Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh nói vậy là có ý gì?"

Thiếu niên ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân ngồi đối diện, bàn tay đang khuấy café đình chỉ trong giây lát, rồi lại tiếp tục động tác tao nhã.

"Còn có ý gì nữa, tôi cảm thấy thái độ của hắn ta rất lạ."

Tần Chí Khải phiền muộn gãi đầu, mất đi dáng vẻ điềm tĩnh thong dong hắn vẫn luôn ngụy trang.

Thiếu niên khinh bỉ liếc mắt, bình tĩnh bưng tách lên nhấp một ngụm, động tác tiêu chuẩn thanh lịch.

Tần Chí Khải ngây người nhìn cậu, yết hầu lăn lăn.

"Thu ngay cái suy nghĩ đen tối của anh lại cho tôi."

Thiếu niên bất mãn cau mày, đáy mắt hiện lên tia sáng sắc lạnh.

Tần Chí Khải mất tự nhiên ho khan hai tiếng, hắn sao lại quên mất thiếu niên này chính là một bông hồng đầy gai chứ, dây vào cậu ta thì chẳng có chuyện gì tốt lành.

"Tôi đến là để cánh báo trước cho cậu. Nên làm gì cậu tự mình cân nhắc. Đừng để ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."

"Hừ, biết rồi. Giờ anh đi được rồi đó. Tôi muốn được yên tĩnh."

Thiếu niên cau mày, hạ giọng đuổi người. Vẻ mặt Tần Chí Khải nghẹn đỏ, ngực phập phồng tức giận, nhưng hắn vẫn là nhẫn nhịn, hừ lạnh bật người đứng dậy. Trước khi quay đi còn lầm bầm một câu: "Kênh kiệu cái gì, cái thứ không sạch sẽ như cậu"

Giọng hắn không lớn, vừa đủ để thiếu niên nghe thấy.

Cậu thả người tựa lưng về phía sau, ánh mắt lãnh đạm ẩn hiện tình tự cay độc.

Lại ngồi thêm mấy phút, cậu lần tìm điện thoại, bấm gọi một dãy số quen thuộc:

Chuông reo 3 lần, người bên kia bắt máy, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên:

"Alo, Hàn Hạ?

Cậu cất tiếng, giọng nói so với lúc trò chuyện với Tần Chí Khải bớt đi mấy phần lạnh nhạt, nhiều thêm một phần nũng nịu, ngọt ngào. Nhưng vẻ mặt lại tỏ ra thờ ơ, nghiêng đầu nhìn xuống con phố đêm sáng đèn bên ngoài cửa kính.

"Alo, Thế Anh, có nhớ em không?"

Bên kia thấp giọng cười khẽ, đáp:

"Sao lại không nhớ.."

"Nhớ mà hai ngày rồi không thèm liên lạc cho em."

"À..." - anh kéo dài giọng như đang suy nghĩ gì đó, " hai hôm nay công ty có việc."

"Hihi, em biết mà, không trách anh. Vậy, tối mai gặp nhau được không?"

"Tối mai... được, chỗ cũ?"

"Dạ, chỗ cũ."

Thiếu niên vui vẻ gác máy. Tay mân mê điện thoại, trong đầu âm thầm tua lại đoạn đối thoại vừa nãy.

Mọi thứ vẫn bình thường, thái độ của anh ta vẫn không mặn không nhạt như trước, nhưng cũng không hề từ chối cậu.


Hàn Hạ biết, đối với người đàn ông đó, có thể cho cậu thái độ như vậy đã là rất tốt, ít nhất theo như cậu biết, cậu là người duy nhất có thể trực tiếp liên hệ với anh ta, được chủ động yêu cầu gặp gỡ, và vẫn thường được đáp ứng.

Anh ta không yêu cậu, nhưng lại tin cậu yêu anh ta.

"Buồn cười." - khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu vặn vẹo.

Rốt cuộc Tần Chí Khái cảm nhận được cái gì khác thường?

"Thanh Bảo..."

Hàn Hạ khẽ lặp lại cái tên được Tần Chí Khải nhắc đến kia, ánh mắt âm u, "Rốt cuộc cậu diễn vai gì? Cậu... có gì đặc biệt?"

****

Thế Anh gác máy, tay nắm chặt điện thoại đến phát đau, cố giữ cho tâm tình bình ổn.

Anh đi đến cạnh cửa sổ, tựa vào một bên, châm thuốc hút.

Phả ra một hơi khói mịt mờ, đầu óc dần dần thanh tĩnh.

Thế Anh ấn một dãy số, đầu dây bên kia rất nhanh có người nghe máy.

"Việc tôi yêu cầu điều tra, tiến hành đến đâu rồi?"

Bên kia nói gì đó, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh, thong thả đáp:

"Tốt, tiếp tục theo dõi."

"À, điều tra thêm cho tôi chuyện này... "

"Đúng"

"Tất cả."

Anh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra mệnh lệnh, trao đổi thêm đôi ba câu rồi gác máy.

Thế Anh hút hết điếu thuốc, xoa xoa mi tâm nhíu chặt đã có chút đau, quay trở lại bàn làm việc.

Hai ngày này ngoài việc tiếp cận Thanh Bảo, anh cũng âm thầm vận dụng lực lượng tin cậy của mình điều tra một số việc, lại... bố trí một vài cạm bẫy.

Hừ, anh đã sống lại, đám người đó đừng mong sống tốt.

Thế Anh âm u nghĩ ngợi, kiếp trước không phải anh không có năng lực, mà là do quá mức tự mãn, cuối cùng tạo cơ hội cho đám người giả dối kia đâm anh một dao, lại đá anh xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

Hiện giờ mặc dù chưa phải lúc anh đạt được trạng thái đỉnh cao như đời trước, nhưng anh cũng không ngại đẩy nhanh tiến độ thâu tóm tất cả trong tay, rồi từ từ chơi đùa cùng bọn họ.

Biết làm sao được, có một số chuyện khi sống lại, anh biết trước, lại còn nắm rõ hơn người khác nha, có trách là trách bọn họ kém may mắn, đắc tội với kẻ thù dai như anh.

.

Thanh Bảo hít hít mũi, cố nén cảm giác chua xót đang trào dâng trong lòng.

Cậu là đang mang bữa khuya lên cho Thế Anh.

Lúc nãy cửa thư phòng khép hờ, cậu vô tình nghe được cuộc điện thoại của anh, với cái người tên là Hàn Hạ đó.

"Hàn Hạ..."

Tiểu tình nhân công khai hiện tại của anh, tình nhân theo anh lâu nhất, tình nhân quen biết hầu như đa số bạn bè thân thiết trong vòng quan hệ khá giới hạn của anh. Nghe nói, người đó rất yêu anh. Mà anh, dường như cũng cho phép cậu ta yêu anh.

Tim khẽ nhói, Thanh Bảo lắc mạnh đầu xua đi mớ suy nghĩ ngày càng trở nên quá mức đố kị.

"Phải bình tĩnh, mình nhất định không được kích động."

Cậu lẩm nhẩm trong miệng, an ủi kiêm cảnh cáo bản thân đừng quá mức tham lam. Đúng vậy, đừng quá mức được voi đòi tiên. Hiện tại, so với quá khứ đã là quá may mắn đối với cậu.

Không thể không biết chừng mực, anh ấy sẽ cho là mình không hiểu chuyện. Anh ấy mà mất hứng, thì đãi ngộ như vầy sẽ không còn nữa. Cậu không được phạm một sai lầm ngu ngốc như vậy.

Củng cố tâm lý, lấy lại vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh, Thanh Bảo đẩy cửa bước vào.

Người đang cuối đầu nghiêm túc lật xem văn bản, sườn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn toát ra vẻ nghiêm túc hấp dẫn.

Đàn ông khi chân chính làm việc là có mị lực nhất!

Thanh Bảo tim đập loạn nhịp, nhẹ tay nhẹ chân mang khay đặt lên bàn trà, phân vân không biết có nên gọi anh hay không.

"Còn đứng đó làm gì?"

Vẫn cuối đầu xem tài liệu, Thế Anh không kiên nhẫn lên tiếng, giọng nói xen lẫn bất đắc dĩ cùng ôn nhu.

"Dạ.." - cậu nghi hoặc giật giật chân.

"Gọi em đó, lại đây."

Anh bất lực quăng bút, ngẩng đầu ngoắc tay.

Thanh Bảo ngoan ngoãn đi qua, tiện tay mang theo ly trà đưa đến cho anh.

Thế Anh nhận lấy, uống được một ngụm thì để sang bên cạnh, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Cưng chiều hôn má cậu:

"Lúc nãy vào rồi còn đứng ngây ra làm gì. Đã bôi thuốc chưa?"

"Dạ, bôi rồi." - Thanh Bảo nhẹ giọng đáp, dụi đầu vào cổ anh.

"Bên dưới...?"

Ai đó vụt cái đỏ bừng cả mặt, xấu hổ gật gật đầu.

Đáng yêu quá!

Thế Anh nhịn không được hôn cậu thêm mấy cái, lại dặn dò:

"Mai đi làm kiếm gì lót xuống phía dưới ngồi, nghe không?"

"Dạ."

"Nhớ bôi thuốc đều đặn, cả trên mặt nữa."

"Dạ."

Thanh Bảo vòng tay qua cổ anh, rướn người lên hôn môi.

Thế Anh chủ động há miệng, triền miên cùng cậu.

Hôn sâu mấy phút, cả hai hô hấp đều rối loạn. Thế Anh là người đầu tiên lấy lại tự chủ, rời môi cậu, vén lên mấy sợi tóc rơi lòa xòa trên trán cậu, khàn giọng nói:

"Nhịn một chút, bên dưới tốt hơn lại cho em."

Thanh Bảo chu môi, không tình nguyện lắm gật gật đầu. Thế Anh hài lòng hôn lên gáy cậu, mũi hít hà làn hương ngọt ngào thoang thoảng

"Bảo bối thơm quá, dùng nước hoa sao?"

"Dạ" - ai đó khẽ gật đầu, chớp mắt nhìn anh, "là nước hoa anh mua, anh thích mùi này mà, đúng không anh?"

"Mùi trên người em đều thích"

Thế Anh cắn nhẹ lên cổ cậu, lưu manh hít sâu thêm mấy cái, chọc cho Thanh Bảo ngứa ngáy cười lên khanh khách.

Móng vuốt nhỏ chợp lấy bàn tay anh, vuốt ve từng khớp tay thon dài, cậu hạ giọng nghi hoặc hỏi:

"Anh, chuyện hợp đồng xây dựng, anh không ký thật sao?"

Thế Anh nghiêng đầu chống cằm suy nghĩ, trở tay bắt lấy móng vuốt của cậu chơi đùa.

"Em về soạn lại một hợp đồng khác, cho công ty anh quyền đồng hợp tác xây dựng, điều khoản chi tiết ngày mai anh bảo thư ký gửi cho em."

"Dạ." - nghĩ nghĩ lại nói, "thật ra anh cứ ký lấy toàn quyền luôn cũng được mà. Hợp đồng này vốn là em giành cho anh."

"Anh biết. Bảo bối ngoan lắm. Nhưng cứ làm như anh nói."

"Dạ"

Mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng Thanh Bảo không do dự đáp ứng. Làm sao cũng được, miễn là anh vui.

Nói xong chuyện chính, cậu lại không an phận nhúc nhích thân thể, vặn qua vặn lại trên đùi anh, móng vuốt không yên vẽ loạn trên bờ ngực rộng lớn.

"Lại làm sao?"

Thế Anh yêu chiều vỗ mông cậu, lại nhéo nhéo một chút.

"Anh... hình như anh cứng nè?"

Thanh Bảo cạ cạ mông xuống dưới, dè dặt è thẹn nói. Thế Anh buồn cười, cố gắng nghiêm giọng:

"Ừ, cứng nãy giờ."

"Vậy.. vậy mình...."

"Đã nói chờ chỗ kia của em bớt sưng đã." - Ai đó vờ cứng rắn.

"..."

Cậu cuối đầu im lặng, giữa lúc anh tưởng cậu cuối cùng cũng ngoan ngoãn bỏ cuộc thì lại nghe thấy giọng nói lí nhí chờ mong:

"Hay..hay là em dùng miệng nha, được không anh?"

Bùm một phát, suy nghĩ của Thế Anh bỗng chốc trở nên rối rắm. Kí ức lại phiêu đãng đến một đêm nào đó, trong phòng bao tối mờ, chính mình khắp người nóng bức khó nhịn, thiếu niên khi đó còn non nớt lạ lẫm, cẩn cẩn dực dực cuối đầu liếm mút, ngây ngô, nhưng cũng không kém phầm kiều diễm.

Cảm giác nóng ấm vừa quen thuộc vừa xa lạ xẹt qua trong kí ức, một luồng hơi nóng bắn thẳng xuống dưới, bụng căng thẳng, hạ thân đã dựng thành một túp liều lớn.

Thanh Bảo nhạy cảm phát giác dục vọng anh bành trướng, bạo gan leo xuống, quỳ gối trước ghế, đối mặt với bộ phận hùng dũng kia.

Cậu đưa mắt nhìn lên, thấy Thế Anh hai má hơi ửng đỏ, hai mắt mơ màng không tập trung, liền nắm chắc cơ hội kéo quần ngủ lẫn quần lót của anh xuống qua đùi.

Cự vật được giải phóng, bậc ra thẳng đứng, ngạo nghễ rỉ ra giọt nước trong suốt.

Thanh Bảo nuốt một ngụm nước miếng, vừa lo lắng vừa mê mẩn nhìn chằm chằm vào vật kia.

Màu sắc không trắng bằng của cậu, có hơi ngăm đen, lúc cương lên thì đỏ sậm mê người, từng sợi gân mạnh mẽ giật giật. Hại cậu không khỏi liên tưởng lại tư vị tối hôm qua, cả người không nhịn được mềm nhũn, hậu huyệt phía sau ẩn ẩn truyền đến cảm giác căng thẳng.

Cậu hít vào một hơi, ngửi được mùi xạ hương thoảng thoảng trong không khí. Lấy can đảm vươn đầu lưỡi ra, chậm rãi, nhẹ nhàng, liếm từ dưới gốc đi lên, hệt như thưởng thức một que kem.

Cảm giác ấm nóng bao lấy làm Thế Anh không khỏi thở ra thỏa mãn. Anh hơi đẩy hông về phía trước, người ngả ra sau, tay chống cằm say mê nhìn cậu.

Như vậy...là cho phép có đúng không?

Thanh Bảo trong lòng thầm xác định, đầu lưỡi lại bạo gan thêm một chút, liếm láp thật cẩn thận thân gậy to lớn, khi liếm lên tới đỉnh đầu còn nhẹ nhàng mút vào, hút lấy bạch dịch trong suốt.

Cậu liếm một lát, liền trở tay bao lấy dương vật thô dài, môi áp lên cạ vào thân gậy, rê xuống dưới gốc, ngậm vào một bên ngọc tròn. Ra sức mút mát chăm sóc hai viên ngọc nhỏ, lại không ngừng tuốt lộng phân thân.

Thế Anh nhịn không được khẽ thở dốc:

"Tiểu yêu tinh, em học chiêu này ở đâu?"

Anh vương tay nâng cằm cậu lên, khàn giọng chất vấn. Thanh Bảo ánh mắt mê mang, liếm liếm khóe miệng sáng bóng, động tác trên tay vẫn mạnh mẽ lên xuống.

"Là..là tự học. Muốn anh thoải mái một chút."

Ánh mắt Thế Anh ôn nhu nhìn cậu, Thanh Bảo lắc lắc cằm thoát khỏi kiềm kẹp của anh, một lần nữa cuối xuống ngậm lấy cả phân thân, cố gắng phun ra nuốt vào, nước bọt không nuốt vào được chảy dọc theo dương vật, làm ướt đẫm vùng lông rậm rạp bên dưới.

Thư phòng vang lên tiếng mút mát dâm mĩ, kèm theo tiếng thở dốc thỏa mãn.

Thanh Bảo như đang nhấm nháp thức ăn ngon, điên cuồng liếm hút. Một lần nuốt xuống lại càng cố gắng nuốt vào thật sâu, kích thích cổ họng đến ửng đỏ khóe mắt. Lưỡi nhỏ cũng không nhàn rỗi, liếm lộng đè xoáy liên hồi.

Thế Anh cả người sướng đến run lên, đưa tay ấn giữ đầu cậu, nâng hông đẩy phân thân ra vào cái miệng nhỏ nóng bỏng.

Thanh Bảo phối hợp hút lấy càng chặt, dùng cả miệng và tay tuốt gậy cho anh. Qua một lúc lâu sau, cho đến khi Thanh Bảo cảm thấy khóe miệng bỏng rát, hai má mỏi nhừ, cự vật trong miệng mới run run co giật kịch liệt. Thế Anh đẩy mặt cậu lên muốn bắn, nhưng cậu vội ngăn lại, ấn chặt miệng ngậm lấy phân thân, đồng thời hút vào thật mạnh.

Dòng nước ấm áp bắn thẳng vào trong cổ họng, cậu ngay lập tức nuốt xuống, không thừa một giọt. Sau còn luyến tiếc mút mát, mới bằng lòng nhả ra.

Ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi sưng đỏ động lại chút dịch trắng đục, mắt hoa đào ửng đỏ rưng rưng như muốn khóc. Cậu còn không biết sống chết lè lưỡi ra liếm khóe môi.

Thế Anh hít vào một hơi, cảm thấy phân thân vừa bắn lại rục rịch muốn ngẩng đầu.

Anh vội kéo cậu dậy, bế ngồi lên đùi. Cuối đầu cạy mở khóe miệng cậu triền miên.

Tay dịu dàng xoa hai đầu gối quỳ đến có chút đỏ.

Thanh Bảo ôm eo anh, áp sát toàn bộ thân thể lên cơ thể anh, như muốn hòa làm một.

Hai người cứ thế ôm hôn nhau gần 10 phút.

Lục quản gia động tác giơ tay lên gõ cửa cứng ngắc, mặc già lúc đỏ lúc trắng, gian nan quay lưng đi xuống lầu, không nhịn được cảm thán:

"Tuổi trẻ bây giờ ...chậc chậc.."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro