Chương 6: Cậu không nên chạm vào giới hạn của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Cố Ngôn Sanh sắc mặt u ám đáng sợ, hắn đột nhiên nắm lấy tóc Ôn Niệm Nam, buộc cậu phải ngước nhìn mình.

"Tôi muốn ly hôn với cậu vì tôi đã nhìn thấu bộ mặt cậu. Chuyện này không liên quan gì đến Lạc An, bởi vì ngay từ đầu tôi đã không yêu cậu. Ôn Niệm Nam cậu không cảm thấy bộ dáng vâng vâng dạ dạ của cậu thực sự dối trá sao? Hơn nữa việc tôi có cùng em ấy tái hợp hay không thì liên quan gì tới cậu, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu lại dám đến chỗ mẹ tôi làm chia rẽ quan hệ của tôi và Lạc An, tôi sẽ khiến cậu phải trả một cái giá đau đớn"

Dứt lời, Cố Ngôn Sanh buông bàn tay đang nắm tóc cậu ra, chán ghét bước ra khỏi cửa.

Ôn Niệm Nam ngã ngồi xuống, hơi choáng váng mà nhìn mặt đất, trong lòng cậu có sự bất mãn, không cam lòng cùng ủy khuất không thể diễn tả được.

Thấy Cố Ngôn Sanh lại phải đi liền vội vàng mất khống chế gào lên: "Cho dù hắn ta có quay lại lần nữa thì sao? Cho dù hai người lại ở bên nhau thì sao? Chỉ cần tôi không ký vào bản thỏa thuận ly hôn, anh vẫn tính là yêu đương vụng trộm, tên khốn kiếp Thẩm Lạc An vẫn là kẻ thứ ba xen vào, không được người khác chấp nhận!"

Âm thanh trong căn phòng trống vắng phá lệ rõ ràng, Cố Ngôn Sanh dừng lại bước chân, xoay người trở lại, từ trên cao nhìn xuống người quỳ trên mặt đất đang hoảng sợ nhìn mình.

Đột nhiên một chân hung hăng đá vào bụng Ôn Niệm Nam, sau lại một chân đá vào ngực cậu, đối với Cố Ngôn Sanh với sức mạnh của một võ sĩ đai đen 9 đẳng, làm Ôn Niệm Nam đau đớn ngã xuống sàn hồi lâu không nói nên lời.

Cố Ngôn Sanh châm một điếu thuốc rồi ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu.

Lại một lần nữa nắm lấy tóc của Ôn Niệm Nam, nhìn chằm chằm khuôn mặt đau đến đổ mồ hôi lạnh nhưng ánh mắt lại không phục nói: "Nếu cậu muốn tìm cái chết như vậy tôi đây liền thành toàn cho cậu, cậu không nên chạm vào giới hạn của tôi"

Ôn Niệm Nam che lại bụng đang đau đến không thở nổi, nhưng vẫn mạnh miệng trào phúng nói: "Anh cảm thấy... Mẹ anh sẽ đồng ý cho chúng ta ly hôn sao? Sẽ bỏ qua cho tên khốn kiếp Thẩm Lạc An kia sao? Chính hắn đã làm cái gì thì tự hắn biết rõ. Anh đừng quên, tôi nơi này còn có cổ phần trong tập đoàn Cố thị, tôi vẫn là vợ / chồng hợp pháp của anh cho đến khi đơn ly hôn được đóng dấu"

Cố Ngôn Sanh ánh mắt lạnh lùng, cả người toát ra khí lạnh. Hắn giữ đầu Ôn Niệm Nam đập xuống sàn, Ôn Niệm Nam nhìn ra động tác của hắn vội vàng giãy giụa.

Sau một thanh âm vang lên, Ôn Niệm Nam chỉ cảm thấy kịch liệt đau đớn, trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Lúc Ôn Niệm Nam tỉnh lại đã được đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh lại phần đầu vô cùng đau đớn làm cậu thiếu chút nữa lại ngất xỉu, Từ thúc nói cho cậu biết cậu đã hôn mê hai ngày, bác sĩ nói phần đầu cậu bị chấn động nhẹ.

Cửa bị đẩy ra, Cố Ngôn Sanh đi đến, nhìn người trên giường sắc mặt tái nhợt đầu quấn băng vải chỉ cảm thấy chướng mắt, sau đó nói: "Mẹ của tôi tới, cậu tốt nhất không được nói lung tung"

Cửa lại lần nữa bị đẩy ra, một phụ nữ đầy khí chất bước vào, mặc dù có thể thấy rằng người đã hơi lớn tuổi một chút, nhưng ánh mắt lại sắc bén làm người không dám đối diện.

Lục Vân đi đến trước giường bệnh nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, vẻ mặt đau lòng hỏi: "Niệm Niệm, đau lắm đúng không? Con có muốn mẹ đánh nó giúp con không?" Nói xong liền muốn đứng lên.

"Không sao đâu, con không đau, chỉ là thoạt nhìn có hơi đáng sợ mà thôi, kỳ thật không nhiều vết thương như thế, mẹ không cần đặc biệt chạy tới đây đâu" Ôn Niệm Nam dựa vào gối, cười yếu ớt nói.

"Cố Ngôn Sanh, con cút lại đây cho mẹ!"

Cố Ngôn Sanh đã đi tới gọi một tiếng mẹ, vừa muốn mở miệng nói thì đột nhiên một bạt tay đánh tới.

Tầm mắt vừa vặn đối mặt Ôn Niệm Nam, hắn tức giận trừng mắt nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro