Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn bỏ trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ ! Đây là sự nhân từ cuối cùng tôi dành cho em."

"Xin lỗi..."

Thiện Thanh Bảo ngắt cuộc gọi, cậu trả lại điện thoại cho bác sĩ điều dưỡng. Cậu biết không phải do cậu đọc sai số hay là Bùi Thế Anh đã lấy điện thoại của cha cậu, mà là chính vị bác sĩ kia đã cố tình gọi điện cho anh.

Bệnh viện này là do nhà họ Bùu đầu tư, người ở đây chắc hẳn đều là người của Bùi Thế Anh.

"Trần thiếu gia, xin thứ lỗi, lệnh của Bùi thiếu chúng tôi chỉ có thể tuân theo."

...
Loading...

Từ sau cuộc điện thoại kia, Thiện Thanh Bảo nghe lời hơn trước rất nhiều, Bùi Thễ Anh không cho phép thì cậu cũng không dám làm trái. Điều này khiến anh nhẹ nhõm đi không ít.

"Bùi Thế Anh... bình phục rồi... tôi không muốn ở bệnh viện nữa, được không ?"

"Ở đây quan sát thêm hai tuần nữa."

"Nhưng..."

"Bảo Bảo !"

Bùi Thế Anh trong phút chốc nặng lời với cậu, Thiện Thanh Bảo không dám nói gì nữa, bàn tay thon dài nắm chặt cốc nước trắng, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt nước.

Cậu đã tự dặn mình là phải nghe lời Bùi Thế Anh, anh nói đông cậu không dám đi tây, nhưng... sáu tháng nằm viện này đã quá ngột ngạt với cậu rồi. Đi lại trong bệnh viện Bùi Thế Anh cũng không cho phép, anh sợ một khi rời mắt khỏi cậu, cậu sẽ rời đi.

"Tôi không muốn tổn thương em, cũng không muốn nhìn em đau, Bảo Bảo, nghe lời, được không ? Em cho rằng tôi muốn hành hạ em đến bán sống bán chết sao ?"

"Nhưng chính anh đang làm vậy."

Chỉ cần anh xuất hiện trước mặt cậu thôi, cũng đủ để cậu đau khổ rồi.

"Vì tôi yêu em ! Bảo Bảo, tất cả những gì tôi làm đều vì tôi yêu em... tôi chỉ muốn em ở bên tôi."

"Anh thật ích kỷ."

Nếu như Bùi Thế Anh thật lòng yêu cậu, anh đã không chọn phương thức cực đoan nhất là giam cầm cậu thế này. Anh chỉ cảm thấy hứng thú với cậu thôi, anh muốn đem cậu làm sủng vật của riêng mình, bởi vì là vật sở hữu của anh nên anh mới kiểm soát, độc chiếm đến vậy.

"Bùi Thế Anh... tôi không cầu anh đưa tôi về nhà nữa, anh cho tôi một chút tự do được không ? "

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần em yêu tôi, bất cứ thứ gì em muốn tôi đều có thể cho em."

"Nhưng tôi không có cách nào yêu anh !"

Yêu một kẻ giam giữ mình... Thiện Thanh Bảo không phải ngu ngốc đến nỗi không biết đến hội chứng Stockholm. Từ khi Bùi Thế Anh nói anh yêu cậu, cậu đã biết mục đích của anh là gì rồi.

"Bây giờ em muốn nói với tôi, vĩnh viễn em cũng sẽ không yêu tôi ?"

"Đúng."

"Ngủ với tôi, cho tôi lần đầu tiên của em, tôi sẽ cho em tự do."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro