7. [Byun Baekhyun]- Có tình yêu tôi rất hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Byun Baekhyun]- Có tình yêu tôi rất hạnh phúc


Trận cãi nhau ngày hôm qua khiến không khí kí túc xá không khác gì hầm băng, sáng nay lại có buổi chụp họa báo, trên xe không ai nói gì, Chanyeol cậu ấy tựa hồ muốn nhảy nhót ngay trên xe để khuấy động bầu không khí, ra sức nói mấy thứ vui vẻ cho chúng tôi nghe, nói một câu không ai cười, nói hai câu không ai cười, nói mười câu cũng không ai cười, cậu vẫn tận lực nói như cũ, mãi đến khi Kyungsoo nhìn cậu ném một câu "Tên ngốc này!" cậu mới dừng lại.



Kyungsoo nói rất đúng, Park Chanyeol không khác gì một tên ngốc.



"Baekhyunee, có chuyện gì mà ngây người vậy! Nhìn đây!"



Âm thanh phát ra từ điện thoại giúp tôi cắt đứt suy nghĩ, đưa mắt nhìn vào màn hình.






Kết thúc phần chụp cá nhân, tôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Chanyeol, đêm qua sau khi rời đi, lúc gặp tiền bối có nói qua việc này, cô ấy bắt đầu trách tôi, muốn tôi trở về nhà lập tức xin lỗi cậu. Về rồi thì bị không khí xung quanh đánh bại, cậu ấy vẫn còn nhốt mình ngoài ban công, đám người Kyungsoo cũng yên lặng ngồi trên ghế chăm chú nhìn phía đó. Trong lòng nhất thời không cảm thụ được sự chào đón, tôi đành lẳng lặng bỏ vào phòng.



REPORT THIS AD

Đến thời điểm hiện tại vẫn không biết nên mở miệng thế nào với cậu, mà thậm chí bây giờ đến hình dáng cậu cũng không thể tìm thấy.



Đảo mắt nửa ngày, tôi bất đắc dĩ hỏi Suho hyung.



"Biết mình sai nên muốn nói xin lỗi? Nhanh như vậy..." Kyungsoo nói lời này còn kèm theo âm điệu trách cứ.



Đối với tôi mà nói như vậy thực sự rất kỳ lạ, bình thường Kyungsoo không như thế, nói gì cũng không khiến tôi khó chịu, đột nhiên nghĩ đến cậu ấy ghét mình, tôi nhìn cậu, mím môi im phăng phắt.



"Baekhyun, tí nữa nói với Chanyeol mấy lời tốt một chút." Suho hyung cũng khuyên tôi, ánh mắt của anh ấy dường như còn muốn nói gì đó lại thôi, tôi một bụng đầy nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.



Đương nhiên nói tốt, chẳng lẽ lại cãi nhau sao, đến lúc đó sợ rằng trong mắt các thành viên cũng chỉ có tôi là người có lỗi, thật không biết mọi người vì sao đều đứng về phía cậu ấy, bảo tôi không ghen tị, có ma mới dám tin.



"Chanyeol và Sehun đi theo trợ lý mua thức ăn, mới vừa ồn ào nửa ngày nên nói muốn ăn gì đó, quản lý hyung không chịu nổi bọn họ nên đồng ý rồi."



"Như vậy a..." Tôi lĩnh ngộ, tựa đầu nhìn về phía cửa, lâu như vậy còn chưa trở lại?



Trút một hơi dài, tôi lén nhìn Suho hyung mấy lần, phía xa Luhan hyung chậm rãi đi đến, anh ấy gục xuống bàn, hình dáng ngây ngốc thách thức tất thảy chúng sinh. Quả không hổ danh là đóa hoa trong lòng người hâm mộ.



Tôi vỗ bàn gọi Luhan hyung, sau đó ngồi xuống bên cạnh.



Bị tiếng ồn đánh động, anh ấy hé mắt nhìn tôi, miệng nhếch lên một chút, giữ nguyên im lặng.



Sắc mặt tiều tuỵ của Luhan hyung khiến tôi không tránh khỏi lo lắng.



"Hyung sao vậy? Ngã bệnh sao?" Tôi hỏi.



"Không có... chỉ cảm thấy hơi mệt."



"Hôm nay xong việc về ngủ một giấc cho tốt, quầng thâm mắt của anh ngày một nghiêm trọng rồi, làm em lo lắng đấy."



REPORT THIS AD

"Ừ, anh sẽ chú ý, cậu cũng nên như vậy."



Tôi cười gật đầu, cùng Luhan hyung nằm dài trên bàn quan sát từng thành viên thực hiện chụp ảnh.



"Baekhyun nhà ta hẳn là rất hạnh phúc, mặc dù công việc nhiều, áp lực cũng lớn, chí ít bên cạnh còn có người cho cậu lòng tin, còn giúp cậu an ủi."



Luhan hyung đột nhiên nói như vậy làm tôi sửng sốt, tỉ mỉ nghĩ một chút mới phản ứng được người anh ấy nói đến kia là tiền bối mình đang hẹn hò.



Tôi ngượng ngùng nở nụ cười, cũng gật đầu: "May thật."



"Quý trọng đối phương, thật lòng cùng một chỗ." Luhan hyung vỗ vai tôi.



Tôi gật đầu, đương nhiên sẽ tuyệt đối quý trọng, vốn trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, mỗi lần như thế tiền bối đều cổ vũ tôi rất nhiều, nếu không có tiền bối, chưa chắc tôi có thể giữ được trạng thái tốt như vậy.



"Luhan hyung, không lẽ anh..."



"Cậu suy nghĩ nhiều rồi."



"Luhan hyung trong lòng có người thích sao?"



Đem theo ý niệm hoài nghi hướng đến Luhan hyung, chỉ thấy anh ấy trầm mặc. Rơi sâu vào tự vấn, gương mặt anh tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt không gì sánh được, thật lâu hàng mi thoáng rung động mới nghe được giọng nói thanh lãnh vang lên: "Có một..."



"Ể? Là ai?" Tôi ghé sát lại gần Luhan hyung, trong nháy mắt cảm giác tò mò dâng cao tột đỉnh.



"Không thể nói." Luhan hyung thẳng thắn trả lời cắt đứt một bụng nhiều chuyện của tôi, mắt chớp chớp làm nũng cũng không thể xoay chuyển ý niệm lạnh lùng.



"Người đó trông có đẹp mắt không?" Tôi lại hỏi



"Đẹp." Luhan hyung cười gật đầu, cũng đúng, anh ấy tinh tế như vậy nhất định người trong lòng phải là tuyệt sắc giai nhân.



REPORT THIS AD

"Hai người gặp gỡ bao lâu rồi? Luhan hyung giấu kỹ quá!" Tôi lộ ra vẻ gian xảo cười trộm.



"Cậu nghĩ gì thế, bọn anh không thể nào cùng một chỗ được."



Vì sao thích người ta lại không thể cùng một chỗ? Tôi có chút không tin, Luhan hyung điều kiện không phải không tốt, nghĩ sao cũng không có khả năng bị đối phương từ chối. Hay người đó không thích giới nghệ sĩ?



"Kỳ thực anh cũng không biết trong lòng mình cảm giác như vậy có tính là yêu không, vô cùng hỗn loạn."



"Nếu như thích người ta thì cứ dũng cảm theo đuổi! Anh ngốc quá..." Không nói, có cái rắm người ta mới biết mình đối với người ta mang cảm giác gì, Luhan hyung thông minh như vậy, bất quá đứng trước ái tình cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi.



"Cậu nghĩ đơn giản quá rồi, có một số việc không phải trong lòng suy tính là có thể làm ngay, anh sợ không gánh nổi hậu quả, xem như anh nhát gan đi."



"Như vậy nhất định sẽ mệt lắm."



REPORT THIS AD

"Ừ, một chút."



"Vậy thì đừng thích, mệt mỏi như vậy vẫn thích làm gì, nếu biết không thể cùng một chỗ đương nhiên phải quả quyết buông tay, sống đừng để mình chịu thiệt! Hyung như vậy thật sự làm em thất vọng, thay vì biến thành tên ngốc, chi bằng một lần nữa đi tìm đoạn hạnh phúc khác!"



Nói xong tôi vỗ vai Luhan hyung cổ vũ, tự thấy lời mình rất hợp lý.



Luhan hyung cũng chỉ mỉm cười đáp lại.



"Nhất định không nên vì ái tình biến thành kẻ ngốc!" Tôi kiên định nói thẳng, nhìn Luhan hyung rũ mắt xuống, lại tiếp: "Luhan hyung, buông bỏ người đó, xóa số không liên lạc, cũng không ở..."



"Baekhyun hyung!" Âm thanh phía sau xuất hiện cắt đứt lời tôi, nhanh chóng quay đầu lại, tôi thấy Sehun đứng cách chúng tôi một đoạn không xa, ánh mắt lóe lên phẫn nộ, tại sao lại phẫn nộ...



"Nói đủ chưa? Đủ rồi thì dừng lại đi, anh cho mình là thiên thần sao? Anh cho là anh có thể hoàn toàn giáo hội một người không hề biết gì về tình yêu? Đúng! Trong nhóm chỉ có một mình anh đang hẹn hò. Đúng! Anh so với bọn em đều hiểu rõ về tình yêu, thế nhưng anh lấy quyền gì có thể phân tích trái tim người khác?



Tôi ngạc nhiên, đây là những gì mà Sehun đã nói, thật sự từ chính miệng em út chúng tôi hết mực cưng chiều nói ra.



Tất cả là như thế nào? Byun Baekhyun tôi rốt cuộc lại làm sai điều gì chứ?



Vì sao trong mắt mỗi người các cậu đều xem tôi như một tên thích gây sự.



"Yêu một người không phải điều nói dừng là có thể dừng, bao gồm cả anh..."



"Sehun cậu đây là có ý gì?" Tôi nhìn cậu, lửa giận ngùn ngụt bùng phát.



"Không phải đang tìm Chanyeol hyung sao, anh ấy vừa đi ra ngoài, khả năng nghe lời anh nói rất đúng nên chắc đang ở ngoài kia đau khổ xóa số điện thoại người trong lòng rồi." Sehun cười nhàn nhạt.



"Chanyeol cậu ấy có người thích?" Tôi đi vào đúng trọng điểm, lòng ngực đang tức giận trong nháy mắt bị mấy lời này cướp lấy sự quan tâm, Park Chanyeol có người thích tại sao tôi không biết, giống hệt Luhan hyung, không hỏi liền không nói, đều đem tình cảm giữ trong lòng.



REPORT THIS AD

"Anh không đi tìm anh ấy sao?"



Nghe Sehun đối với câu hỏi của tôi không đối mặt trả lời, tôi trừng mắt: "Mấy người này thật ngốc hết nói nổi, vừa nãy cậu bảo Chanyeol không biết chừng đang xóa số người trong lòng, nhất định bây giờ phải rất khó chịu, cần không gian yên tĩnh, anh chạy đi tìm cậu ấy để làm gì, anh đây cũng không phải người nhiều chuyện."



Tôi tuy rằng đối với tình yêu chân thật và tàn nhẫn, nhưng cũng đủ trưởng thành để biết trước biết sau, giờ mà chạy đến, nói không chừng lại ăn phải một trận quát mắng. Không đỡ được, mấy hôm nay bị mắng không ít rồi.



Nhưng tên Park Chanyeol này dám giấu mình chuyện lớn, nếu không từ miệng Sehun nói, tôi nhất định vẫn còn ngu dốt sống như vậy đến cuối đời.



"Không hiếu kỳ người trong lòng anh ấy là ai?



"Không hiếu kỳ, ai cũng có quyền yêu ai đó, có cả cậu, Sehun ạ." Tôi mỉm cười lướt qua người Sehun, đến chỗ bày thức ăn xem họ đã mua những gì.



Một bàn đầy thức ăn, phát hiện có rất nhiều món tôi thích, trong nháy mắt liền thỏa mãn, tôi lấy trước một gói snack khoai tây, yên vị trên ghế ăn.



REPORT THIS AD

Liếc nhìn Sehun, cậu ấy và Luhan hyung hình như đang nói gì đó, tôi nhún vai đem ánh mắt dời đi, Kyungsoo không có ở đây, bọn họ rốt cuộc lại chui ở xó nào rồi?



Xử lý sạch sẽ gói snack, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vừa lúc Jongdae đi tới, nói chuyện vài câu, tôi tựa vào vai cậu ngủ thiếp đi.



"Byun Baekhyun!" Rất nhanh một âm thanh lọt vào tai, tôi giật mình, nheo mắt nhìn chủ nhân của tiếng gọi, chỉ thấy Kyungsoo vẻ mặt nghiêm trọng một mực lao tới.



Phía sau cậu ấy là Chanyeol, nhiều lần bị Chanyeol kéo lại, Kyungsoo vẫn kiên quyết phất tay ra. Tôi cảm nhận được sát khí nồng nặc, kỳ lạ, tôi còn chưa làm gì đắc tội cậu ấy nha.



Cực khổ lắm Chanyeol mới giữ được Kyungsoo trong tay mình, tôi trừng mắt, bàng hoàng đến nỗi miệng há to.



Bị giữ như vậy Kyungsoo cũng khó chịu dừng bước, sau đó không lâu liền liếc mắt nhìn tôi, cuối cùng giữ nguyên dáng vẻ và ánh mắt ấy, tuyệt nhiên không nói gì.



"Kyungsoo..." Tôi gọi. "Có chuyện gì không?"



REPORT THIS AD

Cậu ấy quả thực rất muốn nói rồi lại chẳng biết nghĩ gì trong đầu mà im bặt. Tôi nhíu mày.



"... Tớ nghĩ gọi lớn tên cậu một chút có thể giải tỏa chút áp lực..."



"Ha ha... Là... gọi tên tớ để phát tiết à..." Tôi còn có thể làm gì khác ngoài cười khan sao.



Nhìn Kyngsoo ngồi bên cạnh mình, sau đó nhóp nhép vài món ăn, nhỏ giọng nói thầm cái gì tôi nghe mãi không được, bất quá vểnh tai nghe cũng đổi lại được một thứ rõ ràng, là tiếng thở dài.



Chanyeol đứng phía xa nhìn tôi cười cười, bận rộn chụp ảnh. Sau đó cậu ấy xoay lưng, liệu có phải do bản thân tôi nhìn nhầm không? Bóng lưng của cậu từ bao giờ lại mang theo mười phần bi lụy như thế...



Cảm thấy lòng ngực mình ứ nghẹn, khó khăn trút một hơi ưu phiền.



Park Chanyeol, tôi đối với cậu đã không còn sự tin tưởng, không còn xem là bạn bè tốt nên cái gì cũng không nói với tôi phải không, cậu có người trong lòng thì càng đem cất sâu trong lòng, một lời cũng không định hé.



REPORT THIS AD

Chúng ta so tới trước kia, không thể trở lại nữa ư...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jjkbbhlty