ăn xong lau sạch c36-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Du ngoạn

Sáng sớm tôi đã rời giường, vội vội vàng vàng đến công ty đi làm, tuy rằng theo lý mà nói, tôi và tổng giám đốc đã bướng đầu xác lập quan hệ, coi như đã có tư chất 'mượn oai hùm' , muộn 1 chút hẵn là ko vấn đề gì. Nhưng từ tối hôm qua, tôi dường như bị trúng tà, chỉ mong trời hừng đông nhanh 1 tý để đi làm, nhanh 1 chút nhìn thấy hắn. Càng phá lệ hơn là, sáng nay tôi phá lệ dùng sữa rữa mặt rồi mới ra ngoài, quả nhiên tất cả phụ nữ khi yêu đương đều ko bình thường(xem từ góc độ 'người phụ nữ', phải nói ngươi rốt cục hơn người bình thường 1 chút)

vừa đến công ty thời gian còn rất sớm, phóng tầm mắt qua lại cũng chưa thất người nào, tôi hiện tại tâm tình cực kì tốt, bởi vậy nhìn ai cũng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, vì thế nhìn thất người bèn híp mắt chào hỏi.  Tôi đi qua chỗ rẽ vừa lúc gặp 1 người mặc áo bảo vệ môi trường tự nhiên, tôi theo thường lệ vẻ mặt tươi cười phất tay: "Hi, tiểu khiêm khiêm!"

 Lục tiểu đệ rất không nể tình cả người run rẩy hạ xuống, lui ra phía sau hai bước yếu ớt nói: "Nhìn cô vui vẻ như vậy, tôi như thế nào bỗng nhiên có linh cảm thấy điều ko may?"

 Tôi cười đến vô cùng ôn nhu, thân thiết hòa ái nhìn hắn: "Tỷ tỷ muốn nói cho cưng một tin tốt lành cùng một tin tức rất tốt, cưng đoán đoán xem là cái gì?"

 Lục tiểu đệ nghiêng cái đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hi vọng xem tôi, vẻ mặt kích động nói: "Tin tốt lành là cô bị cuốn gói sao? Tin tức rất tốt là cô tính toán tôi lại Tinh phải ko?"

Tôi: "..."

 Được rồi, tỷ nay trời cao hứng, không vớingười tính toán nhỏ nhen như ngươi, tôi điều chỉnh một chút thiếu chút nữa bùng nổ cảm xúc, tiếp tục bảo tồn ôn nhu thân thiết mỉm cười: "Nói cho em biết nga, tin tốt lành là chị đang yêu đương , tin tức rất tốt chính là,chị yêu đương đối tượng là ca ca của em!"

 Lục tiểu đệ vốn là sửng sốt, lập tức thế nhưng cho ta bãi làm ra một bộ bi thương cho tâm chết đức hạnh, lắc đầu thở dài: "Tôi đang thắc mắc mí mắt sao lại giựt quá chừng như thế nào, thì ra là tinh  tinh nhập trạch, xem ra tôi sau khi càng thêm không có một ngày tốt lành qua."

 Nói xong, hắn nhắc tới thùng nước cùng cây lau nhà, một bên thở dài một bên xoay người hướng WC đi đến, tôi đứng nguyên tại chỗ buồn bực , chẳng lẽ nói ở Lục tiểu đệ xem ra, theo tôi trở thành người một nhà liền đáng sợ như vậy? ( không phải đáng sợ, là thật đáng buồn. )

 Gần buồn bực vài giây, tôi rất nhanh liền đã khôi phục nguyên bản vui mừng tâm tình, hừ lên tiểu khúc vui hướng văn phòng đi đến.

Giống như mọi ngày,  sửa sang lại văn kiện cùng quét tước văn phòng công tác, trước kia tôi cảm thấyrất phức tạp nhàm chán, sáng nay lại làm được vui vẻ hòa thuận, chà lau bàn công tác thu thập  dụng cụ, trong đầu có thể hiện ra bộ dạng hắn chăm chỉ làm việc, nhớ tới kia im lặng chuyên chú làm việc mang phong thái anh tuấn mê người.

 Tôi nghĩ tôi thật sự mau tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt lại còn luôn không tự chủ được nhìn chằm chằm cửa văn phòng, chờ mong chạm đất Tổng giám đốc như thường ngày vậy bước đi không nhanh không chậm tao nhã  bước đi tới.

 Đến lúc đó sẽ xảy ra việc gì...

 Căn cứ tôi xem rất nhiều kịch truyền hình lý văn phòng tình tiết, hẳn là là như vậy.

 Lục lão đạinhư  làn gió  nhẹ nhàng khí vũ hiên ngang đi tới, nâng tay đem âu phục áo khoácđể ở một bên, mở 2 cúc áo trên cùng, đuôi mắt mỉm cười xem tôi, khóe miệng tà tà gợi lên một nét thoáng hiện ý xấu mỉm cười, đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh, chợt đem bức màn kéo xuống, trong văn phòng ban đầu sáng ngời chói mắt ánh sáng nhất thời trở nên dịu dàng, mơ hồ để lộ ra tối hơi thở. Hắn nhẹ nhàng ở lo liệu công bên cạnh bàn biên ghế xoay ngồi xuống, ôn nhu giữ chặt tay của tôi, bỗng nhiên một cái dùng sức, tôi ngã ngồi ở trên đùi của hắn, rơi vào ngực của hắn...

 Tiếp tục sau đó, sẽ là chuyện gì.......

 "Tổng giám đốc, không cần ."

 "Đến thôi bảo bối."

 "Ai nha, từ bỏ vậy, như vậy ko tốt."

 "Không có chuyện gì, bảo bối anh yêu em chết mất, để choanh hôn một cái."

 "Ngô..." (= = suy nghĩ của cô có thể bình thường hơn ko? )

 Ngay tại tôi vừa muốn voi lên, một bên mặt đỏ có thể nấu chín trứng chim, ánh mắt dường như đều muốn đảo qua đảo lại, rốt cục tay cầm cửa chuyển động , tôi nhanh chóng buông khăn lau, một tay chống bàn công tác, một bàn tay liêu liêu tóc, tận lực bày ra  duyên dáng tư thế. Nhưng mà làm sai ý nguyện, đẩy cửa đi tới không ngờ là, đồng ngiệp mà tôi căm thù đến tận xương tuỷ  trong công ti —— giận điên người không đền mạng- giám đốc Vương.

 "Di, hạ thư ký, làm sao cô  vẫn còn ở nơi này a! Tôi tìm cô khắp nơi!"Giám đốc Vương  thấy tôi thì mắt  sáng lên, bước đi đi nhanh liền đã đi tới.

 Thấy ông ấy, tôi theo bản năng run rẩy  xuống, không tự chủ được lui về sau từng bước: "Giám đốc tìm tôi có việc gì?"

 Làm xong này một loạt động tác bản năng , tôi chợt nhớ tới phản ứng Lục tiểu đệ khi nhìn thấy tôi  cũng không phải là ko giống nhau đâu nha? Tôi bỗng nhiên hiểu được hắn vừa rồi biểu tình bi thương muốn chết từ đâu mà đến , nếu có người nói với tôi, tôi sắp sửa cùng giám đốc Vương trở thành người một nhà, phỏng chừng tôi sẽ cảm thấy được từ nay về sau trời đất  tối sầm, vạn vật hủy diệt!

Giám đốc Vương bất mãn nhìn tôi, nhíu mày thúc giục: "Nên xuất phát a! Cũng không nhìn xem  đều mấy giờ rồi?"

 Tôi mê hoặc mê mang cùng với mơ mơ màng màng nhìn  ông ấy: "Xuất phát? Đi đâu?"

 Ông ta trừng mắt: "Công ty Bộ nhân viên đề nghị tổ chức hoạt động, cũng sớm đã ở công ty thông báo qua, sáng nay tập thể công ty đi vườn bách thú du ngoạn a! Cô không biết? Nga, đúng rồi, thời gian Bộ nhân viên thông báo cô còn ở Quế Lâm."

Giám đốc  Vương vừa nói như thế tôi có chút ấn tượng , công ty du ngoạn hoạt động phía trước còn có nghe nói qua, nhưng đó là chuyện quá vời trước kia , lúc ấy còn không có xác định đi đâu chơi, cụ thể thời gian cũng không còn định, không nghĩ tới kết quả là đi vườn bách thú, thật sự là không có sáng ý!

 Tôi bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, liền vội hỏi: "Tổng giám đốc cũng đi sao?"

 Ông ấy  liếc  mắt nhìn tôi một cái: "Hoạt động này công ty tổ chức công nhân giải trí, tổng giám đốc bình thường cũng sẽ không tham gia."

 Vừa nghe lời này, tôi nhất thời mất mát, tâm tình cũng là xuống dốc không phanh, chính thức xác lập quan hệ được một ngày, tôi thậm chí ngay cả đối tượng yêu đương  trước mặt cũng không thấy, tôi trước đó còn tưởng tượng cái kia sẽ có dư âm phát triển a! (= = dưới tình huống bình thường, coi như không đi vườn bách thú cũng sẽ không giống như cô nghĩ phát triển dến mức đó! )

 Đang tiếc hận mà ưu thương lên, giám đốc Vương bỗng nhiên liền túm cánh tay ta ra bên ngoài : "Còn đang suy nghĩ gì đấy, thời giansắp muộn rồi , đi thôi, hai ta xuất phát."

 "đợi một chút!" Đi vài bước, tôi chợt nhớ tới cái gì: "Tại sao là hai ta xuất phát?"

Giám đốc  Vương có chút không kiên nhẫn rất nhanh nói: "Lần này du lịch hoạt động chủ đề là:hành động bảo vệ môi trường  màu xanh biếc ,tiếp xúc với  động vật cùng tự nhiên."

 Tôi không hiểu ra sao cả hỏi: " bảo vệ môi trường màu xanh biếc là có ý gì?"

 Giám đốc Vương bất đắc dĩ nói: " tất cả mọi người được cỡi xe đạp đi vườn bách thú, nhưng bởi vì xe đạp số lượng không đủ, đành phải chia làm hai người một tổ,  như vậy số lượng vừa đủ  thích hợp."

"Không phải đâu?" Tôi ôm lấy đầu, đau muốn chết khổ không thể tả hét rầm lêm: "Chẳng lẽ Bộ nhân viên phân phối chính là tôi và giám đốc cùng một tổ?"

 giám đốc Vương trịnh trọng gật gật đầu: "Đúng vậy." Nói xong thật sâu nhìn tôi liếc mắt một cái: "Ta phi thường có thể lý giải tâm tình của cô bây giờ, bởi vì lúc Bộ nhân viên tuyên bố, tôi  phản ứng như thế."

 Tôi: "..."

Tâm tình cùng giám đốc Vương  sóng vai đi ra công ty, tôi đối với một vấn đề trăm mối vẫn không có cách giải thích, mặc dù biết cùng lão Vương nói chuyện thường thường sẽ chịu kích thích, nhưng cuối cùng nhịn không được tò mò hỏi ra miệng: "Đúng rồi giám đốc Vương , tôi không rõ , ta công ty nhiều người như vậy, vì cái gì cố tình phân ra tôi và ông một tổ ?"

Vương kinh lý nhìn nhìn tôi, lập tức bốn mươi lăm độ ngẩng đầu nhìn lên Thiên Không, lâm vào nhớ lại: "Lúc ấy liền cô là nữ đồng nghiệp chưa có phân theo tổ nào , đồng thời chính là tôi là  nam đồng nghiệp đều không có phân tổ."

Theo lý thuyết dưới tình huống như vậy tôi  hẳn là được ưu đãi mới đúng a, nghĩ đến đây ta khẩn cấp hỏi: "Sau đó thì sao?"

Giám đốc Vương tiếp tục nhớ lại: "Sau đó Bộ nhân viên chủ quản liền bảo chúng tôi mấy đứng thành một hàng,ai nguyện ý cùng cô một tổ thì bước lên phía trước."

Ta tỉnh ngộ: "Vì thế ông liền bước lên phía trước?"

 Giám đốc Vương lắc đầu: "Tôi hướng từng bước lui về phía sau."

 Tôi hồ đồ: "Không đạo lý a, vì cái gì hai ta còn có thể bị phân đến một tổ?"

 Vương kinh lý: "Bởi vì mặt khác tất cả mọi người lui hai bước!"

 Ta: "..." >_<

 Được rồi, ta không nên hỏi, tôi không nên cùng giám đốc Vương nói chuyện, tôi thề...........

Chương 37: Đồng hành

 Đi ra công ty, trời xanh mây trắng , thật sự là thích hợp du ngoạn thời tiết a!

Đáng tiếc,  bên người tôi là giám đốc  Vương, cùng ông ấy làm bạn, tôi thật sự là không có chút nào tâm tình vui đùa , xem ra hôm nay  đi chơi vườn bách thú  nhất định mất hứng .

Bởi vì giám đốc Vương tìm tôi thời gian chậm trễ, lúc này những đồng nghiệp khác cũng đã lái xe đạp xuất phát, vốn tưởng rằng hôm nay đã đủ bi kịch , không nghĩ tới càng bi kịch chính là,  xe đạp tốt đều để cho người khác lựa đi , cuối cùng còn lại  xe đạp cũ kĩ nghìn năm này, tôi chỉ có thể sử dụng bốn chữ để hình dung —— vô cùng thê thảm.

Tôi thật cẩn thận vươn một ngón tay ở  chỗ ngồi sau xe nhẹ nhàng đụng đụng, chỉ thấy mặt trên gỉ bụi lả tả rụng xuống, có thể tưởng tượng khi tôi ngồi trên, quần màu sáng hôm nay mặc nầy sẽ bị tô lên thành màu gì.

Từ chối hồi lâu, tôi  thật sự không có biện pháp thuyết phục chính mình ngồi trên đi, vì thế thật cẩn thận hỏi: " Giám đốc Vương, tôi  thế nào cũng phải cưỡi đồ chơi này đi vườn bách thú sao?"

Giám đốc Vương thần sắc nghiêm túc: "Không có biện pháp, vì phù hợp chủ đề hoạt động lần này, màu xanh biếc cùng bảo vệ môi trường, hạ thư ký đem cô cố gắng một chút đi."

 Tôi nhận chân nghĩ nghĩ, đề nghị nói : "Không  rõ ràng đi đường đi thế nào? Như vậy cũng cố gắng màu xanh biếc cố gắng bảo vệ môi trường a!"

"..." Giám đốc Vương  không nói gì lặng lẽ lặng lẽ, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm phía sau của ta, liền giống như chết khát nhìn thấy suối nước, người chết đói nhìn thấy bánh mì loại lớn,  người chết nhìn thấy tia hi vọng.

Tôi nghi hoặc theo cái loại ánh mắt kia quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, đôi mắt của tôi cũng chợt sáng ngời, không cần soi gương cũng biết, đôi mắt nhỏ  của tôi lúc này cùng giám đốc Vươnglà giống nhau giống nhau, không đúng, so với ông ấy càng càng đói khát!

Lục Tuyển Chi mặc một bộ quần áo sạch sẽ , lái một chiếc xe đạp mới tinh đứng ở phía sau của tôi cách đó không xa, khớp xương đều đều thon dài ngón tay nắm tay lái,  đôi mắt  thâm tình mà mỉm cười nhìn tôi.

Tôi lần đầu tiên thấy có người chạy xe đạp tao nhã anh tuấn được như vậy , mà  nam nhân anh tuấn đó bây giờ là của tôi, nghĩ đến đây,  trong lòng tôi trở nên thỏa mãn mà ngọt ngào.

Ánh mắtGiám đốc Vương nhìn tôi cùng lục tuyển đảo qua một vòng, vội vàng nói: "Nếu tổng giám đốc đến đây, tôi  đi trước từng bước, bye bye, hẹn gặp lại ở vườn bách thú!"

Nói xong không đợi tôi kịp phản ứng,  lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lái xe đạp cổ kia  bốc lên mà đi, chỉ  để lại cho tôi  một bóng lưng có vẻ như thực vui .

"Đinh linh linh..." Một chuỗi tiếng chuông dễ nghe vang lên, Lục Tuyển Chi cười cười nhìn ta: "Đồ ngốc, còn thất thần để làm chi? Lên xe."

Tôi vui vẻ  nhảy lên nhảy xuống  đi qua: "Tổng giám đốc, anh trước kia không phải không tham gia loại này hoạt động sao?"

Hắn không thể đưa hay không: "Trước kia anh cảm thấy đi vườn bách thú nhìn đó khỉ  con, tinh tinh đùa giỡn là chuyện thật nhàm chán."

Tôi  tò mò hỏi: " hiện tại không biết là nhàm chán sao?"

 Hắn lắc lắc đầu: "Bây giờ còn cảm thấy được thật nhàm chán."

 Tôi  không rõ : "Vậy tại sao anh lại đến đây?"

Hắn chân thực đáp: "Bởi vì ngày hôm nay hoạt động có em a."

Tâm lý của tôi nhất thời toát ra vô số  bọt khí đủ màu sắc, hắn quả nhiên là vì tôi mới đến, bởi vì có tôi, cho nên hắn không tiếc ngoại lệ tham gia loạ ihoạt động này đối với hắn mà nói thật nhàm chán ...

Ngay tại lúc tôi cảm động đến tột đỉnh, nghe thấy hắn chậm chậm đều đều nói tiếp: "Anh cảm thấy , nhìn em đùa giỡn so với  động vật có ý tứ hơn."

Ta: "..."

Hắn là đang thổi phồng tôi sao? Có hắn thổi phồng người như vậy sao? muốn hay không tôi từ chức đổi nghề đi vườn bách thú công tác?

Thở phì phì ngồi trên xe đạp chỗ ngồi phía sau, tôi vỗ vỗ lưng Lục Tuyển Chi  nói: "Đi thôi, có thể xuất phát!"

 Hắn hơi hơi nghiêng đầu: "Tay em."

Tôi khó hiểu: "Tay của em làm sao vậy?"

Hắn trầm ngâm: "Kỹ thuật chạy xe đạp của anh ko được tốt lắm, nói như vậy,em hiểu chưa?"

"Nga! Em hiểu được!" Tôi tỉnh ngộ gật đầu: "Ý của anh là, em lái xe đạp chở anh có phải ko?"

Hắn mặt tối sầm, thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi: "Anh nói, hạ Diệp, trên thế giới này còn có người so với em ngu ngốc hơn không?"

Nói xong lập tức bắt lấy hai tay của tôi  vây  tại ngang hông của hắn, khó chịu quạnh quẽ khuôn mặt, không nói được một lời đặng lên xe đạp hướng tới vườn bách thú .

Tôi buồn bực ôm eo của hắn, tôi nói Lục Đại gia, anh trực tiếp gọi tôi ôm lấy ngài không được sao? Nói cái gì Kỹ thuật chạy xe đạp của anh ko được tốt lắm , phàm người bình thường đều nghe không hiểu đi! ( người bình thường đều có thể nghe hiểu, đừng đem chúng tôi với cô về làm một loại. --)

Xe không nhanh không chậm chạy lên, ngã tư đường bên cạnh cây cối từ từ rút lui, gió nhẹ theo bên tai phật qua, như có như không sáng rỡ bỏ ra, tựa hồ mang theo thản nhiên lo lắng, tâm tình của tôi dần dần dịu dàng, toàn thân cũng thả lỏng rất nhiều .Quần áo trên người Lục tuyển chi tản mát ra  mùi thơm ngát của bột giặt chất lượng cao,là một loại hơi thở thực sạch sẽ , tôi không tự chủ được tựa đầu dựa sát vào, hai má nhẹ nhàng dán tại trên lưng của hắn.

Lúc tôi dán mặt vào, lục tuyển chi tựa hồ mỉm cười , nghiêng đầu giống như lơ đãng nhìn tôi một chút , gần trong nháy mắtsau đó liền chuyên tâm lái xe, tôi bắt giữ khoảnh khắc hắn chậm rãi gợi lên khóe miệng trong nháy mắt .

Xe đạp chậm rãi đi, hai tay tôi gắt gao ôm chặt hắn , gần gũi cảm thụ được hơi thở của hắn, bỗng nhiên theo đáy lòng sinh ra ra một loại  cảm giác tên là  hạnh phúc.

Đang lúc tôi đắm chìm ở màu hồng hạnh phúc thì xe đạp bỗng nhiên ở nửa dừng lại giữa đường

Tôi ngẩng  đầu lên, bất mãn hỏi: "Làm sao vậy? Mới chạy một lát liền không còn sức sao?"(Tỷ biến cấp trên của mình thành nô dịch à???)

Lục tuyển chi nghiêng mặt qua, có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải anh ko còn sức, mà là bánh xe không còn sức."

"A?" Tôi vừa nghe vội vàng nhảy xuống xe, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên chẳng biết lúc nào bánh sau xẹp lép, tôi không khỏi lắc đầu thở dài: "Chiếc xe này nhìn qua  tinh xảo đẹp như vậy, như thế nào trông khá mà không dùng được a, chất lượng cũng quá kém đi!"

Lục tuyển chi nhíu mày nhìn tôi, không ủng hộ nhẹ lay động dưới đầu xe, bận tối mắt mà vẫn thong dong nói: "Xe này chất lượng vẫn là thực tiêu chuẩn, anh muốn hỏi vấn đề là em không có lo lắng điều kiện thể trọng khách quan  đi!"

"..." Tôi bi phẫn lặng lẽ lặng lẽ, nhưng nghĩ lại có lẽ thật là có khả năng này, vì thế quyết đoán nói sang chuyện khác:  Bây giờ nên làm gì?"

"Em ở đây chờ, anh qua bên kia mượn  ống dẫn khí nén."

Nói xong, hắn có ý đồ đem ta từ trên tới dưới đánh giá một lần, liền cười dài đem xe đạp tới hướng đối diện đi đến , giận! Đừng cho là em không thấy ra anh chê cười thân thể của tôi ! Ta buồn bực cúi đầu, rầu rĩ không vui đánh giá chính mình, đúng rồi, gần nhất giống như thật sự có xu thế béo lên, tại sao có thể như vậy . Không phải đều nói phụ nữ yêu đương đều là một ngày wa một ngày thanh xuân xinh đẹp sao? Vì cái gì  tôi đây trẻ tựu thành dáng người càng ngày càng biến dạng đây?

Ngay tại thời gian  tôi trăm mối vẫn không có cách giải đáp , có một người quần áo sơ sài đeo kính mù, tay trái cầm cái gậy chống , tay phải bưng cái chén bể đi tới, ở bên cạnh ta dừng lại đáng thương thấp giọng nói: "tiểu thư xinh đẹp mê người , xin thương xót đi, xin thương xót đi..."

Vừa nghe lời này, chưa kịp dáng người buồn bực không thôi tôi nhất thời mở cờ, lập tức hào sảng hào phóng lấy ra  tiền lẻ trong túi đưa cho hắn.

Người nọ vội khom lưng cảm ơn, cầm tiền khẽ vấp khẽ vấp về phía trước mặt đi rồi.

Lúc này lục tuyển chi vừa lúc bơm bánh xe thêm đầy khí  đã trở lại, nhìn thấy kia bóng lưng rời đi thản nhiên nói: "Anh nhớ  em bình thường đều cố gắng keo kiệt, hơn nữa người kia vừa nhìn cũng biết là giả mù lừa tiền, kẻ lừa đảo như vậy hiện tại đầy đường cái đều, làm sao emcòn cho hắn tiền?"

Tôi vui sướng hài lòng cười: "Tổng giám đốc,anh không có nghe đến hắn vừa rồi gọi em tiểu thư xinh đẹp mê người  sao?"

"Nga? Hắn gọi em như vậy?" Lục tuyển mặt lộ kinh ngạc, lập tức vẻ mặt thành thật chống cằm nói : "Xem ra anh hiểu lầm hắn, hắn thật là cái người mù."

Ta: "... = = "

Lại ngồi trên xe đạp, lần này cuối cùng thuận lợi đả tới vườn bách thú, đây là vốn là  vườn bách thú quy mô kiêu ngạo, bình thường vé vào cửa thu phí đều rất cao, cho nên tôi một lần đều không có tới, lần này do công ty bỏ vốn, có thể nói là cơ hội khó được. Ngay tại tôi cùng lục tuyển chi đi đến cổng vào, giao vé vào cửa chuẩn bị đi vào, liền nhìn thấy có một thân ảnh quen thuộc một đường chạy tới.

"Anh! Hai người như thế nào có thể như vậy? Tổ chức du ngoạn hoạt động thế nhưng không gọi em, em chẳng lẽ không phải là công nhân sao? thật là làm không cho em biết? Vì cái gì a? A?" Chỉ thấy người nọ dang rộng 2 tay, thở hổn hển đi nhanh đã chạy tới, la to lên một bộ dạng  tức giận đến vò đầu bứt tai bộ dạng.

Lục tiểu đệ nói xong đưa lên hé ra phiếu cho  người gác cổng, chỉa vào người của tôi cùng lục tuyển chi ý đặc biệt cường điệu nói : "tôi cùng bọn họ là đi cùng nhau !"

Tôi vội vàng cùng môn Vệ đại thúc nhắc nhở nói: "Đúng vậy, đại thúc ngài phải đem hắn nhận thức  , như thế này cùng hắn cùng nhau lúc đi ra, ngài có thể đừng cho là ta nhóm trộm trong vườn Hầu Tử a!"

Lục tiểu đệ: "..."

38

38, ba mươi tám mẹ chồng . . .

Ba người hành tẩu ở trong vườn thú, ta tựa như là lần đầu tiên đi vào sân chơi nhi đồng, thấy cái gì đều cảm thấy được mới lạ, trừng tròng mắt ở rào chắn lý bụi cỏ tìm kiếm đủ loại động vật, lục tuyển chi nhãn giác mỉm cười đi theo bên cạnh ta, thường thường kiên nhẫn theo ta giảng giải một chút này ta cho tới bây giờ chưa thấy qua sinh vật tên gọi là gì.

Lục tiểu đệ không cam lòng bị không để ý tới, lại ở một bên la hét ầm ĩ đứng lên: "Ca, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, lần này hoạt động vì cái gì không phần của ta?"

Ta quay đầu lườm hắn một cái, cố ý chọc giận hắn: "Bởi vì này thứ hoạt động quy định, nhất định chính thức viên chức mới có thể tham gia, ngươi đang ở đây công ty của chúng ta chính là quét tước sạch sẽ, nhiều nhất chỉ có thể coi là nửa công nhân."

Lục tiểu đệ nổi giận đùng đùng trừng ta liếc mắt một cái: "Ca, ngươi xem nàng nói cái gì nói? Ngươi có phải hay không nên đứng ra bình phân xử?"

Lục tuyển chi hơi hơi nhíu mày, lập tức sắc mặt nghiêm túc chuyển hướng ta: "Hạ Diệp, lời này của ngươi nói không đúng."

Thấy có người thay hắn nói chuyện, Lục tiểu đệ lúc này hướng ta triển khai đắc ý trẻ cười, nhíu mày làm mắt vẻ mặt khiêu khích xem ta.

Đang lúc ta rơi xuống hạ phong thời gian, chỉ nghe thấy lục tuyển chi tiếp tục ngiêm trang nói: "Chuẩn xác mà nói, tiểu khiêm còn tại thực tập kỳ, cũng không có bị chính thức thu nhận, phải nói nửa công nhân đều không tính là."

Lục tiểu đệ được sắt khuôn mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, nháy mắt yên thành khổ qua dạng: "Ngươi chỉ biết giúp nàng, ca ta cảm thấy cho ngươi hẳn là hảo hảo tỉnh lại hạ xuống, rốt cuộc có hay không đem ta trở thành của ngươi thân đệ đệ a?" Nói xong chúng ta vừa lúc đi đến cái nhốt tại đại lồng sắt lý con tinh tinh chỗ, lúc hắn tức liền chỉa vào người của ta hỏi: "Ca, nếu ta cùng nàng trong lúc đó, ngươi nhất định đem một người đẩy mạnh này trong lồng sắt uy con tinh tinh, ngươi sẽ thôi ai đi vào?"

Lục tuyển chi nao nao, lập tức thần tình từ ái sờ sờ tiểu khiêm đầu: "Này còn dùng hỏi sao, đương nhiên là đẩy ngươi ."

Lục tiểu đệ tức giận đến oa oa kêu to: "Vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không quan tâm đệ đệ của ngươi ta?"

Thấy hắn nổi trận lôi đình bộ dạng quái đáng thương, ta hảo tâm đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi: "Anh của ngươi kỳ thật không phải không quan tâm ngươi, mà là hắn lo lắng đến ngươi không có nguy hiểm."

"Thật vậy chăng?" Lục tiểu đệ sắc mặt hơi chút dịu đi, thần tình hi vọng hỏi: "Lời này nói như thế nào?"

Ta chống cằm vẻ mặt thành thật: "Bởi vì bộ dáng của ngươi nhìn qua cùng nó không sai biệt lắm a, sau khi đi vào nó nghĩ đến ngươi là cùng loại, không chỉ có sẽ không ăn ngươi, nói không chừng còn có thể phân điểm đồ vật này nọ cho ngươi ăn đâu."

Lục tiểu đệ: "..."

Rốt cục, lục tiểu khiêm đồng học giác ngộ , gắt gao ngậm miệng một bộ đánh chết cũng không muốn lại cùng ta nói chuyện đức hạnh, một người ôm bao uy động vật thực vật yên lặng đi ở chúng ta phía sau, kiên quyết cùng chúng ta bảo trì ba thước khoảng cách xa. Ta nhàn rỗi không có việc gì liền hỏi lục Đại lão bản, vì cái gì không ở công ty cấp này hài tử đáng thương an bài cái chính thức chức vị, nhưng lại lão nghĩ biện pháp buộc hắn từ chức, vốn tưởng rằng là lục Đại lão bản người này quá ác độc quá keo kiệt, kết quả đáp án để cho ta bất ngờ. Nguyên lai là lục tiểu khiêm này không có tiền đồ nhi đồng không chịu du học, thế nào cũng phải vội vã đi vào xã hội tham gia công tác, mà lục Đại lão bản hi vọng hắn có thể xuất ngoại đào tạo sâu, bởi vậy cố ý an bài hắn làm người vệ sinh khổ như thế tồi, muốn cho hắn biết khó mà lui, vì thế hai người cứ như vậy ao lên.

Nghe đến đó ta sẽ tò mò , vì thế khó hiểu hỏi: "Chuyện này sao có thể từ nào đó chính hắn quyết định đâu, Lục bá phụ Lục bá mẫu quản hắn không được sao?"

Lục tuyển chi thở dài, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Bọn hắn bề bộn nhiều việc, không rảnh quản những chuyện nhỏ nhặt này."

Ta nhiều hứng thú truy vấn: "Vội cái gì?"

Hắn xem ta, đen thùi đôi mắt bỗng nhiên chợt lóe: "Ngươi muốn biết sao?"

Ta thuận theo tâm ý của mình, dùng sức gật gật đầu, vì thế lục Đại lão bản hơi hơi trầm ngâm lúc sau, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn nói: "Được rồi, nguyên vốn định đem ngươi rèn luyện được càng kiên cường tiếp tục mang ngươi về nhà, nhưng ngươi đã hiện tại chủ động nói ra , cải lương không bằng bạo lực, ta hiện muộn liền mang ngươi về nhà thấy cha mẹ đi."

"... ?" Ta mê mang nhìn của hắn, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, đây là muốn mang ta đi về nhà thấy cha mẹ chồng? Nghĩ đến đây mặt của ta hưu có chút đỏ lên, trong lòng đã cảm thấy được kích động lại có chút khẩn trương, kích động chính là lục Đại lão bản tính toán mang ta về nhà thấy hắn ba mẹ, chẳng lẽ tính toán chọn cái ngày lành đem hai ta đích hôn sự cấp làm? Khẩn trương chính là xấu người vợ lần đầu tiên thấy cha mẹ chồng, đến lúc đó bọn hắn có thể hay không đối với ta không hài lòng đây?

Chính là, phía trước kia đoạn nói là có ý gì đây? Cái gì gọi là tính toán đem ta rèn luyện được càng kiên cường điểm tiếp tục mang về nhà?

Thẳng đến theo vườn bách thú đi ra, ta cũng chưa có thể minh bạch lời này là có ý gì, lục tuyển chi thằng nhãi này miệng quá kín , ta như thế nào hỏi hắn cũng không chịu nói.

Lúc đi ra, vườn bách thú cửa có một cái tiểu thương ở bán tiểu Cẩu, tròn căng lông xù đặc biệt đáng yêu, ta nhịn không được đi lên đi đi mua một cái, thật cẩn thận ôm vào trong ngực dụ, vuốt nó đầu nhỏ ôn nhu hống đến: "Tiểu bảo bối, đói bụng đi? Đi cùng tỷ tỷ về nhà ăn được ăn trúng đi!"

Đúng lúc này, trên đầu của ta nhiều ra một bàn tay, ngẩng  đầu lên chỉ thấy lục tuyển chi nhãn lý hàm chứa Doanh Doanh (nhẹ nhàng) ý cười, cũng học bộ dáng của ta ôn nhu hống nói : "Tiểu bảo bối, đói bụng đi? Đi cùng ca ca về nhà ăn được ăn trúng đi!"

"Đi qua một bên!" Ta bất mãn vuốt ve hắn móng vuốt, đúng lúc này, chợt nhớ tới một cái vấn đề rất trọng yếu: "Đúng rồi tổng giám đốc, ta lần đầu tiên đi nhà ngươi, có phải hay không nên mua chút gì đó quà gặp mặt mang đã qua a?"

"Quà gặp mặt?" Lục tuyển chi lắc lắc đầu, khí định thần nhàn chậm điều Tư Lý nói: "Vật kia thông thường dùng cho ở trưởng bối trước mặt vì chính mình thêm phần đích, mà ngươi, hoàn toàn không cần phải tặng quà gặp mặt cho mình thêm phân."

"Thật sự?" Ta được sủng ái mà lo sợ nhìn của hắn, cười đến ánh mắt đều híp lại thành một cái tuyến: "Chẳng lẽ nói, ngươi cảm thấy được ta đã là mãn phân , cho nên hoàn toàn không cần quà gặp mặt đến thêm phân?"

Lục tuyển chi chậm rãi lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu liếc xéo lên ta: "Ý của ta là, ngươi thân mình tổng phân là số âm, mặc kệ tặng cái gì quà gặp mặt đều khó có khả năng đạt tiêu chuẩn, cho nên hoàn toàn không cần phải phiền toái như vậy."

"..." Ta bi phẫn căm tức hắn, chẳng lẽ ta sẽ thật sự kém như vậy sao? Không được, coi như bỏ thêm phân cũng không có thể đạt tiêu chuẩn, ít nhất sẽ không phụ phải nhiều lắm đi, nghĩ đến đây, ta kiên trì muốn đưa quà gặp mặt.

Lục tuyển chi khó xử chống cằm nghĩ nghĩ, trầm tĩnh cơ trí xoay chuyển ánh mắt, quyết đoán chỉ hướng ta trong lòng tiểu tử kia: "Vậy tặng nó đi."

Nơi này là một tòa so sánh phong cách kiểu cũ biệt thự, trước cửa có một cái nho nhỏ đình viện, gieo trồng không ít hoa cỏ cây cối, biệt thự dựng ở xanh ngắt cây cối thấp thoáng bên trong, nhìn qua không chỉ có có vẻ thật thà mà tự nhiên, còn có rời xa tiếng động lớn rầm rĩ sự yên lặng Du Nhiên(tự nhiên).

Tuy nói hoàn cảnh nơi này cố gắng làm cho người ta vui vẻ thoải mái, nhưng là đứng ở cửa thời gian, ta còn là khẩn trương được hai tay không ngừng túm ngụ ở góc áo, cũng bởi vì lục Đại lão bản phía trước nói câu nói kia để cho ta lòng còn sợ hãi, chẳng lẽ nói, Lục gia Nhị lão cũng không khá lắm ở chung sao?

Ngay tại ta rối rắm đắc thủ tâm đổ mồ hôi thời gian, một bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng đem ta cầm, ta theo bản năng ngẩng  đầu lên, liền chống lại lục tuyển chi đen thùi trong trẻo đôi mắt, thanh âm của hắn lộ ra khác ôn nhu: "Làm sao vậy? Chẳng qua là gặp mặt ăn bữa cơm mà thôi, ngươi không cần khẩn trương như vậy."

Được phép hắn tràn đầy từ tính mềm nhẹ lời nói nổi lên tác dụng, lòng hơi chút yên ổn một ít, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi: "Chính là, bọn hắn nếu không thích ta làm sao bây giờ?"

Lục tuyển chi vỗ vỗ tay của ta lưng, an ủi: "Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, ta cảm thấy được bọn hắn sẽ thích của ngươi." Nói xong thấy ta vẫn còn có chút không yên, tiếp tục ôn nhu hống nói : "Hơn nữa coi như bọn hắn không thích ngươi, lòng ta ý đã định, chuyện của hai ta trẻ ai cũng không ngăn cản được."

"Thật sự?" Ta trừng to mắt kinh hỉ nhìn của hắn, đầy cõi lòng hi vọng hỏi: "Ngươi đã tâm ý đã định, bọn hắn có thích hay không ta vấn đề cũng không lớn, ta đây đêm nay sẽ không đi vào được không?"

Lục tuyển chi sắc mặt tối sầm, không nói hai lời, lấy nhất quán đơn giản hiệu suất thực hiện, trực tiếp dẫn theo cổ áo của ta sẽ đem ta nắm chặt đi vào, Lục tiểu đệ cũng xem kịch vui dường như, tung tăng theo tiến vào.

Ta khẩn trương nhìn chằm chằm mũi chân của mình, chỉ nghe thấy lục tuyển chi trong trẻo tiếng nói giới thiệu nói: "Ba mẹ, nàng kêu hạ Diệp, nay thiên ý đặc biệt mang về đến cấp ngươi nhóm nhìn xem."

Ta chỉ được ngẩng  đầu lên, ngừng thở lễ phép hô: "Bác trai bá mẫu các ngươi hảo."

Ở nhìn thấy lục con mẹ nó đầu tiên mắt, ta chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nàng là một vị vô luận diện mạo diễn cảm vẫn là ánh mắt đều thập phần hiền lành tao nhã nữ nhân, nhìn lên thấy ta tiến vào, liền lập tức từ trên ghế salon đứng lên, bước dép lê một đường tiểu chạy tới, thập phần vui mừng đánh giá ta, thân thiết bắt lấy tay của ta hỏi: "Ngươi chính là nhà của ta tuyển chi lão thích lão thích vị cô nương kia a?" Nói xong hướng hai cái nhi tử hô: "Tuyển chi, còn không mau đi rót nước? Tiểu khiêm, ngươi đi lấy ăn chút gì, người ta lần đầu tiên tới chúng ta, cũng không thể lãnh đạm ."

Phân phó hoàn giữ chặt ta tinh tế nhìn lên, một bên thỏa mản gật đầu một bên kích động nhắc tới: "Ai nha ai nha, thật tốt, lớn lên hảo, khí chất cũng tốt, thật không sai!"

Lục mụ mụ thân thiết như vậy hiền lành, phía trước lo lắng quả nhiên đều là quá lo lắng, đều do lục tuyển chi hỗn đản này, không có chuyện gì thôi làm ta sợ a, còn phải ta trắng lo lắng một hồi.

Ta một chút đã bị này liên tiếp ca ngợi thổi phồng lên trời, tuy rằng mở cờ, nhưng trên mặt vẫn là vội vàng khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, bá mẫu ngài quá khen, ta đây diện mạo hòa khí chất thế nào có cái gì đặc biệt ?"

Lục mụ mụ từ ái trừng ta liếc mắt một cái: "Nhìn ngươi đứa nhỏ này, còn khiêm tốn đâu. Nói cho ngươi a, ta gần nhất đang nhìn nhất bộ kịch truyền hình có thể khôi hài có thể đòi hỉ, ở trong đó nữ diễn viên cũng đặc biệt khôi hài đặc biệt đòi hỉ, chính là ta cảm thấy cho ngươi bộ dạng so với nàng càng khôi hài càng đòi hỉ, nếu đổi thành ngươi tới diễn, này bộ kịch truyền hình khẳng định so với bây giờ còn cần khôi hài còn muốn đòi hỉ."

Ta bị này liên tiếp trong lời nói nhiễu có điểm ngất, nhưng vẫn là có thể nghe ra trong lời nói của nàng khen ngợi, nói ta đem kịch truyền hình nữ diễn viên đều so không bằng, tuy rằng này thổi phồng có vẻ như có điểm lớn, nhưng ta còn là thập phần hưởng thụ, khóe miệng cười cơ hồ không khép lại được : "Thật vậy chăng? Bá mẫu ngươi nói như vậy ta thật sự là rất không dám ."

Lục mụ mụ hòa ái cười: "Ta nói đều có thể trong lòng nói, ngươi đứa nhỏ này, ta đầu tiên mắt nhìn liền thích!

"Tạ Tạ bá mẫu." Ta lộ ra giống như thẹn thùng tươi cười, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vì thế nhịn không được tò mò hỏi: "Đúng rồi, bá mẫu, ngài gần nhất xem cái kia bộ kịch truyền hình tên gọi là gì a?"

Nàng: "Người nhàn rỗi Mã đại tỷ!"

Ta: "... >< "

Một loạt Ô Nha từ trên đầu bay qua, một đạo thiểm điện lôi hung hăng đánh xuống, một cái búa tạ nện ở đầu của ta thượng... Cái dạng gì đả kích thảm nhất? Không phải từ đất bằng phẳng rơi đến vực sâu, mà là lâng lâng bay đến giữa không trung thời gian, tiếp tục thình lình một đầu ngã vào vực sâu...

Lục mụ mụ như cũ cười đến hoà nhã dễ gần, thân thiết kéo cánh tay ta hướng sô pha đi đến: "Đến, đều chớ đứng , nhanh chóng lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro