Chap 16 - Có tôi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi học mà Vic chỉ mong ra về sớm để đi "giải quyết" cái thằng Justin kia. Chuông báo hiệu vừa kêu, nó chạy ra khỏi lớp

- Cậu đi đâu đấy? - Boon hỏi

- Không có gì đâu. Cậu về trước đi

- Đi choảng nhau chớ gì -_- Tớ đi với cậu. Đằng nào cũng là bạn bè

- OK. Cấm khóc đó

___________________________

*Trên sân thể dục*

Vic gật đầu chào xã giao Justin một cái rồi vào thẳng vấn đề:

- Thách đấu tôi à? Lí do?

- Hóng hách, kiêu ngạo...thể loại con nhà giàu khó ưa

- Nhà giàu? Đó là bố tôi giàu, còn thằng này thì không nhé. Đi học vẫn phải đóng học phí, vào quán vẫn trả tiền cafe...mắc gì phải gây sự với tôi.

- Tôi thích vậy. Giờ đánh nhau được chưa

Vic đưa tay lên tháo caravat, anh đưa cặp cho Boon giữ. Tất nhiên, 1 đại ca khét tiếng của trường làm sao có thể thua 1 thằng nhãi con như Justin cơ chứ. Anh đấm vào mặt Justin tới tấp, nhưng không phải là 1 con thú, sau 1 hồi đánh nhau Vic đỡ Justin đứng dậy, phủi sạch quần áo rồi vỗ vào vai cậu ấy:

- Cậu về đi. Khi cậu đã ghét tôi sẽ không thuận mắt tất cả mọi việc của tôi làm, ngay cả khi tôi nói một lời hay làm một chuyện tốt, ở trong mắt cậu, đều trở nên vô cùng xấu xa và có ý đồ khác, đó chính là cái nhìn của thành kiến.

Nói rồi Vic quay lưng bước đi, Justin không chịu thua, hắn nhắn tin gọi thêm vài thằng bạn đến. Lúc này, sân thể dục chẳng khác gì nơi để 2 bên giang hồ ẩu đả. Tuy đấm đánh giỏi, nhưng Vic khó có thể 1 mình đánh lại 4 thằng. Sau 15', Vic bắt đầu mệt, 3 thằng kia cứ đấm vào mặt cậu ta. Thấy vậy, Boon không thể đứng yên được nữa. Nó xông vào đám người đánh nhau chẳng khác gì một thằng đàn ông. Nó túm lấy cổ áo Justin

- Này thằng khốn! Mày là người gây sự trước nhé. 1 mình đánh không lại thì gọi thêm à? Tao khinh. Mày cứ thử đánh cậu ấy tiếp xem...BÙM mày sẽ tiêu ngay!

Mặc dù Boon là con gái nhưng lời nói sắt đá của nó khiến cho Justin phải hoảng sợ

- Cô...cô tưởng tôi sợ cô chắc?

- No no! Mày nhìn tao xem, có cái gì để mất không? Thế nên đi tù vì tội giết người cũng chả sao - Nó cười 1 cách khó hiểu

Nghe đến đây, Justin cùng đám bạn của hắn dừng tay rồi rời khỏi sân thể dục. Boon chạy lại đỡ Vic dậy

- Cậu không sao chứ

- Cậu giỏi thật. Không cần động tay động chân mà tụi nó vẫn sợ. Trông cậu...không khác gì 1 dân anh chị

- Uầy. Đã bảo để tớ đi cùng là có lí do mà. Thôi, đứng lên đi về

Boon cùng Vic rời khỏi sân thể dục. Gần ra tới cổng trường thì gặp...ba của Vic

- Con chào ba

- Dạ...em chào hiệu trưởng ạ

- Lại đánh nhau à?

- Dạ...dạ con xin lỗi

- Dạ hiệu trưởng ơi. Cậu ấy bị người ta đánh...cậu ấy không làm gì sai đâu ạ - Boon chen ngang, cố ý nói đỡ cho Vic

- Đây không phải chuyện của cô, nó là con tôi nên tôi biết rõ...ai mà ăn hiếp nó được chứ. Học hành không lo, suốt ngày đi làm đại ca...Thôi, mày ưng làm gì thì làm

- Con...con

Ba của Vic tức giận bỏ đi. 2 đứa tụi nó cũng im lặng...khó xử, chả biết phải làm gì...

- Ngồi yên để tớ xoa thuốc cho

- Ui da..từ trước giờ, chả bao giờ tớ choảng nhau xong lại đi xoa thuốc cả...

- Trời...chứ mẹ cậu đâu mà để...

- Mẹ tớ mất lâu rồi - Vic ngắt ngang lời của Boon

Boon nghẹn ở ngay họng...nó không biết phải nói với Vic như thế nào...hộp thuốc trên tay nó rơi xuống đất...nó nhẹ nhàng ôm cậu ta vào lòng, khẽ vào tai

- Tội nghiệp cậu...chắc cậu buồn nhiều lắm. Tuy tớ chỉ mới quen cậu thôi. Nhưng trên cái đất Mỹ xa lạ này, cậu là người thân duy nhất của tớ - Vừa nói, nó vừa vỗ vào vai Vic

Giữa cái giá lạnh của mùa đông, 2 con người xa lạ bỗng dưng gần nhau hơn. Tuy vậy, trái tim Boon vẫn đang đập cùng nhịp với trái tim Trung ở xa nửa vòng Trái Đất...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro