C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 15.

Du chiêu trả lời: "Là thật."

Khương Tuệ Tức càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, tê cả da đầu: "Không thể a... Kia người ta gặp là ai?"

Du Chiêu vừa lái xe vừa nói: "Sẽ không phải là tên lừa đảo chứ?"

"Không thể." Khương Tuệ Tức cảm thấy tình huống kia cũng không giống như âm mưu, rồi lại nói: "Cháu có biết người tên Đoạn Khách Nghi hay không?"

"Ồ!" Du Chiêu bỗng lộ ra bộ dáng tỉnh ngộ, "Bác nói Đoạn tổng sao. A, đúng rồi, cháu nhất thời không nhớ ra được."

Khương Tuệ Tức nghi hoặc mà nhìn Du Chiêu. Du Chiêu thoải mái nở nụ cười, nói: "Đó là người ba omega của em trai cháu, cũng xem như ba cháu đi."

Khương Tuệ Tức càng thấy quái lạ: "Cháu và em trai không phải cùng một ba sinh ra sao?"

"Không phải. Ba ruột cháu mất sớm, Đoạn tổng là sau này cha cháu mới kết hôn cùng." Du Chiêu cười nói, "Cháu cũng không gọi ông ấy là ba, chỉ gọi là Đoạn tổng, cho nên lúc bác nhắc tới ba, cháu sẽ không phản ứng lại."

Khương Tuệ Tức nghe vậy gật đầu: "Ồ... Thì ra là như vậy a."

Du Chiêu lái xe tới trước một biệt thự trắng. Đó chính là nhà Khương Tuệ Tức.

Khương Tuệ Tức nhìn cửa sổ trong nhà lộ ra ánh đèn, liếc nhìn Du Chiêu một cái, nói: "Nếu không, cháu lên ngồi một chút?"

Du Chiêu liền nói: "Quá muộn rồi, cháu không quấy rầy nữa."

"Không phiền, tới uống chén trà đi." Khương Tuệ Tức nói.

Du Chiêu cũng không từ chối nữa, dừng xe trước gara nhà bà, cùng Khương Tuệ Tức đồng thời đi vào trong.

Tầng một không có ai, Khương Tuệ Tức dẫn Du Chiêu lên tầng hai. Hai người vừa đi tới chỗ rẽ cầu thang liền nghe thấy thanh âm cha Khuất: "Ta xem đối tượng hẹn hò kia của con cũng không phải là người đứng đắn..."

Lời này nói ra, Du Chiêu cũng có chút lúng túng. Để tránh càng thêm lúng túng, y liền ho khan hai tiếng, giương giọng nói: "Bác gái, lên cầu thang chậm một chút."

Cha Khuất cùng Khuất Kinh ngồi trên lầu đều nghe được tiếng Du Chiêu, có chút kinh ngạc, cũng không nói tiếp câu chuyện, ngẩng đầu nhìn liền thấy Du Chiêu cùng Khương Tuệ Tức từ dưới lầu đi lên.

"Làm sao em cũng tới?" Khuất Kinh đứng lên, cười nói, "Cũng không nói một tiếng?"

Du Chiêu cùng cha Khuất chào hỏi, liền nói với Khuất Kinh: "Tôi ở trên đường gặp bác gái, liền lái xe đưa bác trở về."

Cha Khuất lại nói: "Hiện tại đón xe rất thuận tiện, cậu cũng không cần lấy lòng như vậy. Trời tối như vậy, đưa đi đón về một hồi cũng phiền phức."

"Phải a." Khuất Kinh gật đầu, nói "Nếu không hôm nay em liền ở lại nhà chúng tôi đi?"

Du Chiêu lắc đầu cười: "Không cần, tôi còn phải trở về."

"Là tôi bảo Du Chiêu tới uống chén trà." Khương Tuệ Tức nói.

Cha Khuất không còn gì để nói, hừ lạnh một tiếng, cầm điều khiển mở tivi, cũng không cùng Du Chiêu nói chuyện.

Du Chiêu tự nhiên là lúng túng, nhưng chỉ cần xem đối phương thành khách hàng, kia liền không quá khó chịu.

Khách hàng mà, đùa giỡn sắc mặt là điều rất bình thường.

Du Chiêu bồi Khương Tuệ Tức ngồi xuống, cùng bà nói chuyện phiếm vài câu. Khương Tuệ Tức lại hỏi tình huống gia đình Du Chiêu, y nghĩ nếu đã muốn kết thân, cũng không tiện che dấu, liền đơn giản giới thiệu qua một chút quan hệ phức tạp trong gia đình.

Cha Khuất ở một bên nghe đến nhíu chặt lông mày: "Sao phức tạp như vậy?"

Khương Tuệ Tức cười lạnh, nói: "Ông không phải là xem tivi rất chuyên tâm sao? Tại sao lại nói?"

Cha Khuất lải nhải: "Tôi là nói nội dung bộ phim truyền hình này phức tạp, bà cho là tôi nói cái gì?"

Mấy người nói chuyện một chốc, lại nghe thấy ngoài cửa sấm chớp lóe đến, sau đó chính là mưa rào trút xuống.

Khương Tuệ Tức đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nói: "Mưa bão lớn như vậy, Du Chiêu a, đêm nay cháu đừng trở về nữa."

Khuất Kinh gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Cha Khuất lạnh lùng liếc Du Chiêu một cái, ánh mắt giống như đang nhìn Đát Kỉ trên tivi.

Du Chiêu suy nghĩ một chút, trên mặt có chút do dự.

Khương Tuệ Tức còn nói: "Ai nha, không có chuyện gì, nhà chúng ta có rất nhiều phòng cho khách."

Du Chiêu nghe đến có phòng khách, mới miễn cưỡng đáp ứng.

Khương Tuệ Tức dẫn Du Chiêu tới khách phòng, mở đèn giúp y, chỉ nói: "Cháu không gọi điện về nhà, báo với gia đình một tiếng sao?"

"Không cần." Du Chiêu nói, "Bọn họ không quản cháu."

Thực tế, Du gia vẫn quản con cháu. Hiện tại muốn không về nhà cũng phải nói trước một tiếng, bởi vì bọn họ mỗi sáng muốn bốn người cùng ăn bữa sáng.

Thế nhưng, Du Chiêu cân nhắc tình huống hiện tại, quyết định trước mặt Khương Tuệ Tức bày ra bộ dáng "đứa con bị ghét bỏ" nên có: "Bọn họ không quá để ý cháu. E rằng cháu không về nhà bọn họ cũng sẽ không phát hiện."

Bản năng người mẹ trong Khương Tuệ Tức lập tức dâng trào, đỡ vai Du Chiêu an ủi một trận mới rời khỏi.

Nhìn Khương Tuệ Tức rời đi, Du Chiêu ngồi trong phòng khách gọi điện thoại cho người nhà: "Hôm nay con đi gặp khách tại ngoại ô, hiện tại mưa lớn nên sẽ không về được."

Lý do này rất đầy đủ, cha y cũng không nghi ngờ, rất nhanh liền đồng ý: "Vậy chính con cẩn thận một chút. Sáng mai không cần trở về ăn sáng, chính mình đến công ty đi."

Du Chiêu cúp điện thoại, ngã nằm trên giường, lúc chuẩn bị ngủ điện thoại di động lại vang lên.

Y cầm di động lên nhìn, là Khuất Kinh gửi tin nhắn: Đến phòng tôi.

Tôi không phải người tùy tiện ___ Du Chiêu trong lòng nghĩ nghĩ.

Năm phút sau, Du Chiêu đứng trước cửa phòng Khuất Kinh. Nhìn cánh cửa đóng kín, Du Chiêu vẫn có chút do dự, lại sợ bị người nhìn thấy, suy nghĩ một chút, vẫn muốn quay đi, không nghĩ tới cửa lại mở.

Khuất Kinh mặc bộ áo ngủ màu xanh lam, chống lên cạnh cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Du Chiêu.

Du Chiêu lạnh nhạt nói: "Anh kêu tôi tới làm gì?"

Khuất Kinh nói: "Tán gẫu nha."

"Đi thư phòng tán gẫu sao?" Du Chiêu nghi ngờ nói.

"Đến đều đã đến." Khuất Kinh vừa nói vừa đem Du Chiêu kéo vào phòng.

Du Chiêu thình lình bị lôi đi, lảo đảo một cái, ngã vào lồng ngực Khuất Kinh, lập tức ngửi thấy mùi bạch đàn.

Du Chiêu giật mình: Làm sao mình lại ngửi thấy tin tức tố của anh ta...?

Du Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này mới nhớ tới ba mươi phút trước nên đổi miếng dán, mà lúc ấy cùng bác gái nói chuyện, trong lúc nhất thời liền quên mất.

Nghĩ tới đây, Du Chiêu có chút khẩn trương sờ sờ sau gáy mình.

Khuất Kinh thoáng nhìn Du Chiêu bít lấy miếng dán, liền cười nói: "Được, tôi đáp ứng em, ngày hôm nay sẽ không động vào miếng dán của em, được không?"

Du Chiêu bất đắc dĩ nói: "Anh đến cùng muốn cùng tôi tán gẫu cái gì? Là việc quan trọng sao?"

Du Chiêu nghĩ, hơn nửa đêm gọi y tới đây, không muốn xé miếng ngăn tin tức tố của y, hẳn là thật sự muốn nói chuyện?

"Đúng vậy. Hiếm khi em tới đây một chuyến, cho em xem cái này." Khuất Kinh giới thiệu một chút với Du Chiêu.

Du Chiêu đi tới một góc phòng, chỗ đó đặt một bộ bàn ghế, trên bài có laptop cùng một ít sách.

Khuất Kinh từ ngăn kéo bàn học lấy ra một cuốn sổ dày, đưa cho Du Chiêu: "Lần đầu tiên bạn trai tới nhà, không phải đều muốn xem cái này sao?"

Du Chiêu hơi kinh ngạc: "Album ảnh?"

Du Chiêu lật album liền thấy ảnh cũ của Khuất Kinh. Du Chiêu nổi lên hứng thú, ngồi xuống ghế tựa, bắt đầu lật xem album.

Thấy ghế tựa bị chiếm, Khuất Kinh liền ngồi lên bàn, hai chân dài gác bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, buồn bực ngán ngẩm nhìn trần nhà, qua chốc lát lại cúi đầu xem Du Chiêu.

Du Chiêu cúi đầu nhìn album, từ vị trí của Khuất Kinh có thể nhìn thấy lông mi của y theo mỗi cái chớp mắt mà rung động, cực dễ nhìn.

Khuất Kinh không khỏi kề sát lại.

Du Chiêu vẫn đang lật mở album, bỗng nhiên ngửi thấy hương bạch đàn nồng đậm, tim kịch liệt nảy lên.

Du Chiêu bỗng nhiên khép lại album, nói: "Còn lại lần tới tôi xem sau."

Khuất Kinh nhìn chằm chằm Du Chiêu nửa ngày, nói: "Mặt em thật là đỏ a." Nói rồi tay áp lên trán Du chiêu, "Nóng lên rồi."

Du Chiêu bị Khuất Kinh đụng chạm, trong nháy mắt mặt đỏ như thiêu, hô hấp dồn dập.

Khuất Kinh thấy sắc mặt Du Chiêu đỏ lên, hô hấp dồn dập, trán nóng, liền đỡ lấy Du Chiêu, nói: "Em phát sốt?"

Du Chiêu cố gắng giữ lại một tia lí trí, mạnh miệng phủ nhận: "Nói bậy. Tôi không có phát tao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo