National Anthem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Happy birthday to you!"
"Happy birthday to you"
"Happy birthday dear my love"
"Happy birthday to you"
"I always grateful for everything you done!"
(Em luôn biết ơn về những gì anh đã làm)
"So, let raise your toast and get a memorable night"
(Hãy nâng ly lên và khiến nó trở thành một đêm đáng nhớ)
"Bon appétit"
(Chúc mừng!)

Sau khi kết thúc bài hát của mình, Thanh Bảo ngồi xuống bên cạnh hắn, khuôn mặt hơi đăm chiêu khiến hắn có chút để ý. Thanh Bảo đưa ly rượu ra trước, Thế Anh thấy thế liền cụng theo, miệng vẫn không ngừng cười liên tục. Người tình nhỏ cười nhẹ với hắn, đôi mắt hơi trũng xuống, hướng về khoảng không vô định, hắn có chút quan tâm, hỏi nhỏ:

"Did you nervous?"
(Lo lắng gì sao?)
"I'm not nervous, I'm just enjoy the feeling!"
( Cảm nhận cảm xúc của nhau khiến anh cảm thấy em đang lo lắng sao?)
"If you're not drinking, you're not playing tonight!"
(Nếu anh không đắm chìm vào men say, anh chẳng thể hưởng lạc ngay đêm này!)

Thế Anh liền cười thầm, người tình nhỏ của hắn cuối cùng cũng đã biết uy hiếp hắn sau chuỗi ngày bị hắn bắt nạt. Dưới ánh đèn lấp ló được trang trí xung quanh bàn tiệc, Thanh Bảo của hắn  cùng với không khí lãng mạn của bữa tiệc. Đối với Thế Anh, Thanh Bảo trông vô cùng quyến rũ. Chỉ đơn thuần là vài món phụ kiện và quần áo đơn giản nhưng chẳng hiểu sao trong mắt Thế Anh, Thanh Bảo chính là người đáng yêu nhất trần đời. Đoạn, hắn nắm lấy tay Thanh Bảo, kéo mạnh để cậu ngồi vào lòng mình,  hắn dí sát mặt mình nhìn chằm chằm vào cậu. Thế Anh thở nhẹ đôi chút, tuy nhiên vì ly rượu mừng ban nãy khá nặng nên khiến hắn có chút mất bình tĩnh, mùi nồng của rượu cứ thế xộc thẳng vào mũi Thanh Bảo làm mặt cậu nhăn nhó không ít. Hắn ôm chầm lấy Thanh Bảo, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn phớt nhẹ. Thanh Bảo mặt đỏ ửng như trái cà chua chín mọng đầu mùa, tủm tỉm cười nhỏ, sau đó cũng tặng lại cho hắn một nụ hôn nhẹ.

"Wanna?"
(Muốn chứ?)
"I want more"
(Muốn còn hơn thế)

Thế Anh đọc vị được người tình bé nhỏ đang cảm thấy rạo rực như thế nào trong lòng, hắn nghĩ rằng chỉ những khoảnh khắc ấm áp mà cả hai bên nhau như thế này mới khiến cho Thanh Bảo của hắn trở nên hiền và đáng yêu hơn hẳn ngày bình thường đến nhường nào. Nói rồi, Thế Anh lấy ra trong túi một gói Parliament Aqua Blue, mở nó ra rồi lấy cho mình một điếu đặt lên đầu môi vẫn còn ươn ướt lúc ban nãy vừa mới hôn người yêu. Tuy nhiên, Thế Anh vẫn không quên ra hiệu hỏi rằng người yêu nhỏ có muốn thưởng thức một điếu chung với hắn không. Biết trước câu trả lời rằng Thanh Bảo sẽ luôn luôn từ chối những điếu thuốc mà hắn mời mọc nhưng vẫn như một thói quen không bỏ, trước khi hút hắn sẽ luôn mời cậu. Có lẽ là do vì đã ở bên cạnh nhau đủ lâu nên những điều nhỏ nhặt đó đã trở thành điều hằn sâu vào trong ý thức của Thế Anh, mãi mãi không bao giờ rời bỏ.

Thanh Bảo tựa đầu vào vai Thế Anh, đưa đôi mắt đen láy nhìn lên bầu trời đêm đầy ánh sao, tưởng chừng như chúng đang soi rọi vào hai cá thể hạnh phúc ngự thấu hồng trần. Thế Anh lôi chiếc bật lửa ra, đốt lên đầu lọc một ngọn lửa đỏ nho nhỏ, hít thật sâu rồi thở ra một tầng khói nhẹ không vào tầng không bình lặng này. Chẳng biết khoảng cách này bao xa khi hắn và người yêu ngắm nhìn lấy bầu trời đêm đầy ánh sao rồi tự hỏi bản thân cả hai rằng thế giới này bao la đến kì lạ? Nhưng có một điều Thế Anh luôn biết chắc chắn rằng luôn có một nơi hắn coi là nhà, dù cho núi cao hay biển rộng cũng chẳng thể ngăn cách được tình yêu của hắn dành cho Thanh Bảo. Tuy đôi lúc có đôi điều tựa như nín thinh  thật khó thành lời, chẳng thể giãi bày rõ ràng cùng với người tình của mình nhưng với Thế Anh,
hắn luôn luôn hiểu được Thanh Bảo. Bởi con đường hắn đi phía trước luôn có Thanh Bảo đi cùng dù cho khó khăn đến nhường nào. Và không có Thanh Bảo, hẳn giờ đây có khi Thế Anh đã trở thành một con người khác mà đến bản thân của hắn còn không mường tượng ra nổi.

Miên man cùng với người tình nhỏ trước mắt đang cuồng si, điếu Parliament chưa vội tàn thì đôi bàn tay của Thế Anh dần trở nên thăng hoa, nhẹ nhàng tiến lui trên làn da mơn mởn tình. Người tình bé nhỏ ơi, có lẽ giờ đây Thế Anh đã say tình mất rồi, si mê với vẻ hoang dại mà chỉ có Thanh Bảo mới có thể toát ra. Hắn giờ đây trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, chưa bao giờ Thanh Bảo thấy hắn trở nên mê đắm như thế này.

"Move baby, come closer to know how I love you"

(Đến bên em nào, gần hơn nữa xem để cảm nhận em ngay bây giờ em đã say tình đến nhường nào!)

Thế Anh dường như đã thăng hoa đến tận cùng, giờ đây tâm hồn khờ dại của hắn trở nên rạo rực hơn biển lửa, chẳng ai có thể đưa hắn vào khoái lạc cực đỉnh đó như vậy ngoài Thanh Bảo của Thế Anh này. Dấu yêu nhỏ bé của Thế Anh ơi, hắn mãi mãi trở nên cuồng si đến vô tận mất rồi, say đắm những cảm xúc hoang lạc tới với hắn.

Thanh Bảo thấy được người tình dịu ngọt đang trở nên cuồng nhiệt hết mình, điếu Parliament mãi vẫn chưa tàn, vẫn còn đang lưu vấn trên nơi đầu môi dần khô đi, thả từng làn khói phiêu bồng vào cảm xúc thăng hoa đang hiện hữu, trở nên ái lạc và dồn dập hơn bao giờ hết.

Điều đó chắc chắn rằng trong tâm hồn của hai cá thể kia, chỉ hiện hữu duy nhất người mà bản thân mê đắm nhất, tựa như những linh hồn thanh tẩy, thấm nhuần tình cảm dành cho nhau, mặc sức mà khuấy đục. Say đắm phiêu bồng làn khói cuồng nhiệt tình si cả một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro