Là tự ta đa tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Vân Khoát nhìn Thiên Tôn lại nhìn bàn cờ trước mặt, hắn cảm thấy Thiên Tôn hôm nay có chút kì lạ. Tuyết yêu này trước kia gặp hắn lần nào cũng đều đánh hắn, hắn ngay cả nói một lời cũng không nói được. Vậy mà hôm nay hắn đến Thiên Sơn nháo một hồi, Thiên Tôn không những không đánh hắn cái nào, còn ngồi đánh cờ với hắn. Đương nhiên, Thiên Tôn lần nào đánh cờ cũng mất tập trung mà đặt sai vị trí, nháo lên đòi đi lại, nhưng lần này lại không có như vậy a. Đã vậy hôm nay Thiên Tôn một chút cũng không có tập trung nữa, đầu óc cứ để trên mây, mặt mày thì ỉu xìu. Tuyết yêu này bị cái gì nha? Cái bộ dạng nhị hoá thường ngày bay đi đâu mất rồi?

- Tiểu Du, ngươi bị sao vậy? Ăn nhầm cái gì sao? Đột nhiên lại ngoan như vậy.

Thiên Tôn liếc mắt một cái, khẽ hừ, há miệng định mắng hắn một câu rồi lại cụt hứng, không muốn mắng nữa, bĩu môi hạ xuống một quân cờ.

Nha? An tướng quân có xúc động muốn sờ trán Thiên Tôn xem có bị sốt hay không. Cư nhiên ngay cả mắng cũng không thèm mắng nữa. An Vân Khoát nhìn Thiên Tôn từ trên xuống dưới, đánh giá một hồi lâu, cuối cùng cũng không tìm ra manh mối gì. Tuyết yêu hôm nay sao cứ như tiểu hài tử bị đoạt mất đồ chơi yêu thích vậy? Dù rằng bình thường Tuyết yêu này cũng chỉ khác tiểu hài tử ở ngoại hình mà thôi.

An Vân Khoát nhìn quanh một hồi, hắn cảm thấy thiếu thiếu gì nha. Ừm, hình như hôm nay bên cạnh Thiên Tôn không có Ân Hậu, trước đây lần nào hắn gặp Thiên Tôn cũng có Ân Hậu bên cạnh, một đen một trắng vô cùng hoà hợp. Hôm nay Ân Hậu không có ở đây nên Thiên Tôn mới không vui sao?

- Sao ngươi mất hứng như vậy? Vì Ân Hậu không có ở đây hả?

Thiên Tôn nghe nhắc đến tên ai kia, hừ lạnh một cái. Lão quỷ chết tiệt.

- Mới không cần nhắc đến hắn.

- Vậy là đúng rồi. - An Vân Khoát cười trộm, ra là vì không có bạn chơi. - Ân Hậu đi đâu rồi? Trước kia đều thấy hắn đi cạnh ngươi mà.

- Không biết.

- Không biết?

- Không biết. - Thiên Tôn mất hứng, vứt luôn quân cờ trên tay vào hũ. - Gần đây hắn gặp đào hoa vận, bị một tiểu nha đầu đuổi theo, hai người đó chơi trò mèo vờn chuột, ngươi đuổi ta chạy, chạy khắp trời nam đất bắc, hơn một tháng rồi ta không có gặp hắn.

An Vân Khoát thở dài một tiếng, thảo nào vừa đến Bách Hoa cốc đã nghe mùi giấm chua như vậy, lại còn ỉu xìu không vui nữa.

- Sao ngươi không đi tìm hắn? - An Vân Khoát hỏi. Hai người này ngày nào cũng gây nhau, cãi nhau nói không thèm nhìn mặt nhau nữa, rồi hôm sau lại chạy đi tìm đối phương. Lần này cư nhiên không gặp một tháng, lại còn vì vận đào hoa, con chim ngốc nhất đàn này không vui nổi là phải.

- Sao ngươi không đi tìm hắn?

- Đi hai lần mà tìm không được. - Nhắc đến chuyện này Thiên Tôn càng giận. Hắn cất công chạy đến Ma cung hai lần, bị đám lão ma vật Ma cung chọc ghẹo cũng không tính, nhưng lần nào cũng không gặp được lão quỷ đáng ghét kia. Là đám ma vật Ma cung nói với hắn Ân Hậu gần đây đang dính vận đào hoa.

An Vân Khoát thở dài một tiếng, Ân Hậu thật là... Ân Hậu và Thiên Tôn tám mươi năm nay làm huynh đệ, làm tri kỉ của nhau, không có mấy ngày rời xa nhau, nay cư nhiên vì chuyện đó mà xa cách cả tháng trời, không biết Ân Hậu có khi nào nhớ đến Thiên Tôn hay không? Còn Thiên Tôn thì...

An Vân Khoát lại thở dài.

Thiên Tôn là kẻ ngốc, ngoài võ học ra, cái gì cũng không biết, yêu người ta cũng không biết, rồi cứ như vậy mà tự mình chịu đựng đau khổ. Không biết người khác có biết hay không, Ân Hậu có biết hay không, nhưng hắn thì biết, Thiên Tôn yêu Ân Hậu. Đúng vậy, đã từ rất lâu rồi.

Lúc mới quen, hắn chỉ nghĩ là hai người bọn họ huynh đệ tình thâm, không có kiêng kị gì, Ân Hậu lo lắng cho Thiên Tôn, Thiên Tôn ỷ lại Ân Hậu. Cho đến khi sự việc của La Thị và Huyền Thị xảy ra, hắn mới biết được Thiên Tôn yêu Ân Hậu.

Cũng không biết đã yêu bao lâu rồi, chỉ biết Thiên Tôn luôn giấu kín phần tình cảm này cho riêng mình, chưa từng cho ai biết, cũng chưa từng thổ lộ với Ân Hậu. Chừng ấy năm, lão ngốc tử này vẫn luôn lo được lo mất, chưa từng dám thử thổ lộ một lần, luôn cố gắng duy trì quan hệ bằng hữu với Ân Hậu.

- Tiểu Du, ngươi đừng như vậy nữa, nói cho hắn biết đi, biết đâu hắn cũng thích ngươi. - Không rõ là lần thứ bao nhiêu An Vân Khoát khuyên Thiên Tôn nữa.

Thiên Tôn trầm mặc hồi lâu mới đáp:

- Ta sợ... ngay cả ở bên cạnh làm bằng hữu của hắn cũng không thể nữa.

Y rất sợ sẽ rơi vào kết cục của La Thị và Huyền Thị, cuối cùng hai ngả phân ly, không có cách nào ở chung một chỗ. Nếu biết trước ngày đó, y thà rằng cứ duy trì mối quan hệ hiện tại, mập mờ không rõ cũng được, nhưng y có thể ở gần hắn. Hai người lúc nào cũng gây nhau, nhưng lần nào hắn cũng nhường y, nói không nhìn mặt nhau nữa, nhưng lần nào hắn cũng là người chạy đến tìm mình trước. Hắn đối với y cưng chiều có thừa, y thích cái gì, hắn sẽ đem đến, mặc cho y đi lạc, hay bị lừa, lần nào hắn cũng sẽ tìm ra y. Y chỉ sợ, thổ lộ rồi, hắn sẽ chán ghét y, ngay cả một chút hạnh phúc nhỏ nhoi như bây giờ cũng không thể có được nữa.

- Tiểu Du, sao ngươi luôn suy nghĩ tiêu cực như vậy? Ngươi chưa từng nghĩ hắn cũng thích ngươi sao? Biết đâu hắn cũng giống như ngươi, lo được lo mất nên mới không dám nói thẳng. - An Vân Khoát nói.

- Không đâu. - Thiên Tôn lắc đầu. - Hắn đối với tình cảm sẽ chủ động đối mặt, nếu thích, hắn đã nói rồi.

- Ngươi ngốc a.- An tướng quân không nhịn nổi nữa.- Nếu hắn không thích ngươi thì việc gì phải chạy theo ngươi tám mươi năm qua chứ? Ngươi nghĩ có huynh đệ nhà nào giống như hai ngươi sao? Bạch Nhất Thanh và Khâu Ngạo Nguyệt cũng là một sư phụ dưỡng ra, hai bọn họ có được thân thiết như hai người các ngươi không chứ?

Thiên Tôn trầm mặc.

- Đồ cổ trong khố phòng của ngươi đều là hắn mua cho ngươi.

- Hai người gây nhau hắn luôn là người nhường nhịn.

- Hai người nói không thèm nhìn mặt nhau nữa, ngày hôm sau hắn lại mang đồ ăn vặt ngươi thích nhất đến tìm ngươi.

- Ngươi đi lạc, là hắn tìm ngươi về.

- Ngươi bị lừa đem đi bán, cũng là hắn đi tìm ngươi.

- Hắn một thân đầy thương tích, còn ngươi lại lành lặn chẳng bị gì, đều là hắn bảo vệ ngươi a.

- Tiểu Du, ngươi tỉnh ngộ đi. - An Vân Khoát vỗ vai Thiên Tôn. - Nam nhân sẽ không bao giờ chủ động cưng chiều một người nếu hắn không yêu người đó. Nếu Ân Hậu đối với ngươi chỉ đơn thuần là tình huynh đệ, hắn sẽ chẳng hao tâm tổn sức như vậy vì ngươi.

- Ngươi nói thật sao? - Thiên Tôn khẽ cắn môi. Hắn cũng yêu y sao?

- Đúng a. - An Vân Khoát thấy Thiên Tôn dao động liền phải rèn sắt khi còn nóng. - Tiểu Du, ta và ngươi bây giờ đi tìm Ân Hậu, ngươi nói với hắn ngươi yêu hắn. Nếu hắn cũng yêu ngươi, chẳng phải kết cục mỹ mãn rồi sao? La Thị và Huyền Thị hai ngả phân ly thì sao chứ? Không phải bọn họ từng có thời gian hạnh phúc bên nhau sao? Có thể ở cạnh người mình yêu, dù một ngày cũng đủ mãn nguyện rồi.

- Nếu hắn không yêu ta thì sao? - Thiên Tôn vẫn còn do dự.

An tướng quân hít sâu một hơi, cảm thấy khuyên người này còn mệt tâm hơn đánh trận rất nhiều. Sao ngốc như vậy a? Lão thiên, lão tử thật mệt tâm.

- Thế này đi. Chúng ta cùng đi tìm hắn, ta sẽ thăm dò hắn trước, nếu hắn có ý đó, ta sẽ chuồn êm, để ngươi tự mình thổ lộ với hắn. Còn nếu hắn không có ý đó, ta không ra hiệu, thì ngươi đừng nói gì cả. Như vậy ngươi vừa không mất mặt lại không phá vỡ quan hệ hiện tại của hai người.

Thiên Tôn gật đầu. Cách này rất tốt.

-------------

Thiên Tôn theo An Vân Khoát một đường chạy đến Ma cung. Vừa đến nơi đã thấy Ma cung đang đốt pháo ăn mừng, không hiểu sao đột nhiên Thiên Tôn cảm thấy lo sợ, hắn không muốn vào nữa.

An Vân Khoát nhìn ra tâm trạng của Thiên Tôn nên nói:

- Sợ cái gì a? Ma cung có ngày nào mà không náo nhiệt chứ? Chắc là hậu bối nào đó làm hỷ sự hay là lão ma vật nào đó có chuyện vui.

Cuối cùng Thiên Tôn vẫn theo An Vân Khoát vào trong, đi đến viện của Ân Hậu thì gặp Hồng Cửu Nương ôm một xấp hỷ thiếp chạy ra ngoài.

- Ấy, Thiên Tôn cũng đến góp vui sao? Vậy thì đỡ mất công ta đi Thiên Sơn rồi. - Nói rồi Hồng Cửu Nương đưa một hỷ thiếp cho Thiên Tôn.

- Nha đầu, đám ma vật các ngươi ai làm hỷ sự vậy? - An Vân Khoát hỏi, hắn có chút dự cảm không lành nha.

Hồng Cửu Nương cười không khép miệng lại được, nói:

- Là cung chủ a.

- Cái gì? - An Vân Khoát tròn mắt.

- Ngươi nói gì? - Thiên Tôn cau mày, vội mở hỷ thiếp ra xem, bên trong quả thực viết tên Ân Hậu.

Màu đỏ này quá chói mắt, y hận không thể vứt đi.

Vừa rồi còn ôm hy vọng đi thổ lộ... Cũng may là chưa nói ra... Nếu không sẽ bị cười cho thối mũi.

Thiên Tôn ơi Thiên Tôn, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn như thiếu niên mơ mộng hão huyền vậy chứ?

Thiên Tôn à, "duy ngã độc tôn" chính là muốn nói mệnh ngươi cô độc đó. Yêu Vương đâu có gạt ngươi bao giờ, mệnh ngươi cô độc trăm năm, sao còn dám mơ đến tình yêu của hắn chứ?

An Vân Khoát nhìn Thiên Tôn chết lặng bên cạnh, trong lòng cũng không vui vẻ gì. Nếu không phải hắn kích động y đến đây thì y sẽ không phải đau khổ như vậy.

- Nha đầu, cung chủ nhà các ngươi lớn tuổi như vậy, còn có lão bà nào muốn thành thân với hắn sao?

- Sao lại lão bà chứ? Là tiểu cô nương a. - Hồng Cửu Nương vui vẻ đáp. - Còn không phải là tiểu cô nương luôn đuổi theo cung chủ sao? Nghe nói là cô nương kia bị ngã xuống vực, cung chủ nói nếu nàng không chết thì sẽ lấy nàng, kết quả là nàng thực sự bò từ đáy vực lên a. Cung chủ đương nhiên phải thực hiện lời hứa rồi. Theo ta thấy cung chủ chính là "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" .... - Cửu Nương chưa nói xong đã bị Ngô Nhất Hoạ bịt miệng lại kéo đi.

- Làm cái gì nha? - Cuối cùng cũng được thả ra, Cửu Nương tức giận đạp Ngô Nhất Hoạ một cái.

Ngô Nhất Hoạ thở dài.

- Nàng không nhìn thấy thần sắc của Thiên Tôn hay sao mà còn nói mấy lời đó?

- Ta nói gì sai sao? - Cửu Nương có chút chột dạ, hình như Thiên Tôn hơi cổ quái nha.

Bệnh thư sinh lại thở dài lần nữa.

- Nàng không biết sao? Thiên Tôn yêu thầm cung chủ, bao nhiêu năm bọn họ mập mờ như vậy, ta cứ nghĩ bọn họ sớm muộn cũng đến với nhau, không ngờ....

--------

Thiên Tôn như người mất hồn bị An Vân Khoát kéo đi, lúc đi vẫn chưa gặp Ân Hậu, nhưng y có thoáng thấy một tiểu cô nương, quả thật tươi trẻ xinh đẹp.

Ra khỏi Ma sơn An Vân Khoát mới buông Thiên Tôn ra. Haizzz, chuyện hắn không muốn nhất cuối cùng lại xảy ra.

- Tiểu Du, xin lỗi, ta....

- Là tự ta đa tình. - Thiên Tôn lặng lẽ bước đi.

----------

Lúc này ở Ma cung, Ân Hậu đang nhìn ra ngoài cửa tiểu viện khẽ nhíu mày.

Lão quỷ kia bị cái gì vậy? Hôm nay cư nhiên lại đi cùng với An Vân Khoát mà không đánh hắn, hai người bọn họ thoạt nhìn cũng thật hoà hợp đi. Hơn nữa lão quỷ đã đến đây rồi mà còn không gặp mình, cầm hỷ thiếp rồi liền rời đi. Lão quỷ trước kia mỗi lần thấy mình gặp đào hoa vận đều chạy đến cười nhạo, còn bắt mình dẫn đi xem mặt cô nương nhà người ta nữa. Lần này sao không cười nhạo cũng không muốn xem mặt vậy?

Lão quỷ kia ăn nhầm thứ gì bậy bạ sao? Ân Hậu theo thói quen lo lắng khi thấy Thiên Tôn trở nên khác lạ.

Ân Hậu cảm thấy thực khó hiểu, ban nãy hắn nghe tiếng Thiên Tôn, chạy ra thì thấy Thiên Tôn rời đi cùng với An Vân Khoát. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Người đó là ai vậy? Cái người nhìn giống Tuyết yêu á. - Diệp Tử Câm - tân nương của Ân Hậu- đi đến ôm cánh tay hắn hỏi. Ban nãy nàng có thoáng thấy một nam nhân bạch y bạch phát, tướng mạo y hệt thiên tiên.

- Hắn chính là Thiên Tôn. - Ân Hậu đáp. - Hôm nay không biết lão quỷ bị cái gì nữa. - Ân Hậu cưng chiều búng mũi Diệp Tử Câm một cái. - Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cứ ngỡ nàng là nữ nhi tư sinh của Thiên Tôn cơ đấy.

- Giống nhau vậy luôn sao? - Diệp Tử Câm kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn Ân Hậu. Đến mức đó luôn a? - Có khi nào là thật không? Ta là cô nhi a.

Ân Hậu không nhịn được cười lớn, nha đầu mới ở Ma cung mấy ngày đã lây nhiễm tính khí nhiều chuyện của đám lão ma vật rồi. Hắn bất đắc dĩ nói:

- Đúng là rất giống, nhưng không phải, Thiên Tôn còn là lão xử nam, ngay cả tay nữ nhân còn chưa chạm vào đâu.

- Sao chàng biết Thiên Tôn là lão xử nam chứ? Ngày mai ta muốn đi Thiên Sơn nhận cha a.

Ân Hậu hết nói nổi.

- Đó là nàng không biết, ta và hắn ở cùng nhau từ lúc năm tuổi, tám mươi năm qua gần như lúc nào cũng đi cùng nhau, lão quỷ kia có chuyện gì ta là người rõ nhất.

-------------

An Vân Khoát đưa người về Thiên Sơn rồi bị y đuổi đi. Thiên Tôn không vào nhà mà ngồi trên cây mai ngẩn người.

Cuối cùng thì hai người cũng có khoảng cách rồi. Thiên Tôn chưa từng nghĩ bản thân mình và Ân Hậu sẽ có một người chen vào giữa. Có lẽ đã ở bên nhau quá lâu nên tự nhiên sinh ra ỷ lại, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày người kia không còn là của mình nữa. Y không biết cuộc sống sau này không có người kia sẽ ra sao nữa, càng không biết cuộc sống chỉ có một mình, liệu y có chịu được không.

Có lẽ từ khi bắt đầu đã sai, sai rồi lại vẫn muốn tiếp tục sai. Từ khi năm tuổi đã ở cạnh hắn, mặc niệm rằng hắn và mình sẽ không rời xa, không bao giờ có khoảng cách, rồi cứ vậy lo tư nhận lấy những gì hắn cho mình. Bây giờ nghĩ đến những năm tháng dòng dã sau này cả mấy mươi năm, không còn ai lo lắng cho mình nữa, Thiên Tôn sợ rằng mình không sống nổi.

Thế gian đều nói Yêu Vương cưng chiều Thiên Tôn nhất, lại có ai biết so với Yêu Vương, Ân Hậu càng cưng chiều Thiên Tôn gấp bội. Tính tình Thiên Tôn cô lập không muốn gần người, càng chẳng quan tâm đến bất kì ai, Yêu Vương thấy không ổn nên tìm đủ cách giúp Thiên Tôn kết giao bằng hữu; Ân Hậu cũng thấy không ổn, nhưng lại chẳng muốn bắt ép y làm gì, y không muốn có bằng hữu thì không cần có bằng hữu, một mình hắn chơi với y là đủ rồi. Thiên Tôn thích cái gì, Ân Hậu đều chiều y cái đó, chỉ cần y muốn, hắn đều sẽ mang đến cho y loại tốt nhất. Không cần biết Thiên Tôn có bao nhiêu khác người, bao nhiêu khó ưa, Ân Hậu chẳng ngại gì ở bên cạnh, lo lắng, chăm sóc, bảo vệ y suốt cả tám mươi năm.

Haizz, có người nói cái gì cũng có giới hạn, xem ta giới hạn của hai người cũng chỉ đến đó thôi, làm huynh đệ, chẳng thể làm tình nhân. Chỉ mong sau này người kia có thể thỉnh thoảng nhớ đến y, đừng bao giờ xem y là người xa lạ.

Thiên Tôn ngẩn người ngồi trên thân cây mai, lệ sầu không biết lặng lẽ rơi từ khi nào. Y bỗng nhớ từng nghe ai đó than rằng:

"Ta đem lòng này hướng trăng sáng,
Nào ngờ trăng sáng hướng xuống mương.".

Thơ thật hay.

Y muốn đem tim mình dâng cho người, người lại nỡ đem tim người dâng cho nàng mất rồi.

"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm hữu quân hề quân bất tri.".

Thôi thôi, đời này hữu duyên vô phận, cần gì phải miễn cưỡng?

--------------

Ngày Ân Hậu thành thân, Thiên Tôn theo hỷ thiếp mà đến. Vẫn bộ dạng bạch y tiên nhân ấy, vẫn tính khí chẳng khác gì tiểu hài tử ấy, Thiên Tôn ôm một vò rượu vọt vào viện của Ân Hậu.

- Lão quỷ, bắt lấy. - Thiên Tôn nhìn thấy Ân Hậu liền ném vò rượu cho hắn.

- Lão quỷ muốn ám sát ta a? - Ân Hậu vừa thay xong hỷ phục bước ra khỏi cửa liền thấy một vò rượu phóng đến trước mặt, nhanh chóng vươn tay bắt lấy mới thấy người phóng đến là Thiên Tôn.

- Tốt nhất là đập chết ngươi, lão quỷ già còn không nên nết, đi dụ dỗ tiểu cô nương nhà người ta. - Thiên Tôn cười nhạo Ân Hậu xong mới vừa lòng hất một lọn tóc bạc trên ngực ra sau lưng. - Hoa lê tửu năm mươi năm, cho ngươi và lão bà của ngươi uống đêm tân hôn.

Ân Hậu cũng xem như tửu si, không cần Thiên Tôn nói cũng đã ngửi thấy mùi thơm của rượu hoa lê năm mươi năm. Ân Hậu ôm vò rượu cảm khái:

- Lần này cư nhiên không mua phải đồ giả a. - Nói xong vội ôm rượu đi giấu, sợ Thiên Tôn tức giận đập mất.

- Lão quỷ đứng lại, ta giết ngươi. - Thiên Tôn phía sau hét lên.

Vì Ân Hậu đã quay đi nên không nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Thiên Tôn. Trong những giấc mộng bao năm qua, đã không ít lần mơ thấy hắn mặc hỷ phục như vậy, lần nào cũng vô cùng anh tuấn tiêu sái, bây giờ tận mắt nhìn thấy quả nhiên không có gì sai. Có điều, trong những giấc mơ ấy, người đứng bên cạnh hắn không phải là một tiểu cô nương đội khăn đỏ mặc giá y, mà là chính bản thân y, cũng khoác một bộ hỷ phục, đoan chính đứng bên cạnh hắn. Y từng nghĩ suốt đời mình luôn mặc bạch y, chỉ duy nhất một lần đổi sang màu sắc khác chính là vì hắn, vì hôn sự của hai người. Giờ xem ra cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.





Lúc giờ lành đến, tân lang tân nương bái đường, Ân Hậu không thấy Thiên Tôn đâu hết, nghe đâu là bị lão ma vật nào đó dẫn đi xem đồ cổ. Ân Hậu lắc đầu thở dài, cũng không biết đối với Thiên Tôn có gì quan trọng hơn đồ cổ nữa?

Tuy có chút phiền lòng nhưng Ân Hậu vẫn rất lo lắng cho Thiên Tôn, hắn rặn chúng ma vật:

- Lát nữa yến tiệc đừng cho lão quỷ uống rượu.

- Sao vậy cung chủ? Chỗ chúng ta không thiếu rượu a. - Lam Hồ Ly hỏi.

- Lão quỷ tửu lượng rất kém, uống say sẽ nói nhảm, mà lần nào cũng nói đến đào hoa vận của ta, không nên để Tử Câm nghe chuyện đó hôm nay. - Ân Hậu đáp. - Còn nữa, mấy món tôm cua gì đó khó ăn, các ngươi giúp lão quỷ bóc vỏ đi, lão quỷ đó chẳng khác nào tiểu hài tử.

Chúng ma vật gật đầu tuân mệnh, tâm nói cung chủ trọng tình trọng nghĩa, ngày thành thân cũng không quên huynh đệ.

Đến lúc yến tiệc bắt đầu mới thấy Thiên Tôn trở về cùng Hắc Thuỷ Bà Bà và Ngô Nhất Hoạ. Theo lời rặn của Ân Hậu, chúng ma vật không để Thiên Tôn uống rượu, cũng rất tận tình chăm sóc cho bữa ăn của Thiên Tôn. Thiên Tôn biết được tâm ý của người kia, cũng không có phản ứng gì.

Yến tiệc kéo dài đến khuya mới kết thúc, lúc Ân Hậu trở về phòng với tân nương, chúng lão ma vật lại hò hét đòi đi nháo động phòng. Thiên Tôn đang nghĩ muốn về lại bị Lam Hồ Ly và Hoàng Nguyệt Lâm lôi kéo đi nháo động phòng. Y bất đắc dĩ, chẳng buồn phản kháng mà đi theo. Y tự lừa mình rối người mà nói:

- Được a, đi xem lão quỷ bây giờ có bộ dạng gì.

Thiên Tôn theo mọi người đi nháo tân hôn, vừa đến viện của Ân Hậu liền thấy cánh cửa tân phòng bị nội lực của Ân Hậu đánh bay ra ngoài. Thiên Tôn nhíu mày, y có cảm giác lão quỷ rất giận, mà lòng y cũng có chút bất an.

- Người đâu. - Trong phòng truyền đến tiếng gầm giận dữ của Ân Hậu. - Ban Nguyệt Tiên, Phong Tử Phàm, các ngươi lăn vào đây cho ta.

Chúng lão ma vật nhanh chóng xông vào tân phòng, người đầu tiên xông vào phòng là Thiên Tôn.

Bên bàn trà, Ân Hậu vừa lo lắng vừa tức giận ôm Diệp Tử Câm sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái , khoé miệng còn vương máu. Trên bàn đặt vò rượu mà Thiên Tôn tặng, hai ly rượu trên bàn chứng minh Ân Hậu và Diệp Tử Câm vừa mới uống.

- Lão quỷ, ngươi sao vậy? Chuyện này...

Thiên Tôn ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra? Lão quỷ sao vậy? Hai người họ trúng độc sao? Còn là sau khi uống vò rượu đó.

Không đâu! Sao có thể thế được? Là y đã hại hắn sao?

- Tiểu Du, đừng hoảng. - Hắc Thuỷ Bà Bà kéo Thiên Tôn tránh qua một bên để Phong Tử Phàm và Ban Nguyệt Tiên chẩn mạch cho Ân Hậu và Diệp Tử Câm.

Hắc Thuỷ Bà Bà lo lắng nhìn Thiên Tôn. Bộ dạng Thiên Tôn bây giờ thật giống lúc Yêu Vương qua đời, lo lắng, sợ hãi, đau khổ, hối hận, ngũ vị tạp trần đều có cả. Nàng chỉ sợ Thiên Tôn sẽ nhớ lại chuyện Yêu Vương qua đời...

- Là độc gì? Nàng sẽ không sao chứ? - Ân Hậu lúc này không rảnh lo cho Thiên Tôn, hắn và Diệp Tử Câm đồng thời trúng độc nhưng nội lực của nàng không tốt nên không thể khống chế độc.

- Là vô ảnh tán. Độc này không màu, không mùi, không vị, rất khó đề phòng; hơn nữa còn khắc chế người có võ công. Người luyện công bình thường đều vận công ép độc, nhưng đối với vô ảnh tán thì không khác gì uống nước biển giải khát. Cung chủ là sau khi uống rượu này mới trúng độc sao? Ta đi nghiên cứu một chút. - Ban Nguyệt Tiên nói. Hắn cầm vò rượu trên bàn đi nghiên cứu.

- Cung chủ tạm thời đừng vận nội lực, tránh bị phản phệ, ta lập tức sẽ đi tìm thuốc giải. - Phong Tử Phàm nói. Vô ảnh tán là kì độc trong số kì độc, tuỳ vào lượng độc sẽ có tác dụng khác nhau, nhiều một chút thì lập tức chết người, cấp bậc võ công như Ân Hậu cũng chỉ trụ được một ngày nếu không có thuốc giải, ngược lại ít một chút lại trở thành loại độc khiến người ta chết dần chết mòn, biểu hiện như người bị phong hàn, không tìm ra nguyên nhân. Hắn không dám chắc lượng độc trong rượu là bao nhiêu, cũng không biết Ân Hậu đã uống bao nhiêu rượu, việc điều chế thuốc giải có vẻ khó khăn. Hắn đi tìm Ban Nguyệt Tiên thương lượng cách giải độc.

Không giống Thiên Sơn nội bộ chia rẽ, chúng lão ma vật Ma cung chung sống rất hoà thuận, không cho phép bất kì ai tổn hại người của mình. Vừa thấy Ân Hậu và phu nhân trúng độc vì uống vò rượu Thiên Tôn tặng, mọi người liền quay qua chỉ trích Thiên Tôn mà không cần hỏi rõ ràng.

- Tại sao Thiên Tôn phải hạ độc cung chủ chúng ta a?

- Hai người không phải bằng hữu tốt hay sao? Sao Thiên Tôn lại hại cung chủ, còn là trong ngày cung chủ thành thân nữa?

- Uổng công cung chủ lúc nào cũng lo lắng cho ngài.

- Ngài mau nói vì sao lại hại cung chủ?

- Đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng.

-....

Từng câu từng chữ chúng lão Ma cung nói ra đều như gai nhọn đâm vào người Thiên Tôn.

Không phải y!

Sao y có thể hại hắn được chứ?

Thiên Tôn càng hoảng loạn thì đầu óc càng không linh hoạt. Một khắc trước, y thậm chí còn không nghĩ đến Ân Hậu sau khi uống rượu y tặng mới trúng độc, chỉ biết rằng người kia tính mạng đang gặp nguy hiểm. Bị nghi ngờ, Thiên Tôn cũng không cảm thấy mấy phần khó chịu, y chỉ sợ, ngay cả hắn cũng nghi ngờ y muốn giết hắn mà thôi.

- Các ngươi im miệng. Thiên Tôn không có lí do gì hại cung chủ cả! Thiên Tôn và cung chủ làm bằng hữu từ nhỏ, thân thiết còn hơn huynh đệ, các ngươi nghĩ đi đâu vậy? - Ngô Nhất Hoạ không nhịn được quát lên. Đám lão bất tử này đã sống hết cả đời người mà vẫn còn không đáng tin, chỉ biết náo loạn mà thôi.

Chúng lão ma vật có người nghe có người không, thành ra cãi nhau loạn cả lên.

Hắc Thuỷ Bà Bà thấy Thiên Tôn ngày càng không ổn, vội vỗ vai Ân Hậu.

- Mau nhìn, sắc mặt Tiểu Du đổi rồi.

Ân Hậu bấy giờ mới sửng sốt, hắn nhất thời bị loạn mà quên mất Thiên Tôn. Nhìn người kia dại ra đứng một bên, vẻ mặt lạnh tanh lại chứa vô hạn đau thương, Ân Hậu bắt đầu hối hận vì không thể để ý đến y.

Vẻ mặt kia giống khi Yêu Vương vừa mất....

Nếu y nhớ lại....

- Câm miệng. - Ân Hậu vỗ bàn quát lên. - Các ngươi ở đây suy diễn cái gì? Hôm nay ở đây dù tất cả các ngươi đều muốn giết ta thì vẫn còn một người không có ý đó, chính là Thiên Tôn. Kẻ nào còn dám nhiều lời, lập tức cút khỏi Ma cung cho ta.

Chúng lão ma vật dù có phục hay không cũng biết điều mà ngậm miệng. Cung chủ đã nghiêm mặt thì không bao giờ nói chơi a.

- Lão quỷ, không phải ta, ta không có hại ngươi. - Thiên Tôn giống như đứa trẻ bị uỷ khuất, hơi nghẹn giọng thanh minh.

Ân Hậu thầm thở dài, cái con chim ngốc này...

- Không cần lo lắng, ta tin ngươi. Đúng rồi, vò rượu kia là năm đó ta với ngươi đi mua rồi chôn ở Bách Hoa cốc sao?

Thiên Tôn gật đầu.

Trấn nhỏ dưới chân Thiên Sơn có một ông lão ủ rượu rất ngon, Thiên Tôn và Ân Hậu rất thích rượu đó nên thường xuyên đến xem. Chỉ tiếc ông lão đã lớn tuổi, truyền nghề lại cho con lại sợ không ủ ra được loại mùi vị như của lão nên trước khi lão qua đời, Thiên Tôn và Ân Hậu đã đến nhà ông lão mua hết số rượu cuối cùng lão ủ đem về chôn ở Bách Hoa cốc. Từ đó đến nay vậy mà đã năm mươi năm, rượu đó cũng chẳng còn lại mấy vò.

Nếu nói là ông lão cho độc vào rượu thì không đúng. Số rượu đó hai người uống sắp hết rồi nhưng chưa từng trúng độc. Có khi nào là một cừu nhân nào đó của hai người đã hạ độc từ lúc đó nhưng bây giờ hắn mới uống đến vò rượu có độc không? Nghĩ tới đây, hắn nhìn Thiên Tôn, nói:

- Không cần tự trách mình, dù sao rượu cũng do hai ta chôn, hai ta cùng nhau uống. Nếu độc đã hạ từ năm mươi năm trước thì sớm muộn hai ta cũng đều trúng độc thôi. Hôm nay cứ coi như ta xui xẻo.

- Cung chủ. - Lúc này Ban Nguyệt Tiên và Phong Tử Phàm ôm vò rượu vào. Ban Nguyệt Tiên nói: - Độc là mới thêm vào, không phải hạ từ năm mươi năm trước.

Không để mọi người nghi ngờ, Phong Tử Phàm nói tiếp:

- Trong rượu hoàn toàn không có độc. - Hắn lấy một lọ dược thuỷ đổ vào chén rượu ban nãy Ân Hậu uống, chỉ trong chớp mắt, dược thuỷ chuyển thành màu đen. - Là có người bôi độc trong chén rượu.

Sắc mặt Ân Hậu đen lại. Được lắm, xem ra Ma cung đã có nội gián, hơn nữa kẻ này còn âm mưu châm ngòi ly gián hắn và Thiên Tôn. Đủ độc ác a. Chỉ cần hôm nay hắn nghi ngờ Thiên Tôn... Hắn cũng không dám nghĩ đến hậu quả.

Ân Hậu cũng có chút nhẹ nhõm. Chuyện này chứng tỏ Thiên Tôn vô can, đám lão bất tử kia sau này cũng sẽ không kiếm cớ gây sự với y.

- Tra cho ta, nhất định phải tìm được kẻ hạ độc. - Ân Hậu âm trầm nói. - Thuốc giải. - Hắn nhìn Phong Tử Phàm, đòi thuốc giải.

Phong Tử Phàm ngoắc tay, Lam Hồ Ly đem vào một cái khay, có mấy nhánh cỏ đã rửa sạch.

- Cỏ đoạn trường? - Cửu Đầu Nãi Nãi hơi nhíu mày. - Vật chí độc này cũng ăn bậy được sao? Thực sự có thể lấy độc trị độc?

Ban Nguyệt Tiên gật đầu. Cỏ đoạn trường đích thực là bách độc chi vương, lại không có loại độc nào có thể khắc chế được, người hành nghề y luôn kiêng kỵ độc này, độc vật trên đời cũng tự giác tránh xa nó.

- Lần này còn phải nhờ Thiên Tôn ra tay giúp đỡ.

- Muốn ta làm gì? - Thiên Tôn không cần suy nghĩ liền đồng ý. Có thể cứu hắn, y không tiếc mạng này. Y liếc qua Diệp Tử Câm tựa vào lòng hắn, cũng nên cứu nàng nữa, như vậy mới khiến hắn vui vẻ.

Bên tai y còn nghe tiếng Hắc Thuỷ Bà Bà nói với mình:

"Tiểu Du, không cần ghen tị, cũng đừng hận. Yêu không chỉ là ở bên cạnh người đó, mà còn là khiến cho người đó hạnh phúc, vui vẻ. Nếu đã không thể ở bên cạnh hắn, thì hãy cố gắng khiến cho hắn được vui vẻ.".

- Cái này... - Phong Tử Phàm hơi do dự. - Thiên Tôn trước tiên phải ăn cỏ đoạn trường này, sau đó tự vận công tiết độc ra ngoài. Cuối cùng là truyền nội công đồng thời cho cung chủ và phu nhân, giúp hai người họ thải độc.

- Được, mang đến đây. - Thiên Tôn vươn tay định lấy khay cỏ nhưng bị Ân Hậu giữ lại.

- Tiểu Du. - Ân Hậu không nhịn được phải gọi y bằng cái tên mấy mươi năm nay chưa gọi lại. - Ngươi không thể đặt cược tính mạng mình như vậy.

Lão ngốc tử này vẫn khiến người ta phải lo lắng như vậy. Sao có thể dễ dàng vì người khác mà không màng tính mạng như vậy chứ?

- Lão tiểu tử ngươi yên tâm, ta còn phải sống qua trăm tuổi, tìm đồ đệ bảo bối, nên không chết dễ dàng như vậy đâu. - Nhìn người kia lo lắng cho mình, trong lòng y thật vui vẻ, Thiên Tôn vì vậy mà cười đến vô tâm vô phế.

Ân Hậu bất lực thở dài, đành để y làm theo ý mình.

- Khó nuốt muốn chết. - Thiên Tôn vừa ăn cỏ đoạn trường vừa than thở, chẳng khác nào tiểu hài nhi ăn phải thuốc đắng.

Ân Hậu bất lực thở dài lần nữa.

Chúng ma vật đã nhìn quen, có người còn cảm thấy Thiên Tôn thực đáng yêu.

Thiên Tôn ăn xong cỏ đoạn trường, gọi Hồng Cửu Nương mang đến một chén nước đường, uống xong mới chịu vận công điều tiết độc.

Ban Nguyệt Tiên khẽ chọc Phong Tử Phàm.

- Thiên Tôn không đáng tin cho lắm.

Diệp Tử Câm lúc này cũng đã tỉnh lại một lát, nàng khẽ chọc vào ngực Ân Hậu.

- Thiên Tôn thật sự không phải cha thiếp sao? Tính cách thật giống thiếp a.

- Tuổi hắn làm gia gia của nàng thì đúng hơn. - Ân Hậu thở dài lần nữa. Sao người bên cạnh hắn ai cũng khiến hắn phải lo lắng như vậy chứ? Một mình lão tiểu tử không khác gì tiểu hài nhi, giờ lại thêm một thê tử cũng y như vậy. Haizzz, để nàng sống chung với đám ma đầu này có vẻ không tốt lắm.

Ân Hậu lại nhìn Thiên Tôn đang vận công tiết độc, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn. Nếu hắn chẳng may có chuyện gì...

Vận công xong, Thiên Tôn đứng dậy đi thử vài bước, ừm, đúng là không chết được. Thiên Tôn vui vẻ ngoắc Ân Hậu.

- Chuẩn bị xong chưa nha? - Y nói với Diệp Tử Câm. - Tiểu nha đầu, lát nữa lạnh quá có thể ôm lão quỷ a.

Diệp Tử Câm giật giật áo Ân Hậu, vẻ mặt thật cảm động mà hỏi hắn:

- Chàng khẳng định không phải cha ta sao? Vì sao quan tâm ta như vậy a?

Ân Hậu đỡ trán. Lại nữa rồi, nàng thực sự đang trúng độc sao?

- Lão quỷ ngươi ăn nói lung tung cái gì? - Thiên Tôn híp mắt lại. Lão quỷ kia nói xấu gì hắn với nha đầu vậy? Không phải nói hắn là cha nàng chứ? Muốn đạp a.

Lam Hồ Ly thấy Thiên Tôn muốn tức giận liền chạy đến xoa dịu.

- Thiên Tôn a, người không thấy phu nhân rất giống ngài sao?

Thiên Tôn híp mắt. Lão quỷ muốn chết, lấy vợ còn tìm người giống hắn như vậy, hừ.

Ân Hậu vô lực, ý trời a, ở bên cạnh hắn không có kẻ nào tâm lý bình thường.

-------

Từng dòng lạnh lẽo theo huyết quản chảy vào người, Ân Hậu không tự chủ được mà nghĩ đến gió tuyết thét gào trên đỉnh Thiên Sơn, rồi lại nghĩ đến Thiên Tôn.

Thiên Tôn tâm tính y hệt tiểu hài tử, chính vì vậy mà gần cả đời người hắn luôn phải lo lắng cho y. Y đúng là rất dính người, nhưng đồng thời cũng rất cô độc, y không có nhiều bằng hữu, hơn nữa, bọn họ hầu như đều không chịu nổi tính cách của y mà xa cách, chỉ có hắn luôn ở chung một chỗ với y, chưa từng rời đi quá lâu. Hắn cũng không hiểu được quan hệ giữa hai người rốt cuộc là gì, bằng hữu hay người thân đều không phải. Hắn chỉ biết hắn không thể nào ngừng lo lắng cho y, cũng không có cách nào rời khỏi y thật lâu. Chỉ cần rời đi một lúc sẽ lo người kia liệu có đi lạc hay không, có bị lừa hay không, có bị bán đi hay không, có tự lo cho mình được không. Loại quan tâm đó giống như nội lực của hắn, đã trở thành một phần cơ thể hắn, không thể nào loại bỏ được.

Thật ra, hắn chưa từng nói cho ai biết, hắn chần chừ, hắn trốn tránh Diệp Tử Câm, không chỉ vì khoảng cách tuổi tác của hai người. Còn một lí do quan trọng không kém, chính là Thiên Tôn. Hắn lo khi hắn không ở bên cạnh, Thiên Tôn không thể tự lo cho mình, rồi sẽ xảy ra chuyện. Hắn có thể để một tiểu hài tử tự sinh tự diệt không lo được sao? Nghĩ đi, cho đến giờ những thú cưng Thiên Tôn từng nuôi qua, ngoài A Địa ra thì có con nào sống xót không? Liệu y có đem chính bản thân mình nuôi chết luôn không?

Ân Hậu vẫn luôn rồi rắm, không yên tâm về Thiên Tôn. Hắn không biết sau này mình không còn nhiều thời gian cho y nữa, y sẽ sống thế nào.

Tiểu Du, ta rốt cuộc mắc nợ ngươi bao nhiêu kiếp, mà kiếp này không có cách nào ngừng lo lắng về ngươi như vậy?

------

Nội lực của Thiên Tôn rất cao, lại có thêm nội lực của Ngân Yêu Vương, theo lý thì truyền một chút nội lực cho người khác không có vấn đề gì. Có điều, lúc này y đang phải truyền nội lực cho hai người khác nhau. Nội lực của Ân Hậu đương nhiên không thua kém y, hắn lại có thể chất đặc biệt, có thể hấp thụ nội lực của người khác mà không tẩu hoả nhập ma, nên truyền nội lực cho hắn rất dễ. Nhưng Diệp Tử Câm lại không được như vậy, nàng chỉ có một chút nội lực yếu ớt mà thôi, nếu hấp thụ nội lực của Thiên Tôn thì chắc chắn sẽ tẩu hoả nhập ma. Vậy nên Thiên Tôn tay phải truyền nội lực cho Ân Hậu, tay trái đem nội lực luân chuyển đi khắp huyết mạch của Diệp Tử Câm, không để nàng hấp thụ nội lực ấy, độ khó tăng cao một bậc, càng không rảnh đi chú ý xung quanh. Chính vì vậy mà khônh tránh được bị kẻ gian đánh lén.

- Tiểu Du, cẩn thận. - Hắc Thuỷ Bà Bà nhanh mắt nhìn thấy một hắc y nhân có ý định đánh lén Thiên Tôn liền hét lên.

Thiên Tôn không tránh đi, cũng không đánh trả, cứ như vậy nhận một trưởng vào giữa sống lưng. Nếu y tránh đi, người tiếp trưởng sẽ là Ân Hậu, mà hắn hiện tại chưa thể vận nội công. Nếu y phân tâm mà đánh trả, nội lực đang truyền vào cơ thể Ân Hậu và Diệp Tử Câm bị lấy đi đột ngột, Ân Hậu có thể không sao nhưng Diệp Tử Câm sẽ lập tức thổ huyết mà chết. Chỉ còn cách y tự mình tiếp chưởng, y sẽ không chết được, hai người kia cũng sẽ an toàn.

- Khốn kiếp. - Chúng lão ma vật nhanh chóng tóm lấy hắc y nhân. Khốn kiếp, dám lẻn vào Ma cung, còn dám đánh lén cung chủ và Thiên Tôn, chán sống rồi.

Hắc y nhân bị bắt lại cũng không phản kháng gì. Hắn chỉ ngẩng đầu cười lớn.

- Hahaha. Thiên Tôn đã trúng một chưởng của ta, không chết cũng mất nửa cái mạng.

- Tiểu Du, mau dừng lại. - Ân Hậu gọi. Thiên Tôn đã trúng độc chưởng, tuy không biết nông sâu ra sao nhưng hắn có thể cảm nhận được bàn tay y đặt trên lưng mình có chút run rẩy, nếu còn truyền nội lực đi, hắn sợ y không chịu nổi. - Tiểu Du, nghe lời, mau dừng lại.

Thiên Tôn cố gắng chống đỡ đến lúc Ân Hậu và Diệp Tử Câm đẩy hết độc ra ngoài mới thu lại nội lực. Một khắc đó, y phun ra một búng máu, vô lực mà ngã xuống. Trước lúc mất đi ý thức, y cảm giác được hắn đỡ lấy mình, bên tai còn nghe tiếng y gọi mình.

Ừm, xem như cũng đáng giá. Đời này đã cùng hắn hữu duyên vô phận thì cứ để hắn cả đời day dứt vì y đi.

-----

Sau đêm đó, không ai biết danh tính kẻ đánh lén Thiên Tôn là ai, cũng không ai biết hắn chết như thế nào, vì hắn do Ân Hậu tự mình tra khảo. Người Ma cung cũng không được phép nhắc lại sự kiện ngày hôm đó.

Sau đêm đó, rất nhiều năm sau chúng lão ma vật mới lại nhìn thấy Thiên Tôn. Nghe Ân Hậu nói, Thiên Tôn trở về bế quan, không gặp bất kì ai, kể cả Ân Hậu cũng không gặp được y. Ân Hậu cũng từ đó ít rời khỏi Ma cung hơn, vài tháng mới thấy y ra ngoài một lần, mỗi lần đều đem theo rất nhiều đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn có một món đồ cổ nào đó, nhưng rất nhanh lại trở về với bộ mặt thất vọng.

Ân Hậu và Diệp Tử Câm đã sinh một tiểu khuê nữ, gọi là Ân Lan Từ. Vị tiểu cung chủ Ma cung này chỉ mới sáu tuổi nhưng dưới sự cưng chiều của hơn ba trăm lão ma vật thì đã sớm trở thành một tiểu ma tinh. Nàng thấy phụ thân ra ngoài trở về một bung tức giận liền đi đến hỏi:

- Phụ thân, có chuyện gì nha?

Nàng có chút hiếu kì, mỗi lần phụ thân ra ngoài trở về đều mang bộ mặt buồn bực không vui này, hơn nữa còn vừa đi vừa mắng "lão quỷ chết tiệt, lão tử mới không thèm quan tâm ngươi nữa", nhưng chẳng bao lâu sau phụ thân hình như lại đi tìm "lão quỷ chết tiệt" kia a, vòng tuần hoàn này cứ lặp lại không dứt.

- Hừ. - Ân Hậu buồn bực nói. - Phụ thân có một lão bằng hữu, tính cách y hệt tiểu hài tử, vừa cứng đầu vừa đáng ghét, hắn trốn bao nhiêu năm không chịu ra ngoài, lần nào phụ thân đi tìm cũng không gặp được.

- Nha? - Ân Lan Từ nghiêng đầu. - Đáng ghét đến mức nào? Còn đáng ghét hơn Lục Tuyết Nhi sao?

Lục Tuyết Nhi là tiểu bằng hữu của nàng, tính cách so với tiểu ma tinh nàng không khác biệt bao nhiêu, hai người gặp nhau không cãi nhau cũng đánh nhau.

- Đúng vậy, còn đáng ghét hơn.

- Con có cách nha. - Ân Lan Từ cười ranh mãnh hiến kế. - Không phải người đó tính cách tiểu hài tử sao? Vậy phụ thân cứ dùng cách của tiểu hài tử đối phó với hắn a. Nếu hắn không chịu ra gặp phụ thân thì phụ thân cứ đạp sập cửa nhà hắn, lôi hắn ra ngoài đánh cho một trận không phải được rồi sao? Trốn trong nhà lâu không ra ngoài sẽ sinh bệnh a.

Ân Hậu nghe xong hơi híp mắt lại. Đúng vậy, cứ đạp sập cửa nhà y, lôi y ra ngoài không phải được rồi sao? Cùng lắm là đánh một trận, hai người gần trăm năm nay đánh nhau còn ít sao?

Hừ, lão quỷ chết tiệt, túm được ngươi nhất định không tha cho ngươi.

-----

Được tiểu ma tinh Ân Lan Từ hiến kế, Ân Hậu hứng trí bừng bừng chạy đi Thiên Sơn lần nữa khiến cho mấy trăm ma đầu Ma cung cũng không hiểu ra làm sao. Diệp Tử Câm xoa đầu Ân Lan Từ, hỏi:

- Phụ thân con vừa về lại đi đâu vậy?

- Phụ thân đi đánh nhau với lão bằng hữu nào đó.

- Con nha, - Diệp Tử Câm điểm trán khuê nữ- , nghĩ phụ thân con cũng giống như con, suốt ngày cùng Lục Tuyết Nhi đánh nhau sao?

- Mới không phải. - Ân Lan Từ bĩu môi. - Phụ thân nói có một lão bằng hữu nào đó rất cứng đầu, trốn ở trong nhà không chịu gặp phụ thân, nên con kêu phụ thân đi đạp sập nhà hắn, rồi cùng hắn đánh nhau.

Diệp Tử Câm hết nói nổi, tính cách này thật giống nàng lúc nhỏ a, nhưng phu quân đã bao nhiêu tuổi rồi còn nghe lời tiểu hài nhi vậy chứ? Thật bậy a, nếu hai người trở mặt thì làm sao? Nàng biết, vị bằng hữu kia chính là Thiên Tôn, người duy nhất khiến phu quân không có cách nào đối phó chỉ có Thiên Tôn mà thôi.

-----

"Kẻ sống, khắc lên dung mạo người xưa.

Tuyết rơi thanh trì tìm tri kỉ.

Chỉ thấy một bóng cô liêu chim hồng.

Cố nhân khi nào thôi chờ mong?"

(Trích lời Việt bài hát Tuý Hồng Nhan)

Lúc Ân Hậu quay lại Thiên Sơn, vừa đi đến phụ cận đầm Bích Thuỷ đã nghe được tiếng cổ cầm, hắn liền hướng đầm Bích Thuỷ đi tới.

Địa Tôn giống như cảm nhận được hắn đến, chậm rãi nổi lên mặt nước. Nhưng người đang đàn trên bờ lại giống như không hề hay biết, vẫn tiếp tục đàn.

Ân Hậu thất thần nhìn bóng dáng bạch y bạch phát kia. Đã bao lâu rồi không gặp lại? Mười năm? Đúng vậy, đã hơn mười năm không gặp. Tên lộ si kia cư nhiên trốn không gặp người suốt mười năm, không gặp bất kì ai, kể cả hắn, Vô Sa hay An Vân Khoát. Sau sự kiện mười năm trước, hắn đem y trở về Bách Hoa cốc, mấy ngày sau quay lại thì được biết y đã bế quan. Lúc này nhìn thấy y, hắn lại có chút hồ nghi, liệu mình có gặp ảo giác hay không?

- Tiểu Du, cuối cùng cũng chịu gặp người rồi sao? - Vẫn là đi đến bên cạnh y, có lẽ kiếp trước nợ y, kiếp này không sao bỏ mặc y không lo cho được.

Tiếng đàn dừng hẳn, Thiên Tôn hơi cứng người, nhưng rất nhanh đã quay lại liếc hắn.

- Lão quỷ chết tiệt, không cho gọi như vậy.

Ân Hậu nhướn mày.

- Hảo a, bế quan xong rồi, giờ muốn đánh nhau sao? Đến, lão tử đã lâu không có hoạt động tay chân.

Ân Hậu vừa nói vừa kéo tay áo muốn động thủ nhưng Thiên Tôn chẳng hề muốn động thủ cùng hắn, y chỉ nhàn nhạt liếc mắt khinh bỉ.

- Gia mới không muốn đánh nhau với ngươi. - Nói xong vươn tay ra trước mặt Ân Hậu.

- Muốn gì chứ?

- Đồ ăn vặt, đồ cổ. - Thiên Tôn ngây ngô đáp . - Đám hạ nhân nói ngươi lần nào đến tìm ta cũng mang theo a, lần này không có sao?

Ân Hậu vô lực đỡ trán. Quả nhiên một trăm năm vẫn không đổi tính, còn nghĩ tên ngốc này bế quan xong sẽ thông minh ra, ai ngờ vẫn thiếu tâm nhãn như vậy. Hắn chạy đến đây là để đánh nhau với y, mang mấy thứ đó đi làm gì chứ?

- Hôm nay không đem theo, đi Ma cung với ta, ta kêu đám ma vật kia làm đồ ăn vặt cho ngươi. - Không để Thiên Tôn từ chối, hắn nói tiếp. - Cho ngươi luôn mấy món đồ cổ của Ưng vương triều.

- Đồ của lão cha ngươi? - Thiên Tôn hơi híp mắt cân nhắc mức độ "cổ" của thứ Ân Hậu nhắc đến, nếu là của phụ thân hắn thì không có bao nhiêu cổ a, y muốn đồ vật của Đường Thái Tông.

- Của thái gia gia ta, đại khái cùng thời với Lý Trị. - Ân Hậu đáp. Tuy rằng Chiêu thành đã sập, đồ vật của các đời Ưng vương chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng vẫn đủ để dỗ Thiên Tôn a.

- Đi thì đi. - Thiên Tôn vui vẻ, đồ gia truyền nhà lão quỷ a, không biết hắn nhặt về từ lúc nào.

------

Ân Hậu vui vẻ dẫn Thiên Tôn đi Ma cung, đi gặp Diệp Tử Câm cùng Ân Lan Từ mà không biết rằng, để có thể đối mặt với hắn, với thê nhi của hắn hôm nay, Thiên Tôn phải mất mười năm mới suy nghĩ thông suốt.

Có lẽ Thiên Tôn là kẻ cố chấp nhất thiên hạ, cả trăm năm vẫn chỉ yêu thích một thứ, giống như đồ cổ, lại giống như Ân Hậu, cả đời cũng không có cách nào ngừng yêu hắn. Có lẽ đây chính là mệnh, nhưng số mệnh hai người vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, luôn đi cạnh nhau, lại chẳng thể giao nhau.

Có lẽ gần hết đời người vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh hắn, cố chấp làm tri kỉ của hắn, nên y đã không sinh ra ghen ghét hay cướp đoạt. Y không phủ nhận có đố kị, có đau khổ, có hối hận, nhưng y chưa từng hận hắn, chưa từng hận Diệp Tử Câm, chưa từng muốn tổn thương nàng, càng chưa từng có ý muốn cướp đoạt với nàng. Nha đầu đó mới thích hợp với hắn. Mệnh của y là cô độc một trăm năm, chưa qua trăm năm, bên cạnh y không nên có người nào. Hắn là tồn tại đặc biệt ngoài số mệnh, y không muốn hắn gặp tai hoạ, không muốn hắn cũng giống Yêu Vương, một lần hắn bị vạn tiễn xuyên tâm là đủ rồi.

Thật ra có thể ở bên cạnh hắn như lúc này đã là đủ lắm rồi. Hắn vẫn lo lắng cho y như trước kia, vẫn cưng chiều y như vậy, y còn mong muốn gì hơn nữa đây? Làm người không nên quá tham lam a.

Bây giờ hắn đã có khuê nữ, gia đình hạnh phúc như vậy, y sẽ ở bên cạnh chúc phúc cho hắn. Yêu, còn là hy sinh bản thân để người mình yêu được hạnh phúc, y không thể làm gì cho hắn, chỉ có thể chúc phúc cho hắn mà thôi.

Kiếp này hữu duyên vô phận, chỉ đành hẹn kiếp sau, nếu còn gặp nhau sẽ làm một đôi thần tiên quyến lữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro