C62 + C63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 62.

Không chỉ Thang Kha, Hoa Thì cũng nhìn ra quan hệ giữa Khuất Kinh cùng Du Chiêu tựa hồ trở nên thân mật hơn.

Không phải bằng mấy hành động buồn nôn, mà trong lơ đãng biểu lộ ra. Dù Khuất Kinh và Du Chiêu không ở trước mặt người khác ôm hôn, vẫn lan tỏa sự ngọt ngào tự nhiên.

Nhớ tới lần trước ăn cơm ở Hỉ Phúc Lâu, tuy nói Khuất Kinh và Du Chiêu đã là vợ chồng, thoạt nhìn vẫn có chút xa cách. Hiện tại, hai người như bởi trong mật ngọt, tràn ngập hiểu ngầm.

Hoa Thì không nhịn được nháy mắt với Du Chiêu: "Xem ra tuần trăng mật của hai người rất đáng giá a!"

Thang Kha lại lắc đầu: "Tôi thấy không hẳn, bọn họ một cái hoạt động cũng không thèm trải nghiệm." Đều là tiền a!

Hoa Thì nghe vậy che miệng cười: "Một cái cũng không chơi? Vậy chẳng phải các cậu đều ở...?"

Du Chiêu có chút ngượng ngùng.

Hoa Thì lại nói: "Vậy còn không đáng giá? Tôi thấy rất đáng!"

Thang Kha cũng muốn nói: Giá trị cái lông? Chỗ nào không thuê phòng được mà nhất định phải tới Maldives?

Nhưng là một người chính trực, Thang Kha không thể không lựa lời.

Du Chiêu ở Maldives nói chính y không thích Maldives, sau đó liền trải qua kì phát tình đầu tiên trong đời. Y cảm thấy nhân sinh của mình dường như đổi mới, mà Khuất Kinh đối với y mà nói càng thân mật.

Ngươi hỏi cụ thể ở chỗ nào, chính là Du Chiêu có thể tự nhiên ở trước mặt Khuất Kinh thay quần áo.

Lúc trước, dù đã kết hôn, còn thân mật nhiều lần, nhưng Du Chiêu thay quần áo vẫn sẽ đi tới phòng thay đồ. Ban đầu Khuất Kinh còn cảm thấy kì quái, bởi vì hắn thay đồ sẽ không "trốn" như vậy.

Mà Khuất Kinh tỉ mỉ nghĩ lại: Hoa mân côi e lệ đó mà, thật đáng yêu.

Trải qua kì phát tình ở Maldives Du Chiêu cũng không tránh né Khuất Kinh mỗi lần thay quần áo nữa.

Khuất Kinh nhìn biến hóa này, thầm nghĩ: Hoa mân côi không xấu hổ nữa, thật đáng yêu.

Tóm lại Khuất Kinh cảm thấy Du Chiêu bộ dáng nào cũng đẹp. Cho dù là hạt đường, hạt cát, vuông tròn méo mó, ăn vào trong miệng đều ngọt ngào.

Hòa Thì vừa ăn cua vừa nói: "Cua đồng nên uống với hoàng tửu." Vì vậy, Hoa Thì liền giống con ếch nhảy rầm rầm bắt đầu rót rượu. Thang Kha nhìn không được, chỉ nói: "Biết cậu ăn cua muốn uống rượu, không biết còn tưởng cậu muốn làm cua ở trong bụng say chết."

Hoa Thì lườm hắn một cái: "Anh quản tôi?"

Thang Kha liền ngậm miệng.

Du Chiêu cũng ngăn: "Cậu đừng uống nhiều... Không phải..." Du Chiêu muốn nói tới chứng 'say rượu mất lý trí' của Hoa Thì, nhưng cảm thấy Khuất Kinh là alpha, không thích hợp, chỉ nói: "Bác sĩ không phải đã dặn uống ít đi sao?"

Hoa Thì lại nói: "Không sao, đợi chút nữa kêu Thang Kha đưa tớ trở về là được."

Khuất Kinh nở nụ cười: "Cậu sai khiến phụ tá của tôi ngược lại rất thoải mái a."

Hoa Thì cũng cười: "Đây không phải giúp người làm niềm vui sao! Ngài là người tốt bụng, mới có thể lấy được một người vợ omega tốt vậy a."

Khuất Kinh bị khen như vậy rất thỏa mãn, hướng Thang Kha dặn dò: "Đợi chút nữa cậu nhớ đưa Hoa Thì trở về."

Thang Kha bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, sếp."

Hoa Thì uống hai chén, liền nằm nhoài trên bàn ngủ. Khuất Kinh vừa vặn cùng Du Chiêu về nhà, liền nhợng Thang Kha đưa Hoa Thì đi. Thang Kha đáp ứng. Khuất Kinh liền dẫn Du Chiêu đu trước.

Thang Kha một mình đỡ Hoa Thì xuống lầu, Hoa Thì dựa vào tường, bộ dạng say bất tỉnh nhân sự. Xem điệu bộ này, là muốn Thang Kha ôm hắn xuống lầu. Thang Kha đẩy hắn vào tường, một bên bước xuống bậc thang, hỏi: "Cậu xem đây là cái gì?"

Hoa Thì tỉnh tỉnh mê mê, nói: "Bậc thang a."

"Đúng, cậu nhận ra được bậc thang?" Thang Kha nói, "Thấy bậc thì bước xuống đi."

Hoa Thì không thích: "Anh có ý gì?"

Thang Kha nói: "Cậu còn giả say?"

Hoa Thì hừ một tiếng: "Tôi nói say thì chính là say, ông chủ anh bảo anh đưa tôi về, nghe thấy không?"

Thang Kha liền vươn tay ra, đỡ Hoa Thì đi. Lần này Hoa Thì cũng không lộn xộn, quả nhiên nhìn bậc thang đi xuống. Thang Kha mở xe Hoa Thì, đưa hắn về nhà. Vừa vào cửa Hoa Thì liền như nhện tinh quấn lấy Thang Kha. Thang Kha lại giống như Đường Tăng, luôn miệng niệm chú: "Thân tại tiên tại phật, há có thể bị tửu sắc mê hoặc! Trong bụng chữ tửu có một thanh kiếm, trên đầu chữ sắc có một thanh đao! Thí chủ, quay đầu là bờ a!"

Hoa Thì đau đầu, nghe được câu 'trong bụng chữ tửu có một thanh kiếm, trên đầu chữ sắc có một thanh đao' nhân tiện nói: "Đao kiếm của anh phóng không cần sợ gỉ!"

Thang Kha bị nghẹn.

Hoa Thì lại đưa tay, nói: "Tôi giúp anh mài mài một chút!"

Thang Kha đưa Hoa Thì lên giường, dùng chăn bao lại, ngăn cản hành vi quấy rối của hắn. Hoa Thì ở trong chăn đạp tới đạp lui, nửa ngày mới thoát ra được, lớn tiếng mắng: "Anh muốn buồn chết lão tử!"

"A di đà phật." Thang Kha niệm, "Cậu xem hiện tại có phải cậu tỉnh táo hơn không?"

Trải qua một phen giãy giụa, Hoa Thì xác thực là thanh tỉnh một ít, nhưng trong lòng vẫn chà xát bốc lửa: "Có phải anh phương diện kia không được không? Tôi CMN là một vưu vật như thế..."

Thang Kha ngắt lời: "Cậu uống quá nhiều. Ngày mai sẽ đau đầu, nhớ tới chuyện đêm nay giữa chúng ta sẽ càng thêm đau đầu. Sau này nên uống ít đi." Nói xong Thang Kha liền vỗ vỗ khăn trải giường nhăn nhúm, đứng dậy rời đi.

Chờ sau khi đi, Thang Kha liền nhắn tin cho Khuất Kinh, báo cáo mình đã đưa Hoa Thì an toàn về nhà.

Khuất Kinh nhận được tin liền nói cho Du Chiêu: "Thang Kha đã đưa Hoa Thì về nhà an toàn rồi."

Du Chiêu nghe vậy gật đầu, một bên nằm ở trên giường, vừa nói: "Anh thấy Thang Kha và Hoa Thì có phải có chút gì đó không?"

"Cái gì nha?" Khuất Kinh nghe không hiểu.

"Không có chuyện gì, có thể là do em nghĩ nhiều..." Du Chiêu cũng lắc đầu một cái.

Khuất Kinh phục hồi tinh thần, nói: "A! Không phải em ám chỉ Thang Kha và Hoa Thì có quan hệ XX chứ?"

"Em không có." Du Chiêu vội vàng nói, "Em chỉ thấy bọn họ có chút ám muội."

"Không thể." Khuất Kinh nói như đinh đóng cột, "Anh hiểu Thang Kha, hắn bề ngoài là một thanh niên, bên trong lại chính là một lão hòa thượng."

"Người ta là một beta trầm ổn, cũng không thể nói là hòa thượng ạ. Dù sao cũng phải tìm bạn đời."

"Cậu ta là một lão hòa thượng, cho dù tìm bạn đời cũng sẽ tìm một ni cô về nhà cùng nhau niệm kinh. Dù sao cũng không thể tìm một hoa hồ điệp."

Du Chiêu cảm thấy lời này rất buồn cười, cũng không cãi lại, bỏ qua đề tài này liền cùng Khuất Kinh đi nghỉ. Sáng ngày thứ hai, sau khi kết thúc tuần trăng mật, hai vị tổng tài vẫn phải đi làm.

Du Chiêu đem theo tâm tình mới mẻ, mở xe mới, tới công ty mới.

Mọi người đều đang chờ. Davi tới nói cho Du Chiêu một tin tức tốt, khách hàng đầu tiên mà Du Chiêu giao cho hắn đã gật đầu, hôm nay liền kí hợp đồng.

"Nếu không, đợi chút nữa Chiêu tổng cùng đi?" Davi hỏi.

Du Chiêu nói: "Không cần. Hợp đồng kiểu này trước đây anh còn kí nhiều hơn tôi, tôi có gì không yên lòng đây?"

"Không phải sợ Chiêu tổng không yên lòng, là tôi muốn dính chút hỉ khí của ngài a. Mọi việc suôn sẻ hơn thôi!" Davi cười nói.

Vị khách hàng mới này tên là Đỗ Thương Linh, là ông chủ công ty sản xuất mật ong. Công ty này quy mô không lớn, cho dù là hợp đồng trước đây kí với Du thị cũng không coi là gì. Thế nhưng đối với Tiểu Thiện Công Một – một công ty nhỏ sắp đóng cửa, lại có thể xem như kho báu.

Ngày hôm nay Đỗ Thương Linh có chút không đúng, nhìn thấy Du Chiêu liền nở nụ cười: "Ta mới thấy ở gara có một chiếc Cadillac màu tím, là của cậu sao?"

Du Chiêu trả lời: "Phải."

Đỗ Thương Linh nói: "Đây chính là phiên bản giới hạn, hơn nữa rất chói mắt, không quá giống phong cách của cậu a."

Du Chiêu cười đáp: "Là chồng tôi tặng."

Đỗ Thương Linh cũng cười: "Xe chồng tặng, công ty chồng mua, không phải quần áo trên người Chiêu tổng cũng là của chồng chứ?"

Du Chiêu bị chế nhạo như vậy cũng không cảm thấy bị nhục nhã, trái lại giác ngộ ra điểm lạ: Khách hàng này trước đó đã nói chuyện xong, sao bỗng nhiên lại xảo quyệt lên? Sau lưng nhất định có điều mờ ám.

Ngược lại là Davi, có hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới Đỗ Thương Linh tự dưng lại quay ra mạo phạm Du Chiêu như vậy. Mà cuối cùng đối phương là khách hàng, Davi làm kinh doanh, vẫn phải mang khuôn mặt tươi cười tiếp đón, đành lấy ra hợp đồng, nói: "Đỗ tổng nhìn xem hợp đồng này còn vấn đề gì hay không?"

Nhìn thái độ Đỗ Phương Linh vừa nãy Davi liền nghĩ ngày hôm nay sợ là không kí được. Không nghĩ tới Đỗ Thương Linh bút lớn vung lên một cái, đem hợp đồng kí xuống, cuối cùng nói: "Du Chiêu a, cậu nên cảm ơn Khách Nghi. Là hắn nhượng tôi chăm sóc sinh ý của cậu nhiều hơn a."

Du Chiêu có chút đau đầu: Không nghĩ tới rước được một vị Phật a!

Chờ Đỗ Thương Linh vừa đi, Du Chiêu cùng Davi tiến vào văn phòng nói chuyện. Du Chiêu chỉ nói: "Xem ra mấy ngày này Đoạn Khách Nghi cũng không nhàn rỗi. Biết chúng ta chuẩn bị kí với Đỗ Thương Linh liền từ chỗ ông ta ra tay."

"Này cũng kì quái. Nếu ông ta muốn gây bất lợi cho Chiêu tổng không phải nên nhắc nhở Đỗ Thương Linh đừng kí với chúng ta sao?" Davi không rõ.

"Tôi và ông ta vẫn tính là người một nhà, không thể trở mặt. Nếu ông ta ngăn căn khách hàng của tôi, là ông ta xấu mặt." Du Chiêu nói, "Ngược lại nếu ông ta làm như hiện tại, chính là tôi thiếu nợ ân tình. Về sau muốn thông qua khách hàng dằn vặt chúng ta, chúng ta không phải khom lưng hầu hạ? Bằng không, chúng ta chính là không có năng lực, còn phụ ân tình của ông ta."

"Rước một vị phật a." Davi thở dài.

Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu Đoạn Khách Nghi đã đưa người tới, chúng ta đơn giản nhận thôi... Hai ngày nữa Đoạn Khách Nghi sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh từ thiện đúng không?"

"Hình như thế." Kì thực Davi cũng không quan tâm phương diện này, chỉ có thể hàm hồ trả lời.

Du Chiêu ngược lại biết rõ. Đoạn Khách Nghi bản thân không có sự nghiệp, vẫn luôn làm tròn chức vị phu nhân xã giao, cho nên thường thường sẽ tổ chức triển lãm, mở rộng giao thiệp, cũng hay làm từ thiện nâng cao thanh danh. Hai ngày tới Đoạn Khách Nghi có một buổi triển lãm tranh, còn phát thư mời cho Du Chiêu.

Vốn Du Chiêu định lấy cơ bận công việc không đi ___ Dù sao y cũng rất ít tham gia các hoạt động của Đoạn Khách Nghi, mà Đoạn Khách Nghi cũng không thích hắn tham gia. Bình thường, Đoạn Khách Nghi xã giao mời y, y cũng xã giao từ chối, đôi bên ngầm hiểu.

Nhưng mà hiện tại Du Chiêu không nghĩ thành toàn, nhấc điện thoại gọi cho Tiểu Thích: "Hôm khai trương, có phải Hạ Đào gửi một bức họa tới chúc mừng không?"

"Phải ạ." Tiểu Thích trả lời, "Sao vậy?"

Du Chiêu nói: "Bọc lại. Hai ngày nữa mang đi tặng người."

Tiểu Thích cảm thấy kì quái: "Không đúng, Hạ Đào không phải danh họa, nghiệp dư như vậy cũng thích hợp là lễ vật sao?"

"Cái này thì dễ giải quyết." Du Chiêu nói, "Đầu tiên cậu đem bức họa này tới phòng trưng bày của Stephen, sau đó chúng ta dùng mười lăm vạn mua lại bức họa này, không phải nó liền đáng giá mười lăm vạn sao? Lễ vật như vậy đủ thể diện đi? Cậu gọi cho Stephen, bảo anh ta làm đi."

CHƯƠNG 63.

Nếu đã dùng tranh của Hạ Đào 'mượn hoa hiến Phật*', Du Chiêu thầm nghĩ vẫn nên báo trước Hạ Đào một tiếng.

(*) Mượn hoa hiến Phật: mượn hoa của người khác dâng lên Phật; nghĩa xấu: chỉ người xảo quyệt; nghĩa tốt: người khiêm tốn, làm việc tốt nhưng ko nhận về mình

Kì thực Du Chiêu không muốn thâm giao với người này. Xét tới mối quan hệ giữa Hạ Đào và Hạ Lăng, Hạ Đào và Du Hải, dù Hạ Đào ngọt ngào khả ái thế nào, Du Chiêu đối với cậu ta không thân cũng chả thích.

Có điều, nói đi phải nói lại, đối với Du Chiêu, Hạ Đào dù sao cũng tốt hơn so với Đoạn Khách Nghi. Du Chiêu có thể cho Đoạn Khách nghi mặt mũi, không thể không giảng lễ nghĩa với Hạ Đào.

Du Chiêu liền gọi điện hỏi Hạ Đào, ý tứ cũng rất rõ ràng. Lấy tranh của Hạ Đào làm lễ vật sẽ khiến Đoạn Khách Nghi ghi hận Hạ Đào. Du Chiêu nói trước với Hạ Đào, miễn cho sau này mọi người khó xử. Nếu Hạ Đạo thật sự không muốn, Du Chiêu cũng sẽ không miễn cưỡng.

Cùng ngày, lúc Du Chiêu 'đi ngang qua' Du thị, liền gọi điện hẹn Hạ Đào uống cafe, chỉ nói: "Hai ngày nữa Đoạn Khách Nghi muốn mời tôi tham gia buổi triển lãm tranh từ thiện. Nếu đi tay không thì thật không tốt, nên muốn chọn một lễ vật. Vừa vặn Tiểu Thích đề cấp với tôi, trước đó vài ngày cậu có tặng qua một bức tranh rất đẹp."

Hạ Đào là người tinh tế, vừa nghe liền hiểu, nhưng cũng có mấy phần kinh ngạc. Dù sao trước giờ Du Chiêu đều khiêm tốn, Hạ Đào nghĩ sao cũng không ra Du Chiêu sẽ làm ra loại sự tình 'trêu chọc thị phi' này. Cho nên, Hạ Đào không thể không xác nhận lại một lần: "Tranh của tôi không thể sánh được danh họa nổi tiếng, ngài không phải muốn đưa tới triển lãm tranh, tặng cho Đoạn Khách Nghi chứ?"

"Tôi đang có ý định này!" Du Chiêu gật đầu, "Hơn nữa tôi cảm thấy cậu vẽ cũng không kém người khác. Tôi biết một người mở phòng tranh, anh ta nói cậu vẽ rất đẹp, trưng bày tại phòng tranh của hắn có thể bán được mười lăm vạn."

Hạ Đào nghe vậy ha ha nở nụ cười: "Vậy cũng quá ác rồi ! Anh định lấy tranh của tôi tới hiếu kính Đoạn Khách Nghi, đúng là khiến người ta bất ngờ a!"

Du Chiêu liền thử thăm dò: "Vậy cậu không ngại?"

Hạ Đào lại cười hỏi: "Anh cảm thấy vì sao tôi phải để ý?"

Chuyện này một lời khó nói, Du Chiêu liền cười đáp: "Bởi vì đây là quà cậu tặng tôi, tôi đưa cho người khác, không nên sợ cậu để bụng sao?"

"Tôi chưa bao giờ để ý. Nhưng anh nói như thế, tôi ngược lại cảm thấy có chút đạo lý. Tôi vẽ cực khổ như vậy, tặng anh anh lại muốn đưa người, không tốt lắm a!" Hạ Đào cười nói, đôi mắt hoa đào bình tĩnh nhìn Du Chiêu. Mặc dù Du Chiêu là một omega cũng nhịn không được mà cảm thấy đôi mắt này tựa hồ xuân thủy, câu dẫn nhân tâm.

Bất quá, Du Chiêu là omega, cũng sẽ không bị Hạ Đào câu dẫn tới thất hồn lạc phách, vẫn cực tỉnh táo. Hạ Đào bây giờ là muốn đặt điều kiện với y. Dù sao Hạ Đào là người sống thực tế, nếu đã đáp ứng Du Chiêu, tất nhiên phải lấy được chỗ tốt.

Du Chiêu cười nhạt: "Vậy cậu nói, tôi nên nhận lỗi thế nào đây?"

Hạ Đào nâng cằm, nói: "Kì thực anh không nói tôi còn không nghĩ ra tranh của tôi có thể kiếm tiền đây! Không phải anh nói phòng tranh kia nguyện ý bán tác phẩm của tôi sao? Anh làm PR, không bằng giúp tôi làm một triển lãm tranh đi."

Du Chiêu không nghĩ tới Hạ Đào sẽ đưa ra yêu cầu này: "A? Cậu muốn làm họa sĩ?"

"Không dám giấu giếm, tôi học vẽ từ nhỏ." Hạ Đào nói, "chỉ là con đường này không dễ đi mà thôi."

Thật ra Du Chiêu cũng không có năng lực thưởng thức thứ nghệ thuật cao siêu này, cũng không nghiêm túc xem trannh của Hạ Đào. Nói ra mười lăm vạn, cũng là vì giữ thể diện mà thôi. Thật sự nói để Hạ Đào làm họa sĩ, Du Chiêu cũng không chắc.

"Đây chính là..." Du Chiêu có chút khó khăn, "Mở triển lãm tranh kì thực chi phí không nhỉ."

Hạ Đào nở nụ cười, nói: "Tôi biết. Khẳng định không để anh làm không công. Tôi sẽ để Hải tổng xuất tiền."

Du Chiêu nghe thấy lời này, thực sự không biết nên vui hay buồn.

Vui chính là Du Chiêu vừa kết thúc tuần trăng mật liền tiếp nhận món làm ăn lớn thứ hai. Du Hải nếu đáp ứng, ra tay tất nhiên xa hoa. Buồn chính là, y mở công ty, khách hàng đầu tiên là bạn 'mẹ kế', thứ hai chính là tình nhân của cha.

Bên Hạ Đào thu xếp xong, Du Chiêu liền trở về. Vừa vặn Khuất Kinh đi ngang qua, liền lái xe đưa Du Chiêu về. Sau khi lên xe, Du Chiêu thuận miệng nói hai ngày nữa y muốn tham gia triển lãm tranh của Đoạn Khách Nghi. Y chỉ nói: "Em biết thật ra anh rất bận, không cần phải đi cùng em."

Khuất Kinh lại nói: "Anh đương nhiên phải đi. Nếu không đi, không biết Đoạn Khách Nghi còn muốn bắt nạt em thế nào!"

Du Chiêu không nghĩ tới Khuất Kinh hiện tại phản cảm với Đoạn Khách Nghi như vậy, lại cười nói: "Xem anh nói kìa! Em và Đoạn Khách Nghi ở chung một nhà đã bao lâu? Làm sao không thể đơn độc đối mặt với ông ta? Ông ta là thế gia công tử, rất có chừng mực. Em cũng thế."

Khuất Kinh vuốt má Du Chiêu, nói: "Em đương nhiên phải."

Du Chiêu ngủi thấy hương bạch đàn trên người Khuất Kinh trở nên nồng nặc, liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, càng ngượng ngùng, đẩy Khuất Kinh ra: "Thang Kha còn ở phía trước đấy."

Thang Kha ngồi ở ghế lái, bình tĩnh đáp: "Không, tôi không ở." Sau đó ấn nút lệnh trên bảng điều khiển, tấm ngăn tự động ngăn cách không gian ghế trước và sau.

Du Chiêu nhìn vách ngăn chậm rãi đóng lại, kinh ngạc nhìn Khuất Kinh: "Xe còn có loại trang bị tính năng này?"

"Thời điểm chúng ta đi tuần trăng mật anh bảo Thang Kha tìm người cải tạo một chút." Khuất Kinh trả lời, "Đây là xe chuyên dụng đưa đón vợ, rất cần không gian riêng tư thân mật."

Thế là, Khuất Kinh lại cùng Du Chiêu ở phía sau ân ân ái ái. Du Chiêu vẫn cảm thấy không được, nói: "Đừng như vậy... Thang Kha ở đây."

Khuất Kinh vừa dỗ vừa lừa Du Chiêu, nói: "Cậu ta là beta, ngửi không thấy."

Thang Kha nghĩ thầm: Ngửi không được, chẳng lẽ tôi còn không nghe được?

Bất quá Thang Kha vẫn rất chuyên nghiệp mà giả câm giả điếc, an an ổn ổn mà đem cặp phu phu không biết xấu hổ này về tới nhà.

Qua mấy ngày, Khuất Kinh cùng Du Chiêu lần thứ hai ra ngoài, Thang Kha vẫn lái "xe chuyên dụng đưa đón vợ", đưa hai vị tới hội trường triển lãm tranh từ thiện.

Triển lãm tổ chức tại một khách sạn xa hoa. Đoạn Khách Nghi thuê hội trường, mời không ít danh lưu đến đây. Chỉ có điều, Đoạn Khách Nghi không nghĩ tới sẽ gặp Du Chiêu và Khuất Kinh ở đây. Bởi vậy, thời điểm ba người ánh mắt chạm nhau, Đoạn Khách Nghi không tránh khỏi mà ngẩn người một giây, nhưng ông ta cũng được gia giáo rất nghiêm, rất nhanh treo lên nụ cười dối trá: "Các con đã tới? Thật sự làm ta vui mừng!"

Du Chiêu nói: "Đúng vậy, hoạt động từ thiện có ý nghĩa như vậy, sao có thể bỏ qua?"

"Vậy rất tốt." Đoạn Khách Nghi cười gật đầu.

Du Chiêu còn nói: "Thật khéo, tôi từ phòng tranh một người bạn mua một tác phẩm hội họa mới, vừa vặn mang tới chỗ ngài góp chút sức."

"Vậy quá khách sáo rồi." Đoạn Khách Nghi gật đầu mỉm cười, nói với trợ lý bên cạnh, "Còn không nhanh đem tranh của Chiêu Nhi treo lên?"

Trợ lý liền đi theo Thang Kha di chuyển tranh vẽ. Đoạn Khách Nghi cũng không hỏi một câu, tựa hồ cũng không quá quan tâm lai lịch bức họa mà Du Chiêu đưa tới. Mà Du Chiêu cũng không muốn tự mình nhắc đến, tỏ vẻ một chút cũng không tiếp tục nói chuyện. Du Chiêu cùng Khuất Kinh tại sảnh trưng bày uống chút rượu, ăn điểm tâm, bình phẩm mấy bức họa.

Khuất Kinh nói: "Em xem chúng ta chỉ nhìn không mua, có phải là không tốt hay không?"

"Em mới tặng một bức đó." Du Chiêu nói, "Còn mua?"

Khuất Kinh cười nói: "Vợ anh quản việc nhà thật đảm mà."

Du Chiêu ngại ngùng mà cười, cũng không tiện nói cho Khuất Kinh biết, chính y bỏ ra mười lăm vạn là để chọc giận. Tuy rằng y cảm thấy Khuất Kinh chắc chắn sẽ không để ý.

Khuất Kinh ôm lấy Du Chiêu, nói: "Đoạn Khách Nghi vẫn thường làm mấy hoạt động kiểu này sao?"

"Đúng vậy." Du Chiêu đáp, "Phu nhân xã giao mà."

Khuất Kinh nhân tiện nói: "Vậy mà trước khi cưới em còn nói tình nguyện làm phu nhân xã giao? Anh thấy thật phí, để em làm mấy cái hoạt động nhỏ nhỏ, tẻ nhạt lại không sinh lời, có thể tức chết em."

Du Chiêu cười nói: "Không khó lắm. Em làm cái gì cũng được."

Khuất Kinh lại nói: "Vậy tối hôm qua bảo em 'ứ ừm' sao em không chịu?"

Du Chiêu đỏ mặt, nói: "Cuối cùng không phải vẫn làm à..."

Hai người ở trong góc thì thầm to nhỏ, trên mặt đều là xuân tình, trong không khí như có hoa mới nở, mởi mẻ tươi ngát. Đoạn Khách Nghi xa xa nhìn tới, con mắt cái mũi đều chua.

"Nghiệt chủng Du Chiêu này trước đây nhìn thành thật lãnh đạm, hóa ra đều là giả vờ. Giống như ba nó, nhìn thật thà, nhưng so về câu dẫn đàn ông lại không ai bằng." Đoạn Khách Nghi càng nghĩ càng giận, bên ngoài ngụy trang tao nhã, thực tế đã nghẹn đến nội thương. Triển lãm tranh kết thúc, tiễn khách ra về xong, nụ cười trên mặt Đoạn Khách lập tức biến mất, sầm mặt đẩy cửa tiến vào phòng nghỉ, uống một ly lớn whisky.

Trợ lí cũng vội theo vào, rót chén trà nóng cho hắn: "Đoàn tổng, đừng tức giận. Chút nữa sẽ đau đầu!"

Đoạn Khách Nghi hỏi: "Bức tranh của Du Chiêu bán đi chưa?"

Trợ lý trả lời: "Bán rồi. Được một triệu lận!"

"Một triệu?" Đoạn Khách Nghi kinh ngạc, lại không cam lòng, "Có bị bệnh không? Bức tranh kia có giá tới như vậy à?"

"Người mua là Lữ tổng, cũng chính là bạn cũ của Hải tổng. Hôm nay Hải tổng không tới, ông ấy cũng nên cho Hải tổng chút mặt mũi. Khả năng Lữ tổng cũng cân nhắc người đưa bức họa tới là Du Chiêu, cho nên mới vậy." Trợ lý nói một tràng, "Tranh này có thể bán giá cao như vậy, còn không phải do xem mặt mũi của ngài? Chỉ cần là ngài tổ chức, cho dù tranh do tiểu hài tử vẽ cũng có thể bán giá trên trời nha!" Trợ lý nhất mực thổi phồng Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi lúc này mới nguôi giận, chỉ nói: "Một triệu cũng tốt, đều là ở triển lãm tranh của ta! Ta cũng không cần tức giận!"

Trợ lý nghe vậy mới yên tâm gật đầu: "Đúng vậy! Còn không phải sao?"

Đoạn Khách Nghi điều chỉnh tâm lý, lúc này mới coi như sống lại. Không nghĩ tới, qua hai ngày, Đoạn Khách Nghi liền nhận được điện thoại từ một số lạ. Đoạn Khách Nghi vốn không muốn tiếp, bởi người quen hắn đều lưu trên danh bạ, mà người không thân thuộc chỉ có phương thức liên hệ của trợ lý. Hắn không phải là người chăm chỉ, điện thoại công tác đều gạt cho trợ lý. Việc quan trọng nhất của hắn là gia đình, công tác chỉ là thứ yếu.

Không nghĩ tới, cú điện thoại này liên tục gọi nhiều lần.

Đoạn Khách Nghi không thể không nhận, ngược lại thanh âm của đối phương lại khá quen tai: "Chào ngài, Đoạn Khách Nghi tiên sinh!"

Đoạn Khách Nghi ngẩn ra: "Anh là?"

"Tôi là phóng viên báo đô thị Kiều Đông Nguyên!"

Đoạn Khách Nghi cảm thấy kì quái, hỏi: "Há, hóa ra là vậy. Làm thế nào anh có số điện thoại riêng của tôi?"

"Là Tiểu Thiện Công Một, công ty của Chiêu tổng cung cấp." Kiều Đông Nguyên trả lời.

Đoạn Khách Nghi nghe tới hai chữ "Du Chiêu" liền không cao hứng, nghĩ thầm thứ này càng ngày càng vô lễ, dám đem số điện thoại cá nhân của mình tùy tiện đưa cho phóng viên. Nhưng đối phương là phóng viên, Đoạn Khách Nghi vẫn là duy trì khách sáo, cười cười nói: "Hóa ra là vậy! Rất hân hạnh. Xin hỏi chuyện gì không?"

"Là như vậy, chúng tôi muốn hẹn ngài làm một buổi phỏng vấn." Kiều Đông Nguyên nói, "Liên quan tới triển lãm tranh từ thiện của ngài mấy hôm trước."

"Ồ?" Đoạn Khách Nghi hơi có chút hứng thú, "Báo đô thị làm sao lại nể nang mặt mũi, muốn viết về triển lãm tranh của tôi?"

Kiều Đông Nguyên trả lời: "Là như vậy, Hạ Đào là họa sĩ mới, tranh của hắn tại triển lãm của ngài bán được giá một triệu..."

"Hạ Đào??? Thanh niên họa sĩ???" Đoạn Khách Nghi tức nghẹn, thiếu chút nữa vứt đi phong phạm quý phái, nhảy dựng lên từ trên ghế mắng người.

Hạ Đào lắc mình biến hóa, trở thành "họa sĩ tiểu thanh tân", tự nhiên phía sau có hậu trường. Này có thể nói là Tiểu Thiện Công Một PR ngôi sao mới, cũng có thể nói là do Du Hải cấp Tiểu Thiện Công Một tấm chi phiếu lớn. Đương nhiên, Lữ tổng bỏ ra một triệu mua lại tác phẩm của Hạ Đào cũng không thể không kể công.

Mặc dù Lữ tổng ở tiệc từ thiện bỏ ra một triệu, nhưng ông ta cũng không phải nhà từ thiện, nguyện ý tốn nhiều tiền như vậy tất nhiên là xem mặt mũi Du Hải.

Có điều trước đó Lữ tổng cũng cân nhắc qua, thậm chí còn hỏi Du Hải: "Tại hoạt động phu nhân của ông cấp Hạ Đào náo động, có phải không tốt lắm không?"

"Không sao!" Du Hải nói.

Nguyên lai, gần đây Du Hải đối với Đoạn Khách Nghi có chút bất mãn, nhận cơ hội muốn cho Đoạn Khách Nghi chút màu sắc, chỉ nói: "Khách Nghi gần nhất có chút càn rỡ, tôi muốn cho hắn học làm người thu liễm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo