Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngữ Chân đi  về phía trước, Choco lại kéo tay cô, cùng nàng đi, "Cậu qua đó chắc không sao đâu nhỉ?"

"Không sao, anh ấy cùng mình là bạn học chung cấp ba."

Choco thở dài nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng hôm nay ở đây náo loạn như vậy, nếu truyền ra tin tức như này, đều không phải việc gì tốt.

Choco đưa mắt nhìn nam nhân đi phía trước, chân dài eo thon, dáng người tuyệt mĩ, lại có gương mặt như thế kia, "Anh bạn học này của cậu tuyệt thật đó, vừa nhìn đã thấy là kiểu khó kiểm soát, khẳng định thời đi học rất nhiều nữ sinh thích."

Cố Ngữ Chân sợ bị hắn nghe thấy, mở miệng im lặng ý muốn bảo Choco nói nhỏ một chút.

Vương Trạch Hào nhìn thấy Cố Ngữ Chân đến gần, cùng cô chào hỏi, khuỷu tay chạm nhẹ An Phỉ, "Bọn họ có phải là trước đây từng trải qua kiểu quan hệ khó nói?"

An Phỉ liếc mắt nhìn Vương Trạch Hào, "Cậu là bạn học cùng với bọn họ mà cậu lại không biết?"

" Không phải tôi bị người nhà đưa ra nước ngoài mấy năm sao, không về thì tin tức khẳng định là không biết rồi."

An Phỉ nhìn thoáng qua về phía Cố Ngữ Chân, không để ý nói. "Có thể là quan hệ gì, chỉ là bạn học bình thường thôi."

"Làm sao có thể, biểu hiện của anh Thiệp vừa rồi có khác gì đi bắt gian đâu chứ, nếu giữa bọn họ không có chút gì, hôm nay tôi nhường cậu đánh bóng."

An Phỉ nghe vậy không nói tiếp, nhìn quả bóng đã đánh bay ra ngoài, hắn quay đầu đi về phía Lý Thiệp, "Chơi loại nào, tất tay hay nhân đôi."

Lý Thiệp tiện tay gắp lên đầu gậy, "Nhân đôi đi, tất tay không thú vị."

Cố Ngữ Chân không hiểu cách chơi và quy tắc của bọn họ, đi đến đây thì dừng lại, đứng ở bên cạnh xem.

Nơi xa Phó đạo diễn đứng bên cạnh Lý Thiệp, hiển nhiên không có rảnh rỗi quan tâm đến cô,

Choco đứng bên cạnh cũng không hiểu, nhìn về phía cô gái đứng cạnh hỏi, "Nhân đôi là sao?"

Cô gái bên cạnh nhìn hai người bọn họ một chút, giống như với trò chơi này quen thuộc, liền cảm thấy bọn họ cố ý tiếp cận, nhưng được dạy dỗ từ nhỏ khá tốt nên vẫn mở miệng giải thich với hai người, "Là cược tiền gấp đôi, ví dụ như một lỗ là mười vạn, lỗ tiếp theo gấp đôi, hai mươi vạn, cứ vậy nhân lên."

Cố Ngữ Chân nghe đến đây hơi dừng lại, bên cạnh Choco vẫn có vẻ không hiểu hỏi lại, "Nhân dân tệ à?"

Cô gái nghe xong cười rộ lên, "Đương nhiên là cược bằng nhân dân tệ rồi, không lẽ ở Trung Quốc nhưng chơi bằng yên Nhật à?"

Như vậy gấp đôi, mức cược không giới hạn, hiển nhiên là trò chơi mà người thường không có khả năng chơi.

Vương Trạch Hào nghe cược gấp đôi thì rất hưng phấn, "Anh Thiệp, đây là anh nói đó nha, em hôm nay mang đến rất nhiều người trợ giúp, đừng trách em nhiều người, nói không chừng chiếc siêu xe mới mua kia sẽ thuộc về em đó."

"Cậu thắng cũng được, thắng thì chiếc xe có là của cậu." Lý Thiệp cảm thấy không quan trọng trả lời một câu, nhìn về phía Phó đạo diễn, "Chơi gấp đôi không có vấn đề gì chứ?"

Phó đạo diễn tuy rằng chưa thử qua loại cược gấp đôi thế này, nhưng vất vả lắm mới bước vào được vòng tròn của bọn họ, đương nhiên trả lời, "Không vấn đề, cách chơi mọi người quyết định là được."

Như vậy cứ gấp đôi lên, liền thành một lần đánh bóng đã lên đến năm mươi vạn.

Đến lượt Lý Thiệp, hắn xoay người nhìn qua, đưa gậy đánh bóng lại đây, "Lại đây chơi thử đi."

Nháy mắt xung quanh trở nên an tĩnh.

"Tôi không biết chơi." Cố Ngữ Chân liền vội vàng lắc đầu, tay không nhận gậy đưa qua, cô không chơi nổi trò chơi đắt đỏ như vậy.

Lý Thiệp bước hai bước đến gần, đem gậy đánh bóng nhét vào tay nàng, cà lơ phất phơ mở miệng, "Sợ cái gì, thua cứ tính lên tôi."

An Phỉ nghe vậy mắt nhìn Cố Ngữ Chân.

Vương Trạch Hào phản ứng lại, "Anh Thiệp, anh nói đùa à, thật sự để cô ấy đánh, thua mất xe cũng không sao?"

"Kích thích một chút thì chơi mới vui chứ?" Lý Thiệp hoàn toàn không quan tâm, tiến lại gần chỉ nàng cách cầm gậy, "Lại đây, nếu thắng thì tiền sẽ của cậu."

"Lý Thiệp, tôi thực sự không biết chơi." Cố Ngữ Chân muốn thu tay về.

Lý Thiệp biết thủ đoạn của cô, có chút bất cần và lười nhác, "Tôi dạy cậu là cậu biết chơi."

Chơi golf nhìn có vẻ đơn giản nhưng người mới chưa thể đánh được và cũng chưa thể đánh được bóng vào lỗ.

Cố Ngữ Chân tay cầm gậy đánh bóng, động tác có chút cứng ngắc.

Lý Thiệp mắt nhìn động tác của cô, đưa chân ở giữa chỉnh chân của cô, chỉnh hai bên chân trái chân phải của Cố Ngữ Chân một chút, lười biếng mở miệng, "Dang rộng chân ra, khụy gối một chút."

Cố Ngữ Chân theo lời hắn nói mà làm theo, bất quá tư thế có thể chấp nhận chứ chưa phải là tư thể tiêu chuẩn, một gậy dánh xuống quả nhiên là hụt.

Mấy người bên cạnh cười một tiếng, nhưng rất nhỏ.

Lòng bàn tay Cố Ngữ Chân đổ mồ hôi, không phải là bởi vì người khác cười mà bởi vì Lý Thiệp đứng phía sau dạy cô.

Ở vị trí này, tất cả động tác của cô đều bị hắn thu hết ở trong đáy mắt, làm động tác của cô trở nên khẩn trương không biết làm gì.

Vương Trạch Hào nhìn cô không đánh trúng, cười mở miệng nói giúp một câu, "Không tính, cho tân thủ một cơ hội, Ngữ Chân, cố gắng lên."

Đừng nói cho một cơ hội dù có cho mười cơ hội, cô cũng chưa chắc có thể đánh trúng.

Cố Ngữ Chân thử đánh vài lần, một cú đánh tử tế cũng không đánh nổi, xung quanh nổi lên vài tiếng bàn luận xôn xao, có chút không kiên nhẫn.

Cô nắm chặt gậy đánh trong tay, đánh không được mà bỏ xuống cũng không xong.

Lý Thiếp đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát, đi đến phía sau cô, nắm lấy tay cô đang cầm gậy, hạ giọng nói, "Thả lỏng chút, không phải là đang dự thi."

Cố Ngữ Chân cảm giác được hắn tới gần, trên mặt có chút nóng lên.

Trên người hắn có chút mùi thuốc lá, ấm áp hô hấp nhẹ nhàng thở vào tai của cô, có chút ngứa nhẹ.

Suy nghĩ của cô nhanh chóng hoảng loạn, còn chưa chuẩn bị xong, Lý Thiệp đang đưa tay của cô, vưng gậy đánh bóng.

Bóng bị đánh trúng, bay nhanh về phía trước, ngay sau đó liền rơi đúng vào lỗ.

Vương Trạch Hào kêu lên một tiếng, ở bên cạnh đá nhẹ vào không khí, "Mẹ nó, xa như vậy mà cũng vào?"

Tay Cố Ngữ Chân có chút run , cả người đều hoảng loạn, chỉ nghe được thanh âm lười nhắc của hắn ở bên tái, "Được lắm."

Tai của Cố Ngữ Chân có chút nóng, dựa gần vào hắn, chỉ sợ đụng vào quần áo của hắn, tim đập nhang không thể kiểm soát.

Cô gái bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, "Năm mươi vạn liền đến tay, thắng được từng này tiền, so với ở cùng những lão già kia tốt hơn nhiều, mà cô gái này không nhận ra."

Cố Ngữ Chân nghe xong trên mặt một chút huyết sắc cũng không còn, cô lập tức tỉnh táo lại, cô xoay người về phía hắn, "Tôi thực sự là đến thử vai, không biết tại sao chuyện lại thành như thế này."

Lý Thiệp nghe vậy không có phản ứng gì, lười nhác cười một tiếng, hiển nhiên không để ý, "Đó là chuyện của cậu, không cần giải thích với tôi."

Cố Ngữ Chân siết chặt gậy đánh bóng trong tay, không biết nên nói gì.

An Phỉ cảm thấy không khí có chút không đúng, lại lần nữa đánh một lượt bóng, nhắc nhở một câu, "Được rồi, đến đây chơi thôi mà, ván nầy xong rồi, chúng ta chơi thôi, Tiểu Thư cũng sớm về nước, còn hỏi qua tôi là cậu có tìm con gái nhà ai yêu đương không, nếu biết cậu với người khác còn dây dưa không rõ, chưa biết chừng còn làm ầm ĩ đó."

Lý Thiệp nghe đến cái tên này, trên mặt không chút biểu cảm, tiện tay cầm lấy gậy, đánh một đường bóng, "sưu" một tiếng bóng bay xa, lãnh đạm nói một câu, "Chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu ấy."

Rõ ràng là đối với một người thái độ cực tốt, đối với một người thái độ cực kém, lại dễ như thế nghe được, ai mới là người có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Mi mắt Cố Ngữ Chân chậm rãi buông xuống, đem gậy đánh bóng trong tay trả lại, rất nhẹ nhàng mở miệng, "Tôi và bạn đi về trướ, cảm ơn cậu."

Lý Thiệp tiếp nhận gậy đánh bóng, nhìn cô một cái, "Không chơi nữa?"

Cố Ngữ Chân buông mắt, không có nhìn hắn nữa trả lời, "Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chút việc, phải đi về trước."

Lý Thiệp cũng không hỏi nhiều, cũng không có ý muốn giữ lại, "Ồ, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Cố Ngữ Chân rất nhẹ nhàng đáp lại, cô sợ nếu mình trả lời quá lớn tiếng, thanh âm sẽ mang một chút cảm xúc không nên có."

Ngồi trên xe điện, Choco đến gần nàng, "Đại soái ca vừa rồi thực sự chỉ là bạn học cùng trung học của cậu?"

Gió thổi qua mái tóc Cố Ngữ Chân bay bay, cô nhìn bãi cỏ kéo dài vô tận, bình tĩnh trả lời, "Bạn ngồi cùng bàn một năm."

Choco nhưng nghĩ tới điều gì, "Cậu bảo có đối tượng cậu thầm mến hồi trung học có phải anh ta hay không?" Cố Ngữ Chân nhìn về phía Choco vẻ mặt bình tĩnh, "Biểu tình này của cậu, nhiều năm như vậy vẫn còn thầm thương trộm nhớ người ta?"

Lông mi Cố Ngữ Chân nhẹ chớp, đáy lòng trầm mặc đã lâu nay lại gợi sóng, chua xót lắng xuống đã lâu nay lại nổi lên.

Là.

Cô thầm thích hắn, rất lâu...

Tựa như cục đá quăng xuống hồ nước, làm bùn cát dưới đáy gợn sóng, hỗn tạp.

Cô thống khổ, tự ti, tuyệt vọng lại vĩnh viễn không thể phân chia rõ ràng.

-

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, sự náo nhiệt trên sân thể dục còn chưa dứt, một nam sinh chạy nhanh qua sân bóng rổ tựa như không nghe thấy tiếng chuông.

"Ngữ Chân, cậu cũng ở đây à?"

Có người từ phía sau gọi cô, Cố Ngữ Chân hơi hoảng hốt, vậy mà cô bất tri bất giác ngồi xuống sân bóng rổ, vốn là cô chỉ muốn đi ngang qua.

Triệu Giai Ấu là bạn ngồi bàn trước của cô, bình thường cô ấy cũng chỉ vùi đầu vào học tập, không nghĩ là cô ấy cũng đợi giờ nghỉ trưa để đi xem bóng rổ, "Cậu đang xem ai đó?"


Nghe được tên Lý Thiệp, các nữ sinh xung quanh liền quay đầu nhìn lại, hiển nhiên cũng đều là đến xem hắn.

Cố Ngữ Chân tay ôm lấy quyển sách tiếng Anh, "Không phải, chỉ là vừa ăn cơm xong mình ngồi đây nghỉ ngơi một lát."

Triệu Giai Ấu không hỏi thêm gì nữa, ngồi xuống bên cạnh cô, mấy nữ sinh đi theo sau vì thế cũng ngồi xuống.

Sân bóng rổ mấy nam sinh chơi được xem rất nhiều, xem bóng hay ngắm người, kỳ thật cũng chỉ có số đó.

Mặt trời mùa hè cực nóng mà lại chói chang, khiến người ta không thể nào xem nhẹ.

"Lý Thiệp lớp các cậu giống như đang yêu đương, mình hôm qua thấy cậu ta cùng một nữ sinh đi cùng nhau."

Một câu nói này như là cục đá ném vào trong lòng hồ đang phẳng lặng, nổi lên tầng tầng gợn sóng.

"Cậu ấy cùng ai nói chuyện?"

"Mình không biết, không phải học sinh trường mình, nhìn như cả hai quen biết nhau khá lâu, vừa thấy cảm giác hai người có sự ăn ý."

Rất nhanh liền có người hỏi, "Diện mạo như thế nào?"

"Tóc ngắn, nhìn trông rất xinh đẹp, hai người nhìn rất xứng đôi."

Xung quanh nháy mắt yên lặng.

Đúng vậy, không nói như vậy, thì có thể nói thế nào?

Cũng không phải những ai thích thầm đều có thể thành công ở cùng một chỗ với người mình thích, có lẽ với người mà mình thích thầm đó mình là ai thì họ cũng không biết.

Cố Ngữ Chân đứng dậy rời đi, cũng không một ai chú ý tới, tầm mắt mọi người vẫn đang ở trên sân bóng rổ.

Ngay sau đó, trên sân bóng vang lên tiếng hoan hô, bóng lại vào rổ.

Cô quay đầu, nhìn về phía nam sinh rạng rỡ như ánh mặt trời người vừa ghi bàn, cậu cười lên nhìn rất đẹp.

Nhưng căn bản cậu ấy không thuộc về cô.

Cố Ngữ Chân leo lên năm tầng lầu, về đến lớp học cô đem sách giáo khoa để xuống bàn, nhân lúc còn giờ nghỉ trưa đi vệ sinh, bước ra ngoài cửa thì đụng phải một nữ sinh.

Nữ sinh tóc ngắn, nhìn rất đẹp, nhất là đôi mắt, đặc biệt linh động, ở trường của cô có thể nhiều mỹ nữ nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như cô ấy.

Mắt cô ấy nhìn quanh lớp học, không tìm được người, quay đầu hỏi cô, "Lý Thiệp lớp các cậu đâu rồi?"

Hô hấp Cố Ngữ Chân bình tĩnh, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt cô ấy, "Cậu ấy đi chơi bóng rổ rồi."

Nữ sinh nghe được bĩu môi, có chút không vui, "Lại chơi bóng rổ, nhắn tin cũng không về." Cô ấy nói xong cũng không để ý đến Cố Ngữ Chân xoay người xuống dưới lầu.

Cố Ngữ Chân nhìn cô gái đã chạy xa, biến mất ở góc đường, cô trầm mặc đứng đó, rồi xoay người đi về hướng khác.

Vào nhà vệ sinh, lấy nước muốn rửa tay, dòng nước mát lạnh trôi xuống từng ngón tay, mang theo chút lành lạnh.

Cố Ngữ Chân có chút thất thần.

Bạn học vừa rồi quả thực rất xinh đẹp, ngay cả chính cô cũng sẽ thích một nữ sinh xinh đẹp và tươi sáng như thế.

Chứ không phải như cô một nữ sinh hiền lành, yên tĩnh lại không chút thú vị.

Ai ở trong bầu trời đêm, đều sẽ thích ánh trăng sáng chứ không phải một ngôi sao ảm đảm.

Khi Cố Ngữ Chân trở lại phòng học, vẫn đang giờ nghỉ trưa , chỉ là hôm nay có đông đúc hơn chút, nên lớp học có vẻ ầm ĩ.

Cô mới bước vào, các học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt mang theo vẻ mặt chờ xem kịch vui.

Cố Ngữ Chân có chút kỳ quái nhìn về phía bọn họ, chờ đến khi đi đến trước bàn học, mới phát hiện bàn của mình bị lệch, trên bàn sách giáo khoa như là tùy ý nhặt lên, đặt trên bàn.

Một quyển sổ được mở ra, một trang chỉ toàn ghi tên Lý Thiệp.

Cô nheo mắt, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng cười đùa.

"Cố Ngữ Chân, nhìn lên bảng kìa."

Cô rất nhanh quay đầu lại, trên bảng đen xuất hiện hai cái tên, một lầ của cô, một là Lý Thiệp.

Cố Ngữ Chân thích Lý Thiệp.

Nháy mắt dường như toàn bộ máu trên người Cố Ngữ Chân dừng lại,mọi người nhìn phản ứng của cô cười to.

Bên ngoài hành lang tiếng bóng rổ truyền đến, Lý Thiệp cùng đám nam sinh đã đi gần đến lớp học.

Cậu mới tiến vào, tiếng ồn ào của cả lớp càng lớn.

"Lý Thiệp cậu lại thu được một em gái mê muội cậu rồi, kỷ luật viên thích cậu, trên vở của cậu ta chỉ có mỗi tên cậu." Một nam sinh lớn tiếng trêu ghẹo, dẫn đến xung quanh tiếng ồn ào ngầy càng lớn.

Lý Thiệp mới tiến vào, chưa hiểu hiện tại đang là tình huống gì.

"Không phải.." Hô hấp của Cố Ngữ Chân trở nên dồn dập, mấy chữ còn lại như kẹt trong cổ họng không nói ra được, hai chữ phản bác đơn giản cũng không thốt lên được, không một ai nghe.

Mấy nam sinh cùng vào với Lý Thiệp nhìn thấy bảng đen, "A, trời. A Thiệp, nhìn lên bảng kìa."

Lý Thiệp quay đầu nhìn thoáng bảng đen, sau đó lại nhìn về phía cô.

Cố Ngữ Chân đối diện với tầm mắt của hắn, xấu hổ, sụp đổ, tự ti, cảm xúc phức tạp, lập tức tràn đến.

Cô cầm lấy sách trên mặt bàn, đập mạnh xuống đất, "Các cậu cảm thấy như vậy rất vui có đúng không?"

Sách rơi xuống đất kêu "ba" một tiếng, phòng học nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Bỗng nhiên có một nam sinh nói, "Cậu bệnh sao, lại đi viết tên người khác."

"Cậu ấy là kỷ luật viên, viết tên là chuyện rất bình thường."

"Quyển sổ to như vậy mà chỉ viết tên một người, hơn nữa nếu không phải thích Lý Thiệp, việc gì cậu ấy phải phản ứng như vậy, chỉ là bạn bè vui đùa mà thôi."

Những câu phản bác xung quanh làm nàng không trách được xấu hổ, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, ôm đẩu ngồi xuống ghế.

Lý Thiệp nhìn lướt qua, bóng rổ trong tay trực tiếp ném đến, lời nói có chút quái đản, "Đi ra ngoài không, tôi với cậu cùng nhau vui đùa?"

Bóng rỏ trực tiếp đập vào người nam sinh, dừng lại trên bàn học, sau đó lăn xuống đất kêu một tiếng rung động.

Nam sinh bị đập không dám nói lời nào.

Lý Thiệp đi đến bục giảng, cầm lấy khăn lau bảng, xóa sạch mấy cái  tên được viết trên bảng, xoay người về phía lớp học, "Ai về sau mà còn giở trò đùa nhàm chán như thế này, đừng trách tôi không nể mặt."

Cậu ấy nhìn xuống dưới, quét mắt xem vài người, nâng tay ném khăn lau về phía bục giảng, "Đều là đầu óc có bệnh đúng không, nhàn rỗi không có việc gì làm?"

Khăn lau bảng "ba" một tiếng nện trên bục giảng. có lớp yên lặng như tờ.

Lý Thiệp vẫn luôn là người có tính cách tốt, ai cũng đều có thể chơi được, cũng đều có thể vui đùa, đột nhiên trở nên như vậy, trong phòng học nháy mắt trở ên yên tĩnh, không ai dám nhìn hắn.

Toàn bộ lớp học yên lặng đến mức tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, tất cả đều cúi đầu làm bài tập, cúi đầu đọc sách, tập trung làm việc của mình, không ai còn dám chê cười Cố Ngữ Chân.

Ống tay áo Cố Ngữ Chân đã sớm ướt một mảnh, nước mắt cứ một giọt lại thêm một giọt chảy, muốn ngừng cũng không được.

Dường như có người đến gần bàn học, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vai cô.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, Lý Thiệp đưa đến một chiếc khăn tay không biết lấy ra từ đâu,  giọng nói ôn hòa giống như đang dỗ trẻ con, "Đừng để ý mấy người não tàn đó, cậu là kỷ luật viên muốn viết tên ai thì viết tên người đó."

Gió ngoài cửa thổi nhẹ nhàng thổi lại đây, làm tấm màn trắng bay tung lên, mang theo hơi thở ngày hè, đẹp đẽ như thế.

Cố Ngữ Chân tiếp nhận khăn tay, rất nhẹ nhàng nói, nhẹ đến mức chính cô còn không nghe được, "Cảm ơn."

"Lý Thiệp." Phía sau phòng học bỗng có người gọi tên cậu ấy.

Cố Ngữ Chân cũng quay đầu nhìn lại.

Nữ sinh kia nhìn cô một cái, xong lại nhìn về phía Lý Thiệp.

Lý Thiệp cũng không có ngồi lâu,  liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của nữ sinh, tựa hồ còn đánh cậu mấy cái, "Cậu bắt nạt bạn ấy sao, còn làm người khóc nữa?"

"Không thể nào, không liên quan đến mình."

"Vậy tại sao bạn ấy khóc?"

"Có người trêu chọc bạn ấy, mình nhìn không quen mắt liền hỗ trợ giúp bạn ấy."

Hai người đẹp đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi, đùa giỡn với nhau thôi cung tạo nên hình ảnh đẹp như vậy.

Các bạn học đều kéo rèm cửa xuống, che đi một chút ánh nắng.

Cố Ngữ Chân chậm rãi quay đầu, cúi đầu nhìn về phía trang vở ướt một nửa của mình, cô đem sách giáo khoa che khuất, vừa đúng che đi cái tên viết trên vở.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở các bảo bối một chút, truyện này cả hai nhân vật đều là song xử, mối tình đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro