Chương 109: Sự thật tàn nhẫn không thể chấp nhận được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Sắc mặt Cố Ngôn Sanh càng thêm khó coi, đột nhiên một cước đạp đổ cái tủ ở cửa rồi đi về phòng làm việc.

"Không phải chứ, bị tôi đoán trúng rồi sao?"

Chu Nguyên Phong cũng đi theo vào, nhìn sắc mặt u ám trước bàn làm việc như muốn ăn thịt người của Cố Ngôn Sanh, hắn hiếu kỳ hỏi: "Cậu ở bệnh viện đã nhìn thấy cái gì rồi? Vết thương của Niệm Nam thế nào?"

Cố Ngôn Sanh lập tức quát: "Tôi đã nói tôi không có đến thăm cậu ta! Vết thương của cậu ta thế nào, làm sao tôi biết được!"

"Nếu cậu không nói, vậy tôi đến bệnh viện thăm Niệm Nam."

"Đứng lại!"

Cố Ngôn Sanh trừng mắt nhìn Chu Nguyên Phong một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Sóc ở bệnh viện, hắn ở đấy chăm sóc Ôn Niệm Nam! Như vậy cậu hài lòng rồi chứ?"

Chu Nguyên Phong nghe xong bày ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, có thể làm cho Cố Ngôn Sanh tức giận đến thế ngoại trừ Đường Sóc thì cũng không còn ai nữa.

Nhìn vẻ mặt tức giận như thể một giây sau sẽ phát nổ của Cố Ngôn Sanh, Chu Nguyên Phong đột nhiên bật cười, trào phúng nói: "Này, cậu đang ghen đó hả Cố Ngôn Sanh?"

"Cái gì?"

"Bây giờ Niệm Nam đã ly hôn với cậu rồi, đã độc thân rồi, Đường Sóc đang theo đuổi cậu ấy, đến bệnh viện chăm sóc cậu ấy không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, không phải cậu rất chán ghét bộ dáng đạo đức giả của Niệm Nam sao? Nay lại vì cái gì mà tức giận như vậy?"

"Tôi" Cố Ngôn Sanh bị Chu Nguyên Phong chọc tức nhất thời không nói nên lời.

"Cậu định khi nào mới công bố tin tức hai người ly hôn ra bên ngoài? Cậu không gấp nhưng có người gấp đó, tôi đoán người yêu bé nhỏ của cậu gấp đến nổi xoay lòng vòng luôn rồi kìa."

Tay đang châm thuốc của Cố Ngôn Sanh thoát chốc dừng lại, ánh mắt hiện lên một tia dị sắc, mở miệng nói: "Qua một khoảng thời gian đã... Đợi đến khi cậu ta xuất viện rồi nói."

"Tôi thấy cậu vẫn là quan tâm nhiều hơn đến công ty đi, Tiểu Lý nói bác trai của Thẩm Lạc An lại muốn Cố thị đầu tư một khoản tiền cho ông ta, để cậu giúp ông ta lấy được dự án trên địa bàn thành phố vào mùa hè tới."

"Dự án đó không phải mẹ tôi giao cho tập đoàn Khải Duyệt rồi sao?"

Chu Nguyên Phong cười lạnh nói: "Ha, ông ta không phải có cháu trai Thẩm Lạc An đó sao? Thẩm Thiên Hào muốn dự án này cậu còn có thể không đưa cho lão sao? Lão già này lần trước làm hỏng dự án rồi đẩy cho Cố thị vậy mà còn mặt mũi đến đòi dự án."

Cố Ngôn Sanh nhìn bản hợp đồng Lục Vân đã ký trong tay, nhíu mày nói: "Dự án này lão ta không có năng lực đấy, cũng không có khả năng làm, huống hồ mẹ tôi đã giao cho Đường Luân Hiên, tối tôi sẽ trả lời ông ấy."

"Ngày mai cậu trở về nhà tổ một chuyến đi, bác gái nói là bác ấy để quên tài liệu ở đấy, bảo tôi gửi qua đó cho bác, ngày mai tôi phải đi xã giao rồi không có rảnh."

"Được."

Trong phòng bệnh, Vương Kỳ đang kiểm tra tình hình phục hồi chấn thương chân cho Ôn Niệm Nam, sau khi kiểm tra xong lại cau mày đứng tại chỗ.

"Kì lạ, vì sao vẫn còn chưa hồi phục?"

Đường Sóc nghe xong liền cứng đờ: "Chân cậu ấy thế nào rồi?"

Vương Kỳ nhìn người trên giường bệnh không nói một lời, nghi hoặc nói: "Theo lý mà nói thì chân cậu ấy bây giờ hẳn là đã khôi phục nhiều rồi, nhưng tình trạng hiện tại của cậu ấy cho thấy không có tiến triển tốt lắm, cảm thấy năng lực hồi phục của cậu ấy rất chậm chạp, có thể là do vết thương cũ trước kia..."

Đường Sóc đột nhiên vỗ Vương Kỳ một cái, dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng nói nữa.

"Vậy... bao lâu thì cậu ấy có thể xuống giường đi lại?"

"Chỉ cần điều dưỡng cho tốt thì sẽ từ từ khôi phục lại, cái này không thể gấp gáp, cố gắng đừng để cậu ấy cử động lung tung."

Đường Sóc tiễn Vương Kỳ xong thì đi tới bên giường nhẹ giọng nói: "Niệm Nam, chân cậu cảm thấy còn đau không?"

"Đã không đau nữa rồi, cậu không cần lo lắng như vậy."

Đường Sóc nghe xong lại càng thêm đau lòng, sao có thể không lo lắng... Rõ ràng là rất đau...

Khi hắn tiễn Vương Kỳ ra ngoài, Vương Kỳ nói cho hắn biết vết thương trên chân bởi vì vết thương cũ trước kia nên rất khó khôi phục, có lẽ... sẽ để lại di chứng...

Điều khiến hắn lo lắng nhất ngoại trừ chân của Ôn Niệm Nam còn có tình trạng tinh thần của cậu, từ khi Ôn Niệm Nam tỉnh lại mỗi ngày nói không tới năm câu, hắn không muốn nhìn thấy Ôn Niệm Nam trầm cảm như vậy.

Ngày mai bác sĩ Lý sẽ đến, hắn muốn hỏi rõ ràng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trên đường đối diện bệnh viện có chiếc xe đang đỗ, Cố Ngôn Sanh ngồi trong xe vừa cầm điện thoại vừa cầm điếu thuốc nhìn về phía bệnh viện.

Hôm nay hắn vốn định trở về nhà tổ, nhưng khi đi ngang qua bệnh viện này lại bất giác dừng lại.

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh nhìn bệnh viện hơi lóe lên, lập tức thu hồi tầm mắt, khởi động xe rời đi.

"Bác sĩ Lý, hôm nay anh có thể ở lại với cậu ấy lâu hơn một lúc được không? Làm phiền anh rồi."

"Không phiền gì đâu, đây vốn là công việc của tôi, hơn nữa tôi với Niệm Nam cũng là bạn, tôi cũng muốn cậu ấy khỏe lại."

Bác sĩ Lý vừa định đi vào thì bị Đường Sóc gọi lại, Đường Sóc mím chặt môi không tự nhiên nói: "Lúc ấy rốt cuộc là vì sao anh lại trị liệu cho Niệm Nam? Năm đó cậu ấy đã trải qua những gì mới có thể..."

"Đường tiên sinh tôi không tiện tiết lộ, chờ sau này Niệm Nam muốn nói cho cậu biết thì tự nhiên sẽ nói."

Bác sĩ Lý liền xoay người đi vào phòng bệnh đóng cửa lại, trong hành lang phòng bệnh VIP yên tĩnh chỉ có một mình Đường Sóc ngồi trên băng ghế.

Đường Sóc mở máy tính gửi đi khúc nhạc đã viết ngày hôm qua, lại nhận được mấy bài hát chủ đề phim truyền hình cùng lời mời của công ty âm nhạc, phiền lòng từ chối rồi tắt máy tính.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đường Sóc cầm điện thoại lên xem ai gọi tới, nhất thời ánh mắt thay đổi, xoay người nhìn phòng bệnh rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

"A lô? Tra ra rồi sao?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói từ tính của người đàn ông: "Ừm, tra rõ rồi, Tiểu Sóc tôi có thể hỏi một chút, hiện tại cậu và cậu ta có quan hệ gì không?"

Đường Sóc muốn biết đã tra ra cái gì rồi, lo lắng nói: "Hỏi cái này có có ích chứ? Anh đã tra ra gì rồi? Nói hết thảy cho tôi biết."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng truyền đến tiếng thở dài của người đàn ông.

"Tiểu Sóc, cậu thật sự muốn tôi nói cho cậu biết chân tướng sao?"

Đường Sóc không vui nói: "Anh nói xem? Nếu không tôi cần nợ nhân tình để anh giúp tôi điều tra sao?"

"Hành tung của Ôn Niệm Nam từ lúc mất tích ở yến tiệc đến khi cậu ta xuất hiện ở bệnh viện, tất cả tôi đều đã gửi cho cậu rồi, cậu tự mình xem đi."

Đường Sóc nghe xong vội vàng muốn cúp điện thoại, bị người trong điện thoại ngăn cản.

"Chờ đã, đừng cúp máy trước."

"Tiểu Sóc cậu từ trước đến nay đều chưa từng chủ động liên lạc với tôi, bây giờ sai bảo xong liền đẩy tôi ra sao? Ôn Niệm Nam hắn... Hắn sẽ không yêu cậu đâu, cậu căn bản không hiểu rõ, ràng buộc giữa hắn và Cố Ngôn Sanh quá sâu, bọn họ đã định trước sẽ dây dưa cùng với nhau, cậu không nên xen vào, đến cuối cùng chịu tổn thương cũng chỉ có cậu thôi..."

"Ngay cả khi... mình đầy thương tích tôi cũng bằng lòng."

Đường Sóc cúp máy, đặt máy tính trước bồn rửa tay rồi bật máy tính lên, ấn mở e-mail.

Tay dần dần trượt xuống, Đường Sóc càng xem tiếp tay càng run rẩy, trong nhà vệ sinh yên tĩnh không một bóng người, truyền đến tiếng khóc kiềm nén của người đàn ông.

"Niệm Nam, cậu phải nói chuyện với người khác nhiều hơn, Đường Sóc cậu ấy rất lo lắng cho cậu, ba cậu cũng lo lắng cho cậu, mấy ngày trước ông ấy hỏi tôi gần đây cậu thế nào, bây giờ ông ấy vẫn chưa biết chuyện cậu nằm viện, cậu phải mau chóng khỏe lại."

Ôn Niệm Nam nghe ba hỏi thăm tình hình gần đây của mình thì ngẩn ra, nhưng vẫn không mở miệng.

Bác sĩ Lý đứng dậy muốn rời khỏi phòng bệnh, đột nhiên nghe thấy giọng nói khẽ.

"Cảm ơn anh..."

Bác sĩ Lý khẽ thở dài mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Đường Sóc đỏ đến đáng sợ, dọa anh giật cả mình.

"Bác sĩ Lý... Tôi muốn biết vết thương cũ của Niệm Nam làm sao mà có, xin anh đó."

Sắc mặt Đường Sóc có chút quái dị nhìn chằm chằm bác sĩ Lý, đôi mắt đầy biểu cảm khó đoán, trong giọng nói phảng phất đang cố nén cái gì đó.

"Tôi thực sự không tiện..."

"Là Tôn Kỳ đúng không?"

Bác sĩ Lý nghe xong liền giật mình: "Cái gì? Cậu... sao cậu biết Tôn Kỳ?

Giọng Đường Sóc run rẩy nói: "Tôi... Tôi cho người điều tra Niệm Nam mất tích mấy ngày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thật không ngờ đáp án này lại tàn khốc khó có thể tiếp nhận như vậy, tôi muốn biết vết thương cũ trước kia của cậu ấy rốt cuộc là làm sao mà có, vì sao Tôn Kỳ lại đối xử với cậu ấy như vậy..."

Bác sĩ Lý khẽ thở dài, nhìn khóe mắt đỏ ửng gần như sụp đổ của người trước mặt, anh đã nói ra chân tướng năm đó.

Sau khi bác sĩ Lý rời đi, Đường Sóc cứ ngồi ở hành lang cả buổi chiều.

Ôn Niệm Nam mở điện thoại ra nhập một dãy số, nhìn chằm chằm hồi lâu cuối cùng vẫn xóa đi.

Cậu không nên gây rắc rối cho ba... Cậu đã gây ra quá nhiều phiền toái cho người khác, Đường Sóc mấy ngày nay vẫn luôn chăm sóc cậu mà chậm trễ công việc, mỗi ngày viết khúc nhạc đến nửa đêm... cậu muốn khỏe lại rồi xuất viện càng sớm càng tốt.

Cạch...

Cánh cửa được mở ra, Đường Sóc đi vào.

"Niệm Nam... Tôi đã viết một bản nhạc mới, cậu có muốn nghe thử không?"

Ôn Niệm Nam mím môi ngước mắt nhìn về phía Đường Sóc, nhẹ giọng nói: "Được..."

Đường Sóc nhìn ánh mắt chờ mong của Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng ngân nga giai điệu bài hát, ngân nga rồi lại ngân nga, đột nhiên nước mắt rơi xuống trên tấm chăn đơn độc, Ôn Niệm Nam nhìn thấy nước mắt Đường Sóc thì ngây ngẩn cả người.

"Đường Sóc... Cậu sao vậy?"

"Niệm Nam... Tôi có thể đưa cậu ra ngoài đi dạo không?"

Ôn Niệm Nam nghe thấy đi ra ngoài thân thể hơi run lên, hoảng hốt nói: "Tôi... Tôi không muốn ra ngoài..."

"Đừng sợ, cậu đừng sợ... Tôn Kỳ đã bị bắt đi rồi, bây giờ hắn không thể làm tổn thương đến cậu nữa..."

"Cái gì..." Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn Đường Sóc, lập tức nghĩ đến cái gì đó rồi cuộn người lại che đầu.

"Cậu ... Cậu biết rồi."

Đường Sóc ngồi xuống bên giường muốn đưa tay an ủi cậu, lại bị Ôn Niệm Nam sợ hãi né tránh.

"Đã qua rồi... Đều đã qua hết rồi, hết thảy đều đã qua, tôi sẽ không bỏ qua cho Tôn Kỳ, tôi sẽ để cho hắn cả đời này cũng không ra ngoài được, để cho hắn không còn gây hại đến cậu nữa."

Trên mặt Ôn Niệm Nam nở nụ cười tuyệt vọng: "Tôi không làm được đâu Đường Sóc, tôi không thể quên đi những ký ức đó... Tôi..."

"Cứ coi như lúc đó là một cơn ác mộng... Niệm Nam, bây giờ cậu đã tỉnh rồi, sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta nữa... Quên nó đi... Đừng khóc..."

Ôn Niệm Nam lau nước mắt của mình, ngước mắt lên nhìn người trước mặt, nở nụ cười cay đắng: "Sao cậu cũng khóc vậy?"

Trong phòng bệnh hai người đè nén cảm xúc gần như sụp đổ trong lòng rồi nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

"Thiếu gia cậu trở về rồi."

Cố Ngôn Sanh nói vài câu với quản gia liền đi đến thư phòng lấy tài liệu rồi định đi, đột nhiên thấy cửa phòng mình đang mở thì đi tới.

Trong phòng treo một tấm ảnh, là ảnh chụp ngày hắn kết hôn với Ôn Niệm Nam, hắn trong bức ảnh gương mặt đen sì không nhìn ống kính, Ôn Niệm Nam dè dặt đứng bên cạnh hắn.

Trên tủ đặt một cuốn album ảnh, bên trong là những bức ảnh ngày cưới.

Nhìn Ôn Niệm Nam mặc trên mình bộ vest màu trắng vẻ mặt tươi cười sáng lạn nhìn hắn, Cố Ngôn Sanh nhất thời có chút giật mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Mở khóa nhân vật mới, đoán xem đó sẽ là ai?

Đường Sóc cũng là fan của W.E, W.E là cấp bậc đại thần trong giới, fans tương đối nhiều, sau này Đường Sóc có thể cùng thần tượng W.E biểu diễn, ha ha

Trong những chương này, tâm lý của Niệm Niệm đã chuyển biến sau khi tỉnh lại, tâm trạng Niệm Niệm đã dần dần khôi phục lại, sau khi thoát khỏi bóng tối sẽ trở nên thông suốt.

Dự báo: Cố Ngôn Sanh cùng anh em Đường gia tranh chấp, yến tiệc say sưa có lời đồn phu nhân Cố thị ngoại tình, bị cấm sừng, Thẩm Lạc An mượn cơ hội lan truyền tin đồn bức bách Cố Ngôn Sanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro