Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao anh ta không chết đi..."

Thiện Thanh Bảo uất ức, bàn tay nắm chặt chiếc chăn mỏng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Cổ họng cậu nghẹn ứ lại, mọi lời nói chỉ như không khí.

Cậu thật sự hi vọng Bùi Thế Anh đã chết, hay ít nhất là đối với cậu anh sẽ tuyệt vọng, để cậu có thể trở về nhà, quên đi hết thảy mọi chuyện.

"Em sao vậy ?"

"Không có... An Nhiên, em muốn yên tĩnh, chị bảo mọi người về đi."

Sau khi hình phạt kết thúc, Bùi Thế Anh ngay lập tức được đưa đi chữa trị. Chuyển biến tốt thì không có, chỉ thấy càng ngày càng tệ, vết thương bị nhiễm trùng nặng, da thịt nát bét đến lộ cả xương sống, các cơ quan nội tạng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Loading...

"Thiếu gia, xin cậu đừng cử động, vết thương sẽ rách ra mất..."

"Cút !"

Ngay khi tỉnh lại trong phòng hồi sức, Bùi Thế Anh mặc kệ lời khuyên răn của mọi người, anh chống một tay xuống giường, muốn ngồi dậy. Vừa cử động, mặt mày anh nhăn nhó lại, sắc mặt xanh xao đến khó coi.

Anh hoàn toàn nhận thức được chỉ cần mình thêm một động tác nho nhỏ nữa, toàn bộ vết thương sẽ nứt toạc ra. Nhưng trong đầu anh hiện giờ chỉ có Thiện Thanh Bảo.

Anh nhớ cậu, muốn gặp cậu.

Anh muốn biết cậu có ổn hay không, có oán trách anh hay không.

...

Thiện Thanh Bảo ngồi trên giường đọc sách, mặc dù đã cố chuyên tâm nhưng tâm trí cậu lại không hề tập trung vào những trang giấy, cứ một lúc là lại vô thức nghĩ tới Buic Thế Anh.

Không phải là cậu lo cho anh đến mất ăn mất ngủ, mà là cậu sợ một ngày nào đó, bí mật này sẽ lộ ra.

Cửa phòng bất chợt được mở ra, Thiện Thanh Bảo đánh rơi cuốn sách xuống, cậu đứng bật dậy khi nhìn thấy người đàn ông mình hận thấu xương tủy.

"Bảo Bảo..."

Bùi Thế Anh đang bước đến gần mình, nhưng Thiện Thanh Bảo vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt cứ thế nhìn thân thể đang đi đứng không vững, không biết từ khi nào anh đã ôm chầm lấy cậu.

"Bảo Bảo... xin lỗi em... em... em không sao chứ ?"

"Anh... anh bỏ tôi ra ! Tôi hận anh !"

"Không !"

Mặc cho Thiện Thanh Bảo phản kháng đến cùng, Bùi Thế Anh vẫn ôm chặt cậu, không để cậu một cơ hội thoát khỏi vòng tay rộng lớn của mình.

Lúc này Bùi Thế Anh cảm thấy bản thân chính là một tên đàn ông vô dụng, yếu đuối. Anh gục đầu xuống bờ vai cậu, khóc như một đứa trẻ, nước mắt thấm đẫm vai áo.

Anh chỉ là lo cho cậu thôi, cậu có cần phản ứng quá khích đến vậy không ?

Cho dù anh có quái vật, là ác quỷ trong mắt cậu, tình yêu của anh đối với cậu chưa từng có chút giả dối nào cả.

"Tôi không muốn em đi... Bảo Bảo... đừng đi... tôi xin em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro