angel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Ran: Nàng là tinh linh thần bí, đạm mạc mà xa cách, yếu ớt mà thiện lương. Ta thầm nghĩ vẫn bảo hộ nàng...

Ai: Nàng là thiên sứ cao nhã, ôn nhu mà xinh đẹp, nhiệt tình mà xuất trần. Ta chỉ có thể thật sâu trầm luân...

Ran: Nếu hận ta có thể cho ngươi nhớ rõ ta, như vậy, mời hận ta...

Ai: Nếu hận ta có thể cho ngươi quên ta, như vậy, mời hận ta...

Ran: Ai, ta yêu ngươi, cho nên, không cần rời đi ta!

Ai: Ran, ta yêu ngươi, cho nên, mời ngươi rời đi ta!

AI TO RAN

Ánh trăng dịu dàng

Nự cười của ngươi thật đẹp

Chớp mắt ngoái đầu lại nhìn 

Ta đã tan nát cõi lòng

Anh Hoa Loạn Vũ

Gió

Thổi nhăn váy của ngươi 

Thổi loạn biểu tình của ngươi 

Đang lúc giật mình 

Lòng

Nhảy ra mà rơi xuống

Có lẽ

Ngươi là thiên sứ Thượng Đế yêu nhất 

Có lẽ

Ngươi là một con hồ điệp bị thương 

Đẹp đến mức rung động lòng người

Làm cho ta yêu thích đi hôn ngươi

Cho ngươi lau đi lệ bên má 

Nếu có thể

Như vậy

Ta sẽ dùng cả đời để bảo hộ ngươi

RAN TO AI

Ta đứng ở nơi xa xăm

Tìm kiếm tầm mắt của ngươi 

Ngươi đã từng nhiều lần chấp nhận lời hứa với ta 

Muốn dùng ánh mắt ôm lấy ta

Vĩnh viễn đi qua ngày mai 

Kia đã từng

Lời thề dài đằng đẵng 

Sớm đã hóa thành một mảng khói nhẹ

Biến mất ở Bích Hải Lam Thiên 

Thân ái

Ngươi nên thực hiện như thế nào 

Kia

Từng mộng ảo giống như vĩnh viễnChương 2: 

"Ầm" một tiếng vang thật lớn .Một lúc sau, toàn bộ lại quay về yên tĩnh 

Ran ngồi ở trước giường bệnh, trong lòng cũng là Kinh Đào Hãi Lãng.( sóng to gió lớn. Chỉ hoàn cảnh ác liệt hay việc phải trải qua những chuyện phức tạp khó khăn.)

———————————-——-—————— Ran • nhớ lại ——————————————————

"Bé Ai?" Ran cận thận mang theo cháo đi thăm Haibara Ai đang ngã bệnh. Khắp phòng trống rỗng . Ran hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa tầng hầm . Màn hình máy tính phát sáng , một bé gái nằm ở trước bàn, nặng nề ngủ say. Ran cười lắc đầu, ôm lấy cơ thể gầy yếu của đứa bé , đi tới giường. Đang muốn giúp cô bé tắt máy tính, Ran ánh mắt lơ đãng nhìn qua màn hình, sau đó, hoàn toàn dại ra. . . . . .

"Ách, đau đầu." Ai buồn ngủ mở mắt ra. Ừ? Mình như thế nào lại ở trên giường, chẳng lẽ. . . . . . Ai vội vàng đứng dậy, chạy đến phòng khách. Cô gái giống như thiên sứ ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, bóng dáng cô đơn.

"Chị. . . Ran" Ai do dự một chút, lên tiếng.

Ran bị một tiếng gọi này liền hoàn hồn ."Chị Ran ? !" Ran cười khổ nói, nhắm chặt hai mắt"Tôi cần cảm thấy vinh hạnh sao?Tiểu thư Miyano Shiho!"

"Chị biết "

"Ha ha, Đúng vậy " Trong mắt Ran hiện ra một loại thân thiết cùng bi ai"Thật là quá khờ mà. Một người đau khổ chờ Shinichi. Rõ ràng đã sớm hoài nghi bé Ai cùng Conan không phải là một đứa trẻ bình thường, nhưng vẫn còn muốn tự lừa dối mình, thực buồn cười, đúng hay không?"

"Thực xin lỗi. . . . . ."

"Đủ rồi! Tôi không cần làm đứa ngốc !"

"Chị Ran . . . Ran tiểu thư" Ai cắn chặt môi.

"Ta hận ngươi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, tuyệt không ——" Ran điên cuồng đứng lên, đẩy cửa ra chạy vào trong mưa.

Ai ngồi dưới đất ngơ ngác , hai tay ôm lấy đầu vai, cuộn mình thành một đoàn. Nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng. Chính mình quả nhiên là ác quỷ, ngay cả thiên sứ đều đã chán ghét mình.

Trên bàn cháo đã sớm mất đi hơi nóng, hiu quạnh đặt lên bàn. Ai không biết mình đã ngồi bao lâu , kéo thân mình đi đến trước bàn, cầm lấy di động, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, xoay người đi ra cửa ngoài. Kudo, tôi nên đem cậu trả lại cho cô ấy . . . . . .

Conan nghi hoặc nhìn Ran. Vừa rồi cô đi thăm Haibara ,trở về liền không nói một lời, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ. . . . . .

"Linh ——" tiếng chuông di động vang lên làm thức tỉnh Conan đang trầm tư "Vâng, cô giáo Jodie , cái gì? ! Haibara cậu ấy. . . . . . Em lập tức đến" Conan sắc mặt tái nhợt đặt máy điện thoại xuống, vội vàng chạy đi ra ngoài.

Ran nghe được tiếng đóng cửa, đầu óc trống rỗng, trong lòng xẹt qua một tia bất an, Ai , em đã xảy ra chuyện sao?Chương 3:

"Đã lâu không thấy , Sherry, ta rất nhớ ngươi ." Haibara Ai vừa đi vào một ga ra cũ, một thanh âm vang lên từ phía sau truyền đến.

Ai áp chế bất an trong lòng " Gin, ngươi quả nhiên là một con cáo già dơ bẩn trốn trong chỗ tối "

"Một con cáo giả trốn trong chỗ tối ?" Gin trào phúng miệng cười cười"Như vậy, ngươi trốn ở trong đám người, làm bộ như đứa trẻ 7 tuổi , vậy là cái gì?"

"Ngươi. . . . . ."

"Còn có tên thám tử cùng ngươi giống nhau đều nhỏ lại ở đâu? Cùng với đám kia tự cho là tiểu quỷ, không bằng ta gọi bọn họ đến để chôn cùng ngươi như thế nào?" Khỏe miệng Gin nhếch lên.

"Ngươi, không cho ngươi động chạm đến bọn họ!" Ai phẫn nộ đích quát to.

"Ngươi cảm thấy , ngươi hiện tại có tư cách ra lệnh cho ta sao, S-h-e-r-r-y?" Gin nheo lại mắt.

" Gin, ngươi đối đãivới một bé gái như vậy, chính là rất không lễ phép " một thanh âm lười biếng theo phía sau Gin truyền đến.

Ai kinh ngạc quay đầu lại, chẳng lẽ, nơi này còn có đồng bọn của Gin ? Lúc Gin xưng hô lại làm cho Ai nháy mắt đứng người

"Thực xin lỗi, BOSS"

Chương 4 :

"Conan, chẳng lẽ Bé Ai cũng không liên hệ với cậu sao?" James một bên lái xe, một bên hỏi.

"Đáng giận, Haibara căn bản là nghĩ muốn chính mình hy sinh." Conan lo lắng nhìn ra phía ngoài xe "Haibara đem thiết bị liên lạc cùng di động lưu lại trong nhà bác sĩ , căn bản không thể liên lạc với cậu ấy."

"Oh,cool boy, ngươi xem" cô giáo Jodie đột nhiên chỉ vào phía trước"Vậy đó có phải hay không cool girl"

Haibara Ai nhìn xe của james , hiện ra một tia cười tái nhợt , ngã quỵ trên mặt đất.

"Haibara!"

------------xxxxx-------------------------

"Haibara cậu ấy thế nào " Conan khẩn trương nắm lấy áo của bác sĩ .

"Đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng một đứa bé như thế nào lại trúng đạn?" Bác sĩ có chút nghi hoặc.

" không có gì" Conan cuống quít bỏ lại bác sĩ chạy đến phòng bệnh.

" Ngài thám tử chạy vội vã như vậy, là lo lắng cho tôi sao?" Ai vừa mới tỉnh lại không quên trêu chọc Conan.

"Đủ rồi!" Conan có chút phẫn nộ nhìn Ai: "Cậu có biết hay không như vậy rất nguy hiểm! Cậu thiếu chút nữa sẽ không còn sống ! Chẳng lẽ cậu không biết mọi người thực lo lắng cho cậu , hơn nữa tôi. . . . . ."

"Cô ấy đã biết." Ai bình thản nói một câu, thành công ngăn chặn oán giận của Conan .

"Phải không?" Conan cúi đầu, chiếc kính quang mang thành công che dấu tâm tình của mình"Chúng ta đúng là đã giấu diễm cô ấy đã lâu ." Conan xoay người rời khỏi phòng bệnh, đi tới cửa,cước bộ dừng lại "Nhưng như thế này cũng không thể trở thành lí do cậu mạo hiểm , hơn nữa, mặc kệ như thế nào, tôi nói rồi, tôi sẽ bảo hộ cậu. ’

Ai nháy mắt thất thần, lập tức tự giễu miệng cười cười, bảo hộ sao? Tôi không cần.

-------- Nhà Kudo ----------------

Kudo Yukiko, Kudo Yusaku , Mori Kogoro, Kisaki Eri , Mori Ran, Hattori Heij, Toyama Kazuha, sắc mặt ngưng trọng ngồi ở trên ghế sa lon.

"Tóm lại, đây là sự việc vừa qua." Conan cúi thấp đầu"Đối với con vẫn là không bảo vệ tốt Haibara."

"Xú tiểu tử." Mori đại thúc quơ cánh tay đứng lên"Ngươi thế nhưng giấu ta lâu như thế, còn bắn ta nhiều kim châm như vậy , có phải hay không mắc nợ ta!"

“ Kudo Shinichi, tôi mặc kệ cậu như thế nào , nhưng cậu làm cho Ran chờ lâu như vậy . Bây giờ phải làm sao " Một câu của Kazuha thành công đem lực chú ý của mọi người di dời ở trên người Ran .

"Ran. . . . . ." Conan áy náy nhìn Ran.

"A?" Ran bối rối ngẩng đầu"Ha hả, mọi người trước tán gẫu, tôi đi xem bé Ai." Dứt lời chạy trối chết.

"Ran!" Conan chuẩn bị đuổi theo .

Yukiko vội vàng ngăn lại "Bé Shin, cho Ran yên tĩnh một chút."

Ran lao ra cửa sau, đối với chuyện hôm qua tràn ngập hối hận. Đều là chính mình không tốt, nếu không phải tại mình, Bé Ai cũng sẽ không bị thương. Huống hồ, Ai cùng Shinichi cũng là vì tốt cho mình nên mới giấu diếm mình, chính mình hơi quá đáng! Hiện tại chỉ có thể hi vọng bé Ai có thể tha thứ cho mình. Ran đích thực chạy trốn , hoàn toàn không có phát hiện hai ngày này chính mình đầu óc đều là bé Ai, mà chưa bao giờ nhớ lại Kudo giấu diếm mình . . . . . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngô, tại đây loại Ran Ai văn trung, chỉ có thể thay Shinichi Kudo tưởng niệm. . . . . .Chương 5:

"Khách tháp" Haibara Ai ngồi ở trên giường nghe được âm thanh mở cửa, chẳng lẽ Kudo đã trở lại?", đại thám tử, chẳng lẽ cậu không đi an ủi bạn gái Thiên sứ của cậu sao, cậu thật đúng là. . . . . ." Haibara Ai một bên quay đầu lại, một bên không chút để ý trêu chọc nói, khi nhìn thấy người đi tới , thanh âm của nàng im bặt .

Haibara Ai kinh ngạc cùng Mori Ran đối diện .

"Ran. . . Mori tiểu thư" Ai có chút luống cuống, chần chờ một chút"Đối không. . . . . ."

"Ai. . . . . ." Ran có chút vội vàng ngắt lời Ai"Bảo ta Ran là tốt rồi, còn có, thực xin lỗi."

Ai có chút kinh ngạc nhìn Ran, thực xin lỗi, rõ ràng người nên nói là mình .

Ran có chút ngượng ngùng cười cười"Nghiên cứu chế tạo độc dược, căn bản không phải là lỗi của Ai , hơn nữa, nếu không phải Ai giúp đỡ, Shinichi cậu ấy , có lẽ đã sớm mất mạng. Là Ai, giúp tôi lưu lại Shinichi. Tôi hẳn là cảm tạ Ai mới đúng, đối với cậu, đối với cậu, tôi lại đối với Ai nói những lời quá phận, tôi. . . . . ." Ran đột nhiên ôm lấy thân thể yếu ớt của Ai đơn, khóc thành tiếng"Thực xin lỗi, Ai, em có biết hay không, tôi rất sợ hãi em cứ như vậy biến mất .Lúc Conan đi tìm em , tôi thật rất lo lắng . Thực xin lỗi, em không cần biến mất được không. . . . . ."

Ai hốc mắt cũng có chút ướt át, nàng hơi có chút cứng ngắc ôm lấy Ran"Ran, hết thảy đều đã xong Shinichi không có nguy hiểm , tôi có thể đưa cậu ấy trả lại cho cậu . . . . . ."

"Cậu là nói, " Ran buông Ai ra , trong mắt dần hiện ra một tia vui mừng”Cậu nghiên cứu thành công chế tạo ra thuốc giải sao?"

Ai có chút mỏi mệt gật gật đầu.

"Thật tốt quá, tôi ngay bây giờ đi nói cho Shinichi biết." Lời còn chưa dứt, Ran liền chạy đi ra ngoài.

Một giọt lệ rốt cục không khống chế được rơi xuống. Shinichi, chung quy là Thiên Sứ , mà Thiên Sứ, cũng không phải thuộc loại cá mập . Chính mình, sẽ không có người thích . . . . . .

----------- Nhà Kudo --------

"Cái gì? !" Nghe được tin tất cả mọi người đều vui mừng đứng lên.

"Haibara , cậu ấy, " Conan có chút lo lắng" Như thế nào lại điều chế được thuốc giải , tôi cũng không hi vọng cậu ấy lại gặp được nguy hiểm. Đứa ngốc kia, làm cái gì đều một mình gánh vác!"

Nguy hiểm sao? Ran chợt trợn to mắt, Ai , sẽ gặp nguy hiểm sao?

“ đại thám tử, " một âm thanh lãnh đạm từ cửa truyền đến"Chẳng lẽ tôi ở trong lòng cậu chính là người như vậy sao? Tôi đây thật đúng là vinh hạnh !"

"Uy uy. . ." Conan kinh ngạc lộ ra nửa con mắt.

"Bé ai!" Tiến sĩ Agasa cuống quít đi đến bên người Ai "Sao cháu lại tới đây, cũng may vết thương không sao nhưng phải bảo trọng thân thể, cháu. . ."

Haibara Ai trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, vẫn là có người quan tâm chính mình ."Tiến sĩ, cháu không yếu đuối như vậy ." Sau đó hướng Conan quay đầu"Cho cậu giải dược. Đúng rồi, dì Yukiko , có thể mượn phòng ngủ của dì một chút được không?"

"Đương nhiên ." Yukiko cười tủm tỉm trả lời"Ta chính là gấp gáp muốn muốn nhìn thấy bộ dạng của bé Ai khi thành người lớn !"

Haibara Ai nói lời cảm ơn sau liền rời khỏi mọi người đi đến trên lầu.

Conan nhún nhún vai, cũng đi vào phòng tắm.

Đồng hồ báo thức"Tí tách, tí tách" , ở giữa phòng khách mọi người đều đứng ngồi không yên chờ đợi.

Ran nắm chặt bàn tay ,Shinichi cậu ấy, rốt cục cũng đã trở về . Ai nàng, sau khi lớn lên không biết là bộ dạng gì nữa. . . . . .

"Bọn họ như thế nào còn không ra!" Heij có chút lo lắng đứng lên.

Tiến sĩ Agasa trấn an nói: "Đây là thuốc giải mãi mãi , thời gian đương nhiên là thật lâu."

Vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền mở, Holmes trưởng thành vẻ mặt rạng rỡ đứng ở cửa.

"Ô, ông xã, Bé Shin nó lập tức liền thành người lớn , tôi cảm giác mình lập tức già rất nhiều!" Yukiko hướng Yusaki làm nũng"Tôi mặc kệ , bé Shin, về sau con chỉ có thể goi ta là chị !"

"Uy, mẹ!" Shin dở khóc dở cười nhìn mẹ của mình dở hơi 

"Shinichi, Ai , vì cái gì còn không ra?" Ran túm túm ống tay Shinichi .

"Mọi người đợi lâu!" Một thanh âm dễ nghe truyền đến.

Ran bỗng nhiên ngẩng đầu, lại lập tức ngây dại. Ở trên cầu thang là nữ tử có mái tóc màu trà , thân hình cao , xinh đẹp, làn da như đồ sứ đánh bóng loáng nhẵn nhụi, môi mỏng manh khẽ mím , hai con ngươi xanh như nước biển thâm thúy giống như hồ nước sâu thẳm làm say lòng người, lập tức nghĩ đến hình ảnh nữ tử quyến rũ trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng nam tử anh tuấn đẹp trai.

"Dì Yukiko, mượn dì quần áo" Shiho tựa hồ đối với mọi người ngạc nhiên tập mãi thành thói quen.

"Ha hả, Shiho quả nhiên là đại mỹ nữ !" Yukiko thân thiết ôm lấy Shiho,

Bị mọi người xem nhẹ Shinichi bất mãn kêu to lên: "Uy! Mẹ, con mới là con của mẹ!"( tội anh Shin)

Shiho nhếch khóe môi, trêu chọc nói: " Đại thám tử , cậu là ghen ăn tức ở sao?"

"Ngoan nha, bé Shinichi, anh trai đến với ngươi !" Heij cũng vui cười vui đùa.

"Uy, mọi người. . . . . ."

Ran ngồi ở góc sáng sủa , liều mạng áp chế tia rung động trong lòng , bình tĩnh hỏi: "Bé. . . Miyano tiểu thư, cậu cùng chúng tôi đến cao trung học đi."

Ai nháy mắt thất thần, lập tức mỉm cười cự tuyệt: "Gọi tôi là Shiho thì tốt rồi. Tôi đã dự định đi Mĩ quốc , dù sao, cao trung gì đó tôi cũng không cần, ở Mĩ quốc, có lẽ có thể hảo hảo mà học chuyên sâu hơn về hóa học. Hơn nữa, tôi đã đáp ứng cô giáo Jodie gia nhập FBI."

"Vậy à ?" Ran cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia thất vọng không ai biết .

"Bé Ai, cháu phải rời khỏi chúng ta sao?"Tiến sĩ vẻ mặt không muốn.

Ai lộ ra mị hoặc cười: "Tiến sĩ, chính là học thêm mà thôi, sẽ trở về , nhưng thật ra tiến sĩ người cũng không phải là thừa lúc cháu không ở đây mà ăn vụng rau Tạp Lộ Lý sao! Còn có lũ nhóc thám tử ,phiền toái bác phải giải thích rồi ." Ha hả, đúng vậy, chính là học thêm, chính mình cần phải chuẩn bị thời gian đặt cược ba năm sau . Tổ chức áo đen, ta sẽ thắng!Chương 6:

Ngày giống như nước chảy gợn sóng không sợ hãi.

Đã từng biến mất một thời gian ngắn ,Shinichi Kudo lại xuất hiện trước mọi người .

Mà càng khiến cho giới truyền thông chú ý , cũng là năm ấy người mới xuất hiện trong giới khoa học —— thiên tài khoa học gia Miyano Shiho 18 tuổi . Người này tuổi còn trẻ nhưng lại lấy được bằng tiến sĩ Harvard làm người ta không thể tin được nhưng nhìn thí nghiệm, lý luận, phát minh , thành công thu được chính là giải thưởng Nobel , huân chương vinh dự của Anh quốc hoàng gia cùng mấy chục cái giải thưởng quốc tế nổi danh và sự tôn kính, thừa nhận của mọi người . Nhưng bởi vì Shiho trời sinh tính đạm mạc không thích phỏng vấn, cho nên có mỗi một tấm ảnh của Shiho bị giới truyền thông đăng đi đăng lại nhiều lần.

Shinichi một lần nữa trở lại trung học, lại bị đồng học luôn trêu chọc một phen: " Đến trường liền cùng người yêu đi học a." Ran cùng Shinichi đều không nhắc lại đoạn năm tháng Shinichi bị teo nhỏ lại , giống như đây chẳng qua là một giấc mộng. Bọn họ tựa hồ trỏ về như trước , cùng đến trường, cùng về nhà, vừa nói vừa cười đùa. . . Rồi lại tựa hồ không phải quay về như trước, đối mặt với lời nói "Liền quan tâm chồng của cậu" "Phải ước hẹn sao" trong lời nói, Ran cùng Shin cùng ảm đạm cười, giống như kia thật sự chính là vui đùa.

Thời gian ba năm , Ran cùng Shinichi một năm thuận lợi được cử đi học đến đại học Tokyo . Hai người không giống như những gì mọi người chờ mong trở thành người yêu chân chính. Bọn họ đều dưỡng thành thói quen xem báo , yên lặng chú ý tin tức của một cô gái , sau đó lộ ra mỉm cười "Cái tên kia thật đúng là rất chấn động" oán giận, giống như bọn họ vẫn đều là ba người, hắn, nàng cùng nàng, chưa từng chia lìa. . . . . .

----------------- sáng sớm -------------

"Uy, Shinichi, trường học phát sinh chuyện gì ?" Maori Ran nhìn cửa trường học đông nghìn nghịt người của giới truyền thông cùng đám đông thập phần nghi hoặc.

"Không biết. Xem tình hình này , tựa hồ có người quan trọng tới chơi ." Shin một bộ dạng mang cặp đi đến , không thèm để ý chút nào đẩy ra đám người hướng phòng học đi đến.

"Ngô" Shinichi ... không ... mi liền nhăn lại, sao lại thế này? Phòng học cũng bị vây quanh chật như nêm cối.

Ran cố sức đến chỗ ngồi, đang chuẩn bị mở miệng hỏi , liền gặp hiểu trưởng đem một đám người khoa học gia, tác giả nổi danh đủ để thế giới oanh động đang chờ ngồi xuống. Shinichi kinh ngạc nhìn đến cha, mẹ, tiến sĩ đều tới . Nhận được ánh mắt muốn hỏi của Shinichi, Yukiko nghịch ngợm hướng Shinichi làm mặt quỷ, Yusaku thì lại nở một nụ cười thích thú .

Chẳng lẽ. . . . . . Shinichi cùng Ran rất nhanh nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương nhìn thấy một tia kinh hỉ. A, trừ bỏ nàng, không ai có thể tạo ra hiệu quả chấn động được như vậy như vậy . Ran miệng không tự chủ được bất giác nở nụ cười .

"Các học sinh, " thanh âm của hiệu trưởng có một tia hưng phấn cùng run rẩy"Tôi rất vinh hạnh mời được đứa con của giới khoa học giới đến đây giảng bài ba ngày, nàng chính là —— Tiến sĩ Miyano Shiho!"

"Xôn xao -" các học sinh nhất thời sôi nổi lên.

"Im lặng!" Hiệu trưởng dùng sức vỗ vỗ cái bàn"Xin mời, tiến sĩ Miyano !"

Một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở cửa, một khắc kia thời gian giống như dừng lại , tất cả mọi người ngơ ngác nhìn chăm chú vào cô gái lãnh diễm cao ngạo kia.

Shiho nhẹ nhàng tiêu sái đến trên giảng đài . Nàng thấy ở phía dưới tiến sĩ nước mắt vui mừng , không khỏi thản nhiên mỉm cười một chút."Tê -" phía dưới mọi người thật hít sâu một hơi, ngoài cửa sổ giới truyền thông lập tức đối với thời cơ ngàn năm khó gặp này liền dồn sức mà chụp. Shiho bị chụp con mắt hiện lên một tia không vui .

Hiệu trưởng thân mình run lên, người nào cũng biết tiến sĩ Miyano ghét nhất bị phỏng vấn, hiện giờ nếu không mau dừng lại khó bảo toàn nữ vương này sẽ không tức giận chạy lấy người.

Shiho lạnh lùng xoay người, mặt không chút thay đổi: "Tôi ở đây, là giảng bài, không phải là thể hiện xuất sắc." Dứt lời, mắt không gợn sóng nhìn lướt qua giới truyền thông ngoài cửa sổ . Các phóng viên rùng mình một cái, nhanh chóng rời đi.

Shiho xoay người lại, hướng học sinh còn ở trạng thái kinh ngạc đến ngây người gật gật đầu, bắt đầu lưu loát giảng bài. Tiết giảng bài trôi qua rất nhanh, Shiho sau đó đi theo các khoa học gia đến phòng họp nói chuyện với nhau, lưu lại học sinh si ngốc ở phòng học .

"Rất, quá lợi hại !" Đồng học A thì thào tự nói. Tiến sĩ Miyano Shiho 1 khóa giảng này chỉ sợ là bọn họ mỗi người đều không học được.(chỉ lo nhìn người chứ nghe gì đâu, không học được là phải)

Shin vỗ cái trán"Cậu ấy quả nhiên giống như trước đây , vẫn lạnh như băng mà rực rỡ như vậy ."

"Shinichi, Ai cậu ấy, cậu ấy quá lợi hại ! Cậu ấy thế nhưng. . ." Ran phục hồi lại tinh thần , ngữ khí tràn ngập vẻ không thể tượng tượng nổi.

"Nếu không cậu ấy như thế nào nổi danh như vậy . Tốt lắm, mau tỉnh!" Shinichi không khách khí vỗ vỗ trán Ran "Cậu ấy hôm nay nhất định sẽ đến nhà của tiến sĩ , chúng ta nhanh đi đón cậu ấy đón gió tẩy trần đi!" Vừa nói vừa đem Ran còn đang ngơ ngác rời khỏi phòng học.Chương 7:

"Bé Ai, ô ~,tất cả mọi người chúng ta rất nhớ ngươi a." Đến phòng họp, tiến sĩ Agasa giống như đứa trẻ khóc .

Shiho hốc mắt cũng đỏ"Tốt lắm, tiến sĩ, cháu không phải đã trở về rồi sao ." Đúng vậy, ta đã trở về, tổ chức áo đen, trò chơi nên bắt đầu , ta sẽ tự tay tiêu diệt tổ chức của ngươi, chờ xem!

"Bé Shiho c ~" Yukiko khoa trương ôm Shiho"Chúng ta đi nhanh về nhà đi, bé Shin cùng Ran đã ở nơi đó chờ ngươi đã lâu ."

Shiho biểu tình dại ra một chút, Shinichi, Ran. . . . . .

-----------XXXXX----------

"Bé Shin, Ran, Shiho đã trở lại!" Yukiko mở ra cửa nhà Kudo ra. 

"Oa! Chị Ran không gạt chúng ta , Miyano đại nhân thật sự đến đây !" Shiho vừa vào cửa, chợt nghe thấy âm thanh của bọn nhóc thám tử hô to .

"Ách ~" Shiho khóe miệng cứng ngắc cùng với run rẩy , đây là loại tình huống gì ? Shinichi, Ran, Hattori, cùng Kazuha, bọn nhóc thám tử cùng với ba người xa lạ ngồi ở trên ghế sa lon, đều lấy một loại ánh mắt nóng lòng cùng kích động nhìn nàng, loại cảnh tượng này , giống như ở vườn bách thú thông thường a, có cảm giác không hay, bọn họ đem mình làm Hầu Tử? ! Shiho đầu không khỏi đầy hắc tuyến. . . . . .

"Hải! Mỹ nữ, còn nhớ rõ ta không?" Kuroba Kaito cười tủm tỉm đứng lên, tao nhã cúi đầu, trong tay hiện ra một đóa hoa hồng.

Lời còn chưa dứt, đầu của Kaito đã bị hung hăng gõ một chút."Uy! Aoko! Cậu đang làm vậy!" Kaito ôm lấy đầu gào thét. Cô gái được gọi là Aoko hung hăng trừng mắt nhìn Kaito liếc mắt một cái, sau đó hướng Shiho nghịch ngợm cười cười: "Tiến sĩ Miyano , tôi gọi là Nakamori Aoko, cái tên thối tha kia là Kuroba Kaito , vị này chính là Tiểu Tuyền Hồng Tử( tên này không biết dịch như thế nào cả, thông cảm), chúng ta đều là bạn học của Ran !"

Shiho lễ phép gật gật đầu. Thú vị, Kaito chính là đạo chích Kidd sao?

"Miyano đại nhân, người cùng Ai lớn lên rất giống nhau!" Ayumi thanh âm thật cẩn thận đánh gảy suy nghĩ của Shiho .

"Nga?" Shiho chọn chọn mi" Ai?"

"Ừ! Cậu ấy cũng một thành viên của đội thám tử bọn em ." Ayumi thanh âm đột nhiên trầm thấp xuống "Chính là, cậu ấy cùng Conan đều đã rời đi."

"Em nhớ bạn ấy sao?"

Ayumi khổ sở gật gật đầu, "Bất quá, " Ayumi ánh mắt lại sáng lên"Ai cậu ấy nhất định sẽ hạnh phúc , chỉ cần cậu ấy hạnh phúc, em sẽ rất vui vẻ!"

Shiho đáy lòng có một tia dòng nước ấm.

"Đúng rồi, Miyano đại nhân, chúng ta có thể gọi người là chị Shiho được không ?" Shiho nhìn ánh mắt của bọn nhóc thám tử , không kìm được gật gật đầu.

"Ăn cơm !" Ran từ phòng bếp hướng tới đám người vui đùa ầm ĩ nói.

"Ran, tớ tới giúp cậu!" Aoko sôi nổi chạy vào phòng bếp.

"Shiho, cho cậu!" Ran ôn nhu cười cười.

"Cám ơn." Shiho một bên nói lời cảm tạ, một bên tiếp nhận bát,ngón tay hai người lơ đãng va chạm vào nhau, kia từ cảm xúc đáy lòng của 2 người đều xoẹt qua một tia rung động."Ngô ~" Ran cùng Shiho mặt nháy mắt đỏ bừng. , Shiho cực lực khắc chế hô hấp, này chết tiệt, tim đập gia tốc là chuyện gì xảy ra? Ran vội vàng buông bát, cước bộ đi về phòng bếp. Hồng Tử ngồi ở đối diện hiện ra một tia cười như có như không .

Hoàn hảo không ai nhìn thấy! Shiho thật vất vả điều chỉnh hô hấp, ra vẻ trấn định bưng bát lên . Cái loại cảm giác chán ghét này , không cần thiết suy nghĩ đến cùng , phải không?

"Oa, Ran tiểu thư , tay nghề càng lúc càng tốt lắm!" Kaito khoa trương nói.

"Binh -"

"Aoko! Sao tự nhiên đánh ta?"

"Bàng -"

"Hồng tử! Ngươi như thế nào cũng đánh ta?"

"Ha ha, xứng đáng!" Tất cả mọi người nở nụ cười.

Shiho đang mỉm cười đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình , nghi hoặc quay đầu lại, lại nhìn đến Mitsuhiko đang nhìn chằm chằm mình . Mitsuhiko tiếp xúc với ánh mắt của Shiho , mặt lập tức đỏ. Mitsuhiko bối rối buông bát xuống, hít sâu một hơi,hướng đến vị trí ngồi của Shiho đi tới, khom người nói: "Miyano đại nhân, thật xin lỗi. Nhưng em có chút sự việc muốn hỏi người , người có thể, có thể đi ra một chút không?"

Trên bàn cơm , mọi người yên tĩnh lại, nhìn một màn khó hiểu này , Hồng Tử suy nghĩ chốc lát liền cười lớn, sự tình lần này thú vị rồi đó! Shiho sửng sốt một chút, lập tức đứng lên, gật gật đầu.

------------ ban công -------

Shiho ngồi xuống. Mitsuhiko thẳng tắp tiêu sái đến trước mặt nàng, liền bình tĩnh nhìn nàng. Shiho không khỏi có một trận bối rối. Ánh mắt của đứa nhỏ này như thế nào lại cường thế như vậy ? Chính mình kém cỏi, dĩ nhiên phải sợ ánh mắt của một cái đứa nhỏ .

Mitsuhiko đột nhiên thu hồi ánh mắt: "Bạn học Haibara, đã lâu không thấy."

"Haibara? A, em đang nói cái gì ? Tôi -" Shiho ra vẻ trấn định.

Mitsuhiko đánh gãy lời của Shiho : "Haibara cùng Conan đều cho rằng chúng ta là những đứa nhỏ, cho nên rời đi cũng không nói lời từ biệt với chúng ta . Chẳng lẽ, chúng ta ở trong mắt Haibara chính là ngu ngốc không biết sao ?"

"Tôi không có ý nghĩ như vậy , tôi. . ." Shiho đột nhiên dừng lại.

"A, " Mitsuhiko cười cười"Cậu thừa nhận cậu là Haibara ."

Shiho trầm mặc một chút: "Cậu làm sao mà biết được?"

"Bởi vì thích a!" Mitsuhiko thanh âm có chút tự giễu: "Bởi vì thích, cho nên, thực chú ý Ai; cho nên, tớ muốn cùng Conan giống nhau trở nên vĩ đại; cho nên, tớ thực cố gắng thực cố gắng từng bước đuổi theo Ai . Chính là, chúng ta vẫn là bỏ lỡ, đúng không?"

"Mitsuhiko. . ."

Mitsuhiko còn đánh gảy Shiho trong lời nói"Conan đã từng nói cho tớ biết, Ai không phải là người tớ có thể theo đuổi, hiện tại, tớ rốt cục hiểu được là có ý gì . Chính là Ai, có thể chờ tớ lớn lên sao? Chờ tớ cũng đủ vĩ đại, có thể xứng đôi với Ai , để cho tớ tới yêu cậu, được không?"

"Tớ, thực xin lỗi." Shiho thấp giọng nói .

"Ha hả, Haibara, tớ sẽ không bỏ cuộc." Dứt lời, Mitsuhiko bỏ lại Shiho xoay người rời đi.

Shiho ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, trong lòng lộn xộn, thẳng đến phía sau truyền đến một mùi hương thanh nhã làm người ta an tâm .

Chương 8:

"Ai. . . Shiho." Ran có chút lo lắng.

"Không có việc gì " Shiho miễn cưỡng hiện ra một tia cười tái nhợt "Chúng ta đi vào đi, không thì mọi người sẽ lo lắng ."

Ran cắn cắn môi, đi theo Shiho vào trong phòng.

"Bé Ai, Mitsuhiko nói cái gì với cháu vậy ?" Tiến sĩ Agasa vẻ mặt lo lắng: "Vừa rồi Mitsuhiko chạy ra ngoài,Ayumi cùng Genta đuổi theo nó . Ta là lần đầu tiên thấy đứa bé kia như vậy."

Shiho đè trán, hướng mọi người thuật lại chuyện mới vừa rồi. Yusaku không khỏi cười khanh khách: "Hiện tại đứa nhỏ này, thật đúng là trưởng thành sớm. Chuyện này, cũng chỉ có thể chậm rãi xử lý ."

"Oa! Bé Shiho của ta rất được hoan nghênh " Yukiko khoa trương ôm lấy Shiho: "Shiho a, cháu cho ta một người con gái nuôi , được không a ~" Yukiko một bên hướng Shiho biểu tình đáng yêu, một bên hướng Yusaku hung hăng trừng liếc mắt một cái.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Yusaku bị ánh mắt của Yukiko làm cho sợ tới mức sặc một cái, vội vàng uống chén nước xong, theo lời nói của Yukiko nói tiếp: "Đúng vậy a, Shiho, nếu không chê, liền nhận chúng ta làm làm cha mẹ đi."

Shiho nhìn Yukiko cùng Yusaku ánh mắt nóng bỏng , cái tên : bố, mẹ, lại một lần nữa tràn ngập ở trong lòng của Shiho , hốc mắt của nàng không khỏi đỏ.

Yukiko nhìn Shiho sắp khóc lên , lập tức luống cuống: "Shiho, ngoan, nếu cháu không muốn coi như xong, đừng khóc a!"

Shiho rốt cuộc nhịn không được , bổ nhào vào lòng Yukiko, kêu lên xưng hô chỉ có thể xuất hiện trong mộng"Mẹ" . Yukiko đau lòng ôm lấy Shiho: "Ngoan, Mẹ ở đây , không khóc, khóc sẽ không đẹp." Shiho gật gật đầu, tùy ý Yukiko lau đi nước mắt ở hai má .

"Ô ~ Yusaku , Yukiko ! Các ngươi như thế nào có thể như vậy! Đoạt cháu giá ngoan ngoãn của ta. Oa ~" tiến sĩ khoa trương tiếng khóc lên ,ở đây mỗi người trên đầu đều xuất hiện 3 đường hắc tuyến."Khụ, tôi hay nói giỡn ~" tiến sĩ nhìn phản ứng của mọi người vội vàng ngừng tiếng khóc.

"Tiến sĩ, mặc kệ như thế nào, bác đều là ông nội tốt nhất của cháu ." Shiho trịnh trọng nói.

"Ừ, tôi chỉ biết, bé Ai là tốt nhất ." Tiến sĩ giống như đứa nhỏ nở nụ cười.

"Shiho, ăn cái này." "Shiho, cái này ăn rất ngon." "Bé ai, ta giúp cháu gắp thức ăn ." Nhìn vợ chồng Kudo cùng tiến sĩ Agasa vì mình mà tranh đĩa rau ,Shiho cuối cùng kiên định trong lòng bắt đầu hòa tan. Chị, đây là không khí của sao? Chị, em hiện tại, thực hạnh phúc .

"Uy! Cha mẹ, 2 người còn có con trai , cũng không thể thiên vị nữ nhân , trong mắt cũng chỉ có Shiho ." Shinichi bất mãn kêu to.

", Thực không lễ phép a, đại thám tử." Shiho nghiêm trang: “ Cậu hẳn là phải gọi tôi là chị mới đúng, còn có, cậu ghen tị sao? Em trai Shinichi ~"

"Uy uy ~" Shinichi lộ ra nửa con mắt đã lâu .

"Đúng rồi, Shiho, con hiện tại ở đâu ?"

"Con hiện tại đang ở nhà của tiến sĩ . Uy, tiến sĩ, thời điểm cháu không ở nhà , bác đã ăn vụng rau Tạp Lộ Lý đi" Shiho bày ra một bộ dáng hung dữ nhìn chằm chằm bác sĩ.

"Ha? đương nhiên không có." Tiến sĩ vội vàng lấy tay xoa mồ hôi.

"Leng keng ---" chuông cửa vang lên.

Hồng tử vội vàng đứng dậy mở cửa: ", nhất định là Hakuba tới đón tôi ."

Ngoài cửa một nam tử đi tới, lễ phép hướng mọi người gật gật đầu.

"Hakuba, cậu cũng quá đúng giờ , có phải hay không sợ người yêu của cậu bị đẹp trai của tôi hấp dẫn a!" Kaito cợt nhả trêu chọc.

"Câm miệng!" Aoko một quyền đánh lên trên đầu của Kaito .

"Ngô ~"

Tiến sĩ Agasa nhìn xem sự việc , ngăn cản mọi người đùa giỡn: "Tốt lắm, thời gian đã khuya , Shiho cũng nên nghỉ ngơi . Tất cả mọi người về nhà sớm một chút đi!"

"Hảo -"

Lan nhìn Shiho lập tức sẽ rời khỏi lập , cắn cắn môi, túm ống tay của Shiho "Ai. . . Shiho."

"Ngô?" Chí bảo nghi hoặc nhìn Ran biểu tình như là bị vứt bỏ rất đáng yêu, tim đập không khỏi nhảy một cái .

"Tôi đã lâu cũng chưa gặp Shiho , cho nên, hôm nay cho tôi tiếp Shiho cùng nhau ngủ được không." Ran gục đầu xuống, dùng thanh âm không ai có thể nghe thấy nói thêm một câu: "Tôi, rất muốn rất muốn Bé ai ."

Shiho nhìn Ran lỗ tai đỏ ửng, nghĩ đã muộn rồi, gật gật đầu đáp ứng . Nhất định là Ran rất giống chị , đối với phản ứng không bình thường của mình , Shiho rất nhanh tìm ra "Nguyên nhân"

Hồng tử nhìn Shiho và Ran rời đi , tâm tình rất tốt liền cười cười, sau đó, lôi kéo Hakuba rời đi. Sự tình, thật sự là càng ngày càng th

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro