Chương 4: "Đó là cách duy nhất"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: truclinhdo (Wattpad)


'Cô đơn' 

Mới được tái sinh được 10 ngày nên cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình cô đơn. Thay vào đó, mỗi ngày cô đều oán giận. 

Cersinia chính gốc mất cha mẹ mình năm mười lăm tuổi, vì thế cô đã quen với việc sống một mình. Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy luôn cảm thấy ổn khi sống một mình. 

"Không hẳn?" 

Đôi mắt cậu hơi giật trước câu trả lời của cô. Cậu có vẻ khá ngạc nhiên với câu trả lời đó. Nhưng cũng gật đầu đồng ý.

"Tôi hiểu rồi, chị rất mạnh mẽ. Chị Cersinia..." 

"Cứ gọi tôi là Cersinia." 

Cô nói một cách thản nhiên vì cô không quen được gọi bằng kính ngữ. 

"À, vâng, Cersinia..." 

Cậu nói, trầm ngâm thì thầm tên cô. Những lời nói đó mang theo những ghen tị với những gì cậu không có. Cersinianhìn vào khuôn mặt và đôi mắt đen của cậu. 

"Tôi không có, tên..." 

Cô nhớ khuôn mặt trơ ra của cậu khi nói mình không có tên. Tự dưng lòng cô nặng trĩu. Đó là sự cảm thông cho những người không có được những đặc ân như những người còn lại. 

Cậu là một cậu bé được mang đi làm vật thế chấp cho khoản vay. Cersinia sẽ trả lại cậu khi tên Tử tước mang tiền đến. Nếu cô thể hiện bất cứ tình cảm gì với cậu thì cô sẽ rất đau lòng khi phải chia tay nhau. 

'Nhưng cậu ấy cần một cái tên để gọi trong lúc sống cùng nhau.'

Đúng vậy, cô không thể lúc nào cũng gọi cậu là "Này", " Cậu đó" hay"ơi". Cersinia nói với cậu, hài lòng với lý luận của mình và nghĩ ra một cái tên hay. 

"Cậu cũng nên có một cái tên," 

Sau khi nói điều đó, cô có thể nhìn thấyhình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen của anh. 

"Tên...?" 

"Đúng vậy, một cái tên. Cậu cũng nên có một cái." 

"Tôi-tôi chưa bao giờ..." anh nói, sụt vai xuống như một chú cún. 

'Wow, cậu ấy khiến mình không thể không cảm thấy tệ cho hoàn cảnh đó.' 

Bất cứ ai nhìn cảnh tượng này cũng sẽ không khỏi đau lòng. 

"Ừm, cậu thấy tên Ben thì sao?" 

Cô nói xong thì cứng người lại.'Ben' là cái tên duy nhất mà cô có thể nghĩ đến lúc này. Đó là một cái tên đơn giản, dễ phát âm, dễ nhớ. Tuy nhiên, đó cũng là cái tên đầu tiên của cậu, vì thế cô nên tự hỏi liệu cậu có thích nó không. 

"Ben sao...?" Cậu nói một cách chán nản. 

"Ah, cậu không thích nó sao? Vậy..." 

"K-không! Tôi thích nó. Không sao đâu, Ben..." cậu thốt lên cắt ngang lời cô.

Kỹ năng đặt tên của cô khá tốt. Cô cảm thấy rất tự hào. 

"Được rồi, từ giờ trở đi, tôi sẽ gọi cậu là Ben." 

"Ben..." 

Ben mỉm cười, đôi mắt tạo thành một vầng trăng khuyết. Cậu giống như một thiên thần được tạc tượng tại những nhà thờ lớn. Trong một khoảng khắc, Cersinia bị thu hút bởi tiếng cười của Ben. Cậu mỉm cười với cô, hai má ửng hồng. 


*** 


Bước vào quầy giao dịch tiền, Tử tước Montene đã bị sốc trước cảnhtượng trước mặt. Cái bàn bị gãy làm đôi, lọ hoa nằm vỡ trên sàn, cái ghế bị đập vỡ thành nhiều mảnh. Hoàn toàn hỗn loạn.

Ông đã tưởng tượng được cô sẽ tới đây, nhưng cảnh tượng này giống như vừa có ai đó lục soát nơi này. 

"Chuyện gì đã xảy ra?" 

Một trong các nhân viên, Lewis, người giám sát mọi thứ ở đây đang ngồi trên sàn sững sờ. Tử tước Montene nắm lấy và lắc mạnh vai củaLewis. 

"Tỉnh dậy. Chuyện gì đã xảy ra?" 

Anh ta dường như bị phân tâm bởi cái gì đó và nhanh chóng nhận thức được tình hình. 

"T-Thưa ngài" 

Lewis nhận ra Tử tước Montene và trông anh ta sắp khóc đến nơi rồi vậy. Sau khi nghe các nhân viên của mình nói, Tử tước không chắc chắn đây có phải là tác phẩm của một tên trộm hay không. 

"Có lẽ..." 

Tử tước nhớ đến những tài liệu quan trọng trong két sắt. Vội vàng lấy chìa khóa trong túi ra, mở két sắt ở phía dưới chiếc bàn vỡ nát. Két sắt chứa những giấy tờ gốc như giấy phép đánh bạc và chứng từ tàisản.

"Đó không phải là một tên trộm." 

Tử tước Montene thở phào nhẹ nhõm, Lewis đứng lên, một lần nữa lấy lại bình tĩnh. 

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" 

"N-Người phụ nữ đó..." 

"Người phụ nữ đó?" 

Tử tước Montene nhíu mày. Người phụ nữ mà anh ta nhắc đến là người phụ nữ đã đột nhập vào sòng bạc của ông. 

Tử tước Montene đã đầu tư rất nhiều thời gian và tiền bạc vào sòng bạc và hợp pháp hóa nó. Ông đã dùng tất cả tiền của mình để tìm những bộ trưởng có thể chuyển các đề xuất lên Hoàng đế, cuối cùng thì ông cũng đổ nợ vì điều này. 

Chỉ một năm sau khi ông làm việc chăm chỉ, ông cũng nhận được sự chấp thuận của Hoàng đế và thành lập một sòng bạc hợp pháp. Ông vẫn phải trả thuế thu nhập cá nhân, nhưng ông cũng có thể có được lợi nhuận bằng cách thao túng các khoản thanh toán sau này. Hiện tại thì không có thu nhập nào giống với cái sòng bạc đang mở cả. 

Hôm nay, ông gặp phải một vấn đề. Một người phụ nữ trúng giải độc đắc ba lần trong một lần chơi. Số chip mà cô giành được có trị giá lên đến 30 triệu shilling. 

Ông thì không có một xu nào và nợ nần chồngchất. Ông sẽ phá sản nếu cô lĩnh đủ tiền mặt bằng số chip đó. Vì thế, Tử tước đã bỏ chạy. 

Một người phụ nữ không thể lấy đi sự thành công của ông được. Sau khi rời đi, ông đuổi người phụ nữ đi và thuê vài tên đàn ông trông coi sòng bạc. 

Nhưng sao Lewis trông vẫnlo lắng như vậy? 

"Anh thậm chí không thể đối phó với một người phụ nữ." 

Tử tước nói, đổ lỗi cho Lewis. Ông vẫn không hiểu sao Lewis lại không thể bắt được người phụ nữ đó. Tử tước biết mình phải tăng cường số lính canh. 

"Không phải đâu! Cô ta bị điên. Cô ta dùng chân làm cái bàn gãy làm đôi và cố gắng sử dụng một sức mạnh kỳ lạ nào đó" 

Ánh mắt Tử tước Montene sáng lên, ông nhìn thấy Lewis dưới thân lải nhải. 

"Sức mạnh kỳ lạ?"

"Vâng! Một sức mạnh kỳ lạ! Một cơn gió đột ngột thổi xung quanh cô ta và căn phòng trở nên rất nóng! Làm sao gió có thể vào được mật thất chứ!" 

Không có lý nào mà gió có thể thổi vào một căn phòng kín không có cửa sổ. Nhưng, Lewis thề rằng đó là sự thật. Lewis được thuê làm nhân viên từ khi Tử tước bắt đầu xây sòng bạc. Anh ta sẽ không bao giờ nói dối Tử tước, sức mạnh kỳ lạ đó là gì? Ông chưa bao giờ nghe về điều như vậy ở đâu trước đây. 

"Đôi mắt đỏ của cô ta rực lên như lửa..." 

'Cũng không có hại khi tìm hiểu về cô ta.' 

Tử tước Montene ra lệnh Lewis dọn dẹp phòng. Ông ngồi xuống chiếc ghế dài của mình và nhìn xung quanh phòng. Trừ cái bàn, chậu hoa và cái ghế thì căn phòng vẫn sạch sẽ. 

'Hmm..? Có gì đó thiếu thiếu. Ông nhìn xung quanh một lần nữa, tìm kiếm thứ gì đó, quét qua toàn bộ căn phòng.'

"Tên nô lệ đi đâu rồi?" 

Ông không tìm thấy tên nô lệ mà ông mua một ngày trước. Những ngày này, tầng lớp quý tộc dần đè nặng chế độ nô lệ trong Đế quốc. Đó là lý do ông mang nó đến quầy đổi tiền chứ không phải là nhà của ông. 

Lewis, người đang quét những mảnh vỡ của lọ hoa, do dự. Nghi ngờ Lewis, gương mặt Tử tước trở nên gắt gỏng.

"Tên nô lệ đi đâu rồi?" 

"T-Thưa ngài... Không có cách nào để ngăn người phụ nữ đó lại.." 

"Nên...?" 

"Vì vậy, tôi đưa cậu ta như một vật thế chấp.." 

Tử tước Montene ném một cái đệm trên ghế dài ngay sau khi Lewis vừa kết thúc lời nói của mình. Mặt Montene đỏ bừng. 

"Sao mày dám! Mày có biết cậu ta là ai không!" 

Đệm đập vào mặt anh ta và anh ta và rơi xuống sàn. 

"Tôi xin lỗi, thưa Ngài... nhưng không có cách nào để ngăn cô ta lại cả..."

"Tao không muốn nghe! Cô ta đâu?" 

Tử tước Montene thở hổn hển như một con thú và bật dậy khỏi chỗ ngồi, tức tối. Cậu ta giống như một viên ngọc trong bùn mà ông tìmthấy được ở chợ nô lệ. Cậu sẽ trở thành món quà cho Bá tước Enitio,một người đàn ông giàu có, nổi tiếng. 

Bá tước Enitio là một trong những người đàn ông giàu nhất Đế quốc. Ông ta rất thích xu nịnh và mọi người đều biết điều đó. Bá tước đặc biệt thích những tên nô lệ trẻ tuổi và đẹp trai nên ông đã mua cậu ta. 

Ông rất cần sự giúp đỡ của Bá tước Enitio vì ông đã dốc hết toàn bộ tài sản của mình vào việc xây dựng sòng bạc.Ông đã tìm thấy cậu đúng lúc ở chợ nô lệ. Cậu là một nô lệ hoàn hảo để trình diện với Bá tước. 

Ông tự tin gửi một lá thư cho Bá tước, thông báo về 'món quà' ông đã chuẩn bị nhưng chưa dám gửi. Ông nghiến răng, nghe như thể đang nhai xương động vật. Các nhân viên run rẩy cúi rạp người xuống sàn sau khi nghe âm thanh đáng sợ đó. 

"Tôi không biết cô ta đã đi đâu... Nhưng cô ta nói cô ta sẽ quay lại sau một tuần. Vì vậy, tôi chắc chắn khi đó cô ta mang cậu ấy đến." 

"Câm miệng! Đồ ngu vô dụng. Hãy tìm cô ta ngay bây giờ và đưa tên nô lệ về." 

"Vâng vâng vâng" 

Lewis phóng đi, vội vàng ra khỏi sàn giao dịch tiền. Tử tước Montene tức tối ném những chiếc đệm còn lại xuống ghế. 

Thịch 

Đệm rơi xuống sàn. Nếu tên nô lệ bị làm vật thế chấp, người phụ nữ sẽ không trả cậu ta lại nếu ông không trả tiền cho cô ta. Từ ban đầu, ông đã không có ý định đưa cho cô ta xu nào, nhưng phải đưa tên nô lệ về! Ông phải tặng tên nô lệ cho Bá tước Enitio một tuần sau đó. 

"Đó là cách duy nhất."

Đó là cách duy nhất cho cả hai người. Một tia sáng yếu ớt lóe lên mắt ông. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro