05; cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'em vừa bảo em tự chống chọi được
người liền để em lại với mọi thứ một mình..."

thế anh gập lại cuốn sách đang đọc dở, đoạn buông một tiếng thở dài nhẹ bẫng. hắn không chủ định đọc sách mà chỉ muốn tìm cách giết thời gian trong lúc chờ tuấn nghe điện thoại. dường như giới trẻ thời nay đều vậy, thích đọc mấy cuốn sách viết về những điều bản thân chẳng thể nói ra. thế anh không thích mấy thứ như vậy. hắn không thích đọc sách là một phần, phần còn lại là chẳng muốn những gì bản thân đã một mực tìm cách giấu kín nay lại bị xới tung lên. phiền toái!

"thật ra, có những thứ không tìm hiểu sẽ tốt hơn."

tuấn tắt điện thoại, ngay lập tức ngoái ra phía sau khều chuyện ông anh. thế anh nhìn sang, mãi đến khi xác định được người tuấn đang nói cùng là mình mới nhấc người dậy tiếp chuyện. hắn ngẫm nghĩ thêm một lúc, rốt cuộc vẫn không hiểu tuấn đang nói chuyện gì.

"ý gì?"

"như b ray chẳng hạn."

"... sao tự nhiên nhắc đến nó?"

"vì anh từng thắc mắc lí do nó tham gia vào vở kịch dở tệ và vô bổ đó cùng anh?"

"em biết gì à?"

"không, chẳng biết gì cả. thế mới nói có những thứ không tìm hiểu sẽ tốt hơn."

tuấn không nói dối thế anh. anh thật sự không rõ về lí do bảo đồng ý đề nghị hết sức ngớ ngẩn của thằng cha này. thậm chí khi nghe thế anh tường thuật lại, anh cũng mất kha khá thời gian để tiếp nhận thông tin, để rồi tất cả những gì có thể đúc kết lại chỉ gỏn gọng trong hai từ: "ngớ ngẩn". tuấn thân với thế anh, quý bảo, nhưng như vậy là không đủ để anh có thể nhìn ra suy tính trong những quyết định của người khác, như quyết định của thế anh là nhờ cậy bảo trở thành tấm lá chắn cho mình, còn quyết định của bảo lại là dễ dàng gật đầu chấp thuận.

"nhưng anh có chắc không?"

"chắc gì?"

"là chuyện mập mờ giữa anh và b ray là đủ để dư luận thôi nhắc về đám cưới bất thành của anh nữa?"

thế anh im lặng. hắn không trả lời, cũng không biết nên trả lời ra sao. dư luận đã nhắc rất nhiều về đám cưới của thế anh, họ gọi đó là đám cưới cổ tích giữa chàng hoàng tử và nàng lọ lem. thế anh ghét những cụm từ ngớ ngẩn như vậy. trong quan điểm của hắn từ xưa đến nay, hoàng tử, công chúa hay lọ lem gì cũng đều là những thứ phù phiếm và ảo vọng. đám cưới với hắn suy cho cùng cũng chỉ là một đích đến, là đóng cánh cửa này để mở ra một cánh cửa khác mà thôi.

à mà mọi thứ cuối cùng cũng tiêu tan cả rồi còn đâu.

ngay trước khi thiệp mời được gửi, ngay sau khi địa điểm tổ chức được ấn định, và ngay khi hắn đã sẵn sàng để mang lên mình một cương vị mới,... đó cũng là lúc cô dâu quyết định trả lại hắn chiếc nhẫn đắt tiền.

"thế anh, xin lỗi, em thật sự không thể cố thêm được nữa."

trong suốt một năm yêu nhau, thế anh không thể đếm chính xác đã bao lần mình nói lời xin lỗi với dương. và dù cho có là bao nhiêu lần đi chăng nữa, dương vẫn đều gật đầu tha thứ cho lỗi lầm từ hắn. ấy vậy mà lần đầu tiên cũng là lần duy nhất dương nói lời xin lỗi, cô ấy lại không cần đến sự tha thứ của hắn nữa rồi.

"em cứ nghĩ chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ tới một ngày tình cảm của mình được hồi đáp. nhưng không phải. nhưng hóa ra dù có cố đến đâu, em cũng chỉ có thể khiến anh cảm động, không hơn."

thế anh chẳng biết nữa, rằng rốt cuộc mình đã sai từ đâu và những lời sau cùng của người cũ liệu có đủ để tát cho mình một cái thật đau mà tỉnh ngộ. chiêu dương là một cô gái tốt, đó là người mà ngay từ những ngày đầu gặp gỡ, thế anh đã nảy sinh mong muốn được che chở và bảo vệ. dương không giống với những cô gái từng đi qua đời hắn trước đây, cô ấy không nhõng nhẽo, không vòi vĩnh, không than thở,... dương quá hiểu chuyện, và như người đời thường nói, những kẻ hiểu chuyện thường là những người phải nhận lấy thiệt thòi. mỗi lần thế anh hỏi đến, dương đều nói không sao, nói mình ổn, mình tự lo được. và rồi, thế anh đã ngu ngốc để cô ấy một mình.

"ý em là, việc để dư luận chửi rủa anh là kẻ thay lòng thật sự có thể khiến anh chuộc lỗi và giảm bớt áy náy dành cho dương à?"

hai tuần sau khi những tin tức về đám cưới bị hủy bỏ lan truyền cũng là lúc những tấm ảnh của thế anh và bảo được phát tán. từ nghi vấn một badboy nức tiếng như hắn nhất định đã gây ra lỗi lầm gì không thể cứu vãn khiến nhà gái đột ngột hủy hôn, giờ đây, dư luận càng thêm vin vào những lời đồn đoán không xác thực giữa hắn và bảo mà tiếp tục chửi rủa. từ việc đào bới, moi móc thông tin từ phía chiêu dương, cánh nhà báo và cả dư luận đã đổ xô đi tìm câu trả lời nơi thế anh. vậy là tốt, ít ra thì việc cuối cùng hắn có thể làm cho người cũ là trả cô về với khoảng trời tự do mà cô đáng có.

"em biết cả anh và b ray đều quen với việc bị chửi rồi, nhưng mà..."

"anh đã từng đề nghị b ray đính chính."

"... gì cơ?"

tuấn kinh ngạc. vậy nhưng lần này đáp lại anh cũng chỉ là tiếng thở dài. ngay sau khi những bức ảnh của hai người được tung lên mạng, ngay sau khi dư luận đồng loạt chĩa mũi nhọn, đặt nghi vấn bảo là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ giữa thế anh và chiêu dương, thế anh đã gọi điện cho bảo, đề nghị chính hắn sẽ là người đứng ra đính chính. bảo không hề liên quan đến câu chuyện này. mặt khác, thế anh cũng không muốn nó phải hứng chịu những lời chửi rủa cay nghiệt của cuộc đời khi mà ở vị thế hiện tại, chắc hẳn nó cũng chỉ biết lẳng lặng cười cho qua.

thế nhưng trước giọng điệu khẩn trương của thế anh, trước lời đề nghị đứng ra giải quyết hậu quả của người kia khi mọi chuyện hoàn toàn bắt nguồn từ phía nó, thật kì lạ khi bảo chỉ biết buông một tiếng cười xòa.

"nếu là về phần em thì kệ đi, thêm fame cũng được mà."

nó từ chối đề nghị của thế anh, để rồi ngày hôm sau lại quýnh quáng liên hệ đính chính vì nhận ra không phải mình, chính điều này mới khiến hình ảnh của thế anh trở nên vô cùng thảm hại. vậy nhưng lần này, người muốn duy trì sự mập mờ kia lại không phải nó nữa rồi.

"hai người chơi đuổi bắt à?"

tuấn lầm bầm trong miệng, dẫu cho anh thừa biết mình sẽ chẳng thể nhận được bất cứ câu trả lời nào. có chúa mới biết được trong đầu kẻ điên đang nghĩ gì. với tuấn, thế anh chưa từng là một người bình thường, còn bảo thì rõ rành rành là một thằng điên. anh luôn thầm cảm ơn rap việt vì đã cho mình có cơ hội làm việc cùng mọi người, nhưng cũng luôn nguyền rủa việc chương trình đã khiến mình phải tiếp xúc ngoài luồng nhiều hơn với hai thằng tâm thần đúng nghĩa.

"có một lần b ray ngủ lại nhà em."

"hôm đi với karik á?" thế anh hơi nhổm người dậy, rõ ràng có hứng thú với câu chuyện vừa được nhắc tới.

"không, lần khác. hôm đấy vợ con em ra hà nội, chán quá nên rủ nó sang."

"... nghe có gì đó sai sai."

"tôi đéo có tình ý với nó như ông!"

"rồi sao?" thế anh nhún vai, tỏ rõ ý không quan tâm đến lời kích đểu của thằng em.

"không biết sao nữa, nhưng nó đã hỏi em rằng anh thật sự yêu dương à."

thế anh ngừng lướt điện thoại. hắn không nhìn tuấn, chỉ biết đơ người ra nhìn chăm chú vào khoảng không. dĩ nhiên hắn không thể hiểu vì sao bảo lại hỏi vậy, nhất là khi người nó đặt câu hỏi hoàn toàn không phải mình. yêu sao? thật kì lạ là trong suốt một năm qua, dẫu cho tất cả người thân, bạn bè của thế anh đều bất ngờ khi hay tin hắn yêu dương - cô gái hoàn toàn khác so với những mối tình trước đó hắn từng đâm phải, thì cũng chưa một ai đặt cho hắn những câu hỏi đại loại như vậy. ngày hay tin hắn tỏ tình với nàng giáo viên dạy tiếng anh đó, mọi người chỉ biết à lên chúc phúc, rằng cuối cùng con ngựa bất kham như hắn cũng quyết định dừng chân nghỉ ngơi rồi.

yêu à? liệu tình yêu rốt cuộc là như thế nào nhỉ? và một người như hắn rốt cuộc đã khiến tình yêu trở nên méo mó, vặn vẹo tới chừng nào?

"này, anh thấy b ray thế nào?"

"sao tự nhiên hỏi thế?"

"thì nó đồng ý tham gia vở kịch ngớ ngẩn này cùng anh, anh không thể cho chút nhận xét về bạn diễn à?"

"không phải, chỉ là không biết nhận xét sao."

"khùng à?"

"nói thật mà. có cảm giác nó ở một thế giới riêng, có cố đến đâu cũng chẳng thể chạm tới hay thấu hiểu."

"anh từng cố rồi à?"

thế anh cười trừ, đoạn cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại. dĩ nhiên, hắn đã từng. trong suốt quá trình rap việt diễn ra, khi mối quan hệ giữa hai người có chút diễn biến tốt, hẳn nhiên thế anh cũng có phần tò mò về người đồng nghiệp. những triệu chứng hoảng loạn của bảo chỉ là một phần trong những điều khiến thế anh muốn rõ hơn về nó. hắn đã thử, nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn và cả dư luận, chính bảo mới là người vạch định ranh giới giữa hai người. nó không để hẳn bước qua, dẫu cho bên ngoài có luôn cười nói không ngừng.

để rồi khi nghe những lời bảo nói về chuyện mình không thích bầu không khí giáng sinh, thế anh mới dần dần hiểu ra đôi chút.

"bảo nó có kể chuyện gì về nó cho em không?"

"ai cơ?"

"bảo."

"... anh gọi tên nó á?"

"... à ừ, bình thường vẫn gọi là b ray nhỉ?"

"vậy nghĩa là giờ không bình thường?"

"bớt đi! chỉ là gọi bảo thì tiện hơn thôi mà."

"mà kể gì là kể gì?"

"gia đình. bản thân. kiểu vậy."

"sao tự nhiên quan tâm thế?"

"vậy là có hay không?"

"chuyện gia đình không suôn sẻ lắm. ừm, nên nói sao nhỉ?"

"đổ vỡ?"

"ừ, đổ vỡ."

"chuyện tình cảm thì sao?"

"luôn là người bị bỏ lại."

thế anh trầm ngâm. thật ra trước khi đặt câu hỏi, hắn cũng đã ngầm có sẵn đáp án cho mình. thế anh từng thấy bảo đầy hào nhoáng dưới ánh đèn sân khấu, từng thấy nó vui vẻ đùa giỡn bên anh em hay người hâm mộ, nhưng chẳng rõ vì sao trong bất cứ hoàn cảnh nào, in hằn nơi tiềm thức hắn vẫn là hình ảnh bảo ngồi thu gối bên hồ bơi, đầy đơn độc. thế anh hiểu chứ, rằng thế giới của thằng nhóc ấy là thứ vĩnh viễn hắn chẳng thể chạm vào.

"ê, b ray nó rủ tí đi ăn!" tuấn đột ngột vỗ đôm đốp vào vai thế anh. "lại sashimi! bộ thằng này nghiện à?"

"ừ, thế hai đứa đi đi."

"anh không đi à?"

"rủ em mà, có rủ anh đâu!"

"gớm, nay còn bày đặt dỗi nữa! nó không biết anh ở đây mà. đi!"

"không đi đâu! nói thế thôi, giờ qua cửa hàng đã."

"ăn xong qua?"

"dai thế?"

"anh không muốn gặp nó à? bao lâu rồi hai người không gặp nhau?"

chắc tầm bốn, năm ngày gì đấy, thế anh nhẩm tính trong đầu. sau khi mang danh nghĩa "mập mờ", thế anh và bảo chỉ có duy nhất một lần chủ động hẹn gặp nhau. đó là khi cả hai quyết tâm biến những đồn đoán của dư luận thành một lời khẳng định. còn những lần sau đó, luôn là những lần gặp gỡ "tình cờ" tại quán cà phê quen thuộc của hai người. bảo nói nó thường đến đó. thế anh chẳng biết nữa, chỉ là từ trước khi chuyện giữa hai người xảy ra, hầu như hắn chưa từng bắt gặp nó tại quán cà phê ấy.

"bảo, qua lagom không anh đón?"

thế anh đưa tay gãi đầu, tay còn lại vô thức soạn một tin nhắn gửi đi. không biết nữa, chỉ là hắn chợt nhớ ra đứa bạn thân là chủ quán khoe rằng hôm nay sẽ ra mắt đồ uống giáng sinh. nhắc mới nhớ, hắn cũng đã chuẩn bị món quà tiếp theo cho bảo rồi.

"ơ địt mẹ, tự nhiên b ray nó bùng kèo rồi bâus ơi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wat21say