ ràng như thế ngươi còn mắc câu!", Ân Hậu thấy hắn lớn tiếng mắng, trong lòng không phục, liền phản bác lại.

Không nghĩ tới Thiên Tôn lại có thái độ khác thường, không cùng hắn động thủ, trái lại đưa khuỷu tay đặt lên bàn, chống cằm có chút hả dạ nói với Ân Hậu:

"Vậy thì thế nào? Dù sao thì ngay cả Mèo nhà ngươi đều hướng về ta'.

Ân Hậu không có nhìn hắn, cũng không có ngẩng đầu tìm kiếm con mèo trên cây đang ngồi chồm hổm nghe lén. Chỉ là nhìn hai quân trắng đen trên bàn cờ. Nhìn như là chém giết, kỳ thực hai bên hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung giữa nhau. Nếu không phải lúc trước rút đi ba quân cờ, bàn cờ này vẫn là cờ hòa. Ân Hậu lúc này mới mở lời nói: "Thật sự, như vầy cũng tốt."

"Ngạo thị quần hùng, không đáng nói đến."

Lời nói chưa dứt, hai người đồng thời ngẩng đầu, thần thái an bình, mang theo mắt cười từ ái ôn nhu, nhìn về phía cái cây không biết trống không từ lúc nào, ngoại trừ cành cây bị đẩy loạn, tất cả coi như một giấc mộng.

"Như thế, mới đáng giá nói".

Triển Chiêu từng nghe Ngân Yêu Vương nói vì sao Ma Vương Thiểm của ông ngoại không có hiệu quả với Thiên Tôn, không biết như thế nào lại nhớ tới chuyện này. Hắn lúc đó không có nghe hết, chỉ nghe được ông ngoại nói không đáng nói đến.

Lúc đó cho rằng hai lão gia tử khi còn trẻ ngông cuồng ngạo mạn, hôm nay nghĩ lại, là mình sai rồi, chính bởi vì trong cuộc đời hai người họ căn bản cũng không có những thứ không quan trọng gì đó, hiển nhiên không đáng nói, suy nghĩ một chút chính mình liền sửa toàn bộ phía dưới.

Triển Chiêu nghĩ, có lẽ sơn hà an khang, con cháu ân cần, có hy vọng nối nghiệp, tri kỷ ở bên mới là thứ hai lão gia tử cho là đáng giá.

Dù sao hết thảy đều là dáng vẻ Yêu Vương mong đợi. Cũng là dáng vẻ tốt nhất bọn họ.

Có lẫn nhau... Không đáng nói đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro