1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lộc Hàm! Tui nói ông biết nhé! Tui không thể cứ sa đọa như vậy!”

“Bà nội nó một mình ông sa đọa được rồi! Đừng kéo theo tui!” Lộc Hàm hung dữ xốc Phác Xán Liệt say mèm, một tay ấn trán cô, quát. “Tôi nói, sao ông nặng dữ vậy? Đây là trọng lượng của con gái sao?”

Phác Xán Liệt đầu lắc lư, đột nhiên hả họng gào to.

“Tổ cha nó tui dễ dàng lắm sao!? Cha nó, tui vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy đổi lấy một câu xin lỗi! Giỡn với tui chắc!?” Phác Xán Liệt mắng chửi, đột nhiên bật khóc.

May là đêm hôm khuya khoắt không có ai, nếu không thì nhìn cô khóc như vậy,Lộc Hàm có giải thích mình không làm gì cũng không ai tin.

Phác Xán Liệt làm rộn một lát, đột nhiên nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, ai oán nhìn Lộc Hàm, khàn giọng hỏi.

“Đồng tính luyến thì có tội sao? Tui yêu cậu ấy là lỗi sao?”

Lộc Hàm nhíu mày vỗ mặt Phác Xán Liệt.

“Trên cơ bản, đồng tính ở mỗi khu vực, mỗi quốc gia, mỗi thành thị, mỗi huyện nhỏ, mỗi hương, mỗi thôn đều là tội nghiêm trọng đến trị không được. Vậy nên về mặt pháp luật cái này không sai. Ông yêu cậu ấy càng không sai. Vấn đề là người ta không khoái ông, rút chân lại đi. Biết chưa? Ếch ba chân khó tìm chứ con gái hai chân có đầy đường.”

Phác Xán Liệt choáng váng nhìn chằm chằm Lộc Hàm, dây thần kinh thô to bị Lộc Hàm phun ra ‘mỗi cái’, ‘mỗi cái’ kêu két một tiếng, đứt cái bựt.

Thấy Phác Xán Liệt yên tĩnh, Lộc Hàm nâng tay nhìn đồng hồ, mặt bỗng biến xanh mét. Cậu vỗ một cái vào ót Phác Xán Liệt.

“Tổ cha ông, hại chết cha tui rồi! Bà nội nó lần sau tui còn chùi đít cho ông nữa thì là cháu ông!”

………

“Anh, đừng làm vậy mà…”

“Em bảo đảm, bảo đảm sao này tuyệt đối không về nhà muộn như vậy, anh mở cửa đi mà…”

“Anh…” Lộc Hàm dán cửa song sắt tru lên thảm thiết.

Bên trong đi ra một người đàn ông mặc đồ ngủ, lạnh lùng nhìn Lộc Hàm.

“Lá gan lớn nhỉ, hơn nửa đêm chuồn ra, đừng về luôn đi.”

“Anh, anh mở cửa đi, hai anh em mình có gì từ từ nói, vào nhà rồi nói, bên ngoài lạnh quá hà, anh hai…” Lộc Hàm nhăn mặt sắp khóc.

Ngô Thế Huân rốt cuộc trước ánh mắt đáng thương của Lộc Hàm, mở cửa ra.

Lộc Hàm vô nhà phản ứng đầu tiên là nhào vào ngực Ngô Thế Huân.

“Anh hai, em không dám nữa! Em bảo đảm, nếu còn có lần sau thì em sẽ, em sẽ…”

“Em sẽ? Sẽ cái gì?”  Ngô Thế Huânnhướng mày, lạnh lùng nhìn em trai không nên thân của mình, đè nén xúc động đánh chết cho rồi.

Lộc Hàm thấy thế vội ôm anh trai làm nũng.

“Anh~ Nhà mình cha mẹ chết sớm, em chỉ có anh là người thân, nhưng anh mỗi ngày đi sớm về trễ, em…”  đột nhiên nghẹn ngào, như là nhớ tới quá khứ bi thương, lắc đầu nguầy nguậy. “Em rất cô đơn, em bị ám ảnh tâm lý.”

Ngô Thế Huân mặt không biểu tình đẩy cái đầu cứ dụi ngực mình, cười nhạt.

“Rồi sao? Đây là lý do em về nhà trễ? Lộc Hàm, bà nội nó đừng lăn ra khỏi bụng mẹ!Lộc Hàm thân thể cứng ngắc, sau đó vô sỉ ôm cổ Ngô Thế Huân.

“Anh, em không dám mà, anh đừng giận mà.”

Ngô Thế Huân kéo tay cậu ra, đi vào nhà trong. Lộc Hàm vội theo sau, liếc trộm sắc mặt anh trai, rồi cẩn thận vươn móng vuốt nắm bàn tay anh hai. Thấy anh mình không bỏ qua, cậu liền được một tấc tiến một thước, nửa người quấn lên anh trai.

“Anh, người em nổi sởi, ngứa quá, hôm nay em muốn ngủ với anh, anh gãi cho em nha?”

Mặt Ngô Thế Huân lập tức trầm xuống, nâng tay túm cổ áo Lộc Hàm, thấy trên cổ cậu có mấy dấu đỏ.

“Có phải em lại uống rượu!?”

“Đâu có đâu! Từ lần trước anh cảnh cáo thì em không dám uống miếng nào nữa! Cái này là ăn cua bị mẫn cảm! Là cua! Cua!” Lộc Hàm la hét.

Sắc mặt Ngô Thế Huân dễ xem hơn chút, sau đó lạnh như băng nhìn Lộc Hàm.

“Em ăn cua làm gì? Sao không ăn chết luôn đi?”

Lộc Hàm lập tức đổi bộ dáng đáng thương nói.

“Anh, ba từng nói anh em ta phải tương thân tương ái, sao anh có thể nói em như vậy.”

“Hừ! Ngô Thế Huân hừ lạnh, không thèm để ý cậu, leo lên giường mình đi ngủ.

Lộc Hàm vội cởi hết chỉ mặc quần lót chui vào chăn anh trai, lăn lăn lăn đến bên cạnh Ngô Thế Huân vươn móng vuốt quấn lên.

“Anh, gãi gãi, gãi gãi.”

Ngô Thế Huân chộp móng vuốt lộn xộn, nói.

“Tự đi tìm thuốc bôi.”

Lộc Hàm thấy anh mình bộ dạng lạnh băng, nổi giận, mặc kệ luôn! Tay ôm eo anh hai *vèo* một tiếng buông ra, xoay người đưa lưng về anh trai, co ro một bên giận dỗi.

Ngô Thế Huân tức đến nở nụ cười, vừa định túm thằng nhóc lên răn dạy, nhưng kéo chăn ra thì lưng Lộc Hàm ở dưới ánh đèn sáng tỏ thấy mà ghê, rậm rạp đầy sởi đỏ. Lửa giận bốc lên não, Ngô anh một tay nhấc lên nhóc con.

“Bà nó sớm muộn gì em cũng hại chết mình! Mặc đồ vào, đi bệnh viện!”

Lộc Hàm nghe đến bệnh viện thì càng mất vui, cậu dùng sức ôm chặt anh trai, quấn chặt lấy.

“Em không đi! Em không đi! Bôi thuốc cơ!”

“Lộc Hàm! Đừng nghĩ cho chút mặt mũi thì lên mặt! Dậy, đi bệnh viện!”

Ngô Thế Huân một tay đập lưng gầy của Lộc Hàm, túm cậu xuống giường.

Lộc Hàm đột nhiên giãy dụa kịch liệt, giọng nghẹn ngào nói.

“Em không đi bệnh viện. Anh, không đi bệnh viện được không, em không đi đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro