C29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 29.

Du Chiêu rời khỏi nhà Khuất Kinh, về tới nhà mình, trái lại có một loại cảm giác không thoải mái.

Rõ ràng y "về nhà" a...

Du Chiêu vào tới trong nhà, cảm giác bức bối___ Trước đây y không biết, chính mình như thế nào không thích về nhà. Tới công ty hay về nhà đối với y mà nói không có gì khác nhau. Không thoải mái cũng không vui, không sốt sắng cũng không kích thích.

Hiện tại, ngược lại lại cảm giác mệt mỏi khó giải thích được.

Du Chiêu về nhà việc đầu tiên là về phòng. Sau khi tới phòng riêng y mới cảm thấy có chút an toàn. Phòng của y là phòng xép, có phòng tắm độc lập. Lúc nhỏ, y có thể ở trong phòng cả ngày không ra ngoài. Chờ khi lớn hơn một chút, y có thể lựa chọn ở công ty tăng ca, xuất ngoại xã giao, căn phòng xép này liền biến thành phòng trọ, thuận tiện để Du chiêu rửa mặt nghỉ ngơi mà thôi.

Xưa nay Du chiêu đối với nơi này đều là thỏa mãn.

Thế nhưng, hiện tại khi Du Chiêu tắm rửa xong, nằm trên giường của mình, y lại nghĩ tới chăn gối của Khuất Kinh.

Bỗng dưng nhớ nhung.

Du Chiêu nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.

***

Sáng sớm ngày thứ hai, Du Chiêu như thường lệ rời giường, sau khi rửa mặt liền xuống phòng ăn, tham dự bữa sáng bắt buộc mỗi ngày___ Bữa sáng đối với Du Chiêu mà nói giống như Thần hội, không dễ chịu, không ý nghĩ nhưng lại nhất định phải tham dự.

Nhưng cũng tốt, hôm nay Du Chiêu có chuyện muốn tuyên bố.

Y nói với Du Hải: "Hải tổng, nói đến, trước con cùng cha đề cập tới___"

"Hả?" Du Hải cau mày suy nghĩ một chút, nhìn mặt con trai, lại không nhớ nổi chuyện đại sự cả đời của y, chỉ nói, "Là chuyện kí kết hợp đồng với tập đoàn lớn sao?"

"Há, không phải cái kia." Du Chiêu vội vàng nói, "Là việc tranh thủ gặp mặt trưởng bối của Khuất Kinh."

Du Hải nghe vậy, trên mặt có chút không nhịn được, mang theo áy náy nói: "Há, phải... Là có chuyện như thế. Nhìn xem ta đều quên mất."

Đoạn Khách Nghi cùng Du Ung ngồi bên bàn nghe thấy, sắc mặt cũng hơi có biến hóa.

Đoạn Khách Nghi nở nụ cười, nói: "Không phải là cha ngươi không rảnh! Lần trước ta đã gặp qua mẹ chồng tương lai của ngươi. Ha ha."

Du Chiêu nhân tiện nói: "Đã như vậy, không bằng lần sau Hải tổng đi gặp là được."

Đoạn Khách Nghi vội vàng nói: "Này sao có thể? Như vậy dường như là ta không coi trọng bọn họ. Ta xem, lần tới gặp mặt người nhà, còn phải đem theo Ung Nhi đi cùng."

Du Chiêu nghĩ tới cảnh tượng kia có chút đau đầu, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Vậy phải xem Ung tổng có rảnh rỗi hay không."

Du Ung nở nụ cười: "Kia nhất định phải rảnh a. Anh là anh trai của em a!"

"Ừm." Du Chiêu nói, "Cứ quyết định như vậy, xem Hải tổng lúc nào thì rảnh rỗi."

Du Hải nhớ trước kia đúng là Du Chiêu đã đề cập tới việc gặp mặt trưởng bối hai bên. Mà khi đó vừa vặn Du Hải đi công tác, sau khi về liền quên. Chuyện khác thì thôi, nhưng chuyện đại sự cả đời của con trai cũng quên, cũng có chút tâm thái xin lỗi, khẩn trương một chút, cầm xem lịch công tác lật xem: "Ừm... Thứ ba tuần sau đi! Buổi tối thứ ba tuần sau thế nào? Con cũng hỏi thăm một chút trưởng bối bên kia."

"Được." Du Chiêu gật đầu, "Tạm thời cứ quyết định như vậy."

Đoạn Khách Nghi đối với việc kết hôn của Du Chiêu cảm thấy rất vi diệu. Hắn vừa không thích thứ "nghiệt chủng" như Du Chiêu lắc lư trước mặt hắn, nhưng lại không muốn Du Chiêu tìm được con rể tốt, mặt mày rạng rỡ rời khỏi cái nhà này. Trong ảo tưởng của hắn, cảnh tượng tốt đẹp nhất chính là Du Chiêu vô hạn chán nản bị đuổi ra khỏi cửa, càng thảm càng tốt, như vậy hắn mới sảng khoái.

Biết được Khuất Kinh cùng Du Chiêu hẹn hò, Đoạn Khách Nghi liền tra rất nhiều tư liệu về Khuất Kinh, càng xem càng cảm thấy điều kiện của Khuất Kinh ưu tú, sợ rằng đối tượng mà hắn tìm cho Du Ung đều thua kém. Sau này hai anh em đều kết hôn, chỉ sợ so sánh đối tượng kết hôn, Du Ung liền bị Du Chiêu hạ thấp, cho nên Đoạn Khách Nghi càng nghĩ càng khó chịu.

Đến buổi tối thứ ba, Đoạn Khách Nghi vẫn nhiệt tình bắt chuyện với cha mẹ Khuất Kinh, thoạt nhìn không có gì không vui. Nhưng khi hắn nhìn thấy Khuất Kinh một thân chính trang tới, mắt vẫn sáng lên, nửa ngày trong lòng lại tối sầm: Người tốt như vậy sao lại đến phiên Du Chiêu?

Thời điểm Du Hải nhìn thấy Khuất Kinh mắt cũng sáng lên, thập phần thưởng thức, đối Du Ung nói: "Ngươi cũng là alpha, phải theo người ta hảo hảo mà học tập."

Du Ung ghét nhất là cha hắn so sánh với alpha khác, trong lòng không thoải mái nhưng vẫn mỉm cười: "Ha ha, tài nghệ của Khuất tổng, cũng không phải người khác tùy tiện là có thể học được!"

Đoạn Khách Nghi cười nói: "Vậy sau này là người một nhà, thân cận lẫn nhau, con có thể học tập được càng nhiều."

Du Ung liền nói: "Nhanh như vậy đã là người một nhà sao? Du gia chúng ta cũng không có tùy tiện như vậy!"

Lời này nói ra, sắc mặt của mọi người đều biến hóa vi diệu. Du Hải ho khan hai tiếng, nói: "Ăn nói!" Lại cười nói với gia đình Khuất Kinh, "Con trai chúng tôi từ nhỏ được nuông chiều, không biết quy củ."

Khương Tuệ Tức cũng treo lên khuôn mặt tươi cười: "Không có chuyện gì, còn trẻ mà."

Cha Khuất lại cười lạnh: "Đều sắp ba mươi mà còn nhỏ, đó là đầu óc không phát triển!"

Làn này đến phiên Du gia sắc mặt khó coi.

Trán Du Chiêu không tự chủ đổ mồ hôi: Bữa cơm này thật sự có thể bình yên ăn xong sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo