Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay mặt trời chói chang, nhiệt độ trong không khí tăng lên, đập vào mắt là màu xanh của cây cỏ.

Công ty thông báo với cô rằng sẽ cho cô câu trả lời su khi điều tra Khương Y có lợi dụng chức quyền vào những công việc cá nhau hay không.

Bây giờ chỉ ngồi chờ đợi mà thời gian rảnh rỗi nhiều như vậy cũng không làm được gì, Cố Ngữ Chân chỉ có thể đặt vé máy bay về nhà.

Nhà cô ở một trấn nhỏ trên núi, phong cảnh rất tốt, dân cư lạ không nhiều, bởi đường núi có hơi khó di chuyển.

Đường đi đầy đá và cỏ dại hai bên đường, nhà của cô là một ngôi nhà của tổ tiên để lại, kiến trúc cố xưa, phía sau đã trải qua vài lần tu sửa, cả gia đình đều ở đây, trông coi tài sản của tổ tiên để lại.

Cố Ngữ Chân xách hành lý, đi qua cửa, bên trong nhà đã tràn ngập mùi cơm thơm phức.

Mẹ Cố nhận được điện thoại của con gái, đã sớm bắt đầu chuẩn bị cơm nước, ngẩng lên liền nhìn thấy cô đang đi vào, đánh mấy quả trứng gà đi ra, "Còn đang định bảo ba con gọi điện xem đi đến đâu rồi, ai dè vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy con đến nơi."

Cố Ngữ Chân xách hành lý đi vào, "Vừa tới nơi liền có xe, chở đến đúng tuyến gần đây, đến nơi thì không có muộn lắm."

Ba Cố để điện thoại xuống, kéo lấy vali hành lý tỏng tay cô, "Để ba mang lên cho con, đi ăn dưa hấu đi, ba đã ướp lạnh cho con rồi."

Cố Ngữ Chân thấy mình như trở lại lúc còn nhỏ, vô lo vô nghĩ.

Cô lên lầu thay bộ quần áo mặc ở nhà, đi dép lê xuống dưới lầu, lấy dưa hấu đã ướp lạnh từ bên dưới cái giếng cổ, múc một thìa dưa hấu ăn, vừa ngọt lại mát.

Cô vừa ăn, nghĩ đến lời nói của Triệu Giai Ấu, trong lòng có chút khó chịu.

Lại nhớ đến hình ảnh lúc nửa đêm khi anh đứng dưới đèn đường hút thuốc, trong mắt không rõ đang nhìn gì.

Khi mặt trời lặn thì chỉ có màn đêm tối , như vô tận không nhìn rõ cảnh vật.

Trái tim cô bỗng nhiên có hơi đau, lấy di động, mở ra khung chat với Lâm Kiều, muốn cô ấy hỏi lớp trưởng một chút, Lý Thiệp rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì.

Nhưng ngón tay dừng trên màn hình nửa ngày, vẫn là thôi đi, cô có tư cách gì mà đi hỏi những chuyện này?

Cô thở ra một hơi, lướt di động trong vô thức, trên mạng chỉ có những tin tức về công việc của cô, tranh chấp cùng với công ty hiển nhiên không có xuất hiện.

Cô tùy ý lướt qua, lại ấn vào một cái tin Yêu đương thời trung học thật ngây ngô.

Nhiệt độ rất tốt, video phía dưới phát tự động, là một nữ sinh trong tay cầm một đóa hoa hồng, thổ lộ với nam sinh trong video, nhưng nam sinh lại lễ phép từ chối, nâng tay xoay đầu nữ sinh, an ủi cô bé.

Nữ sinh tuy rằng đang khóc, nhưng bả vai run nhè nhẹ để lộ ra chút khổ sở.

Cô Ngữ Chân xem được video này, trái tim khó hiểu mà hơi đau.

Phía dưới xuất hiện đủ mọi đề tài thảo luận, Thầm mến vườn trường thật đẹp, đáng tiếc sau này tôi mới biết được, đối tượng mà tôi thầm mến lại là một tên cặn bã.

Bình luận phía dưới rất nhiều, hiển nhiên là đồng cảm giống bản thân mình.

Tôi hồi cao trung cung thích một nam sinh, khi đó cảm thấy mọi thứ của cậu ta đều tốt, ở trong mắt tôi đều tỏa sáng, kết quả sau này ra trường đi làm thì gặp lại cậu ta, phát hiện rằng hóa ra cậu ta cũng không đẹp như trong tưởng tượng.

Có một lần, một đàn anh thân thiết của cậu ta bởi vì giúp cậu ta làm thí nghiệm, không cẩn thận làm cháy phòng thí nghiệm, cậu ta vì sợ sếp sẽ hỏi tới, vẫn luôn chối, hoàn toàn không để ý đến người đàn anh kia vốn dĩ là vì giúp cậu ta nên mới xảy ra sự cố như thế, mà nhắn lại để người đàn anh kia chịu khiển trách một mình.

Chuyện này những người khác đều nói dù sao đã xảy ra nên để mọi chuyện sang một bên, nhưng  trong lòng tôi làm thế nào cũng không cách nào bỏ qua được, cảm thấy những kí ức tốt đẹp mà mình xây dựng hoàn toàn thay đổi.

Liền hiểu rằng, cậu ta là một nam nhân không có nghĩa khí đảm đương hiện thực, ký ức tốt đẹp vì thế mà không còn lại gì.

Một chút cảm giác thích liền ở lại cho hồi ức, đừng giày vò chính mình , đợi đến khi nhớ lại những ký ức đó, mới là sự khó chịu thật sự.

Cố Ngữ Chân nhìn một đoạn này, không biết vì sao, cảm giác khó thở, cô không xem nữa, buông di động.

Mẹ Cố ở trong phòng bếp gọi cô một tiếng, "Chân Chân, con mang ít dưa hấu đến chỗ ông Lưu đi, bên ông ấy có khách tới chơi."

Cố Ngữ Chân nghe vậy, dạ một tiếng, đi lấy đĩa dưa hấu đã được cắt sẵn ở trên bàn, đang muốn bưng đi, bỗng nhiên nhớ đến bên nhà ông Lưu có nuôi một con chó, nên có chút sợ hãi.

Con chó bên đó đặc biệt hung dữ, trước kia khi đi làm nhiệm vụ rất dũng mãnh, chỉ cần đi đến chỗ có nó, liền có chút khí thế muốn cắn chết người.

Cố Ngữ Chân lại rất sợ chó, mỗi lần đi ngang đều phải tránh ra xa.

Cô đi qua cây cầu đá bắc ngang qua dòng suối, hướng về phía sân đi, sân đựng xây dựng dựa trên kiến trúc thời Minh - Thanh, ông Lưu trước kia ở trong quân đội, có tuổi rồi thì chuyển về đây coi như là dưỡng già, khi về hưu cũng mang theo con chó nghiệp vụ kia về ở cùng, tiện chiếu cố lẫn nhau, thường thường khi rảnh rỗi ông liền làm chút bút lông, như ôn lại nghề nghiệp ngày xưa.

Xa xa có tiếng trẻ con ồn ào, cô liếc một cái, cách đó không xa có đỗ một chiếc xe mới, bị mấy nhóc con vây quanh chơi đùa.

Cũng thật lạ, chiếc xe mới như vậy mà lại đỗ ở chỗ này, cũng không sợ mất sao.

Cô đi gần tới lại nghe được trong nhà có tiếng sủa của con chó cảnh vệ đó, nên có chút không dấm tiến lại gần.

Bên trong có người chậm rãi ung dung nói một câu, "Ngồi xuống."

Cố Ngữ Chân nghe được âm thanh quen thuộc này bỗng dừng lại, cô cho rằng chính ình nghe nhầm.

Cửa gỗ mở cửa nhìn thấy mảnh sân bên trong, ánh mặt trời chiếu xuống, làm khoảng sân trôi nổi những ánh sáng đậm nhạt, xung quanh an tĩnh chỉ nghe được tiếng chim hót trong trẻo.

Người bên trong ngồi xổm ở phía trước con chó, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của nó, trêu đùa maf di chuyển xuống dưới cổ của nó, có vẻ rất thân thiết.

Hô hấp của cô không tự chủ mà nhẹ nhàng, ánh mặt trời chiếu xuống dưới, ngẫu nhiên có một cơn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của cỏ cây. 

Ngay sau đó, như là cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, anh ngẩng lên nhìn về phía bên này.

Cố Ngữ Chân không kịp phản ứng, con chó cảnh vệ đã có dáng vẻ dề phòng, lập tức muốn xông lên về phía cô.

Cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng lui về phía sau.

Lý Thiệp nhanh chóng nắm chặt dây da buộc sau gáy của nó,  ra lệnh, "Bôn Bôn, ngồi xuống."

Con chó nhan chóng ngoan ngoãn ngồi xuống, không còn dáng vẻ hung thần như vừa nãy nữa.

Tim của Cố Ngữ Chân như sắp nhảy ra ngoài, thiếu chút làm rơi đĩa dưa hấu trỏng tay.

Lý Thiệp thấy cô như vậy, cười nhẹ, lười biếng nói một câu, "Sợ chó à?"

Cố Ngữ Chân ngước tầm mứt lên nhìn anh, ánh mặt trời chiếu lên người anh, trên tóc, giống như mạ một tầng ánh sáng.

Làm cô nhớ lại mùa hè năm đó, cô không phân biệt được phải trái cũng chẳng phân biệt được đẹp xấu liền bị các bạn học và huấn luyện viên đều trêu chọc, chỉ có anh nói, "Có gì buồn cuoiwff sao?"

"Có bản lĩnh thì lên làm đi."

Sau đó, không có ai cười hay trêu chọc cô nữa.

Đáy mắt Cố Ngữ Chân có chút nóng, vì muộn phiền mấy ngày năm cảm thấy buồn cười.

Cô thích anh suốt mười năm, anh là người như thế nào, cô còn không rõ ràng ư?

Cô hẳn là phải biết rõ nhất, anh không có khả năng là người như vậy.

Cô tin tưởng rằng, chàng thiếu niên mà cô thích mãi mãi ngay thẳng, giống như ánh mặt trời ngày hè, xán lạn quang minh.

Lý Thiệp tùy ý xoa nhẹ đầu Bôn Bôn, hướng bên này đi tới, mắt nhìn đĩa dưa hấu trong tay cô, "Sao em lại ở đây?"

"Nhà tôi ở chỗ này.." Cố Ngữ Chân ngập ngừng trong chốc lát, đưa đĩa dưa hấu trong tay qua, "Mẹ tôi baro mang đĩa dưa này đến cho ông Lưu."

Lý Thiếp hạ mi nhìn đĩa dưa hấu, duỗi tay nhận lấy, "Cảm ơn, muốn vào ngồi chút không?"

Cố Ngữ Chân rũ mắt, cúi đầu, "Trong nhà còn chút chuyện, tôi đi về trước."

"Ừ." Lý Thiệp không chút để ý trả lời, một bên Bôn Bôn đang ngồi xổm mà cọ người vào ống quần của anh.

Anh cúi đầu nhìn xuống, cầm đĩa dưa hơi đưa xuống, "Mày muốn ăn dưa hấu không?"

Cố Ngữ Chân nghe anh nói một câu đùa giỡn cà lơ phất phơ, trong mắt không nhịn được khẽ cười, cuối cùng nhìn thấy anh vẫn đang trêu đùa với con chó, không nói thêm gì nữa quay người trở về.

Cố Ngữ Chân trở lại nhà, mẹ Cố hỏi cô, "Đưa qua chưa?"

"Rồi ạ." Cố Ngữ Chân cầm rổ đồ ăn từ tay mẹ Cố đặt ở trên đùi, ngồi ở ghế bắt đầu nhặt, trầm mặc trong chốc lát mới hỏi, "Mẹ, vị khách nhà bên cạnh tới đây làm gì?"

Mẹ Cố nhanh tay nhặt rau, "Chắc là đến thăm trưởng bối, đêm qua đã tới rồi, còn trẻ mà nhìn trông rất đĩnh đạc, ở tuổi như vậy, bằng lòng đến nơi nầy, hầu như không có."

Cố Ngữ Chân đặt đồ ăn trong tay xuống, nghe được lời này nhịn không được nghĩ thầm.

Anh ấy không phải người đĩnh đạc như vậy đâu, rất mải chơi là đằng khác.

-

Ngày thường cô không có nhiều thời gian về thăm nhà, ba mẹ Cố mua một đống đồ ăn, một bữa cơm chuẩn bị mất cả một buổi.

"Chân Chân, về rồi ư?" Ông Lưu hàng xóm bước vào cửa.

Cố Ngữ Chân thấy Lý Thiệp đi theo  sau ông, ánh mắt hơi lóe một chút, bỏ chiếc sủi cảo trong tay xuống, "Đúng vậy, con vừa được nghỉ nên cũng mới về." Cô bước xuống bậc thang, lấy ghế tựa, "Ông Lưu, mời ông ngồi."

"Ai da, không cần đâu, ông đứng là được rồi."

Mẹ Cố thấy ông qua đây, vội vàng ra cửa tiếp đón, "Ông đã ăn cơm chưa, nếu chưa mời ông ở lại dùng bữa?"

"Đã ăn rồi, lại đây cảm ơn cả nhà, dưa hấu hôm qua rất ngọt." Lưu gia gia nói xong lại nhìn thoáng phía sau, "Tôi cũng thuận đường lại đây, giúp anh bạn này hỏi xem gần đây có chỗ nào bán đồ nhu yếu phẩm không, hành lý của cậu ấy ở sân bay bị người khác lấy nhầm mất, ta già rồi lại không có phương tiện đi lại, cũng ít đến thị trấn, không biết nơi nào bán nhiều đồ nữa?"

"À phải đi qua trấn bên cạnh, cách nơi này cũng khá xa, còn phải đi qua một đoạn đường núi." Mẹ Cố cầm lấy cái muỗng canh đi ra, vốn định lấy quần áo của ba Cố đưa anh mặc tạm, nhìn thấy quần áo trên người anh thì biết là không tiện, gia đình người ta giàu có chưa chắc đã mặc lại quần áo của người khác, vấn đề này liền không có nói ra.

Bà nghĩ, giọng nói có vài phần khách khí, "Muốn mua quần áo sao, nếu không tôi để ba Chân Chân đi cùng một chuyến."

Lý Thiệp cũng không muốn làm phiền trưởng bối, "Việc nhỏ thôi ạ, cô chỉ cho cháu là được, cháu sẽ tự đi."

Mẹ Cố vẫn có chút không yên tâm, "Đường đi có hơi xa, lại còn đường núi không dễ đi, cháu cũng không quen biết đường xá, vạn nhất nếu bị lạc thì làm sao bây giờ?"

Lưu gia gia mở miệng, "Sao có thể làm phiền mọi người chứ, để tiểu tử này tự đi, lạc đường thì tính sau."

Mẹ Cố sao có thể để một người tự đi, quay đầu nhìn về phía cô, "Chân Chân, dù sao thì con cũng đang rảnh, con đi cùng cậu ấy một chuyến, trở về thì vừa kịp lúc ăn cơm."

"Thật phiền mọi người quá." Lưu gia gia cười hiền từ.

Tay Cố Ngữ Chân cầm cái bánh sủi cảo, giữ cũng không được mà thả xuống cũng không xong.

Cô nhìn thoáng qua Lý Thiệp, nghĩ đến cùng anh đi một đoạn đường núi, không biết nên làm gì, tim đập có chút nhanh.

"Sao mọi người lại đứng hết bên ngoài thế này?"

Dì Hoàng mang theo con trai tiến vào cửa, trong tay cầm theo hộp quà.

Mẹ Cố vội vàng tiến đến, "Lại đây ăn một bữa cơm sao còn cầm theo quà cáp làm gì?"

"Chân Chân lâu lắm mới trở về, sao có thể đến tay không được."

Con trai của dì Hoàng tiến lên chào hỏi, "Chào chú chào dì."

Cố Ngữ Chân nhìn con trai của dì Hoàng, liền biết chuyện gì đang xảy ra, trước đây khi nói chuyện điện thoại cũng nhắc tới một vài lần, nhưng cô cũng chỉ nghĩ là nói chuyện linh tinh, ai dè lần này về đã an bài xong hết.

Mẹ Cố nhìn con trai dì Hoàng liên tục gật đầu, hướng về phía cô vẫy tay, "Chân Chân, mau tới chào hỏi, nhìn xem có nhận ra Mân Mân không, hai đứa hồi bé vẫn hay chơi với nhau đó, hiện tại Mân Mân đang là giáo viên, khi còn nhỏ con thường mang cậu ấy đi chơi, đều quăng cậu ấy ngã, còn nhớ không?"

Sự việc diễn ra ngay trước mặt anh, quả thật chút vi diệu làm cô không nói nên lời.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Lý Thiệp, nhịn không được ngăn lại, "Mẹ.."

Dì Hoàng thấy cô, nhịn không được mở miệng khen, "Chân Chân càng  ngày càng xinh đẹp, nửa năm rồi chưa về nhà đúng không?"

Hoàng Mân cũng có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Cố Ngữ Chân, thẹn thùng cười xem như chào hỏi.

"Người trẻ mà, gặp mặt thì liền ngại ngùng." Mẹ Cố đột nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy cô đi ra, "Vừa lúc Chân Chân muốn  đi cùng vị khách này sang trán bên cạnh mua chút đồ, Mân Mân cháu cũng đi cùng đi, người trẻ tuổi đi cùng nhau thì có chuyện để nói, cùng chúng ta ở một chỗ lại ngồi ngây ngốc lại thêm chút câu nệ."

Dì Hoàng lại nhìn sang Lý Thiệp, lớn lên quá nổi bật, sợ là sẽ cạnh tranh với con trai mình, khi phát hiện chỉ là khách, cũng nháy mắt thả lỏng, mở miệng đáp ứng, "Đúng đó, Mân Mân cũng lâu chưa có về nhà, nhiều đường vẫn chưa quen, Chân Chân phiền cháu chỉ cho nó giúp cô."

Lưu gia  gia cũng đi ra cùng bọn họ, thấp giọng nói một câu với Lý Thiệp, "Đây là chuyện tốt, vừa lúc, tác hợp cho hai người họ."

Lý Thiệp cà lơ phất phơ nói một câu vui đùa, "Ồn xem cháu là gì, vướng chân bọn họ? Cũng không thèm giới thiệu cho cháu."

"Tiểu tử thối, làm như giúp người ta một chút, từ khi đi học đến giờ bạn gái của cháu có bao giờ ta thấy lặp lại đâu, còn mặt mũi mà nói vậy!"

Cố Ngữ Chân và con trai dì Hoàng đứng ngoài cửa đợi, Lý Thiệp vừa cười vừa đi ra, hiển nhiên đối với sự việc vừa rồi cũng không để ý nhiều.

Cố Ngữ Chân cũng cười đáp lại,trong lòng  bỗng nhiên hẫng một nhịp, có chút buồn đau. 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro