C1 + C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1.

Giữa đại sảnh Uyển Dao Tửu treo lơ lửng chùm đèn xa hoa độc nhất vô nhị. Tinh vân đồ đằng treo trên cao được xếp từ những ánh đèn xanh nhỏ làm nổi bật bầu trời xanh lam thâm thúy.

Đáng tiếc, Tiểu Thích đứng ở đại sảnh lo lắng chờ đợi không có tâm tình thưởng thức hội quán cực kì xa hoa này.

Hắn sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, lại ngẩng đầu, mãnh thở ra một hơi ___ rốt cục nhìn thấy người hắn đang chờ xuất hiện.

Du Chiêu bước nhanh dưới ánh đèn, nhìn thế nào cũng giống như người mẫu nổi tiếng.

Y đi rất nhanh, quần tây vừa vặn bao lấy đôi chân thon dài, từng chuyển động đều hiện ra đường nét duyên dáng.

"Thế nào?" Ngữ khí Du Chiêu khi nói chuyện rất vững vàng, "Trình tổng, Lưu tổng đều đến?"

"Không chỉ là bọn họ!" Tiểu Thích xoa xoa mồ hôi trên trán, "Ung tổng cũng tới!"

Ung tổng cũng là "Tổng", nhưng gã không phải họ Ung. Gã và Du Chiêu đều họ Du, để phân biệt một người gọi Ung tổng, một người gọi Chiêu tổng.

"Gã rõ ràng muốn cướp tay trên!" Tiểu Thích cắn răng nói, "Chúng ta ngàn vạn không thể để gã phỗng tay trên a!"

"Đương nhiên không thể." Du Chiêu nói rất nhẹ, cũng rất tự tin.

Trình Tổng làm ăn ở nước ngoài, cọc sinh ý này vốn là Du Chiêu vượt bốn ngàn cây số, ăn cát nằm bão nửa tháng mới đem về tay. Không nghĩ tới, Du Ung bỗng nhiên muốn cướp người!

Lúc này, một nam thư kí tiến lên đón tiếp. Là Đường Đông, thư kí của Du Ung.

Đường Đông khom lưng lấy lòng cười, bộ dáng hết sức ân cần, muốn thay Du Chiêu cầm cặp công văn. Du Chiêu ngược lại phòng bị, không để hắn chạm tới đưa cho Tiểu Thích. Tiểu Thích vội vàng đưa hai tay nhận lấy.

Đường Đông một chút cũng không khó chịu, khuôn mặt vẫn cười nói: "Ai nha, Chiêu tổng đến thật là khéo. Ung tổng vừa mới khai tiệc ngài đã tới rồi!"

Lời này nói ra giống như Du Chiêu mới là kẻ nhặt tiện nghi của Du Ung.

Đường Đông dẫn Tiểu Thích, Du Chiêu lên lầu. Đến khách phòng quả nhiên thấy Du Ung đã cùng với Trình tổng, Lưu tổng nâng ly uống rượu, khí thế ngất trời mà tán gẫu. Nhìn thấy Du Chiêu tới, Trình tổng cũng chỉ thoáng gật đầu.

Trong lòng Du Chiêu rõ ràng, đối phương vừa nhìn Du Ung liền yêu thích. Bởi Du Ung là alpha, còn y là một omega. Cái gọi là "kém người một bậc", chính là khi nói chuyện làm ăn, phải nỗ lực 200% mới có thể nhận lại 100% tôn trọng.

Bất quá Du Chiêu đã quen cái thứ quy củ luật bất thành văn này, trong lòng đã chuẩn bị xong đối sách làm thế nào đem thứ thuộc về mình đoạt lại từ tay Du Ung.

Đạp lên mặt cái tên alpha này cũng không phải lần đầu tiên. Đối với việc này, Du Chiêu đã khá có kinh nghiệm, thậm chí đều không có cảm giác thành tựu, giống như là một chuyện thường tình.

Nhân viên phục vụ bưng trà dâng nước hầu hạ Du Chiêu, lại hỏi Du Chiêu ăn gì, có kiêng gì không.

Du Chiêu đơn giản trả lời hai câu, nhân viên phục vụ liền rời đi.

Du Chiêu uống hai chén trà, liền hỏi Tiểu Thích: "Túi của tôi đâu?" Dừng một chút, Du Chiêu lại hỏi, "Không phải đưa cho nhân viên phục vụ cất đi?"

"Không, vẫn luôn không rời khỏi người." Tiểu Thích biết quy củ, vẫn luôn ôm cặp công văn không buông tay, bấy giờ mới đưa cho Du Chiêu.

Du Chiêu gật gật đầu, mang theo công văn rời chỗ.

Nhìn bóng lưng Du Chiêu rời đi, Du Ung định liệu trước mà nở nụ cười.

Du Chiêu có một bí mật ít người biết, nhưng Du Ung biết. Nói thế nào bọn họ cũng là huynh đệ a! Từ nhỏ lớn lên cùng một nhà, làm sao có thể giấu giếm được?

Du Chiêu trời sinh tin tức tố rất nồng, nếu như là alpha chắc chắn là một chuyện tốt. Nếu là omega.. Đối với alpha của y mà nói, cũng là chuyện tốt đi.

"Đừng nhìn ca ca ta bình thường bộ dáng lạnh như băng, chờ tới khi y phát tình..." Du Ung nhìn Đường Đông cười lạnh nói, "Ngươi biết phải làm sao đi?"

"Tôi biết. Tôi đã an bài một tên móc túi giả dạng thành nhân viên phục vụ." Đường Đông thấp giọng nói, "Hắn đã đem thuốc ức chế của Du Chiêu đổi thành nước muối sinh lí."

Du Ung vừa cười vừa nói: "Ta vẫn có chút lương tâm, không có hạ độc hay là chuốc thuốc mê y, dù sao cũng là huynh đệ."

Du Ung cũng không có an bài nam nhân lung ta lung tung tới "làm việc". Gã chỉ là muốn Du Chiêu bỏ lỡ lần giao dịch này, đồng thời làm cho y trước mặt mọi người thất thố mà phát tình là đủ. Chỉ cần cái này, gã tin tưởng đối với người kiêu ngạo như Du Chiêu chắc chắn là đả kích mang tính hủy diệt.

Tin tức tố quá nồng Du Chiêu vẫn luôn dùng miếng dán ngăn tin tức tố ở sau cổ, tránh người khác ngửi được mùi của y.

Du Chiêu đến phòng rửa tay, theo thường lệ lấy ra thuốc ức chế, tiêm vào. Y không biết, thuốc ức chế đã bị đánh tráo.

Nhưng rất nhanh Du Chiêu liền phát hiện dị trạng.

Nhịp tim của y trở nên gấp gáp không quy luật, mọi vật trước mắt bắt đầu mơ hồ. Y mềm mại đỡ lấy tường, đột nhiên ý thức được cái gì.

Du Chiêu thừa dịp mình còn ý chí, lập tức gọi điện cho Tiểu Thích.

Không nghĩ rằng, giờ phút này Tiểu Thích bị ấn trên bàn rượu thoát không được, điện thoại di động cũng bị tên móc túi móc đi mất.

Du Chiêu thấy Tiểu Thích không nhận điện thoại liền đoán được bảy tám phần, trong lòng càng sốt ruột.

Từ trước tới giờ y vẫn luôn cho mình là một khối sắt, chỉ có khuyết thiếu trời sinh của omega là y không có cách nào chiến thắng...

Y phát hiện ý thức của mình đã có chút mơ hồ, liền lấy bút máy mang bên người đâm mu bàn tay chính mình.

Mu bàn tay lập tức chảy máu nhưng y cũng thanh tỉnh không ít. Thừa dịp còn chút sức lực cùng tỉnh táo, Du Chiêu nhìn quanh bốn phía, thấy phòng rửa tay có một cái biển "Đang dọn dẹp" liền vội vã treo lên, thuận thế đóng cửa phòng rửa tay.

Y đem tất cả miếng dán ngăn tin tức tố bên người dán lên, tránh chính mình phát tình tin tức tố quá nồng hấp dẫn kẻ khác. Sau đó y soạn một cái tin nhắn, gửi tin nhắn cầu cứu khẩn cấp cho tất cả mọi người___ Đương nhiên, người có thể dựa vào như thế không có nhiều.

Bây giờ... Chỉ có thể chậm chạp chờ đợi cứu viện.

Y đem chính mình khóa trong phòng vệ sinh riêng, dùng ca-ra-vat chặn miệng, xé rách áo khoác quấn mình vào bồn cầu.

Y biết tình trạng này rất lúng túng nhưng y tin tưởng cứu viện chốc lát sẽ đến. Có thể người trong "danh sách" của y sẽ không để y chờ quá lâu.

Không nghĩ tới, có người tới càng nhanh.

Khuất Kinh đi tới trước cửa phòng rửa tay, nhìn tấm biển "Đang dọn dẹp" lông mày cau lại, gõ cửa hai lần không thấy người đáp lại. Hắn đẩy cửa vào, lập tức phát hiện trong không khí tràn ngập một luồng khí tức kì dị, không nói được là cái gì.

Hắn vốn là một alpha tin tức tố nồng độ đặc biệt cao, bởi vậy đối với tin tức tố của omega rất mẫn cảm. Hắn ở trong phòng rửa tay tìm tòi, phát hiện tất cả phòng ngăn đều mở, ngoại từ một phòng ___ Bức tường ngăn kia tỏa ra một loại khí tức vi diệu.

Phảng phất như có một đóa hoa ở bên trong lại bị lồng pha lê phong bế lại chỉ có thể tản ra từng tia từng sợi mùi hương, giống như mưa bụi.

Khuất Kinh gõ gõ cửa phòng ngăn, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh bên trong.

Kì quái... Hắn nghe được tiếng nghẹn ngào ___ sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì đi?

Khuất Kinh nhíu mày, phá cửa.

Cửa mở ra, Khuất Kinh không thể không thừa nhận chính mình rất kinh ngạc.

Omega dáng dấp tuấn mỹ, cái cổ thon dài mang theo mùi mồ hôi. Áo sơ mi trắng đã bị mồ hôi thấm ướt, đường nét mơ hồ hiện lên rõ ràng, hai tay hai chân bị quần áo trói chặt, giữa đôi môi phấn hồng ngậm lấy ca-ra-vat lụa, ánh mắt mê man. Thời khắc nhìn thấy hắn đôi mắt mỹ nhân liền sáng lên, như sao trên trời, như nước dưới biển.

Giờ khắc này Du Chiêu đã không còn bộ dáng băng lãnh thường ngày, cả người đều tỏa nhiệt.

Khuất Kinh không quen biết Du Chiêu mà Du Chiêu cũng không quen biết Khuất Kinh.

Du Chiêu nhìn thấy Khuất Kinh hai mắt liền sáng lên, vì trên người đối phương thơm ngào ngạt.

Hương vị của Khuất Kinh giống như lửa than đốt cháy, chậm rãi tỏa trong không khí, càng ngửi càng nồng, càng ngửi càng ấm.

Khuất Kinh ngồi xổm trước mặt Du Chiêu, tháo ca-ra-vat trong miệng y.

Du Chiêu gần như lập tức bật ra tiếng rên rỉ.

Hơi thở của y phả bên môi Khuất Kinh.

Khuất Kinh nghe được bên trong khí vị kia là mùi hoa mân côi. Mà so với hoa mân côi càng ngọt ngào, bên trên tích lại không phải nước, mà là mật ong.

Đây là một đại mỹ nhân hoa mân côi mật ong.

Khuất Kinh đem trói buộc trên người Du Chiêu đều giải khai, đại mỹ nhân hoa mân côi mật ong lập tức ngã oặt trong lồng ngực Khuất Kinh, mang theo nhiệt độ cơ thể khó có thể làm lơ.

Du Chiêu nhắm chặt hai mắt, tham lam kề sát đôi môi tại cổ Khuất Kinh. Nơi ấy truyền tới hương bạch xạ* khiến tâm hồn Du Chiêu như được gột rửa.

(*) Bạch xạ: Hương bạch đàn

"Ngoan, đừng cắn người nha." Khuất Kinh một bên vuốt ve tóc Du Chiêu, một bên cởi quần y.

Du Chiêu bình thường đều không lộ ra bộ vị với người khác ___ bạch oánh oánh, nhu thuận.

Tay Khuất Kinh đỡ eo Du Chiêu, cười nói: "Có thể đau một chút nha."

"A___" Du Chiêu kinh ngạc thốt lên một tiếng, đau đớn từ mông truyền đến... thuốc ức chế đặc biệt cũng đồng thời được truyền vào thân thể. Du Chiêu trong nháy mắt tỉnh lại.

Editor: Tùy Tiện

Lời tác giả: Bởi vì muốn Omega phát tình trong nháy mắt tỉnh táo nên mới tiêm thuốc ức chế đặc hiệu lên mông (mới không phải là cái gì sở thích kì lạ).


CHƯƠNG 2.

Hôm nay Khuất Kinh có thương vụ xã giao cả một ngày tại Uyển Dao Tửu.

Đối phương đánh giá Khuất Kinh, nói: "Nghe nói, tin tức tố alpha của cậu rất nồng nha..."

Khuất Kinh nhún nhún vai, gật đầu: "Anh là beta, cho nên khả năng cảm giác sẽ không đặc biệt rõ ràng."

"Cho nên omega sẽ cảm nhận rất rõ ràng?" Đối phương có chút ngạc nhiên nói.

"Xem tình huống đi." Khuất Kinh cười cười trả lời, "Có lúc đụng phải omega... Đặc biệt là trong thời kì đặc thù không có thuốc ức chế kia, bọn họ quấy nhiễu tôi rất nhiều..."

Đối phương cười ha ha: "Này có gì là quấy nhiễu? Cởi quần một cái là xong!"

"Đúng. Cởi quần, tiêm cho hắn thuốc ức chế." Khuất Kinh cười nói.

Đối phương vẫn cho là Khuất Kinh nói đùa, lại không biết trên người hắn thật sự mang theo thuốc ức chế. Ai dám phát tình với hắn, hắn liền cho người đó một châm.

Một bàn người uống rượu say tới mất hình tượng, chỉ có Khuất Kinh vẫn khống chế được tửu lượng. Hắn giả bộ say, kì thực vẫn rất thanh tỉnh.

Lúc hắn vừa tốt nghiệp quả thực hoàn toàn không quen kiểu "làm việc trên bàn rượu" như thế này. Thế nhưng muốn kiếm tiền, tự nhiên không thể coi thường bỏ mặc, đành phải nước chảy bèo trôi.

Một lão tổng có chút lớn tuổi vẫy cánh tay nói: "Nếu như cậu dám ở trong nhà vệ sinh của omega một phút mà không đưa tới hỗn loạn, tôi liền kí hợp đồng!"

Đổi thành lúc bình thường Khuất Kinh nhất định sẽ giả vờ say, không tiếp chuyện.

Muốn đối phương kí hợp đồng trong lòng Khuất Kinh tự có chiêu, không cần làm chuyện dư thừa như vậy. Nhưng ban nãy hắn đi nhà vệ sinh, phát hiện một omega đang quét dọn phòng vệ sinh bên kia, bên trong hẳn là không có ai. Hắn gật đầu, cười nói: "Được, tôi đi."

Mọi người đều trợn to mắt, alpha giống như Khuất Kinh tin tức tố cực nồng dám đi nhà vệ sinh của omega?

Trong tiếng ồn ào của mọi người hắn đi ra khỏi lô ghế riêng, thẳng hướng nhà vệ sinh omega.

Lão tổng đuổi thư kí đi cùng qua xem. Thư kí cách xa mấy mét thấy trước cửa phòng vệ sinh treo biển "Đang dọn dẹp" liền chẹp miệng một cái: "Xí! Không có ý tứ!" Sau đó quay đầu trờ về ghế lô cùng lão bản báo cáo "Khuất tổng chơi xấu".

Khuất Kinh kì thực không hề chơi xấu. Hắn cau mày gõ cửa hai lần liền tiến vào trong. Lúc này cư nhiên mới phát hiện, người dọn dẹp không gặp được, lại gặp phải một omega đang phát tình.

Hắn bảo trì tinh thần, đem quần đối phương cởi xuống, tiêm vào một lọ ức chế đặc biệt.

Mỹ nhân hoa mân côi mật ong tỉnh lại, sau khi thấy được Khuất Kinh đôi mắt tràn ngập hoảng sợ.

Khuất Kinh hỏi: "Cậu vẫn tốt chứ? Vì sao tự trói mình trong phòng vệ sinh?"

Du Chiêu không quen biết Khuất Kinh, tự nhiên sẽ có phòng bị. Y không nói một lời, chỉ yên lặng đẩy Khuất Kinh ra, loạng chà loạng choạng đứng lên.

Khuất Kinh muốn dìu y lại bị cự tuyệt: "Tôi có thể tự đứng lên. Cảm ơn anh."

Rõ ràng vừa mới đây bộ dáng nhiệt tình như lửa, đảo mắt liền lạnh như băng.

Lúc này, cứu binh của Du Chiêu cuối cùng đã tới. Đó là một omega thời thượng, tên Hoa Thì.

Hoa Thì vội vã chạy vào, thấy Du Chiêu quần áo xộc xệch lại cùng một alpha đứng chung, giật nảy mình, đi lên lôi kéo Du Chiêu hỏi: "Cậu không có chuyện gì chứ?"

Du Chiêu lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì."

Hoa Thì nghi ngờ đánh giá Khuất Kinh: "Anh là ai?"

Khuất Kinh có cảm giác khó có thể biện minh, chính mình lại xuất hiện trong nhà vệ sinh omega. Hắn suy nghĩ một chút, chỉ lọ rửa trên mặt đất, nói: "Tôi quét dọn nhà vệ sinh."

"?" Hoa Thì cùng Du Chiêu đều có chút ngạc nhiên.

Khi bọn họ vẫn còn ngây người hắn liền quay người li khai.

Hoa Thì thấy Khuất Kinh đi, vội vàng đem cửa phòng vệ sinh đóng lại, quay đầu hướng Du Chiêu nói: "Cậu không xảy ra chuyện gì đi?"

Du Chiêu lắc đầu một cái, nhớ tới tình cảnh ban nãy, tâm lí vừa vội vừa thẹn. Không nghĩ tới chính mình tại trước mặt một alpha xa lạ phát tình. Thực sự vô cùng nhục nhã.

Nhưng nghĩ lại, Du Chiêu cũng bất giác vui mừng. May mắn gặp được alpha này, còn giúp y tiêm thuốc ức chế. Nếu đổi thành một tên mang ý xấu...

Hoa Thì thấy Du Chiêu im lặng không nói, trong lòng càng nóng nảy: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Du Chiêu thấy Hoa Thì hấp tấp nóng nảy, vội vàng giải thích, "Cái gì cũng đều không phát sinh."

Hiện tại Du Chiêu quần áo xốc xếch, cả người chật vật, không tiện ở lại bữa tiệc liền đi về trước.

Bàn tiệc bên kia, Trình tổng Lưu tổng phát hiện Du Chiêu rời đi rất lâu không có trở lại, phẫn nộ nói: "Cái tên omega này cũng quá không khách khí, cư nhiên nửa đường bỏ đi cũng không kêu một tiếng..."

Nhìn Tiểu Thích "một mình chiến đấu" đã bị mọi người chuốc say, Du Ung đơn giản mang theo hai vị lão tổng đến nơi khác giải trí. Bàn luận diễn ra suôn sẻ, đêm đó liền đem hợp ước định xuống, hẹn ngày khác liền kí hợp đồng.

Du Ung tự nhiên cực kì khoái trá. Xưa nay đều là Du Chiêu cướp danh tiếng của hắn, không nghĩ tới cũng có ngày hắn cướp lại của Du Chiêu!

Ngày thứ hai, Du Ung cùng Du Chiêu chạm mặt trước cửa văn phòng. Du Ung mặt mày tươi cười ngăn cản y: "Ai nha anh trai, tối qua anh đi đâu vậy? Trình tổng Lưu tổng đều nhắc anh nha! Nói nếu anh có mặt liền đem hợp đồng kí kết. Chỉ là anh không có, liền tiện nghi tôi rồi, ha ha ha!"

Ý tứ này, Du Chiêu vừa nghe liền biết là trào phúng. Nhớ tới hôm qua chính mình đột nhiên mất không chế, liền biết Du Ung dùng thủ đoạn hèn hạ.

Du Chiêu trong lòng ghi hận trên mặt nhưng vẫn nhàn nhạt.

Ngược lại là Tiểu Thích, trong lòng giận dữ, chỉ nói: "Phía chúng tôi chưa bao giờ nghe nói tới chuyện kí hợp đồng!"

Du Ung cười nói: "Nhanh thôi, nhanh thôi. Hai ngày nữa, chờ tôi kí xong hợp đồng sẽ mời mọi người ăn cơm, ha!"

Nói xong, Du Ung vô cùng đắc chí mà đi.

Tiểu Thích tức giận không nhẹ, nói với Du Chiêu: "Chúng ta có hay không nên đối phó hắn...?"

"Không." Du Chiêu giơ tay ngăn cản, "Chờ chính hắn ngã ngựa."

Tiểu Thích ngược lại bội phục Du Chiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể giữ được bình tĩnh như thế. Nếu là hắn, đã sớm cầm chùy sắt đi tới nện Du Ung thành đầu chó.

Du Ung cũng cảm thấy kì quái. Hắn cho là Du Chiêu phải bị đả kích rất lớn, không nghĩ tới y thoạt nhìn rất bình tĩnh. Y giống như ngày thường làm công tác, không để lộ ra một chút sơ hở gì.

"Lẽ nào... Ngày hôm qua y không dùng thuốc ức chế cũng không xảy ra chuyện gì?" Du Ung không thể tin được.

Đường Đông bên cạnh Du Ung nhìn thấy liền nói: "Tôi đã sớm nói, Ung tổng nếu làm nên làm tới triệt để. Tìm người, tìm thợ chụp ảnh, đơn giản làm cho y thân bại danh liệt. Hiện tại làm một nửa bỏ một nửa, khiến y mang oán hận, ngược lại là mối họa lớn a."

Du Ung chần chờ nói: "Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn là huynh đệ."

Đường Đông lắc đầu: "Các ngài chỉ là cùng cha khác mẹ, không thể coi là anh em ruột thịt."

Mà Du Chiêu bên kia, làm xong công việc này hôm nay liền đúng giờ tan sở.

Tiểu Thích rất bất ngờ, bởi vì đối với loại người cuồng công việc như Du Chiêu mà nói "đúng giờ tan làm" chính là "về sớm".

"Chiêu tổng hôm nay về sớm như vậy?" Tiểu Thích hỏi.

Du Chiêu gật đầu, nói: "Đúng thế. Có việc."

"Có thể làm cho Chiêu tổng đúng giờ tan làm... Là việc lớn gì sao?"

"Không biết có tính hay không." Du Chiêu cầm cặp công văn, nhìn đồng hồ một chút, "Hẹn xem mắt."

Cằm Tiểu Thích nhất thời rơi trên đất ___ Chiêu tổng đi xem mắt???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo