Chương 34: Nhớ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 34: Nhớ anh

Cả giải trí Hoa Nhất bàn tán cho tới trưa.

"Anh ấy thật đẹp trai á á á! Mà còn thật trẻ tuổi!"

"Với lại phong thái cũng rất tốt nhé! Chỉ là có hơi lạnh lùng, vừa nãy dọc đường đi này tôi cũng không thấy anh ấy cười, cũng không biết tính tình có tốt hay không đây?"

"Là vì lạnh lùng thì mới được có được không! Các cô xem anh ta trẻ tuổi như vậy, nếu như không điềm tĩnh lạnh lùng một chút, sao có thể quản lý người khác, trái lại tôi cảm thấy khí thế của anh ấy rất mạnh mẽ."

"Này này này, tra được rồi, tra được rồi!" Có người ôm điện thoại kích động kêu.

"Hoắc Cận Hành, con trai thứ hai của cậu hai Hoắc Chấn Xuyên chủ tịch tập đoàn Quân Dục, người nhà họ Hoắc! Còn là dòng chính! Tốt nghiệp Học viện Thương mại quốc tế của Đại học A, năm nay mới hai mươi bốn tuổi!"

"Wow Quân Dục à..."

"Nhà họ Hoắc..."

*

Hạ Thụ ngồi ngẩn người trong phòng trà nước, những cuộc bàn tán vụn vặt kia giống như những mảnh vụn thấp thoáng lọt vào tai, không tính là nghe rõ ràng chính xác.

Tiểu Na đi tới bên cạnh cô, nhìn cô vẫn luôn đang ngẩn ra, không một tiếng động tựa gần bên tai cô hét lớn một tiếng: "Chị Hạ Sấu!"

Hạ Thụ giật mình, vẫn còn sợ hãi trong lòng vỗ vỗ ngực: "Tiểu Na em dọa chết chị rồi."

Tiểu Na vui đùa: "Chị Hạ Sấu chị nghĩ gì vậy?"

Hạ Thụ lắc lắc đầu.

Lúc này cổ đông mới vốn đang ở tầng cao nhất ký kết hợp đồng đầu tư, không lâu sau có người tới căn dặn trợ lý không cần túc trực có thể đi. Hạ Thụ và Tiểu Na cùng đi ra bên ngoài.

Lúc ở cửa thang máy chờ thang máy, Hạ Thụ lượn lờ qua lại một lúc lâu, vẫn là nói: "Tiểu Na, em đi trước đi, chị bỏ quên đồ." Lúc trở lại văn phòng đúng gặp phải Abel.

Ngẩng đầu gặp phải Hạ Thụ, người đàn ông cười hề hề lên tiếng chào hỏi: "Này, Tiểu Hạ, còn chưa đi à."

Anh ta đi vào phòng làm việc của mình.

Hạ Thụ gọi anh ta lại: "Anh Abel."

Abel dừng bước: "Hửm?"

Dường như cô có chút khó xử, ngón tay chà sát dọc theo quần áo của mình, đôi mi dài khẽ trốn tránh: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Abel nhìn ra bất thường của cô, có chút khó hiểu, quan sát cô một chút rồi cười gật gật đầu: "Được chứ, vậy tới phòng làm việc của tôi nói."

*

"Nghỉ việc?!"

Trong phòng làm việc, Abel còn chưa ngồi ấm mông, đã bị hai chữ này của cô dọa sợ đứng lên.

Không ngờ đến phản ứng của anh ta sẽ lớn như vậy, Hạ Thụ xin lỗi trong nụ cười có chút áy náy: "Ừm, nhưng mà anh Abel anh yên tâm, em chỉ là thông báo trước, em sẽ đợi đến sau khi trợ lý tiếp theo tiếp theo đến, bàn giao tất cả công việc xong mới đi, cô Tần bên đó em cũng sẽ tự mình đi giải thích, nhất định sẽ không gây ra phiền phức cho anh."

"Không phải không phải!" Abel nóng bỏng, ba bước hợp lại thành hai bước đến trước mặt cô: "Trước hết không nói cái này, em, tai sao em muốn đi hả? Là có chỗ nào đối đãi không hài lòng sao? Hay là không vừa ý tiền lương? Hay là ai bắt nạt em?"

"Em..."

Nói tới bắt nạt Abel vỗ vỗ đầu nghĩ đến gì đó, chỉ một ngón tay ra bên ngoài: "Có phải cái tên Tần Dã trẻ trâu khốn kia lại bắt nạt cô không? Con mẹ ..."

Anh ta vừa nói vừa tức giận đi ra ngoài giống như là muốn tính sổ, thấy vậy Hạ Thụ giật nảy mình, vội vàng ngăn cản anh ta lại.

"Ôi không phải, không phải... Anh Abel!"

Cô không nhịn được cười, có chút bất lực.

"Không phải vậy, anh Abel, không có ai bắt nạt em cả, Tần Dã cũng không có, chỉ là lý do cá nhân của em mà thôi."

Cô chỉ là... Vẫn chưa nghĩ ra, nên đi đối mặt như thế nào.

Từ ngày hôm đó biết anh và Tần Dã quen biết nhau, sau khi vội vã gặp mặt anh một lần ở bên ngoài studio, cô cũng đã suy nghĩ đến chuyện nghỉ việc rồi.

Cô không muốn tình cảm của mình và công việc có liên quan khúc mắc với nhau, càng không muốn vì chuyện riêng mà tâm trạng hỗn loạn. Cho dù chỉ là có một chút liên quan với anh, cho dù chỉ là bạn bè của anh.

Chỉ có điều cô vốn không muốn nhanh như vậy, suy nghĩ đợi sau khi uốn nắn được tính nết làm mình làm mẩy của Tần Dã rồi mới nói. Nhưng lại không ngờ tới anh là là cổ đông mới của công ty.

Abel không đồng ý: "Không phải, nhưng mà, nhưng mà đây hoàn toàn không cần thiết! Hạ Sấu cô thế này, nếu như có chuyện riêng gì đó, cô cứ xin nghỉ phép đi giải quyết, được không? Vị trí chỗ này giữ lại cho cô, không nhất thiết phải nghỉ việc mà có đúng không! Có khó khăn gì chúng tôi cũng sẽ giúp cô."

"Nhưng mà..."

"Hoặc là!" Vỗ xuống bắp đùi, đột nhiên Abel nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên: "Hạ Sấu, cô chuyển sang làm quản lý đi!"

"...Hả?" Lần này Hạ Thụ thật sự sững sờ, lờ mờ nhìn anh ta.

Anh ta đi tới sau bàn làm việc lấy ra một xấp tài liệu.

Abel biết trợ lý minh tinh phạm vi phát triển lớn. Nghề này ngưỡng cửa thấp, lương thấp, nhưng yêu cầu lại cao, cho dù làm được đến đỉnh cao nhất, thì trần nhà vẫn bày ra đó.

Bình thường thông báo tuyển người, cô gái trẻ tới xin việc trợ lý thật ra không ít, nhưng mà chạy mất cũng nhanh, đa số nguyên nhân đơn giản chính là tiền lương thấp, quá cực khổ,...

Anh ta đoán là Hạ Sấu có lẽ cũng là vì chuyện này nhưng ngại nói.

Nhưng quản lý lại không giống.

Abel nói: "Cô cũng biết, công ty chúng ta ngay lập tức cũng phải mở rộng chuyển hình rồi, thật ra thì từ hai năm trước đã bắt đầu, công ty chúng ta cũng đã chọn một nhóm thực tập sinh đi Hàn Quốc thành lập nhóm nhạc ra mắt. Lần mở rộng này là bất thình lình, công ty cần phải tuyển gấp một lượng lớn người, bất kể là trợ lý hay quản lý. Tôi thấy điều kiện của cô không tệ, làm trợ lý quả thật đáng tiếc, nếu không thì, cô thử xem xét chuyển qua làm người quản lý đi!"

Anh ta đưa tài liệu cho cô xem.

Hạ Thụ từ chối theo bản năng: "Không không không không! Anh Abel anh có thể đừng nói đùa không, sao em có thể làm quản lý được."

"Tại sao lại không làm được chứ? Cô xem cô, làm việc nghiêm túc, EQ cũng không thấp, ngay cả tên khốn kiếp Tần Dã kia cũng có thể trị được, bao nhiêu quản lý cũng không bằng cô đâu! Hơn nữa, ai mà không phải bắt đầu làm lại từ đầu? Cô xem như là một người mới, cũng dẫn dắt một người mới, trước hết tìm hiểu đã. Hơn nữa làm việc dưới quyền của tôi, tôi cũng sẽ giúp cô mà!"

Trực giác của cô cảm thấy chuyện này quả thực quá vô lý, nói thế nào cũng lắc đầu từ chối.

Abel nói đến khô cả họng, cuối cùng ép buộc nhét tài liệu vào tay cô: "Cô đừng vội từ chối, cô xem trước một chút, suy nghĩ kỹ rồi nói sau!"

Hạ Thụ hết cách, chỉ có thể mở tập tài liệu ra.

Trong tài liệu là bảng kế hoạch đào tạo người mới, phía sau kèm theo một tờ danh sách nhóm A dự định ra mắt.

Hạ Thụ lướt nhìn sơ lược, ánh mắt quét qua một cái tên.

Bỗng chốc dừng lại.

*

Ánh nắng buổi chiều lại càng chói mắt hơn. Hạ Thụ đi theo Abel vào phòng làm việc trước, còn cố gắng hồi phục hô hấp của mình một chút.

Ngồi bên trong phòng làm việc là một cái gái trẻ ngoài hai mươi tuổi.

Nghe có người đi vào, cô gái đứng dậy, cúi người gọi một tiếng: "Anh Abel!"

"Ừ." Abel cười nói: "Tiểu Vũ, quản lý mới đại diện cho em đã sắp xếp xong xuôi từ trước cho em rồi, hôm nay các em gặp mặt trước, coi như làm quen một chút."

Anh ta vừa nói vừa dẫn Hạ Thụ vào cửa.

Hạ Thụ lẳng lặng nhìn khuôn mặt của cô gái thân quen nhưng rất xa.

"Vũ Thuần."

Mắt Cố Vũ Thuần bỗng trợn to lên, hoàn toàn là dáng vẻ không dám tin: "Tiểu Mộc?!"

Lần này đổi lại là Abel ngơ ngác, lờ mờ nhìn hai người bọn cô: "Các cô... biết nhau à?"

Hạ Thụ có lỗi mỉm cười với anh ta: "Xin lỗi anh Abel, không nói với anh chúng em quen biết nhau. Em và Vũ Thuần..."

Cô liếc nhìn Cố Vũ Thuần, trong ánh mắt phơi bày ra rất nhiều thứ hỗn tạp: "Bọn em là bạn tốt từ nhỏ đến lớn."

Abel sáng tỏ, đột nhiên hiểu ra, tại sao cô sau khi cô nhìn thấy tên của Cố Vũ Thuần lại bỗng nhiên đồng ý.

Nhưng thế này cũng tốt, người quen biết nhau tiết kiệm được rất nhiều hòa hợp với nhau, anh ta phấn khởi nói: "Được, thế thì đúng lúc không cần tôi giới thiệu nữa. Vậy trước hết các cô trò chuyện, tôi đi ra ngoài trước, các cô có chuyện gì lại gọi tôi."

Anh ta để không gian lại cho hai cô gái.

Cửa kính vừa mới khép lại. Cố Vũ Thuần tiến lên thật nhanh, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới giống như nằm mơ vậy: "Tiểu Mộc? Thật sự là cậu à Tiểu Mộc! Cậu nhiều năm như vậy đã đi đâu vậy? Nói cũng không nói một tiếng liền biến mất, liên lạc cũng không liên lạc được với cậu! Bọn tớ còn nghĩ rằng cậu đi nước ngoài!"

Hạ Thụ cười cong mắt, nhẹ nhàng nắm tay cô: "Tớ không có đi nước ngoài, chỉ ở trong nước. Không liên lạc là do tình hình cấp bách, xin lỗi."

"Nói xin lỗi cái gì chứ!" Cố Vũ Thuần đánh cô một cái, vành mắt đỏ lên.

Cô ấy nhìn đi chỗ khác.

Hạ Thụ khẽ cười chọc má của cô, cố tình chọc cười cô ấy: "Không nói tớ nữa, nói về cậu. Nhiều năm không gặp như vậy, tại sao trong chớp mắt lại trở thành ngôi sao lớn rồi?"

"Ngôi sao lớn cái quỷ ấy!"Cố Vũ Thuần xuýt xoa một tiếng: "Quần chúng tuyến một nghìn tám trăm của showbiz ấy, chính là không được như ý."

Năm đó nhà Hạ Thụ xảy ra chuyện nghỉ học, lúc đầu vẫn còn liên lạc với Cố Vũ Thuần, sau đó đột nhiên có một ngày, lại cắt đứt liên lạc. Nhà họ Hạ nhà không lầu trống.

Ban đầu Cố Vũ Thuần còn thử tìm kiếm thông qua ông nội của mình, không ngoài dự đoán không có kết quả gì.

Sau khi thi đại học, cô đậu vào một trường đại học ở Hải Thành.

Vì nhớ Hạ Thụ từng nói muốn đi đại học A, trong kỳ nghỉ hè năm nhất đại học cô đến Đế Đô tìm thử. Gặp phải người tìm kiếm ngôi sao ngay tại trạm tàu điện ngầm, nói cảm thấy điều kiện của cô ấy không tệ, muốn đào tạo cô làm minh tinh.

Lúc đó cô ấy còn tưởng rằng gặp phải tên lừa đảo.

Sau khi hỏi thăm phát hiện không phải, chính cô ấy cũng cảm thấy vào giới giải trí dường như rất kích thích, cộng thêm việc không thích học chuyên ngành kế toán chính quy, dưới áp lực của gia đình mà bỏ học đi Hàn Quốc.

Hạ Thụ lẳng lặng lắng nghe, yên tĩnh nhìn cô gái rạng rỡ xinh đẹp trước mặt, trong lòng đột nhiên sinh ra muôn vàn cảm xúc.

Quả nhiên đều không giống nhau...

Vũ Thuần trong trí nhớ, vẫn là cô gái cả ngày cùng cô bám dính lấy nhau, tùy tiện không quan tâm chuyện vặt vãnh, cho dù xinh đẹp cũng không thích ăn diện, giống như tomboy.

Bảy năm.

Thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.

"Đúng rồi!" Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Cố Vũ Thuần lập tức vào trọng tâm câu chuyện: "Tiểu Mộc, cậu và Tống Hành gặp nhau chưa!"

Nghe được cái tên từ rất lâu ấy đến nỗi giống như bị bụi thời gian vùi lấp, trái tim Hạ Thụ chở nảy lên.

Cô rũ mắt: "Đã gặp nhau rồi."

"A, vậy cũng còn tốt!" Cô ấy vỗ vỗ ngực, chậm rãi thở ra: "Tớ vẫn còn nói nhé, lúc đầu cậu biến mất thì biến mất ngay, tại sao đến cả Tống Hành cũng không để ý đến chứ, hại cậu ấy lúc đó còn đặc biệt trở về Thanh Thành tới hỏi tớ, các cậu không giận dỗi cãi nhau là tốt rồi."

Nhưng điểm Hạ Thụ để ý tới hoàn toàn ở trên một điểm khác, tim đột nhiên đập dữ dội: "Cậu nói gì? Anh ấy... Từng trở về Thanh Thành?"

"Đúng vậy." Cố Vũ Thuần nói.

Khoảng tháng một của bảy năm trước.

Nhớ ngày hôm đó thi, tuyết còn rơi. Lúc ấy cô mới ra khỏi trường học, bỗng bị một bóng người cao gầy chặn lại.

Lúc nhìn thấy Tống Hành, cô còn tưởng rằng mình sinh ra ảo giác.

Cũng không biết rốt cuộc anh đợi bao lâu, quần áo anh mặc trên người phù hợp với nhiệt độ ở miền Nam, rất phong phanh, lạnh đến nỗi môi đều có chút tím lên. Hỏi cô có biết tin tức về cả nhà Hạ Thụ hay không.

Cách khoảng thời gian quá lâu, Cố Vũ Thuần sớm đã quên lúc đó mình đã nói như thế nào.

Chỉ nhớ sau lưng anh tuyết đầy trời, cô vừa nói dứt lời đó trong phút chốc nỗi mất mác đã ùn ùn kéo đến nơi đáy mắt của anh.

Suy nghĩ của Hạ Thụ lấp đầy, đại não không cách nào hoạt động. Tim đập kịch liệt nhưng dần dần ổn định lại, chỉ là rất nặng nề, đập vào ngực một cái.

Cố Vũ Thuần hóng hớt: "Vậy Tiểu Mộc, hai người các cậu ~ bây giờ là tình hình gì rồi? Có hay không ~ Hừm? Tớ nghe nói bây giờ cậu ấy đã là cổ đông lớn của công ty chúng ta, rất đẹp trai! Có phải cậu đã thành vợ của cổ đông rồi không?"

Cô ra dấu tay ôm ôm hôn hôn. Hạ Thụ nói: "Trước đây không lâu bọn tớ, cũng vừa gặp nhau lần đầu tiên."

"Hả?" Cô ấy sửng sốt, còn muốn hỏi lại.

Hạ Thụ bỗng giang hai cánh tay ra ôm chặt lấy cô ấy, đầu tựa trên vai của cô ấy.

Cố Vũ Thuần đứng yên, biết rõ chuyện này đối với cô mà nói có lẽ là đau lòng khôn xiết, tay từ từ rơi xuống lưng cô nhẹ nhàng vỗ về: "Được rồi được rồi, không buồn nữa, không buồn nữa..."

"Vũ Thuần." Tròng mắt Hạ Thụ ẩm ướt, ở chỗ cô không nhìn thấy, im lặng rơi xuống một giọt nước mắt: "Mấy năm này, tớ rất, rất nhớ các cậu."

Rất nhớ anh.

*

Gần tối trước khi về nhà, Hạ Thụ bỗng nhận được tin nhắn của Dịch Hiên, hỏi cô có thể mua một chút trứng gà đưa đến "Quán cơm Hiên Dương" không.

Quán cơm Hiên Dương là quán cơm nấu mấy món ăn gia đình bình thường do nhà ông nội Dịch mở, vị trí nằm ngay ngõ bên cạnh tứ hợp viện, lấy tên hai đứa cháu trai của ông nội Dịch, Dịch Hiên và Dịch Dương.

Lúc Hạ Thụ vừa mới tới Đế Đô không tìm được việc làm, còn từng phụ giúp bưng bê mâm đĩa trong quán cơm vài ngày.

Suy cho cùng đang thuê nhà của người ta, cô muốn cố gắng hết sức qua lại thân thiết.

Lúc đến quán cơm Hiên Dương đúng vào lúc mặt trời lặn, nắng chiều đầy trời, mây ấm áp sáng rực.

Cô cười giao trứng gà cho anh ta: "Đây, Dịch Hiên, tôi mua bốn cân, không biết có đủ không, không đủ tôi lại đi mua ngay."

Nụ cười của cô gái nhòe đi trong gió mát nắng ấm trong nụ cười có một chút ấm áp, Dịch Hiên nhìn đến đầu óc xoay chuyển, vội vã gật đầu: "Đủ, đủ rồi đủ rồi, đã rất nhiều rồi, bao nhiêu tiền?"

Dịch Hiên là một chàng trai độ tuổi hai mươi, dáng vẻ rất nhanh nhẹn.

Theo lời ông nội Dịch kể anh ta đọc sách không được giỏi, sau khi tốt nghiệp đại học thì không học tiếp nữa, liền phụ giúp quán ăn trong gia đình.

Trong nhà anh ta nhiều phòng, con người cũng thật sự giỏi giang, mấy năm qua, đã làm cho việc làm ăn của quán cơm rất phát đạt.

WeChat đã nhận được tiền, Hạ Thụ nói: "Cái đó Dịch Hiên, nếu không có chuyện gì khác tôi về trước, tạm biệt."

Cô xoay người muốn đi, nhưng Dịch Hiên lại vội vàng gọi cô lại: "Hạ Sấu, cô đợi một chút!"

Váy của cô gái nhẹ nhàng lướt qua hoa dại nhỏ bên cạnh khe đá, nhìn lại: "Làm sao thế?"

"..." Dịch Hiên đột nhiên có hơi lúng túng

Dưới nắng chiều, sắc mặt người con trai hơi ửng đỏ, giống như là rất khó mở miệng, nói ra rất chậm rất khó khăn.

"Hạ Sấu, cô, cô có người mình thích không?"

"Hả?" Hạ Thụ hơi ngơ ngác.

"Chính là..." Anh ta không dám nói thẳng, dường như cũng không dám nhìn cô, nhưng ánh mắt lại hiện lên sáng rực: "Gần đây tôi có thích một cô gái, muốn tỏ tình, nhưng mà thật sự không dám nói thẳng. Chỉ muốn biết, con gái các cô thích kiểu tỏ tình như thế nào? Đỡ phải chữa tốt thành xấu."
"Là thế à..." Hạ Thụ nghe vậy nhẹ nhàng mỉm cười.

Vẻ mặt Dịch Hiên càng đỏ hơn.

"Ừm..." Suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, Hạ Thụ nói: "Tôi cũng không biết, sở thích của mỗi cô gái đều không giống nhau mà? Nhưng nếu là tỏ tình với người mình thích, thế thì tôi nghĩ cho dù tỏ tình thế nào thì chắc cô bé này cũng sẽ thích thôi."

"Vậy cô có thích ai không!" Ánh mắt Dịch Hiên sáng lên trong nháy mắt, lại nói: "Anh ta... Từng tỏ tình với cô sao?"

Vấn đề này trái lại khiến cho Hạ Thụ không ngờ tới mà tim đập loạn xạ, đôi mắt màu trà xao động trong phút chốc: "... Có chứ."

Dịch Hiên: "Hả..."

Mạch suy nghĩ thoáng chốc giống như bị lôi kéo đến hình ảnh của rất nhiều năm về trước, Hạ Thụ tự lẩm bẩm một mình: "Anh ấy... tên là Hoắc Cận Hành, nhà anh ấy, ở Nam Xuyên, sinh nhật của anh ấy, là ngày 16 tháng 11, năm nay, anh ấy hai mươi bốn tuổi, lớn hơn tôi một tuổi..."

Thiếu niên của cô, là một làn gió mát ánh trăng sáng ngời, không nhuốm bụi trần, chẳng hề tầm thường.

Làm cho cô không cẩn thận, đã thích rất nhiều năm.

Hoa dại bị gió thổi khẽ lung lay. Hạ Thụ sững giờ trong giây lát mới nhớ tới mình vẫn còn ở với Dịch Hiên nói lời này, trở lại bình thường: "Xin lỗi nhé Dịch Hiên, anh vừa mới nói gì."

Nhìn gương mặt cô gái dịu dàng dáng dấp xinh đẹp, Dịch Hiên đè nén mất mát trong lòng lại: "... Không có."

Cả nhà Hạ Sấu là đầu năm nay thuê ở nhà của nhà họ Dịch. Lần đầu gặp mặt, thật ra anh ta không dấy lên quá nhiều suy nghĩ, chỉ cảm thấy cô bé này dịu dàng xinh đẹp, không nhịn được mà quan tâm nhiều hơn một chút.

Dựa theo vào tháng tiếp xúc ít ỏi, anh ta cảm nhận được tích cách của cô rất tốt, thích cười rạng rỡ, còn rất hay vui vẻ giúp đỡ người khác, chỉ cần mở miệng nhờ cô giúp thì đều sẽ giúp đỡ trong khả năng cho phép.

Anh ta biết điều kiện của mình không xem là xuất sắc, nhưng thực tế điều kiện gia đình anh ta cũng coi như là dư dả trong phần lớn những người ở Đế Đô, nên muốn thử một lần.

Không ngờ tới cô có người thích.

Dịch Hiên cực kỳ đáng tiếc. Hoàng hôn dần chìm xuống phía Tây, ánh nắng chiều vẽ ra một đường ranh giới rõ ràng trên đường lớn, ánh nắng một bên, bóng mờ một bên.

Một chiếc xe hơi màu bạc đậu rất lâu trong bóng tối.

Vẻ mặt của Hoắc Cận Hành rất lạnh nhạt, tầm mắt tĩnh lặng đặt vào vị trí đối diện đường lớn.

Một người con trai và cô gái đứng chỗ đó.

Mặc dù cách rất xa, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng từ ánh sáng trong mắt không che giấu được của người con trai kia, anh cũng đoán được đại khái.

Không lâu về trước, anh cũng từng dùng ánh mắt như vậy, nhìn cô chăm chú.

Cách một trăm mét, chính mắt anh nhìn người con trai khác tỏ tình với cô.

Cửa kính xe mở ra, gió đêm thổi qua.

Anh khẽ vuốt xuống vị trí ngực ấn nhẹ xuống vạt áo.

Đằng xa bọn họ dường như đã nói xong rồi. Cô gái cười vẫy tay với anh ta, xoay người.

Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng rũ mi xuống.

"Này! Cậu đây là ai hả, chỗ này không thể đỗ xe!" Lúc này một người đứng bên cạnh xe, hình như là ông chủ của cửa hàng bên cạnh, lớn tiếng hét lên.

Hoắc Cận Hành hơi ngớ ra.

Tiếng động giống như cũng đã làm kinh động đến cô gái đã rời đi phía xa, cô quay lại nhìn theo bản năng.

Trong khoảnh khắc tầm mắt đối diện với cô ấy, nhịp tim của Hoắc Cận Hành đột nhiên không khống chế được đập lên loạn xa. Trong phút chốc anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô cũng đang kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên rất hy vọng cô tới. Cô có thể tới hay không?

Người bên cạnh xe bắt đầu gõ kính xe: "Này này này! Nghe hay không? Nói cậu đó! Chỗ này không thể đỗ xe!"

Giẫm lên bóng cây bị gió thổi loạn, Hạ Thụ chạy nhanh về phía anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro