Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo Bảo... đừng bỏ lại tôi..."

Bùi Thế Anh vừa dứt lời, tim ngay lập tức như bị trăm ngàn con dao đâm vào, vỡ nát thành từng mảnh. Anh phun ra một ngụm máu đen, máu bê bết trên cằm rồi chảy xuống người, nhuộm đỏ toàn bộ chiếc sơ mi trắng.

Nhìn Bùi Thế Anh đang quằn quại trong sự đau đớn mà mình gây ra, Thiện Thanh Bảo lại cảm thấy chút đau đớn trong tim, nhất thời chân như hóa đá.

"Thiếu phu nhân, đừng thêm phiền phức cho họ nữa."


Ngay sau khi được đưa đến nơi khác để nghỉ ngơi, Thiện Thanh Bảo giam mình trong phòng kín. Cậu ngồi co người lại trong một góc tường, mệt mỏi vùi đầu vào đầu gối, bỗng chốc bật khóc nức nở.

Cậu thật sự rất mệt mỏi.

Cậu muốn giết Bùi Thế Anh, muốn anh chết không toàn thây, nhưng chính lúc này cậu lại không nỡ nhìn anh chết, cậu lo anh sẽ không qua khỏi.

Phải đến tối muộn, Thiện Thanh Bảo mới dám đi tìm Bùi Thế Anh. Trong phòng yên ắng vô cùng, mang đến cảm giác ớn lạnh đến lạ thường. Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh giường, trong đầu không hề nghĩ ngợi gì, nắm lấy tay anh.

Sẽ như thế nào, nếu anh không thể tỉnh dậy ?

Nhưng cậu không thể không rời khỏi đây, nếu không thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, cậu sợ rằng sẽ có một ngày bản thân vô thức mà yêu anh.

"Tôi còn tưởng... em sẽ không đến."

Tiếng thều thào của Bùi Thế Anh kéo Thiện Thanh Bảo ra khỏi những suy nghĩ lung tung trong đầu. Lúc này cậu mới biết anh đã tỉnh, liền nhanh chóng gạt bỏ tay mình ra, gương mặt nhìn anh có phần gượng gạo.


"Bùi Thế Anh, tôi chỉ muốn nói, hôm nay anh thành ra thế này..."

"Là do em. Tôi biết, là em tiêm nước thánh vào người tôi."

Thiện Thanh Bảo ngỡ ngàng, trợn tròn mắt nhìn Bùi Thế Anh, trong người dấy lên một cảm giác không mấy tốt lành. Chính mắt cậu đã nhìn thấy y tá tiêm thuốc ngủ cho anh. Chỉ khi chắc chắn rằng anh đã ngủ say, cậu mới dám hành động.

Anh sao có thể biết ?

"Không ngờ em lại muốn tôi chết đến vậy."

"Nếu... nếu như anh đã biết rồi thì đừng phí thời gian với tôi nữa, anh để tôi đi đi. Tôi bảo đảm sẽ không làm phiền tới anh."

Cậu đã từng bàn bạc chuyện này với cha mẹ Bùi Thế Anh, họ nói họ không thể ngăn được anh lại, nhưng chỉ cần anh đồng ý để cậu đi, họ lập tức coi giữa hai người chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, mọi thứ sẽ đi vào dĩ vãng.

Nhưng thực ra, Thiện Thanh Bảo đến đây cũng chỉ để thông báo cho Bùi Thế Anh, không phải để xin ý kiến anh, cho nên anh đồng ý hay không cũng không quan trọng. Cậu muốn đi sẽ tự có cách của mình, không cần sự giúp đỡ của bất kì ai.


"Đừng hòng."

Đối với Thiện Thanh Bảo, Bùi Thế Anh vẫn kiên quyết giữ chặt lấy cậu. Dù anh có tổn thương cậu hay cậu tổn thương anh thì anh vẫn sẽ không thay đổi, anh đã nhận định cậu là người anh yêu duy nhất cuộc đời này rồi.

Không có cậu, cuộc sống ngàn năm của anh sẽ tẻ nhạt đến nhường nào.


"Qua đây, đỡ tôi dậy."

Thiện Thanh Bảo đỡ thân ảnh cao lớn dậy, để anh tựa vào thành giường. Còn chưa kịp buông tay, Bùi Thế Anh trong nháy mắt lấy con dao găm đâm thẳng vào bụng cậu, bàn tay giữ chặt con dao nhanh chóng bị bao phủ bởi máu tươi. Anh rút con dao ra, một lần nữa lưỡi dao sắc bén lại cắm chặt vào cột sống.

"Bảo Bảo, tôi yêu em... tôi sẽ không để em đi... em không được đi... em phải ở lại bên tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro