Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                   
                                   

Thế Anh hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của Thanh Bảo, anh lan man nhớ lại kí ức về 3 năm trước ...

                     

"Anh ... không rõ."

                     

Thanh Bảo nhíu mày suy nghĩ một chút rồi vội kéo Thế Anh về phía bãi đỗ xe. Sau khi lên xe cậu vội mở áo Thế Anh ra xem thử, nếu đã phẫu thuật lâu như vậy ắt phải có sẹo chứ nhỉ ? Nếu không có thì sao đây ?

                     

Từng cúc áo sơ mi bị bung ra một cách vội vàng, vết sẹo dài vẫn ở đó, nhìn rất giống do phẫu thuật để lại. May thật, vẫn ở đây.

                     

Thanh Bảo thở phào nhẹ nhõm, tim Tiểu Toàn vẫn còn được đập trong người Thế Anh.

                     

Tay cậu sờ vào vết sẹo, ánh mắt chăm chú dán vào đó. Từng ngón tay thon thon lần xuống dưới một chút, chạm vào ti Thế Anh. Cậu cứ mải say mê ngắm vết sẹo mà không để ý bộ phận nhạy cảm của Thế Anh đã dần có phản ứng.

                     

Thế Anh kéo mạnh tay Thanh Bảo, hai bờ môi chỉ còn vài centimet nữa sẽ chạm nhau. Giọng Thế Anh trầm trầm mà mê người.

"Đang quyến rũ anh sao ? Sức chịu đựng của anh kém lắm."

                     

Thanh Bảo đỏ mặt nhìn về hướng khác, vành tai cũng nóng ran.

"Làm gì có chứ, chúng ta đang ngoài đường."

                     

Thế Anh nâng cằm Thanh Bảo lên mà ngắm nghía, môi khẽ cong lên.

                     

"Chúng ta đang trên xe, không ai thấy."

                     

"Bây ... bây giờ sao ?"

                     

"Phải, bây giờ."

Nói rồi cậu mút mạnh môi Thanh Bảo, bắt đầu luồn tay cởi áo con mồi đang yếu ớt trong lòng mình. Cả hai lại ngập tràn ân ái trên xe, ngay trong bãi đổ.

                     

Tin tức Bùi thiếu cùng bạn trai chung lớp công khai yêu nhau lan rộng khắp trường, lại lan đến tai Bùi lão gia và Bùi phu nhân. Trong căn biệt thự xa hoa tráng lệ của nhà họ Bùi, một đám gia nhân quỳ rạp xuống đất thành một hàng dài không dám ngẩng mặt, đến Bùi phu nhân cũng chỉ cúi đầu đứng cạnh vị chủ nhân Bùi gia chứ không dám ngồi. Không ai biết trong cơn nóng giận Bùi lão gia sẽ làm những chuyện gì.

                     

Bốp !!!

                     

Chiếc bình hoa trang trí cạnh sofar là nạn nhân đầu tiên, bị Bùi Thế Huân ném xuống đất không thương tiếc, vỡ tan tành.

                     

"Gọi thằng khốn nạn đó về đây ngay cho tôi !!! Mặt mũi Bùi gia bị nó bôi tro trét trấu lên cả rồi !!! Lần này tôi không phế một chân của nó thì tôi chính là con rùa rụt đầu !!"

                     

Ai cũng biết Bùi lão gia đang điên tiết lên vì chuyện gì, Bùi thiếu bỏ nhà đi đến nay cũng một thời gian, giờ lại lòi ra thêm chuyện công khai tình yêu đồng tính. Đây rõ ràng là muốn người trong giới cười Bùi gia đến chết mà.

                     

Bùi phu nhân nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng cũng không dám làm phật ý Bùi Thế Huân.

                     

"Lão gia bình tĩnh một chút, tôi đang cho người tìm con về. Dù sao cũng là con chúng ta, lão gia cẩn thận sức khoẻ đã."

                     

Bùi Thế Huân'hừ' mạnh một tiếng rồi ngồi phịch xuống ghế.

"Tìm luôn cả thằng tình nhân của nó, tôi không thể chấp nhận tình trạng này cứ diễn ra mãi được."

                     

Bùi phu nhân thở dài một hơi, không biết phải cứu con trai cưng đường nào cho phải. Kì này nếu không làm lớn lão gia nhất định không chịu để yên cho Thế Anh.

                     

Hôm nay là ngày Thế Anh và Thanh Bảo lên máy bay sang Anh du lịch, hành lý cũng đã chuẩn bị đủ, hôm qua Thanh Bảo còn bị Thế Anh kéo đi mua thêm một đống quần áo. Nhìn hai người bây giờ không khác nào di cư sang Anh sống luôn bên đó.

                     

Vừa bước ra cửa nhà Thế Anh đã nhận được một cuộc gọi đến từ số máy lạ, cậu bàn thần hồi lâu cuối cùng cũng nhấc máy.

                     

"Bùi thiếu gia, tôi là lão Dương đây."

                     

Lão Dương là vị tài xế trung niên thường hay đưa cậu đến trường, nay có chuyện gì mà ông phải dùng số điện thoại khác gọi cậu vậy ?

                     

"Chú Dương, nhà tôi có chuyện sao ?"

                     

"Không không, cậu nghe tôi nói, bây giờ cậu và bạn cậu mau tránh đi đâu đó một thời gian đi, lão gia đang cho người truy lùng cậu đấy!"

                     

"Truy lùng tôi làm gì chứ ?"

Thế Anh hơi bất ngờ, không biết người cha gia trưởng này định làm gì anh và Thanh Bảo.

                     

"Lão gia nói nếu bắt được cậu sẽ phế một chân của cậu. Haizzz thiếu gia, đừng nghĩ nhiều nữa mau trốn đi đâu một thời gian đi, đưa cả cậu bạn của cậu đi."

                     

"Được, chú Dương, cảm ơn chú."

                     

Sau khi tắt máy, Thế Anh không suy nghĩ gì mà trực tiếp kéo tay Thanh Bảo lên taxi hối mau đến sân bay. Khi chiếc taxi lăn bánh được vài vòng Thế Anh liền thấy vài tên vệ sĩ vest đen đang lòng vòng trước nhà anh. Nếu đây là sự thật thì xem ra không hề dễ đối phó.

                     

"Là ai gọi anh ?"

Thanh Bảo nhìn Thế Anh ánh mắt có phần khó hiểu.

                     

"Không có gì đâu, nhân viên Tân Tự hỏi anh lên máy bay chưa thôi."

                     

Thanh Bảo gật đầu, ngã vào vai Thế Anh mà nghỉ ngơi. Lát sau hai người thuận lợi lên máy bay sang Anh, chuyện này dù có thế nào cậu cũng không thể nào để dính đến Thanh Bảo được.

                                 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro