Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   
                                         

Buổi tiệc tối mà Thế Anh và Thanh Bảo dự là do nhà họ Sở tổ chức. Nhằm chúc mừng Sở thị vừa được thành lập, đã kí được một hợp đồng lớn. Kia thật ra, Bùi thị và Sở thị trên thương trường là thân phận đối thủ cạnh tranh với nhau.

                     

Sở tổng là đồng bạn thời đại học với Bùi tổng, tên là Sở Kiên. Nói là bạn nhưng, trong lòng Thế Anh hiểu rõ, trong mắt Sở Kiên chỉ có tiền tài và địa vị. Bạn bè chỉ là bàn đạp cho hắn bước đến bên cạnh thứ hắn muốn. Thế Anh ban đầu, khi hắn muốn lập nghiệp, còn giúp đỡ cho Sở Kiên, nhưng dần rồi, sự giúp đỡ kia không thể cho hắn kết quả mà hắn muốn. Vì vậy không bao lâu, liền quăng Thế Anh sang một bên, tự tìm cách đạt thành chúng.

                     

"Tôi còn tưởng, cậu sẽ để bụng chuyện trước kia mà không đến chứ".

Sở Kiên, tay nâng ly cụng với Thế Anh, ý mời.

                     

"Đều trưởng thành rồi, chuyện xưa không đáng nhắc tới"

Thế Anh nhấp một ngụm, từ tốn đáp.

                     

Sở Kiên bật cười

"Bùi tổng thật là rộng lượng, nha cậu ta là ai vậy? Đến cùng cậu sao?".

Nhìn Thanh Bảo đang gặm bánh ngọt phía sau Thế Anh, , Sở Kiên ngó sang hỏi.

                     

Thế Anh ho nhẹ, làm như vô ý mà che đi Thanh Bảo phía sau, ngăn Sở Kiên nhìn nữa.

"Là trợ lí của tôi, mang theo để mở rộng tầm mắt".

                     

"Ồ, là vậy sao? Được rồi, các cậu cứ tự nhiên, tôi còn phải đi kính rượu, không làm phiền cậu nữa".

Giơ ly rượu lên trước, Sở Kiên mỉm cười quay đi. Xem đi, Bùi thị của cậu sẽ không an ổn được lâu hơn đâu, Sở Kiên nhếch mép cười, li khai.

                     

"Hắn ta là ai vậy? Không có mấy thiện cảm nha".

Thanh Bảo dán sát lại hỏi.

                     

Thế Anh lấy khăn trong túi áo nhẹ nhàng lau cho cậu, cười bảo

"Là đồng học, nhưng mà bây giờ xem ra là đối thủ rồi".

                     

"Đối thủ? Kia, hắn có gây bất lợi cho Bùi thị không? Khi về, em có cần nâng cao cảnh giác, đề phòng không?..."

Thanh Bảo một tràn đầy lo lắng, hết cái này rồi cái kia, có nên làm không.

                     

Thế Anh tay nhanh chóng ngăn miệng cậu lại

"Cái này, khi về nhà sẽ nói, em bây giờ lo ăn đi, ăn nhiều vào. Dù sao cũng không phải trả tiền mà".
                     

Thanh Bảo ngây ngốc

"Anh, đường đường là Bùi tổng mà đi xúi nhân viên của mình làm chuyện như vậy sao?".

                     

Thế Anh nín cười

"Em à, sao có thể trách chồng em như vậy, anh là đang lo cho em, sợ em không ăn no, buổi tối không ngủ được. Với không phải trưa nay, em cũng ăn ít lắm mà".

                     

"Ăn ăn, em ăn cho anh coi"

Thanh Bảo mặt đỏ hồng, vội quay lại bàn thức ăn lộng lẫy kia. Tay phải một tô, tay trái một dĩa, toàn là những món cậu thích ăn. Vừa ngồi, đã ăn ngấu nghiến, thật sự thoả mãn quá mà.

————————————

                     

Cứ như vậy, một tháng nữa lại trôi qua, mọi việc vẫn ổn định và hoạt động theo đúng kế hoạch đã đề ra. Nhưng ngược lại, Thanh Bảo càng ngày càng thấy nhàn rỗi, so với những trợ lí bận tối mặt tối mặt khác, cậu ngay cả một việc bưng một ít tài liệu thôi, Thế Anh sẽ lập tức đen mặt.

                     

Tháng vừa qua, 30 ngày thì đã có những hơn 5 ngày Thế Hùng đến thăm họ. Thế Anh nói vì lí do sức khoẻ của cậu, luôn bảo là Thế Hùng tiện ghé qua khám xem như nào. Xong lại chẳng nói gì, túm Thế Hùng ra ngoài nói chuyện, rồi tiếp diễn là ngày ngày bồi bổ, còn mang theo thuốc cho cậu uống. Nhiều lúc, Thanh Bảo cảm thấy mình sắp thành lợn rồi, bụng cũng tròn tròn căng căng, muốn vận động liền bị cấm cửa. Này là muốn cậu buồn chán chết đi.
                                                              

"Em đang ở đâu?"

"Ở nhà riêng, làm sao vậy?"

"Được, anh tới".

"Anh về rồi sao? Sao không báo em tới đ..."

Thế Anh câu còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã cúp.

———————————

Bùi Mặc Cẩn từ tháng trước khi nhận được tin gì mà bảo bối của tên mặt lạnh này có thai. Rồi gì mà không chắc, bão anh mau về xem, nghe mà chả hiểu gì. Nhưng nghe mình có cháu, làm sao có thể không cao hứng. Vội vàng sắp xếp dặn dò trên dưới bệnh viện tư của Bùi Gia ở nước ngoài xong xuôi cũng đã mất một tháng.

Xong lại, gấp gáp bay về, ngay cả gọi báo trước cũng quên đi mất. Cứ một đường, đến nhà riêng của Thế Anh này đến nơi rồi mới hiểu. Lúc trước, Thế Anh nói không chắc là ý gì. Đây rõ ràng là một người đàn ông mà, nói mang thai là sao? Mặc dù anh là bác sĩ, về việc nam nhân sinh con không quá lạ, nhưng tỉ lệ này chỉ là 1/vạn. Có thật là thằng em này may mắn đến vậy không?

Anh hai? Sao lại đến đây vậy? Bộ dạng này đừng nói là chạy đến nha.

Thanh Bảo bàng hoàng, sao lại đến đột ngột vậy, cậu chưa chuẩn bị gì mà.

"Anh không sao chứ? Còn không vào đi".

Thế Anh tay ôm lấy Thanh Bảo, tay mở cửa hướng Bùi Mặc Cẩn nói.

Bùi Mặc Cẩn không trả lời, mắt dán trên người Thanh Bảo , đánh giá từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu. Rồi lại dán chặt vào bụng cậu, trong mắt là bao nhiêu nghi hoặc.

"Cậu lại đây, ngồi xuống"

Bùi Mặc Cẩn nhìn Bạch Hy, ra lệnh. Tiến thẳng đến sô pha trong nhà mà đến.

Thanh Bảo dù không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống đối diện. Thế Anh đóng cửa xong, cũng đến ngồi bên cạnh Thanh Bảo.

"Tay" - Bùi Mặc Cẩn nói.

Thanh Bảo nhìn Thế Anh, ánh mắt cầu cứu. Thấy Thế Anh gật đầu, mới nghe lời đưa tay ra.

Bùi Mặc Cẩn không nói liền bắt mạch cho cậu, kia vẻ mặt sao có vẻ không quá tốt vậy. Tim Thanh Bảo thoáng trùng xuống, không phải lại như đời trước chứ? Không phải cậu đã chăm sóc mình kĩ càng rồi sao, này sao lại...

Bùi Mặc Cẩn trầm mặt một lúc, xong mới thả tay. Nhìn Thanh Bảo, xong lại hướng Thế Anh

"Anh cũng không dám tin, nhưng thật sự là mạch đó, này đã hơn 3 tháng. Sắp tới, anh sẽ ở lại trong nước, xem xét tình hình của cậu ta".

"3 tháng? Là ý gì?"

Thanh Bảo mờ mịt.

"Bảo bối, nếu như em có thể mang thai, em có đồng ý vì anh sinh con không?"

Thế Anh nắm chặt tay cậu, chân tình hỏi.

"Tất nhiên rồi, em muốn cùng anh mãi mãi mà, nhưng em là đàn ông sao có thể mang thai..."

Thanh Bảo vui vẻ đáp, xong lại tắc tiếng không nói nên lời.

Thế Anh cười càng tươi

"Bảo bối vậy em nhất định phải sinh nó ra, đây là bảo bối của chúng ta a".

Tay sờ sờ bụng cậu, anh nói.

Thanh Bảo chấn động mạnh, thật sự là thật? Cậu, đây là con của cậu và anh, thật sự. Thanh Bảo vui mừng bật mạnh dậy, kia còn ôm lấy bụng mình, bộ dạng không mấy bài xích vấn đề mình mang thai. Còn hết sức hạnh phúc mà ôm lấy Thế Anh, bảo bảo của bọn họ là đang tồn tại trong bụng cậu.

Bùi Mặc Cẩn thấy một màn trong lòng cũng vui, này trước kia còn lo lắng Thế Anh không có hạnh phúc của mình. Bây giờ có rồi, mặc dù không phải là phụ nữ, nhưng người này có vẻ còn tốt hơn so với bọn người chỉ biết tính toán kia.

Người song tính là người có cấu tạo của cơ thể bình thường của một nhưng lại có thêm một bộ phận sinh dục của giới tính kia. Mà tỉ lệ này thật sự rất hiếm, Bùi Mặc Cẩn không nghĩ rằng mình có thể gặp. Giải thích một lượt cho hai người, dặn dò thêm một chút, Bùi Mặc Cẩn liền về nhà lớn.

Đời này Thanh Bảo may mắn sống lại, càng may mắn hơn khi cậu có thể sinh cho anh bảo bảo. Thanh Bảo tự nghĩ, phải chăng kiếp trước cậu là người vô cùng tốt, nên bây giờ, cuộc đời không phụ cậu không?

——————————

"Sao cơ? Rò rỉ thông tin? Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Mau đi xoay sở, đừng làm thêm rắc rối"





           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro