chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Tiếng lòng

Màu đen rầu rĩ, màu đỏ đau thương, không thoát khỏi đôi mắt em.

Trái tim xanh xao, tiếng lòng thổn thức, không thoát khỏi lòng bàn tay em.

Thần giao cách cảm (Hùng Thiên Bình)

Mấy cậu sinh viên uể oải nằm bò ra bàn. Nhẽ ra phải tập luyện nhưng đúng lúc trưa nóng nhất, chẳng thà trốn trong phòng học tránh nắng còn hơn.

Một cô gái tóc dài dè dặt tiến tới, giơ phong thư màu hồng trong tay ra trước mặt Lạc Nhất Lân: “Đây là thư Mã Hiểu Phong nhờ mình đưa cho cậu”. Lạc Nhất Lân chẳng buồn chớp mắt, chỉ nói: “Mang đi”. Cô gái đỏ bừng mặt, lí nhí nói: “Cậu, cậu xem qua một chút được không?”.

Lạc Nhất Lân búng nhẹ một cái, bức thư tình vô tội rơi xuống đất. Hắn đứng dậy, lê chân ra ngoài cửa, mấy học sinh còn lại vội vàng theo sau. Mã Hiểu Phong đứng nấp ở cửa sổ ngoài hành lang nghe trộm, thấy cả đám người bước ra, vừa lúng túng vừa xấu hổ, chạy biến mất tiêu. Lũ đàn em sau lưng Lạc Nhất Lân vừa đi vừa ngoảnh đầu lại cười đểu: “Mê trai”.

Đang vào giờ giải lao, rất nhiều cô gái đứng ở hành lang tựa vào lan can nhìn ra ngoài. Lạc Nhất Lân nhíu mày: “Bọn họ đang nhìn gì thế?”. Một đàn em bật cười: “Đội xạ thủ đang chơi bóng rổ, đang nhìn trai đẹp chứ sao”. Lạc Nhất Lân bĩu môi khinh thường, chợt nghe thấy đám con gái hét lên đầy hưng phấn: “Thầy Bạch ném trúng rồi, ba điểm, đẹp quá đẹp quá! Thầy Bạch cố lên!”.

Lũ đàn em cười không ngớt, đang định chửi một câu thì phát hiện Lạc Nhất Lân đã mất tích lúc nào không hay.

Vốn dĩ Bạch Ký Minh không muốn chơi, thời tiết bức bối, nhưng không chịu được sự nài nỉ quấy rầy của đội xạ thủ nên đành mặc đồng phục đi ra.

Lúc Lạc Nhất Lân chen vào đám đông nhìn thấy Bạch Ký Minh, cậu đang lấy đà nhảy lên, thong thả ném bóng, trái bóng đi một đường cong hoàn mỹ trong không trung, sau đó trúng vào rổ, thêm một cú ném ba điểm tuyệt đẹp, đám con gái xung quanh lại được một phen hò hét.

Hồi trung học, Bạch Ký Minh đã được huấn luyện cơ bản, lên đại học là đội trưởng đội bóng rổ của trường. Hỗ trợ phòng thủ, cản không cho đối phương đến gần rổ, ném bóng ghi điểm, chuyền cắt bóng, kỹ thuật nào cậu cũng thành thạo. Một người thường ngày hiền lành vậy, trên sân bóng lại vô cùng ác liệt, tốc độ rất nhanh, không chịu nhường đối phương một chút nào. Nhận bóng, chuyền bóng, quay người ném bóng, động tác nào cũng gọn gàng mau lẹ, tư thế linh hoạt khéo léo.

Bạch Ký Minh rẽ trái lướt phải, dắt bóng qua người, ánh mắt Lạc Nhất Lân bám dính lấy cậu không rời. Cho đến khi cậu gập cổ tay, quả bóng ngoan ngoãn chui vào rổ, hiệp một kết thúc với tám điểm cách biệt cho đội cậu.

Bạch Ký Minh bước ra ngoài sân bóng, thì thầm mấy câu với một thầy giáo khác, cậu cầm lấy một chai nước khoáng ngửa đầu uống. Dòng nước chảy xuống yết hầu, mồ hôi trên mặt cũng từng giọt từng giọt trượt xuống xương quai xanh, biến mất sau lớp áo. Lạc Nhất Lân cảm thấy cổ họng khô khốc, mắt hoa cả lên, một lúc lâu mới trấn tĩnh lại được, thì Bạch Ký Minh đã đi mất rồi.

Lạc Nhất Lân chửi thầm một tiếng: “Mẹ kiếp!”. Trong lòng bực bội, toàn thân nóng bức khó chịu, cuối cùng không nhịn nổi, phải về phòng lấy khăn, quyết định tắm nước lạnh ở nhà tắm chung trong trường.

Nhà tắm này mở suốt hai mươi tư giờ, để tiện cho các sinh viên phải luyện tập vào buổi sáng và buổi tối. Lúc này đang trong giờ tập, phòng để đồ không một bóng người. Lạc Nhất Lân chọn đại một ngăn đặt quần áo vào, sau đó cởi hết đồ, cầm khăn đi vào phòng tắm.

Bên trong vọng ra tiếng nước chảy róc rách, hơi nước chưa kịp trào ra, đã có thể nhìn thấy rõ một bóng người mảnh khảnh đứng dưới vòi hoa sen duy nhất đang mở.

Bạch Ký Minh!

Cậu vừa xoa sữa tắm, toàn thân dính đầy bọt trắng, chúng nhanh chóng bị cuốn theo dòng nước chảy xuống. Lúc cậu cúi lưng dội nước lên chân, chiếc mông săn chắc cong lên, thẳng ngay tầm mắt Lạc Nhất Lân.

Đầu Lạc Nhất Lân nổ “ầm” một tiếng lớn, bụng hắn nóng như lửa đốt.

Bạch Ký Minh hoàn toàn không biết đến sự bất thường sau lưng mình, cậu lấy tay tắt vòi hoa sen, cầm khăn tắm lau người. Vô tình ngẩng đầu lên, thấy Lạc Nhất Lân đang nhìn mình chằm chằm, ham muốn trong mắt hắn khiến không gian cũng trở nên nóng bức.

Bạch Ký Minh cười khẽ, làm như không nhìn thấy, đi thẳng ra ngoài.

Lạc Nhất Lân túm lấy cậu, hung hăng đẩy vào tường, hơi thở gấp gáp nóng rực. Bạch Ký Minh không né tránh, cũng không giằng co, chỉ cười mỉa mai: “Cậu chắc là… tại đây chứ”.

Giọng điệu gần như khiêu khích làm Lạc Nhất Lân toàn thân sôi sục, giọng hắn khàn đặc: “Anh tưởng là tôi không dám?”.

Bạch Ký Minh cười thản nhiên: “Chỉ khuyên cậu một câu, bỗng bột là ác quỷ. Cậu muốn chấn động toàn trường, hay muốn tôi thân bại danh liệt?”.

Lạc Nhất Lân siết chặt vai Bạch Ký Minh, cảm thấy con người này lạnh lùng đáng sợ. Thật lòng hắn rất muốn giơ cao chân cậu lên làm ngay tại chỗ, muốn nhìn bộ dạng điên cuồng vì bị đau đớn và thèm muốn giày vò, để xem còn làm ra vẻ bình thản được không.

Nhưng…

Lạc Nhất Lân nghiến răng, buông tay ra. Bạch Ký Minh nhún vai bước qua hắn, tiếp tục bỏ đi. Đi chưa được mấy bước, đã nghe phía sau vang lên tiếng Lạc Nhất Lân: “Bạch Ký Minh, tôi sẽ không tha cho anh đâu”. Bạch Ký Minh quay đầu, mỉm cười: “Được thôi, đợi cậu có bản lĩnh rồi hãy nói, tôi mỏi mắt chờ đấy”, nói xong bước vào phòng thay đồ.

Lạc Nhất Lân đứng trong phòng tắm một lúc, rồi đột nhiên mở vòi hoa sen, nước lạnh đổ ẩm ầm xuống người hắn.

Bạch Ký Minh vừa về đến văn phòng thì bị thầy Trương phòng giáo vụ gọi lại: “Tiểu Bạch, Vụ trưởng Đường Lâm bảo tôi báo với cậu, ngày mai phải có mặt tại khách sạn Carrey. Giải đấu thử sắp bắt đầu, Cục thể thao yêu cầu những người tham gia đều phải có mặt, văn kiện chính thức đã gửi đến tay thầy hiệu trưởng rồi”.

Bạch Ký Minh lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cảm ơn thầy”. Từ từ ngồi xuống, cậu đột nhiên rất muốn hút thuốc.

Từ sớm Bạch Ký Minh và các đồng nghiệp đã có mặt tại khách sạn Carrey. Lần tập huấn này không giống lần trước, chủ yếu nhắm vào những nhân viên chủ chốt và tình huống có khả năng xảy ra tại khách sạn, để tiện sắp xếp công việc, nhằm cung cấp cho các vận động viên và đoàn trọng tài Olympic chất lượng phục vụ tốt nhất.

Liêu Duy Tín tự mình ra tay, tập trung đội tiếp tân của từng tầng lại, giảng giải về quy cách tiếp đón của khách sạn. Carrey có tất cả hai mươi lăm tầng, bao gồm khu dành cho thương nhân, quan chức chính phủ và phòng Tổng thống.

Bạch Ký Minh và đồng nghiệp thuộc tầng lớp làm công ăn lương, nếu không có dịp Olympic, chắc cả đời cũng chẳng dám bước vào khách sạn năm sao. Được tận mắt chiêm ngưỡng nội thất lộng lẫy của phòng Tổng thống, ai cũng trợn mắt cắn môi, vì là người có học vấn nên không dám nói bừa bãi.

Liêu Duy Tín cười nói: “Đến lúc đó phòng này sẽ tiếp đón chủ tịch Ủy ban Olympic quốc tế, hoặc các nguyên thủ quốc gia. Mời mọi người xem xét kỹ từng ngóc ngách, nhiệt tình góp ý, nếu có chỗ nào chưa chu đáo, chúng tôi sẽ sửa đổi”.

Anh nói như vậy, không vào thì thật ngại. May mà mấy ngày trước hết đi ăn lại đi hát cùng nhau, nên bây giờ cũng không cần khách sáo nữa.

Bạch Ký Minh vốn không muốn vào xem, trong mắt cậu, phòng Tổng thống với những phòng khác chẳng có khác biệt gì lớn. Nhưng nếu không vào, hiển nhiên sẽ phải đứng trước cửa phòng với Liêu Duy Tín. Cậu do dự một chút, cuối cùng đành bước theo sau mấy thầy cô khác, ngồi yên trên sô pha phòng khách chờ đợi.

May mà Liêu Duy Tín không tiến lại gần, anh đang bận làm hướng dẫn viên cho mấy thầy cô giáo. Bạch Ký Minh khẽ thở phào, thả lỏng cơ thể dựa vào sô pha. Chiếc sô pha này vô cùng mềm mại, rộng rãi thoải mái, quả không hổ danh là khách sạn năm sao. Bạch Ký Minh bất giác giơ tay ấn vài cái, cậu cực kỳ thích loại sô pha này, thích nhất là cuộn tròn trên đó đọc tiểu thuyết, xem phim. Ngoài trời có chút mưa hay tuyết càng tuyệt, giống như hồi còn ở nhà của Liêu Duy Tín…

Nghĩ đến Liêu Duy Tín, Bạch Ký Minh giật mình tỉnh lại, Liêu Duy Tín đang đứng ngay trước mặt. Ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang nhìn cậu trầm tư. Bạch Ký Minh vội trấn tĩnh lại, từ từ đứng lên, không nhìn anh nữa, bước đến bên Châu Dương, cùng cô xem bồn tắm mát xa.

Chỉ xem qua mấy tầng quan trọng cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ, nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành. Không dễ gì có được nửa ngày nghỉ rảnh rỗi, mấy cô giáo lập tức kéo nhau đi dạo phố, những người còn lại hoặc là về nhà trông con hoặc là vội vã đi chơi game online. Chớp mắt xung quanh đã tản mát, không còn bóng dáng ai nữa.

Bạch Ký Minh men theo phố Thanh Niên đi thẳng về phía trước, thường ngày cậu rất ít khi ra ngoài, chỗ này lại lạ lẫm, tìm tới tìm lui cũng không biết phải bắt xe buýt số mấy mới về đến nhà. Đang băn khoăn không biết có nên hỏi cảnh sát giao thông hay không thì sau lưng chợt vang lên tiếng còi ô tô, thì ra Liêu Duy Tín lái xe đuổi theo cậu.

Bạch Ký Minh cúi đầu, bước nhanh hơn. Liêu Duy Tín tấp xe vào lề đường, chạy theo cậu: “Ký Minh, nhà cậu xa lắm phải không? Chỗ này rất đông người chờ xe, để tôi đưa cậu về”.

Bạch Ký Minh cười khách sáo nói: “Cảm ơn giám đốc Liêu, có điều không cần đâu”.

Liêu Duy Tín thở dài: “Ký Minh, cậu đừng gọi tôi như thế. Dù sao chúng ta đều thuộc đoàn Olympic, tối ngày chạm mặt, làm bạn cũng được phải không?”.

“Không được!” Vẻ mặt Bạch Ký Minh đầy lạnh lùng, “Tôi thấy không cần thiết, tôi vốn ít bạn bè, hơn nữa cũng không dám trèo cao”.

“Ký Minh, cậu đừng đề phòng tôi như thế, tôi chỉ muốn đưa cậu về thôi, không có ý gì khác.”

“Liêu Duy Tín, anh có ý đồ khác hay không, tự tôi có thể nhìn ra.” Giọng của Bạch Ký Minh vô cùng quyết liệt: “Hôm nay anh tiễn tôi, sẽ có ngày mai, ngày kia. Mật ngọt chết ruồi, chắc chẳng ai chịu nổi. Còn cách của tôi là, không chấp nhận ngay từ đầu”.

Liêu Duy Tín bị nói trúng tim đen cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn bộ dạng kiên quyết dứt khoát của Bạch Ký Minh, cảm thấy có phần bực bội. Anh không nói thêm gì nữa, lập tức quay người vào xe, từ cửa kính nhìn thấy Bạch Ký Minh đã mất hút trong đám đông. Trong lòng phẫn uất không chịu nổi, anh đập mạnh lên vô lăng một cái, lái xe trở về khách sạn.

Đỗ Tử Thành đang ký giấy tờ trong văn phòng, thấy Liêu Duy Tín bước vào, mặt mày nhăn nhó. Nhớ ra hôm nay nhân viên ban tổ chức Olympic đến tham quan khách sạn, anh ta liền hiểu ra cơ sự.

“Bỏ đi, Duy Tín, người ta đã vô tình thì mình cũng thôi, cậu việc gì phải vậy.”

Liêu Duy Tín cười nhạt: “Thì ra trong mắt cậu, mình chỉ là một thằng nhu nhược gặp chút khó khăn đã chùn chân”.

“Sao lại gọi là nhu nhược? Cậu ta tính đã như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn thế, lại ngoan cố cứng đầu, nhiều lúc mình cũng hết cách.”

Liêu Duy Tín lườm anh ta: “Đều là do mấy người nuông chiều quá”.

Đỗ Tử Thành ù ù cạc cạc: “Tôi với cậu ta có quan hệ gì? Cậu ta không thích chẳng nhẽ dùng dao ép cậu ta chắc? Duy Tín, cậu bị chạm vào lòng tự ái đấy à?”.

Liêu Duy Tín châm một điếu thuốc, dần tỉnh táo lại, nhả khói ra không trung, nói: “Mình không phải một thằng ranh mười bảy, mười tám tuổi, cũng không bị tình yêu làm cho mù quáng, nên làm gì không nên làm gì, mình hiểu rất rõ. Tính cách Ký Minh, gặp chuyện một là trốn chạy, hai là né tránh, nhất định không dám đối diện với cảm xúc thật của mình. Cậu cho rằng Ký Minh đang kiên quyết cự tuyệt mình sao? Hừ, đó chẳng qua là cậu ấy không muốn cho bản thân hy vọng, sợ bước chân vào thì công sức trước kia đổ xuống biển hết. Mình không muốn thấy cậu ấy tiếp tục đấu tranh, đau khổ nữa”.

Anh dí điếu thuốc vào gạt tàn, thản nhiên nói: “Nếu trên đời này chỉ có một người có thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy, thì người đó nhất định phải là tôi – Liêu Duy Tín!”.

Chương 10: Còn có anh

Em giả vờ không sao hết

Thực ra cõi lòng đã nát tan

Em không kiên cường như trong tưởng tượng

Kiên cường để đối mặt với thị phi đời người.

Còn có anh (Nhậm Hiền Tề)

Năm giờ ba mươi phút chiều, Bạch Ký Minh vừa bước ra khỏi cửa chính của khách sạn Carrey đã bị Châu Dương gọi lại: “Ê, bên này, hôm nay có xe cho chúng ta đi nhờ”. Ngày nào mọi người cũng đến đây điểm danh, sợ nhất chính là quãng đường dài lê thê này. Cả bọn đều sống ở gần trường, trường họ phía nam, Carrey phía bắc, gần như đi hết chiều dài thành phố S. Lúc đi hai tiếng đồng hồ, về thêm hai tiếng nữa, ngay cả người thường ngày chỉ cần sang đường là tới trường như Bạch Ký Minh còn thấy mệt. Vì thế nghe thấy có xe cho quá giang cậu liền thở phào, vừa đi theo Châu Dương vừa nói: “May quá”. Châu Dương cười hì hì: “Thì thế, biết anh nhìn thấy đông người là đau đầu mà”.

Hai người đi đến bãi đỗ xe, hai cô giáo Triệu Hạc Nam, La Na đã đợi ở đó, nhìn thấy họ liền gọi: “Mau lên, chờ mỗi anh thôi đấy”.

Bạch Ký Minh bước nhanh hơn, hỏi: “Hôm nay anh rể có đến đón chị không, chị Triệu?”, lúc nghiêng đầu lại nhìn thấy Liêu Duy Tín đang dựa ngay đầu xe, nửa cười nửa không nhìn mình.

Bạch Ký Minh lập tức hiểu ra, nhưng đến lúc này, đừng nói là từ chối, chậm một chút cũng trở nên khác thường. Bạch Ký Minh đành phải kiên trì bước tiếp, nghe thấy Triệu Hạc Nam hớn hở nói: “Thật không ngờ giám đốc Liêu ở gần chúng ta như thế, sau này ngày nào cũng có thể đi nhờ xe về nhà rồi”.

Liêu Duy Tín cười: “Đúng thế, lần trước đưa mọi người về mới phát hiện, chúng ta rất có duyên”.

“Lại chả. Tiểu Bạch, thừ người ra làm gì, lên đi.”

Ba cô gái dĩ nhiên cùng ngồi ghế sau, Bạch Ký Minh cắn môi, cúi đầu mở cửa, chậm chạp ngồi vào. Bên cạnh vang lên giọng nói của Liêu Duy Tín: “Ký Minh, thắt dây an toàn vào”. La Na cũng chen vào: “Đúng, đúng, bây giờ cảnh sát làm nghiêm lắm, bắt rất chặt”.

“Thực ra thắt dây an toàn cũng chẳng có gì không tốt cả, chỉ là do chúng ta không quen. Người Hồng Kông, ai ngồi ghế sau cũng thắt hết.”

Bạch Ký Minh máy móc làm theo, nhưng không tài nào thắt được. Liêu Duy Tín chợt nói: “Phải rồi, cái dây an toàn này có chút vấn đề, để tôi giúp”. Không để cho Bạch Ký Minh kịp phản ứng, Liêu Duy Tín đã sát lại, một tay đè lên lưng ghế, một tay thản nhiên kéo cái dây an toàn bị trục trặc kia.

Bạch Ký Minh gần như bị Liêu Duy Tín ôm trọn trên ghế, khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được sức nóng từ hơi thở của đối phương. Cảm giác ấm áp quen thuộc đó tràn lên trong phút chốc, khiến tim Bạch Ký Minh đập dữ dội, cậu không dám nhìn, cúi đầu sang một bên.

Liêu Duy Tín một mặt làm bộ cài dây an toàn, một mặt chăm chú nhìn vành tai trong suốt đỏ hồng của Bạch Ký Minh. “Cạch” một tiếng, anh đã xử lý xong, lúc thu tay về còn vô tình chạm vào eo Bạch Ký Minh. Nhìn Bạch Ký Minh như con thỏ rùng mình hoảng sợ, chiếc cổ trắng trẻo ửng hồng, Liêu Duy Tín cười thầm trong lòng, miệng vẫn nghiêm túc nói: “Hừ, thế này là ổn rồi”.

Ba cô gái ngồi sau hoàn toàn không để ý chuyện mờ ám đằng trước, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Ký Minh, chỉ mải tán gẫu. Liêu Duy Tín tâm trạng vô cùng tốt, khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ.

Đang giờ tan tầm, trên đường người xe tấp nập, lại thường xuyên gặp đèn đỏ, cho dù là xe có tốt đến đâu cũng vô dụng, chẳng nhích lên được. Liêu Duy Tín chẳng vội chút nào, thi thoảng góp chuyện với ba cô gái, ánh mắt liên tục lướt sang phía Bạch Ký Minh.

Bạch Ký Minh một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bàn tay siết chặt quai túi để lộ sự bất an trong lòng cậu. Hễ căng thẳng là cậu lại như vậy, chỉ có điều chính cậu cũng không nhận ra.

Đương nhiên cậu biết Liêu Duy Tín có mưu đồ, cậu cũng biết lúc này bản thân nên làm gì. Ví dụ thản nhiên tán gẫu với đồng nghiệp, kể vài câu chuyện đùa vô thưởng vô phạt; hoặc là nhìn thẳng vào mắt Liêu Duy Tín, vẻ mặt vô cùng tự nhiên; hay có thể thả lỏng người dựa vào ghế đánh một giấc… Cậu tin là làm như thế vài ngày thì Liêu Duy Tín cũng tự biết rút lui, nhất định sẽ buông tha mình.

Nhưng sao mà làm được? Cơn hoảng sợ lúc nãy vẫn chưa biến mất, chỉ cần nghe thấy giọng của Liêu Duy Tín cậu lại không kiềm chế được căng thẳng.

Một tiếng trên xe thật sự là tra tấn đối với Bạch Ký Minh, vì thế khi xe vào đến trước cửa khu cậu ở, Bạch Ký Minh nhanh chóng nhảy xuống, quay người định chuồn thẳng.

Phía sau vọng lại giọng nói của Liêu Duy Tín: “Ký Minh, sáng mai bảy giờ chúng ta tập trung ở đây”. La Na nghe mà mắt sáng rực lên: “Sáng mai giám đốc Liêu cũng đến đón chúng tôi sao?”.

Liêu Duy Tín cười: “Tại sao lại không chứ? Đằng nào tôi cũng phải lái xe đi làm, có mọi người trò chuyện cũng đỡ chán”. Ba cô gái đồng thanh hò reo, coi Liêu Duy Tín như cứu tinh của thế giới, làm Bạch Ký Minh chỉ nói mỗi câu: “Không cần đâu, tôi tự đi được”, thế nhưng cổ họng lại cứng ngắc, không tài nào mở miệng được. Cậu điều chỉnh tâm trạng, miễn cưỡng nói: “Cảm ơn”, thì phát hiện Liêu Duy Tín và ba người kia đã đi xa rồi.

Suốt đêm Bạch Ký Minh ngủ không yên, chỗ eo Liêu Duy Tín chạm vào như bị mèo cào, ngứa đến tận tim. Trong mơ toàn những cảnh quấn quít mặn nồng của một tháng đó, trằn trọc mãi đến gần sáng mới mơ màng ngủ được. Sáng tỉnh dậy đứng trước gương cố gắng trấn tĩnh bản thân, kết quả ra đến ngoài cửa, nhìn thấy Liêu Duy Tín đang ung dung dựa thành xe chờ đợi, tim cậu lại cất tiếng gào thét.

Liêu Duy Tín vào xe đã hỏi: “Mọi người ăn sáng chưa?”. Mấy cô gái bắt đầu than thở: “Ăn gì mà ăn, cho đứa nhóc ăn cũng hết thời gian”.

“Dậy sớm thế này mà có gì ăn mới lạ đó.”

“Mua mấy cái bánh mì với túi sữa là xong.”

Liêu Duy Tín đưa mắt nhìn Bạch Ký Minh vẫn đang im lặng, cười nói: “Ừ, đúng là xa thật, lúc mới chuyển đến đây tôi cũng không quen. Thế này đi, chốc nữa chúng ta vào nhà ăn của Carrey, tôi mời mọi người nếm thử đồ ăn của khách sạn chúng tôi xem thế nào?”.

“Thật chứ? Thật chứ?”

“Trời ơi, giám đốc Liêu tốt quá.”

“Có phiền giám đốc lắm không?”

Liêu Duy Tín cười: “Sao lại phiền được? Chỉ thêm vài người thôi mà, ngày nào tôi cũng ăn sáng tại Carrey, chỉ sợ mọi người chê thôi, chắc không ngon bằng căng tin trường mọi người đâu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro