ANGEL - Truyện Les

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 1

Một ngày mưa không thấy ánh sáng, trời đất cứ mịt mù...Trong căn phòng nhỏ, hai người lặng lẽ ngồi bên mép bàn...họ cứ lặng lẽ nhìn mưa rồi nhìn căn phòng..
Nhấp một ngụm trà, Hân nói:

- Em muốn có con, em muốn căn nhà chúng ta có tiếng cười rộn rã ngay cả trong những ngày mưa như thế này...

- ....tại sao? 

- Thy àh, chúng ta không quá già, nhưng cũng không còn trẻ nữa. Chúng ta cũng đã sống với nhau được 4 năm rồi..đây không phải là lúc thích hợp để có con hay sao? 

- Cuộc sống bây giờ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao? Có con bây giờ còn quá nhiều điều phải lo..

- Từ ngày mất cu Bon, em luôn mong chúng ta......

- Em đừng có lúc nào cũng nhắc tới cu Bon như thế. Mới chỉ có 1 năm thôi mà...Thy không muốn..Thy không muốn....


RẦM !!!!

Cánh cửa đóng mạnh..để lại đằng sau, Hân với khóe môi cay đắng..nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô..

Vẫn là trời mưa...

...một năm trước...

Lý Nhiễu Hân, cô sinh viên năm cuối khoa Quản trị kinh doanh, năng nổ, xinh đẹp, đầy nhiệt huyết và có một cái tên thật kỳ khôi. Hân thường tự nhủ: “ Không hiểu tại sao mình lại được đặt cái tên kì quặc như vậy, chắc có mỗi mình tên như vậy mất (=.=) chỉ khổ ở phòng thi gây chú ý chứ được gì đâu! “. 

Con trai trong trường chết mê chết mệt cô từ cái nhìn đầu tiên. Vì thành thật mà nói, khuôn mặt Hân giống như một thiên thần, ngây thơ, quyến rũ và pha chút đượm buồn. 
Mỗi ngày tới lớp, Hân đều nhận được một bông hồng hay một món quà nhỏ nằm ngay ngắn và e ấp trong hộc bàn của mình. Cô biết đó là của những chàng trai trong trường và cả ngoài trường thích cô gửi tặng. Tất cả những tình cảm đó, cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười và một lời cảm ơn chân thành. Cả bốn năm học, chưa ai nhìn thấy Hân có người yêu, hay nhìn thấy cô hẹn hò với chàng trai nào. Chỉ đôi lúc nhìn một chị đưa cô đi học rồi lại đón cô về. Các chàng trai lại càng ngưỡng mộ hơn vì người chị đó của Hân cũng rất đẹp và nhìn trông thật thành đạt.

-“ Đúng là hai chị em có khác, tuy không giống nhau nhưng cả hai đều đẹp rất riêng..”

Mỗi lần nhìn thấy sự ngưỡng mộ từ phía bạn bè dành cho chị, Hân rất sung sướng và hãnh diện.
Nhưng nào ai có biết được một điều, rằng đó đâu phải là chị gái của Hân. Mà là người yêu của Hân…
Trịnh Hiểu Thy, đó là tên của người yêu Hân..cái tên làm cho cô tò mò và say luôn cả người sở hữu cái tên đó. Thy thật đẹp, thật dịu dàng..Thy luôn làm chỗ dựa tinh thần cho Hân mỗi khi cô buồn và áp lực công việc học hành…mỗi lúc như vậy, cô chỉ cần được ở bên Thy..sà vào lòng Thy, dụi dụi và co tròn như con mèo nhỏ..là cô thấy bình yên… Vì ba mẹ cùng hai em của Hân đều ở nước ngoài, một mình cô đòi sống ở Việt Nam nên Thy đã dọn về sống chung trong căn nhà bé nhỏ của Hân. Ngày đêm họ có nhau, ngôi nhà đầy ắp tiếng cười…

CHAPTER 2

Đang mơ màng nhớ lại hồi ức đẹp của hai người thì chiếc bàn khẽ rung lên từng đợt..
“ What if I had never let you go…” tiếng nhạc chuông điện thoại làm cô bừng tỉnh.

- Hello, Frank! How are you?
- Hi Hân, I’m fine, thanks. Hey, are you free now? 
- Yes, what s up, Frank?
- I will come back to London next week, so would you mind going out with me for a while?
- Of couse. I will see you in 20’..okay?
- Good. See ya later at Nola. Bye.

Cúp máy xong, Hân ngần ngừ 1 lát vì nghe thấy chữ Nola..nhưng lập tức phi vào tủ quần áo,vì cô chỉ có 10’ để chuẩn bị..cô chọn cho mình một chiếc váy len mỏng màu ghi xám, áo khoác màu trắng. Cô tiến lại bàn trang điểm, thoa 1 chút phấn hồng để che đi những giọt nước mắt đã khô đi ban nãy, thoa chút son và bới lại tóc. Trông cô vẫn như một thiên thần, một thiên thần đượm buồn..
Frank, một người bạn từ thời đại học của cô, chàng trai có dòng máu Anh đó, lại tình nguyện sang Việt Nam làm đề tài nghiên cứu về chất độc màu da cam. Quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn, Hân và Frank nói chuyện rất hợp, rồi thân với nhau. Frank cũng là vị cứu tinh của cô và Thy..vì chính anh ấy là người đã tặng tinh trùng, để cô và Thy có một đứa con..

-Nola Coffee-


Hân đến sớm hơn Frank, đi lên tầng hai, cô thở phào vì căn phòng quen thuộc vẫn vắng vẻ như trước đây. Cô bước vào không gian quen thuộc..miết tay trên những phím đàn piano..cô nhắm mắt lại.. Đã lâu quá rồi cô không tới đây..uhm..hình như là từ ngày cu Bon…nghĩ tới đó, nước mắt cô lại trào ra.. Đã 1 năm có lẻ, tiếng khóc, nước mắt, quỵ ngã…mọi thứ cứ như mới ngày hôm qua..lòng cô thắt lại, tim cô như có ai bóp nghẹt.. Cô đau đớn, vai rung lên bần bật..
…” Mẹ nhớ con quá..Bon à..Bon”…

- Are you ok, Hân? 
Hân cảm thấy có bàn tay nắm nhẹ vai mình, là Frank..cô không nói gì, quệt nhanh nước mắt, cô mỉm cười với Frank:

- It’s ok ! 

Ngồi xuống ghế, vừa lúc cô waitress đi tới..gọi cho mình một cốc sinh tố mix apple-carrot-watermelon, thức uống yêu thích của cô. Thy vẫn trêu cô là con heo ăn 3 loại quả. Cô sẽ quay sang đá Thy một cái và sẽ trộn sinh tố của mình vào cốc trà của Thy, bắt Thy uống hết, trông Thy lúc đó thật tội nghiệp, mặt méo mó. Nghĩ tới đó cô bất chợt cười to một tiếng, khiến Frank rất ngạc nhiên và tò mò, nhưng cũng cười theo..

- Hân có gì mà vui thế? Kể tui nghe đi.
- Ái chà chà, chàng lính ngự lâm quân của chúng ta nói tiếng Việt khá hơn rất nhiều rồi. Không uổng công đi theo chị Hân ngần ấy năm nhỉ? Hehe..
- Chuyện! Frank mà lị..học trò cưng của chị Hân thì phải khác chứ.

..”hahahahaha…” Hân bật cười nghiêng ngả, vì mấy tiếng lóng Frank học được, anh chàng nói nghe vừa dễ thương mà vừa buồn cười.

- Okay okay, haha… Đề tại nghiên cứu của Frank tới đâu rồi?
- Uhm..tạm ổn, tuần tới tui về nước để thuyết trình với mấy giáo sư..sau đó là họp lại để bàn bạc thêm về hậu quả của chất độc màu da cam, cũng như cuộc sống của nạn nhân. 
- Oh, vậy là chàng lính ngự lâm sắp hoàn thành đề tài rồi nhỉ. Liệu có quay lại Việt Nam nữa không? 
- Có chứ, tui tính về Việt Nam ở lun nè, để còn cưới chị Hân nữa chứ, hehe..
- Cái đồ quỷ…lần sau đến Việt Nam, nhớ mang theo “chị” ngự lâm quân đó. Nếu không ta sẽ ép ngươi lấy một cô nàng, nhân danh thầy đó..nghe ko? Haha…

Hai người họ vẫn cứ vậy, cứ gặp nhau là thành cái phiên chợ. 

..” what if I had never let you go…”

Có điện thoại, Thy gọi.. Sao Thy lại gọi vào giờ này nhỉ, giờ đang là giờ làm việc.. Tuy hôm nay thứ 7, Hân được nghỉ làm. Nhưng Thy thì phải làm cả thứ 7, và Thy thì không có thói quen gọi trong giờ làm việc. Cô bỗng có linh cảm không lành. Book máy:

- Hello, Thy. Có chuyện gì vậy?
- Alo, cô có phải người nhà của cô Trịnh Hiểu Thy không ạ?
- Dạ vâng, chị là ai ạ? – Hân hồi hộp..
- Tôi là y tá của bệnh viện FX. Cô Thy bị tai nạn, hiên đang được cấp cứu trong bệnh viện..mong cô đến ngay để còn làm thủ tục nhập viện.
- Dạ vâng vâng…

Tay Hân run run cất máy, cô lập tức vơ đồ..chạy vụt đi..
- I will call you later, Frank..before you go..I promise..

CHAPTER 3


-FX Hospital-

Hân lao như bay vào trong sảnh bệnh viện, cô vừa thở vừa nói: 
- Tôi là người nhà của cô Trịnh Hiểu Thy, cho hỏi cô Thy nằm ở phòng nào ạ?
- Trịnh Hiểu Thy, phòng 713.
- Cám ơn!

--Phòng 713—

- Thưa bác sĩ, tình hình của chị tôi thế nào rồi ạ?
- May mắn là cô ấy không sao cả, chỉ là bị choáng, và xây xát bên ngoài. Có lẽ là túi khí của xe đã bật ra đúng lúc. Chúng tôi đã chụp cắt lớp và kiểm tra, không có dấu hiệu nguy hiểm. Nhưng cô ấy bị nhiễm lạnh và đang ở cấp độ nhẹ của viêm phổi. 
- Bác sĩ nói sao ạh? 
- Cô ấy ở tình trạng ướt sũng khi nhập viện, cõ lẽ cô ấy bị nước ngấm nên gây ra tình trạng chóng mặt khi lái xe. Chúng tôi đã cho cô ấy uống an thần, chắc một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh thôi.
- Dạ vâng, cám ơn bác sĩ rất nhiều.

………

Vuốt nhẹ mái tóc của người yêu, sờ nhẹ những vết xước trên khuôn mặt Thy, Hân không khỏi xót xa, nước mắt cô cứ lăn dài.. 

- Thy ngốc quá..ngốc lắm…sao lại đi ngoài mưa mà không mang ô vậy? Sao lại để bất cẩn vậy? Thy ngốc..em ghét Thy..Thy làm em sợ lắm biết không hả? Thy có làm sao thì em biết sống sao hả? 
Cứ thế..cô gục mặt xuống..khóc nức nở..nhưng cô không dám khóc to..sợ làm Thy tỉnh giấc…rồi cô ngủ quên từ lúc nào… Khi tỉnh dậy thì cô không thấy Thy đâu, vai nặng nặng, ..
”Thy đã đắp chăn cho mình..tệ quá..sao mình có thể ngủ quên được..hừ hừ..” 

Chắc Thy đi toilet..đồ đạc vẫn còn đây thì chắc chắn không thể trốn viện ^^”
Cô đứng lên, đi ra cửa sổ…đèn đường lấp lánh bao sắc màu…trời đã tạnh mưa..nhưng cơn gió lạnh đầu đông bất chợt ùa đến khiến Hân khẽ dùng mình..đông năm nay tới sớm hơn năm ngoái thì phải. Nhắm mắt lại..cô lại trôi về quá khứ.. Cũng tại bệnh viện này.. cũng vào thời tiết này..một năm trước…

- “ Á á..bác sĩ..xin bác sĩ hãy cứu con tôi..” – tiếng Hân thét lên trong bệnh viện..người cô đầm đìa mồ hôi vì đau đớn..
- “ Hân à, em đừng sợ..có Thy ở đây..gắng lên em..”
- ..” Thy…Thy….”

Giọng Hân yếu dần..vừa lúc cô được đưa vào phòng phẫu thuật… Ánh đèn sáng quắc..rọi thằng vào mắt cô..cơn đau làm cô lịm dần đi..một phần cũng vì thuốc mê, bác sĩ tiêm cho cô…Mọi thứ một màu trắng..

….Choang ~!
Âm thanh chói tai khiến cô bừng tỉnh..một vòng tay ôm chặt lấy cô từ đằng sau..

- Em làm gì vậy baby? - Thy hốt hoảng ôm chặt lấy Hân.
- Ơ..em..em có làm gì đâu..em chỉ định hít thở không khí chút thôi mà..
- Em có biết là nửa người em ở ngoài cửa sổ khi nãy không? Và em có biết là đang ở tầng thứ 7 của bệnh viện ko? – Thy nheo mắt..trách Hân nhẹ nhàng..nét mặt cô vẫn đọng lại sự hoảng hốt.

Hân nhìn thấy vậy..liền tiến lại..đưa tay vuốt ve khuôn mặt Thy..đặt lên môi cô nụ hôn ấm áp và thầm thì như đứa trẻ hối lỗi:

- Xin lỗi bà xã..em mải nghĩ nên không để ý..em sẽ không vậy nữa mà..đừng giận em nha.. Baby baby..moahhh
- Được rồi được rồi..23 24 tuổi rồi mà cứ như trẻ con vậy, cô ạ. 

Thy lấy ngón tay thon dài của mình, dí vào trán Hân 1 cái, mắng yêu. Cô xoay người ngồi xuống giường, để Hân ngồi lên lòng mình..cô vòng tay ôm lấy người yêu..

- Cho Thy xin lỗi chuyện sáng nay nhé..Thy xin lỗi đã cư xử như vậy..và đã làm em lo lắng..
- Không sao đâu baby..giờ baby khỏe là em mừng rồi..không có nghĩ tới chuyện khác nữa..
- Ohmm..còn chuyện ban sáng em nói……Thy…
- Thôi Thy… nếu Thy chưa muốn thì em cũng không nói tới nữa..chừng nào Thy sẵn sàng..chúng ta sẽ nói tiếp..
- Uhm..cám ơn em nhiều..bà xã… Thật ra không phải Thy chưa nghĩ tới..mà là..hmm.. Em hiểu lòng Thy mà..Thy chưa ổn định..
- Em hiểu mà, baby. – Hân dụi đầu vào người Thy – À! Nãy giờ Thy đi đâu đó?
- Oh..Thy tới gặp bác sĩ..Ông ấy nói Thy đã đỡ hơn rất nhiều..vì Thy không bị ảnh hưởng gì bên trong cả. Ngày mai có thể xuất viện..nhưng Thy nằn nì..kêu ổng cho Thy xuất viện luôn..Thy muốn về nhà..Thy muốn nằm cạnh bà xã của Thy cơ..

Thy nói liền một hơi..cô nũng nịu kéo áo Hân..ngước ánh mắt puppy lên nhìn Hân..khiến cô không khỏi phì cười.. Quàng tay ôm người yêu..cô cụng mũi vào trán Thy..

- Được rồi, khỉ con. Chỉ thế là nhanh ! Mà Thy không đói hả? Em đói quá baby ơi =.=
- Em ngồi đó than thở thêm 2 câu là Thy dọn xong đồ đó cưng..^0^
- Dạ dạ..đi nào đi nào…đồ của Thy có mấy đâu mà đã dọa người ta..hứ.

Hân lẩm bẩm với Thy…nhưng vẫn ngoan ngoan xách tui xách của mình đi theo Thy..Làm thủ tục xuất viện xong..hai người đi ăn cơm chung. Thy bỗng nảy ra ý tưởng đi bộ về nhà vì xe hỏng..vẫn đang sửa.. Vì mai là Chủ Nhật nên sẽ được ngủ vùi. Hân thì phản đối vì sợ Thy bị mệt…nhưng mỗi lần Thy nhìn cô bằng đôi mắt long lanh ấy..cô phải xuôi.
Vì từ bệnh viện về nhà cũng khá gần..khoảng chừng 2km..nên hai người vừa dắt tay nhau..và nói chuyện..cười nói..hít hà cái không khí lạnh đầu đông..

Về tới nhà, Hân thúc Thy đi tắm để chỗ rộng cho cô còn dọn dẹp..Lúc Hân dọn dẹp xong cũng vừa lúc Thy tắm xong.. Hân cũng bước vào..xối nước vào bồn…cô thả mình trong bồn nóng cùng với hương thơm dịu nhẹ của bath cream..mọi mệt mỏi như tan biến dần.. Ngó đồng hồ..đã 11 rưỡi đêm, cô liền xả người..quấn áo bông rồi đi ra. 
Thy vẫn nằm đọc sách chờ cô.. Thấy Hân ra, cô ngước lên và bần thần.. Mái tóc nâu hơi xoăn thấm nước nên rủ xuống, lòa xòa trước khuôn mặt trắng bầu bầu của Hân..ánh đèn chiếu vào khuôn mặt Hân..một thiên thần xuất hiện chăng?! Một thiên thần đượm buồn…
Hân hắng giọng một tiếng làm cô tỉnh giấc mộng..kéo tay Hân nằm xuống cạnh mình..cô nhắm mắt để những ngón tay của Hân xoa nhẹ vào những vết xước trên mặt..
..Đôi môi mềm tìm thấy nhau..không gấp gáp..không dữ dội..cứ dịu nhẹ…
Ánh đèn chợt tắt..như thể ngượng ngùng trước thân thể của hai người con gái đẹp…

CHAPTER 4


Chủ nhật, không mưa nhưng gió lồng lộng..lá vàng cứ đua nhau rơi..khiến cảnh vật đã ảm đạm..lại càng thêm buồn.. Cuộn mình trong chiếc chăn dày..Hân với tay lên ôm Thy..hơi ấm từ Thy tỏa ra thật nhẹ..thật mượt mà và êm ái… Cái cảm giác này vẫn còn nguyên vẹn sau bốn năm.. Trông Thy ngủ thật bình yên quá, dụi mình trong lòng Thy..Hân nghĩ xem hôm nay hai đứa sẽ làm gì.. Chợt nhớ ra Frank, hôm qua lúc cô chạy vụt đi..không kịp chào Frank một tiếng tử tế.. “..phải gọi cho Frank trước khi cậu ấy đi..” – Hân nghĩ thầm. 

..” Tút .. tút…”

- Hello Hân! How are you? 
- I’m fine..really 
- So..how about Thy? Is she ok?
- Yeah..she s much better.. thanks. Hey..Would you like to have lunch with us?
- Do you mind? I’m afraid of disturbing Thy…she s still weak..
- No..it s ok, buddy! 
- Ohm..okay..I will come..Thank you.
- Welcome. So..12.00 pm..my place.. See ya later. Bye.

Hân cúp máy..vai cô thấy nhột nhột.. Thy vừa hôn đôi vai gầy nhỏ của Hân..vừa thì thầm..

- Baby, sao em không gọi Thy dậy đón bình minh cùng em? 
- À..tại em sợ đánh thức Thy dậy sớm thì mặt trời sẽ trốn mất..thay vào đó sẽ là bão bùng mịt mù trong một ngày chủ nhật khô ráo đẹp đẽ này..hí hí..
- Quỷ con..cô chế giễu tui đó hả.. Tui cù léc cô chết thui… Ya ya ya..chết chưa?
- Hahahaha..em xin đầu hàng..thua thua…haha..- Hân vừa xua tay..vừa quẹt nước mắt vì cười.
- Tạm tha cho nhà ngươi..hehe.. Ta đi tắm đây.. À! Hôm nay nhà mình sẽ đi đâu nhỉ?
- Không đi đâu cả, tắm nhanh đi cưng, trưa nay mình sẽ làm cơm mời Frank đến ăn.
- Frank?
- Yes, he is going to come back to London next week, honey.
- Ồ! Vậy hả? Vậy hai đứa mình tắm chung cho nhanh còn đi chợ không muộn nhé 
- À há.. tuân lệnh Bộ trưởng bộ THAM MƯU 

Hai người vui vẻ đi ra Intermex gần nhà mua đồ ăn..hôm nay họ làm lẩu bò..thật hợp với thời tiết lạnh thế này..
Lúc về Hân cứ líu ríu chạy ra chạy vào..lon ton như con mèo nhỏ phụ giúp Thy nhặt rau..thái hành.. Thú thực là mấy món cao siêu thế này Hân chào thua..Thy nấu rất ngon..
..” Thy giỏi thật..” – Hân ngưỡng mộ nghĩ thầm..

..Ding Doong..

- A! Frank tới rồi..
- Đồ ăn cũng vừa xong..nãy em có nhặt beer vào giỏ không bé?
- Thôi chết rồi…em quên mất rồi..huhu…
- Được rồi, em vào sắp bát ra bàn nhé…Thy với Frank sẽ mua beer..
- Đồng ý baby!

Không khí ngoài trời thật dễ chịu..tuy khá lạnh..nhưng đúng chất là đông Hà Nội..chỉ được vẻ đẹp bên ngoài..vẻ đẹp lạnh lùng..buồn bã và lỡ đãng… Nhưng chỉ có ai đã từng hưởng cái lạnh đó mới hiểu..bên trong nó là sự buốt giá… 
Mùa đông Hà Nội không giống với mùa Đông ở London có nhiều sương mù..hay mùa đông ở Wasington..thật nhiều mưa và tuyết.. Hà nội không có tuyết, sương mù không nhiều..chỉ có cái rét cắt da cắt thịt…

- Cậu vẫn không nói gì với cô ấy về chuyện đó chứ?
- Chuyện gì cơ? À! Chắc chắn không rồi..điều đó vẫn là bí mật của hai chúng ta..
- Hôm qua cô ấy nói muốn có con…hmm…
- Vậy à? Cũng là chuyện bình thường thôi mà…bản năng của người phụ nữ đã từng làm mẹ sẽ như vậy. 
- Chuyện này chắc chắn sẽ được nhắc lại…tôi không thể nói với cô ấy điều đó.. – Thy nói, mắt cô đã ngấn nước.
- Thy à, rồi Hân cũng sẽ phải đối mặt với chuyện này thôi. Hai người vẫn còn rất nhiều lựa chọn. Đừng để mất đi tuổi thanh xuân và hy vọng. – Frank vỗ nhẹ vai Thy an ủi.
- Uhm..cõ lẽ ông Trời sẽ quyết định số phận. Thế còn cậu? Khi nào thì cậu sẽ đón chàng người yêu bé nhỏ của mình qua Việt Nam ra mắt chúng tôi đây? – Thy vừa nói vừa nhặt beer vào giỏ và tiến lại quầy Cashier.

Frank đứng khựng lại..mắt chữ A..miệng chữ O..lắp bắp chạy theo Thy..

- How do you know that? Ngay đến Hân cũng không dám khẳng định… How?

Thy không nói gì, thanh toán tiền xong cô mỉm cười bước đi..giơ năm ngón tay trước mặt Frank..ý muốn nói.. “ Tôi hơn cô ấy những năm tuổi cơ mà! “

- Actully.. she has known about you for a long time, buddy!

Frank đỏ mặt, gật đầu..trông cậu ta lúc này mới thật “con gái “..

Về tới nhà ba người ăn uống, cười đùa thật vui vẻ.. Tới chiều thì Frank về, nói còn công chuyện cần làm nốt..

- Cám ơn hai người vì bữa ăn..nhất định tui sẽ còn quay lại nữa..
- Tất nhiên là đừng đi một mình nhé..- Thy nháy mắt với cậu ta.
- Lên đường bình an may mắn nhé..Nhớ contact với chúng tôi đó..I will miss you so.. – Hân bịn rịn.

Ôm hai cô gái vào lòng, Frank vẫy chào tạm biệt và lên taxi.
Vừa lúc đó thì Thy có điện thoại..cô nói qua nói lại một lát..cúp máy..cô chạy ùa vào bếp ôm lấy Hân thủ thỉ:

- Bà xã..bà xã..Thy phải đi kiểm tra mấy mẫu thiết kế mới, lão boss vừa gọi.. Bực mình ghê á.. Chủ nhật mà..hức hức… 

Hân xoay người lại..cô hôn Thy nhẹ nhàng..

- Thy cứ đi đi..em ở nhà dọn dẹp lại nhà cửa đợi Thy về..
- Cám ơn em..đừng giận Thy nhé..chụt!

Hân cười cụng tay vào trán Thy rồi tiễn người yêu ra cửa…

CHAPTER 5


” Thy đi rồi..phải dọn dẹp thật gọn gàng làm Thy bất ngờ mới được..” 
Nghĩ là làm..Hân bắc ghế trèo lên để với chiếc ruột bông lồng vào chăn cho ấm..mùa đông rồi. Đang kéo kéo cái bịch chăn to đùng thì bỗng có vật gì đó rơi xuống sàn nhà.. Hân thấy vậy, cố gắng kéo chiếc chăn xuống rồi mới trèo xuống..nhặt vật đó lên.. Đó là một chiếc phong bì đựng giấy tờ khổ lớn..chiếc phong bì bị bụi phủ, chứng tỏ nó đã nằm ở đây khá lâu rồi. “..không biết là gì vậy nhỉ..” Không nén được cơn tò mò, Hân mở phong bì ra..trong đó có một vài tờ giấy, hình như của bệnh viện. Hâm cầm giấy lên đọc..
Sắc mặt của cô dần chuyển sang trắng bệch..mặt cô tái đi.. Người cô dường như chao đảo..Hân đứng không vững, cô ngã xuống sàn nhà..đánh rơi tờ giấy trắng có in mực bay phấp phới..
….Hồ sơ bệnh án – Lý Nhiễu Hân….- Bệnh Viện FX..

Bò dậy..chạy xuống phòng tắm..Hân mở vòi nước, cô ngồi sụp xuống..để kệ cho nước xối từ đầu xuống chân..thấm qua lớp quân áo dày. Mắt cô đờ đẫn..nhưng cô không khóc được.. Mắt cô cứ khô đi.. Cảnh tượng của một năm trước như đang hiện về..rõ mồn một..trước mắt cô, như thể cô đang ở trong chính thời gian đó vậy..

…- Thy à Thy à..mình sẽ gọi con là cu Bon nhé..nghe thật tròn..thật đáng yêu..
…Bon của mẹ..yêu thương của mẹ..con đừng đạp nhé..mẹ đau lắm..để mẹ kể chuyện cho con nha… Ngày xửa ngày xưa…Á! …Bon hư nào…
…Bon ơi..hôm nay mẹ Thy bảo sẽ mua cho con đĩa nhạc giao hưởng đấy..thích không? Mẹ Thy yêu Bon hơn mẹ rồi… Nhưng không sao..mẹ yêu Bon hơn yêu mẹ Thy, Bon nhỉ?...hihi…


Hân cứ lảnh lót như vậy, khiến ngồi nhà không lúc nào được yên tĩnh.. Nhưng thật đầm ấm và vui vẻ..

..9 tháng 10 ngày…

- Thy àh..sao em không thấy Bon nó đòi ra vậy Thy? Lần trước nó làm em đau quá trời luôn đó..tưởng nó đòi ra sớm 1 tháng chứ..hóa ra lại không phải…sao giờ không chịu ra vầy nè ???
- Em đừng sốt ruột..các cụ nói “ sinh sau đẻ muộn” thì con sẽ già dặn hơn..Thy nghĩ thế..hehe…
- Thy đúng là chỉ được mỗi vậy thôi…- Hân gõ đầu Thy.


9 tháng 25 ngày…

…” Sao Bon vẫn chưa chịu đòi ra vậy Bon?..Ngày mai thứ hai mẹ sẽ xin nghỉ làm cho Bon đi bác sĩ nhé..bác sĩ sẽ tiêm vào mông Bon cho xem..” 

Hân đang đi chợ về..tay xách túi đồ..khệ nệ bước đi..cô vừa xoa bụng vừa nói chuyện với “cái bụng” nên không để ý .. Bỗng người cô bị va rất mạnh..khiến cô bị đập vào bờ tường bên cạnh và ngã ra đất..túi đồ ăn văng lung tung..định thần lại thì cô mới không thấy túi xách đâu.. Đang định hét lên : Cướp! Thì bụng cô đau dữ dội..cô nhăn nhó…đau đớn..
…” máu..máu ở đâu nhiều thế này…Cứu ..cứu với…” - Hân hoảng hốt..dùng hết sức lực kêu cứu trước khi lịm đi vì đau…

Khi tỉnh dậy cô đang nằm trên băng-ca trong bệnh viện và đang được đẩy đi.. Mở mắt cô đã thấy Thy ở bên cạnh..đang chạy theo cô..nhưng bụng cô lại đau..người cô đầm đìa mồ hôi..

- Á á..bác sĩ..hãy cứu con tôi! Xin bác sĩ….Thy Thy ơi…

Cánh cửa khép lại.. PHÒNG CẤP CỨU – Bệnh viện FX…..

--Phòng trưởng khoa—

- Thưa bác sĩ, tôi là người nhà của cô Lý Nhiễu Hân..
- Vâng, mời cô ngồi xuống. Tôi xin phép được nói luôn nhé. Tôi rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức nhưng chúng tôi chỉ cứu được người mẹ. Còn bào thai..chúng tôi rất tiếc…
- Vậy là…..- Thy tái đi..thấy lòng buốt nhói..
- Vấn đề chính ở đây không phải vì cô ấy ngã nên mất đứa bé..mà vì cái thai đã bị chết lưu.. Hmm..tôi rất tiếc về chuyện đó.
- Bác..bác sĩ…ông nói sao cơ? Chết lưu? Tại sao? Sao lại có thể như thế? Hồi tháng thứ 8 chúng tôi vẫn đi khám và con tôi vẫn khỏe mạnh cơ mà? – Thy dường như đã mất dần bình tĩnh..Ánh mắt cô trở nên hoang dại..
- Con cô ??? À..hmm..vì dây rốn đã quấn quanh cổ..khiến cho đứa bé bị ngạt… Tôi thành thực lấy làm tiếc.. Cô đừng quá đau buồn. – Bác sĩ đặt tay lên vai Thy an ủi.

Thy như người không hồn..đứng dậy.. đi về phía cánh cửa.. Tâm hồn cô đang nát ra..cô không thể nghĩ thêm được điều gì…

- Xin lỗi, còn một điều nữa tôi cần nói với cô. Cô có nói lại với cô Hân không thì tôi nghĩ phải suy xét trước đã. Đừng làm cô ấy bị shock.
- ....?
- Sau cú ngã chiều nay..cộng với cái thai đã lưu trong bụng quá lâu..điều đó làm tổn thương thành tử cung của Hân. Tôi e rằng việc mang thai lại là rất khó.. Cho nên cô hãy cố thuyết phục cô ấy.

Thy đứng trân trân…ánh mắt cô lúc này như đóng băng..Não cô ngừng hoạt động..Hai nỗi đau đến dồn dập… hai tay cô buông thõng..dường như ở cô..người ta không nhìn thấy linh hồn… Lững thững bước đi trong hành lang bệnh viện..cô không thể nghĩ tới điều gì ngoài việc đối mặt với Hân.. Cô phải làm sao đây? Cô phải nói thế nào với Hân đây?
Mở cửa phòng bệnh của Hân bước vào..cảnh tưởng trước mắt làm Thy thấy như có ai bóp nghẹt tim mình..nước mắt cô lúc bấy giờ mới trào ra..giàn giụa.. Cô lao tới ôm lấy Hân vào lòng..
Hân đang ngồi trên giường bệnh..hai chân thu lại..tay ôm chặt chiếc bình sữa..cô không khóc…nhưng mặt cô xanh xao hẳn.. Mắt cô trũng sâu..đờ đẫn nhìn vào bức tường trắng trước mặt…miệng cô lẩm bẩm:

- Bon..mẹ xin lỗi..là tại mẹ hết..tất cả là tại mẹ.. Bon ơi con không rời xa mẹ phải không? Bon à..ngày mai con sẽ về với mẹ phải không?
…Bon ơi..mẹ xin lỗi..xin lỗi con..yêu thương của mẹ…mẹ xin lỗi.. Bon à..con có nghe không? Bon…!!!!


Khi đó, một nửa trái tim của Hân đã vỡ vụn..nửa còn lại đang nứt dần..khiến cô không nghe được bất cứ âm thanh gì..không cảm thấy bất cứ điều gì.. Linh hồn cô đã chết trong phòng cấp cứu rồi.. Giờ ngồi đây chỉ còn lại cái xác..cái xác không hồn… 
Cô cứ để cho Thy ôm lấy mình..cô không nghĩ được gì cả..cô không khóc được..

Trước hình ảnh đó, Thy đã quyết định không nói cho Hân chuyện cô không thể sinh con..một nỗi đau đã là quá đủ với người con gái này..người con gái cô thương yêu…

CHAPTER 6



Nước nóng trong bình dự trữ đã cạn..làn nước lạnh buốt của mùa đông bắt đầu xối xả vào đầu..vào vai..vào thân thể Hân lúc này.. Cô bừng tỉnh…

- Tại sao? Tại sao Thy giấu mình lâu như vậy? Tại sao không cho mình biết về chuyện này chứ?
Vai cô run lên..toàn thân cô lẩy bẩy trong làn nước lạnh giá vẫn tiếp tục xối xuống… Cô run lên vì lạnh..vì sợ..vì đau đớn..và vì cơn nấc nghẹn ngào cứ ùa đến… Cô cứ ngồi đó..người cô tê cứng…và cô đuối sức dần……

………….

- Bà xã bé nhỏ đáng yêu ơi..Thy về rồi nè..mua bánh kem em thích nhất nè..ra đón Thy nào !!!!
- ……………
- Bà xã trốn đâu rồi ??? Hư quá nhỉ !!!

Vẫn im lặng… Thy bước vào phòng khách rồi đi xuống bếp...không thấy Hân.. Cô leo lên phòng ngủ Hân cũng không có ở đó… Đang đi lên phòng chứa đồ ở tầng trên thì cô nghe thấy tiếng nước chảy trong bath room…cửa mở..cô vào rón rén mở cửa tính nhảy vào hù Hân. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô giật thót..không kịp nghĩ gì, cô quăng chiếc túi cầm trên tay chạy lại đỡ Hân dậy…khóa vòi nước..cô đưa Hân ra khỏi phòng tắm và thay cho Hân bộ đồ khô. Đặt Hân nằm lên giường..sờ trán..người Hân nóng rực và miệng liên tục kêu lạnh…Hân sốt.. Thy xót xa nhìn Hân, trong đầu không biết tại sao Hân lại làm vậy. Cô kéo chiếc chăn đắp cho người yêu..trở lên phòng chứa đồ để lấy chiếc ruột bông..mùa đông rồi..trời lạnh rồi. Bước vào phòng chứa đồ, nhìn thấy chiếc phong bì và những tờ giấy nằm vương vãi..im lìm trên sàn nhà..Thy đã hiểu ra mọi chuyện..tim cô nhói lên 1 tiếng..
….”Thịch”…..
Lẳng lặng thu xếp đống giấy tờ cho gọn lại..cô nén những giọt nước mắt đang trực nhỏ xuống thềm nhà..cô nén lại mọi cảm xúc đang trực bùng nổ.. Kéo chiếc chăn bông xuống dưới nhà.. Cô nhìn Hân…đắp thêm chăn cho người yêu..vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn hơi ẩm..bất chợt một giọt nước mắt nóng hổi nhỏ trên má của Hân. Có lẽ nó nóng đến bỏng rát, khiến Hân tỉnh dậy..cô mở mắt và nhìn thấy Thy… 
Bao nhiêu nỗi tủi thân, đau đớn Hân muốn trút ra hết..cô muốn hét thật to..muốn khóc thật to..thật nhiều.. Dù biết sẽ chẳng với được bao nhiêu, nhưng nó cứ quọ quạy, cắn rứt từng mảng tâm hồn cô thế này..Hân không chịu được. 
Nhưng khi thấy mắt Thy ướt, theo bẳn năng, cô đưa tay lên quệt nước mắt cho Thy, cho dù cánh tay mỏi mệt nặng trĩu. Lòng cô trào lên niềm xót xa, cô quay người, không dám nhìn Thy nữa…

- Để Thy lấy thuốc cho em uống..
- ………………..
- Em đã ăn gì chưa? Phải ăn mới uống thuốc được. – Thy cố bắt chuyện.
- ……………….
- Có lẽ em chưa ăn gì..để Thy mua cháo cho em, rồi còn uống thuốc nữa..Em sốt rồi.

Hân vẫn im lặng, không nói tiếng nào. Thy thở dài..lấy áo khoác, cô bước ra khỏi phòng và khép cửa lại. 
Khi Thy về, Hân ngoan ngoãn ăn cháo, dù cổ họngđau rát nhưng Hân không muốn Thy buồn..cô cố gắng ăn và uống thuốc Thy đứa. Chỉ có điều cô vẫn không thể nói chuyện với Thy..đơn giản vì, cô không biết phải nói gì trong lúc này. Vì thế cô chọn cách im lặng…

…Nhiều ngày trôi qua..vẫn ngôi nhà đó, vẫn hai con người đó…nhưng có một người vẫn giữ im lặng. Hân đã khỏi ốm, cô cũng đi làm trở lại, công việc của những ngày nghỉ dồn lên..nó khiến cô bận túi bụi. Hân cũng chỉ mong cô thật là bận, như vậy đầu óc cô sẽ không thể nghĩ chuyện khác..
Còn Thy, cô hiểu Hân, nên cô đã để Hân trong thé giới riêng của cô ấy. Cô vẫn quan tâm tới Hân, vẫn luôn nhắn tin nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ. Tối, hai người nằm cạnh nhau, thi thoảng quay người, ánh mắt họ chạm nhau..Thy muốn với tay ôm lấy Hân vào long, nhưng Hân lại cụp mắt xuống và quay người đi..hành động đó không khỏi làm Thy thấy nhói trong lòng… 

Một ngày giữa đông, Hân ngồi ăn trưa một mình ở So HOT coffee..cô đang thả mình theo những bản ballad nhẹ nhàng của quán..thư giãn sau những ngày làm việc mệt mỏi. Cô lơ đãng nhìn ra sân Nhà Thờ Lớn từ chỗ ngồi quen thuộc của mình, trời lạnh nên Nhà Thờ càng được khoác thêm cái áo cổ kính..dường như mùa đông nên cái gì cũng màu xám, tường màu xám, mây màu xám..đến không khí và ánh sang cũng mang cái màu trắng sáng ảm đạm… Đặt một dấu chấm vào tờ giấy đang viết, Hân đã xong bức thư viết cho Thy..cô thở nhẹ một tiếng thật dài, cố nén nỗi buồn trong lòng..nhìn ra khung cửa sổ, gió đung đưa cành cây..cô ước giá như mình là một thiên thần..có thể bay đến mọi nơi..hòa cùng những làn gió kia..và luôn vui vẻ…

Tối, Thy bước vào nhà, căn nhà im ắng..tối om..
- “Chắc đi liên hoan rồi..hmmmm…” – Thy thở dài, buông một tiếng.

Cô mệt mỏi buông người xuống giường..cả ngày làm việc..mấy mẫu thiết kế mới trục trặc, phía bên công ty cạnh tranh nói mẫu của công ty cô ăn cắp ý tưởng..bla bla bla.. Nghĩ đến chuyện công việc, nghĩ đến Hân..đầu cô đau như búa bổ…cô lăn người trên đệm..bỗng đụng phải cái gì đó..một bức thư…

Dear Thy,
Có lẽ khi Thy đọc được những dòng này em đã đang trên đường rồi…Em sẽ bay lúc 10h tối..
Em xin lỗi vì đã ra đi mà không chào Thy một tiếng..máy ngày vừa qua em cũng không nói gì với Thy cả. Không phải em giận Thy đâu, em không hề giận..em chỉ không biết sẽ phải nói gì và bắt đầu như thế nào. Em không còn có khả năng làm mẹ nữa..em giống như một người vô dụng rồi. Thy càng không thể làm điều đó. Hơn ai hết, em hiểu Thy, hiểu nỗi lòng của Thy, thương xót cả những ký ức của Thy. Em cảm thấy em chẳng thể làm gì được cho Thy cả, thế nên khi có cu Bon, em mừng, mừng khôn xiết. Vậy mà…ông trời đã tước đi của em niềm hạnh phúc ấy…
Mấy ngày vừa rồi em nhớ Thy lắm, mỗi tối em nằm cạnh Thy..em chỉ muốn được lao vào lòng Thy..để Thy ôm em..để Thy hôn em..để em được khóc cho với bớt mọi tủi thân, đau khổ trong lòng..và để em biết rằng Thy cần em…
Em xin lỗi..xin lỗi Thy thật nhiều….
Công ty gửi em đi học nghiệp vụ ở Nga..em đã đồng ý…sẵn tiện em qua thăm bố mẹ và các em luôn.. Lâu nhất là 1 năm..còn sớm hơn thì em không biết..
Em không có đủ dũng cảm để đứng trước Thy nói những điều này… Thy à, em rất nhớ Thy… Chừng ấy năm, tình yêu đó vẫn nguyên vẹn..không vơi đi mà lại càng đầy lên..
Thy…hãy chăm sóc ngôi nhà nhé..em không muốn nó bị bỏ hoang cho tới lúc em quay về… Em luôn mong gia đình chúng ta có tiếng cười của trẻ nhỏ..em luôn muốn giữa Thy và em có nhiều hơn một mối liên hệ… Thy hiểu em mà, phải không?
Hmm..có lẽ em không thể viết nữa..em dừng ở đây nhé.
Thy nhớ giữ gìn sức khỏe..đừng để bị ốm… Nhớ không giữa chúng ta có liên kết..Thy mà ốm là em cũng sẽ ốm.. Cho nên Thy phải khỏe..mùa đông ở Nga lạnh lắm Thy à..^^

P/s: Em yêu Thy thật nhiều. Hôn Thy.


Vợ của Thy. With love.
Nhiễu Hân


……………

Gấp tờ giấy lại..nhìn đồng hồ..8h15’..ra sân bay mất 1 tiếng rưỡi..có thể cô vẫn còn kịp gặp Hân.. Thy chạy như bay ra bãi đỗ xe gần nhà..cô quay đầu xe và phóng vút đi.. Ngồi trong xe..cô thầm cầu nguyện ông Trời thương cô…
Con người luôn vậy, họ có một trái tim nóng bỏng yêu thương..nhưng cũng là một trái tim yếu đuối. Họ tham lam..ích kỉ..và mềm yếu trong tình yêu. Và những khi họ vấp phải một chướng ngại..điều đầu tiên họ nghĩ đến là chạy trốn. Chạy trốn trong im lặng…chạy trốn một mình để tự gặm nhấm nối đau.. Giờ cũng như vậy…..

CHAPTER 7



……………………………..

- Chú! Chú đừng làm vậy mà..cháu xin chú..huhu…
- …………………
- CHÚ…cháu van chú..cháu lạy chú..tha cho cháu.. Cứu! Cứu với !!!

BỐP !!!

- Im mồm..con ranh con..mày mà hét lên..tao sẽ giết mày.. Ngoan ngoãn đi cưng ạ..chắc mày cũng không muốn con dì của mày chịu khổ đúng không? Nó thương mày còn hơn con đẻ của nó mà.. 
- Ông không được phép làm khổ dì của tôi.. Đồ lang sói.
- À à..mạnh mồm nhỉ. Thế thì mày càng quyến rũ. Nếu như hỏi ai có tội thì người đó là mày. Cha mẹ mày chết đi để lại một đứa con đẹp như mày. Đừng có chống cự nữa….
- AHHHHHH…KHÔNG!!!
………...........

Giật mình tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi.. Thy ôm đầu…cô đã ngủ quên trong xe..
Cô đã đến muộn. Cô đã chẳng thể gặp được Hân..không thể nói với Hân rằng cô sẽ chờ Hân trở về, dù thế nào đi nữa…
Vậy mà, đêm đầu tiên xa Hân sau bốn năm, cơn ác mộng đó lại trở về..cơn ác mộng đánh dấu một lỗ hổng lớn trong tâm hồn một đứa con gái 18 tuổi là cô lúc đó. Mở cửa kính xe..trời mưa, gió thốc vào trong xe làm cô ba bốn lần mới châm lửa được điếu thuốc, Thy rất ít khi hút thuốc, điều đó chứng tỏ cô đang sợ hãi và bế tắc. 
Qua làn khói thuốc, nỗi sợ hãi, ghê tởm chính bản thân và cái tên mà cô gọi là lang sói đó lại hiện hữu.. Cô không khóc, không phải vì cô hết nước mắt, mà là vì cô thấy nghẹn ngào và thấy rợn người.
Một đứa con gái 18 tuổi, tràn trề tuổi xanh, hồn nhiên và vô tư….đã bị cưỡng bức bởi người chồng thứ hai của dì. Người dì đã hết mực yêu thương và chăm sóc cô như con đẻ kể từ sau khi cha mẹ cô bị tai nạn đột ngột qua đời. Cái người chồng của dì, chồng thứ hai, không một chút máu mủ ruột già, không một chút thương xót rủ lòng buông tha cho cô. Một đứa con gái mười tám tuổi, đau đớn nghiến chặt môi đến tóe máu, chịu đựng vì không thể chống cự và vì nghĩ đến tình yêu của dì dành cho cô, và tình yêu của dì dành cho loại người lang sói đang dày vò thân thể cô…
Hôm đó trời cũng mưa…một mình cô bước vào bệnh viện..lấm lét, sợ hãi.. Cả nỗi tủi thân và uất hận khi nằm trên giường bệnh, đau đớn vứt bỏ đi đứa con trong bụng cô, đứa con mang một nửa dòng máu của cô….

- Con? Một đứa con ư? – Thy bất chợt buột miệng. 
Rít một hơi thuốc dài..cô thở nhẹ..để khói thuốc cuộn dần vào không khí..bay dần lên.. Chẳng hiểu sao cảnh tượng đó lại làm Thy thấy nhẹ người đôi chút. Cô chợt mỉm cười..hình như cô vừa thấy làn khói cuộn thành hình một thiên thần đang bay vút lên..

- Chắc mắt mình tăng số rồi..- Thy mỉm cười..nụ cười không nhạt không mặn.

Kéo kính lên, cô quay đầu xe và chạy một mạch về nhà... Công việc còn rất nhiều và đang chờ cô giải quyết..

- Em đi bình an..nhớ giữ sức khỏe.. Thy sẽ chờ em trở về.. Dù thế nào đi nữa.. – Thy thì thầm.


…………………….

Thời gian thấm thoắt thoi đưa..chẳng mấy chốc mà Hà Nội đã nhộn nhịp tưng bừng đón tết Nguyên Đán… Nhưng Tết nào cũng vậy, năm nào cũng như năm nào..Hà Nội chỉ nhộn nhịp được những ngày giáp Tết..qua ngày 30, mọi người đã đón giao thừa, đã tiệc tùng cúng bái xong. Ngày mùng một tết, đường phố vắng tanh, chỉ thi thoảng thấy vài chiếc xe chạy qua. Trời lạnh, xám và trắng, gió cứ vi vu thổi..càng làm cho lòng người chùng xuống..

Giờ đang làm ngày hai mươi tám Tết, ngày giáp Tết, chợ hoa đông nườm nượp người qua lại, người mua cành đào, người mua cây quất, người chuẩn bị bánh mứt kẹo. Cái không khí ấm áp đông người đó làm Thy thấy càng nhớ Hân hơn. Đã bốn tháng rồi cô không liên lạc được với Hân…trước đây vào những ngày này, hai đứa vẫn kéo nhau dậy thật sớm, ra chợ hoa chọn những bông hoa buổi tinh sương, Thy thích nhất là nhìn Hân cười rạng rỡ bên những giọt sương mai đọng trên cánh hoa. Trông Hân thật đẹp, không rạng ngời nhưng đủ làm cho người ta lầm tưởng..có một thiên thần vừa ngã xuống trần gian…
Cầm tấm ảnh hai người chụp chung, đặt trên bàn làm việc..Thy vuốt nhẹ khuôn mặt Hân, như để vơi bớt nỗi nhớ…bỗng điện thoại rung..

- Hello, Thy xin nghe.
- Hello Thy, it s me, Frank. Sorry for disturbing you.
- No, it s ok. When did you come back? How are you?
- I’m fine, thanks. I came back 2 days ago and I couldn’t contact to Hân..so I call you. What s happen?
- Hmm.. she has moved to Russia for 4 months..and I couldn’t contact wirh her, too.
- What? Why?
- She knew that secret, Frank….
- Oh…I’m so sorry about that… Don’t be sad..she will be fine, for sure..she s a strong woman..
- Yes..I’ll be fine… Okay, I’m kinda busy now..call me when you are free. I want to meet you.
- Including my boyfriend? 
- Huh? Oh really? Your boyfriend s here? Great!!! Of couse yes..absolutely! 
- Haha..okay..see ya later. Bye Thy.

Ngồi xuống bàn làm việc, Thy lại vùi đầu vào những bản vẽ, cô đang muốn quên đi nỗi nhớ nhung đang ngập tràn trong lòng.. Ngày mốt phải trình giám đốc Bộ Sưu Tập mới, cô buộc phải ép mình vào công việc. Tay cô uyển chuyển, cứ phác chì liên hồi, cô cứ vẽ, tẩy đi, rồi phác lại… Một tiếng…rồi bốn tiếng trôi qua.. Ngẩng đầu lên khỏi bàn vẽ..đã 10h tối… Thy giật mình, vì không nghĩ thời gian qua nhanh như thế. Nhấp ngụm coffee, cô bắt đầu xem lại mấy mẫu vẽ vừa rồi. Tim cô giật thót, cô đã vẽ 7 mẫu thiết kế…lại là con số 7…con số cả cô và Hân đều rất thích. Và..7 mẫu thiết kế đó..đều có nét chấm phá của đôi cánh thiên thần…tất cả được phác lên, rõ nét..trắng muốt..và đượm buồn…
Thở mạnh một hơi, cô cẩn thận cất 7 bản vẽ vào cặp…tắt đèn phòng làm việc…và ra về..


Moscow – Ngày tuyết rơi…

Đứng bên ô cửa sổ nhìn một màu trắng muốt bên ngoài căn phòng ấm áp có lò sưởi, Hân chợt nghĩ tới Thy, không biết Thy có mặc ấm không, có ăn uống đầy đủ không? Bây giờ ở Việt Nam đã là gần Tết, Hà Nội giờ lạnh lắm, dưới 10 độ thì rất là buốt. Hân xót xa, nước mắt cô lăn dài tự lúc nào.. Cô nhớ Thy quay quắt, nhớ chợ hoa, nhớ cành đào, nhớ ngôi nhà nhiều màu sắc..nhớ vòng tay của Thy.. Cứ thế, mọi nỗi nhớ cứ tràn ra, nối nhau hiện lên trong đầu óc Hân, trong tim Hâm, cứ nhói lên..nhói lên..từng nhịp… Sụp xuống, Hân khóc nức nở…miệng cô khẽ kêu lên…” Thy ơi.. !!!..”

Có một người đứng sau cánh cửa..nén tiếng thở dài…lặng lẽ đóng cửa lại và quay lưng đi…

…………………………


Con hãy biết trân trọng hạnh phúc của mình…đừng vì sự yếu đuối ích kỉ của bản thân mà quên đi rằng, người bên cạnh con cũng cần có con nhiều như con cần người đó lúc này vậy. Không ai có lỗi trong chuyện này cả..trò đùa của số phận… Ta là mẹ con, nhưng con vốn đã không ở gần ta từ nhỏ, không vì thế mà ta không hiểu con. Hân à, yêu thương không cứ phải là sự ôm ấp chiều chuộng..nó còn là sự lặng lẽ dõi theo và bảo vệ từ xa. Con là đứa con gái mà ta thương yêu nhất…cho dù lòng ta đau nhói với những chuyện đã xảy ra với con. Ta muốn giữ con bên cạnh ta, để con không phải đau khổ. Nhưng dường như..ở một nơi thiếu vắng hình bóng của người con thương yêu, con sẽ không bao giờ hạnh phúc, phải không? 
Hôm nay con hoàn thành nghiệp vụ rồi..hãy quay trở về…tấm vé này ta đổi bằng nụ cười của con khi gặp lại ta đấy nhé.

вашу мать


- Mẹ….con cám ơn !!! – Hân nói trong những giọt nước mắt vì niềm hạnh phúc…

Cô đã nói hết với mẹ mọi chuyện kể từ khi cô sang đây, mặc dù đã biết cô thương con gái nhưng mẹ cô vẫn luôn hy vọng Hân sẽ thay đổi, sẽ quay trở lại làm đứa con gái ngây thơ trước kia của bà. Cho tới khi bà biết được câu chuyện của Hân, về cu Bon, về hồ sơ bệnh án… Bà đã không nói chuyện với Hân suốt một tháng trời… Hân biết mẹ đau khổ, nhưng cô không thể làm gì hơn, cô không thể ở lại, càng không thể và cũng không dám về Việt Nam. Tâm trí cô cứ giằng co, dằn vặt… gia đình…mẹ…Thy…sự hạnh phúc… Mọi thứ quay mòng mòng…

Cầm tấm vé trong tay, tim Hân như muốn nhảy khỏi lồng ngực…để bay thật nhanh về với ngôi nhà nhiều sắc màu quen thuộc..

FINAL CHAPTER


Hà Nội ngày 30 Tết đông thật đấy, sáng sớm đã thấy nhà nhà đặt mâm hoa quả ra cúng. Mùi hương khói hòa trộn vào không khí lạnh buốt, càng làm tăng thêm nét cổ kính ngàn năm đã in hằn trong tâm khảm người dân Hà Nội về quê hương. 
Sáng nay, khi mở mắt dậy..không hiểu tại sao Thy cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng và vui vui.. Cô không biết, chỉ là..cảm thấy như vậy…có lẽ đêm qua là đêm hiếm hoi những cơn ác mộng không ghé thăm cô nữa. Lòng ấm áp..cô lôi 7 bản vẽ vẫn nằm im lìm trong cặp ra.. Lại một màu trắng muốt..đượm buồn..với lấy cây chì màu…chăm chút..tỉ mẩn từng đường cong..mỗi bức vẽ một dấu ấn đôi cánh thiên thần..nhưng không còn trắng muốt..vì mỗi một bộ trang phục đều được chấm phá một dải dây màu đỏ..mềm mại..nổi bật và tươi tắn…

- Nhiễu Hân ??? Tại sao lại là Nhiễu Hân ??? - Thy vừa ôm Hân vừa đăm chiêu suy nghĩ.
- Em cũng không rõ..mẹ em nói..đó giống như là một dải tình duyên..buộc chặt ba và mẹ..cũng có thể là dải dây màu đỏ người ta hay dùng trong đám hỉ.. Em nghĩ nó mang một ý nghĩa vui..ấm áp..và yêu thương..được buộc chặt bằng sợi dây đỏ..mỏng manh nhưng bền vững.. – Hân thao thao…

Mỉm cười nhớ lại khoảnh khắc đó, nhìn 7 bản vẽ..Thy hoàn toàn hài lòng.. Quả nhiên, giám đốc của cô rất rất thích bộ sưu tập mới. Cô được giao toàn bộ quyền để cho ra mắt bộ sưu tập này sau dịp Tết… 
Công việc tốt đẹp hơn mong đợi.. Thy nhanh chóng thu xếp đồ đạc để ra về..chiều nay cô có hẹn ăn tối với Frank. Cô rất tò mò không biết mặt mũi anh chàng người yêu của Frank ra sao.


La Place Restaurant – Nhà Thờ.


Vừa đi lên lầu hai, Thy vừa cầu mong không có ai ngồi mất bàn cạnh cửa sổ..góc ngồi quen thuộc của cô ở đây..cô và Hân đều rất thích ngồi cạnh cửa sổ, có lẽ cũng bởi thế mà duyên số đã gắn họ lại với nhau khi một lần tình cờ, hai người đã nhìn thấy nhau.. Đó là lần đầu họ gặp lại sau buổi từ thiện của cộng đồng đồng tính tổ chức..họ đã nhận ra nhau ở cửa sổ phía bên kia..cách nhau một khoảng sân Nhà Thờ..to và rộng… Từ cửa sổ của So HOT hay La Place..đều nhìn ra bức tượng Đức Mẹ trước nhà Thờ… Có lẽ đó là duyên phận.
Thy mỉm cười tiến về phía cửa sổ..cũng là chiếc bàn có Frank đang ngồi. 

- Thy..hey..over here..!!! - Frank vẫy vẫy.
- Oh.. Hi !! I’m coming …
- Thy..this is Alex.. – Frank hồ hởi.
- Hello.. I’m Thy..so nice to meet you, Alex. How are you?
- I’m fine, thank you. Frank tells me about you and Hân many many times. And he s right, you are so beautiful.
- Oh really? Thank you. But he seemed to be so shy when I want him to tell about you.. You should penalize him..hehe..
- He did? I’ll think about it…haha..

Trái với tưởng tượng của Thy..Alex nhìn rất chín chắn và trưởng thành, trông anh ta già dặn và lớn tuổi... Đang liên miên nghĩ thì bỗng chợt có tiếng nói và có ai đó giật giật tay áo mình..Thy cúi xuống..

- Cháo chà cou aaa.. ( cháu chào cô ạ )

Một thằng nhóc chừng 7, 8 tuổi đang giật tay áo Thy và chào bằng tiếng Việt ngọng líu ngọng lô. Thy vẫn chưa hết ngạc nhiên..

- Thy, This is Alex’s son.. Leo. He can not speak Vietnamese but we want to bring you a little surprise…hì hì – Frank vừa kéo thằng bé lại gần vừa giới thiệu.

Thú thật là Thy cũng hơi bất ngờ..nhưng cũng không hỏi thêm. Thằng bé xinh trai quá, đôi mắt xanh thăm thẳm hút hồn người khác. Đưa tay xoa mái tóc vàng nâu mềm mại, Thy cười cười bắt chuyện:

- Hello sweetheart, how are you?
- I am fine but my dad said that I have to eat more and more. Do you think he want me to become a little pig? 
- Haha…no, darling.. He just want you to be strong.
- Yes, I know. But can you say with him that a little pig isnt strong? It s small.
- Hahaha…ok ok.. I will… - Thy thấy thú vị vì thằng bé rất lạnh lợi.

Cả bữa ăn hôm đó mọi người chuyện trò rất vui vẻ. Thy đang ngồi nhâm nhi ly kem cùng với Leo.. Bất chợt thằng bé hỏi cô:

- Do you have any children?

Thy hơi bất ngờ, những nhìn đôi mắt xanh trong veo của thằng bé…cô mỉm cười..
- No I don’t. But I want to… - Thy ngưng lại..cô nhớ tới Hân…lòng cô bùi ngùi..
Hì hì…how about you, Leo? Does Frank bully you? Tell me..I will kick him out..hehe..
Hey Frank, I’m just kidding …haha… - Thy vừa hỏi thằng nhóc..vừa với qua Frank chọc ghẹo.

- No..he loves me and cares about me very much… I don’t know why I love him at the first sight… - Leo ngây thơ thủ thỉ cùng Thy.
Do you think love is unlimited? – Bất chợt thằng bé hỏi Thy.

- I do..I think so… Of couse, honey : ) ..it’s unlimited..and it’s the biggest present that God sends to human – Thy xoa đầu thằng bé..cười hiền. 

- My teacher said : “When you want to receive a new thing..you need to let the old thing over.” But I don’t think so..about love..when you get a new love..you don’t have to forget the old one. Just keep it inside..deeply in your heart. But you should let it go..because you live for the present..and the future.. – thằng nhóc Leo lại mơ màng..đăm chiêu.

Thy ngồi ngẩn ra nhìn thằng bé triết lý..cô trầm ngâm nghĩ tới từng từ Leo nói..bỗng một giọt nước mắt lăn dài…cô cứ chìm đi vào những suy nghĩ..và dường như..cô thấy có điểm sáng ở cuối con đường..nhỏ thôi..nhưng tỏ rõ đường cô đi.
Cô đứng bật dậy…bỗng nhiên cô muốn về nhà..cô muốn cúng giao thừa..dù muộn nhưng cô thèm cái cảm giác ấm áp..và ít ra ở nhà cô sẽ cảm nhận được hơi ấm của Hân…cũng không biết nữa..cô rất muốn về nhà.
Ôm hôn Leo và tạm biệt hai người bạn xong..cô cúi xuống thầm thì:

- Leo..thank you very very much..chụt!
- Huh? Why? – Leo chớp đôi mắt trong veo của nó nhìn Thy.
- Because you’re an angel.. and just because I love you. I will bring you a gift for the next time we meet..I owe you big time..really..hehe..
- Hmmm..okay..I will wait..hihi.. thank you and happy new year.

- Happy New Year all of you..love you. – Thy vẫy tay rồi chạy đi.

Cô cho xe chạy thật nhanh về nhà..còn 2 tiếng nữa là tới giao thừa rồi..vừa đi cô vừa lẩm nhẩm hát Happy New Year của ABBA. Lòng cô cuộn lên một niềm hân hoan kỳ lạ..ấm áp và ngọt ngào…

- Yêu thương của Thy..em àh..năm mới an lành em nhé. – Thy mỉm cười.

Đỗ xe vào bãi..Thy chạy nhanh về nhà..nhưng cô thấy nhà cô sáng đèn..ngoài cửa đã có mâm cúng đang được bày biện… Thy không hiểu chuyện gì đang xảy ra..cô dụi mắt nhìn biển số nhà để chắc rằng mình đang không đi nhầm đường và vào lộn nhà. Bước vào phòng khách không thấy ai..Thy rón rén đi vào bếp..trong đầu cô vẽ lên hàng chục cảnh tượng..nào là có tên trộm đang lục lọi đồ đạc..nhưng mà sao nó bày mâm cúng ra trước nhà được..cô cứ nghĩ lan man..
..Bịch !!!...

Thy làm rớt túi hoa quả cô đang cầm trên tay..cô như đứng chôn chân tại chỗ…trước mắt cô là hình ảnh quen thuộc..thân thương mà đã hơn bốn tháng trời cô không nhìn thấy..Cô cứ đứng lặng đó..trân trân nhìn dáng người gầy nhỏ thân quen..cái tấm hình mảnh dẻ đó đang tiến lại cô..áp đôi bàn tay ấm nóng vào đôi má lạnh vì gió trời của cô. Mắt cô nhòa đi…cô lao tới..ôm ghì lấy tình yêu của mình..

Cứ thế..hai cô gái cứ đứng như vậy..họ không muốn nói gì cả..vì trái tim họ..vòng tay họ… đã nói lên tất cả…

..Xèo !!!!...xèo !!!....

- Á á…Thy..Thy bỏ ra…nồi nước dùng gà..nó trào.. – Hân la lên..hất Thy ra..nhào tới cái bếp.
- Em xấu thật..coi con gà hơn Thy..Thy giận em rồi..bùn em rồi…- Thy phụng phịu..cong môi lên..ngước đôi mắt long lanh về phía Hân.
- Đừng có hờn dỗi nhá..không lại đây phụ em một tay đi còn đứng đó hả..sắp giao thừa rồi babe à.. – Hân tay năm tay mười..miệng vẫn cứ lanh lảnh.

Thy chợt cười..lòng cô ấm..tim cô ngọt…cô chạy tới xòa tay ôm vòng lấy eo Hân từ phía sau..dựa cằm lên vai Hân..thầm thì:

- Thy giúp nè..Thy giúp em khỏi lạnh..nên Thy ôm em thật chặt..để em không bao giờ rời xa Thy nữa nhé…

Lại là sự im lặng..nhưng lần này..sự im lặng đó mang tới vị ngọt của tình yêu..

Mâm cúng đã chuẩn bị xong..cũng là lúc đồng hồ điểm gần 12 giờ đúng…Khói nhang bay trong không khí lạnh đầu xuân..tết thật lạ..lúc nào cũng có nét cổ kính và xa xưa nhưng vẫn ấm áp đến lạ thường..nhất là giao thừa ở Hà Nội. Mùi khói hương..canh măng..và mùi củi đốt để luộc bánh chưng..không lẫn đi đâu được.

- Giao thừa rồi..sang một năm nữa chúng ta bên nhau..em ước gì đi… - Thy đứng bên Hân..tay chắp trước ngực..thầm thì..

- Dạ ước xong nãy giờ rồi…cầu trời cho điều đó sẽ thành hiện thực..

Thy mỉm cười…”Sẽ thành sự thật…..”


………………………..

Một ngày cuối đông….


- Trịnh Nhiễu Tường Mai…con là thiên thần bé bỏng của chúng ta…Trần gian không phải là một nơi quá xấu xa đâu bé con..con đã làm tốt lắm…Welcome to the life..my sweetheart.. - Hân ghé sát mặt cọ mũi vào một khuôn mặt bé xíu…thơm mùi sữa..

- Em nghỉ đi..coi chừng mệt đó..để con Thy trông.

- Thy mới là người cần nghỉ kìa..nằm im đi..người mới sinh không được nói nhiều đâu..haha…

Frank và Leo bước vào cầm theo lỉnh kỉnh một đống sữa và tã giấy khiến cả hai cô phì cười.. 

- Xin lỗi..Alex hôm nay có cuộc họp quan trọng nên không tới được…Cho tui bế baby chút nha…- Frank lanh chanh chạy tới chỗ Hân… - Wow…she’s so pretty…just like an angel….

- I’m an angel too..mẹ Thiii nói dzậy – Leo nũng nịu chen vào…tiếng Việt của cậu bé khá lên nhanh lắm..- But..what is her English name?

- Her name is Leopard. – Thy mỉm cười nhìn Leo âu yếm..- Do you like it, darling?

- The same beginning with my name.. I love it..hihi… - Leo cười tít mắt.

Phải..Leopard..bông hoa mai..lạnh lùng..kiêu sa..tràn ngập sức sống..trong ánh nắng rực rỡ..mà lại ấm áp bình yên đến ngọt ngào….

Mọi người cùng ngồi trò chuyện vui vẻ…và dường như thiên thần nhỏ bé đang nằm trong vòng tay mẹ cũng đang mỉm cười.. Đôi mắt mở to…đôi mắt trong veo màu xanh dịu dàng của bầu trời…

…Ngoài trời..những cơn gió cuối đông đang thổi…đang đi xa..để chào một mùa xuân mới..mùa hoa mai cũng đang tới….

………………..

---- THE END ----

8 chapters..8 days..8 lilies…for you….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro