54. bảy ngày vắng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày thứ nhất - bần thần.

thanh bảo đứng đó rất lâu, em dường như cảm thấy hai chân đã tê cứng. em cứ đưa mắt nhìn về phía cửa, nhìn rất lâu, cũng chẳng rõ trong tâm đang có tư vị gì.

em cảm giác như mình vừa mất mát cùng cực, nhưng lại chẳng có chút nào đau buồn cả.

omega thở dài mấy đợt, em dần bước lên cầu thang. trên đó vẫn yên vị chiếc thảm alpha đã trải trong những ngày đầu em mang thai, do thế anh bảo sợ em bị té.

"  bầu đi cẩn thận một chút, cầu thang trơn lắm đấy. để lát tôi gọi người đến trải một tấm thảm, chứ tính bầu lơ mơ lại khổ "

thanh bảo đi đứng vốn lơ ngơ, em hụt chân mấy lần liền. omega chẳng rõ tư vị gì, đến cả khi ngả người trên chiếc giường lớn, em vẫn chẳng nghĩ được gì cả.

mắt tròn to thẫn thờ nhìn trần nhà trắng xóa, em vắt tay lên trán, suy nghĩ đủ chuyện đã xảy ra trong hôm nay.

đêm đó, thanh bảo không ngủ.

ngày đầu tiên vắng anh, em vẫn ổn. chỉ là...em không thể an tâm khi không có vòng tay của anh bao bọc.

ngày thứ hai - hỗn độn.

em bật dậy khi bản thân chẳng thể chợp mắt. cái hương hổ phách quen thuộc vẫn luôn quanh quẩn đầu mũi omega nhỏ làm em mê mẩn không thôi.

pheromones vẫn còn đây, nhưng người ở đâu rồi?

gã vẫn ở đây, vẫn ở tim em thôi.

omega tự pha cho bản thân một ly cà phê đắng ngắt, vốn dĩ là thứ em ghét nhất lại là thứ gã yêu thích cực kì. bình thường vào mỗi sáng, alpha sẽ tặng em một cái hôn, một ly sữa ấm và bữa sáng ngon lành. giờ gã chẳng ở đây, căn nhà hiu quạnh, bếp núc trống rỗng, tim ai đó cũng vỡ tan.

thanh bảo uống một ngụm liền nhăn mặt. cái vị đắng đánh thẳng vào vị giác của em, omega chẳng buồn uống nữa. em đặt nó lên bàn, chả thèm động tới.

hôm đó omega chẳng muốn ăn uống gì. em chỉ sờ rồi lại chạm vào mọi đồ vật trong nhà. nó làm em vẫn liên tưởng đến alpha.

ngày hôm đó, thanh bảo chỉ có mỗi hớp cà phê lúc sáng vào bụng, ngoài ra chẳng có thêm cái khác. em cũng không ngủ được, vì em sợ cảm giác cô đơn một mình quạnh quẽ, chẳng ai quan tâm và cần đến em.

nếu lỡ em nghĩ bậy bạ, đến khi xác em thối rửa người ta mới phát hiện ra nhỉ?

tệ thật.

ngày thứ hai vắng anh, em vẫn ổn. chỉ là..em vẫn chưa quen cảm giác cô đơn, quen với căn nhà trống chỉ có mỗi mình em.

ngày thứ ba - tội lỗi.

omega mở to mắt trên chiếc giường quen thuộc, hơn 8 giờ sáng rồi. đôi mắt omega thâm quầng, mặt mày cũng phờ phạc đi hẳn. bụng tròn của em như muốn teo nhỏ lại, chẳng ngừng lên tiếng reo lên vì bị chủ nhân bỏ đói từ hôm qua đến giờ.

thanh bảo chẳng quan tâm, em vẫn pha một ly cà phe hệt ngày hôm qua. em vẫn uống, nhưng không phải từ bỏ ngay từ ngụm đầu tiên.

em cầm ly cà phê nguội lạnh trên tay, em cuộn mình ngồi trên sofa. omega thẫn thờ nhìn về một phía, hàng ngàn câu hỏi đang chạy trong đầu em.

tại sao em lại không nghe lời alpha lúc đó?

tại sao em lại chấp nhận gần như tin quốc vũ thay vì bạn đời của em?

tại sao gã lại bỏ đi?

tại sao em lại có những suy nghĩ muốn bướng bỉnh với gã?

tại sao em lại cãi lời alpha?

và tại sao...chuyện đôi ta lại đến mức này?

thanh bảo không biết, thế anh cũng không biết được câu trả lời là gì. mãi mãi là thế.

các câu hỏi luân phiên nhảy nhót trong đầu omega, em nghĩ mãi, mãi đến khi nước mắt em đã rơi hẳn xuống ly cà phê uống dở.

ngày thứ ba không có anh, em vẫn ổn, chỉ có điều...nó tệ hơn ngày thứ hai.

ngày thứ tư - nhớ.

vẫn cái cảm giác quen thuộc khi chẳng có ai cùng thức giấc vào mỗi sáng trên cái giường lớn. em nhỏ cụp mắt, cố gắng chun mũi ngửi đủ pheromones của alpha.

mấy hôm nay, tin tức tố của gã cũng đã dần nhạt nhòa theo bóng chủ nhân.

omega nhỏ buồn bã, em cuộn mình trên cái sofa. em cúi đầu, đôi mắt tròn dụi vào đầu gối. em khóc, khóc đến nổi hai bờ vai run run từng nhịp, em khóc đến nổi giọng cũng chẳng còn trong trẻo như thường ngày.

" thế anh ơi...em nhớ anh rồi..hức..a-anh về với em đi..ức..hức..thế anh "

" e-em dụi mắt rồi này..hức..em không ngoan...thế anh về..về mắng em cũng được mà..hức "

ngày thứ tư vắng anh, em không ổn. em nhớ anh, em muốn anh bên cạnh em, muốn anh ôm em, muốn anh về đây mắng em. em nhớ anh.

ngày thứ năm - dằn vặt.

em thẫn thờ nhìn màn đêm đang dần buông trên mọi nẻo đường. những lúc có alpha bên cạnh, em cảm thấy thời gian trôi qua nhanh lắm. chúng nhanh đến nổi cuốn lấy hạnh phúc mong manh.

em không biết tại sao gã lại rời đi như thế. gã bảo em đừng lo cho gã, gã cũng chẳng có lời tạm biệt và...sẽ quay về.

omega sợ bản thân phải quay lại những ngày trước khi có gã bên cạnh. em hút thuốc mỗi khi đau đầu. em bỏ bữa dù cơn đau bao tử chẳng ngừng hành hạ. em thức khuya đến độ hai người phờ phạc. em uống thuốc ngủ hằng ngày mong bản thân có thể ngủ một giấc ngon.

thanh bảo mãi là một đứa nhỏ chẳng bao giờ lớn với trái tim chằng chịt những nỗi đau.

em lại khóc. những hàng lệ dài trên bầu má của em. em trách bản thân, em đổ lỗi cho em vì tất cả như cái cách em đã từng.

omega nghĩ, tại sao em lại ngốc đến thế? nếu ngày hôm đó, em nghe lời của gã thì mọi chuyện đâu đến mức này. hoặc tệ hơn...ngay lúc gã rời đi...em có thể ôm gã và nói cho gã biết em yêu gã, thương gã như thế nào.

nhưng em đã không làm thế.

em biết những cuộc tình đều phải có lúc thăng, lúc trầm. nhưng khi em được bao bọc trong vòng tay của alpha quá lâu, em đã buông thả bản thân thành một đứa nhỏ đáng yêu của duy nhất mình thế anh.

nhưng giờ đây...gã không còn ôm em nữa rồi.

em nhỏ khóc nấc lên. em khóc mãi đến khi mình chẳng còn khóc được nữa. em ngả người xuống giường, từ từ co người lại ôm lấy chính bản thân.

đêm đó em ngủ. nhưng không phải là một giấc ngủ ngon, nó là một giấc ngủ mụ mị hàng tá giấc mơ gã sẽ mãi mãi từ bỏ em.

ngày thứ năm vắng anh, em không ổn. em sợ hãi trong căn nhà của chúng ta, em tự trách chính bản thân em, em chìm luân trong giấc mơ mụ mị chẳng có anh.

ngày thứ sáu - ngoan ngoãn.

thanh bảo đang thèm thuốc lá.

em chẳng biết làm gì trong suốt mấy ngày alpha gần như bốc hơi khỏi cuộc sống của em. em sẽ mở bừng đôi mắt trên chiếc giường lớn, em sẽ tự pha cho mình một ly cà phê dù em ghét nó...em muốn hút thuốc lá, cái thứ đắng nghét nhưng lại mang cho em một chút ' giải tỏa '.

em lục lọi hàng tá thứ trong bếp, em cũng chẳng quan tâm bản thân giờ ra sao. bỗng chốc, omega tìm được một hộp bánh quy thanh hương dâu.

" bầu sẽ không được ngậm thuốc lá, tôi mua bánh que vị dâu cho bầu rồi, bầu chỉ được ngậm cái đấy hoặc ngậm kẹo thôi! "

em bỗng bật cười, em cầm lấy hộp bánh trên tay, em nhìn nó rất lâu. omega lại một lần nữa cười lớn, nhưng lần này...nước mắt em lại chảy ra.

omega từ từ xé hộp bánh, em cho một thanh vào miệng. thanh bảo chẳng cảm nhận được gì ngoài cái vị đắng của nước mắt, dù bánh quy có ngọt đến đâu, không có gã ở đây...cũng vô vị thôi.

" hức..ức..thế anh ơi...em làm em bé ngoan này...em không hút thuốc lá...ức.. anh về với em đi mà.. "

" anh quan tâm em như thế..hức..sao không về với em..? "

ngày thứ sáu vắng anh, em không ổn. nhưng em đã làm em bé ngoan, em ăn bánh quy dâu thay vì hút thuốc lá. vậy nên, thế anh hãy về với em...ôm em để thưởng cho em nhé!

ngày thứ bảy - cần anh.

qua ngày hôm nay sẽ là tròn một tuần thanh bảo không có thế anh.

em cuộn mình trên chiếc sofa quen thuộc, em giương mắt ngóng về phía cửa, em trông ngóng alpha sẽ trở về bên cạnh em.

thanh bảo thật sự hiểu gã quan trọng đối với em đến mức nào. nếu em vụt mất gã, em không biết chính bản thân em có đủ kiên trì mà không treo mình trên dây thòng lọng hay không.

thanh bảo là một đứa nhỏ không suy nghĩ, bất cần đời và em cũng chỉ có mỗi thế anh mà thôi.

em cần gã, rất cần gã bên cạnh em.

ngày thứ bảy vắng anh, em không ổn. em muốn anh quay về bên cạnh em, em cần anh, làm ơn...xin anh hãy quay lại đi mà.
_____________

btram : ngâm chap này lâu quá mà giờ vẫn thấy nó sao sao ý...xin lỗi nếu làm mọi người thất vọng ạ 😭 nhưng chap này tuôi cứ viết rồi xóa, xóa rồi viết mà không thấy ổn được ý...đây là chap ok nhất trong mấy cái tuôi từng viết nhưng mà vẫn sorry mọi người nhiều lắm ạ 😭

chúc mọi người của tớ một ngày tốt lành, vui vẻ. btram luôn ở đây cùng gifte yêu thương mọi người 🙆💖

pai pai và see u again 👋💋




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro