Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   
                                   

Thanh Bảo ở lại nhà cũ đến xế chiều, vừa định sẽ tự về bằng xe buýt, nhưng chưa kịp tiến hành. Dưới lầu, chiếc xe thể thao quen thuộc kia, đã đậu ở đấy từ lúc nào.

                     

Muốn bước thật nhanh đến xe để trốn ngay vào bên trong. Nhưng cái nơi kia, vẫn không chịu buông tha cậu, làm Thanh Bảo không dám bước quá nhanh, phải từ tốn bước đến xe. Nhìn qua nhìn lại bên đường, cũng may không nhiều người, không thì xấu hổ chết mất.

                     

"Bảo bối, em đi lâu quá rồi!"

Thế Anh hôm nay tự lái xe đến rước cậu. Thật lòng, anh muốn tự lên kia đón cậu, nhưng cứ nghĩ, cậu không thích nên anh cũng đành nhẫn.

                     

Thanh Bảo trong lòng bất ngờ, cậu cứ tưởng là chú Trần đến đón, không ngờ là anh đích thân đến. Ngồi bên ghế phó lái, Thanh Bảo trong lòng hảo vui sướng nhưng mặt lại tạo vẻ không vui, trách móc

"Tại ai hả? Anh còn trách em?".

                     

Nhìn mèo nhỏ xù lông, Thế Anh lại buồn cười, tay vươn đến eo cậu

" Còn đau?".

                     

Thanh Bảo thoáng cái đỏ bừng mặt, vội xoay mặt đi

"Biết rồi còn hỏi?".

                     
Thế Anh hôn nhẹ trán cậu, cười đến thật vui vẻ

"Về xoa cho em, nhưng bây giờ thì đến nhà lớn cái đã".

                     

"Tại sao lại phải về nhà lớn? Không về nhà mình?"

Thanh Bảo mờ mịt hỏi lại.

                     

"Tiểu Kiều nói muốn gặp em, bảo anh mang em về ăn cơm. Ừm, Thế Hùng với bạn em cũng đến nữa".

Thế Anh nhấn ga chạy đi.

                     

Thanh Bảo ngồi trong xe đang chạy thật chậm rãi trên đường, vừa vui vừa lo mà nhìn cửa sổ. Này có tính là ra mắt nhà chồng không a, sao lại hồi hợp như vậy?.

                     

"Không cần lo như vậy đâu, anh trai của anh không có ở đây, sẽ không ai làm khó dễ em đâu".

Thế Anh nhìn cậu bảo.

                     

Thanh Bảo cả kinh, cả việc cậu lo lắng như vậy nhìn một cái liền biết. Này là đạo lí gì đây

"Anh là con sâu trong bụng em à? Em lo lắng mà cũng biết?".

                     

Sâu? Thế Anh dở khóc dở cười, nhéo nhẹ má cậu

"Này là do anh yêu em, nên chỉ cần nhìn biểu hiện em như nào liền biết, hiểu không?".

                     

"Này là muốn nói anh yêu em nhiều lắm đúng không?".

Thanh Bảo hỏi lại, ánh mắt như phát sáng soi thẳng góc nghiêng đẹp dữ dội của anh.

                     

Thế Anh im lặng một chút, gật mạnh đầu thừa nhận.

                     

Thanh Bảo cười càng lớn, ngồi ngay ngắn lại bảo

"Như vậy thì tốt!".

                     

Lúc cậu quay đi,cũng có tí thất vọng, kia chẳng thấy biểu hiện gì cả. Nhưng cậu nào có nhìn thấy, vành tai anh cũng đã bắt đầu hồng lên.
                     

Thế Anh và Thanh Bảo trên quãng đường còn lại liền giữ trạng thái nhìn mà không nói. Trong lòng lại là n lần nở rộ đầy hoa, không nói nhiều nhưng đủ hạnh phúc rồi.


———————————

                     

Nhà lớn của Bùi gia, đời trước cậu đã vô số lần đến chơi. Nhìn đến rất quen thuộc, nhưng Thanh Bảo luôn đến ngay thời điểm chỉ có Thế Anh. Mang tiếng đến chơi, nhưng thật ra là đến vì yêu cầu của Thế Anh. Nói thẳng ra, Thanh Bảo chưa từng gặp người thân nào của Thế Anh nữa ngoài Thế Hùng. Nên cậu thật không tự tin lắm, kia nếu họ không thích cậu, thì phải làm sao đây.

                     

"Đừng lo, có anh ở bên em"

Thế Anh bước xuống xe, nắm lấy tay cậu, bước đi, mỉm cười bảo.

                     

Thanh Bảo tay lại càng chặt, nắm lấy tay anh, gật đầu.

                     

"Thế Anh thúc về rồi, Ừm này con phải xưng hô thế nào hả thúc?".

Cô bé tròn xe mắt, chớp chớp động chỉ tay hướng Thanh Bảo.

                     

"Còn gì nữa? Gọi làm Thanh Bảo thẫm, Tiểu Kiều có biết không?"

Thế Hùng theo sau cũng đến chọc ghẹo.

                     

"Cũng hảo nhanh đi, không bao lâu đã cùng nhau như vậy, cậu nha, cả anh em cũng quên rồi".

Gia Khánh cũng đến góp vui.

                     

"Làm gì vậy?"

Thế Anh lạnh mặt, bảo bối là của anh, ai cho phép cái người nói gì nói nga.

                     

"Thế Anh thúc xấu, này anh, thúc ấy có ăn hiếp anh không?".

Tiểu Kiều nắm lấy tay Thanh Bảo, vừa kéo vừa hỏi.

                     

Thanh Bảo nhìn một cái Thế Anh, lại quay sang Tiểu Kiều lắc đầu.

                     

Tiểu Kiều bật cười

" Anh đừng có nhìn thúc ấy, thúc ấy như nào nhà này ai cũng hiểu mà".

                     

Thế Anh cau mày, này là muốn ăn đòn?

"Được rồi, mau vào ăn cơm, Thanh Bảo có chút không khoẻ, nên nhanh nào".

                     

Gia Khánh cùng Thế Hùng đã vào bàn từ lâu, xong đến Tiểu Kiều, Thanh Bảo cùng Thế Anh đến.

                     

"Này sao cậu lại ở đây?"

Thanh Bảo thật tò mò lâu rồi, nhưng cố nén đến giờ mới hỏi

                     

Gia Khánh nhìn cậu,

"Đến xem cậu sống như nào ấy mà, thấy tôi như vậy đủ tốt chưa?".

                     

Thế Hùng lại phì cười

"Là tôi kéo tới, cậu đừng có để ý".

                     

Thanh Bảo nhìn Thế Anh, hai người này là như nào?. Thế Anh gật đầu, như anh với em vậy.

                     

Thanh Bảo toát mồ hôi lạnh, này cậu chưa từng biết nha. Là từ khi nào vậy, đời trước luôn thấy họ đi cùng nhau. Thanh Bảo cũng chỉ nghĩ họ thân như anh em, nào ngờ là lại quan hệ đó, hơn nữa đã ở bên nhau lâu vậy rồi a.

                     

Ăn một cơm bình thường cũng kéo dài hơn 2h, Thanh Bảo nghe và nhìn là nhiều, thật chưa từng nghĩ, có nhiều thứ cậu không biết như vậy. Tiểu Kiều hoạt bát, sôi nổi kể rất nhiều chuyện của anh cho cậu nghe, Thế Hùng cùng Gia Khánh lâu lâu sẽ vô tình như hẹn mà liếc nhìn nhau. Chỉ có Thế Anh là chuyên tâm ăn phần của mình xong, mới để ý tới Những thứ khác.

                     

Ăn xong bữa cơm, phải để lại cách thức liên lạc cùng với lịch làm việc. Tiểu Kiều mới ngoan ngoãn thả Thanh Bảo về. Trẻ con hảo đáng sợ, Tiểu Kiều là tiêu biểu chính.

————————————

                     

"Hy Diệp?" Thế Anh hỏi.

                     

"Ừm, đến Bùi thị làm việc, anh xem có thể nhận người không?"

Thanh Bảo vừa tắm ra bảo.

                     

"Em thích thì sao cũng được, dù gì cũng là em gái. Được thì giúp, anh không ý kiến nhiều".

Thế Anh dời tầm mắt.

                     

Thanh Bảo khoác hờ áo tắm, dạt áo bay bay lộ ra lớp da trắng, trên kia còn có từng mảng, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn mà thấy bắt mắt vô cùng, Thế Anh nuốt trận nước bọt. Miệng khô lưỡi khô mà nhìn.

                     

"Như vậy tốt không? Em sợ cô ấy chỉ đến phá thì biết làm sao?"

Thanh Bảo lo lắng.

                     

"Ừm, em yên tâm đi, anh tự lo liệu được mà" Thế Anh bảo.

                     

Thanh Bảo lo thì lo, nhưng nghe anh nói vậy, cậu cũng an tâm nhiều hơn hẳn.

—————————

                     

"Thật ạ? Anh nói thật sao?"

Giọng nói mừng rỡ phát ra từ điện thoại.

                     

"Ừm, em chuẩn bị tốt nhé. Mặc dù nói thế, nhưng anh cũng không biết em sẽ làm gì đâu". Thanh Bảo bảo.

                     

"Vâng, em hiểu rồi, em sẽ biểu hiện thật tốt, anh không cần lo" Hy Diệp chắc chắn.

                     

"Vậy, được rồi, em đi chuẩn bị đi, anh cúp đây!"

Thanh Bảo nói xong liền cúp.

                     

Đến thì đến, cậu sẽ không đứng yên nhìn, Hy Diệp đã muốn hành động rồi, cậu cũng nên chuẩn bị đối phó thôi.








                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro