Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                   
                                         

Thực tập ở Bùi thị điều kiện đúng thật là tốt hơn nhiều so với những công ty khác. Riêng phúc lợi của trợ lí thôi cũng đã đủ cho chi phí sinh hoạt bình thường khi ở chung với Hy Diệp. Thanh Bảo gần đây khi ở cùng với Thế Anh, bản thân cậu tự cảm thấy kì lạ. Sau cái hôm cậu say bí tỉ, không còn biết gì kia, Thế Anh đột ngột thay đổi thái độ với cậu.

                     

Kia, tự dưng tốt với cậu một cách đặc biệt, tự dưng dù có tăng ca cũng cố mang về nhà làm không để cậu phải cùng thức đêm. Lúc đi công tác, thì cứ luôn miệng bảo sẽ về sớm. Rồi lúc cậu quá nhàn rỗi sẽ ngay lập tức bỏ ngang mà đem cậu ra ngoài. Này thật làm cậu cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

                     

Thanh Bảo có khó hiểu, có thấy người kia thay đổi thái độ với mình, nhưng khi hỏi thì chẳng bao giờ nhận được câu trả lời. Toàn thấy, Thế Anh ấp ấp úng úng, luống cuống tay chân mà lãng sang chuyện khác. Lâu ngày, Thanh Bảo cũng lười để ý mà mặc kệ, nhưng mà người kia càng ngày càng quan tâm mà thích bám theo cậu. Làm Thanh Bảo , cảm thấy vô cùng vô cùng mĩ mãn cùng hạnh phúc.

                     

Quán cà phê đối diện thư viện...

                     

"Thanh Bảo, gần đây thấy cậu nhàn rỗi quá nhỉ? Không phải thực tập à, Thế Anh kia bỏ rơi cậu rồi?".

Nhấp một ngụm cà phê đắng, Gia Khánh cao ngạo hỏi ngay trọng điểm.

                     

Thanh Bảo thoáng cái khó chịu, anh ấy làm sao mà dám bỏ rơi cậu. Cậu là được nghỉ, được nghỉ đó có được không?

" Làm sao mà có việc đó được, Thế Anh anh ấy rất tốt đó, làm sao có thể làm vậy với tôi chứ?".

                     

"Thật vậy sao? Chậc, cậu binh người đó như vậy, xem ra rất để ý người ta nha".

Gia Khánh thích thú, cười hỏi.

                     
Thanh Bảo thoáng cái đỏ mặt

" Quan tâm thì sao chứ? Anh ấy có giống như đời trước yêu tôi đâu, tôi sống lại một lần cũng chỉ có cậu biết. Anh ấy làm sao biết? Nếu như tôi nói cho Thế Anh anh ấy làm sao tin tôi. Cậu thấy đó, như bây giờ là tốt rồi, sống lại lần nữa, cuộc sống này của tôi là sống vì anh ấy, mỗi ngày ở cạnh Thế Anh, nhìn anh ấy là quá đủ rồi".

Thanh Bảo cười khổ.

                   

Gia Khánh nhăn mày

"Tên ngốc này, nói xem cậu có yêu anh ta không? Chuyện đời trước đừng để ý nữa, không phải là cậu vì áy náy mà ở lại chứ? Hay vì lí do khác?".

                     

" Làm sao như vậy được, tôi yêu anh ấy mà. Không phải vì áy náy... Nhưng sao để đủ tự tin mà nói lời yêu. Khi ấy, tôi phụ Thế Anh quá nhiều rồi, tôi thật sự không đủ lòng tin".

Thanh Bảo đau lòng, gục xuống bàn lí nhí nói nên cõi lòng.

                     

"Cậu yêu anh ta?".

                     

"Yêu".

                     

"Vì sao lại yêu?".

                     

"Vì anh ấy rất tốt, cũng rất yêu tôi".

                     

"Vậy sao không có lóng tin?".

                     

"Vì tôi sợ".

                     

"Cậu sợ cái gì?".

                     

"Sợ anh bây giờ không còn yêu tôi, sợ anh bây giờ đã yêu người khác rồi".

                     

"Vậy không cần phải sợ nữa!".

                     

"Sao lại không... sợ?".

Thanh Bảo bật mạnh dậy, lời cũng tự dưng không phát nên tiếng nữa.
                                              
                   

"Vì anh cũng yêu em".

Thế Anh tay đặt lên tay Thanh Bảo trên bàn, trong vô thức mà siết chặt. Kia có tính là cậu tỏ tình không? Mặc dù nghe gì mà đời trước, rồi bây giờ, có chút khó hiểu. Nhưng bây giờ, đối với Thế Anh kia không phải là vấn đề chính nữa.

Thấy Thanh Bảo vẫn còn ngây ngốc, mắt trừng lớn, miệng cũng chưa hề khép. Trong ánh mắt, ngồi đối diện mà Thế Anh cũng nhận thấy kia có bao nhiêu là hoảng hốt, ngạc nhiên cũng ánh lên một phần vui mừng " Làm sao? Không muốn? Không phải em vừa tỏ tình sao? Bây giờ, anh đồng ý rồi, lại muốn chối bỏ sao?"

Nghe vậy Thanh Bảo tự thấy mình thật chẳng có gì hảo cả, nhưng kia anh ấy nói yêu cậu, anh ấy chấp nhận yêu cậu thêm một lần nữa. Kia, thật nằm mơ cậu cũng muốn "Không... không... em yêu anh, anh... anh thật không lừa em?".

Thanh Bảo vui mừng bật đứng dậy, bao nhiêu là hưng phấn, bao nhiêu là cao hứng liền ngay lúc này bộc lộ hết.

"Biết khi đồng ý, em sẽ vui như vậy, anh đã đồng ý từ sớm rồi. Ai bảo em cứ cứng miệng, chỉ nhìn rồi liếc. Nếu không phải hôm đó, khi em say tự mình nói, anh như thế nào biết đây?"

Thế Anh vội kéo Thanh Bảo ngồi xuống.

"Anh...em... Sao lại như vậy chứ".

Thanh Bảo mặt đỏ tai hồng vội quay đi, này quá là mất mặt mà. Say rồi lại loạn tính như vậy, sau này nếu có thể không uống liền không uống, không thể mất mặt nữa.

"Dù sao cũng là nói cho anh nghe, Thanh Bảo a, ngay từ đầu có phải đã yêu anh rồi không?".

Thế Anh tiến lại đối diện Thanh Bảo, thủ thỉ.

Thanh Bảo mặt càng thêm đỏ, nghĩ nghĩ lại dứt khoác gật đầu. Thế Anh nhìn biểu hiện của cậu vô cùng hài lòng mà mỉm cười.

"Kia, tại sao anh lại ở đây? Không phải lúc nãy Gia Khánh vẫn ở đây sao? Anh đến từ bao giờ?".

Thanh Bảo nhớ lại trọng điểm mà lên tiếng hỏi.

"Đến vừa đủ để biết em yêu anh nhiều như nào, yêu ra sao. Còn bạn em, đã đi rồi, có hẹn với Thế Hùng rồi, em không cần lo".

Thế Anh cười, đôi mắt nóng bỏng nhìn cậu mà bảo.

"Anh lưu manh, dám gài em!".

Thế Anh nhìn ánh mắt trắng trợn người kia, trong lòng một cổ ấm áp dâng trào. Đời trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, anh sẽ luôn yêu cậu, chỉ khác là bây giờ dù như nào đi nữa. Cậu vẫn sẽ bám theo người này không bao giờ rời nữa.

Thế Anh cùng Thanh Bảo vẫn đang ngồi mắt lớn trừng mắt nhỏ, phía sau Thanh Bảo lại vang lên giọng nói quen thuộc.

"Anh Bảo,  anh sao lại ở đây? Không phải đang trong giờ làm sao?".

Hy Diệp, một thân đồng phục của quán, hỏi cậu.

Thanh Bảo tự dưng lại thấy mất tự nhiên, nét cười lúc nãy cũng theo đó mà giảm đi mất. Thái độ thay đổi kia của Thanh Bảo, Thế Anh một chút cũng không bỏ sót. Người con gái này thật muốn tìm đường chết, bảo bối vừa vui vẻ không bao lâu, lại bị người này phá hoại. Nụ cười của cậu, anh còn nhìn chưa đã a...

"Ừm... Hôm nay anh được nghỉ. Hy Diệp không phải đã bảo em chăm chỉ học sao? Sao lại đến chỗ này làm?"

Thanh Bảo cố nén cảm xúc chán ghét kia mà nói.

"Anh không phải dọn đi rồi, ở nhà buồn chán quá. Em cũng không muốn anh nuôi em mãi, em cũng nên tự đi làm kiếm tiền rồi".

Hy Diệp một mặt trả lời Thanh Bảo, mặt kia lại chăm chú đánh giá người kia của cậu.

Thanh Bảo nhìn một màn này, trong lòng bốc hỏa, dám đánh chủ ý lên người của cậu, này sao có thể chấp nhận.

" Như vậy cũng tốt, em nhớ cẩn thận một chút".

"Em đã biết, kia anh Bảo, đây là ai vậy?"

Hy Diệp mỉm cười gật đầu chào hỏi Thế Anh.

"Đây là Bùi tổng".

Thanh Bảo không mạnh không nhẹ đáp, kia lại nhướng mày 'Xem anh, lại thả thính, coi chừng em Không cần anh nữa'.

"Là vậy sao, Ừm chào anh, em là Hy Diệp là em gái của anh Bảo. Lần đầu gặp mặt, Bùi tổng thật là quá đẹp trai nha, anh Bảo làm việc rất tốt, anh xem đừng làm khó anh ấy quá nha"

Hy Diệp nhìn cũng không nhìn Thanh Bảo nét cười không kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào Thế Anh.

"Ừ, không cần cô phải nhắc. Được rồi, Thanh Bảo đi anh đưa em về".

Thế Anh đứng dậy, cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Hy Diệp, chỉ hướng Thanh Bảo mỉm cười bảo.

"Không phải anh còn việc sao?".

Thanh Bảo nhướng mày.

"Việc quan trọng nhất bây giờ với anh là em, nhanh nào đi thôi".

Thế Anh tiến đến nắm tay Thanh Bảo kéo đi.

Này là trước mặt bao nhiêu người a? Còn có cả Hy Diệp ánh mắt đầy khó hiểu mà nhìn a, Lãnh Phong thúi, em còn mặt mũi nào mà nhìn người đây...

----------

"Được rồi, ngày mai anh về xem... Kia em nghỉ ngơi đi, đừng lo quá, bệnh thì ngủ. Ngày mai, anh về thăm em..."

Thanh Bảo tắt máy, thở dài...







           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro