Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh chết đi !"

Máu ngay lập tức bắn lên mặt Thiện Thanh Bảo, bàn tay đang nắm chặt con dao cũng dính dầy máu. Quá sợ hãi, cậu ngay lập tức buông tay ra.

Bùi Thế Anh không hề bất ngờ, anh vòng tay ra sau, từng ngón tay dài cầm lấy cán dao, rút nó ra, nhưng do Thiện Thanh Bảo đã cắm vào quá sâu, cán dao đã rời ra trong khi lưỡi dao vẫn còn mắc kẹt giữa sống lưng.

Cậu trợn tròn mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, bàn tay anh nắm lấy phần lưỡi dao cỏn con chưa được đưa vào hết, ngay lập tức rút mạnh ra, ném xuống sàn.


"Bảo Bảo... không ngờ, gan em lại lớn đến vậy. Tôi coi thường em rồi."


Rõ ràng con dao đó đã đâm thẳng vào sống lưng của Bùi Thế Anh, cho dù anh không chết, cho dù anh có rút được nó ra, anh cũng không thể bình thản như vậy được.

"Ở cạnh tôi lâu như vậy vẫn là không phát hiện ra ? Em là đang giả ngốc hay là ngốc thật vậy ?"


Thiện Thanh Bảo bỗng nhiên nhớ lại những lần Bùi Thế Anh xuất hiện, lúc đó trên người anh không biết bao nhiêu là vết thương lớn nhỏ, cứ hết vết này chồng lên vết khác, nhưng chỉ cần sau vài giờ thôi, thậm chí là vài phút hay là vài giây, những vết đó biến mất hoàn toàn.


Thậm chí một vết sẹo mờ cũng nhìn không ra, như là nó chưa từng tồn tại.

"Bùi... Bùi Thế Anh... tôi... tôi không phải cố ý đâu... tôi sai rồi... đừng giết tôi..."

Bùi Thế Anh bước đến bên Thiện Thanh Bảo, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Sao tôi lại giết em chứ ? Bảo Bảo, tôi yêu em, tuyệt đối sẽ không giết em."

Thiện Thanh Bảo gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn Bùi Thế Anh đang ở ngay trước mặt mình, lau từng giọt lệ nóng hổi, trái tim cậu lại đập loạn lên. Không phải vì cảm động trước những gì anh đang làm, mà vì cậu biết con ác quỷ này rất nhanh sẽ trừng phạt cậu thôi.

"Nhưng, tôi tuyệt đối không tha thứ cho em."

Giọng nói quỷ mị vang vảng bên tai cậu.

"Không... tôi cầu xin anh... đừng... tôi thật sự... không dám nữa..."

"Em biết tại sao đến giờ vẫn chưa động vào em không ? "

Bùi Thế Anh bế cậu ngồi lên đùi mình, Thiện Thanh Bảo nhất thời nhận thức được, không dám phản kháng thêm nữa, để mặc anh làm xằng làm bậy trên cơ thể mình.

Cho dù có kiên cường đến mấy, cậu cũng không thể đấu lại được người đàn ông này. Chỉ đành dành lấy một chút tin tưởng từ anh, khi nó đủ lớn, cậu mới có thể thoát ra ngoài.

"Tôi trân trọng em, Bảo Bảo ! Tôi không muốn tổn thương em, nhưng em hết lần này tới lần khác trái lời tôi, cho dù tôi có dịu dàng đến mấy cũng vô dụng."

"Nếu như đã không thể dịu dàng, tôi chỉ đành giày vò em từng chút một, Bảo Bảo, tội duy nhất của em, chính là không yêu tôi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro