Chương 6: Thời hạn sử dụng em gái anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em dùng thử chưa?" Lần đầu tiên Thẩm Tại Luân thấy cái người họ Lý này nói được một câu bình thường.

"... Chưa. Tôi không biết dùng."

"... Em không biết đọc hướng dẫn sao!?" Cái gì? Cái mặt lúc nào cũng tươi cười này đang dùng dấu chấm than sao?

"... Tôi đọc không hiểu! Toàn là tiếng Anh cả, tôi dốt tiếng Anh lắm..." Tuy Thẩm Tại Luân nói rất hào hùng, nhưng thực ra trong lòng cậu rất lúng túng – mấy năm đại học rốt cục đã trôi đi đâu vậy! Thôi được rồi, là cậu suốt ngày loanh quanh ở căng tin được chưa...

"..." Lý Hy Thừa cứng họng. Im lặng một lúc, anh lại mỉm cười đầy trong sáng: "Em không dùng cũng không sao, nhưng nếu để hết hạn... thì đúng là lãng phí." Trên mặt Lý Hy Thừa lộ ra biểu tình tiếc hận vô bờ, người không biết chuyện còn tưởng anh ta vừa mất mấy tỷ nữa đấy.

Số lần Lý Hy Thừa tới thăm bạn học cũ càng ngày càng tăng lên – mỹ danh thì là vậy, nhưng thực tế là đến ngắm cậu trai Phác Thành Huấn kia, nhìn cậu ta khi bị sinh viên năm nhất trêu đùa, sẽ dựng thẳng người lên quơ quơ nắm đấm trước mặt người ta, hét ông đây là năm 3 rồi đấy, xàm nữa cẩn thẩn ông đập chết mày!

Lý Hy Thừa đến ký túc xá đại học X nhiều đến nỗi bác bảo vệ cũng nhớ mặt anh. Mỗi lần thấy anh, bác đều híp mắt cười – lại đến thăm bạn hả, hai đứa cháu tình cảm tốt thật á~

Bạn học cũ thấy thế cũng phát hoảng, hai tay ôm ngực: "FML, Lý Hy Thừa mày đừng có yêu tao nha! Lửa gần rơm* à? Người anh em này, tao đã có bạn gái rồi, mày trăm triệu lần không nên có khẩu vị nặng thế nhé..."

*: lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Lý Hy Thừa híp mắt cười dài – tao đúng là lửa gần rơm thật, nhưng không phải với mày! Để bạn cũ không hiểu lầm,Lý Hy Thừa chỉ tay lên trời thề thốt – tao tuyệt đối không thích nam, chỉ là quan – sát mà thôi. Lời vừa dứt, bạn học suy nghĩ một chút, rồi lao vào điên cuồng cấu xé Lý Hy Thừa. Quan sát à, này thì quan sát!

Cũng không biết não Thẩm Tại Luân có thiếu dây thần kinh nào không, mà cậu tuyệt đối không hề nhận ra Lý Hy Thừa đang theo dõi cậu. Dù có, thì cậu cũng chỉ nói với bạn cùng lớp thế này: "Ầy da, mày nói xem có phải tao lại bị theo dõi không?... Không thể nào, hôm trước vừa đánh 1 trận rồi mà? Chẳng lẽ lần này Vương Tinh phái sát thủ tới? Tao có nên báo cảnh sát trước không?"

Lý Hy Thừa bị Thẩm Tại Luân chặn họng không nói được câu nào, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cả ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro