anh đi tìm em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tại sao em lại không nghi ngờ? Tại sao em tin chuyện hoang đường này là thật? Tại sao em không hề hỏi anh về những ngày tháng chúng ta xa nhau? Tại sao em cư xử như thể em chưa bao giờ nói lời chia tay, chưa bao giờ ra đi? Tại sao em cứ bình thản đón nhận tất cả những chuyện phi lý ấy? Hả Joonie...

Bỗng dưng lòng Seokjin dấy lên một nỗi nghi ngờ. Anh khó chịu. Anh sợ hãi. Vì anh cảm nhận được điều gì đó đang đến rất gần. Nó không cụ thể là điều gì, cũng không được định hình định tính nên càng làm Seokjin bối rối. Và anh nổi nóng vô cớ với Namjoon khi cậu đến ôm anh từ phía sau.

- Anh vẫn thế, vẫn có quá nhiều câu hỏi tại sao. Ngày mới yêu nhau, em đã tự hứa sẽ đi tìm tất cả câu trả lời cho những câu hỏi tại sao của anh. Em tìm mãi nhưng rồi cuối cùng lại phát hiện ra, dù tìm thế nào thì em vẫn chỉ có duy nhất một câu trả lời chắc chắn được thôi. Jinie anh có muốn nghe không?

Seokjin thoáng gật đầu. Namjoon xoay người anh lại và nhìn thẳng vào mắt anh.

- Câu trả lời của em chỉ đơn giản là vì em yêu anh, yêu Kim Seokjin. Vì em yêu anh nên em cố bắt mình tin rằng anh vẫn sống, vẫn thở, máu vẫn chảy trong người anh. Vì em yêu anh nên em phải thật bình thản, bình thản thì mới cảm nhận được hết tất cả những thời khắc ngọt ngào mà anh mang đến cho em. Em không cần biết anh có tin hay không... Nhưng khoảng thời gian bên anh là khoảng thời gian em cảm thấy hạnh phúc nhất. Vậy lần nữa có được, tại sao em phải nghi ngờ hoang mang? Nỗi cô độc của em, khi nhìn thấy anh đứng trước cửa nhà em hôm đó, em mới hiểu rằng chỉ riêng mình anh mới có thể lấp đầy.

Giây phút ấy Seokjin biết rằng tình yêu này chưa hề rời bỏ mình. Và anh đã có được nó, nguyên vẹn như mong muốn.

.

Khi ở bên Namjoon được gần một tháng thì Seokjin thấy cái điều mà mình sợ hãi đã đến rất gần. Anh cơ hồ nhận ra anh sắp phải đi. Thời hạn cho anh đã hết. Seokjin quá may mắn hay quá bất hạnh khi được thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình? Để rồi nó làm anh còn lưu luyến và day dứt hơn lúc xưa, lúc mất Namjoon.

Namjoon vẫn vô tư đưa Seokjin đi lang thang cùng nhau. Cậu không bao giờ nhắc đến chuyện Seokjin sẽ ở lại bên cạnh bao lâu nữa. Cậu cũng đã từng nói mình luôn cố gắng tạo ra những kỷ niệm, để khi xa nhau còn có chút gì để nhớ. Ngày đó Seokjin làm nhiệm vụ này xuất sắc hơn cậu. Nên bây giờ đến lượt cậu chăng? Nhưng liệu lần xa nhau này anh còn có thể nhớ?

Chẳng mấy chốc buổi tối tròn một tháng cũng đến. Đúng một tháng trước anh và Namjoon đứng im sững nhìn nhau trước cửa nhà cậu. Và bây giờ cậu cũng đang dừng bước im sững nhìn anh đếm tuyết rơi cạnh hàng rào sắt sơn đen.

- Jinie anh đi đâu?

Giọng Namjoon rõ ràng là hốt hoảng.

- Anh chỉ đứng đây chờ em về thôi Joonie.

Lúc này cậu mới thở phào kéo tay anh vào nhà. Namjoon kể rất nhiều chuyện ở trường, cả những chuyện vui vui gặp trên phố cho anh nghe trong khi chuẩn bị bữa tối.

Còn Seokjin thì khác hẳn, anh thấy mình mỗi lúc một nhẹ bẫng, tai ù đi, nghe giọng cậu nói mỗi lúc một xa xôi. Chất sống cuối cùng còn sót lại về Kim Seokjin trên thế gian này đang bắt đầu cựa mình tan rã. Khi nhận ra có điều bất ổn, Namjoon vội vàng chạy đến ôm chặt lấy anh. Dường như cậu cũng nhận ra giây phút không ai mong chờ sắp đến. Sự bình tĩnh của cậu tới đây mới chấm dứt.

Seokjin đã quên không nói với Namjoon, một khi tự ru bản thân mình nhiều quá, lúc bị giằng khỏi giấc mơ thì không mấy ngọt ngào đâu.

Namjoon quá cô độc hay đã quá yêu anh? Nên khi anh thình lình xuất hiện với câu chuyện hoang đường, cậu tin vô điều kiện. Cậu trở về là cậu ngày xưa, vô tư lự cùng anh rong chơi và tha thiết với cuộc sống này.

Từ biệt? Tạm biệt? Hay li biệt?

Không biết nên dùng từ nào cho đúng.

Seokjin sắp phải đi. Đi đâu?

Anh đột nhiên hoang mang không biết mình sẽ đi đâu. Sẽ mất tất cả ký ức về Joonie, về tuổi thanh xuân tươi đẹp đã có, về gia đình, về bè bạn? Seokjin sẽ không còn biết mình là ai và từ đâu.

Nỗi sợ hãi khủng khiếp làm anh cũng mất bình tĩnh cuống quýt mà vòng tay ôm lấy cậu. Anh cố gắng mong sao giữ lại thêm chút nữa thời khắc này tồn tại. Nhân dáng mỗi lúc một mờ mịt và đôi tay tuyệt vọng của Seokjin mỗi lúc một mất phương hướng.

Chơi vơi quá đỗi.

Lòng anh chạnh buồn. Giá như anh đã đi tìm cậu. Giá như anh đã ở bên cậu. Giá như anh có thêm chút thời gian để kể cho Namjoon nghe những tháng ngày anh vật lộn với chính mình ra sao. Giá như anh hét lên được rằng anh hận cậu, càng hận bao nhiêu thì tình yêu cũng theo đó mà đong đầy thêm không dứt. Hình như Namjoon cũng đang cuống quýt muốn nói điều gì với anh. Đôi tay gầy gầy của cậu cũng đang cố với lấy anh. Hình như cậu đang lắc đầu. Lắc đầu vì bất lực hay không muốn tin đây là sự thật? Seokjin không biết. Namjoon cố với lấy khuôn mặt anh, để trao nhau nụ hôn cuối. Nhưng Seokjin hầu như không cảm thấy gì nữa.

Và bất ngờ giây phút ấy Seokjin chợt thông suốt. Cho dù sẽ mất tất cả ký ức, sẽ quay về là con số không, sẽ trở thành hư vô, sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục, thì sự tồn tại của anh, chất sống của anh vẫn ở đó, trong lòng Namjoon. Seokjin muốn để lại hình ảnh cuối cùng cho cậu là một nụ cười. Nụ cười kèm theo giọt nước mắt to tròn lăn từ từ xuống gò má giống như lúc Namjoon nói sẽ lên đường đi du học năm anh hai mươi tuổi. Và Seokjin mỉm cười, còn nước mắt có rơi xuống hay không thì anh không được biết.

Tình yêu của Seokjin vốn đã trọn vẹn ngay khi nó mới bắt đầu. Chỉ bởi anh hiểu lầm rằng một kết thúc có hậu mới là sự trọn vẹn mà thôi.

Và dù nó đã vỡ, thì những mảnh rơi xuống vẫn cứ là những mảnh vỡ trọn vẹn.

Ngoài trời, từng đốm tuyết trắng cũng đang nhẹ nhàng rơi xuống, lung linh...

.

Cái chết thì không đáng sợ. Chỉ có nỗi sợ hãi cái chết mới là đáng sợ.

Và mất một ai đó cũng không đáng sợ. Chỉ có những trạng thái cảm xúc khi không còn người đó ở bên nữa mới đáng sợ bội phần.

.

Namjoon tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu nhìn xuống đôi tay mình và nhận ra nó vẫn trống rỗng. Có đong đầy cho nó bao nhiêu đi nữa thì nó vẫn cứ là trống rỗng. Bởi cậu thiếu. Bao năm qua Namjoon cứ nghĩ mình đang dần nắm giữ tất cả, nắm gần đủ mọi thứ mình muốn trong tay. Và cậu sẽ ngẩng cao đầu trở về để lấy nốt phần còn thiếu là Seokjin.

Nhưng giây phút này đây, cậu mới nhận ra Seokjin là tất cả những gì mình muốn nắm giữ.

Giấc mơ của Namjoon thật đáng sợ và cũng thật quá dài. Dài đến nỗi người cậu vẫn đang ê ẩm, đầu vẫn đang đau buốt giống như trong đoạn cuối giấc mơ, Namjoon vật vã trên sàn nhà, hai tay siết chặt, liên tiếp đập đầu mình xuống và chịu đựng những cú nhói từ dạ dày thốc lên.

Giấc mơ kinh hoàng ám ảnh.

Namjoon lần tìm điện thoại. Cậu sẽ gọi về Hàn, gọi cho Jinie của cậu. Nhưng rồi tay cậu buông thõng, mắt ầng ậc nước lúc nhìn thấy bức chân dung vẽ Seokjin treo trên mảng tường trắng đối diện giường mình.

Một giấc mơ... có thật...

.

Namjoon lấy cái áo khoác được quăng bừa trên sofa, cầm bức tranh chạy vội ra khỏi nhà. Bến cảng cũ ngày thường vắng tanh. Chỉ có ông họa sĩ già vẫn nhẫn nại ngồi đó, dường như thời gian hay ngoại cảnh chẳng mảy may ảnh hưởng đến ông. Cậu biết đây là hy vọng cuối cùng của cả cậu và anh.

- Làm ơn hãy giúp tôi!

Ông họa sĩ già vẫn thản nhiên chậm rãi phệt lên tấm toan trắng những dải màu trung tính.

- Ông biết tất cả, phải không? Làm ơn hãy giúp tôi. Tôi sẽ trả cho ông bất cứ cái giá nào ông muốn.

- Cậu có gì để trả cho tôi hả chàng trai trẻ?

Ông già từ từ ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Namjoon, đôi con ngươi màu xanh nước biển sâu thẳm xoáy thẳng khiến cậu khẽ rùng mình.

- Bất cứ cái gì ông muốn...

- Tình yêu của cậu thì sao?

- Ý ông là gì?

- Chúng ta sẽ có một cuộc trao đổi nho nhỏ...

- Tôi đồng ý!

Namjoon trả lời không kịp suy nghĩ. Cậu phải cứu Seokjin bằng mọi giá.

.

Trời đã ấm hẳn, những cây phong hai bên đường thôi không còn trơ trụi, tán lá xanh mướt lấp lánh ánh nắng đầu hè dịu mát. Namjoon thả bộ chậm rãi, len lén ngước lên cao giấu đi giọt nước mắt to tròn chực rơi xuống. Cuộc sống vẫn trôi nhẹ nhàng, nhưng cậu biết bên trong mình không còn như cũ. Giờ Namjoon chỉ là cái vỏ rỗng, không cảm xúc, không hi vọng. Điều an ủi duy nhất với cậu lúc này là Seokjin đã được hồi sinh. Phải, anh vẫn sống bình yên phía bên kia bờ đại dương.

Thức dậy, Namjoon ngỡ mình vừa trải qua một giấc mơ dài hoang đường. Nhưng lúc nhìn bức tranh vẽ Seokjin treo trên tường, cậu biết tất cả đều rất thật. Linh hồn anh đến bên cậu, cả hai cùng nhau trải qua quãng thời gian lạ lùng đó. Và linh cảm của cậu thủ thỉ rằng ông họa sĩ già vẽ bức tranh biết câu trả lời.

Namjoon đến tìm ông ta.

Đánh đổi đi tình yêu của mình.

Cậu cứ ngỡ làm vậy bản thân sẽ quên tất cả về người tên Kim Seokjin. Nhưng không, cậu vẫn nhớ, mọi kỉ niệm vẫn rất sắc nét. Vậy thực ra cậu đã đánh đổi điều gì?

Theo lời ông họa sĩ, ngay sau đó một ngày, Namjoon lập tức gọi điện về Hàn Quốc. Cậu được biết anh gặp tai nạn tháng trước, nay đã sắp hồi phục hoàn toàn.

Vậy là số phận đã dịch chuyển. Kì diệu. Phi lý. Nhưng thật.

Namjoon thở phào.

Thế giới cậu đang sống bỗng chốc nhuốm thêm những sắc màu rất khác. Cậu lặng lẽ đi tiếp phần đời của mình và nhẫn nại đợi ngày trở về.

Tuy nhiên ngày trở về, Namjoon mới biết Seokjin đã hoàn toàn quên cậu.

.

Seokjin tỉnh dậy trong bệnh viện. Cảm giác kinh hoàng vẫn còn phảng phất. Seokjin gặp tai nạn, người anh bị hất lên không trung rồi rơi xuống. Đau. Rất đau. Rồi anh hôn mê ba ngày liên tục với xương chân gãy và đầu chấn thương, may thay là không có di chứng gì để lại. Seokjin hồi phục nhanh chóng. Hoseok túc trực bên giường bệnh cho đến tận lúc anh ra viện. Cuộc sống dần trở về nhịp điệu bình thường như nó vốn dĩ.

Tuy nhiên, Seokjin cảm thấy anh đã mất một thứ gì đó rất quan trọng sau vụ tai nạn mà không tài nào nghĩ ra.

Thứ gì đó thuộc về ký ức.

Thỉnh thoảng, đi qua một con đường hay bắt được một sợi hương nhỏ bé vương vất, lòng anh lại nhói lên mà không hiểu tại sao.

Dần dần, anh làm lơ. Seokjin chắc mẩm tất cả chỉ là những cảm xúc không đầu không cuối mà bất cứ ai nào cũng có. Dần dần, sẽ lãng quên.

Seokjin chuyên tâm sống tiếp, chuyên tâm vun vén cho tình yêu của mình. Tuy Hoseok không khéo léo, nhưng cậu yêu anh nồng nhiệt và chân thành. Về phần mình, Seokjin cũng tin rằng mình thật sự yêu người bạn trai hiện tại.

.

Ngày đông, những cơn gió từ phương Bắc dội về len lỏi khắp các con phố. Seokjin thong thả bước chầm chậm giữa hai hàng cây trụi lá, lòng không khỏi mơ hồ bâng khuâng. Trong miền ký ức hoang đường nào đó, anh cũng đã từng đi giữa hai hàng cây trụi lá như thế này, chỉ khác là có tuyết trắng bao phủ nơi nơi. Và anh đi cạnh một người không rõ mặt, cười hạnh phúc.

Seokjin cứ đi mãi cạnh mặt hồ ảm đạm dưới bầu trời màu thép lạnh băng, dáng người nấp trong cái áo len màu xám to sụ co lại . Bất giác, anh thấy mắt mình ươn ướt.

Ngày đông. Namjoon bỗng nhiên muốn ra bờ hồ cũ. Hồi còn yêu nhau, Seokjin thường bắt cậu dắt tay đi lang thang hết một vòng hồ mới chịu ra về. Bây giờ anh đang ở đâu, giữa năm mươi mốt triệu người trong cái thành phố ồn ào và vội vã này?

Namjoon giữ đúng lời hứa cùng ông họa sĩ già, không liên lạc, không chạm vào cuộc đời anh. Nhưng nhiều khi, cậu chẳng thể chịu nổi mớ cảm xúc trộn lẫn với nhớ nhung trong con tim chết tiệt này, cậu lại chạy xe đến nhà anh.

Namjoon cứ đứng nhìn mãi lên khung cửa sổ sáng ánh đèn, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Song, chưa lần nào cậu trông thấy nhân dáng anh phía sau khung cửa quen thuộc kia. Cũng chưa lần nào vô tình gặp anh trên phố. Có khoảng thời gian, Namjoon đã tin rằng duyên phận nơi hai người đã chấm dứt từ lâu.

Bờ hồ se sắt gió. Namjoon thả bộ giữa hai hàng cây trụi lá. Bỗng trong cậu, một linh cảm mơ màng khẽ cựa mình.

Dường như Seokjin đang ở rất gần.

Có lẽ chỉ cần còn hy vọng... dù chỉ là một chút... cậu rồi sẽ được gặp lại anh... Seokjin của cậu...

.

Từ xa... họ không biết rằng cả hai đang bước lại gần nhau... Những bước chân dài cô độc rồi cũng sẽ đưa họ đi về nơi định mệnh bắt đầu...

end.

#J

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro