-fin-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ nhất – An

Tàu chỉ dừng lại khoảng năm phút ở trạm chót trước đến điểm cuối cùng, thị trấn Muối. Chuyến hành trình chính xác đến nhàm chán. Đúng năm phút, tàu lại lên đường.

Giờ trên khoang chỉ còn lại An và Dal, những người đã đi qua tám trạm khác để đến trạm cuối cùng. Không ngạc nhiên rằng không có ai ngoài họ lại mò đến thị trấn xa xôi nhường ấy. Người ta bảo không có khách du lịch nào lại đến Muối tầm này, chỉ có bọn tội phạm, lũ trẻ trai vô thần mới mò đến đây để lánh đời lánh người, làm những chuyện trái luân thường đạo lý. An nghĩ, gì cũng được, người đời nói cấm có sai.

Dal vẫn gục đầu ngủ vùi trên vai anh, có lẽ thứ thuốc giảm đau hôm qua anh mua vội ở một tiệm gần ga tàu đã hết hiệu nghiệm. Vết thương trên vai gã nhà báo dù không sâu nhưng khi nào đến Muối, vẫn nên tìm cách chữa trị ngay.

"Không sao đâu An, tôi ổn." Như đọc được ý nghĩ của anh, Dal thều thào lên tiếng. An đành tặc lưỡi, đánh mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Những cánh đồng lấp lóa chạy đến tận cuối chân trời, có mái tranh cô liêu nào của diêm dân dựng lên cho mùa thu hoạch bên cạnh những giếng muối tự nhiên.

Trông thật xiêu vẹo. Những mảng màu, những khoảng không, những mặt phẳng... chúng đều đâm sầm vào nhau, giao nhau, nhưng không hề rối loạn mà theo một quy luật chặt chẽ của cái xứ vốn có ít biến động.

"Lát nữa đến Muối rồi, Dal muốn ăn gì tôi nấu." Anh cúi người về phía gã người tình mệt mỏi của mình và hỏi với chất giọng trìu mến nhất.

"Ăn quán thôi An, cập dập thế sợ anh mệt. Chưa biết liệu có tìm được ngôi nhà cũ của bác anh không nữa. Thời giờ đâu mà bày vẽ đi chợ rồi chế biến, lâu lắm." Gã trai trẻ thều thào trả lời, giọng khàn khàn như thể ngón tay ai đó gãi lên bề mặt giấy nhám.

"Ờ nhỉ..." An hơi thất vọng chút xíu, nhưng nghĩ vẫn còn nhiều dịp để trổ tài.

"Bao nhiêu năm rồi anh không về Muối?" Dal hướng mắt ra ngoài cửa sổ toa tàu, chợt hỏi một câu làm anh phải mất nửa phút để đếm.

"Gần chục năm. Lần đầu tiên tôi đến Muối là được đi với mẹ, lúc ấy tôi được bảy hay tám tuổi gì đấy. Nhà tôi nằm ở thị trấn ngay bên cạnh Muối, ngày hôm đó là cuối tuần, mẹ muốn làm bữa cải thiện với một món kho nấu cùng thịt gà, vừa lúc nhà lại hết muối nên bà lấy xe đạp cũ chở ù tôi sang thị trấn bên cạnh để mua muối của bác tôi, bà bảo là muốn nấu món ngon thì không thể thiếu muối làm ở Muối, haha."

"Muối ở đó kỳ diệu thế cơ?" Dal quay lại nhìn, đôi mắt sau cặp kính hấp háy vui tươi.

"Làm đầu bếp ở nhà hàng bậc nhất Bangkok rồi tôi vẫn phải giấu một lọ muối được làm ra từ thị trấn này đấy. Bao giờ hết thì lại nhờ người mua cho. Cậu có thể viết báo về nó được, một đề tài không có mấy ai biết đến." Anh cao giọng thách thức, tâm trạng vui hơn một chút khi nói về chuyện nấu ăn.

Dal gật gù. "Được. Tôi sẽ viết hẳn một chuyên đề về thứ muối này, để xem nó có kỳ diệu như anh nói không. Nếu được xuất bản, có khi thị trấn Muối lại tấp nập kẻ mua người bán."

An nghe câu nói đùa khô khan ấy thì chỉ cười cho qua.

"Tôi mới nhớ ra tôi chưa từng phỏng vấn anh cho chuyên đề nào, dù chúng ta gặp nhau cũng lâu rồi đó chứ nhỉ?" Lại chuyển chủ đề.

"Gần một năm, có gì mà lâu?" Dal lim dim con mắt, bắt đầu hoài niệm về cuộc gặp ngớ ngẩn của cả hai.

"Lần đầu gặp của chúng ta thật đáng nhớ, phải không? Tên khốn Ron muốn mời một bữa thịnh soạn để nịnh tôi viết vài lời ca ngợi cho nhà hàng của hắn. Vinh hạnh thay, tôi được liệt vào hạng khách VIP, được đích danh đầu bếp trưởng trực tiếp phục vụ. Nhưng thế nào mà kẻ không biết hưởng phúc là tôi lại đến muộn, trong cái bộ dạng ướt như chuột lột vì cơn bóng mây khốn kiếp ấy. Đầu bếp trưởng vì đợi quá lâu nên đã nạt tôi một trận te tua, có nhớ anh đã nói cái gì không? Haha. Tôi chưa từng thấy ai phẫn nộ mà lại hết sức duyên dáng như anh."

Giữa những hoài niệm cũ, An nhận ra xe lửa đang đi chậm lại, bên ngoài cảnh vật hiện ra thêm rõ nét, và anh không biết liệu nó có giống như những gì anh nhớ về Muối hay không. Những đồng ruộng như những mặt thủy tinh, chạy ngang dọc tới lui, cắt vào không gian những nét sắc lạnh.

"Dal, chúng ta đến rồi."

Ngày thứ hai – Dal

Một người quen tốt bụng của An đã đồng ý leo hết hai con đồi để đưa hai gã đàn ông lặn lội từ Bangkok phồn hoa xa xôi tới căn nhà cũ của người bác mà An đã quên mất cả tên. Đã quá nhiều thời gian trôi qua.

"Giờ ai đang ở nhà đó ạ?" Dal nghe An cất tiếng hỏi thì ngước lên, nhận ra họ đã đến nơi. Trước mắt gã là một ngôi nhà nằm ngang lưng một ngọn đồi thấp, hướng ra phía thửa ruộng loang loáng dưới ánh mặt trời đang sắp sửa xuống núi.

Nhà có hai tầng lầu đơn giản, không được trang trí quá hoa lệ, xây theo kiến trúc đông dương nên có thể nói khác biệt kha khá so với phần còn lại của trấn Muối hầu như nhìn đâu cũng thấy nhà sàn tre gỗ.

"Không có ai. Ông ấy mất vài năm trước, có để lại di chúc, trong đó ngôi nhà này sẽ cho người thân duy nhất còn lại trên đời của ông ấy, chính là cậu An thừa hưởng. Chắc mai ông xã trưởng sẽ đến bàn giao nhà và giấy tờ cho cậu đấy."

An ngạc nhiên khi bỗng nhiên lại có một ngôi nhà thuộc sở hữu của mình, y như của từ trên trời rơi xuống. Anh lên tiếng. "Ông ấy mất vì lý do gì ạ?"

"Đột quỵ, bệnh tình cũng lâu năm rồi."

Người đàn ông đưa họ vào tận đến cửa nhà, giao lại chìa khóa rồi nhanh chóng ra về. An đẩy cái cửa gỗ cửa xô lệch, bước vào trong, còn Dal ở ngay đằng sau, có chút sững sờ trước một cơ ngơi có thể nói là không đến nỗi. Nội thất ngôi nhà khác xa hoàn toàn với vẻ bên ngoài rêu phong, cũ kỹ và có chút đạm bạc của nó. Không gian bên trong được giữ nguyên trong một nét ngưng đọng hiếm hoi của thời gian không còn thấy ở đâu khác khi cố tìm kiếm ở chốn thành thị như Bangkok. Căn phòng khách không có gì nhiều hơn vài thứ đồ đạc giản dị của một gia đình trung lưu, có vẻ như cũng có ăn có học nên thị hiếu không hề hủ lậu. Chính giữa căn phòng đặt bộ bàn ghế gỗ còn khá chắc chắn, tủ sách bụi phủ đóng sát tường. Vài lọ hoa trang trí nho nhỏ có cắm những bó hoa dại đã khô được đặt ngay ngắn trên nóc tủ, ở góc phòng có cây dương cầm nhỏ đã đóng nắp, và gần cửa ngách có một cái xe đạp cũ chỏng chơ. Gây hiếu kỳ hơn hết là vài khung tranh trống trơn treo trên tường.

"Bác của anh từng vẽ ư?" Dal chợt hỏi khi An đang bận rộn lau qua bàn ghế để dọn chỗ cho gã ngồi.

"Ừm, bác từng đi học vẽ trên tỉnh, nhưng vỡ mộng làm họa sĩ nên cuối đời về đây buôn muối."

"Thảo nào... ngôi nhà có cái dư vị mơ màng đúng chất nghệ sĩ phương Tây." Dal hài lòng dõi mắt theo đường nét thanh thoát của tấm rèm voan trắng nhẹ bay bên bệ cửa sổ. Chút ánh sáng heo hắt từ bên ngoài thắp sáng chân rèm, làm hửng cái màu trắng đã cũ ố của vải rèm, khiến nó trông tinh tươm như mới.

"Cởi áo ra để tôi xem vết thương nào?" An đến bên cạnh, sốt sắng giục giã, nhưng vẫn đủ lịch thiệp để không nghe trịch thượng, điều mà gã có cố cũng làm không nổi.

"Vết đạn sượt qua thôi, không sao." Dal cố gàn đi nhưng ánh mắt buồn rượi của bạn tình không cho phép. Dal cười cợt rồi cởi áo khoác ngoài, để mặc cho An tùy ý chữa trị, phó mặc cho cái suy đoán không có cơ sở rằng đầu bếp chắc cũng không tệ trong chuyện cắt rửa vết thương.

Thế nào mà giữa chừng việc băng bó, Dal lại trìu mến quay sang ngắm nhìn gương mặt của người yêu. Người đầu bếp nổi tiếng xứ kinh đô có một gương mặt đặc biệt điển trai, được trời phú cho đôi mắt biết nói và đôi môi lọc lõi nhưng không kém phần hiền dịu. Mỗi khi ngượng, đôi môi ấy thường bặm lại một lúc rồi mới giả vờ trách mắng.

"Nhìn cái gì mà nhìn. Vết thương lại rỉ máu rồi đây này!"

"Anh hôn tôi một cái hết đau liền."

Người như Dal vốn không quen nói ra những lời tán tỉnh kiểu đó với bất cứ ai. Gã luôn bị gán với cái biệt danh 'mọt sách' từ thời sinh viên dù cũng có vài chiến công đáng để khoe khoang trên tình trường. Người ta vồ vập và bị hút về phía gã khi gã thậm chí còn chưa phải dùng đến những mánh lới của mình. An thì khác.

Với An, cần phải tinh tế, thận trọng, nâng niu nhưng càng không thể giả vờ làm quý ông.

"Lại dùng vở cũ à?" Gương mặt đầu bếp đỏ gay gắt nhưng ngữ điệu vẫn đều đều, tay thoăn thoắt khử trùng, bôi thuốc và quấn băng.

"Có tác dụng mà nhỉ? Tán được anh cũng bằng câu đó." Dal nhoẻn cười, với tay kéo An lại gần, nghiêng đầu và điệu nghệ nuốt trọn đôi môi của anh, lúc nào cũng ngọt ngào như vị mật ong mới thu hoạch.

Đi tới đi lui tới nhà hàng An làm việc suốt ba tháng, cố dùng mọi cách để bày tỏ tâm ý với người thương nhưng không thành, Dal phải dùng tới hạ sách. May sao vào hôm ông chủ nhà hàng đi vắng, Dal giở cái trò giả bỏng và phàn nàn với nhà bếp vì món súp quá nóng. Đầu bếp lập tức bị gọi lên, trông có vẻ tức giận vì khi không đâu bị làm phiền bởi một lý do quá vô lý. May sao tầng trên không có bàn nào khác ngoài bàn của gã, nếu không Dal cũng chẳng có gan làm cái trò ấy.

"Cậu bảo súp nóng quá khiến cậu bị bỏng ở đâu?"

"Anh nghĩ ở đâu được?"

Đầu bếp sững người trong cơn tức giận.

"Thôi được, dù gì tôi cũng chẳng kiểm chứng được, tôi phải làm gì để giúp cậu thấy khá hơn?"

"Đơn giản thôi, tôi có sáng kiến này, anh hôn tôi một cái tôi hết bỏng liền."

Đương nhiên Dal không có được nụ hôn của người đẹp ngày hôm đó. Gã giữ nét cười khẩy khó ưa cố hữu khi lần mò trở lại dòng ký ức xưa, vô thức mút đôi môi của An thêm sâu. Tối đó, gã chỉ có được đôi má hây đỏ và đã nghĩ, như vậy cũng bõ công bõ sức.

Dal dứt môi và nhìn vẻ mặt si mê của An thật gần, dịu dàng lần tay vuốt tóc anh. "Tôi sẽ tìm ra cách. Chúng ta sẽ không phải chạy trốn thế này mãi đâu."

Vẻ si mê trên gương mặt An biến mất, thay bằng nét tư lự và bất an bất cứ lúc nào Dal nói về tương lai. Nhưng gã không để anh bị kéo đi bởi những suy nghĩ ấy, lần nữa nhấn chìm người thương bằng một nụ hôn nữa.

Ngày thứ ba – An

An đưa bạn trai đi ăn nhiều món được coi là đặc sản ở Muối. Vừa hay đúng dịp lễ hội mùa đông, hàng quán ở trấn nhỏ nhờ thế cũng đa dạng các loại thực phẩm hơn hẳn. Nhà báo chuyên viết bài về ẩm thực như Dal có cái miệng hơi kén, liên miệng chê bai đồ ăn ở Muối mặn hơn những chỗ khác. Thậm chí còn dám suy luận rằng dân Nan là dân làm muối nên đã quen ăn mặn.

"Đồ ở Bangkok vẫn là ngon nhất." Nhà báo nhăn mặt sau khi thử một thìa súp cua. An cười, không có ý định cãi.

"Phải nói thế này mới đúng. Đồ của anh nấu thực ra vẫn ngon nhất." Câu chêm vào này có làm anh ngạc nhiên vì Dal hiếm khi khen trực diện như thế. Nhưng anh không muốn tự dối lòng rằng mình rất vui và có chút tự hào nữa. Cả cuộc đời, nấu ăn là việc gần như duy nhất anh có thể làm và làm tốt.

Ăn uống chán chê xong, trên đường về anh mua sắm thêm thực phẩm cùng ít đồ làm bếp để từ mai có thể bắt đầu công việc nấu nướng. Một ngày không xuống bếp, An có cảm giác nhàm chán và bức bối kỳ lạ. Chắc cũng tệ ngang ngửa khi bút của Dal hết mực và chàng nhà báo bị ngắt mất mạch viết.

Họ rảo bước hướng về ngôi nhà trên lưng đồi sau một đêm vui chơi mệt nhoài, mỗi người khệ nệ một túi đồ to. Dal bỗng nhiên cao hứng, dù gió đã nổi nhưng vẫn nhắm thẳng đỉnh rồi mà đi, và gã chỉ dừng chân khi đã có thể ngắm trọn cảnh đêm trấn Muối. An đến bên cạnh người tình, cũng đưa tầm mắt chạy theo những mảng đồng ruộng bị chia cắt như những ô cờ dưới ánh trăng mờ, sương khói lảng bảng bay lặng lờ trên mặt đất, đôi chỗ được thắp sáng bởi những ngọn đèn ấm nhưng vẫn không đủ để soi đến tận mắt họ. Đây đó những lán chòi sơ sài được dựng lên nhưng mùa này có lẽ không có ai ở ngoài đó. Nhưng đèn thì luôn luôn được thắp sáng để soi đường đi lối lại, mùa nào cũng vậy. Một cảm giác hoài niệm nhen nhóm trong ngực, trong ký ức xa vời anh cũng đã từng đứng đây, ngắm cảnh tượng này cùng với người mẹ khốn khổ của mình trong những năm tháng đã quá cũ. Mẹ cũng như Dal, đặc biệt cảm động trước những cảnh thiên nhiên tươi đẹp.

Trông Dal đứng nghiêm giữa đất trời rộng lớn, mặc cho gió đánh tung mái tóc, An chợt tìm chuyện để nói, cuối cùng nhắc lại lời hứa anh đã hứa với Dal vào ngày đầu tiên đến đây, rằng nếu hôm nào đó rảnh, anh sẽ đưa nhà báo đi xem mấy giếng muối cho vui, xem các công đoạn khai thác và chế biến muối của người dân chốn này. Việc thì nhọc, muối ăn vào da thịt mặn chát, gió đông thì tê tái nhưng chắc sẽ vui. Người thường xuyên thiếu niềm vui như Dal hẳn sẽ tìm thấy cái gì đó... thoải mái trong công việc tay chân ở nơi này. An nghĩ thế.

"Còn anh thì sao?" Gã hỏi anh khi nhìn những ánh đèn trên đồng ruộng không chớp.

"Tôi ở đâu cũng sống được." Anh trả lời khi mải mê ngắm nhìn sống mũi cao cao của người tình.

"Thật sao? Tôi thì không có được sự tự tin ấy." Gã cười và thở ra nhẹ hều.

"Cậu muốn trở lại Bangkok." An dứt mắt không nhìn theo nữa, cảm nhận túi đồ mang trong tay đã thêm nặng.

Dal không nói một lúc lâu, lén lút kê chân đổi trụ. An thảng thốt nhận ra, vai của Dal đang đau mà vẫn giúp anh mang vác đồ nặng. An tự trách mình trong một phút vui vẻ quá đã vô tâm, nhưng một phần cũng vì gã nhà báo cứ liên miệng bảo anh thích gì thì cứ mua cho nên mới quên mất chuyện cái vai của gã còn chưa khỏi. Anh tự nhủ ngay ngày mai thôi phải kéo được Dal đi chữa trị cho dứt điểm. Khổ nỗi Muối luôn là nơi xa xôi đến mức muốn khám chữa bệnh người ta phải bắt một chuyến xe đi hết nửa ngày lên phố huyện, mà trạm xá trên đó nhỏ như cái mắt muỗi. Tuy thế, đó là nơi gần nhất họ có thể đi. An không tin mấy vị thầy lang trong trấn.

"An, lúc anh đi chợ, chắc anh cũng để ý, không có đủ loại gia vị để anh làm sốt vang hay cà ri kìa."

"Thì đã đổi thành canh khoai tây bình thường rồi mà." Anh cố lý luận nhưng nét mặt bất bình của Dal cho biết đó không phải là giải pháp.

"Tôi nghĩ, bỏ trốn thế này không hay. Anh xứng đáng được sống ở Bangkok, nơi đó cái gì cũng có, anh có thể nấu được loại mỹ vị anh muốn mà không phải nhượng bộ hay thỏa hiệp. Anh nhìn xem, thị trấn này còn chẳng có một tiệm bánh mì, anh không nhớ bánh mì Pháp sao? Cà phê nóng? Trà Anh và bánh quy? Tất cả những món ngon, tất cả những tiện nghi đó... Tôi có thể trở lại Bangkok và xử lý xong mọi việc, rồi đường hoàng đón anh trở lại thủ đô."

Gã là một người kiệm lời nhưng có những chuyện Dal cứ lặp đi lặp lại như một cái máy. An phải bật cười vì lần này.

"Tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với Dal. Những cái khác, dù đáng khao khát hay thèm muốn đến đâu cũng không quan trọng. Tôi cũng không ngại thỏa hiệp hay nhượng bộ."

Đôi mắt chính trực sau cặp kính kia ghim lại ở gương mặt anh, tìm kiếm điều gì đó. Thật lạ, có những người không chịu tin vào hạnh phúc nếu hạnh phúc ấy quá dễ có được, An nghĩ Dal chính là kiểu người như thế.

"Anh nhìn thấu tôi rồi. Tôi chỉ muốn làm gì đó, An, cho anh."

Đêm ở thị trấn càng thêm lạnh. Anh thải túi đồ xuống trước khi bước đến gần và nép vào trong vạt áo của người ít tuổi hơn, biết chắc giờ này sẽ chẳng có ai nhìn thấy hai gã đàn ông ôm nhau trên đồi. Trời đã tối hẳn, những vì sao trên bầu trời mùa đông ở Muối lấp ló sau những đám mây dày. Hơi ấm từ Dal sưởi ấm lồng ngực anh, sưởi ấm cả trái tim anh.

"Có nhớ lần đầu tôi nói yêu cậu không?"

Những ngón tay gầy tìm đến, nhẹ nhàng vén tóc anh ra sau tai, đôi môi cúi xuống kề bên dịu dàng thì thầm.

"Có. Anh nói rằng anh đã phải bỏ đi lòng tự trọng và cái tôi cao ngất của mình để thú nhận tình yêu dành cho tôi. Anh vừa khóc vừa nghiến răng vừa lườm tôi vừa hậm hực nói 'tôi yêu em đến phát điên'. Đó là lần đầu tôi thấy một lời tỏ tình quái gở và lãng mạn đến như vậy."

An gục lên vai Dal, cảm thấy mất sức vì giọng nói mượt như nhung vờn bên tai mình.

"Đêm đó em đã nghe tôi nói về mẹ. Tôi tự nhủ với mình từ năm mười tám tuổi rằng tôi sẽ chỉ nói về mẹ với người mà tôi sẽ yêu đến cuối đời. Thế nào mà đêm đó tôi lại quên mất lời hứa ấy và khi nhớ ra thì tôi đã kể về mẹ cho em biết mất rồi."

Dal bật cười như không tin được. "Thế có nghĩa là... chỉ là vô tình sao? Tai nạn?"

An cười ngượng, mặt đỏ lên. "Không... tôi muốn nói... em... luôn muốn làm gì đó cho tôi. Nhưng thật ra chỉ riêng việc lắng nghe tôi kể về mẹ cũng đủ.... cũng đủ rồi. Tôi chẳng cần gì hơn nữa, thật đấy. Dal."

Dal lại hôn anh, vội.

Lần này, dưới ánh trăng lạnh vừa mới nhú, và xa xa sau lưng là những ngọn đèn ấm soi rạng mặt ruộng phủ mờ sương, An lần này mới là người đuổi theo đôi môi ấy, gấp gáp chẳng kém.

Sương mù đến từ phía đường chân trời, tưởng tĩnh tại mà cứ như đang từng bước tiến đến gần để chạm vào vạt áo họ. An muốn che cho Dal khỏi thứ sương mù ấy, để vạt áo của người mãi mãi không thấm hơi sương.

Giá như Dal hiểu tâm tình này. Và để Dal hiểu, tất cả tình cảm của mình anh đều để vào nụ hôn này.

Ngày thứ tư – Dal

Mưa bắt đầu từ tinh mơ cho đến tận trưa. Dal đã ngủ được mười mấy tiếng liên tục. Cái lạnh của mùa đông cứ ngấm vào cơ thể và làm giấc ngủ không yên. Vết thương trên vai dường như cũng tệ hơn, cảm giác nhức buốt rõ rệt hơn, không chỉ còn nhoi nhói đau như hôm trước nữa. Không biết đến khi nào thì thời tiết mới ấm trở lại. Giữa chừng những hình ảnh nhòe nhoẹt của cuộc đời đã bị bỏ lại tại Bangkok, xen kẽ với những tiếng súng ám ảnh, Dal ngửi thấy mùi canh sườn yêu thích, và cả tiếng đàn dương cầm du dương đầy hoài niệm.

Mở mắt, dáng lưng của An ngồi bên cây đàn cũ hiện ra, ánh sáng nhàn nhạt từ khung cửa sổ hắt vào làm những đường nét của anh cũng như thêm mờ ảo. Dal kéo một nụ cười lên khóe môi, nhận ra rằng bất cứ khi nào gã nhìn thấy hình dáng dấu yêu ấy, những bóng ám của quá khứ sẽ tự động tan biến như một cơn mê chập chờn thế thôi.

An cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, liền quay lại và cất tiếng.

"Cậu dậy rồi." Đôi mắt của anh thật đẹp, luôn luôn đẹp đẽ như ngày đầu tiên gặp gỡ.

"Anh lại chơi bản nhạc của Yann Tiersen tôi thích." Dal lơ đãng trả lời và đáp lại, An mỉm cười, bỏ đàn để đi xuống bếp, bưng tới bát canh nóng và lên tiếng giục luôn.

"Ăn đi đã."

Dal gật đầu, gượng dậy ngồi tựa vào thành giường, nghe ngóng mùi thơm của khoai tây, sườn và hành lá khiến bụng gã réo lên ầm ĩ. An đưa cho cái thìa và vẫn giữ cái thói quen của một nhà báo ẩm thực, gã nếm nước dùng trước.

"Sao?" Đếm không xuể anh đã nấu bao nhiều lần cho gã ăn, thế mà An vẫn vẹn nguyên bồn chồn mỗi khi chờ đợi một câu nhận xét, như thể đây vẫn là lần đầu.

"Ngọt và bùi. Anh nấu mà lại." Dal nhoẻn cười vì biểu hiện đáng mến đó.

An ngồi nhìn gã ăn hết bát rồi mới nói. "Mai đến trạm xá để họ xem vết thương cho."

Gã lắc đầu, gàn đi. "Không sao. Bị một viên đạn sượt qua không cần phải lặn lội cả ngày đường đâu. Trời lại còn mưa gió thế này. Không phải anh cũng đang hơi mệt đó sao? Tôi sợ anh ốm ra đấy thì cả hai sẽ chết đói mất. Vết thương liền miệng rồi, anh đừng lo."

Những cánh cửa sổ được phủ rèm voan trắng toát khiến cho mùa đông càng thêm lạnh. Khung cửa rộng nhất hướng thẳng ra những lùm cây đang ngả nghiêng vì mưa gió bên ngoài, nước từ trên trời đổ trút xuống từng đợt không thôi. Âm thanh đì đùng của tiếng sấm nghe mới thật xa vời. Nền trời mỗi lúc một thêm xám xịt.

"Hôm nay tôi có dâng lễ ở đền Trắng, cầu bình an cho cậu." An nhẹ nhàng ôm lấy ngang người gã, cẩn trọng tránh cái vai bị đau.

"Mưa gió còn ra đền dâng lễ?" Dal nói thầm lên vành tai anh, cảm nhận cơ thể gầy gò của người đầu bếp đã lạnh ngắt vì mưa gió.

"Cậu cứ làm tôi lo, nên không đi không được. Hôm nay là rằm. Với cả, cậu không biết chứ cái đền đó có tiếng là linh thiêng. Mẹ bảo ngày trước đi đền dâng hương mãi mới sinh được ra tôi đấy."

Dal mỉm cười, gật đầu để người yêu vui. "Đi lễ xong thì đi chợ mua sườn nấu canh luôn sao?"

"Ừm. Nhưng tôi nếm thì chưa ưng lắm. Không có loại hành mùi tôi muốn nên vị không chuẩn."

"Vẫn ngon lắm."

"Cậu cố đợi đến mùa hè, nơi này sẽ có sức sống hơn, cây cỏ hoa trái cũng nhiều hơn. Chắc đến khi đó, tôi sẽ nấu ra được bát canh ngon nhất."

Dal thấy có chút xúc động vì lời hứa hẹn bất chợt. Khi quyết định trốn đến Muối trong vội vã và tuyệt vọng trước mọi sự, họ chẳng có dự định hay kế hoạch gì, cũng chưa từng nghĩ những điều đó là cần thiết trong mối quan hệ này. Họ chỉ làm tất cả những gì có thể, để giữ nhau sống sót và toàn mạng, để tình yêu này có một cơ hội nhìn thấy ngày mai. Nay nghe thấy chính miệng An nói về mai sau, về tương lai có nhau trong đời, gã không giấu được niềm vui.

"Đó chẳng phải giấc mơ của anh sao? Chu du thiên hạ, đi đến đâu nếm thử món ngon đến đấy, đến tuổi trung niên có đủ tiền rồi thì trở về Bangkok mở một nhà hàng của riêng mình, đến khi việc kinh doanh khấm khá hơn, thuê được người đứng bếp thay, có thời gian rảnh sẽ đi viết sách ẩm thực của các vùng miền, cứ thong thả qua ngày mà sống thôi. Đúng chứ?"

An cười buồn. "Còn cậu, ước mơ thuở ban sơ là làm nhà báo phá án hình sự, đúng chứ?"

Dal lắc đầu. "Không còn nữa. Sau cái lần đưa tin sai về vụ giết người đó, tôi đã biết an phận, thấy đi làm nhà báo viết về ẩm thực vẫn hợp với mình hơn. Vậy mà số phận đưa đẩy thế nào, cuối cùng vẫn dính vào ông trùm băng đảng. Vụ việc với Ron nếu muốn thì có thể nói là bất đắc dĩ, còn nếu không thì là do muốn cướp người đẹp của gã đi vậy."

"Cướp người đẹp?"

Cứ nghĩ An sẽ phản ứng thú vị hơn, ai ngờ bạn tình chỉ mở to mắt trân trân nhìn, ý tứ lộ ra không thật sự rõ ràng, nhưng thế cũng đủ cho gã biết anh chẳng ham cách nói bóng bẩy này cho lắm. Dal kéo anh lại gần, nghiêng đầu thỉnh cầu.

"Người đẹp như anh vốn phải sống ở nơi như Bangkok, tôi hứa sẽ kết thúc mọi chuyện, và chúng ta không cần phải chạy trốn nữa."

An thở dài, mất kiên nhẫn mà gắt lên khe khẽ. "Đừng có nhại đi nhại lại như cái đĩa nhạc bị hỏng nữa. Sống ở đây thì sao? Miễn là vui vẻ hạnh phúc, có thể an yên qua ngày là được."

Gã đáp lời ngay, với một sự cố chấp hiếm khi thể hiện ra trước An. Dal cho rằng trong nhiều chuyện có thể nhường An quyết định, nhưng chuyện này thì không. Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai của anh, vì thế nên gã muốn làm rõ lập trường của mình.

"Làm sao mà hạnh phúc khi biết ngoài kia có kẻ muốn chúng ta chết đi? Trúng một viên đạn nhưng cũng là cái may ba đời tôi đã đả thương được hắn nhưng... cứ thế này không phải cách. Sống trong nơm nớp lo sợ liệu kẻ đó đã chết hay chưa hay liệu ngày mai có ai mò đến trước cửa muốn tìm chúng ta diệt khẩu."

"Hắn đã chết rồi." An đanh giọng khẳng định và ngữ điệu ấy còn làm Dal thấy đau hơn vết thương ở vai.

"Chúng ta không chắc điều đó." Dal nửa thủ thỉ, nửa nài xin.

"Ông chủ của tôi, tay trùm ma túy quyền lực nhất ở Bangkok, đã bị cậu giết chết rồi. Tôi, con tin và nô lệ phòng bếp của lão đã được cậu giải cứu sau gần hai chục năm chịu đựng đọa đày. Đó là một câu chuyện có cái kết đẹp. Đừng nghĩ nữa."

Trong vòng tay anh, An run nhẹ, tiếp lời trước khi gã có thể lên tiếng đáp trả. "Muốn lo lắng gì đi chăng nữa, xin cậu hãy khỏe lại đi đã. Trời trở mưa là liệt giường, khiến tôi lo lắng biết bao nhiêu."

Gã tặc lưỡi, kéo anh vào lòng và siết cái ôm thêm gắt gao. "Được rồi. Được rồi. Muốn tôi mau khỏi, anh đàn tiếp bản nhạc ban nãy có được không. Vẫn còn đang đàn dở kia mà."

"Thì cậu dạy tôi chơi được mỗi một bản nhạc này. À, tên nó dịch ra là gì nhỉ?"

Dal mỉm cười.

"Âm sắc của mùa hạ. Tên của nó đấy. Nhắc lần nào anh cũng quên."

"À... phải rồi, không hiểu sao tôi cứ quên mất. Âm sắc của mùa hạ."

Ngày thứ năm – Dal

Dõi theo dáng hình của An bước đi trên đồi cát đỏ, màu áo cũng tựa màu đất, Dal có cảm giác người gã yêu đang dần hòa vào làm một với cảnh vật.

Muối có một đồi cát trơ trọi nằm chỏng chơ gần khu giếng muối tự nhiên. An bảo rằng vào những đêm ít mây nhiều gió, trời sao lồng lộng sẽ khi ấy sẽ phô bày ra tất cả vẻ diễm lệ của nó, khiến kẻ lữ hành sắt đá nhất cũng phải tấm tắc cảm thán. Muốn cho gã được một lần ngắm nhìn cảnh đẹp đặc sắc nơi đây, anh mất công thức cả đêm hôm trước để chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu nhỏ của hai người. Vì cái vai của Dal vẫn chưa khỏi mà có vẻ đã chuyển biến nặng hơn, An nhận hết mọi việc, từ việc thuê xe, lái xe, đến việc chuẩn bị đồ ăn, dựng lều, đầy đủ không thiếu thứ gì.

An có thể không chịu thừa nhận, nhưng thành thật mà nói, anh là một người rất tài năng, lại biết quán xuyến. Chịu sự giày vò và thao túng của tên trùm ma túy từ năm mười mấy tuổi đến tận bây giờ đã gần ba mươi, An đã bị tiêm nhiễm vào đầu cái niềm tin rằng anh chỉ là một con búp bê cho những gã đàn ông tồi tệ muốn chơi muốn ném tùy ý. Kể cả đến cái việc duy nhất anh làm tốt như nấu ăn chẳng hạn, An thừa nhận rằng về bản chất đó cũng chỉ là trò dối trá, một trò hề không hơn không kém. Quán ăn năm sao hạng sang ở Bangkok nơi anh làm bếp trưởng được dựng lên như là cái máy rửa tiền cho ông trùm. Thế nên dù bếp trưởng có nấu dở tệ, những thực khách đến ăn cũng vẫn khen ngon.

Nhưng Dal hiểu nhiều hơn những kẻ có lưỡi mà như không ấy. Con búp bê đã thực sự tìm thấy niềm đam mê muộn màng nơi căn bếp dù giả dối vẫn trở thành nơi chốn yên bình duy nhất trên đời. Lợi dụng mọi nguồn lực có trong tay, anh liên tục tìm tòi, học hỏi và thử nghiệm, từ những món đơn giản nhất, đến những món phức tạp, cầu kỳ hơn. Như một thành quả không có mấy người thực sự thấu hiểu, những món ăn anh ra nấu đủ mọi phong cách từ Á sang Âu, muốn truyền thống nguyên vị hay phá cách táo bạo đều xong. Dal yêu con người anh cũng chỉ ngang với những món ăn chan chứa biết bao tình cảm ấy. Thế nhưng vẫn không đủ.

Dù Dal có liên tục nói rằng anh giỏi giang, dù bữa nào cũng liếm sạch bóng đĩa, An vẫn không tin rằng sẽ có bao giờ anh tự mình đạt được điều gì đó có ý nghĩa trong cuộc sống. Một sự nghiệp, hoặc đơn giản, chỉ là một sự công nhận nào đó.

An lãng mạn mà cũng hay lo sợ.

An đẹp nhưng đầy khuyết điểm.

An yêu Dal mà cũng không yêu Dal.

Nhìn anh tất bật như cho quên nỗi buồn chán đã luôn tồn tại mọi lúc trong tim, Dal thường nghĩ liệu có bao giờ hai người họ đến với nhau chỉ như một sự giải thoát cho người kia. Trong suy nghĩ của An, tương lai nào đang chờ đợi họ? Cứ khi nghĩ đến đây, Dal lại bồn chồn vô cớ. Gã muốn đảm bảo cho người mình yêu, muốn mở ra một trang cuộc đời mới cho người ấy, đồng thời cũng biết rằng nếu làm thế gã sẽ tự hủy hoại cuộc đời mình ở ngay trang gã đang viết. Thế nhưng bất chấp mọi sự suy tính cẩn trọng, điều đó cuối cùng vẫn xảy ra, chớp mắt họ đã ở đây, trên một đồi cát đỏ, một sa mạc trơ trọi tại cái thị trấn xa xôi hun hút này.

Họ đang làm gì ở nơi đây cơ chứ? Chờ đợi một điều gì đó ở ngày mai trong khi luôn sợ hãi và chối bỏ quá khứ, để rồi vô lực chới với giữa những lằn ranh của vạn điều nên và không nên. Ngày thì dài lê thê và việc duy nhất họ có thể làm đó là yêu, yêu trong bải hoải vô vọng.

Dal muốn làm nhiều hơn, xé hẳn, đốt hẳn cái trang cuộc đời vẫn đang ám lấy họ. Đưa An trở lại Bangkok, để anh bắt đầu cuộc đời muộn màng của mình ở đó, ở ngay đó. Để anh nhìn thấy bản thân tỏa sáng, để anh biết mình tài giỏi ra sao. Đời anh không phải đã đến lúc được viên mãn rồi hay sao? An xứng đáng với kết cục đó.

"Sắp hoàng hôn rồi đấy. Nơi này đẹp nhất là khi hoàng hôn."

"Ừm..."

An nép vào ngực áo gã, xin chút hơi ấm. Dal mở vòng tay và ôm trọn người con trai gầy gò vào lồng ngực. An đẹp, nhưng khắp sự tồn tại nơi anh in hằn những dấu vết cực khổ và đau đớn. Kể cả khi cười anh cũng khiến người khác buồn. Nỗi buồn làm tổ ở đuôi mắt, ở khóe miệng, thậm chí ở trong cái tên của anh.

"Hồi còn sống với mẹ, cứ có dịp nào lên Muối, bà sẽ kéo tôi ra đây ngắm mặt trời lặn. Vào mùa hè, mặt trời to như lòng đỏ trứng vậy."

Bầu trời mùa đông ửng hồng nhàn nhạt, bôi quẹt những mảng màu ấm lên trên nền trời lạnh và đục, chẳng theo một quy tắc, hệt như thứ màu phấn Dal dùng để vẽ nghịch hồi còn nhỏ. Gã không thấy mặt trời giống lòng đỏ trứng. Bầu trời đằng Tây trong giây phút nhiệm màu này giống gò má của người gã yêu hơn. Dù đã ôm trong vòng tay rồi, dù hơi ấm len lỏi vào trong ngực áo, sao cái cảm giác người sắp biến mất khỏi tầm mắt cứ khi vơi khi đầy. Dal siết vòng tay, muốn đem cả sự tồn tại của người này in khắc vào lồng ngực.

"Vai của cậu sao rồi? Đừng có dùng sức chỗ đó."

Gã lắc đầu, đặt nhẹ môi lên hàng lông mày của người lớn tuổi hơn. "Tôi không sao... Anh đứng gần lại đây, mặt trời lặn gió trở lạnh nhanh lắm."

"Được ở bên Dal thế này, làm sao lại lạnh được? Mấy hôm nữa... chúng ta đi trạm xá ở tỉnh trên đi? Trì hoãn cũng lâu rồi."

"Tôi không sao mà..."

"Cậu cứ thế này, tôi giận thật đó." Mắt An không nói dối và Dal lập tức sợ hãi.

"Được, tôi sẽ làm theo, nhưng đổi lại, An hứa với tôi một chuyện được không?"

"Cái gì? Còn mặc cả gì nữa?" Giọng anh nửa đanh thép, nửa mềm mại, luôn là chất giọng khiến gã mê mệt như điếu đổ.

"Ở bên tôi mãi mãi, được không?" Từ trước đến nay, Dal chưa từng yêu cầu An làm bất cứ điều gì. Bởi gã luôn nghĩ, tự do chính là món quà lớn nhất gã có thể dành tặng người mình yêu. Nhưng hóa ra, sâu trong lòng, Dal vẫn muốn trói người này lại với mình, để không bao giờ rời xa. Để dù câu chuyện này có kết thúc thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ kết thúc nó cùng với nhau.

An mau nước mắt thì không nói, nhưng Dal cũng chẳng cầm được lệ. Vì đây là lần đầu tiên hai chữ 'mãi mãi' được thốt ra.

Dal biết chắc gã chẳng thể yêu được ai khác nữa trong suốt phần đời còn lại.

Ngày thứ sáu – An

An kéo chăn và sát vào người của Dal, không những thế, anh còn lấy cả áo khoác, áo phao chèn quanh cơ thể cả hai để chặn mọi khẽ hở hòng giữ đủ nhiệt trong cái lều vải bé tí, được dựng khiêm tốn trên bãi ngắm sao gần đồi cát đỏ. Vốn là một khu thu hút kha khá khách du lịch và dân đam mê thám hiểm lẫn thiên văn, đêm nay lại không có ai ngoài họ tới cắm trại, có lẽ vì đang là mùa đông, ban đêm nhiệt độ nơi này giảm khá sâu, cắm trại trong điều kiện thời tiết như vậy ngẫm ra cũng không phải một ý tưởng quá hay. An có hơi thất vọng chút đỉnh, dù Dal đã liên tục trấn an rằng gã rất thích những trải nghiệm nho nhỏ thế này.

Thấy động Dal liền tỉnh giấc, nở cười thật nhẹ. "Anh sao rồi? Chui vào chăn này cho đỡ lạnh."

An bị kéo tuột vào trong chăn, và chỉ có đúng lúc này, khi được chôn trong chăn mềm, kề cận bên một thân nhiệt ấm áp, anh mới nhận ra chân tay mình đã lạnh đến mức buốt giá. Ngó ra ngoài cửa lều và ngước nhìn lên bầu trời đêm lộng lẫy những vì sao tuyệt đẹp, An có cảm giác mình đang trôi đi trên một dòng sông ánh sáng, êm đềm và dịu dàng đến ứa nước mắt.

Người đàn ông gầy gò nép chặt bên người yêu, vừa thấy tuyệt vọng, vừa thấy mãn nguyện, cùng lúc.

"Dal lạnh lắm hả? Vai có đau không?" Anh thì thầm hỏi.

"Được anh ôm thế này thì chẳng còn cái lạnh nào ghê gớm nữa. Vai cũng hết đau luôn rồi." Tạm tin lời nói dối này, anh hùa theo.

"Nghe nói ngày mai trời sẽ ấm lên đấy. Chúng ta sẽ chạy xe qua đoạn đường quốc lộ nổi tiếng xinh đẹp ở Nan chứ? Ngay ngày đầu đến tôi đã muốn đưa cậu đi ra đó chơi rồi, có hàng bạch đàn đẹp lắm."

"Được, chiều ý anh hết."

An cười hì hì, cứ ngước lên nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời mùa đông phương Bắc. Không hiểu sao, một mối cảm xúc khó gọi tên trào lên trong ngực và anh thổn thức.

"Dal biết không... tôi... tôi vốn là người của quá khứ."

"Anh nói gì vậy?" Người yêu chẳng hiểu, chỉ cười và gặng hỏi.

"Ngày trước, mẹ cũng đưa tôi ra đây cắm trại, cũng ngủ đêm trong lều và bà bắt tôi hứa rằng sau này, nếu tôi có cơ may sống sót và trưởng thành thành một người đàn ông tự chủ trên đôi bàn chân của chính mình, thì tôi phải quên bà đi mãi mãi. Tôi đã kể về mẹ, nhưng chưa bao giờ kể về bí mật của bà cho cậu nghe, đúng không?"

Dal nghĩ ngợi đăm chiêu, mặt thoáng nét bối rối. "Khoan đã. Mẹ nào mà lại bắt con cái quên đi ký ức về mình kia chứ?"

"Bà ấy... hai mẹ con tôi lang thang đến rất nhiều trấn, chạy trốn từ bắc xuống nam, cứ vừa đi vừa tìm kế sinh nhai vậy thôi. Năm chín tuổi, bà đưa tôi đi khỏi người bố gia trưởng và bạo lực để tìm đường sống. Khắp miền Bắc chúng tôi đã đi mọi miền để kiếm sống và trốn chạy khỏi sự truy đuổi của người đàn ông điên rồ và đau khổ đó. Tài hèn sức mọn, mẹ dù đã xoay xở đủ đường nhưng không ăn thua. Tôi cứ gầy mãi và đau ốm luôn. Rồi đến một dạo, cứ khi nào chúng tôi gần hết tiền, bà sẽ gửi tôi cho ai đó đáng tin tưởng, vài đêm sau mới quay lại với ít tiền trong tay. Mới đầu tôi chẳng biết bà đi đâu để kiếm ra tiền nhưng về sau này thì cũng dần dần hiểu: bà đi bán thân để có tiền nuôi sống tôi."

Dal không nói gì, nhẹ nhàng lấy ngón tay cái xoa lên vai anh chầm chậm. "Bà đặc biệt thích Muối và duy chỉ có Muối, bà luôn ở lại đây mà không bao giờ dùng đến cách thức mà về sau này chính bà nói rằng 'bẩn thỉu'. Bà yêu thị trấn này với một sự nhiệt tình khó hiểu. Mảnh đất trơ trọi, chó ăn đá gà ăn sỏi chỉ có những giếng muối sâu hoắm, những đồng ruộng trĩu mây mù, những rặng rừng cây xanh mướt vào ngày hè âm u vào đêm đông, những bông bồ công anh đẫm sương đêm. Tất cả đều xinh đẹp, đều trong vắt nhưng luôn luôn đứt đoạn, bị xen giữa những khổ ai hiếm đứa trẻ nào chịu nổi. Hai mẹ con sống như vậy cho đến tận khi tôi lên mười lăm, mười sáu. Đêm đó bà đến gặp một gã máu mặt ở một trấn xa lạ và không bao giờ về nữa. Không tìm được mẹ, nhưng bằng linh cảm tôi biết được rằng bà đã mất, thế nên tôi đi lang thang xuống miền Nam, cuối lưu lạc tại Bangkok cho đến khi vào làm trong nhà bếp của Ron. Lão nhận tôi vào làm chân chạy việc sau mấy bận thấy tôi nằm ở xó ngoài cửa hậu nhà hàng của gã, lần nào cũng suýt chết vì đói."

"... Anh chưa bao giờ nói ra những chuyện này, làm sao có thể giữ lâu như thế trong lòng?"

"Nghe thì cuộc đời bà đau đớn và cùng quẫn thật đấy nhưng... lúc nào mẹ cũng hướng về ngày mai, một người tuyệt vời và thực sự tin rằng mọi chuyện sẽ ổn, lúc nào cũng thế. Bà luôn đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp hơn, hệt như Dal vậy."

"Tôi á? Tôi..."

"Cậu chính là như thế. Yêu chính nghĩa, thực dụng và luôn luôn tìm ra cách, phải không? Một người đáng tin tưởng. Một người tuyệt vời."

Dal yên lặng rất lâu rồi mới phản bác. "Không đâu, An, tôi... tôi là một kẻ vĩ cuồng, kiêu ngạo và không biết dừng lại. Theo đuổi nghiệp báo, tôi mơ về một mai đạt được một điều gì đó lớn lao, một chiến công hiển hách ai cũng biết đến nhưng... cuối cùng thì tôi nhận ra tôi không tài giỏi đến thế, hấp tấp mắc lỗi, để rồi bị loại bỏ. Thế đấy. Tôi chỉ là một kẻ ngốc. Những giấc mơ tôi có cho mình đều chỉ để làm thỏa mãn cái tôi cá nhân, thỏa mãn cơn thèm khát hư danh không biết tôi đã bị tiêm nhiễm ở đoạn nào trên đường đời. Suốt chặng đường đó tôi chưa từng xây nên điều gì thực chất. Một dấu ấn nhỏ nhoi nhưng có ý nghĩa chẳng hạn. Tâm hồn tôi được làm nên hoàn toàn bằng những câu chữ rỗng tuếch. An... tôi không tuyệt đến thế."

An không muốn nghe nhưng cảm thấy dường như anh buộc phải nghe. Nghe xong lại thấy tức giận. "Không đúng! Không đúng đâu..."

Đêm trôi đi lặng lẽ. Đồi cát đỏ thực sự yên tĩnh, đến cả tiếng côn trùng, tiếng gió cũng không đến được chỗ họ. Chẳng bõ công An đã mất đến nửa tiếng để chất hai tấm chăn và nệm lên đuôi xe máy, bọc ni lông tránh mưa rồi mới buộc lại cẩn thận để đem đến tận đây.

"Dal này... Tôi là một người bị mắc kẹt ở quá khứ. Dẫu cho cuộc sống giả tạo ở Bangkok của tôi người ngoài nhìn vào thì cũng đáng mơ ước đấy nhưng tôi luôn có cảm giác mình không theo kịp thời đại. Hình như cuộc sống ngoài kia đang chuyển mình quá vội vã, đang trôi đi quá nhanh và tôi luôn bỏ lỡ những điều thực sự có ý nghĩa. Thường xuyên bị giày vò bởi những điều chưa thể làm, bị ám ảnh bởi thời gian, luôn luôn tiếc nuối, luôn luôn hối hận. Tôi như vậy đấy, Dal. Tôi khó khăn, tôi ngốc nghếch, tôi đơn thuần-"

"Tôi yêu anh." Hình như Dal cười khi nói ra những lời ấy. Lần nữa lại gợi cho An nhớ tới một ánh trăng mờ nhạt dịu dàng.

Nước mắt ứa ra ở khóe mắt và anh phải cố lắm mới nhoẻn được nụ cười đáp lại. "Thật là... đột nhiên lại...?"

"Anh cứ nói thế thì tôi còn biết nói gì khác ngoài ba chữ này đây?" Dal than thở, dường như đã thấm mệt. An không nói nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Dal, để hơi ấm từ cơ thể cả hai đưa nhau vào giấc ngủ.

Chỉ một lần, anh mong thời gian ngừng trôi.

Ngày cuối - An

An ngồi sau xe máy, ngước mắt nhìn những tán cây xanh rì chạy dọc đoạn đường dốc nổi tiếng dẫn vào trấn Muối. Nắng nhạt lấp ló khiến cả không gian ấm áp hơn nhiều. Màu trời xanh nhạt, rất nhạt, gần như ngả sang màu xám.

Từ đây anh có thể nhìn thấy một phần quang cảnh thị trấn cùng với những mảng đồng trơ trọi lấp lóa. Bờ vai của người thương thật gần và vững chãi đưa anh đi qua những lớp không gian mỏng tang đang lướt qua vùn vụt. Đoạn đường dài và thẳng tắp, rờn bóng cây xanh, mở ra thứ khung cảnh mơ màng được tô vẽ bằng những màu sắc dịu nhẹ nhất.

Bất chợt những giọt nước mưa ào ạt rơi xuống, làm nhòe nhoẹt cả cảnh vật. Dal chợt cười, vặn ga nhanh nhất có thể, lái xe máy thật nhanh để đưa họ trở về ngôi nhà của người chú đã mất. Ý định ban đầu là thuê xe đạp nhưng vì không thuê được nên cuối cùng họ vẫn phải dùng con xe máy cà tàng. Tuy không lãng mạn bằng nhưng cuối cùng lại tiện chạy mưa.

Đến nơi, nhà báo trẻ vội dừng xe, vẫn kịp nhẹ nhàng kéo tay anh chạy một mạch vào trong phòng. Lúc này tóc tai, quần áo cả hai đã ướt hết cả.

"Anh có lạnh không? Không hiểu sao giữa đông mà lại mưa nữa!"

Bạn trai cởi bỏ áo khoác anh đang mặc trên cười, miệng cười khúc khích. An tìm được cái khăn khô, vội vàng lau tóc và kính mắt đã ướt nhẹp của Dal, nhận ra tay chân cả hai lạnh cóng, nhà lại không có lò sưởi.

Khoảng cách giữa cả hai thật gần và trong thoáng chốc, đầu óc lãng mạn của anh lại lang thang về những miền khó nói. Dal có một dáng hình đẹp, một gương mặt gai góc nhưng ánh mắt lại dịu dàng. Nhiều khi, rất thường xuyên, An bỗng dưng cảm thấy cái cảm xúc cưỡng bách muốn được gần gũi người đàn ông này. Người đàn ông của anh.

Bây giờ cũng thế. Anh muốn được chiều chuộng, dù vẫn còn là ban ngày và nhà thì chẳng có lò sưởi.

An run run đưa tay sờ dọc thân áo của Dal, gửi đi một tín hiệu, thầm mong người tình nhận ra. Dal luôn đón đợi và đáp trả, với một sự nhiệt tình của tuổi hai mươi lăm trẻ trung phơi phới. Luôn luôn.

"Sao? Anh muốn gì?" Chất giọng trầm ấm này làm cho một luồng điện tê rần chạy dọc cột sống. An hít thở vội vã, lần ngón tay vào trong áo của Dal, chạm lên da trần.

Dal cúi xuống hôn lên môi và kéo anh về hướng phòng ngủ, môi luôn nở một nụ cười nho nhỏ quyến rũ. Trong chớp mắt, áo quần trên người anh đã được cởi bỏ hoàn toàn. Dal có cái cách làm cho việc này dễ dàng, đầy kích thích đến mức đầu óc anh lúc nào cũng như đắm chìm trong cơn mê sảng bất tận. Những cái chạm vào anh nhẹ như lông tơ, nhưng không hề ngượng ngùng và lúc nào cũng thế, lúc nào cũng khiến anh muốn nhiều hơn.

An ôm chặt lấy sau đầu bạn trai, luồn tay vào tóc và cả hai cùng ngã xuống giường.

"Bữa tối nay anh định nấu gì?"

Anh mỉm cười, ra vẻ ngẫm ngợi. "Hừm... chắc nấu mì quá. Pasta thì sao?"

"Không được, phải ăn gì cho lại sức chứ!"

An liền đỏ mặt nhận ra ý tứ tinh nghịch nhà báo trẻ giấu trong câu nói, tạm thời chưa biết đáp trả thế nào cho hay thì đã bị người kia hôn đến mức muốn ngất.

Từ giây phút ấy trở đi, cả cơ thể và tâm trí anh như được bay bổng giữa thiên hà, lướt trên những ngọn sóng cao, đắm chìm trong dòng nước lấp lánh rực rỡ.

Dal trao cho anh mọi thứ như từ giây phút gặp gỡ cho đến tận lúc này người vẫn luôn dốc tận đáy lòng để đối đãi và chăm lo cho anh. An chỉ biết ôm lấy Dal thật chặt, quên mất phải tỏ ra đáng yêu, cứ đòi hỏi nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

Mỗi khi làm tình, Dal thường không nhiều lời, chỉ dùng đúng một câu này lặp đi lặp lại, giữa chừng những nụ hôn và đụng chạm nóng bỏng.

"Tôi yêu anh. Tôi yêu anh mãi mãi."

An không hiểu 'mãi mãi' cũng như anh không hiểu thời gian. An chỉ biết gật đầu và đáp trả bằng những lời tương tự.

"Tôi cũng yêu Dal."

Anh thiếp ngủ trong vòng tay người tình như thế, hạnh phúc ngập tràn trong tim. Dù cuộc đời anh chỉ có những chuỗi ngày chạy trốn và đau khổ, nhưng riêng ở trong vòng tay người này, anh cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Vòng tay của Dal là nơi duy nhất anh thuộc về.

Những cơn mơ ngọt ngào cứ kéo đến không dứt. Những tán lá xanh trên con đường dẫn vào Muối, đụn cát đỏ họ đứng ngắm mặt trời lặn, căn lều ấm áp với bầu trời sao tỏa rạng trên đầu, những món ăn nóng ấm của ngày lạnh. Dal... lúc nào cũng cười. An biết mình đang ở trong mơ bởi Dal không thể nào cười như thế được.

Khi mở mắt, ánh chiều tà đã chiếu nghiêng bậu cửa sổ, bên cạnh anh không có ai. An nhìn quanh, mỉm cười nhớ lại việc họ đã làm, đưa mắt tìm kiếm người yêu.

Dal không thấy ở đâu cả, cũng không trả lời khi anh cất tiếng gọi.

Đi đâu mới được? Chẳng lẽ đi chợ sao? An nhíu mày, nghĩ thế thì thật lạ, Dal chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện nấu ăn của anh.

Đúng lúc này, anh nhìn thấy một phong thư để ở đầu giường.

"Gì vậy?"

Một phong thư còn mới. Mực bên ngoài còn chưa khô hẳn. 'Gửi An', vài chữ được viết ngay ngắn.

Những ngón tay anh run rẩy mở thư đọc, hy vọng đây chỉ là một trò đùa kém duyên của người yêu.

Gửi An,

Khi anh tỉnh dậy, tôi đã lên chuyến tàu muộn đi Bangkok. Đừng đi theo tôi. Hãy cho tôi ba ngày, làm ơn, xin hãy đợi ba ngày thôi, tôi sẽ giải quyết tất cả những chuyện trước khi vết thương ở vai trái nặng hơn và cánh tay tôi không thể cử động được nữa. Tôi sẽ tìm được và giết gã đó, tin tôi đi, anh, không, chúng ta sẽ không cần phải trốn chạy nữa.

Xin lỗi vì đã làm thế này, nhưng tôi sẽ quay về Muối sớm thôi và chúng ta sẽ cùng ăn món pasta anh nấu, tôi hứa đấy, nên đừng quá lo lắng, được không?

Cảm ơn vì đã nói yêu tôi. Anh thật đẹp, An, đối với tôi mà nói, An thật dịu dàng, bình yên, nhưng mạnh mẽ. Suốt thời gian qua, anh đã chịu đựng thật nhiều, những ký ức hạnh phúc vui vẻ mới thật ít ỏi làm sao. Ý nghĩ đó mỗi khi đến trong tâm tưởng tôi luôn luôn đem lại một cảm giác xót xa nghẹn ngào. Nhưng An đã sống tốt và trở thành một người tốt, điều đó thật đáng tự hào. Mặc cho quá khứ của anh có thế nào đi chăng nữa, ở hiện tại anh là một người tài giỏi và bao dung, một người ngây thơ và yêu tự do. Anh xứng đáng nhận được nhiều tốt đẹp hơn thế này, rất nhiều. Anh hãy tin như vậy. Mẹ anh trên thiên đàng chắc chắn cũng sẽ tin như vậy.

Những chuyện còn lại, hãy để tôi lo, được không? Hãy dùng thời gian của anh để nghĩ ra đủ món chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức suốt những ngày còn lại của mùa đông, thậm chí những món mới cho nhà hàng tương lai của An, và cả những miền đất An sẽ ung dung thưởng ngoạn, chẳng mảy may lo nghĩ bất cứ điều gì. Hãy chỉ nghĩ đến những điều đó thôi, An.

Sắp đến sinh nhật anh rồi phải không? Trong ngăn kéo tôi có để lại cuốn sổ tiết kiệm đã được chuyển sang tên anh và một khoản tiền mặt ít ỏi, cứ coi như đây là chút lòng thành của tôi. Hãy dùng số tiền này để sắm sửa hành trang, lo lắng cho những chuyện anh thực sự muốn làm. Hãy cùng nhau sống một cuộc sống tuyệt vời và hạnh phúc.

Tôi yêu anh rất nhiều. Đừng quá lo lắng.

Mong gặp anh thật sớm,

Dal

---HẾT---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro