Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                           
                                           

Tối hôm đó, Bùi thiếu gia đích thân đến nhà của Trung Đan hỏi thăm về cậu học sinh mới kì quặc.

                             

"Cậu thật sự không quen biết Thanh Bảo sao ? Thử nhớ lại xem, lần đầu tôi thấy một người đi giúp người mình chưa từng quen biết chạy đến 10km. Nói thật, chạy chung với cậu ta chỉ mới 6 vòng tôi đã muốn đổ bệnh, chẳng biết cậu ta có toàn mạng qua khỏi đêm nay không nữa."

                             

Mặc cho Trung Đan cứ liên tục nói chuyện một mình, Thế Anh vẫn cứ trầm ngâm mà nhìn vào ảnh Thanh Bảo.

                             

"Không rõ, nhưng nghĩ kĩ lại thì ... huhmm ... có chút quen mắt."

                             

"Quen mắt sao ? Tôi cũng nhớ gặp cậu ta ở đâu đó rồi."

Trung Đan kéo ghế ngồi lại gần Thế Anh, tiện tay vứt khăn lau tóc lên bàn.

                             

Đầu Trung Đan bỗng loé lên một số hình ảnh của 3 năm trước, ngày Thế Anh đau tim đến nhập viện.

                             

"A ! Tôi nhớ ra rồi ! Thanh Bảo có phải người trốn ở một góc bệnh viện đứng khóc hôm cậu và 'người kia' nhập viện không nhỉ ?"

                             

Thế Anh nhìn Trung Đan bằng ánh mắt nặng nề, anh biết 'người kia' mà Trung Đan đang nhắc đến là ai.

                             

"Nếu thật là cậu ta, cậu nói xem cậu ta tiếp cận tôi làm gì ? Trả thù ? Tôi đâu nợ nần gì ai ?"

                             

Trung Đan nhíu mày, đưa tay lau bớt nước còn đang chảy trên mái tóc.

                             

"Tôi làm sao biết ? Nhưng cậu ta lại biết chuyện thay tim. Nè, hôm đó chuyện thay tim, ngoài người nhà cậu và tôi ra không ai biết đâu."

                             

Thật ra 3 năm trước, Thế Anh đã không hề thay tim. Chuyện quả tim của người hiến gặp vấn đề hoại tử, bên phía bệnh viện đã giấu kín. Dù sao ba mẹ Thế Anh cũng là người có máu mặt, nếu không tìm cách dìm chuyện này xuống chỉ e sẽ mất hết mặt mũi.

                             

Thanh Bảo ngồi ở bàn học đã rất lâu rồi, mắt vẫn chưa thể rời tấm ảnh đang cầm trên tay. Trong ảnh là cậu nhóc gương mặt sáng lạng, tóc chải cao, nụ cười đầy kháu khỉnh.

                             

"Tiểu Toàn, em sao rồi ?"

                             

...

                             

"Anh đã tìm thấy người mang quả tim của em rồi, anh hứa sẽ bảo vệ nó thật tốt, được không ?"

                             

...

                             

"Tiểu Toàn,
Anh trai nhớ em.
Ba mẹ cũng nhớ em ..."

                             

...

                             

Vẫn không nghe tiếng ai trả lời cậu, nước mắt lại lần nữa lăn dài trên gương mặt thanh tú. Đây là lần thứ bao nhiêu anh vì dằn vặt đau khổ với Tiểu Toàn mà khóc, anh không nhớ. Chỉ nhớ đã có rất nhiều, rất nhiều đêm tương tự hôm nay, nhìn Thế Anh đang mang trong người quả tim của Tiểu Toàn mà có thể sống vui vẻ, hạnh phúc anh lại càng đau hơn. Nếu lúc trước anh giữ tay Tiểu Toàn cẩn thận hơn, Tiểu Toàn cũng đã có thể được sống, sống rất vui vẻ.

                             

Thằng nhóc này, em của anh, vẫn còn rất nhiều hoài bão chưa thực hiện được, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp làm.

                             

Ví dụ như, cậu nói sau này sẽ cùng anh trai bảo vệ mẹ.


Ví dụ như, chiều hôm đó sẽ cùng ba đi chợ nấu cơm.


Ví dụ như, cùng anh trai thi đỗ vào đại học Phúc Yên, sau này làm một quân nhân thật cương trực.

                             

Vẫn còn, còn rất nhiều là đằng khác.


Nhưng cậu không đi tiếp nữa, cậu chôn mãi tuổi 14 của mình lại ở 3 năm trước, nhường quyền được sống cho hai người khác: cô bé cậu cứu sống và chàng trai cậu hiến tim.

                             

"Anh hai, đây là trách nhiệm của một quân nhân tương lai. Em không làm thì ai sẽ làm đây ?"

                             

Phải rồi, Tiểu Toàn không làm thì ai sẽ làm ? Em trai ngốc !

                             

Mẹ Trần gõ cửa phòng cậu, Thanh Bảo nhanh chóng quẹt nước mắt rồi mở cửa cho mẹ. Mẹ Trần vào phòng, đặt một cốc sữa nóng lên bàn, trông thấy bức ảnh của Tiểu Toàn, bà khẽ thở dài.

                             

"Con lại nhớ Tiểu Toàn à ?"

                             

Thanh Bảo cười nhạt, gật đầu.


"Mẹ, con tìm ra người được Tiểu Toàn hiến tim rồi. Con sẽ chăm sóc thật tốt quả tim của em ấy."

                             

Mắt mẹ Trần đỏ ửng, giọng cũng lạc đi.

                             

"Thanh Bảo, con đừng cảm thấy cắn rứt nữa, Tiểu Toàn không trách con, ba mẹ cũng không trách con, đừng hành hạ bản thân mãi như thế."

                             

Thanh Bảo mắt vô hồn nhìn vào một khoảng không, cậu dường như không nghe thấy lời mẹ Trần nói, giọng cứ trầm ổn mà đều đều cất lên.

                             

"Em con ... có lạnh không mẹ ? Sau khi hiến tim em của con sẽ thế nào ? Có phải sẽ thấy một lỗ đen ngòm ngay ở ngực em con không ? Em trai của con ... em trai đáng thương của con ..."

                             

"Thanh Bảo con dừng lại đi mẹ xin con !!"


Mẹ Trần quỳ xụi xuống sàn nhà mà bật khóc, quỳ trước mặt Thanh Bảo.

                             

Thanh Bảo nhìn hướng khác vờ như không thấy, cậu không muốn tha thứ cho mẹ mình. Đêm đó cậu đã chứng kiến tất cả, mẹ và ba nhận tiền của nhà họ Bùi rồi kí giấy đồng ý hiến tim. Cậu đã bật khóc, ba mẹ có thể vì tiền mà để Tiểu Toàn không nguyên vẹn ra đi, để cậu nhóc phải chịu sự lạnh lẽo phát ra từ nơi tim mình, ba mẹ không thương Tiểu Toàn sao ?

                             

"Con buồn ngủ, mai còn nhiều bài."

                             

Mẹ Trần vẫn khóc, bà từ từ đứng dậy bước ra khỏi phòng. Ba năm nay Thanh Bảo không giây nào ngưng tìm kiếm tung tích người được hiến tim, nhìn con bà tự giày vò bản thân như vậy người làm mẹ như bà thật đau xót.

                             

Đêm nay chắc lại là một đêm khó ngủ ...

                                         




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro