Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




                                   
                                         

Sở Kiệt lúc này trông quỷ dị đến cực điểm, cặp mắt đỏ đục ngầu, miệng khẽ nhếch, trong tay là con dao vừa lấy từ túi áo ngoài. Thoạt nhìn, hắn đang vô cùng mất bình tĩnh, kích động thêm một chút, tình hình sẽ càng khó khống chế.

                     

Bùi Mặc Cẩn lúc này đang đứng song song với Thế Anh cùng quan sát.

                     

"Em đánh lạc hướng hắn, anh tới"

Bùi Mặc Cẩn nhỏ giọng.

                     

"Anh cẩn thận"

Thế Anh đáp, song liền đối diện Sở Kiệt mỉm cười.

                     

"Mày cười cái gì thế? Cười tao thua thảm bại dưới mày sao?"

Sở Kiệt gằn giọng quát lớn.

                     

Thế Anh vừa cười vừa tiến đến

"Phải, cười cậu ngu ngốc thôi, đấu mãi vẫn là bại dưới chân tôi!".

                     

Sở Kiệt càng kích động, tay cầm dao chĩa thẳng vào Thế Anh mà lùi về sau

"Mày... Mày đứng lại, không được lại gần".

                     

Thế Anh nghe xong lại cười

"Có giỏi thì đến đây, giết tôi, cậu sẽ không còn đối thủ nữa. Không ai tranh giành với cậu nữa, cậu sẽ trở thành người chiến thắng!".

                     

Sở Kiệt nghe xong lại càng kích động, tay quơ loạn trước mặt

"Phải, giết mày chết rồi, không ai dành được với tao... Đúng, giết.. Giết mày...".

                     

Thế Anh một mặt vừa cười, một mặt vừa quan sát Bùi Mặc Cẩn bên kia. Anh đã thuận lợi đến phía sau Sở Kiệt, đang tính áp sát lại gần, không ngờ Sở Kiệt lại đột ngột chạy thẳng lại tấn công Thế Anh.

                     

Hai người vẫn còn đang trong trạng thái quá bất ngờ mà không kịp xử lí. Thế Anh vừa phản ứng, con dao kia đã thẳng hướng muốn chém xuống.
                     

"Aaaaaaaa.... Máu, chảy nhiều quá...máu!!"

Giọng Thế Hùng vô cùng hoảng sợ từ bên trong nhà hoang truyền ra.

                     

Tim Thế Anh đột nhiên chệch nhịp, theo bản năng đưa tay ra đỡ. Con dao chém thẳng một đường lên tay anh, mùi máu tanh lan ra trong không khí. Sở Kiệt chưa kịp thu tay về, đã bị Thế Anh một cước đạp bay ra xa. Cú đá này là dùng hết 10 phần sức, đá ngay vào bụng hắn, làm Sở Kiệt vì đau mà cuộn tròn nằm quằn quại trên cát mà kêu lớn.

                     

Bùi Mặc Cẩn cũng bị một màn này dọa sợ, vội vàng đến bên cạnh Sở Kiệt, tiêm thuốc mê cho hắn. Song mới qua chỗ Thế Anh

"Không tàn phế nhưng cũng phải cầm máu, em sao lại không tránh chứ...".

                     

Thế Anh nhìn Bùi Mặc Cẩn lắc đầu, biểu thị mình không sao, hai người liền vội chạy vào trong nhà hoang. Lần này thật sự bị doạ đến ngây người, Thanh Bảo nằm trong lòng Gia Khánh khuôn mặt trắng toát không còn chút máu. Dưới chân, ướt đẫm một màu máu, vô cùng chật vật.
                     

Thế Anh nhìn người mình yêu như vậy trong lòng vô cùng đau xót, miệng không nói nên lời. Vội tiến đến ôm lấy người vào lòng, lau đi những giọt mồ hôi lạnh kia

"Bảo bối, đừng sợ, anh đến rồi... Em... Em cầm cự thêm một chút nữa có được không?".

                     

Thế Hùng thấy người đến là người quen liền vui, nhưng cũng chẳng mừng nổi, vội nhìn Bùi Mặc Cẩn

"Ba, cậu ấy bị động thai, chắc sắp sinh rồi, mau đến bệnh viện, còn để lâu nữa sẽ không tốt!".

                     

Bùi Mặc Cẩn nhìn sơ qua cũng gật đầu "Đi mau!".

Thế Hùng gật đầu liền vội vàng giúp Thế Anh mang người vào xe. Gia Khánh cũng vô cùng lo lắng định theo cùng.
                                
                                 

"Cậu ở lại, giải quyết ở đây, chuyện hai người tôi sẽ suy xét lại!"

Bùi Mặc Cẩn quăng lại một câu, cũng vội theo đi.

Gia Khánh ở lại mặc dù rất muốn theo nhưng cái đám này bỏ lại đây, nếu trốn thoát thì lại một phen rối loạn. Gia Khánh báo cảnh sát xong lại phải ngồi chờ, giải quyết xong tất mới đuổi tới bệnh viện.


——————————


Thanh Bảo được mang vào phòng cấp cứu trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Cơn đau từ bụng vẫn luôn làm cậu phải tỉnh dậy, cố gắng mà gắn gượng, giữ cho mình thật tỉnh táo. Nghĩ đến Thế Anh ngoài kia đang lo lắng, lại nghĩ đến bảo bảo đang trong bụng mình sắp chào đời. Thanh Bảo càng phải tự cố vũ mình, nhất định phải kiên trì, vì hạnh phúc của cậu, vì con của cậu.

Bùi Mặc Cẩn thay xong quần áo cùng Thế Hùng vào trong phòng. Thế Anh thì một mực đứng chờ bên ngoài, quên cả vết thương đang chảy máu.

"Cậu là đàn ông, dù sao cũng không giống phụ nữ có thể sinh con một cách tự nhiên được. Nên tôi buộc phải mổ để lấy đứa bé ra, cậu nếu nghe hiểu thì gật đầu".

Bùi Mặc Cẩn nhìn Thanh Bảo.

Thanh Bảo nghe xong cũng gật gật đầu, biểu thị cậu đã hiểu. Bùi Mặc Cẩn xác nhận xong liền bất đầu tiến hành gây mê.

Bên ngoài, Gia Khánh cũng đã đến, trước phòng phẫu thuật cũng có không ít người. Nhã Quân đang an ủi Thế Anh bên cạnh là Hy Diệp đang ôm Tiểu Kiều trong lòng, ai nấy đều đang lo lắng vô cùng.

"Sao rồi? Vẫn chưa xong sao?"

Gia Khánh lên tiếng hỏi.

Nhã Quân lắc đầu, đúng lúc cửa phòng phẫu thuật mở, Thế Hùng chạy vọt ra, khẩn cấp hỏi

"Mọi người, có ai mang nhóm máu B không? Thanh Bảo mất máu nhiều, giờ còn phải mổ, nếu như không truyền máu, cậu ấy có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!".

Mặc dù ai cũng muốn vào truyền máu cho Thanh Bảo nhưng ai cũng lắc đầu, Thế Anh thật muốn chết quách đi, sao anh lại là máu A chứ?.

Đang vội tìm cách, Hy Diệp liền đứng ra trước đối diện Lãnh Vũ

"Tôi, mang tôi vào, tôi cùng nhóm máu với anh ấy".

"Hy Diệp?"

Nhã Quân nghe xong, nắm lấy tay Hy Diệp.

Hy Diệp cười lắc đầu

"Không sao đâu, chị chờ em nhé, chuyện em hứa nhất định sẽ thực hiện cho chị".

Nhìn Hy Diệp theo Thế Hùng vào trong, Nhã Quân thật ngây người. Thật sự chờ được ngày này, như vậy công sức bỏ ra liền được bù đắp rồi.


——————————


Chiếc đồng hồ quả lắc nơi phía cuối hành lang vẫn đang đung đưa, tích tắc vang vọng khắp tầng lầu yên tĩnh. Cũng đã một khoảng thời gian rồi, từ khi Thanh Bảo vào trong, đến bây giờ vẫn chưa có thông báo gì. Không khí xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng đồng hồ, cùng tiếng hô hấp của những người đang ngồi chờ.

Thế Anh cảm thấy bản thân mình cũng đang chết dần theo thời gian, càng lúc càng khó thở. Cảm nhận từng  trận co chặt ở nơi lồng ngực, đến lúc gần như không còn thở nổi nữa. Đèn phòng phẫu thuật tắt, bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc rất lớn. Cửa mở, Bùi Mặc Cẩn vô cùng thư thái bước ra ngoài.

"Dạo một vòng quỷ môn quan, cũng may cứu sống trở về, cả hai đều tốt, bảo bối là bé trai, sinh sớm nhưng cũng khá đủ tiêu chuẩn. Theo dõi vài ngày, bình thường hết thì có thể xuất viện".

"Còn Thanh Bảo?" Thế Anh hỏi.

"Ở hiền gặp lành, đã qua cơn nguy kịch, dùng thuốc mê nên cậu ấy đang ngủ, chắc sáng mai sẽ tỉnh. Sau khi xuất viện bồi bổ nhiều một chút, ăn nhiều đồ bổ máu vào!" Bùi Mặc Cẩn bảo.

Thế Anh nghe xong mới nhẹ thở ra, bình ổn lại hô hấp.

Nhã Quân cũng tiến lên trước

"Còn Hy Diệp?".

Bùi Mặc Cẩn quay sang

" Cô ấy đang nghỉ ngơi, dù gì cũng là người bị rút máu mà".

"Ba vợ, người thật giỏi nga".

Gia Khánh bên cạnh biểu dương.

Bùi Mặc Cẩn nhìn sang nhíu mày

"Tôi vẫn chưa đồng ý mà? Gọi sớm thế?".

"Là chuyện sớm muộn thôi...A, người đi đâu? Ba vợ à, người chờ con..."

Gia Khánh vội chạy theo.


—————————

Thế Anh sau khi xác định Thành viên sẽ không sao, mới ngoan ngoãn đi băng bó lại vết thương trên tay. Máu tươi cũng đã khô lại, phải khử trùng các thứ. Khi anh đến phòng hồi sức thì cũng đã rạng sáng.

Chờ mãi Thanh Bảo mới tỉnh lại...

——————————








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro